Cửa hàng dành cho những kẻ ngán sống - Chương 10 - 11
10.
Đêm đến, trong phòng mình, Marilyn trút bỏ hết quần áo và đứng đó, thân thể lõa lồ, cô đùa nghịch với chiếc khăn lụa trắng trước hình ảnh phản chiếu phát ra từ những tấm kính ô cửa sổ phòng mình. Ô cửa sổ quay ra khu tập thể Những Tôn Giáo Bị Lãng Quên. Nhiều người từ ban công các tòa nhà Moise, Jésus, Zeus, Osiris rơi xuống… hệt như cơn mưa phùn mùa thu.
Nhưng thiếu nữ nhà Tuvache tung chiếc khăn bay quanh mình. Lụa chạm vào bờ vai cô tạo nên những cơn rùng mình khiến phần thắt lưng cô hơi co lại. Cô để mặc cho tấm vải trắng ngần trượt dọc theo sườn mông, rồi tóm lấy nó ở phía trước mặt, giữa cặp đùi và lại tung cao quá đỉnh đầu mình. Vuông lụa trắng xoãi rộng trong không gian hệt như một động tác yêu kiều của một vũ nữ ba-lê. Rồi nó lại nhẹ nhàng tạo thành hình dù rớt xuống khuôn mặt đang ngẩng lên chở đợi của con gái ông bà chủ Cửa Hàng Dành Cho Những Kẻ Ngán Sống. Mí mắt khép hờ, cô thổi và chiếc khăn lại tiếp tục bay lên. Marilyn tóm lấy một góc và cho quay quanh bụng mình, quanh háng hệt như một cánh tay đàn ông ôm ngang người cô. Á… a… a… tiếng gầm gừ của chiếc khăn vẫn đang trườn lên giữa hai đùi cô và bấu vào túm lông. A… a… a… lưng Marilyn thường vốn còng, vai rũ, giờ vụt đứng thẳng dậy. A… a… a… Người cô lại càng cong thêm nữa khi món quà của Alan, lấy đà, bay chờn vờn dọc theo ngực cô mà mơn trớn hai bầu vú mà cô vẫn lấy làm xấu hổ (cô đã nhầm) vì chúng. Hai nhũ hoa dựng đứng lên, cứng đanh lại. Đôi gò bồng đào to của cô trưng ra tuyệt đẹp. Những ngón tay đan chéo nhau vắt sau gáy, trong hình ảnh phản chiếu hắt ra từ ô kính cửa sổ phòng mình, Marilyn ngỡ ngàng khám phá ra thân thể mình đẹp như vậy lúc tấm khăn rơi trở lại. Cô cúi xuống bắt lấy khi nó rơi tới ngang bắp chân duyên dáng của mình. Vòm mông cô thật mỹ miều, nở nang dưới một phần thân thể chỉ hơi đẫy đà. Còn tấm lụa lại tiếp tục du hành, để lộ ra cho thiếu nữ vẫn luôn mặc cảm, sự hài lòng không ngờ của cơ thể mình. Đó là thiếu nữ đẹp nhất phố! Không một cô gái trẻ nào của khu tập thể Những Tôn Giáo Bị Lãng Quên lại có thể sánh nổi với cô (vì cô vô cùng xinh đẹp). Món quà tặng của cậu em trai, còn hơn cả một giấc mơ… Chiếc khăn tiếp tục vũ điệu thôi miên và dâm dục của nó, lướt sát làn da đang rung lên. Đôi bờ mi khép lại trong một vẻ ngây ngất hoàn toàn xa lạ với Marilyn. Nhưng liệu cô còn khám phá ra những gì nữa đây? Cô trở thành Monroe ư? Cô hé cặp môi, từ đó rịn ra một làn nước mỏng… chết người.
11.
“Mở cửa do có người chết”. Tấm biển nhỏ quay ra ngoài và được gắn ở cửa ra vào bằng một miếng giác mút lay động, trong khi phía trên nó lại phát ra tiếng kêu thánh thót. Được treo để thay cho chiếc chuông nhỏ, phía trên cái khung, một bộ xương người nhỏ xíu được lắp bằng những tuýp sắt, phát ra từng tiếng đều đặn rõ ràng những nốt nhạc ảm đạm của một khúc kinh cầu siêu cho người quá cố. Lucrèce tức thì quay đầu lại và bắt gặp một nữ khách hàng trẻ bước vào.
- Này, cháu chưa già đâu đấy nhé, cháu gái. Bao tuổi. Mười hai, mười ba?
- Mười lăm ạ! - Thiếu nữ nói dối. - Thưa cô, làm ơn… Cháu muốn mua những viên kẹo tẩm độc ạ.
- Ối giời ơi, “Những” viên kẹo kia à? Cháu mạnh quá đấy. Những viên kẹo độc hại của cửa hàng cô, cháu sẽ chỉ có thể dùng một viên thôi. Không có chuyện cháu đem đi phân phát cho tất cả các bạn cùng lớp đâu. Cửa hàng mở ra không phải để tàn sát trường trung học Montherland hay trường trung học cơ sở Gérard de Nerval đâu! - Lucrèce tiếp tục nói trong lúc xoáy, mở nắp to tứng của chiếc bình thủy tinh hình cầu chứa đầy kẹo. - Việc này hệt như với đạn súng lục, cô chỉ bán lẻ từng viên thôi. Kẻ nã một viên đạn vào óc thì chẳng cần đến viên thứ hai đâu! Nếu hắn đòi mua cả hộp, có nghĩa là hắn có điều gì mờ ám trong đầu. Còn cửa hàng của cô, cô mở ra không phải để đầu tư cho bọn giết người. Nào, chọn đi… Nhưng chọn cho tốt đấy nhé, bởi trong bình này, chỉ có một trong hai chiếc kẹo là gây tử vong thôi. Luật pháp quy định người ta phải để một cơ may cho trẻ em.
Thiếu nữ trẻ kia đắn đo trước những miếng kẹo cao su, Mistral Perdant được gói trong một miếng giấy và Roudoudou Thanatos – hình nửa mảnh sò cát kẹp nhân rôn rốt màu vàng xanh đỏ để mút rất lâu bởi chúng gây cái chết từ từ. Trước ô cửa sổ, những gói hàng hình sừng bằng giấy: gói quà bất ngờ, màu xanh cho con trai và màu hồng dành cho con gái. Thiếu nữ chẳng biết chọn gì, cuối cùng đành vơ đại viên Mistral Perdant.
- Sao bạn lại muốn chết vậy? - Ngồi gần mẹ, cậu bé Alan đang vẽ những hình mặt trời khổng lồ trên giấy học, cất tiếng hỏi cô gái.
- Bởi cuộc sống chẳng đáng để được sống. - Cô gái gần ngang tầm tuổi cậu út nhà Tuvache đáp lại.
- Đó chính là điều mà cô cố sống cố chết nói với nó đấy! - Lucrèce biểu thị lòng ngưỡng mộ tràn trề với thiếu nữ, nói xen vào. - Này, hãy noi gương cô bé này đi. - Người mẹ tiếp tục quay qua nói với con trai.
Cô trò nhỏ tiến gần lại Alan và thổ lộ:
- Tôi một mình chống lại tất cả, trong một thế giới độc ác mà không được ai thấu hiểu, còn mẹ tôi thì hoàn toàn cực thộn… Bà ấy tịch thu điện thoại vệ tinh, mọi chuyện ầm ĩ lên chỉ vì tôi đã gọi điện vượt quá mức khoán cho phép vài tiếng. Nói thật chứ, điện thoại dùng để làm gì nếu không thể được gọi đi hả? Tôi ngán lắm rồi. Giả như tôi có thời gian khoán những năm mươi giờ liền xem, thì chắc tôi đã chẳng vượt quá đâu… Thực ra, bà ấy ghen tỵ bởi bà chẳng có ai để mà gọi điện, thế là bà dồn hết lên con gái mình: “Bla, bla, bli, bla, bla, bla!… Sao con cứ gọi điện cho Nadège cả tiếng đồng hồ thế hả? Đã vậy thì con chỉ việc đến gặp nó, nhà nó ở ngay đối diện với nhà mình kia.” Còn tôi, tôi chắc phải có quyền ở lại trong phòng mình chứ, đúng thế không? Thiếu nữ bỗng dưng nổi đóa. Tại sao tôi phải ra ngoài? Tôi không muốn nhìn mặt trời… - Cô gái tiếp tục xả trong lúc quan sát những bức tranh của Alan. Ở đó nóng quá nên chẳng ai có thể sống được.
Nó quay lại quầy thu tiền và thanh toán viên Mistral Perdand của nó:
- Bà ấy không thể hiểu được, mẹ tôi ấy mà, khoảng thời gian cần thiết để tôi mặc quần áo, chải đầu, trang điểm trước khi ra ngoài. Tôi không thể suốt ngày cứ đứng trước gương trong khi tôi có thể gọi điện thoại đi!
Đinh…đinh… - Những nốt nhạc ảm đảm của hành khúc cầu siêu vang lên – và cô gái bước ra khỏi cửa hàng trong lúc lần bóc chiếc kẹo của mình (câu trả lời duy nhất có thể cho tấn thảm kịch của cô). Cậu út nhà Tuvache bật khỏi ghế, chạy đằng sau thiếu nữ và, trên ngưỡng cửa, nó giật chiếc kẹo của cô, rồi vung lên miệng. - Lucrece ló ra sau quầy và giật giọng gọi:
- Alan!
Nhưng đó chỉ là trò đùa. Đứa trẻ đã quẳng chiếc kẹo có thể gây tang tóc xuống rãnh, trong khi đó thì phu nhân Tuvache, mặt tái nhợt, ôm chặt nó trong vòng tay:
- Con sẽ làm mẹ chết vì sợ mất thôi!
Alan, một má tỳ sát ngực người sinh ra mình, mỉm cười:
- Con nghe thấy tim mẹ đập, mẹ ạ!
- Rồi, còn mẹ, thế cái kẹo của mẹ đâu?
Thiếu nữ trẻ hoang mang thấy cuộc đời vô cùng bất công đến nỗi mà Lucrèce, chìa một tay sau lưng cô bảo cô chọn tiếp một lần nữa trong bình.
Cô học trò vội vàng vớ ngay một viên Mistral và nuốt liền.
- Thế nào, - Bà chủ Cửa Hàng Dành Cho Những Kẻ Ngán Sống hỏi. - cháu có thấy miệng khô đắng lại không? Cháu có cảm thấy chất cháy Ác-xi-níc chảy tràn vào cổ họng không?
- Chẳng có gì cả, chỉ toàn là đường… - Thiếu nữ trả lời.
- Ngán thật, hôm nay rõ không phải là ngày của cháu rồi. - Lucrèce phải công nhận. - Hãy quay lại vào hôm khác nhé.
- … Trừ phi nếu bạn đổi ý. - Alan tiếp lời.
- Đương nhiên rồi, trừ phi cháu đổi ý. - Người mẹ vẫn còn đang xúc động, máy móc nhắc lại. - Ô, mà tôi vừa nói gì ấy nhỉ?
Trong cửa hàng, chị xô thằng con trai nhỏ của mình, nó bật cười khanh khách còn chị thì kết tội nó:
- Chính con đấy nhé, con đã làm mẹ nói những điều bậy bạ rồi!