Tháp tình yêu siêu thần bí - Chương 10 - Phần 1

Chương 10

Thì ra tôi cũng là cô gái bình thường, thích nghe những lời ngọt ngào.

Đương nhiên tôi không thể chạy nhanh như kiện tướng thể thao được, Thất Hiểu Mộ đuổi phía sau, càng lúc càng gần, còn bước chân của tôi càng lúc càng nặng nề, tôi sắp không chạy được nữa rồi.

Lúc này tôi trông thấy một bóng người quen thuộc tiến lại gần.

Chỉ có Tiểu Hùng mới thích bước đi với dáng người thẳng tắp nhưng lại không hề cứng nhắc như binh sĩ trong quân đội, ngược lại còn rất đẹp nữa.

“Tiểu Hùng”. Tôi hét gọi, nhưng bị Thất Hiểu Mộ giữ lại.

“Tiểu Hùng, mau cứu tớ!”. Tôi gào lớn, cố vùng ra khỏi Thất Hiểu Mộ, rồi chạy đến sau lưng Tiểu Hùng thở hổn hển.

“Cậu làm gì vậy?”. Tiểu Hùng quay người chắn trước mặt Thất Hiểu Mộ, giọng nói không mấy thân thiện.

“Cậu ấy đuổi tớ”. Tôi thò đầu ra nói một câu rồi lại trốn sau lưng cậu ấy.

“Tớ có lời muốn nói với Phi Phi”, Thất Hiểu Mộ giải thích.

“Muốn đuổi hả, muốn nói gì thì nói luôn ở đây đi”, giọng Tiểu Hùng cứng ngắc.

“Không phải, tớ muốn đuổi, à không tớ không đuổi. Hết rồi”. Thất Hiểu Mộ nói vòng vo tam quốc, cuối cùng nói dứt khoát, “Tớ thích cô ấy. Giờ tớ có thể nói chuyện riêng với Phi Phi không?”.

Nói rồi cậu ấy thò tay ra định kéo tôi nhưng bị Tiểu Hùng chặn lại.

“Nhưng giờ cô ấy không muốn cậu làm phiền”, Tiểu Hùng lạnh lùng.

“Tớ… xin cậu… để chúng tớ nói hai câu, chỉ hai câu thôi”, Thất Hiểu Mộ khẩn cầu.

Tôi sững người nhìn Thất Hiểu Mộ không biết nên nói gì.

Thất Hiểu Mộ và Tiểu Hùng nhìn nhau, không gian tĩnh lặng.

“Thình thịch… thình thịch…”.

Thì ra con tim tôi đang đập điên cuồng.

“Không được, có gì nói tại đây đi”. Tiểu Hùng mặt mày biến sắc, không hề khách khí nói.

Tôi kéo Tiểu Hùng: “Chúng ta về nhà đi”.

“Nhất định tớ phải nói với cô ấy hai câu!”. Thất Hiểu Mộ vẫn cười hòa nhã, tiếp tục nói.

Tiểu Hùng để mặc cậu ấy, kéo tôi đi.

Thất Hiểu Mộ nhanh như chớp chặn trước mặt bọn tôi: “Phi Phi…”.

Tôi ngẩng đầu nhìn Tiểu Hùng. Cậu ấy không nổi giận nhưng sắc mặt tối sầm kia chính là dấu hiệu trước

khi nổi giận của cậu ấy.

Quả nhiên, Thất Hiểu Mộ vừa gọi tên tôi liền bị Tiểu Hùng ngắt lời: “Giữa đêm hôm, cậu đuổi theo một cô gái chạy khắp nơi thì ra cái thể thống gì nữa? Lại còn lớn tiếng nói thích cô ấy, cậu biết thế nào là thích không?”.

“Tớ… cậu…”. Thất Hiểu Mộ nghe Tiểu Hùng châm chọc, miệng lắp bắp, “Chẳng phải cậu thích Hạ Vũ sao?”.

“Tớ thích ai liên quan gì đến cậu?”. Tiểu Hùng trợn mắt, đẩy tay cậu ấy ra.

“Cậu làm gì?”. Thất Hiểu Mộ cũng không khách khí đẩy Tiểu Hùng lùi ra sau mấy bước.

“Cậu đẩy tớ hả? Muốn đánh nhau hả? Tưởng tớ sợ chắc? Tớ đã muốn đánh cậu lâu rồi!”. Tiểu Hùng bỗng buông tay tôi ra nhằm thẳng mặt Thất Hiểu Mộ mà đấm.

“Á!”. Tôi sững sờ, chưa bao giờ tôi thấy Tiểu Hùng đánh nhau, cậu ấy lúc nào cũng hiền hòa, lễ phép. Còn Thất Hiểu Mộ trong ấn tượng của tôi lúc nào cũng tươi cười, chẳng để bụng điều gì, giống như tia nắng mặt trời vậy.

Sao hai người này lại đánh nhau? Vì Thất Hiểu Mộ nói thích tôi sao? Nhưng trước đây cậu ấy cũng đã nói thế trước mặt tôi và Tiểu Hùng, khi ấy Tiểu Hùng cũng không nổi giận như thế này mà? Sao hôm nay lại đến nông nỗi này?

Tôi hoàn toàn không hiểu gì hết.

Thất Hiểu Mộ nhanh nhẹn tránh sang một bên.

Tiểu Hùng túm áo Thất Hiểu Mộ, hai người lao vào đánh nhau.

“Đừng đánh nữa”. Tôi giậm chân hét lớn muốn kéo họ ra.

Nhưng hai người họ đều khỏe mạnh, tôi không kéo được, ngược lại còn bị ăn một chưởng.

“Ui da!”. Tôi ôm chỗ đau mà gào rú.

Hai người vẫn không dừng lại.

“Ôi chao, các cậu đang làm gì thế? Họ vào tháp rồi”, Đào Yên Nhiên chạy lại hét lớn.

“Cái gì? Ai vào tháp?”. Hai người cũng dừng lại kinh ngạc nhìn Đào Yên Nhiên.

“Dư Kim Đào và Hạ Vũ. Tớ tìm các cậu mãi, còn các cậu lại ở đây đánh nhau. Không phải chứ? Hai người đánh nhau? Tôi cứ nghĩ chỉ Dư Kim Đào mới biết đánh nhau chứ”, Đào Yên Nhiên kinh ngạc làm điệu bộ.

“Em cũng không biết thế nào nữa. Hai người nói mấy câu không hợp là lao vào đánh nhau luôn”. Lòng tôi rối như tơ vò.

“Chúng ta đi xem sao, đừng xảy ra chuyện gì đấy”. Hai người vừa đánh nhau rất hăng máu giờ lại đồng thanh nói, cùng chạy về phía trước không thèm quay đầu lại, “Hai người cứ từ từ”.

Chúng tôi chạy đến ngọn tháp, không ngờ Thất Hiểu Mộ đang đứng chờ ở cửa.

Tôi cảm kích nhìn cậu ấy, nhưng nhớ lại chuyện vừa

rồi lại không dám nắm bàn tay cậu ấy đang đưa ra, chỉ lặng lẽ bước theo sau.

“Cộp cộp”. Có tiếng bước chân nện lên cầu thang, có lẽ Tiểu Hùng ở trên đó.

Khi tất cả chúng tôi lên đến đỉnh tháp đã thấy Dư Kim Đào và Hạ Vũ đang cầm một chiếc đèn lưu ly, còn Tiểu Hùng mặt không biểu cảm đứng bên cạnh họ.

Hai người đã thử rất nhiều lần nhưng vẫn không thắp được ngọn đèn đó.

Hạ Vũ vô cùng thất vọng.

“Để tớ thử xem”. Đào Yên Nhiên kéo Dư Kim Đào.

Dư Kim Đào bất lực đi theo chị ấy, nhưng cũng thất bại.

“Sao lại vậy?”. Tôi cũng ngứa ngáy thử cùng Dư Kim Đào nhưng vẫn không được.

Mọi người nhìn nhau, nghĩ đến truyền thuyết kia.

Tiểu Hùng dường như thở phào, ngoảnh ra nhìn bức tường.

“Cậu nhìn gì vậy?”. Đào Yên Nhiên lúc này đang phấn khích muốn thử cùng Tiểu Hùng.

“Trên bức tường có khắc chữ”. Tiểu Hùng chạm lên bức tường, quan sát nhờ vào ánh đèn.

“Ối giời, chúng ta thử đi mà!”. Đào Yên Nhiên vẫn không buông tha.

“Thử đi, nhỡ đèn sáng thì sao, tuy rằng chưa có ai thắp được”, Hạ Vũ bỗng nói.

Tôi cũng gật đầu: “Đúng vậy, những ông bà già đều nói như vậy”.

Tiểu Hùng không biết làm thế nào đành cùng thắp đèn với Đào Yên Nhiên nhưng lại thất bại.

“Sao khó thế nhỉ?”. Thất Hiểu Mộ đứng bên cạnh bỗng lên tiếng chuẩn bị thử.

“Thôi đi! Xem ra truyền thuyết là giả rồi”, Đào Yên Nhiên bất mãn hét lên.

Bỗng có mấy chùm sáng chiếu đến. Rồi chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân của rất nhiều người đang chạy tới, thậm chí còn có cả giọng của thầy tổng phụ trách: “Các em học sinh trong tháp xuống hết đây ngay”.

Sống lưng lạnh toát, tôi bực mình đẩy Đào Yên Nhiên: “Tất cả là tại chị kêu ầm ĩ lên”.

“Sao lại trách chị? Các em gây tiếng động không đủ lớn sao?”. Đào Yên Nhiên không phục.

“Làm sao bây giờ?”. Hạ Vũ sợ hãi nắm chặt tay tôi.

“Để bọn tớ chịu trách nhiệm”. Dư Kim Đào và Thất Hiểu Mộ đồng thanh nói.

“Ừm, nên để bọn tớ chịu trách nhiệm, hơn nữa chúng ta là bạn tốt mà”. Tiểu Hùng tiến lại.

Tôi nhìn nét mặt kiên định của các cậu ấy, trong lòng không khỏi xúc động.

Hạ Vũ và Đào Yên Nhiên cũng không nói gì, chúng tôi nắm tay nhau chầm chậm đi xuống.

Thì ra chúng tôi vẫn là bạn tốt.

Chúng tôi không biết ba cậu bạn nói gì với các thầy, nhưng từ vẻ mặt nhẹ nhõm của các cậu ấy sau khi ra khỏi văn phòng thì chuyện này tạm thời đã kết thúc.

Có lẽ căn bản các cậu ấy không muốn chúng tôi biết, cũng có thể các cậu ấy không muốn chúng tôi phải chịu nhiều áp lực. Vì thế trường cũng không gây rắc rối gì cho bọn tôi.

Có điều, dạo này ba cậu ấy vô cùng bận rộn, nghe nói cả ba đều đăng ký tham gia thi đấu một số môn.

Khi biết tin này tôi có chút mông lung. Tôi biết Tiểu Hùng chưa bao giờ thích tham gia hội thể thao, vậy mà lần này lại đồng ý tham gia. Tôi đoán có lẽ các cậu ấy phải dùng huy chương để giảm bớt sự trừng phạt cho việc tự ý vào ngọn Bạch Tháp.

Nghĩ như thế khiến tôi rất xúc động, vì thế tôi thường kéo Hạ Vũ và Đào Yên Nhiên đi xem ba cậu ấy luyện tập.

Kết quả là chúng tôi phát hiện ngoài tập luyện ra ba cậu ấy còn tập một tiết mục để biểu diễn vào lễ khai mạc. Do đó lần đầu tiên tôi biết Thất Hiểu Mộ biết đánh ghi-ta, Dư Kim Đào biết chơi trống.

Thấy ba người biến buổi diễn tấu trữ tình của Tiểu Hùng thành buổi biểu diễn theo phong cách rock, tôi không thể không khâm phục những thiên tài ấy. Đồng thời tôi cũng nghi ngờ họ muốn báo thù trường. Nếu không, Dư Kim Đào và Thất Hiểu Mộ bình thường không thích biểu diễn sao lại tham gia chứ? Đương nhiên có lẽ tôi đoán sai, đó chỉ là nhà trường sắp xếp như vậy. Dù thế nào thì sự kết hợp của các cậu ấy cũng hoàn toàn gây bất ngờ.

Tôi nhìn ba người với ánh mắt không tin nổi.

“Em thật ngốc. Em tưởng Thất công tử và Dư công tử của chúng ta trở thành nam hoa khôi chỉ vì vẻ ngoài và thành tích học tập thôi sao? Không đâu. Dựa vào năng lực tổng hợp của họ đấy”. Đào Yên Nhiên chỉ vào trán tôi phê bình, tiếp xúc với họ một học kỳ, trở thành bạn tốt mà ngay thông tin đó cũng không biết.

“Chẳng giống chút nào cả”, tôi lắc đầu lầm bầm.

Nhưng khi lễ khai mạc chính thức bắt đầu thì tôi đã biết họ giống hay không?

Tôi chưa từng thấy Thất Hiểu Mộ mặc kiểu quần áo khác. Hôm nay cậu ấy mặc chiếc áo lấp lánh, cổ áo dựng thẳng, khuy chỉ cài đến ngực, quần chi chít đầy lỗ, còn thắt một cái dây lưng lộng lẫy. Tóc cũng đổi kiểu, phun một lớp keo dày. Cậu ấy đeo đàn ghi-ta đứng trên sân khấu, trông vô cùng điển trai.

Dư Kim Đào mặc một chiếc áo phông đen in hình đầu lâu, quần bò cũng đầy lỗ thủng và miếng vá, đánh trống rất thuần thục, mái tóc nhuộm nhiều màu lay động theo từng động tác. Chiếc khuyên tai bên trái cũng đổi thành chiếc đinh gắn kim cương lấp lánh dưới ánh đèn. Theo như lời Đào Yên Nhiên thì cậu ấy giống như con sư tử nhảy múa trên sân khấu.

Tiểu Hùng nho nhã đánh piano. Trong trí nhớ của tôi trước đây, lên sân khấu cậu ấy luôn ăn mặc chỉnh tề, hôm nay lại mặc áo phông màu sáng và chiếc quần bò bạc màu, cũng dựng cổ áo lên như hai người kia, còn phun keo tóc màu xanh lam. Cơ hồ cậu ấy đã thay đổi hoàn toàn, vô cùng tuấn tú và bất chợt tôi cũng nhận ra mình thích cậu ấy thế này hơn.

Ánh đèn chiếu rọi lên ba người, mọi người đang nhiệt liệt vỗ tay.

Tiếng hoan hô của ba chúng tôi đã hoàn toàn bị nhấn chìm.

Tôi không biết họ có nhìn thấy chúng tôi không, nhưng tôi nhận ra Đào Yên Nhiên và Hạ Vũ hôm nay đều rất kích động. Thậm chí Đào Yên Nhiên còn hét lên: “Tiểu Hùng! Tiểu Hùng! Tớ yêu cậu!”. Nhưng tiếc là sau đó chị ấy sống chết cũng không chịu thừa nhận, chị ấy bảo lúc ấy nhiều người hét như thế, chắc chắn là tôi nghe nhầm.

Dù thế nào thì hôm đó họ cũng đã thiêu đốt cả hội trường.

Thời gian sau lúc nào cũng có người vây quanh họ, thậm chí chỗ ở của họ cũng có người đến, do vậy chúng tôi căn bản không thể tiếp cận ba người ấy.

Mãi đến ba giờ sáng, tiếng huyên náo mới chấm dứt.

Tôi trở về ký túc tắm rửa, đang chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại reo.

“Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ đi”, Thất Hiểu Mộ hét lên trong điện thoại.

“Nhìn gì?”. Tôi không để tâm.

Nhưng tôi lại nghe Đào Yên Nhiên hét lên: “Phi Phi”.

Hạ Vũ và Đào Yên Nhiên kéo rèm ra, nhìn xuống dưới: “Trời ơi”, hai người đồng thanh hét lên.

Tôi không kìm được tò mò cũng đến bên cửa sổ.

Dưới lầu, Thất Hiểu Mộ lái một chiếc xe mui trần màu trắng, trên xe xếp đầy hoa tươi. Cậu ấy vẫn mặc bộ quần áo vừa biểu diễn, một tay cầm điện thoại di động, một tay cầm một bó hoa lớn vẫy về phía tôi.

“Xuống đi”, cậu ấy hét lên trong điện thoại, “Tớ chia sẻ niềm vui với cậu”.

“Xuống đi!”. Hạ Vũ và Đào Yên Nhiên cùng đẩy tôi ra rồi nhanh chóng mở cửa giúp họ.

Bên ngoài là Tiểu Hùng và Dư Kim Đào vẫn mặc quần áo biểu diễn, tay cũng cầm bó hoa lớn.

“Các cậu?”. Ba chúng tôi cùng kêu lên.

“Bọn tớ đến cùng chia sẻ niềm vui với các cậu. Đây là những bông hoa đẹp nhất chúng tớ nhận được, tặng các cậu này!”. Nói rồi Tiểu Hùng và Dư Kim Đào lên phòng tặng hoa cho bọn tôi.

Điện thoại yên lặng một lúc, rồi có tiếng Thất Hiểu Mộ bất mãn kêu lên: “Sao các cậu không đợi tớ!”. Khi chúng tôi nhìn xuống lần nữa thì cậu ấy đã biến mất. Rõ ràng cậu ấy đã nghe được lời Tiểu Hùng vừa nói, vì thế tôi đoán nếu mở cửa ra chắc chắn sẽ thấy cậu ấy cầm hoa đứng ở cửa.

Quả nhiên, sau khi đếm đến ba, chuông cửa reo.

“Không được mở cửa”, tôi hét lên.

Đào Yên Nhiên chặn tôi lại, Hạ Vũ ra mở cửa, bên ngoài là Thất Hiểu Mộ ôm một bó hoa lớn.

“Tặng cậu!”. Cậu ấy nhanh chóng tiến đến trước mặt, ánh mắt lấp lánh nhìn tôi.

Tôi chẹp miệng, nhìn Tiểu Hùng và Dư Kim Đào đang chia hoa, người ta đều chia cho ba người bọn tôi, còn cậu ta thì thật lạ, đến đưa cho tôi cả đống. Trong lòng thầm thấy lạ nhưng cũng có chút vui vui.

Tôi nhận ra mọi người đều nhìn hai chúng tôi, tim tôi lại đập loạn.

Tôi không biết phải làm sao, vội quay người nhận hoa của Dư Kim Đào, rồi ôm cậu ấy biểu thị cảm ơn sau đó nhận hoa của Tiểu Hùng, thơm lên má cậu ấy.

Tất cả sững sờ nhìn tôi.

Trong mắt Tiểu Hùng là cảm xúc không thể nói bằng lời.

Căn phòng lặng như tờ, thậm chí còn nghe được tiếng hơi thở đều đặn. Tôi bỗng thấy hình như mình làm sai việc gì đó.

Hạ Vũ cũng làm giống tôi, cười nhận hoa của Dư Kim Đào, rồi thơm lên má cậu ấy biểu thị cảm ơn, nhận hoa của Tiểu Hùng rồi ôm cậu ấy.

Dư Kim Đào và Tiểu Hùng cùng chết sững, không biết nói gì. Thậm chí Dư Kim Đào còn xoa lên má mình, cảm giác như chuyện vừa rồi không phải sự thực vậy. Còn Tiểu Hùng nhìn tôi sau đó lại nhìn Hạ Vũ, nheo mắt, ánh mắt rất phức tạp.

Cuối cùng Đào Yên Nhiên cũng có phản ứng, nhảy lên nhận hoa của Dư Kim Đào, ôm cậu ấy rồi nhận hoa của Tiểu Hùng, chuẩn bị thơm thì Tiểu Hùng quay đầu tránh.

Chúng tôi không kìm được đều bật cười.

“Cậu thiên vị. Hu hu…”. Đào Yên Nhiên chu mỏ ấm ức.

“Tôi đâu có. Phi Phi từ nhỏ nhận quà đều thơm má tớ, cậu dựa vào cái gì chứ?”. Tiểu Hùng bỗng trêu Đào Yên Nhiên khiến tôi vô cùng bất ngờ.

Thất Hiểu Mộ nhanh nhẹn chia hoa cho ba chúng tôi rồi ôm tất cả.

“Muốn lợi dụng tôi hả, không dễ thế đâu”. Đào Yên Nhiên nhận hoa rồi giẫm lên chân cậu ấy.

“Á… cậu giận cũng đừng có xả lên đầu tôi, tìm Tiểu Hùng ấy…”. Thất Hiểu Mộ trở lại bình thường, cười tít mắt.

Tôi nhận hoa của Thất Hiểu Mộ, đôi mắt lấp lánh của cậu ấy cơ hồ xuyên thấu tâm tư tôi.

Lát sau cậu ấy như làm ảo thuật, ném bên trái rồi lại bên phải hết bông này đến bông khác, khiến Đào Yên Nhiên thốt lên không ngừng, Hạ Vũ cũng vô cùng kinh ngạc.

Tôi biết chắc chắn đó là phép thuật của cậu ấy. Trước đây tôi chỉ thấy lan hồ điệp biết múa, nhưng hôm nay tôi đã thấy hoa trong cả phòng đều đang múa.

Lúc này, mọi người đều vui vẻ nhưng tôi lại chẳng thể vui được. Thậm chí còn có cảm giác chua xót, nước mắt trào dâng, tôi vội giấu mặt mình sau mấy bó hoa lớn.

Vì đêm qua ngủ muộn quá nên hôm đầu tiên của hội thể thao, mãi mười giờ chúng tôi mới dậy.

Khi đến hội trường thì trận thi võ thuật trường quyền đã kết thúc, quả nhiên Dư Kim Đào giành huy chương vàng. Đào Yên Nhiên cứ làu bàu tại chúng tôi dậy muộn quá.

Hôm sau, chúng tôi đặt báo thức, dậy rất sớm, cùng đến xem Thất Hiểu Mộ thi bóng rổ. Trường Bạch Tháp gần như tập trung hết các cao thủ của thành phố, năm nào cũng giành quán quân, năm nay cũng chẳng có gì bất ngờ, giành huy chương vàng.

Ngày thứ ba là trận chung kết chạy 100 mét. Khi Tiểu Hùng và Dư Kim Đào cùng xuất hiện trên đường chạy, đám nữ sinh ở xung quanh hét lên sung sướng. Thì ra họ đến đây đều vì hai chàng trai này.

Tiếng còi vang lên, chúng tôi cùng cổ vũ cho hai cậu ấy. Bỗng tôi thấy Hạ Vũ kêu lên đầy kích động “Dư Kim Đào cố lên!”. Tôi ngạc nhiên nhìn gương mặt đỏ ửng vì căng thẳng của cô ấy mà thấy khó hiểu.

Đào Yên Nhiên thì hét: “Tiểu Hùng cố lên!”.

Tôi vốn định hô “Dư Kim Đào cố lên!” rồi lại hô “Tiểu Hùng cố lên!” nhưng tôi không cổ vũ nữa, bởi ngồi nhìn họ cổ vũ còn thú vị hơn.

“Nhìn kìa. Hôm nay có một vận động viên mới. Đó chính là Hùng Á Luân của trường Bạch Tháp chạy ở đường đua số 5…”. Bình luận viên hét lên trong loa.

Tôi không kìm được phì cười: “Tiểu Hùng thật lợi hại”.

Thất Hiểu Mộ ở bên cạnh ấn trán tôi: “Cậu ấy à”.

Tôi cười hì hì, nhìn Dư Kim Đào và Tiểu Hùng đang nhanh chóng cán đích. Chúng tôi không nhìn rõ ai đã cán đích trước, mãi đến khi màn hình quay chậm lại, mới thấy Dư Kim Đào giành quán quân, Tiểu Hùng được á quân.

Sân vận động nổ vang như sấm.

Tôi có chút thất vọng, nhưng Tiểu Hùng không giành được quán quân cũng trong dự đoán của tôi, chạy không phải sở trường của cậu ấy.