Vịnh Nhật Thực - Chương 17

Chương 17

Tấm biển trên cửa đề SỬA CHỮA Ô TÔ SADLER. Bên dưới là dòng chữ nhỏ hơn một chút PHỤC VỤ 24 GIỜ. Dưới nữa là dòng CHUYÊN GIA BẢO HIỂM. Nhưng hàng rào mắt cáo bao xung quanh khu vực những xác xe hỏng nát và chú chó to tướng với cái đầu khổng lồ nằm sóng soài trước xe móc đưa tới một thông điệp hơi khác. Đây là kho phế liệu.

Hannah nhìn con chó khổng lồ lần nữa và quyết định để Winston lại xe. “Cẩn thận đừng để nó xổng ra”, cô bảo khi Rafe mở cửa phía anh ngồi.

Rafe nhìn con thú nằm trong bóng râm tạo bởi mái hiên tả tơi che phủ cửa xe móc. “Tin tưởng chút đi. Cuộc chiến giữa bộ não và cơ bắp. Anh đặt cược vào Winston”.

“Chúng ta sẽ không thử để xem kết quả”. Hannah nhìn Winston qua khoảng hở năm phân giữa lớp kính cửa sổ và khung xe. “Đừng làm gì chọc tức con thú đó, hiểu chưa?”

Winston khẽ rên. Hai chân sau đặt trên ghế, vị trí cô vừa ngồi, móng chân trước áp vào cửa sổ. Tai vểnh lên, mũi khịt khịt, nó chằm chằm ngó qua cửa sổ, toàn bộ sự chú ý đặt lên con chó kia.

Hannah rùng mình hình dung chuyện sẽ xảy ra nếu Winston ra khỏi xe. Cô kiểm tra cửa bên để đảm bảo rằng nó đóng kín, sau đó ném cho Rafe cái nhìn cảnh báo qua nóc chiếc xe Porsche.

“Nhớ đóng chặt cửa bên ấy”.

“Em lo quá”, Rafe đáp. Anh đẩy cửa xe khá hững hờ. “Winston thông minh mà. Nó có thể giải quyết anh chàng kia”.

Cô nhìn chú chó to lớn đứng dậy. “Em chắc nó thông minh hơn con quái vật kia nhiều. Nhưng em không muốn chúng đánh nhau”.

“Được rồi, được rồi. Winston ở lại trong xe”. Rafe đi tới chỗ cửa chính và ấn vào nút bấm bẩn thỉu.

Vài giây sau cửa xe móc mở ra. Dell Sadler xuất hiện, hình dáng nổi lên trong bóng tối. Anh ta chằm chằm nhìn Rafe và Hannah, khuôn mặt bị che bởi vành mũ lưỡi trai dính mỡ. Sau một lúc, dường như anh ta đã đi tới quyết định. Dell bắt đầu tiến về phía cửa chính. Con chó khó nhọc chạy theo anh, di chuyển một cách vụng về đau đớn, vẻ như quá già hoặc bị thương nghiêm trọng.

Dell băng qua sân, len lỏi qua hàng đống những lốp xe và lá chắn bùn nhăn nhúm cùng những bộ phận xe hơi bị cắt xén đủ loại. Khi tới cửa, anh ta không có ý định mở ra, chỉ chằm chằm nhìn Rafe một cách dữ tợn qua hàng lưới mắt cáo. Con chó dừng lại cạnh anh ta, cũng trừng mắt nhìn. Dell không ngó xuống, nhưng anh ta đặt tay lên đầu nó với vẻ vừa xoa dịu vừa trìu mến. Sự gắn bó giữa người đàn ông và con thú là hết sức rõ ràng.

“Không sao, Happy”, Dell nói.

Đột nhiên Hannah thấy thật khó có thể tin được người đàn ông này lại cố giết Winston đêm qua.

“Chúng mày muốn gì?” Dell hỏi cộc cằn.

“Chúng tôi muốn nói chuyện với anh, Dell”.

“Về chuyện gì?”

“Về Kaitlin”.

Vai Dell trở nên cứng đờ thấy rõ. Anh ta do dự mất một lúc lâu. Sau đó với tay ra then cửa. “Tốt hơn hai người nên vào đây”.

Cửa chính mở ra. Dell dẫn lối xuyên qua hàng đống xác ô tô.

Nội thất bên trong gọn gàng đến ngạc nhiên. Hannah kín đáo liếc quanh khi cô ngồi xuống ghế trường kỷ bọc nhựa vinyl đã sờn. Một chiếc đèn đọc sách nằm trên bàn gắn cuối ghế. Một đống tạp chí có ngày tháng gần đây chất bên cạnh. Cuốn tiểu thuyết trinh thám mới ra của một tác giả nổi tiếng nằm trên bàn cà phê nhỏ.

Dell ra vào trong khu bếp bé. Anh ta có vẻ bối rối, băn khoăn, như thể không biết nên đối xử với khách thế nào. “Hai người muốn uống gì không? Tôi có sô-đa và bia”.

“Sô-đa là được rồi”, Rafe nói. “Thứ gì cũng được”.

“Sô-đa nghe tuyệt đấy”, Hannah nhẹ nhàng nói.

“Được rồi”. Dell mở cửa, lấy ra hai lon. Anh ta mang chúng vào khu vực phòng khách, đặt lên bàn trước mặt Rafe và Hannah.

Hannah liếc qua cánh cửa lưới, quan sát con chó nằm ườn bên ngoài. “Chó của anh bị làm sao vậy?”

“Happy bị một thằng khốn say rượu đâm phải trên đường cao tốc khi chúng tôi ra ngoài thị trấn có việc. Hai chân sau của nó bị thương nặng. Bác sĩ thú y bảo tôi nên để nó ra đi, nhưng tôi không làm được. Mất khối tiền, nhưng tôi làm gì khác được? Tôi và Happy là cộng sự, cô hiểu chứ?”

“Tôi hiểu”, Hannah nói. Dứt khoát không thể là kẻ đi giết chó, cô nghĩ. Nhưng nếu Dell Sadler không phải người đã đặt Winston lên khối đá ở Vũng Chi Tử, vậy thì ai? “Đêm qua có người đã cố giết con chó của tôi”.

“Sao lại có người muốn giết một con chó?”

“Chúng tôi nghĩ có thể nó mang hàm ý cảnh cáo”, cô lặng lẽ nói.

“Mẹ nó. Đấy là lý do cô đến đây hả? Cô nghĩ tôi cố làm hại chó của cô vì chuyện xảy ra với Kaitlin?”

“Ý nghĩ đó có xuất hiện”, Rafe thừa nhận. “Anh là người duy nhất tôi nghĩ rằng muốn trả thù cho cái chết của Kaitlin”.

“Mẹ nó”, Dell lại nói. Anh ta ngồi xuống chiếc ghế cũ mèm, chằm chằm nhìn logo trên lon nước trên tay. “Tôi không đời nào làm hại chó. Con cẩu của cô chẳng liên quan gì đến chuyện xảy ra cho em gái tôi cả”.

“Anh nói đúng”. Rafe ngả về phía trước, hai chân choãi ra. Anh hờ hững cầm lon sô-đa giữa hai gối. Phong thái nói chuyện nghiêm túc nhưng không đe dọa. Kiểu đàn ông nói chuyện với nhau. “Tôi sẽ nói thẳng, Dell. Tôi biết anh nghĩ rằng tôi giết Kaitlin, nhưng tôi không làm chuyện đó. Thề có Chúa đó là sự thật. Anh tin gì tùy anh, nhưng trong lúc này, tôi thật sự cần biết vì sao anh chắc cú rằng tôi có tội”.

Dell xoay lon nước giữa hai tay. Cuối cùng anh ta nhìn lên. “Tôi luôn cho rằng thủ phạm là cậu vì đêm đó cậu là người cuối cùng ở cạnh con bé. Ai cũng nói cậu tức giận vì nó ve vãn chơi bời”.

Hannah lên tiếng. “Nhưng vì sao anh luôn chắc rằng đó là vụ giết hại? Vì sao không thể là tai nạn?”

“Vì họ tìm thấy nó ở Vũng Ẩn Giấu. Bảo rằng chắc chắn nó đã leo lên đường ngay giữa đêm. Chẳng có lý gì hết. Vì sao nó muốn lên đấy?”

“Để gặp một người đàn ông chăng?” Hannah nhẹ nhàng gợi ý.

Dell nhìn cô chế giễu. “Nó có nhà riêng, có cả xe. Nó không cần phải tìm đến những nơi như Vũng Ẩn Giấu để ve vãn nhau”.

“Trừ khi cô ấy không muốn bị trông thấy cùng người kia”, Rafe thẳng thừng nói. “Điều đó loại trừ tôi ra. Chắc chắn cô ấy không phiền bị người ta trông thấy đi cùng tôi”.

Hannah mím môi, suy nghĩ. “Có thể chị ấy không lên đó gặp ai cả. Có thể chị ấy lên đó để suy tư”.

“Suy tư à?” Dell nhìn cô như thể cô mất trí rồi. “Kaitlin không làm mấy chuyện quái lạ như thế”.

“Thỉnh thoảng ai cũng cần đến nơi nào đó yên tĩnh một mình để nghĩ về tương lai”, Hannah khăng khăng. Nhưng cô để ý Rafe giờ cũng nhìn cô một cách lạ lùng. Hiển nhiên cả hai người đàn ông không nghĩ Kaitlin là loại người sâu sắc, nội tâm.

“Kaitlin không như thế”. Dell uống một hớp sô-đa rồi dùng mặt sau tay áo lấm màu lau miệng. “Con bé có kế hoạch tương lai rồi. Không cần suy tư thêm. Kailin luôn có kế hoạch lớn, cô biết chứ?”

Cảm giác mong chờ ào qua Hannah. Cô và Rafe trao đổi cái gật đầu. Sau đó cô quay lại phía Dell.

“Vì sao anh nói rằng chị Kaitlin không cần phải suy tư gì thêm về tương lai?” Cô hỏi cẩn trọng.

“Nó đã biết nó sẽ làm gì rồi. Đêm đó nó gọi cho tôi”. Dell chăm chú nhìn lon sô-đa. “Nói là nó đã chán đến tận cổ thị trấn này rồi. Sáng mai việc đầu tiên nó làm là ra đi và sẽ không bao giờ quay lại”.

“Anh đang nói rằng anh nói chuyện với Kailin ngay trước khi cô ấy chết à?” Rafe hỏi.

“Ừ. Vừa nói đấy, nó điện cho tôi. Đánh thức tôi dậy. Nó vẫn rất tức cậu đấy, biết không? Nó bảo là nó chán hết người ở đây rồi. Một lũ thất bại, nó nói thế”.

“Cô ấy lấy tiền đâu ra cho việc ra đi?” Rafe hỏi.

Dell hít một hơi sâu rồi uống một hớp sô-đa nữa. Anh ta chầm chậm hạ lon xuống giữa khoảng không, nhớ về quá khứ. “Nó bảo tôi rằng nó sẽ dùng vũ khí tối thượng”.

Rafe không di chuyển. “Thế là thế quái nào?”

Dell ngập ngừng. “Nói thật là tôi không biết. Nó chẳng bao giờ nói rõ chuyện đó. Tôi có cảm giác nó cất giấu ít tiền đâu đó. Chắc là một thằng bạn trai nào đấy cho nó. Hoặc có thể người ta tặng nó trang sức đá quý, nó nghĩ có thể bán được”.

Miệng Hannah trở nên khô rang. Cô không nói gì.

“Để tôi làm rõ”. Dường như Rafe hết sức cẩn thận lựa từng lời. “Anh nói rằng đêm hôm ấy sau khi bỏ tôi lại bãi biển, cô ấy về nhà, gọi cho anh bảo rằng sẽ dùng vũ khí tối thượng, rồi sẽ rời thị trấn à?”

“Điều tiếp theo tôi biết”, Dell đờ đẫn nói, “là ông Yates gõ cửa nhà tôi. Bảo rằng Kaitlin đã chết”.

“Và anh bảo ông ta rằng anh dám chắc tôi đã giết cô ấy, đúng chứ?”

“Ờ, đúng”, Dell lẩm bẩm.

“Cứ theo logic của anh đi”, Rafe nói. “Làm sao tôi biết cô ấy lên Vũng Ẩn Giấu chứ?”

“Tôi nghĩ cậu đến nhà nó. Giết nó ở đấy rồi đẩy xác xuống chỗ Vũng”.

Rafe rên rỉ. “Giả thuyết hợp lý làm sao. Tôi phục anh đấy”.

“Kaitlin không ưa tôi”, Dell biện hộ với Hannah. “Nó muốn rời khỏi thị trấn. Thành người có thế lực. Nó có nhiều ước mơ, cô hiểu chứ? Mơ nhiều. Mơ lớn”.

“Tôi hiểu”, Hannah đáp.

“Nhưng nó chưa từng thành công với cái nào cả”. Dell thở dài buồn bã. “Dường như mọi thứ lúc nào cũng trở nên thất bại. Tôi là anh nó, nhưng tôi chẳng thể làm gì khiến mọi thứ tốt hơn cho nó”.

Rafe cau mày. “Việc anh không thể giải quyết chuyện của cô ấy không phải là lỗi của anh, Dell”.

“Có thể. Nhưng đáng lẽ tôi nên làm được điều gì đó, cậu hiểu chứ?”

“Ừ”, Rafe nói. “Tôi biết. Đôi khi anh phải sống với thực tế rằng anh chẳng thể làm gì được”.

Dell gật đầu thất vọng. “Tôi nghĩ là tôi đã để mọi chuyện phía sau rồi. Tự nhủ mọi chuyện đã qua. Thế rồi hai người cùng nhau xuất hiện ở thị trấn. Còn tỏ ra là hai người có kế hoạch lưu lại một thời gian nữa. Người ta lại bắt đầu kháo nhau về chuyện xảy ra đêm đó”.

Rafe nhìn anh. “Khi ông Yates thẩm vấn anh, ông ấy có nói gì về chuyện đã kiểm tra nhà của Kaitlin rồi hay chưa không?”

“Yates kiểm tra kỹ ngôi nhà rồi. Cả xe của nó nữa. Tôi có mặt khi ông ta làm”, Dell buồn bã. “Nói rằng tìm xem có thư tuyệt mệnh gì không, nhưng ông ta gần như xé ngôi nhà ra vậy. Sao Yates làm thế chỉ để tìm thư tuyệt mệnh chứ? Nếu con bé để lại thư từ gì thì sẽ để nó lù lù ra, đúng không? Sao lại để thư nếu không muốn người ta tìm thấy?”

“Anh nói đúng”, Rafe đáp. “Cô ấy sẽ trưng nó ra”.

Hannah túm chặt cạnh ghế. “Anh nhớ xem ông Yates có kéo máy giặt, máy sấy ra kiểm tra phía sau không?”

Dell gật đầu. “Sau cả tủ lạnh nữa. Như tôi nói, ông ta kiểm tra mọi thứ. Nhưng tôi biết nó không nhảy khỏi vực. Không có thư tuyệt mệnh. Tôi đã bảo ông ta rằng nó không phải loại người đi tự sát, hỏi ông ta rằng thực ra ông ta đang tìm gì?”

Hannah nhìn anh ta. “Ông ấy nói sao?”

“Nói là sẽ biết nếu tìm thấy. Nhưng chẳng tìm thấy gì hết”.

Tất cả họ ngồi im lặng một chốc. Sau đó Dell thở dài nặng nề và uống nốt sô-đa trong lon. “Tôi không cố giết chó của cô, Hannah”.

“Tôi tin anh”, Hannah nói. “Anh sẽ không làm hại một sinh vật vô tội”.

Dell gật đầu, không nói gì.

“Còn một điều nữa”, Hannah nói. “Rafe không giết Kaitlin. Thực sự đêm hôm đó tôi đã ở cùng anh ấy trên bãi biển gần Vòm Nhật Thực. Không đời nào có chuyện anh ấy có thể theo chân em gái anh về nhà, chứ đừng nói là giết chị ấy và mang xác lên Vũng Ẩn Giấu. Tôi thề với anh như vậy”.

Dell bất động một hồi. Đoạn anh ta nhìn Rafe. “Nếu không phải là cậu thì là ai?”

“Câu hỏi hay đấy”, Rafe nói.

*

Khi họ quay lại xe, Winston ưỡn nửa thân trước qua lưng ghế, sục mõm vào vai Hannah. Cô gãi tai nó và liếc Rafe.

“Anh có nghĩ điều em đang nghĩ không?” cô hỏi.

“Về chiếc quần lót cùng đám băng ghi hình anh em nhà Willis đã tìm thấy đằng sau máy sấy nhà Kaitlin hả?” Rafe đánh một vòng cua gấp rồi lái ra con đường đất mềm dẫn tới gara sửa chữa ô tô của Sadler. “Ừ, anh đang nghĩ đến chuyện đó. Có thể mấy cuộn băng là vũ khí tối thượng của cô ấy”.

“Công cụ tống tiền chăng?”

“Có thể”, Rafe lại nói. “Và có thể cảnh sát trưởng Yates nghi ngờ gì đó. Đấy là lý do ông ấy kiểm tra kỹ lưỡng nhà Kaitlin”.

“Nhưng ông ấy không tìm được gì”.

Rafe rẽ phải ra đường chính. “Điều đó có nghĩa kẻ giết Kaitlin đã tìm cách giấu đống băng và món đồ rồi”.

Hannah rùng mình. “Anh có nhận ra chúng ta đang có gì ở đây không?”

“Chúng ta đang chứng minh rằng Dell Sadler nói đúng suốt thời gian qua. Kaitlin không gặp tai nạn. Chắc chắn cô ấy không nhảy khỏi đường xuống Vũng Ẩn Giấu. Cô ta đã bị sát hại vì kẻ mà cô ta đang cố tống tiền”.

Hannah hít một hơi. “Chúng ta đang sử dụng rất nhiều giả thiết”.

Anh nhún vai. “Sau chuyện xảy ra cho em và Winston tối qua, anh sẵn sàng liên tưởng rộng”.

“Nếu chúng ta đúng thì có người đã giết Kaitlin vì chị ấy sở hữu mấy cuộn băng đáng bẽ mặt kia”.

“Câu hỏi là, ai trong thị trấn này lại đi giết người chỉ để giữ im lặng về mối quan hệ dính tới món đồ lót ren chứ? Đàn ông thích mặc đồ phụ nữ đâu phải vấn đề lớn đến thế”.

“Coi nào Rafe. Anh muốn nghe các khả năng có thể không? Một giáo sư trợ giảng ở Chamberlain tuyệt vọng e sợ cơ hội được gia hạn của mình sẽ tan tành mây khói vì mấy cuốn băng đó chẳng hạn? Hoặc vị giáo sĩ nhà thờ sẽ mất vị trí của mình nếu sở thích mặc đồ lót phụ nữ của ông ta bị bật mí. Rồi còn những người trên trung tâm nghiên cứu nữa. Bà Arizona Snow luôn tin rằng có những kẻ vô đạo đức ở đó. Biết đâu bà ấy đúng”.

Rafe ngả người vào ghế da. “Em nói phải. Danh sách dài các khả năng”.

“Rồi còn giả thuyết của anh em nhà Willis rằng tên sát nhân đến từ bên ngoài thị trấn nữa. Danh sách càng dài hơn”.

Cặp mày Rafe nhíu lại tới mức đụng nhau khi anh trầm tư suy nghĩ. “Anh không nghĩ vậy. Như Dell nói, quyết định của cô ấy là dùng vũ khí tối thượng, có vẻ đó là quyết định đột nhiên nảy ra. Nạn nhân của cô ấy phải là người cô ấy có thể gặp được ngay giữa đêm hôm. Không phải người sống xa mãi tận Portland, Seattle hay Salem”.

“Có lý”. Hannah ngẫm nghĩ thêm một hồi. “Được rồi, thử nhìn sự việc dưới góc độ khác. Chắc chắn không phải ai ở Vịnh Nhật Thực cũng thích mặc đồ lót phụ nữ. Và chắc chắn không phải ai thích mặc đồ lót phụ nữ cũng sẵn sàng giết kẻ tống tiền để giữ yên lặng”.

“Ý em là gì?”

“Tất cả những gì chúng ta cần làm là tìm ra ai có những đặc điểm tình nghi, theo cách nói của cảnh sát. Người thích mặc đồ phụ nữ và sẵn sàng giết người để lấy mấy cuộn băng đáng xấu hổ kia”.

“Để tìm ra, chúng ta cần nói chuyện với người biết thị trấn này rõ hơn em và anh”.

“Có biết ai không?”

Môi Rafe cong lên thành nụ cười không chút hài hước. “Thực tế là anh biết. Vị khách ăn tối cùng chúng ta hôm nay”.