Sư sĩ truyền thuyết - Chương 591 + 592

Chương 591: Đường về (5)

Nếu như chiếu theo cục thế trước mắt, trận chiến này cuối cùng có tám chín phần là một trận đấu hoà. Tuy thực lực Xích vĩ thú thắng hơn một chút, nhưng sự liên thủ của Thương và Diệp Trùng, hai bên lập tức ở trên cùng một vạch xuất phát. Điều duy nhất làm Diệp Trùng không hiểu chính là Thương, Thương từ đầu tới cuối, gần như hoàn toàn ở vào trạng thái bắn đứng im, chưa từng thấy nó di động.

Cái tên Thương đó tuy lười chút, nhưng thái độ đối với chiến đấu lại vô cùng nghiêm túc. Càng huống chi, dưới tình huống khẩn trương thế này, hắn làm sao lại chọn loại phương thức đơn điệu là bắn đứng im này chứ? Độ khó của chiến đấu di động so với bắn ở trạng thái đứng im càng cao hơn nhiều, nhưng uy lực trong thực chiến càng lớn hơn, sử dụng nhiều hơn. Mà Diệp Trùng vừa văn biết, chiến đấu di động hoàn toàn là một trong những chỗ mạnh của Mục Thương.

Thương tại sao vẫn luôn dùng loại phương thức tác dụng có hạn là bắn trạng thái đứng yên này?

Diệp Trùng bỗng nghĩ tới lời Diệp Lạc vừa nói, bà xã và con của hắn, chẳng lẽ bọn họ chính là đang ngồi trong Thương? Nếu như như vậy, thì có thể giải thích tại sao Thương chỉ chọn bắn trạng thái đứng yên. Đứa bé căn bản không sao chịu được áp lực to lớn như vậy. Ý tứ hình ảnh biểu đạt có hạn, chỗ khó mà làm rõ chỉ có thể dựa vào tự mình Diệp Trùng đi suy đoán.

Chiến đấu lập tức rơi vào giai đoạn giằng co. Phối hợp giữa Diệp Lạc và Thương trông khá điêu luyện, Xích vĩ thú mấy lần muốn thoát khỏi sự dây dưa của cái quang giáp nhà họ Diệp này, nhưng đều không thành công. Mà áp chế tầm xa của Thương, hạn chế mạnh phạm vi hoạt động của nó.

Nhưng Thương và Diệp Trùng (Diệp Lạc chứ nhỉ?) muốn thắng lại cũng rất khó khăn. Bọn họ nhất thời cũng không có biện pháp tốt. Diệp Lạc tuy có thể giam chân Xích vĩ thú, muốn đả thương nó lại khó khăn phi thường.

- Lạc, trên hành tinh rác đó có người! Em nhờ y lo cho bảo bảo một chút, chúng ta lại cùng giải quyết con quái vật này. - Một giọng nữ tràn đầy quả đoán truyền lại từ máy liên lạc. Hành tinh rác, từ này làm lông mày Diệp Trùng không khỏi giật một cái. Ánh mắt của hắn lần đầu tiên rơi lên hành tinh ở trên bối cảnh đó, dưới cái nhìn này, hắn lại tim đập dồn dập, quá quen mắt đi!

Đây không phải là hành tinh rác hắn đã sống mười mấy năm sao? Chẳng lẽ…

Diệp Trùng đột nhiên cảm thấy có chút miệng khô, lưỡi nóng.

- Được, hai mươi phút đủ không? - Diệp Lạc mau chóng trả lời, loại phương thức trước mắt này kéo dài càng lâu, đối với bọn họ mà nói, càng bất lợi. Một khi con quái vật này quen thuộc với tiết tấu công kích của bọn họ, vậy thì bọn họ lập tức sẽ rơi vào bị động. Mà Thương mang theo tiểu bảo bảo căn bản không có khả năng làm được bất cứ né tránh nào, điều này quá nguy hiểm.

- Anh chú ý an toàn. - Trong giọng nói của người phụ nữ mang theo sự quan tâm nồng nàn, nhưng lúc này lại không có làm việc dây dưa, mà là bay thẳng tới hành tinh ở không xa.

Diệp Lạc cười ha hả, hào khí bỗng chốc bốc lên: - Bà xã yên tâm, đánh không thắng nó, anh sẽ chơi với nó!

Thương vừa rời đi, áp lực của Diệp Lạc liền tăng mạnh. Từ hình ảnh trên màn hình thì có thể nhìn ra, hắn cực kỳ chật vật. Di động của Xích vĩ thú cực kỳ linh hoạt, phản ứng nhanh, làm người ta hoàn toàn không kịp phản ứng. Diệp Lạc lần đầu tiên gặp phải quái vật thế này, điều này cũng làm hắn luống cuống tay chân một trận.

Bất quá, tuy nguy khốn, nhưng thực lực của cao thủ số một nhà họ Diệp vẫn phô bày ra rõ ràng dưới cục diện cực khổ chống đỡ này. Mỗi lần suýt nữa bị đuôi tên của Xích vĩ thú đánh trúng, hắn đều có thể miễn cưỡng tránh được.

Đuôi tên của tám ngón so với của sáu ngón thì cường đại hơn nhiều, đuôi tên đã hoàn toàn là màu đen thui. Tính linh hoạt, tốc độ, sức mạnh của đuôi tên đều không phải thứ mà sáu ngón có thể so sánh. Diệp Trùng trông thấy trong lòng cũng lạnh toát, hắn rất rõ ràng, nếu như mình bây giờ gặp phải con tám ngón này, chỉ e cũng hung nhiều cát ít.

Nó phảng phất có thể biết trước động tác bước tiếp theo của ngươi là gì, đặc tính của đặc điểm mà thuật thừa sĩ có này, làm cho công kích của nó đầy tính nguy hiểm, cũng làm Diệp Lạc chịu đủ khổ sở. Thân thể Xích vĩ thú tám ngón so với giới giả cũng cường hãn hơn, sức mạnh, tốc độ càng vượt xa, lại cộng thêm vũ khí siêu cấp là cái đuôi tên này, khá là đáng sợ. Từ trước mắt mà xét, nó chắc còn có điểm mạnh tinh thần đại loại như thần niệm của xạ thủ, điều này làm cho tính nguy hiểm của Xích vĩ thú tăng lên dữ dội.

Chiến đấu tiếp theo vẫn bày ra tình hình nghiêng về một bên, mà Diệp Lạc đã mấy lần bị Xích vĩ thú quẹt trúng, nhưng hắn phản ứng cũng cực nhanh, chỉ để lại vài chỗ thương nhẹ.

Bỗng, Xích vĩ thú giống như đã phát hiện cái gì, đột nhiên thế công trở nên mãnh liệt.

Đây cũng là chỗ ngoặc của cả trận chiến.

Hoàn cảnh của Diệp Lạc trở nên càng thêm nguy hiểm, trong chốc lát, thì đã chịu thương tích mấy chỗ. Mà lúc này, khoảng cách thời gian mà Thương rời khỏi mới qua được năm phút.

Chiến đấu trở nên thảm liệt, Diệp Trùng có thể chốc chốc nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Diệp Lạc. Một vị sư sĩ đỉnh cao nhất, phản kích sau khi bị ép tới tuyệt cảnh cũng kịch liệt dị thường. Trên người Xích vĩ thú cũng bắt đầu xuất hiện vết thương, điều này dường như làm con Xích vĩ thú này có chút kiêng kỵ. Động tác của nó bắt đầu chậm lại một chút.

Điều này cũng cho Diệp Lạc chút cơ hội thở. Trong hình ảnh, có thể truyền ra tiếng thở nặng nề của Diệp Lạc. Nhưng hiện giờ, cách Thương trở về vẫn còn mười phút!

Mười phút, mười phút như địa ngục.

Xích vĩ thú không cho Diệp Lạc quá nhiều cơ hội thở, nó lại ép tới. Chiến đấu gần như lại khôi phục lại tiết tấu vừa rồi, Diệp Lạc vẫn vô cùng bị động.

Bóng hình Xích vĩ thú lóe lên trên màn hình, mắt thấy sắp lướt qua người Diệp Lạc, bỗng rẽ ngoặt, đuôi tên giống như con rắn dài cuộn ngược, lao thẳng vào Diệp Lạc.

Cạch một tiếng, đuôi tên đánh nát một động cơ phụ trợ.

Giống như đê đập đang nguy khốn đột nhiên sụp một khối, kế tiếp đó dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền. Phản ứng của Diệp Lạc cực nhanh, nhưng vẫn khó mà ngăn cản bản thân rơi vào cục diện càng thêm bị động.

Diệp Trùng lắc đầu, cho dù hắn ở trong loại tình huống này, cũng không có biện pháp xoay chuyển xu thế. Cảnh ngộ của hắn trở nên càng lúc càng nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

- Lạc! - Trong kênh liên lạc vang lên tiếng kêu hoảng hốt của người phụ nữ đó. Diệp Lạc lúc này đã gần như hoàn toàn mất đi sự khống chế đối với tình cảnh, giống như tự bảo vệ mình cũng đã không thể nào.

Một chùm sáng bắn thẳng về phía con Xích vĩ thú này, ý đồ ép nó ra. Con Xích vĩ thú này lại thông minh không ngờ, giống như biết nếu như cơ hội lần này mất đi, một khi hai người liên thủ, vậy thì bản thân sẽ không có kết cục tốt.

Nó cố liều chịu chùm sáng này, lao bổ vào Diệp Lạc.

Đuôi tên chuẩn xác xuyên thấu buồng lái quang giáp của Diệp Lạc! Cảnh tượng trước mắt dao động dữ dội, vô số mảnh vụn văng tứ tung, đuôi tên của Xích vĩ thú quẹt bụng trái của Diệp Lạc, thân thể Diệp Lạc giống như mắc trên cái đuôi ten to lớn, máu bắn tung toé!

- Không! - Tiếng kêu khóc xé giọng, nát phổi của người phụ nữ. Vô số chùm sáng phụt ra.

Diệp Trùng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh hoành chỉnh của Thương, còn có khẩu súng năng lượng lam trắng xen kẽ trên tay nó. Hình ảnh của Thương lại lóe lên rồi mất, hình ảnh lại trở lại trong buồng lái.

Diệp Lạc rên một tiếng, đôi tay lại mau lẹ lướt qua trên bàn điều khiển chính.

Ngay lúc con Xích vĩ thú chuẩn bị rút cái đuôi tên ra, đột nhiên hai cánh tay máy của quang giáp vòng lại, khóa chặt cái đuôi tên của con Xích vĩ thú.

Thân thể Xích vĩ thú cứng lại, tất cả chùm sáng Thương vừa mới bắn ra, toàn bộ nổ tới tấp trên người nó. Giống như một cục đá vụn dùng sức đập vào trong bùn nhão, phần lưng Xích vĩ thú trong chớp mắt liền bị đánh lủng lỗ chỗ.

Trên mặt Xích vĩ thú lộ ra vẻ đau khổ, Diệp Lạc hoàn toàn không đợi nó phản ứang, cánh tay máy quang giáp bỗng nhiên phát lực, cả cái quang giáp liền tông vào trong lòng Xích vĩ thú. Hai bên vốn dĩ cực gần, Xích vĩ thú không ngờ kẻ địch tới giờ phút này lại vẫn có năng lực phản kích.

Quang giáp hơi cong gối lại, đầu gối nặng nề tông vào phần bụng của Xích vĩ thú. Quang giáp nhà họ Diệp, vốn dĩ giống con nhím, chỗ khớp giống như gối, chỏ, trước giờ không có không gắn dao ngược.

Bộp! Diệp Lạc ở trong buồng lái cũng không kiên trì thêm nữa, máu tươi đầy miệng phun làm cả buồng lái chỗ nào cũng có. Phản kích cuối cùng của hắn, hoàn toàn là dựa vào một hơi thở cuối cùng còn lại.

Binh! Mặt Xích vĩ thú cơ hồ nhăn nhúm lại. Nó giống như phát điên, toàn thân vặn vẹo. Quang giáp mất đi khống chế cũng không giữ được cái đuôi tên của Xích vĩ thú thêm nữa, bị ném đi một cách tàn nhẫn.

Diệp Trùng có thể nhìn thấy rõ ràng từ trên màn hình, phần bụng của Xích vĩ thú có hai lỗ máu rộng lớn.

- Không! - Giọng nói mang theo tuyệt vọng, có thể nghe ra mùi vị nhỏ máu.

Nhuế Băng ở bên cạnh hốc mắt hơi đỏ, nàng vô ý thức tới gần Diệp Trùng. Trong lòng Diệp Trùng bỗng thắt lại.

Trên màn hình, con Xích vĩ thú đó đã phát điên lao về phía Thương. Trên màn hình, hình ảnh của bọn họ càng lúc càng nhỏ, Diệp Trùng chú ý thấy, phương hướng bay của quang giáp Diệp Lạc, vừa đúng là cửa sổ không gian. Con Xích vĩ thú này có lẽ chính là đi ra từ chỗ này.

Diệp Lạc luc này đã không còn hơi thở, một đòn cuối cùng đã tiêu hao tất cả sức sống của hắn.

Trước mắt vừa đen lại sáng lên, kế tiếp vang lớn một tiếng, hình ảnh dao động một trận. Diệp Trùng hiểu rõ, đây là sau khi quang giáp mất đi khống chế rơi trên mặt đất.

Hình ảnh rất mau liền yên tĩnh lại. Hình ảnh trên màn hình hiện giờ, có thể làm Diệp Trùng thoải mái đối chiếu với bên ngoài. Quang giáp lúc này chắc là đã tới vị trí hiện tại.

Hình ảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh, không có chút biến hoá.

Diệp Trùng ấn tăng tốc chiếu, mới tới ngày thứ ba, con Xích vĩ thú thương tích vô số đó mới chui ra từ trong cửa sổ không gian. Dáng vẻ của nó còn thảm hơn cảnh trước, cơ bản sắp bị đánh thành cái rây, một cánh tay rũ xuống, chỉ có một khối thịt dính liền.

Lần này có lẽ chính là lần Thương bị thương. Trong lòng Diệp Trùng đã rõ, người phụ nữ đó nhất định đã chết. Lúc hắn nhặt được Thương, Thương là ở trạng thái công tắc không gian, mà lại không có chủ nhân. Chỉ có dưới tình huống sư sĩ đã chết, quang giáp mới tự động khôi phục trạng thái công tắc không gian, biến thành trạng thái trống.

Nhưng con Xích vĩ thú tám ngón này cũng bị trọng thương, toàn thân đều là máu thịt mơ hồ, hãi người tột độ.

Xích vĩ thú nhìn thấy quang giáp Diệp Lạc, trong mắt lộ ra vẻ tham lam. Nhưng ánh mắt của nó rất mau lại rơi xung quanh quang giáp, trở nên có chút do dự.

Xung quanh quang giáp? Nhìn từ trên màn hình, cái gì cũng không có a! Diệp Trùng nghi hoặc trong lòng.

Chương 592: Thân thế

- Có phải là vết nứt không gian? - Nhuế Băng nhắc nhở Diệp Trùng. Đoạn hình ảnh vừa rồi đó xem làm Nhuế Băng hốc mắt đỏ lựng, tuy nàng đã trải qua chia cắt với người thân, nhưng nói tới cùng, nàng vẫn là một võ thuật gia khá đơn thuần. Khi nàng nói câu nói này thì mang theo giọng mũi khá nặng.

Diệp Trùng gật đầu: - Ừ, có khả năng.

Trong đoạn ghi hình, con Xích vĩ thú bị thương khá nặng đó do dự một lúc, rồi xoay người bỏ đi. Đoạn ghi hình tiếp theo gần như hoàn toàn đứng yên, nếu như không phải Diệp Trùng nhìn thấy gió thổi lay một cục đá nhỏ, nhất định sẽ cho rằng đây chính là phần kết của đoạn ghi hình. Nhưng sự thật chứng minh, hệ thống quét hình của cái quang giáp này cực kỳ mạnh mẽ, không, chính xác mà nói, phải là hệ thống năng lượng của nó cực kỳ lợi hại.

Trong đoạn ghi hình, mãi tới khi có thể nhìn thấy bọn họ tới.

Cũng tức là nói, từ trận chiến đó, trong hai mươi sáu năm mãi tới khi mấy người Diệp Trùng tới, hệ thống quét hình này vẫn luôn đang làm việc. Hệ thống năng lượng thật cường hãn, lại có thể cho nó vận chuyển hai mươi sáu năm.

Nhìn thấy đoạn ghi hình phía sau, Diệp Trùng cũng hiểu rõ tại sao con Xích vĩ thú tám ngón đó lại do dự, cuối cùng lựa chọn rời khỏi. Trong thời gian nó rời đi, lục tục có mười mấy con Xích vĩ thú thử tới gần cái quang giáp này, nhưng chúng không một ngoại lệ, trong khoảnh khắc bị chia cắt thành thịt vụn cỡ đầu ngón tay. Trên màn hình, ghi lại rõ ràng toàn bộ quá trình mười mấy con Xích vĩ thú thử tới gần cái quang giáp này bị vết nứt không gian dày đặc xung quanh nó chia cắt.

Điều này cũng làm Diệp Trùng hiểu rõ tại sao con Xích vĩ thú tám ngón đó không tới gần cái quang giáp này. Mà điều này cũng nói rõ một sự thật khác, cái quang giáp này đối với Xích vĩ thú có sức hấp dẫn cực mạnh.

Mấy con Xích vĩ thú bị cắt nát này, cơ bản đều là một vài Xích vĩ thú năm ngón. Diệp Trùng suy đoán, Xích vĩ thú sáu ngón đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của vết nứt không gian, nhưng không hề chuẩn xác. Một điểm này, từ Xích vĩ thú sáu ngón chết dưới vết nứt không gian cực kỳ nhiều thì có thể nhìn ra. Mà tám ngón thì cường hãn hơn nhiều, nó có thể cảm nhận vô cùng chuẩn xác vết nứt không gian, tiến lùi tự do trong khu vực này.

Diệp Trùng còn nhìn thấy hình ảnh Xích vĩ thú di tản quy mô lớn trong đoạn ghi hình này, mà thời gian này, vô cùng trùng hợp thời gian Xích vĩ thú xuất hiện tại thiên hà Hà Việt.

Đây là một vùng đất chết chóc chân chính. Trong hai mươi sáu năm đoạn ghi hình này ghi lại, tổng cộng có năm mươi bảy đợt di tản của Xích vĩ thú với quy mô lớn, mà thành công lại chỉ có mười hai đợt. Trừ mấy “bộ lạc” đi thiên hà Hà Việt đó, cái khác đã đi đâu. Ai cũng không biết. Mà mấy con Xích vĩ thú còn lại đó, toàn bộ đều bị vết nứt không gian của khu vực này cắt thành phấn vụn. Không để lại bất cứ dấu vết nào.

Mà mấy con Xích vĩ thú chết trên đường tìm kiếm đó càng nhiều không kể xiết, mấy con Xích vĩ thú tìm đường này đều đồng nhát là từ năm ngón trở lên. Chúng không một ngoại lệ là đầu lĩnh trong “bộ lạc” Xích vĩ thú, nhưng lại phải đảm trách nhiệm vụ nguy hiểm nhất. Với lại, Diệp Trùng phát hiện, chỉ có Xích vĩ thú sáu ngón trở lên mới có khả năng sống sót ở khu vực này, mà đây dường như còn cần một chút may mắn.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là, đoạn ghi hình không ghi lại chúng là làm sao lợi dụng cửa sổ không gian để tiến hành di trú.

Nhưng, cái quang giáp này đã cung cấp cho hắn lượng lớn tin tức, với lại có rất nhiều tin tức cực kỳ quý giá. Thí dụ Thương, lai lịch liên quan tới Thương lúc trước vẫn luôn là một câu đố, lần này Diệp Trùng thậm chí đã nhìn thấy dáng vẻ hoàn chỉnh của Thương.

Liên quan tới Diệp Lạc, còn có người điều khiển Thương, Diệp Trùng không hề quan tâm. Sức chú ý của hắn đều đặt trên người Thương và Xích vĩ thú, Thương là bạn của hắn, là anh em của hắn, mà Xích vĩ thú là kẻ địch của hắn! Một nhà Diệp Lạc, trong mắt hắn, không có chút quan hệ với mình.

Một mặt vì lực sát thương khủng bố của vết nứt không gian mà kinh ngạc tán thán, Diệp Trùng một mặt mở nhật ký của quang giáp. Không giống đoạn ghi hình, nhất ký là ghi chép chữ viết, sư sĩ ghi lại một số việc khá quan trọng. Nguồn lực nhật ký chiếm dụng ít hơn, với lại bảo hộ tốt hơn, bộ phận bảo tồn nó là bộ phận khó hủy diệt nhất của cả quang giáp.

Tất cả những thứ được ghi lại trong nhật ký, đều là một số sự kiện cực kỳ quan trọng. Ghi hình tuy có hình ảnh, có thể làm hiểu biết đối với sự kiện của người ta rõ ràng hơn, nhưng nguồn lực nó chiếm dụng lớn hơn, với lại càng dễ hư hại.

Diệp Trùng đã mở nhật ký của quang giáp.

Lời trong nhật ký rất ngắn gọn, thường là lác đác vài câu. Nhưng vô luận Diệp Trùng hay là Nhuế Băng, toàn bộ đều coi tới kinh tâm động phách.

- Hôm nay, sinh nhật mười bảy tuổi, được Lưu Dạ. - Nghĩ chắc chính là tên gọi của cái quang giáp này, Diệp Trùng thầm nói trong lòng.

- Tính năng Lưu Dạ cực tuyệt, hiểu rõ ba tháng, Cư Hành bại ở hiệp thứ ba mươi chín, người trong tộc khác, không địch lại mười chiêu.

- Tinh khu tự do, gặp cường địch hai mươi, mười chín thắng một hoà. Về nhà, dọc đường, gặp phân đội Tuyết Lai, quang giáp mười ba, diệt sạch.

- Lại gặp phân đội Tuyết Lai, quang giáp một trăm lẻ một, diệt bốn mươi hai, thương mười bảy, dễ dàng thoát thân.

- Gặp Tuyết Lai lần ba, quang giáp một trăm bảy mươi tám, nhờ địa lợi, hủy chúng quá nửa, an toàn bỏ chạy.

……

- Qua ba mươi tuổi, tài năng từ từ thu liễm, kỹ xảo chín muồi, xếp vào hàng tam đại. Cư Hành lúc sau mạnh mẽ, tiến bộ thần tốc, trong tộc trừ ta, không ai có thể hơn được hắn. Đáng mừng.

……

- Tình đến, người đau, Cư Hành không còn chiến ý, đau lòng còn hơn tuyệt vọng. Haiz.

- Lại gặp đại quân Tuyết Lai, nghi ngờ mục đích của họ, lấy lợi thế du đấu, diệt hai phần ba. Tuyết Lai và ta, gây thù sâu sắc, chỉ e không thế gia nào so được.

- Chi viện mạnh của Tuyết Lai, chiến lực kinh người, nghi là quang giáp số một Thương của Tuyết Lai. - Khi Diệp Trùng nhìn thấy một câu này, cuối cùng hiểu rõ lai lịch của Thương. Thương quả nhiên là quang giáp của Tuyết Lai tộc, với lại còn không phải là quang giáp bình thường, mà là quang giáp số một của Tuyết Lai tộc hai mươi năm trước. Chẳng trách tới hôm nay vẫn lợi hại như vậy. Nghĩ tới tư thế oai hùng năm đó của Thương, Diệp Trùng bay bổng tâm thần.

- Thương, quang giáp số một Tuyết Lai, tên thật sư sĩ không biết. Du đấu mười ngày, thắng bại chưa phân.

- Hai mươi ngày, thắng bại chưa phân.

- Lại ba mươi sáu ngày, thắng bại chưa phân.

- Thắng bại chưa phân.

……

- Lòng sinh kính ý, đã có tấm lòng tri kỷ. Ý muốn làm quen, lại không biết từ đâu, hết cách.

- Người tài quý nhau, thiên ý chăng. Cuối cùng đã gặp cao thủ số một Tuyết Lai, lại là một cô gái. Vũ Vũ. Ta đột nhiên bối rối trong lòng, mặt đỏ, lưỡi líu, nói không nên lời, tay chân luống cuống.

……

- Kết bạn cùng đi, đời người như vậy, không hối tiếc!

- Mượn thông đạo của Tuyết Lai, vào năm thiên hà lớn, trong lòng ăn ý, đều giảm tốc độ, thong thả mà đi. Nguyện đi vậy không có điểm cuối!

……

- Hôm nay cuối cùng đã thành chính quả. Thành hôn. Gia tộc khác biệt, đã không thể ngăn cản tình yêu vợ chồng ta. Quyết định ẩn cư, xa rời gia tộc, tránh sinh biến cố. Hôm nay mới biết vết thương tình sâu sắc của Cư Hành. Nguyên cớ do đâu.

……

- Vũ Vũ có thai, cảm thấy hạnh phúc sâu sắc, đến nỗi mặt cười quá lâu mà tê dại. Nếu Cư Hành thấy ta thế này, chắc sẽ chế nhạo.

……

- Vũ nhi mọi thứ bình an, sinh một con trai, đặt tên Diệp Trùng.

Khi Diệp Trùng nhìn thấy một câu này, giống như bị sét đánh trúng! Hắn vẻ mặt đờ đẫn. Cái đầu vốn dĩ bình tĩnh đột nhiên trở nên hỗn loạn. Cả thế giới ở trước mặt hắn giống như thoáng cái trở nên xa lạ.

Không biết đã qua bao lâu, hắn mới hoàn hồn lại từ trong loại tâm tình rối loạn này. Hắn lúc này mới phát hiện trong tay mình dường như thêm cái gì đó, cúi đầu nhìn, thì ra là cái nắm tay mềm mại của Nhuế Băng.

Nhuế Băng lo lắng nhìn Diệp Trùng chằm chằm, nhìn thấy ánh mắt ngỡ ngàng nhìn nàng của Diệp Trùng, nàng không tự chủ được cắn chặt môi. Tay lại nắm càng chặt hơn.

Phảng phất như cái nắm này của Nhuế Băng mang lại cho Diệp Trùng một sức mạnh khó nói nên lời, cặp mắt ngỡ ngàng của Diệp Trùng từ từ khôi phục sự trong sáng. Hắn gật đầu với Nhuế Băng, lật tay nắm chặt tay của Nhuế Băng. Trên mặt Nhuế Băng hơi đỏ lên, nhưng lại không né tránh ánh mắt của Diệp Trùng.

Trải qua sự ngỡ ngàng ban đầu, Diệp Trùng cuối cùng đã khôi phục lại. Hắn cuối cùng đã biết cha mẹ mình là ai. Trước giờ, từ cha mẹ này ở trong khái niệm của hắn, cực kỳ, cực kỳ lạ lẫm, xa xôi. Hắn nào giờ cũng không vì vấn đề này mà có cảm giác gì, từ này ở trong lòng hắn, thậm chí không so được cha nuôi.

Hắn cuối cùng cũng biết, hành tinh rác mà người phụ nữ đó nói trong đoạn ghi hình là chỗ nào, mà người của hành tinh rác đó lại là ai. Hắn cũng biết Thương tại sao lại ở hành tinh rác.

Bọn họ, là cha mẹ của mình. Đột nhiên, Diệp Trùng rất muốn nhìn cha mẹ mình rốt cuộc là có dáng vẻ gì. Nhưng hắn đã kiếm toàn bộ đoạn ghi hình, cũng không tìm thấy hình ảnh của hai người. Thứ duy nhất hắn có thể tiếp xúc được chỉ có vài câu lác đác của bọn họ.

Diệp Trùng nghe đi nghe lại chỉ mấy câu nói của hai người, không hề thấy phiền phức.

Mãi tới sau khi hắn nghe mười mấy lần, giống như đã ghi nhớ giọng nói này vào lòng, hắn mới tiếp tục lật nhật ký.

- Vấn đề dòng máu của con trai chúng ta vẫn luôn lo lắng, không ngờ, kết quả lại vượt xa ngoài ý liệu của ta và Vũ. Kết quả dùng dung dịch Bowman Hill kiểm tra là, trên người nó rõ ràng có dòng máu chính thống của nhà họ Diệp, có thể dự đoán, thân thể của nó sau này nhất định sẽ tuyệt giống cha nó! Điều làm người ta khó hiểu nhất là, Vũ nhi đã làm kiểm tra của Tuyết Lai tộc với nó, kiểm tra song chất tử cũng hoàn toàn phù hợp. Không biết nó có kế thừa năng lực tính toán và lý trí kinh người của mẹ nó không. Vũ nhi nói, một điểm này ở trong tộc bọn họ, di truyền cũng không nhất định 100%.

- Ta nghĩ, chúng ta đã phát hiện một bí mật quan trọng! Thông hôn giữa nhà họ Diệp và Tuyết Lai tộc không hề dẫn tới hiện tượng huyết thống suy thoái. Điều này vô luận là đối với nhà họ Diệp hay là Tuyết Lai tộc mà nói, đều là một phát hiện cực kỳ quan trọng. Ta không biết, loại hiện tượng này là đặc hữu giữa nhà họ Diệp và Tuyết Lai tộc, hay là thích hợp dùng giữa ba đại thế gia, hay là còn có gia tộc khác? Nhưng ta tin rằng, phát hiện này, đối với ba đại thế gia, với cả thiên hà Hà Việt, đều sẽ sản sinh ra ảnh hưởng to lớn phi thường. Lần ghi chép này của Diệp lạc đã thay đổi phong cách đơn giản lúc trước, mà lại chi tiết cực kỳ. Từ đây có thể thấy được, tâm tình của hắn lúc đó hưng phấn tới bực nào.

Diệp Trùng lúc này mới bừng tỉnh ngộ. Tại sao trên người mình lại có dòng máu của nhà họ Diệp, mà tại sao mình lại có thể kích hoạt Mục Thương. Tại sao thân thể mình và người bình thường có sự khác biệt hoàn toàn.

Hắn nghĩ tới rất nhiều, rất nhiều. Tại sao mình lại ở hành tinh rác, tại sao Hiệp hội sư sĩ, cũng chính là Tuyết Lai tộc khi nhìn thấy Mục Thương lại muốn bắt hắn. Tại sao mình trúng chất độc dung dịch màu bạc ở Hắc giác, mà sau này lại từ từ biến mất. Tại sao khi Mục nhìn thấy cái vuốt tám ngón đó ở hang động dưới lòng đất lại tỏ ra kinh hoảng như thế. Tại sao tư liệu có nhiều nhất trong kho tư liệu của Mục Thương chính là của nhà họ Diệp và Tuyết Lai tộc.

Tất cả mọi thứ, thoáng cái hoàn toàn sáng sủa trước mặt Diệp Trùng.

Chú thích: Tên của mẹ Diệp Trùng là Vũ Vũ. Họ Vũ trong vũ trụ, Vũ Văn. Tên Vũ có nghĩa là mưa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay