Em Và Đầu Heo - Chương 01 - 02 - 03
Chương 1
Để chào mừng Phương Hữu Lân trở về nước sau ba năm du học ở Tây Ban Nha và dạo chơi vòng quanh Châu Âu, mấy đứa bạn trung học bèn rủ nàng tụ tập ăn uống, sẵn dịp con cà con kê.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com/ - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Đám bạn của nàng, đứa này thì có sự nghiệp ổn định, có bạn gái hoặc vợ sắp cưới, đứa kia thì có bạn trai hoặc chồng sắp cưới, thậm chí có đứa đã lấy vợ gả chồng từ năm nảo năm nào. Chín đứa vừa ngồi xuống ghế liền lần lượt kể tình hình hiện tại của từng đứa, riêng nàng vẫn còn lông bông nên chẳng có gì để kể.
Nàng cũng không hề lo lắng, chỉ cười hì hì tỉnh rụi: “Cứ từ từ, cứ từ từ, chuyện gì đến sẽ đến, đã chơi bời cả nửa đời người rồi thì nửa đời sau có gì mà phải vội.”
Giữa bữa, nàng cùng hai cậu bạn rời phòng riêng, ra ngoài hành lang hút thuốc. Mấy năm lưu lạc trời Tây, nàng thường dùng khói thuốc để khỏa lấp ngày tháng nhạt nhẽo buồn chán. Vốn từng sống ở xứ mà phụ nữ hút thuốc còn nhiều hơn cả cánh đàn ông, rồi lại cộng thêm mấy cô bạn nàng cứ không ngớt lời cổ vũ, bởi thế nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện gạt bỏ điếu thuốc ra khỏi cuộc sống của mình.
Sáng nay vừa đi phỏng vấn ở một công ti nọ, cảm xúc vẫn còn mới nguyên, nàng hỏi: “Này, các cậu nói tớ nghe thử xem, mấy người được gọi là “tổng giám đốc” ấy, là lên làm tổng giám đốc rồi mới biến thành đầu heo, hay nhờ là đầu heo bẩm sinh nên mới có thể lên làm tổng giám đốc?”
Tiểu Lý không hiểu mô tê gì, nhăn mày nói: “Phương Hữu Lân, cậu hỏi cái gì mà quái đản thế, nói chuyện cho giống người bình thường một chút không được à?”
Hùng Chính nói: “Sao, cậu gặp phải tên tổng giám đốc đầu heo hả?”
“Hôm nay tớ đi phỏng vấn ở cái công ti khai thác mỏ kia, bàn chuyện với bên HR xong thì anh ta vào nói mấy câu, người đâu mà trông y hệt đầu heo.” Sau đó nàng còn khoa tay múa chân miêu tả hình dáng người ta: “Này nhé, cái đầu tròn tròn này, con mắt thì bé tí ti như hạt đậu nành, cái mặt phình ra này. Còn dáng người ấy hả? Giống thùng than như đúc!” Kiểu diễn đạt khoa trương bốc phét của nàng khiến cả đám cười ầm ĩ.
“Người ta có trình độ là được rồi.” Hùng Chính nói.
“Nói có hai câu, ai mà biết có trình độ hay không.”
“Thì trả lương cho cậu là được rồi. Thời buổi khủng hoảng tài chính bây giờ, kiếm được đồng tiền không phải chuyện dễ đâu.” Tiểu Lý nói.
“Đúng là phải dựa vào bọn người đào mỏ này thật, nghe đâu bọn họ chẳng bị ảnh hưởng gì, chỉ cần đào chỗ này một chút, đào chỗ kia một chút, thể nào cũng đào lên được cục tiền.”
Ba người hút xong một điếu thuốc thì vào lại phòng, hoàn toàn không biết rằng có người cũng đi ra từ căn phòng sát bên, đứng cách họ không xa. Hành lang rất yên tĩnh mà bọn nàng lại nói cười lớn tiếng đến vậy, thế cho nên tất thảy đều lọt vào tai người ấy, không sót một chữ. Không lâu sau khi họ rời đi, người đó cũng tắt thuốc rồi trở về phòng.
Ngày hôm sau, mới tám rưỡi sáng chuông điện thoại đã réo inh ỏi. Tối qua Phương Hữu Lân uống vô số rượu, đợi đến khi đối phương tắt máy rồi kiên trì gọi lại lần nữa, nàng mới mắt nhắm mắt mở, càu nhàu trả lời điện thoại – là công ti khai thác mỏ nọ gọi nàng đến thi vòng hai.
Nàng quáng quàng tung chăn xuống giường, hối hả chạy đi rửa mặt. Soi gương thấy mí mắt sưng bụp và mái tóc loăn xoăn rối nùi như ổ quạ, nàng lầm bầm với chính mình: “Già rồi, già rồi, mình cũng đâu khác gì đầu heo.”
Buổi thi vòng hai bắt đầu bằng việc điền vào một bản câu hỏi.
“Tửu lượng của bạn như thế nào? Bạn quen uống loại rượu gì? Uống được nhiều hay ít?”
“Bạn thích món ăn có mùi vị ra sao?”
“Bạn có thích giao tiếp với người khác hay không?”
“Bạn có thể đi công tác thường xuyên không?”
“Bạn có phải là người cẩn thận không?”
“Mỗi năm bạn bị ốm bao nhiêu ngày?”
“Khả năng thích ứng của bạn đối với việc thay đổi môi trường sống?”
...
Nàng đọc hai câu hỏi đầu tiên, không nhịn được phì cười. Nếu không biết, có lẽ nàng đã tưởng ở đây đang tuyển tiếp viên quán bar, điều kiện chính là “Uống rượu giỏi.”
Sau khi nàng hí hoáy viết câu trả lời thật chi tiết, cô thư kí bèn đem bản câu hỏi của nàng đưa cho ai đó. Lát sau, cô thư kí ấy quay trở lại, dẫn nàng vào văn phòng tổng giám đốc. Thế là nàng gặp lại cái người tối qua đã bị nàng gán cho danh hiệu “Đầu heo” một lần nữa. Giờ phút này người đó đang lẳng lặng ngồi sau bàn làm việc đẹp đẽ bóng loáng, ra hiệu cho nàng ngồi xuống với gương mặt không chút biểu cảm.
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau thật lâu trong yên lặng. Phương Hữu Lân liền nhân cơ hội này quan sát anh ta một cách tỉ mỉ, nhưng nhìn kiểu gì nàng cũng thấy anh ta giống đầu heo. Có lẽ vì đã quen ngắm mấy anh trai Tây mũi cao mắt to, nên đối với nàng diện mạo mang đậm bản sắc Châu Á này có phần kém cỏi.
Lý Minh nhìn Phương Hữu Lân – cô nàng ngày hôm qua trong nhà hàng đã lớn giọng gọi anh là “Đầu heo” – nàng có mái tóc đen dài lượn sóng, gương mặt xinh xắn và đôi mắt đen láy hồn nhiên, lanh lợi.
Anh hỏi: “Tên cô nghe rất thú vị, có phải ý nghĩa của nó gắn liền với lời dạy của Khổng Tử “Đức bất cô, tất hữu lân*” không?”
(*) Người có đức thì không lẻ loi, tất có bạn cũng trọng đạo đức như mình.
Nàng nghe vậy, cảm thấy rất ngạc nhiên: “Ôi, sao anh biết hay vậy? Quả thật ba mẹ tôi mong tôi sau này lớn lên sẽ thành người có đức hạnh.”
Anh nhướng mày đắc thắng: “Bình phẩm, châm chọc, nói xấu sau lưng người khác mà lại là người có đức hạnh được sao?”
Nàng thót tim, có đôi chút lờ mờ không rõ, nhưng cũng loáng thoáng nhận ra chắc hẳn liên quan tới chuyện nàng gọi người ta là “Đầu heo” tối qua. Nàng cúi đầu, nói: “Chuyện này không thể đánh đồng được. Anh biết đó, cuộc sống bây giờ ngột ngạt quá sức, cho nên nếu con người ta có bàn tán này nọ về những người nổi tiếng hoặc người không liên quan đến mình để giảm stress thì cũng bình thường thôi mà, đâu nhất thiết phải dựa vào đó để đánh giá đạo đức.” Đẳng cấp ngụy biện, cãi bướng, cãi chầy cãi chối của nàng cho đến giờ đã lên đến hàng thượng thừa.
Lý Minh thoáng đăm chiêu, cuối cùng anh không tiếp tục đề tài này, chỉ bảo nàng ra gặp bộ phận HR nói chuyện tiền lương và chế độ đãi ngộ.
Từ đó, nàng trở thành trợ lý của Lý Minh.
Chương 2
“Trợ lý” ở đây, tức là “Trợ lý đặc biệt”, hay nói một cách cụ thể, bất cứ khi nào được yêu cầu đều phải nối gót theo chân tổng giám đốc. Tất nhiên phần mô tả chức vụ trên hợp đồng lao động chỉ gói gọn trong vài ba dòng chung chung, đại khái như “Xử lý hồ sơ thương vụ – Tiếp xúc và liên hệ với khách hàng”.
Lý Minh còn có một cô thư kí riêng đã đi theo anh bốn năm tên là A Mai. Trên thực tế mọi sự vụ phát sinh hàng ngày của anh đều do A Mai giải quyết. Phương Hữu Lân vì có khả năng sử dụng hai thứ tiếng Anh và Tây Ban Nha nhuần nhuyễn, nên sẽ đảm đương khoản mục đầu tư khoáng sản ở Nam Mỹ cùng tổng giám đốc.
Ngày đầu tiên nàng đi làm, Lý Minh phải đi công tác bên ngoài nguyên ngày, trước khi đi anh dặn thư kí A Mai đưa nàng một số tư liệu công ti để đọc qua, mà thật ra tư liệu cũng chỉ có chút ít. Hai người trạc tuổi nhau, A Mai lại là người giỏi giang tốt bụng, vì thế sau vài câu chuyện trò qua lại, thư kí riêng và trợ lý đặc biệt chẳng mấy chốc đã vui vẻ, thân thiết. Qua lời A Mai kể, Lý Minh là người rất có hoài bão, anh ta quyết chí đưa công ti khai thác mỏ của mình vươn đến hàng thứ tư trong nước. Sợ để lộ cái sự ngờ nghệch của mình, nàng không tiện mở miệng hỏi tại sao hạng tư mà không phải hạng nhất? Sau này nàng mới hiểu ra rằng, họ có làm thế nào cũng không thể vượt qua mặt các công ti khai thác mỏ nhà nước. A Mai còn nói, anh ta là người vô cùng hào phóng đối với cấp dưới. Điều này nàng đồng ý, nàng đã từng làm việc ở Châu Âu mà vẫn không ngờ mức lương trong nước có thể cao như vậy. A Mai lại nói tiếp, anh ta sống hết sức giản dị, xưa nay chưa bao giờ thấy cặp kè với bạn gái hoặc lên tivi, báo đài quảng cáo cho bản thân mình. Nàng bụng bảo dạ: “Ít ra cũng phải có ngoại hình coi được được một chút chứ, xấu quá ai mà thèm.” A Mai rất nhanh đã đi guốc trong bụng nàng: “Cậu đừng nghĩ như thế nhé, thời nay đẹp trai có ăn được không? Vừa có tiền, vừa rộng rãi như anh ấy, đến thần tiên cũng muốn kết thân nữa là.”
Nàng vỗ vỗ vai A Mai: “Cậu suy nghĩ thấu đáo thật đấy. Thế tớ hỏi này, sao cậu không kết thân với anh ấy luôn đi?”
“Tớ biết mình biết ta, đâu có dám trèo cao. Anh ấy đấy à, một năm chỉ ở trong nước có hai tháng thôi, còn bao nhiêu là mỏ khoáng sản rải rác khắp nơi trên thế giới anh ấy phải đích thân đi khảo sát rồi lên kế hoạch khai thác nữa.”
“Nhìn cậu kìa, coi bộ cậu kính phục tổng giám đốc của cậu quá chừng.”
“Anh ấy cũng là tổng giám đốc của cậu mà. Trông mặt mà bắt hình dong là điều tối kị trong công việc đấy cậu ạ.”
Phương Hữu Lân xoa xoa gò má, bất đắc dĩ gật gù, ừ thì cũng đúng.
Kế tiếp hai người mở máy tính xem bộ ảnh Phương Hữu Lân chụp ở Châu Âu, trong số đó, những tấm hình nàng chụp chung với mấy anh chàng cao to đẹp trai nhiều không đếm xuể. Nàng cười vô tư, mỗi anh chàng đều kể vanh vách đó là người nước nào, tình cảm bạn bè với nàng ra sao. Chợt một tấm hình đập vào mắt khiến nàng sững người, A Mai tức thì thốt lên: “Òa, trên đời có người đẹp trai đến vậy ư? Anh này làm gì thế?”
Phương Hữu Lân lạnh nhạt nói: “Lúc ấy là tham tán thương mại Tây Ban Nha ở Trung Quốc, bây giờ thì không biết.”
“Ôi chao, thật là tuổi trẻ tài cao.” A Mai xuýt xoa tán dương.
“Hừ, nhìn cái mã bề ngoài cứ tưởng tuổi trẻ tài cao, ai dè chả làm nên trò trống gì.” A Mai nghe giọng điệu sôi sục oán giận của nàng, bèn im bặt không dám hó hé.
Năm ấy, đại sứ quán Tây Ban Nha tổ chức trao đổi văn hóa, Phương Hữu Lân vắt chân lên cổ chạy tới tham dự. Cô nàng sinh viên năm hai đại học lần đầu tiên mang giày cao gót đang loạng choạng sẩy chân trên bậc thang thì may mắn có người ở phía sau đưa tay ra đỡ – người đó là hắn ta. Về sau hắn ta vớ bừa một lý do để đưa nàng vào đại sứ quán thực tập, từ dạo đó mọi thứ dần dà tiến triển theo chiều hướng rất tự nhiên. Hết thời hạn công tác một năm rưỡi, hắn ta lên máy bay về nước, cũng chính ngay trong thời điểm này nàng đã nảy sinh ý định đi du học. Thế rồi chuyện cứ như một bộ phim điện ảnh bị chiếu nửa vời mãi không thấy đoạn kết. Thật ra cũng không hẳn nàng đi tìm hắn ta, chỉ là trái tim đong đầy nhiệt huyết của cái thời lãng đãng mộng mơ ấy đã mách bảo với nàng, chỉ cần đặt chân đến đất nước hắn ta đang sống, nàng sẽ ở rất gần hắn ta, gần lắm.
Không ai biết Lý Minh đã trở về và đứng phía sau chứng kiến cảnh hai cô nhân viên háo sắc trong bao lâu. Đúng lúc hai cô nàng đang thổn thức trước hình ảnh trai đẹp, anh cố ý giẫm mạnh chân, đi lướt qua họ vào văn phòng. A Mai le lưỡi rồi liền đứng dậy đi theo vào.
Không ngờ nàng mới chân ướt chân ráo đi làm đã phải đi công tác ở tận Mexico. Lý Minh gọi nàng vào phòng, bảo nàng thu xếp hành lý lên đường. “Cô lo chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đi công tác khoảng nửa tháng. Giao hộ chiếu cho A Mai để cô ấy làm visa cho cô. Ở đó điều kiện sống khó khăn, cô nhớ mua đồ ăn vặt cho mình rồi mua thêm mấy loại thuốc thông thường để phòng hờ. Thuốc dạ dày của tôi cô cũng mua luôn nhé, A Mai sẽ nói cho cô biết và thanh toán mọi chi phí. Còn nữa, từ giờ cho đến khi đi cô nhớ lên mạng tìm hiểu chút thông tin về tình hình Mexico.”
Nàng trợn mắt há hốc mồm. Vẻ mặt anh tái nhợt, xem chừng rất mệt mỏi. Thấy nàng còn đứng ngớ người, anh hỏi: “Còn vấn đề gì sao?”
Nàng lắc đầu nguầy nguậy, xoay người rời khỏi phòng, nhưng vừa ra tới cửa thì nàng thình lình quay lại hỏi: “Có ai đi cùng chúng ta không?”
“Phó tổng Lưu và kĩ sư Vương.”
Nàng tận dụng thời cơ mua một lô một lốc nào chocolate, nào khô bò, tôm khô. A Mai nhắc nàng mang theo băng cá nhân, thuốc cảm, vitamin tổng hợp và canxi, rồi A Mai còn cho nàng tên thuốc và số lượng thuốc dạ dày mà Lý Minh cần dùng, trong đó có một nửa là dạng thuốc nước. Thuốc của anh chiếm hết một góc tư vali, kết quả hơn phân nửa hành lý là đồ ăn và thuốc men.
Chuyến bay kéo dài hai mươi sáu giờ đồng hồ, lại phải quá cảnh ở Toronto. Lý Minh đường đường là sếp lớn mà lại ngồi khoang phổ thông cùng mọi người, nàng rủa thầm trong bụng: “Keo kiệt.” Mãi sau, nàng đem chuyện này kể lại cho người khác nghe, người ta mới nghiêm túc nói cho nàng biết, người không hoan phí tiền bạc như anh ta mới làm nên sự nghiệp. Lúc đó nàng thật sự không đủ can đảm gật đầu, dù chỉ là gật bừa bãi.
Nàng vừa lên máy bay liền hăm hở lấy đồ ăn vặt ra nhâm nhi, miệng không ngừng nhóp nhép, còn mắt thì chăm chú xem phim. Phim nào cũng nói tiếng Anh hoặc tiếng Tây Ban Nha, nàng xem rất dễ dàng, đôi khi nhập tâm tới mức bật cười giòn giã, không để ý gì tới xung quanh. Lý Minh ngồi cạnh nàng mải đọc văn kiện, thi thoảng cũng ngẩng đầu nhìn nhìn nàng nhưng không nói gì. Phó tổng Lưu và kĩ sư Vương thì đang bàn chuyện công việc, nàng nghe họ nói cả mớ thuật ngữ mà ong cả đầu. Ăn no nê đã đời xong, nàng nhắm mắt ngủ khò. Lúc tỉnh lại, nàng thấy mình đang gối đầu lên vai Lý Minh, trên người được anh đắp cho tấm chăn. Ngay khi Phương Hữu Lân vừa động đậy, anh cũng mở mắt. Nàng dụi dụi mắt, ngượng ngùng nói: “Cám ơn.”
Có lẽ là vì mới mơ màng thức giấc, nàng nhìn thấy một tia sáng chợt lóe lên trong mắt anh, thế nhưng anh chỉ trả lời thờ ơ: “Không có gì.”
Nàng đi toilet xong, trở về chỗ ngồi lại lôi đồ ăn vặt ra chiến đấu tiếp, rồi nàng nghĩ nghĩ, hỏi Lý Minh: “Anh muốn ăn không?”
Anh nhìn điệu bộ ăn uống hí hửng của nàng, lắc đầu, đôi môi thấp thoáng nét cười chiều chuộng. Nàng ngẩn ngơ, Carlos hiếm hoi lắm mới cười với nàng như vậy. Ở trước mặt tên đó nàng chỉ như một đứa con nít, nàng làm sinh viên thực tập dưới quyền hắn, suốt ngày chỉ chạy theo hắn hỏi mấy câu “có hay không”, “thật hay giả” mà thôi.
Nàng ăn ăn nhai nhai, chợt nghĩ: “Còn dám nói người ta là đầu heo, không phải mi cũng ăn như heo hay sao?” Thế là nàng cười khanh khách. Lý Minh không hiểu chuyện gì, ngước mắt nhìn nàng. Ánh mắt hai người giao nhau, anh thoáng ngây ra khi thấy lúm đồng tiền dễ thương nở hoa trên má nàng.
Bỗng nhiên anh nói: “Lấy giùm tôi hai viên thuốc.” A Mai đã dặn nàng để ít thuốc trong giỏ xách, nàng mau mắn chạy đi lấy. Nàng chỉ nghĩ anh đau bụng thông thường, bèn đưa li nước chanh mình uống còn một nửa cho anh, nhưng anh không đón lấy, chỉ nhìn nhìn rồi bấm đèn đợi tiếp viên hàng không. Lúc này nàng mới nhận ra tình hình nghiêm trọng hơn nàng tưởng. Ngặt nỗi bây giờ đang vào giờ ngủ, tiếp viên hàng không phục vụ rất chậm. Nàng nhìn anh nhăn mặt cau mày, không hiểu vì sao bỗng cảm thấy đau lòng. Vì thế nàng rời chỗ ngồi, chạy đi lấy cho anh chai nước khoáng và miếng bánh mì sandwich, nói: “Anh ăn chút gì đi rồi hãy uống thuốc.”
Lý Minh hơi bất ngờ nhìn đồ ăn nàng đang cầm, đoạn đưa tay ra nhận và nhỏ giọng nói cảm ơn. Rốt cuộc anh vẫn uống thuốc trước, sau đó nhìn miếng sandwich trên tay thật lâu rồi mới chậm rãi ăn từng chút một.
Ăn xong, anh quay đầu lịch sự hỏi người ngồi phía sau, điều chỉnh ghế rồi ngả lưng nhắm mắt ngủ. Nàng thấy trên người mình còn đắp chăn của anh, liền nhẹ nhàng kéo qua đắp kín cho anh. Anh hé mắt, mệt mỏi nói câu cảm ơn. Nàng nhoẻn môi cười.
Chương 3
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Mexico lúc nửa đêm. Bốn người đón xe đến khách sạn ổn định chỗ ở. Mặc dù khách sạn tọa lạc tại khu Zona Rosa – địa điểm dừng chân nổi tiếng dành cho khách du lịch nước ngoài – thế nhưng chất lượng vẫn không thể sánh bằng khách sạn Trung Quốc.
Nàng nằm lăn ra giường, nghĩ tới buổi gặp mặt với quan chức chính phủ vào ngày mai, phút chốc đã mệt lả thiếp đi. Đang lúc sắp sửa ngủ thẳng một giấc tới sáng thì bỗng có người gõ cửa, nàng ríu mắt đi ra mở cửa, thấy người đến là Lý Minh, nàng hỏi: “Chuyện gì vậy, tổng giám đốc Lý?”
Anh điềm nhiên nói: “Cô đưa tôi ít thuốc.” Có lẽ anh đang cố chịu đau, nhưng nàng chẳng thấy được gì trên gương mặt không có lấy một chút biểu cảm của anh. Nàng vội vã mở vali da, ngồi xổm xuống, lấy vài viên thuốc đưa cho anh. Mexico có độ cao cao hơn so với mực nước biển, nàng mới xuống máy bay, cảm giác chếnh choáng vẫn lẩn quẩn chưa tan. Vừa đứng lên, cả người nàng lập tức đổ nhào về phía trước, Lý Minh tức thì ôm choàng lấy nàng, lo lắng hỏi: “Sao lại thế này?”
Nàng lắc lắc đầu, đáp: “Không có gì, thay đổi độ cao đột ngột nên tôi không thích ứng kịp thôi mà.”, nói xong lại nhìn anh cười tỉnh bơ. Anh chắc chắn nàng không sao rồi sau đó mới rời đi, song vẻ mặt lại rất bí hiểm khó đoán. Nàng trở về giường, lăn ra ngủ mê man.
Sáng hôm sau, cuộc gặp gỡ với quan chức chính phủ diễn ra theo đúng lịch trình đã định. Trên thực tế, quan chức Mexico dễ tiếp xúc hơn so với các vị lãnh đạo Trung Quốc. Bằng khả năng ăn nói hoạt bát, khéo léo, nàng đã thể hiện xuất sắc cả hai vai trò phiên dịch và điều phối. Đến lúc này nàng mới nhận ra Lý Minh là người rất bình tĩnh, đồng thời luôn nắm quyền điều khiển mọi tình huống. Mặc dù phải hoàn toàn dựa vào người phiên dịch trong suốt quá trình thương thảo, nhưng anh vẫn khiến cho lãnh đạo nước bạn ngỡ ngàng trước hình ảnh một Lý Minh nghiêm túc, điềm tĩnh và ăn nói sắc bén.
Đến trưa, phía Mexico mời họ dùng bữa bằng món gà tây kết hợp với hương vị tương ớt truyền thống. Khó ăn khủng khiếp nhưng vẫn phải cười tươi tắn và khen lấy khen để. Bầu không khí bữa ăn được khuấy động bởi tiết mục biểu diễn Mariachi của một ban nhạc gồm bốn nghệ sĩ mặc trang phục truyền thống, vừa đàn vừa hát rất nhiệt tình. Theo phong tục, sau bữa ăn là đến màn khiêu vũ. Bộ trưởng thương mại Mexico đứng lên mời Phương Hữu Lân, Lý Minh thì mời phó bộ trưởng. Từng có thời gian sống ở Tây Ban Nha nên nàng đã quá quen thuộc với cách khiêu vũ ở đây, nhưng điều bất ngờ nhất chính là Lý Minh cũng thành thạo không kém, anh vừa nhẹ nhàng dìu phó bộ trưởng bước đi theo điệu nhạc, vừa nói chuyện bằng tiếng Anh với người ta hết sức thân thiết. Phương Hữu Lân không kìm được lầu bầu: “Đúng là nước biển không thể đong bằng bầu rượu.”*
(*) Trong câu Nhân bất khả mạo tướng, hải thủy bất khả biều uy, ý nói “Người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đong bằng bầu rượu”.
Bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay rào rào vang lên. Lý Minh đi qua mời nàng nhảy bản kế tiếp. Khi hai người đứng gần nhau nàng mới phát hiện, thì ra anh cao hơn nàng chút xíu, có lẽ vì bình thường ngoại hình của anh chẳng bắt mắt cho nên nàng cũng không để ý cho lắm. Nàng không nghĩ khả năng khiêu vũ của anh lại tốt đến vậy, anh khoan thai dẫn nàng lướt đi giữa tiếng nhạc dập dìu, chẳng khác nào “Lăng Ba Vi Bộ”*. Mãi cho đến lúc kết thúc, nàng mới kịp thu lại vẻ ngẩn ngơ, khen anh nhiệt tình: “Anh nhảy giỏi quá!”. Anh tỏ vẻ ơ hờ, trả lời như tự giễu: “Ngoại hình khó coi, trình độ cũng không bằng ai.” Nàng nghe những lời này thật sự chẳng hiểu đâu vào đâu, lắc đầu một cái rồi lại cùng anh nhảy điệu Mexico tiếp theo.
(*) Tuyệt kĩ khinh công của Đoàn Dự trong tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ (Kim Dung).
Hai ngày kế tiếp tiệc tùng hội họp liên miên, Phương Hữu Lân và Lý Minh cũng không nói gì nhiều với nhau. Cho đến ngày thứ ba, lúc ngồi máy bay đến khu vực khai thác mỏ, Lý Minh ngồi cạnh nàng đè tay lên bụng, mặt mũi tái xanh, nàng đưa cơm thì anh khoát tay nói không cần.
Phương Hữu Lân không thể không hỏi: “Thuốc lần trước tôi đưa anh đâu?”
“Cất hết trong vali rồi.”
“Chẳng lẽ mấy bữa nay anh không uống thuốc à?”
“Không đau nên tôi quên.”
“Không đau cũng phải uống thuốc thì mới không đổ bệnh được chứ!” Giọng điệu cáu giận đột ngột của nàng khiến cả hai đều ngơ ngác trong thoáng chốc. Anh hiền hòa nhìn nàng: “Không sao, tôi quen rồi.” Nàng lật đật chạy đi rót cho anh li nước ấm, pha hai gói thuốc nước rồi đưa kèm hai viên thuốc bảo anh uống hết, nàng còn đưa cả bánh mì của nàng cho anh ăn, nhưng từ đầu đến cuối không hé răng nói với anh một câu.
Ngày hôm sau đi khảo sát thực địa, mọi người trang bị cho mình quần áo thật dày và ấm. Xe khởi hành từ nội thành, đi ba giờ đồng hồ mới đến nơi. Công việc bấy giờ cũng không cần đến người phiên dịch, ngoại trừ nàng, tất cả đều là chuyên gia trong ngành. Đang lạnh cóng vì nhiệt độ bên trong quặng sắt thì có người không nói một tiếng đã choàng áo lên vai cho nàng – là Lý Minh. Anh cũng không nhìn nàng lâu, chỉ im lặng tiếp tục bước xuống. Nàng nhủ thầm: “Người nhiều mỡ như vậy, không sợ lạnh cũng phải.”
Bữa ăn trưa với bánh mì và uống nước khoáng diễn ra ngay tại hầm mỏ. Nàng có mang theo chocolate với khô bò, giả vờ giả vịt mời mọc người khác, nhưng cũng không ai buồn tranh giành với nàng. Nàng đưa hai viên thuốc cho Lý Minh, anh cầm lấy rồi uống ực một cái sạch trơn, có điều chẳng nói một câu. Thế này có phải gọi là chiến tranh lạnh không? Giữa sếp và nhân viên mà cũng chiến tranh lạnh ư? Nàng có chút rối rắm không hiểu nổi.
Trên chuyến xe trở về, nàng ngồi tán gẫu câu có câu không với tài xế người Mexico, đột nhiên nàng nói: “Hay tắt điều hòa đi được không, sao buổi tối lạnh thế nhỉ.” Lý Minh lập tức ngồi thẳng người, hỏi: “Cô còn thấy lạnh sao?” Ai cũng nói bây giờ đã xuống núi, nơi này quanh năm suốt tháng nóng đổ lửa, làm sao mà lạnh được. Anh nhẹ nhàng áp tay lên trán nàng, quả quyết: “Cô bị sốt rồi, có mang theo thuốc cảm không?”
“Có.” Nàng uể oải gật đầu, mấy năm nay nàng khỏe như voi, bỗng dưng giờ lại đổ bệnh, người ta là sếp, sẽ nghĩ về nàng như thế nào đây. Nàng nhanh nhảu nói: “Chuyện nhỏ mà, thật ra tôi khỏe lắm, đi chơi khắp nơi cũng chưa bị bệnh lần nào cả.”
Anh cởi áo khoác thêm cho nàng, nhích người sang bên, nói: “Cô nằm xuống chút đi cho thoải mái, về khách sạn nhớ uống thuốc ngay nhé.” Giọng nói của anh nghe sao mà chân thành và đáng tin cậy quá.
Nàng cảm thấy ớn lạnh, cuộn tròn người tựa vào bên kia xe, quay đầu nhìn vào mắt anh. Ánh mắt ấy chứa đầy nỗi lo lắng. Có điều gì đó bỗng nảy nở trong lòng nàng, thế nhưng nàng không hiểu đó là gì.
Anh thản nhiên: “Tôi vào xem qua thuốc một chút, cô đừng uống lung tung, phải nhớ là bây giờ công ti còn rất nhiều việc cần đến cô đấy.”
Nàng chưng hửng. Đúng vậy, người ta chỉ lo lắng cho công việc thôi mà. Nàng thầm cười nhạo chính mình rồi bình tĩnh mở rộng cửa.
Lý Minh cởi giày, đi mở vali tìm thuốc. Anh lấy ra hai thứ thuốc, rót nước rồi đưa nàng uống, không quên căn dặn: “Thuốc này bốn tiếng uống một viên, còn thuốc này sáu tiếng uống một viên. Cô rửa mặt rồi nằm nghỉ ngay đi.” Nói xong anh mở cửa ra khỏi phòng.
Phương Hữu Lân quả nhiên sốt thật, cả người nàng rét run, chỉ muốn mau mau lên giường. Sau hai phút rửa mặt và đánh răng cấp tốc, nàng liền vùi mình trong chăn, tiếp đó thì thào: “Tính mạng của mình vẫn rất có giá.”