Sư sĩ truyền thuyết - Chương 278 - Phần 2

Thiết bức điểu trước mắt không có chút bớt căng nào, Tang Hoả đã hoàn toàn mất đi cảm giác phương hướng. Hắn tập trung toàn bộ tinh thần nhìn mỗi một khe hở trước mắt có thể lợi dụng được hay là con đường tấn công Thiết bức điểu có thể. Tuy toàn bộ xung quanh đã bị Thiết bức điểu vây chặt như nêm, nhưng hắn vẫn lập tức có thể lợi dụng mỗi một không gian có thể lợi dụng này. Cho dù ở trong hoàn cảnh nhỏ hẹp, chen chúc thế này, Tang Hoả vẫn không ngừng làm được một số cú đổi hướng góc độ cực nhỏ.

Cử động này của hắn đã cứu mạng hắn! Rất nhiều lần do hắn đột nhiên đổi hướng, mấy con Thiết bức điểu muốn tông hắn đó lao bổ vào chỗ trống, ngược lại bị cánh xương trên quang giáp tông ủi của Tang Hoả cắt bị thương.

Nếu như năm thiên hà lớn có người nhìn thấy một màn này, vậy khẳng định sẽ trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn nhìn ngây cả người. Ngay cả động tác kỹ thuật cao cấp trong trung tâm huấn luyện ý thức sư sĩ cũng không có mức độ khủng bố thế này. Điều này đích xác chỉ có thể dùng khủng bố để hình dung, đổi hướng trong phạm vi siêu nhỏ, điều này phải điều khiển kinh người cỡ nào chứ. Hơn nữa, gánh nặng mang lại cho cơ thể con người của mấy cú đổi hướng cao tốc đó cực lớn, có thể làm cho sư sĩ sống sờ sờ bên trong bị vỡ mạch máu mà chết.

Động tác bay mà quang giáp tông ủi làm ở đây lúc này, nếu như đặt ở năm thiên hà lớn, cơ hồ toàn bộ đều là động tác nguy hiểm có độ khó siêu cao, thậm chí có một vài động tác sẽ trực tiếp bị cho rằng là không thể thực hiện được. Từ nhỏ sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh trọng lực cao, lại trải qua bồi dưỡng võ thuật có hệ thống, chiến đấu trường kỳ, còn có sự cải tạo của trọng lực vực đối với thân thể, hàng loạt nhân tố này cũng trực tiếp dẫn tới thân thể của mấy người tộc họ Tang bọn họ cường hãn tới mức đã vượt xa tưởng tượng của người thường.

Trước khi khai chiến, Diệp Trùng thậm chí còn nhìn thấy có thôn dân điều khiển quang giáp tông ủi luyện tập trong trọng lực vực. Lúc đó Diệp Trùng cũng có chút nghệch mặt ra. Trước giờ, Diệp Trùng đều cho rằng quang giáp tông ủi thô sơ tới mức căn bản không thể gọi đây là quang giáp. Nhưng cho dù là loại quang giáp này, tới tay tộc họ Tang cũng biến thành sự đáng sợ không gì so sánh được.

Thứ quang giáp tông ủi dựa vào chính là bay. Nó là thứ điển hình thông qua bay mà đạt tới mục đích sát thương, mà thứ bay dựa vào lại là kỹ xảo và thân thể. Hai thứ này, đối với tộc họ Tang mà nói, đều không phải là vấn đề. Thực lực của giới giả, tốc độ tay của giới giả, sự mẫn cảm đối với vị trí không gian, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, điều khiển khá đơn giản của quang giáp tông ủi, những thứ này đều có thể làm cho bọn họ học rất nhanh, hơn nữa có thể hình thành phong cách của mình. Đối với thân thể, Diệp Trùng căn bản không tin trừ mình ra còn có người nào có thể đọ thân thể với bọn họ. Đó thuần tuý là khúc gỗ đụng quặng Lưu kim, cao thấp lập tức phân rõ.

Từng có kinh nghiệm tác chiến tập thể, Tang Hoả dốc hết toàn lực ở trong không gian không hề lớn xung quanh tìm kiếm được lộ tuyến tấn công tốt nhất. Lúc này, kinh nghiệm gì cũng không có chỗ dùng được, chỗ dựa vào chỉ có trực giác. Một loại trực giác tích lũy ra từ trường kỳ chiến đấu.

Vù, trước mắt Tang Hoả sáng rỡ. Đột nhiên trở lại bầu trời hắn quen thuộc lúc trước, hắn không khỏi mừng rỡ trong lòng, xông ra rồi! Mình thật sự xông ra rồi!

Nhưng hắn không bị thắng lợi tạm thời mà hôn mê đầu óc, phương hướng không đổi, lập tức bay hướng lên trên, hắn phải để lại đủ không gian cho đồng tộc phía sau.

Phía dưới hắn, vô số Thiết bức điểu đen thui quay cuồng hình thành mây đen cuồn cuộn, làm cả bầu trời bị che kín mít. Khắp nơi đều là Thiết bức điểu, thôn phía dưới nhìn không rõ chút tình trạng cuộc chiến nào phía trên, đập vào mắt trừ Thiết bức điểu lại là Thiết bức điểu. Bất cứ lúc nào, tiếng kêu bén nhọn đặc hữu của Thiết bức điểu lại vang lên, cả bầu trời đều là tiếng cánh màng vỗ vào không khí. Thiết bức điểu đầy trời nhìn không ra điểm cuối, bọn chúng vẫn bay về phía trước như cũ.

Khi nhìn thấy tình cảnh thế này, cho dù là đàn ông cứng cỏi như Tang Hoả cũng không khỏi tê dại da đầu. Cả đời mình, chỉ e vĩnh viễn không cách nào quên được cảnh tượng như ác mộng này. Nhưng hắn rất mau liền thoải mái, mình chỉ e rất mau cũng sẽ chiến tử ở chỗ này, không cần vì việc này mà phiền lòng. Ba ngàn người bọn họ là cảm tử quân, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng hy sinh. Bọn họ hiện giờ chỉ quan tâm mục đích tác chiến rốt cuộc có đạt được hay không?

Trên không của Tang gia thôn đã thành máy xay thịt đúng như tên gọi.

Ba ngàn quang giáp lao lên trên lập tức đánh tan nát làn sóng Thiết bức điểu lao xuống đầu tiên. Trong phân tích của Diệp Trùng và Tang Phổ, làn sóng tấn công đầu tiên của Thiết bức điểu là đáng sợ nhất, chỉ cần kiềm chế được làn sóng tấn công đầu tiên của Thiết bức điểu. Nếu như thật sự rợp trời rợp đất như lời trưởng thôn Tang Đức nói, vậy thì Thiết bức điểu đông nghịt ngược lại sẽ mất đi không gian tăng tốc xông lên. Thiết bức điểu mất đi tốc độ chẳng qua chỉ là đối tượng để quang giáp tông ủi xay giết tập thể.

Ba cái quang giáp này thành công làm tan rã làn sóng tấn công đầu tiên của Thiết bức điểu, nhưng cái giá phải trả cực lớn. Mấy cái quang giáp này rất mau liền chui vào trong đám Thiết bức điểu vô cùng vô tận, mất đi bóng dáng. Trước khi mấy cái quang giáp này chui vào đám Thiết bức điểu, trong ba ngàn cái quang giáp đã có một nửa bị tông thành vô số mảnh vỡ, mà một nửa còn lại đó, hy vọng sống cũng căn bản là số không.

Cơ hội do ba ngàn mạng người và ba ngàn cái quang giáp tạo ra không bị lãng phí. Quan chỉ huy của tiền tuyến vô cùng ăn ý nắm bắt cơ hội quan trọng nhất này. Hai cái quang giáp còn lại nhân cơ hội bay lên, thêm một bước áp bức không gian của Thiết bức điểu. Thiết bức điểu phía sau không ngừng tiến tới trước, Thiết bức điểu trên không trung quả thật là quá nhiều, làn sóng tấn công đầu tiên thất bại, bọn chúng lập tức mất đi không gian đầy đủ. Dưới tình huống không có tốc độ, thương hại của mỏ vuốt đơn thuần đối với quang giáp nhỏ nhoi vô cùng.

Hai ngàn quang giáp hiện giờ đã chiếm giữ nghiêm ngặt khoảng không gian không hề lớn này, bọn họ hoá thành mấy trăm đội nhỏ, xuyên qua lại trên không trung, giống như thực hiện diễn luyện chiến thuật. Quang giáp tông ủi liên tục bay tốc độ cao giống như đao trận do hai ngàn lưỡi đao không ngừng xoay chuyển trên không hình thành. Một khi có Thiết bức điểu bước vào đao trận, lập tức sẽ bị chặt thành tám miếng. Hơn nữa, phía dưới còn có đội chi viện luôn ở trong trạng thái trôi nổi chờ lệnh.

Thiết bức điểu mất đi tốc độ căn bản không sao gây được xung kích hữu hiệu đối với hai ngàn cái quang giáp, ngẫu nhiên có một, hai con có lọt lưới, đợi nó chính là ít nhất hơn hai mươi viên đạn nổ mạnh chính xác bắn trúng nó, trong nháy mắt liền hoá thành mưa máu bắn đầy trời.

Nhưng cơ hội như vậy quả thật là quá ít, rất nhiều thôn dân nhấp nhỏm muốn thử nhưng căn bản là không có cơ hội.

Còn có rất nhiều thôn dân cầm lấy vũ khí lưu lim, bổ thêm một đao cho mấy con Thiết bức điểu rơi từ trên không xuống mà vẫn chưa chết.

Số lượng Thiết bức điểu quả thật quá nhiều, làm người ta có cảm giác giết mãi không hết.

Trên không.

Viu viu viu, không ngừng có quang giáp từ trong đám Thiết bức điểu lao ra. Bọn họ rất mau liền phát hiện cái quang giáp của Tang Hoả ở cao trên không đó, liền lập tức tập trung về phía nó. Mây đen do Thiết bức điểu hình thành cuồn cuộn cuốn tới trước, điều làm người ta kỳ quái là, mấy con Thiết bức điểu đang bay trên không này lại làm như không thấy bọn họ.

Tang Hoả lướt mắt đếm qua một cái. Ba ngàn quang giáp, còn sót lại chỉ có hơn hai trăm người. Không thể kiềm nén cảm xúc, một nỗi đau dâng lên trong đầu, hơn ba ngàn người, trong nháy mắt chỉ còn dư lại hơn hai trăm người, đây đều là tộc nhân của mình a! Tang Hoả nhịn không được cay cay sống mũi. Có thể sống sót, ai nấy đều là tinh anh trong đó, mọi người đều là tự nguyện đi trước. Nhưng chiến đấu đánh tới mức thảm liệt thế này, cũng thật sự ra ngoài tưởng tượng của mọi người. Hơn nữa, đây vẫn là dưới tình huống có quang giáp. Nếu như không có quang giáp, chờ đợi mọi người chỉ e là kết quả toàn tộc tuyệt diệt.

Mặc kệ thế nào, có thể sống sót đều là đáng chúc mừng. Trước mắt tuy rằng mấy con Thiết bức điểu này không hề chủ động tấn công bọn họ, nhưng cứ trôi nổi thế này trên cao cũng không phải là việc tốt a. Nhìn xuống mây đen Thiết bức điểu cuồn cuộn phía dưới, Tang Hoả tìm không thấy bất cứ sự vật gì có thể chỉ cho hắn phương hướng dưới mặt đất, càng không cần nói tới tìm thấy thôn.

Cũng may trong khoảng thời gian ngắn không cần suy nghĩ vấn đề an toàn. Chỉ cần mấy con Thiết bức điểu này không tấn công bọn họ, thức ăn và nước uống trên quang giáp tông ủi đủ cho bọn họ sử dụng một khoảng thời gian, còn năng lượng của Đê nhiệt thạch càng có thể chi trì cho quang giáp bay trong thời gian khá dài. Thức ăn bố trí trên quang giáp là kiệt tác của Xích y Tang Như Bắc, lão thông qua một loại phương pháp chiết xuất đặc biệt, từ trong Lam quả rút ra một loại chất dạng keo, mỗi ngày chỉ cần dùng một chút thì có thể cung cấp đủ năng lượng cần thiết cho thân thể. Điều này cũng từng làm Diệp Trùng khen mãi không thôi, cái này rõ ràng có thể sánh với chất dinh dưỡng ở bên ngoài.

Bất đắc dĩ, Tang Hoả chỉ đành điều khiển quang giáp tông ủi bay về phía trước. Quang giáp còn lại sau khi thoát một kiếp, tới giờ cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, bây giờ thấy quang giáp dẫn đầu bay tới trước, liền nhao nhao lên theo, tự phát tạo thành một đội hình chiến đấu, bay về phía trước.

Tình hình trận chiến vẫn kịch liệt như cũ, mấy còn Thiết bức điểu này, con nào cũng như ăn phải thuốc, hoàn toàn không sợ chết, nối tiếp nhau lên. Mà mỗi lúc đổi ca, thường là lúc nguy hiểm nhất. Công kích của Thiết bức điểu lúc này sẽ trở nên mãnh liệt dị thường. Mỗi khi tới giờ phút này thì lại là lúc mà tiểu tổ đột phá do Tang Thiết tạo thành và đạn nổ mạnh phát huy tác dụng.

Đạn nổ mạnh nổ đối với Thiết bức điểu dày đặc có hiệu quả sát thương cực kỳ hữu hiệu.

Tuy phòng thủ nghiêm ngặt trận địa, nhưng số người thương vong vẫn không ngừng tăng lên. Thiết bức điểu giống như giết không hết vậy, công kích không hề có dấu hiệu giảm bớt. Trận chiến dai dẳng thế này rõ ràng là cực kỳ khảo nghiệm ý chí của con người.

Đã hơn hai mươi ngày rồi, với thần kinh dẻo dai của Diệp Trùng cũng cảm thấy sắp tới ranh giới suy sụp. Thần thái thường ngày trên mặt Tang Phổ cũng đã sớm không thấy bóng dáng. Công kích của Thiết bức điểu không phân biệt ngày đêm, Tang Phổ không thể không chia tổ tất cả nhân viên chiến đấu có trên tay, thực hiện thay đổi luân phiên. Chiến đấu bay với tốc độ cao, cần tập trung cao độ sức chiến đấu. Tang Phổ phát hiện một khi chiến đấu vượt quá ba giờ đồng hồ, sư sĩ trong quang giáp sẽ xuất hiện tinh thần từ từ tan rã. Mỗi đội ngũ trải qua hai giờ chiến đấu liền sẽ được đổi xuống nghỉ ngơi, mà thôn dân lui xuống nghỉ ngơi, hoàn toàn không rời khỏi buồng lái quang giáp tông ủi, lúc này, sự hưng phấn cao khi chiến đấu đã từ từ tiêu tán, mệt mỏi liền ập tới, bọn họ rất mau liền tiến vào giấc mộng.

Nào có chiến đấu giữa sư sĩ nào dài tới hai tiếng đồng hồ chứ? Hơn nữa, trong không gian nhỏ hẹp thế này, với tốc độ cao như vậy, đối diện mật độ tấn công cao như vậy, chiến đấu hai giờ đồng hồ? Đó rõ ràng là điên rồi.

Lúc mới bắt đầu, do thường thay đổi phòng thủ, thương vong đột nhiên tăng mạnh, nhìn thấy làm Tang Phổ đau lòng muốn chết. Về sau, trải qua thử thách chiến đấu, mọi người bắt đầu quen với chiến đấu, tỉ lệ thương vong bắt đầu giảm xuống. Huấn luyện và chiến đấu thật sự vĩnh viễn là hai việc, không có trải qua chiến đấu thì căn bản là không sao thật sự nắm bắt được uy lực của quang giáp tông ủi.

Hai mươi ngày liên tục chiến đấu, cọ xát cường độ cao làm mọi thôn dân Tang gia thôn đều thoát thai hoán cốt, quang giáp bắt đầu thật sự được bọn họ nắm bắt. Không thể không nói, tộc họ Tang là một chủng tộc khá sở trường học tập trong chiến đấu, phối hợp chiến đấu của bọn họ hiện này, Diệp Trùng chỉ có thể dùng tốt đến đây là cùng để hình dung. Đây hoàn toàn là sản phẩm do bản thân bọn họ tự phát mà tổng kết ra.

Đối với Diệp Trùng, với năng lực tác chiến đơn lẻ cường hãn của hắn thế nào lại thành một vật trang trí chứ?

Hai thanh chuỷ thủ của Hàm gia sắc bén vô cùng, Thiết bức điểu chỉ cần vừa tới gần hắn, lập tức sẽ vô thanh vô tức rơi từ trên không xuống. Thôn dân phía dưới khi đi kiểm tra thi thể thì phát hiện, mỗi một con Thiết bức điểu đều có một vết thương trí mạng ở phần cổ. Mỗi lúc như vậy, tiếng kêu kinh ngạc lại vang lên khắp nơi.

- Minh tử, ngươi xem, chậc chậc, đao này của tiên sinh thật là độc a, một đao trí mạng, không lãng phí chút nào. Đây mới là cao thủ chân chính a, lúc nào chúng ta mới có thể cũng tới cảnh giới này a? - Thôn dân bên trái tán thán.

- Ngươi à? Đừng mơ giữa ban ngày nữa. Người ta là tiên sinh, tiên sinh là ai? Tiên sinh chính là nhân vật tuyệt đỉnh, nào phải nhân vật nhỏ như chúng ta có thể với tới chứ? Ta thấy, nếu là A Phổ, A Thiết thì có chút hy vọng. - Thôn dân còn lại rõ ràng là thích đả kích bạn bè.

- Ta cũng thấy vậy, A Phổ và A Thiết hiện giờ rất cố gắng a. Nhưng ta cảm thấy về sau a, có thể vẫn là A Phàm lợi hại nhất. A Phàm hiện giờ chính là học sinh của tiên sinh, theo tiên sinh học làm quang giáp, sau này khẳng định là tuyệt vời. Ài, ta lúc đó tại sao không được chọn chứ? - Thôn dân bên trái vẻ mặt sầu não.

- Ngươi nói cũng đúng, quang giáp này cũng thật là lợi hại. Loại thú vương Thiết bức điểu này, trước mặt quang giáp vẫn không phải là chút biện pháp cũng không có sao? Nếu như không phải tiên sinh, lần này tộc họ Tang chúng ta chỉ e là toàn tộc không còn ai sống sót a. Ai da, Thiết bức điểu này thật là quá đáng sợ.

- Đúng a, đúng a... - Thôn dân bên trái dáng vẻ vô cùng đồng cảm.

Thời gian chiến đấu của Diệp Trùng so với thôn dân bình thường thì nhiều hơn nhiều, phương thức chiến đấu của hai bên không hề giống nhau. Diệp Trùng không cần thực hiện bay tốc độ cao, hắn chỉ xê dịch trong phạm vi nhỏ. Nhưng chiến đấu mật độ cao thế này cũng làm hắn không thể không dành hết tinh thần, toàn lực ứng phó.

Cận chiến quang giáp của hắn cũng biến hoá từng chút một, chiến đấu chắc chắn là một con đường tốt nhất để trưởng thành, huống chi còn là loại ác chiến thời gian dài ở mức độ này. Một số động tác cận chiến hoa hòe đã bị hắn vứt đi, hắn ra tay càng lúc càng đơn giản, nhưng ở các phương diện như vị trí không gian, góc độ, sức mạnh... cũng càng lúc càng tiến tới hoàn mỹ. Nhưng trong cận chiến quang giáp, thu hoạch lớn nhất của Diệp Trùng lại là lựa chọn thời cơ ra tay, đây là một nhân tố cực kỳ quan trọng từng bị hắn bỏ qua. Cũng chính tác chiến liên tục trong thời gian dài thế này mới làm hắn phát hiện một điểm cực dễ bị người ta bỏ qua này.

Mỗi một phút đối mặt với vô số công kích, mỗi lần hắn đều là lấy một đấu nhiều, cũng chính vì như vậy mới ép hắn không ngừng điều chỉnh thời cơ ra tay. Đợi sau khi hắn dần dần lĩnh ngộ được một điểm này, hiệu suất chiến đấu của hắn đã tăng lên một bước dài, chiến đấu cũng bắt đầu trở nên nhàn nhã hơn. Thời cơ là một loại kỹ xảo khá vi diệu, rất khó dùng lời nói để hình dung, nhưng Diệp Trùng đã thật sự lĩnh ngộ ra được.

Đây là kỹ xảo thật sự thuộc về bản thân hắn.

Thu hoạch của Diệp Trùng không hề chỉ ở năng lực cá nhân. Sự thật cũng chứng minh, sở trường học tập cũng không hề chỉ có tộc họ Tang. Diệp Trùng trước giờ không có kinh nghiệm phối hợp tập thể, nhưng tố dưỡng chiến đấu siêu cấp mà tộc họ Tang biểu hiện ra đã đánh động Diệp Trùng. Diệp Trùng là một người khá thực tế, nếu như một khi hắn cho rằng loại bản lĩnh nào đó hắn không bằng người khác, mà cái này lại là một bản lĩnh khá có ích đối với hắn, vậy thì hắn sẽ nỗ lực học tập.

Rất mau, phối hợp thông thường Diệp Trùng đã có thể làm được, nhưng sự ăn ý giữa hắn và thôn dân không sao đạt tới mức độ giữa thôn dân với thôn dân. Hơn nữa, điều làm hắn đau đầu nhất là, mỗi lần khi hắn chỉ cần cùng hành động với đội ngũ lớn, hắn thường được bảo vệ ở chính giữa, hơn nữa trải qua thuyết phục qua lại mấy lần, vẫn không có chút hiệu quả nào. Điều đáng cười nhất là, Diệp Trùng có một lần đang muốn luyện chiêu, kết quả không dễ dàng gì trải qua tầng tầng chém giết, tóm được một con Thiết bức điểu lọt lưới, nhưng vẫn chưa đợi nó tới gần Diệp Trùng năm mươi mét, mười cái quang giáp liền như tia chớp lướt qua trước mặt hắn, băm con Thiết bức điểu này thành mấy mươi khúc.

Điều này làm hắn khóc cười không nổi, trong lòng lại khá cảm động.

Cuối cùng, ở ngày thứ hai mươi ba, mật độ tấn công của Thiết bức điểu bắt đầu giảm xuống, tinh thần mọi người vô cùng phấn chấn. Tác chiến cường độ cao mấy ngày này, đã làm mọi người đều mệt mỏi không chịu nổi. Trong lòng mỗi người đều giống như đè một cục đá, Thiết bức điểu vô cùng vô tận, không hề sợ chết. Cái này rốt cuộc lúc nào mới tận cùng đây? Loại tâm trạng này cực dễ dẫn tới chán nản. May mà thôn dân Tang gia ai nấy đều là người có ý chí cực kỳ kiên cường, ác quả do tâm trạng tiêu cực tuy vẫn chưa hình thành, nhưng sĩ khí lan ra không cao.

Thật ra, có thể kiên trì tới mức độ này, Diệp Trùng đã cho là một kỳ tích rồi. Diệp Trùng không tin vẫn có tộc người nào, có đội ngũ nào có thể làm được tới mức độ này.

Nhưng, hình như thật sự sắp kết thúc rồi. Điều này làm sĩ khí của thôn dân phấn chấn lên.

Nhưng công kích của Thiết bức điểu ngày hôm sau lại trở nên mãnh liệt chưa từng có. Diệp Trùng, Tang Thiết đều phải lên chi viện, kết thúc mọi người mong chờ hôm qua gần như chỉ là một câu chuyện cười.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay