Cú Vọ và Đàn Bồ Câu - Chương 26 - 27 - 28

Chương XXVI

Bà hiệu trưởng Bulstrode còn có một phẩm chất nữa khiến bà vượt lên trên hầu hết các phụ nữ khác đó là bà rất biết nghe. Cho nên khi bà nghe xong thanh tra Kelsey nói về chức vụ thật của Adam, bà không hề tỏ thái độ gì. Cuối cùng bà chỉ thốt lên hai chữ:

- Kỳ lạ!

"Chính bà mới là người kỳ lạ" - Adam thầm nghĩ, nhưng anh ta không nói ra.

Bà hiệu trưởng nói tiếp:

- Vậy các ông yêu cầu tôi điều gì? - Bà có tác phong nói thẳng vào vấn đề như vây.

Thanh tra Kelsey ho để thông cổ họng:

- Trước hết, cho phép tôi được nói với bà rằng, cả vì quyền lợi của nhà trường, tốt nhất là bà cần được thông tin đầy đủ.

- Tất nhiên. - Bà hiệu trưởng đáp bằng giọng đĩnh đạc. - Trường nữ học này là niềm lo lắng đầu tiên của tôi, tôi phải chịu trách nhiệm về an ninh và hạnh phúc của toàn bộ học sinh. Và muốn như thế dư luận càng ít nói đến tấn bi kịch vừa qua càng tốt cho tôi. Có thể tôi nghĩ như thế có phần ích kỷ, nhưng nếu các ông thấy việc này phải đưa ra công khai để thuận tiện cho việc điều tra của các ông thì xin các ông đừng ngại ngùng gì mà cứ tiến hành. Nhưng có thật cần thiết phải đưa ra công khai không?

Thanh tra Kelsey đáp:

- Trong trường hợp cụ thể này, tốt nhất là vẫn phải giấu kín thực chất của vụ án mạng. Tôi nói như thế có nghĩa chúng ta đưa tin vụ án mạng, nhưng nói chệch đi đôi chút, chẳng hạn chỉ nói rằng có một toán thanh niên thoái hóa chuyên đi ăn trộm ban đêm, cô giáo Springer phát hiện ra chúng nên bị chúng giết. Báo chí đưa tin theo cách đó thì công chúng chỉ thấy đây là một vụ án không có gì đặc biệt. Tất nhiên tôi cũng hiểu rằng một vụ án mạng ở trường Meadowbank cũng là sự việc vượt ra ngoài khuôn khổ bình thường. Dù sao chúng ta vẫn cần làm cho nó không thành ầm ĩ, bà có thấy như vậy không, thưa bà Hiệu trưởng?

- Về mặt này, tôi thấy có thể giúp được các ông. - Bà Hiệu trưởng Bulstrode nói. - Tôi không thiếu người quen trong giới cao cấp.

Bà cười và nêu tên tuổi một số nhân vật, trong đó có Bộ trưởng Nội vụ, hai nhân vật đứng đầu ngành báo chí, cả Bộ trưởng Giáo dục và một Giám mục. Bà nói thêm:

- Tôi sẽ cố gắng đến mức tối đa. - Rồi bà quay sang Adam. - Ông cũng đồng ý chứ?

- Hoàn toàn đồng ý, thưa bà. Chúng ta cần giữ tuyệt đối bí mật công việc của chúng ta.

- Ông vẫn tiếp tục giúp việc cho bác làm vườn Griggs của chúng tôi chứ?

- Nếu bà cho phép, tôi vẫn giữ cương vị đó, vì như thế tôi sẽ dễ theo dõi những diễn biến tiếp theo của vụ án.

Lần này, trán bà Hiệu trương cau lại.

- Tôi hy vọng sẽ không có những vụ án mạng khác nữa.

- Sẽ không có thêm vụ nào nữa đâu, thưa bà.

- Càng hay, bởi tôi nghĩ nếu lại xảy ra một vụ án mạng nữa ngay trong tam cá nguyệt này thì quả là nhà trường khó đứng vững.

Rồi bà hiệu trưởng Bulstrode quay sang thanh tra Kelsey:

- Các nhân viên cảnh sát của ông đã làm xong công việc ở Cung Thể thao rồi chứ? Tôi không muốn đóng cửa quá lâu nơi tập cho các em học sinh.

- Thưa bà, công việc của chúng tôi trong đó đã xong. Theo tôi, tòa nhà đó không có gì giúp chúng tôi làm sáng tỏ vụ án mạng. Đó hoàn toàn chỉ là một phòng tập với các dụng cụ thể thao.

- Các ông không phát hiện thấy gì trong các ngăn đụng quần áo của học sinh à?

Kelsey gượng cười:

- Chỉ vài thứ không đáng kể: một cuốn truyện tiếng Pháp là Candide… có cả minh họa, thuộc loại sách quý.

- Chà, con bé giấu cuốn sách ở đó. - Bà Hiệu trưởng tỏ vẻ khó chịu. - Đó là ngăn của một học sinh tên là Giselle d Aubray, chắc thế.

Viên thanh tra cảnh sát thán phục:

- Không thứ gì qua mắt được bà, thưa bà Hiệu trưởng.

- Xin hỏi lại các ông một lần nữa: tôi có cần làm gì để giúp các ông không?

- Hiện nay tôi thấy chưa cần. Nhân đây xin hỏi thêm bà, từ hôm khai giảng niên học mới đến giờ, bà có thấy một hiện tượng nào lạ, một thái độ không bình thường của một học sinh nào không?

Bà hiệu trưởng im lặng một lát rồi chậm rãi nói:

- Cụ thể thì không có.

Adam hỏi lại ngay:

- Nghĩa là bà có linh cảm gì đó?

- Đúng vậy. Nhưng tôi rất khó nói cho rõ ràng… ít nhất thì…

Bà hiệu trưởng lại suy nghĩ khá lâu, rồi kể cho Adam nghe về một phụ huynh học sinh, tên là bà Upjohn. Bà này đưa con gái đến nhập học cùng với các phụ huynh học sinh khác hôm khai trường. Lúc bà ta đứng trong phòng tiếp khách, ngó ra ngoài sân, bà ta nhìn thấy một người nào đó và kêu lên ngạc nhiên. Tiếng kêu của bà Upjohn khiến bà hiệu trưởng có cảm giác như bà ta nhìn thấy một người lẽ ra không đến đây thì lại có mặt ở đây.

Bà hiệu trưởng Bulstrode nói:

- Lúc đó, tôi suy nghĩ như thế, nhưng chưa kịp hỏi xem người ngoài sân kia là ai thì đã có một phụ huynh hỏi tôi điều gì và tôi phải trả lời. Sau đó tôi định gặp bà Upjohn kia để hỏi thì bà ta lại đang mải trò chuyện với một phụ huynh khác trong phòng. Tôi lắng nghe thì được biết thêm rằng trong thời gian chiến tranh bà Upjohn đã từng hoạt động tình báo. Vừa lúc ấy, lại có người hỏi tôi, tôi đành bỏ việc gặp bà Upjohn kia.

- Chà, - Thanh tra Kelsey nhân xét. - người phụ nữ bà Upjohn kia nhìn thấy ngoài sân hẳn là bạn đồng nghiệp cũ, cũng hoạt động tình báo, và nay là mẹ của một học sinh trong trường nữ học này, hoặc là người nhà của một nhân viên trong trường.

- Mà cũng có thể không phải cả hai. - Bà hiệu trưởng Bulstrode nói.

- Dù sao, chúng tôi cũng sẽ liên hệ với bà Upjohn, - Thanh tra Kelsey nói. - càng sớm càng tốt. Bà có địa chỉ của bà Upjohn kia không ạ?

- Tất nhiên là có, nhưng tôi e thời gian này bà ta đang ở nước ngoài. Để tôi thử hỏi xem.

Bà hiệu trưởng gọi điện thoại, nhưng đầu dây kia không ai trả lời. Bà bèn ra hành lang, gọi một học sinh đứng ngoài đó:

- Paula, cô muốn nhờ em gọi hộ bạn Julia Upjohn lên gặp cô ngay, được không?

Lúc bà hiệu trưởng quay vào phòng, Adam đứng dậy:

- Tôi không nên ở lại đây trong lúc cô học sinh kia đến, vì cô ta sẽ ngạc nhiên thấy tôi tham gia vào việc điều tra. Với người ngoài, tôi vẫn thuộc số người bị cảnh sát tình nghi. Ta nên đóng một màn kịch nhỏ: sau khi không khai thác được gì ở tôi, thanh tra Kelsey đuổi tôi ra. Nên làm thế, phải không, thưa ông thanh tra?

Thanh tra Kelsey bèn cao giọng nói:

- Thôi được tôi tạm để anh đi, nhưng anh nên biết cảnh sát sẽ không rời mắt khỏi anh đâu đấy, anh bạn trẻ.

Khi ra đến cửa, trước khi mở cửa, Adam quay sang bà hiệu trưởng Bulstrode, nói thêm:

- Nhân đây xin đề nghị với bà một điều, cho phép tôi được lạm dụng đôi chút vị trí của tôi trong trường. Thí dụ cho tôi tán tỉnh đôi chút các nhân viên của bà, được không ạ?

- Những ai chẳng hạn?

- Chẳng hạn cô giáo Blanche.

- Cô giáo dạy tiếng Pháp? Ông định…

- Tôi cảm thấy hình như cô người Pháp ấy ở đây đang buồn…

Bà hiệu trưởng cau mày, có vẻ không hài lòng, nhưng bà vẫn nói:

- Có lẽ ông nhận xét đúng. Còn ai nữa?

- Tôi sẽ lợi dụng khả năng chinh phục phụ nữ của tôi, mở rộng ra hầu như với tất cả mọi người ở đây. - Adam vui vẻ nói. - Và nếu bà hiệu trưởng thấy đột nhiên rất nhiều nữ sinh của bà quan tâm đến nghề làm vườn thì bà hãy hiểu cho rằng tôi làm thân với họ hoàn toàn chỉ để phục vụ cho việc điều tra.

- Ông cho rằng đám học sinh biết được điều gì chăng?

- Mỗi người đều biết một điều gì đó, thưa bà.

- Cũng có thể… Đúng thế…

Có tiếng gõ cửa. Nữ sinh Julia Upjohn bước vào, thở hổn hển. Thanh tra lên giọng nạt nộ với Adam:

- Thôi hãy tạm thế, Adam Goodman! Anh về làm việc tiếp đi.

Adam bước ra nhanh, không quên kèm theo câu nói chua chát:

- Không khác gì mật thám phát xít!

Julla nói:

- Cô tha lỗi cho em ăn mặc lôi thôi thế này mà dám vào gặp cô, thưa cô hiệu trưởng. Chẳng là em đang đánh quần vợt, nghe lệnh cô gọi, em vội chạy cho nhanh về đây.

- Không sao. - Bà hiệu trưởng nói. - Ta chỉ muốn hỏi em một điều nhỏ, cho ta biết địa chỉ hiện nay của mẹ em để ta gởi thư cho bà.

- Ôi, tốt nhất là cô gửi cho dì Isabelle, bởi mẹ em đang ở nước ngoài.

- Địa chỉ của bà Isabcue thì ta biết, nhưng ta muốn gửi thư cho bà Upjohn.

- Em không biết mẹ em hiện giờ ở đâu. Em chỉ biết mẹ em bảo đi Thổ Nhĩ Kỳ bằng xe ca.

- Bằng xe ca? - Bà hiệu trưởng ngạc nhiên.

Julia gật đầu:

- Tính mẹ em thích thế. Đi xe ca rẻ, tuy có thiếu tiện nghi đôi chút. Phải ít nhất ba tuần lễ nữa em mới biết được mẹ em ở đâu.

- Đáng tiếc! Julia, mẹ em có lần nào nói với em về một phụ nữ mẹ em nhìn thấy ở đây hôm khai giảng không? Hình như bà ấy cùng hoạt động với mẹ em hồi chiến tranh thì phải.

- Em không biết bà ấy, thưa cô hiệu trưởng… Đúng là em không biết.

- Hình như ngày trước bà Upjohn có làm cho cơ quan Mật vụ?

- Vâng, mẹ em rất thích loại hoạt động ấy. Tuy nhiên mẹ em không đặt bom phá hoại bao giờ, và cũng không bị mật vụ Đức bắt lần nào. Cho nên mẹ em cũng chưa hề bị tra tấn. Hình như mẹ em đã từng hoạt động ở Thụy Sĩ hay Bồ Đào Nha thì phải.

Cô nữ sinh nói như nhận lỗi:

- Mẹ em kể nhiều chuyện về chiến tranh lắm nhưng em không chăm chú nghe mấy.

- Ta cảm ơn em, Julia.

Sau khi cô nữ sinh đã ra ngoài, bà Hiệu trưởng thốt lên:

- Sang tận Thổ Nhĩ Kỳ mà đi bằng xe ca thì quả tôi không hiểu nổi. Mà cô bé kia nói cứ như mẹ nó đi xe buýt đến phố Regent mua sắm ấy.

Chương XXVII

Mặt nhăn nhó, tay vung vẩy cây vợt, Jennifer Sutcliffe rời khỏi sân quần vợt. Cô bé rất bực về những lỗi cô phạm phải trong ván vừa rồi. Tất cả chỉ do cây vợt tồi quá. Jennifer rất tiếc là cô giáo Springer đã chết, cô ấy đánh quần vợt rất giỏi và dạy được cho Jennifer bao nhiều điều. Chơi quần vợt là một trong những say mê lớn nhất của em.

- Xin lỗi… - Một tiếng người ngay bên tai cô bé.

Jennifer giật mình quay lại, thấy một phụ nữ ăn mặc sang trọng, mái tóc vàng óng, tay ôm một hộp dẹt và dài, đứng ngay trên lối đi. Jennifer ngạc nhiên, bà ta đi nhẹ chân thế nào mà em không nghe thấy tiếng chân bước? Jennifer không hề biết bà ta đã nấp sẵn sau gốc cây to, chờ em từ lâu bây giờ mới bước ra.

Giọng hơi có chút âm sắc Mỹ, bà khách hỏi:

- Cô bé làm ơn chỉ cho tôi làm thế nào gặp được em học sinh tên là Jennifer…

- Cháu chính là Jennifer đây.

- Ôi! May quá!… Vậy thì thế này… Tối hôm qua, trong một bữa tiệc, nghe thấy cô nói hôm nay có việc trên vùng này, dì hay cô hay mẹ đỡ đầu của cháu, cô không hỏi kỹ và cũng quên cả tên, đã đến gặp cô, hỏi cô có thể ghé qua trường nữ học Meadowbank, chuyển một thứ nhỏ cho cháu được không. Hình như cháu đang ao ước có một cây vợt mới phải không?

Nét mặt Jennifer rạng rỡ hẳn lên: tuyệt vời!

- Chắc là mẹ đỡ đần của cháu đấy, tên là bà Campbell, nhưng cháu quen gọi là cô Gina. Chắc chắn không phải dì Rosemonde rồi, bởi dì ấy "keo" lắm, hôm Noel chỉ cho cháu mỗi tờ giấy mười shilling.

- Bây giờ thì cô nhớ ra rồi, bà ấy tên là bà Campbell.

Jennifer đỡ lấy cái hộp, mở ra ngay:

- Tuyệt trần gian! - Em reo lên. - Cháu thèm có một cây vợt như thế này từ lâu lắm rồi. Cây vợt cũ quá tồi tệ không thể chơi nổi. Cảm ơn cô quá!

- Không có gì. À, bà Campbell còn nhờ cô cầm về cho bà cây vợt cũ của cháu, để bà thuê cửa hàng căng dây lại.

Lúc nãy mừng rỡ quá, Jennifer đã quẳng cây vợt cũ xuống đất, em chưa kịp nhặt lên thì bà khách đã cúi xuống nhặt lấy. Jennifer bèn nói:

- Cây vợt cũ ấy chỉ có vút đi thôi.

- Cháu cũng cần có một cây vợt dự trữ chứ? Cây này căng lại dây còn dùng được tốt. Nhưng thôi muộn rồi, cô phải đi thôi.

- Để cháu gọi taxi cho cô.

Jennifer định chạy đi gọi điện thoại thì bà khách ngăn lại:

- Không cần cháu ạ. Cô có xe chờ ngoài cổng. Cô bảo tài xế đợi ngoài đó rồi đi bộ vào đây tìm cháu thôi. Chúc cháu chơi quần vợt giỏi.

Bà khách bước nhanh ra cổng, chưa kịp để Jennifer chào và cảm ơn.

Cô bé sung sướng chạy đi tìm bạn thân, Julia Upjohn. Gặp bạn, Jennifer khoe cây vợt mới.

Julia Upjohn ngắm nghía cây vợt:

- Đẹp quá! Kiếm đâu ra đấy?

- Mẹ đỡ đầu của mình, cô Gina, vừa nhờ người chuyển đến đây cho mình đấy. Cô Gina giàu khủng khiếp. Chắc cô nghe thấy mẹ mình kể là mình xin một cây vợt mới.

Đúng lúc đó, công nương Shaila bước đến. Jennifer bèn khoe bạn:

- Tuyệt chưa?

Công nương Shaila cầm cây vợt chăm chú xem rồi trả lại cho Jennifer:

- Loại vợt này đắt tiền lắm đây.

Rồi cô ta đi tiếp. Đôi bạn thân thiết còn lại, dắt tay nhau quay về sân quần vợt. Cung Thể thao lúc này đã không còn nhân viên cảnh sát nữa.

Julia Upjohn hỏi:

- Bạn định làm gì với cây vợt cũ?

- Bà khách vừa rồi lấy đi rồi, để đưa về cho mẹ mình căng lại dây.

- Thế à? - Julia hơi ngạc nhiên, rồi cô bé lộ vẻ suy nghĩ.

- Bà Hiệu trưởng gọi lên có việc gì đấy? - Jennifer hỏi bạn.

- Chuyện nhỏ thôi, bà ấy hỏi địa chỉ hiện nay của mẹ mình. Nhưng làm sao mình biết được? Mẹ mình đi Thổ Nhĩ Kỳ bằng xe ca… Mà này, Jennifer, cây vợt bạn đưa bà khách kia đâu phải của bạn?

- Sao lại không phải của mình?

- Bạn quên rồi à? Chúng mình đổi vợt cho nhau mà lại.

- Ừ nhỉ? Thì có gì quan trọng đâu nào?

Chương XXVIII

Kỳ nghỉ cuối tuần lễ thứ ba trong tam cá nguyệt đầu của niên học diễn ra theo như thường lệ: nhiều phụ huynh đón con ra ngoài đi chơi cho nên trường nữ học nội trú Meadowbank vắng tanh. Thậm chí một số nhân viên cũng xin nghỉ để về nhà. Riêng bà hiệu trưởng Bulstrode thì nhận lời đến thăm công tước phu nhân Welsham, là người đang có hai con gái học tại trường nữ học này.

Sáng Thứ bảy, bà hiệu trưởng Bulstrode đang đọc cho cô thư ký Shapland ghi nội dung các lá thư cần thảo, thì chuông điện thoại reo. Cô thư ký Shapland nhấc ống nghe rồi nói với bà Hiệu trưởng:

- Ngài Giáo chủ Ibrahim nhắn là Ngài đã đến nước Anh, hiện đang nghỉ tại khách sạn Claridge, muốn gặp cháu Ngài là công nương Shaila.

Bà hiệu trưởng Bulstrode cầm máy nói chuyện một lát rồi đặt máy xuống, gọi cô Shapland.

- Ngài Giáo chủ Ibrahim muốn công nương Shaila chuẩn bị sẵn để Ngài cho xe đến đón vào lúc mười một rưỡi. Tám giờ tối nay, Ngài sẽ cho xe chở công nương về trường. Mấy vị khách Trung Đông này chuyên môn cứ sát nút mới báo. Tôi đã đồng ý cho Shaila đi chơi với hai mẹ con Giselle d Aubray trong kỳ nghỉ cuối tuần này. Đành phải hoãn cuộc đi chơi ấy đến dịp khác vậy.

- Vâng, thưa bà Hiệu trưởng.

- Vậy là tôi có thể yên tâm đi được rồi. Thảo xong số thư từ kia, chị gửi đi ngay, sau đó, chị được tự do cho đến sáng Thứ hai.

- Cảm ơn, thưa bà.

- Có cậu nào rồi chứ?

- Vâng. - Cô thư ký Shapland đỏ mặt đáp. - Vẫn là anh ấy thôi.

- Nếu đã quyết định lấy anh ta thì tôi khuyên nên cưới ngay. Bây giờ chị đi tìm bà Chadwick cho tôi.

Cô thư ký ra và chỉ lát sau, bà giáo Chadwick dạy toán đã vội vã bước vào.

Bà hiệu trưởng Bulstrode nói:

- Ngài Giáo chủ Ibrahim đến nước Anh, nghỉ ở khách sạn Claridge, ngỏ ý muốn đón Shaila đến chơi với Ngài. Nếu đích thân Ngài Giáo chủ đến đây, chị nhớ kể rằng cháu gái Ngài học hành rất tốt.

- Thật ra thì hoàn toàn không phải thế. - Bà giáo Chadwick nhăn mặt nói khẽ.

- Về mặt học vấn thì có thể như thế, nhưng về mặt cuộc sống thì cô ta giỏi giang đấy chứ. Phụ nữ Trung Đông phát triển sớm hơn phụ nữ da trắng chúng ta nhiều.

- Về mặt này, tôi chưa hoàn toàn đồng ý với chị, Bulstrode ạ. Nhưng chị yên tâm, chị cứ đi chơi thoải mái, không phải lo lắng gì hết.

- Đây cũng là dịp để Eleanor Vansittart thử sức trong việc lãnh đạo. Chị ấy là phụ nữ có năng lực, lại có chị bên cạnh hỗ trợ, tôi không phải lo lắng gì hết.

- Tôi cũng hy vọng là như thế. Nhưng bây giờ tôi phải đi gặp công nương Shaila báo cho cô bé chuẩn bị.

Cô công nương Trung Đông tỏ vẻ rất ngạc nhiên và dường như không hài lòng khi nghe tin ông chú đến nước Anh.

- Sáng mai em phải đi gặp chú em ạ? - Cô ta nói giọng bực dọc. - Nhưng thưa cô Chadwick, trường đã quyết định sáng mai cho em đi chơi với Giselle và mẹ của bạn ấy rồi kia mà?

- Việc ấy đành phải hoãn lại, để dịp khác vậy.

- Em thích đi chơi với bạn Giselle d Aubray hơn nhiều. - Cô bé sôi nổi nói. - Chú em khó tính khó nết lắm, lúc nào cũng cau có, gắt gỏng rất khó chịu.

- Em không được nói thế. - Bà Chadwick nói. - Ngài Giáo chủ Ibrahim cũng chỉ ở lại nước Anh một tuần lễ thôi, và Ngài sang đây công cán, muốn gặp cháu là chuyện tất nhiên.

- Rất có thể chú em sang đây gặp em là để thu xếp chuyện hôn nhân của em. Thôi, cũng được…

***

Sáng Chủ nhật, thời tiết đẹp tuyệt vời. Sau khi bà hiệu trưởng Bulstrodc đi, cô thư ký cũng đi.

Đến mười giờ thì cô giáo Eileen Rich dạy văn và cô phụ giáo Blake cũng đi. Cả bà giám thị Johnson. Còn lại ở trường Meadowbank chỉ có cô Vansittart dạy lịch sử và tiếng Đức ở lại trông nom công việc thay bà hiệu trưởng, cô giáo Blanche dạy tiếng Pháp và cô phụ giáo Rowan.

Bà giáo Chadwick dạy toán nói với cô giáo Vansittart dạy lịch sử và tiếng Đức:

- Mong rằng đám học sinh về nhà không loan truyền về vụ kia quá nhiều… Là tôi nói đến vụ cô Springer ấy…

- Mong người ta sớm quên đi chuyện đó. - Cô giáo Vansittart đáp.

***

Sau buổi cầu kinh sáng, các phụ huynh lục tục đến đón con cái họ đi chơi. Đôi bạn thân thiết Julia và Jennifer đang dán mũi lên cửa kính nhìn ra ngoài. Julia nói:

- Giá có ai đến đón mình đi chơi nhỉ? Ít nhất thì cũng là dì Isabelle!

- Mẹ mình hẹn tuần sau đến đón mình. Tuần này ba mình phải thết tiệc khách khứa nên mẹ mình không đi được.

- Kìa Shaila! - Julia kêu lên. - Ăn vận diêm dúa để đi London có khác. Bạn nhìn gót giầy của nó kìa.

Đúng lúc đó, một tài xế mặc chế phục kiểu gia nhân nhà quan ở một quốc gia Trung Đông bước trong một chiếc xe hơi bóng lộn ra, mở cửa xe.

Công nương Shaila nhanh nhẹn chui vào và xe lập tức lăn bánh.

- Bạn tính làm gì trưa nay? Viết thư chứ gì? Mình thì không phải viết, tuần sau mẹ mình đã đến đây rồi. - Jennifer nói.

- Mình thấy bạn rất ít viết thư. Tại sao vậy, Jennifer?

- Mình không thấy hứng.

- Mình thì lại rất thích viết, nhưng chẳng biết viết cho ai. Mẹ mình thì quanh năm ngao du khắp mọi nơi, không lúc nào có địa chỉ ổn định. Mà mình chưa hiểu… Bà hiệu trưởng Bulstrode bảo rất cần gửi thư cho mẹ mình. Không biết có chuyện gì nhỉ? Lúc bà ấy gọi mình lên để hỏi địa chỉ mẹ mình, trông mặt bà ấy như đang xúc động gì ghê gớm lắm.

- Chắc chắn không phải để kế về bạn, vì bạn có phạm lỗi gì đâu? Có khi bà hiệu trưởng muốn kể cho mẹ bạn về vụ cô giáo thể dục Springer.

Họ im lặng một lát. Rồi Julia nói:

- Bạn có thấy không? Người ta giấu chúng mình rất nhiều chuyện xung quanh cái chết của cô Springer đấy.

- Chuyện gì chẳng hạn?

- Theo mình đoán thì sau vụ án mạng đã có nhiều chuyện kỳ lạ khác xảy ra tiếp theo. Nguyên cái chuyện cây vợt của bạn chẳng hạn…

- Mình kể cho bạn nghe nhé. - Jennifer nói. - Ngay hôm đó mình đã gửi thư cho cô Gina để cảm ơn nhưng cô Gina viết trả lời mình thế này có lạ không? Cô ấy rất vui thấy mình mãn nguyện, nhưng cô ấy bảo "người tặng cháu cây vợt không phải là cô". Thế nghĩa là sao? Người cho mình cây vợt tuyệt vời ấy là ai vậy?

- Và mình nhắc thêm để bạn nhớ: cây vợt cũ mà bạn đưa bà khách hôm ấy chính là của mình. Câu chuyện thật lạ. Bạn còn đã kể mình nghe là nhà bạn có kẻ trộm đột nhập.

- Nhưng không mất gì.

- Như thế lại càng khả nghi. Hai sự kiện kia khiến mình nghĩ, bạn và ba mẹ bạn cần phải hết sức cảnh giác.

- Có lẽ bạn nói đúng.

- Bạn đã bao giờ đọc truyện trinh thám chưa? Rất có thể gia đình bạn đang "có chuyện" đấy. Tuần sau, mẹ bạn đến đây, bạn thử hỏi mẹ bạn xem. Rất có thể trước khi rời khỏi Ramat, mẹ bạn đã nhận được một số tài liệu bí mật nào đó.

- Chắc chắn không có chuyện ấy.

- Làm sao bạn dám chắc chắn? Bạn nhớ lại những chuyện về các tài liệu để chế tạo bom nguyên tử xem. Vậy là bạn không chịu đọc sách báo gì hết!

Jennifer nhún vai, thầm nghĩ: "Con Julia này quá giàu tưởng tượng!"