Em Và Đầu Heo - Chương 11 - 12
Chương 11
Khi Phương Hữu Lân thức giấc vào sáng hôm sau, người kề bên gối nàng đã vào nhà bếp nấu ăn. Nàng đi chân trần đến gần, đứng tựa cửa ngắm nhìn anh. Gương mặt anh vẫn còn vương nét mỏi mệt – kết quả của một đêm gần như thức trắng. Anh làm món sandwhich trứng, bàn tay cầm dao nghiêm túc, tỉ mẩn cắt miếng bánh mì ra làm hai nửa. Thấy nàng đứng ở đó, anh giật mình quát lên một tiếng rồi bước tới bế bổng nàng lên: “Hôm nay anh không cho em đi đâu hết.”
Vào phòng ngủ, anh cẩn thận đặt nàng lên giường, chỗ bị phỏng ngày hôm qua giờ chỉ còn dấu vết màu nâu nhạt, nhưng anh lại lo nó sẽ kết vảy rồi bị tróc ra. Nhẹ nhàng chạm ngón tay lên chân nàng, anh hỏi: “Em còn đau không?” Nàng ra sức lắc đầu nguầy nguậy. Anh thở dài, hôn nàng tha thiết rồi nói: “Cầu Trời đừng để lại sẹo.” Nàng chớp chớp đôi mắt to tròn: “Từ giờ em sẽ không cần lo lắng xem có ai thương em hay không, nhưng như vậy có nghĩa là anh phải chịu trách nhiệm với em cả đời rồi đó.” Bỗng chốc, rất nhiều hình ảnh về Phương Hữu Lân chợt ùa về trong tâm trí anh – nàng vừa hút thuốc vừa châm chọc anh là “đầu heo”, nàng cùng anh tán gẫu về Hùng Miêu Nhi trong những ngày bị bệnh ở Mexico, nàng thay anh tiếp rượu trên bàn tiệc, nàng chạy vào phòng bệnh rồi gian nan thở dốc, nàng ôm chai rượu nói rằng muốn anh yêu nàng rất nhiều rất nhiều…
Phương Hữu Lân thấy anh cúi đầu làm thinh cả buổi, khó hiểu hỏi: “Sao vậy? Nghe em nói chịu trách nhiệm cả đời anh sợ rồi đúng không?”
Anh ngẩng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt như có nhiều đốm lửa nhỏ: “Cái cô bé ngốc nghếch này, ngoài anh ra, từ rày về sau em không được cả tin, không được bỏ mặc hay dễ dàng phó thác bản thân cho bất kì người nào khác, nhớ chưa?”
Nàng cười khì khì: “Coi anh kìa, mới có chút xíu đã cảm động rồi. May mà em không tin tưởng sai người.”
Anh ôm nàng đi rửa mặt, sau đó trở về giường cùng nàng ăn bữa sáng. Ăn xong, anh nói: “Hôm nay em đừng đi làm, chân đang bị phỏng, đi đứng không tiện.”, rồi bỏ đĩa “Vượt Ngục” vào DVD đồng thời lấy một mớ đồ ăn vặt đặt trên giường, “Cho phép em ăn trên giường đấy, nhưng nhớ không được quên bôi thuốc. Hôm nay anh bận họp cả ngày, A Mai sẽ nhắc nhở em. Cơm trưa anh làm xong rồi, buổi trưa em bỏ vào lò viba hâm lại là được. Ngoài đi vệ sinh và ăn cơm, em đừng chạy đi lung tung, nhớ đừng để vết thương dính nước.” Tính anh thích sạch sẽ, trước nay chưa bao giờ cho nàng ăn vặt trên giường.
“Sao anh lại khoa trương như thế chứ? Vậy có khác gì chăn heo đâu, thật tội nghiệp A Mai, đã làm trợ lý tổng giám đốc rồi giờ còn phải làm trợ lý của trợ lý tổng giám đốc.”
“Ngoan nha.” Anh xoa xoa đầu nàng, thật lòng không nỡ rời đi.
“Em sẽ nhớ anh.” Nàng nói với điệu bộ rất nghiêm trang, trước đó thì đã mở một gói khoai tây chiên.
Anh mải đứng im nhìn nàng một lúc thật lâu, cuối cùng mới dằn lòng quay người rời đi.
Mười hai giờ rưỡi trưa, Phương Hữu Lân nghe có tiếng người mở cửa, nàng tạm ngừng DVD chạy ra ngoài xem, lại vẫn là Lý Minh. Thấy nàng chạy đến, anh tỏ vẻ không hài lòng: “Không phải anh đã dặn em ở yên một chỗ, không được lộn xộn rồi hay sao?”
Anh bế nàng vào lại phòng ngủ. Trên màn hình tivi cực lớn là thân hình trần trụi và đầy hình xăm của nam chính. “Sắc đẹp có thể thay cơm.” Phương Hữu Lân nói.
“Mà sao anh có thời gian về nhà vậy?” Nàng hỏi.
Anh nhìn phớt qua nàng, lơ đễnh hỏi: “Có bôi thuốc đúng giờ không? Sao còn chưa ăn trưa? Người ta có đẹp trai đến mấy thì nhìn cũng không no được.”
Nói rồi, anh vào nhà bếp lấy tôm đã bóc vỏ sẵn từ sáng, cơm chiên và rau luộc còn nóng bưng đến cho nàng: “Em ăn liền đi, anh chỉ ở nhà được hai mươi phút thôi.”
Nàng thoáng chút xót xa, múc một muỗng cơm cho anh: “Đã như thế sao anh còn hùng hùng hổ hổ chạy về nhà làm chi? Anh vẫn chưa ăn cơm phải không? Anh cũng không thể để bụng đói được cơ mà.”
Hai người mỗi người ăn một nửa phần cơm. Ăn xong anh lại vội vã đi làm. Phương Hữu Lân nhìn chằm chằm màn hình tivi một hồi lâu rồi bấm tắt, khẽ nói với chính mình: “Đẹp trai thì có ích lợi gì đâu chứ.”
Buổi tối Lý Minh về nhà rất sớm, nhìn thấy vết thương của nàng đã phai màu, bấy giờ lòng mới yên ổn trở lại. Anh mua cho nàng thuốc mỡ xóa sẹo và ít đồ ăn vặt. Hôm nay anh họp cả ngày, giữa trưa cũng không được nghỉ ngơi, suýt chút đã ngủ quên trên sofa. Chín giờ Phương Hữu Lân đã kéo anh lên giường, trước khi ngủ nàng hôn anh, thỏ thẻ: “Anh đừng tự trách nữa mà.”
Tối thứ sáu, Phương Hữu Lân đang nằm trên giường thì đột nhiên la lớn: “Sao tự nhiên em quên béng đi thế này?”
“Gì vậy?”
“Hôm nay tan tầm em còn định đi ăn kem Häagen-Dazs.”
Lúc này đã mười hai giờ khuya, Lý Minh nói: “Ngày mai nhất định sẽ cho em ăn thỏa thích.”
Nàng tiếc hùi hụi, mặt xị ra: “If you love her, take her to Häagen-Dazs.”
Lý Minh ôm nàng, bất mãn rủ rỉ bên tai nàng: “Cái câu quảng cáo này không biết đã hại chết bao nhiêu thanh niên tốt rồi.”
“Hẹp hòi quá đi.”
“Anh là thế đấy.”
Đêm đó, trong giấc mơ, nàng chỉ toàn mơ thấy mình được ăn kem Häagen-Dazs. Sáng sớm thức dậy, khi nàng còn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, Lý Minh đã đánh thức nàng, kéo nàng đi rửa mặt, thay đồ. Nàng miễn cưỡng, lề mề làm xong hết thảy, mắt nhắm tít, miệng càm ràm: “Em mệt mỏi cả tuần rồi, sao còn làm khổ em?”
Bị anh nhét vào xe, nàng tiếp tục ngủ gà ngủ gật. Sau khi xe chạy một lúc lâu thì nàng tỉnh ngủ, phát hiện họ đang trên đường cao tốc.
Anh chú tâm lái xe, gương mặt đượm vẻ bơ phờ.
“Mình đi đâu vậy anh?”
“Hàng Châu.”
“Đi tới đó làm gì cơ?”
“Thế em có muốn ăn kem Häagen-Dazs không nào?”
“Có cần phải làm quá vậy không? Lái xe ba tiếng đồng hồ đến Hàng Châu chỉ để ăn kem Häagen-Dazs á?” Nàng kinh ngạc la toáng lên.
Anh không trả lời nàng, chỉ lặng lẽ mỉm cười. Nàng từng kể với anh, cái thời nàng còn ở kí túc xá trong trường trung học, nàng từng cùng cậu bạn trai lén lút chạy đến tiệm kem ven bờ Tây Hồ, sung sướng thưởng thức vị Häagen-Dazs ngọt ngào mát lạnh, những khi ấy nàng cảm thấy cuộc sống hạnh phúc vô ngần.
Đến nơi, xe vừa dừng lại, nàng ôm ghì lấy anh nói: “Sau này em sẽ không tùy tiện vòi vĩnh nữa.”
“Sao vậy hả ngốc?”
“Tại vì anh sẽ tưởng thật.”
Lý Minh vuốt vuốt tóc nàng nói: “Anh bảo em ngốc, thế là em ngốc thật. Em muốn gì không nói với anh thì nói với ai hả? Không lẽ em định nói đại với người nào đó gặp trên đường sao?”
Hai người đã có một ngày tràn trề niềm vui. Buổi chiều Lý Minh đề nghị: “Nếu em thích thì tụi mình ở lại một đêm, mai hẵng về.”
Nàng xua tay: “Không được, ngày mai có hẹn đến nhà bác Long ăn sáng mà anh. Thứ sáu em đã hứa chắc chắn với Long Chiếu Vũ rồi.”
Anh đột ngột thay đổi sắc mặt. Nàng biết anh mất vui, bèn lựa lời nói nhỏ nhẹ: “Anh quen bác Long đã lâu, bác ấy cũng vì thật tình lo lắng cho sức khỏe của anh thôi, ăn một bữa cơm đâu có khăn chút nào, phải không?”
Từ nhỏ Phương Hữu Lân đã không được sống cùng với ba mẹ, bởi thế nên nàng luôn khao khát tình thân. Nàng rất thích bác Long, bữa cơm ngày hôm đó, bà chỉ cho mọi người những thực phẩm tốt cho làn da. Bà nói, tuy trong da lợn có nhiều collagen nhưng khi ăn vào cơ thể sẽ không hấp thụ được, tốt nhất là cứ dán thẳng miếng da lên mặt, không cần phải phí sức làm mặt nạ dưỡng da.
Sáng hôm sau, Phương Hữu Lân hối thúc Lý Minh rời giường để đi tới nhà họ Long ăn sáng. Anh thở dài nói: “Em không cần phải sốt sắng như vậy.”
“Ừ, không sao. Tám giờ sáng bác Long còn phải ra công viên tập thể dục nữa.”
“Bác Long, bác Long, cả mẹ anh em còn chưa gặp lần nào, tại sao lại nhiệt tình đi gặp mẹ Long Chiếu Vũ đến thế hả?”
Nàng đang quàng khăn, nghe anh nói lời này thì bỗng nhiên nổi cáu, đi đến bên giường gắt gỏng: “Anh không thích gặp Long Chiếu Vũ thì nói toạc ra, mắc mớ gì phải mỉa mai em. Em làm tất cả chẳng qua cũng chỉ vì muốn anh được khỏe mạnh. Anh không muốn đi thì sáng sớm đừng đồng ý với em. Anh cũng không cần khó xử, để một mình em đi, cứ coi như là tự em thích đi, thế thôi.”
Sau đó nàng vơ lấy túi xách, dậm chân đùng đùng bỏ đi. Nàng đón xe đến nhà Long Chiếu Vũ, sượng sùng giải thích là Lý Minh không dậy nổi nên không đến được. Long Chiếu Vũ vừa nhìn thấy nàng thì đã hiểu ra cớ sự, anh ta nói dứt khoát: “Để tôi gọi điện cho cậu ấy.”
Nàng ngay tức khắc ngăn lại: “Không cần, chúng ta dùng bữa thôi.” Bà Long cũng không hỏi một câu.
Bữa ăn sáng ở nhà họ Long thịnh soạn đến mức đáng kinh ngạc, món ăn nhiều không đếm xuể: cà chua trứng, thịt bò ngâm nước tương, sữa đậu nành, hoa quả, bánh bao và vô số các món ăn chay. Bà Long giải thích: “Nhà bác thay đổi trật tự bữa sáng và bữa tối. Bữa sáng ăn như hoàng đế, bữa trưa ăn như công chúa, còn tối ăn như hành khất. Ăn uống thế này rất hợp lý và khoa học.”
Nàng cười gượng gạo, ăn không thấy ngon chút nào.
Ăn chưa được bao lâu thì có người gõ cửa, Lý Minh đi trước, bà Long theo sau anh vào nhà.
Anh ngồi xuống cạnh nàng, nhưng không hề nói chuyện với nàng, mà thay vào đó là khen bữa sáng rất thịnh soạn, rồi nói lời cảm ơn bác Long, sau lại hỏi tới chuyện làm thế nào để có bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng, tiếp đến thì bày tỏ ý muốn giảm cân để tương lai không bị bệnh tật.
Câu trả lời của bác Long tuy ngắn gọn nhưng ý nghĩ lại rất sâu xa: “Thật ra cách nào cũng đúng, nhưng điều quan trọng nhất ở đây chính là phải giữ cho lòng được vui vẻ thoải mái, không giận dữ, không buồn bực.”
Phương Hữu Lân nãy giờ vẫn cắm cúi ăn, cuối cùng nhịn không được quay sang nói: “Nhìn em làm cái gì? Em có biến thành đồ ăn được đâu mà nhìn.” Bà Long và Long Chiếu Vũ đều nhoẻn miệng cười khẽ.
Anh nắm tay nàng dưới bàn, tỉnh bơ nói: “Anh nhìn em vì sắc đẹp có thể thay cơm.”
Nàng đỏ mặt thẹn thùng, bao nhiêu hờn giận cũng tan thành hư vô.
Chương 12
Những ngày tiếp theo, Lý Minh họp hành liên tục, Phương Hữu Lân luôn kề cận bên anh không rời. Nhiệm vụ chủ yếu của nàng là xen ngang giữa lúc anh đang làm việc để nhắc nhở uống thuốc đúng giờ. Sắp tới, anh sẽ đi Mông Cổ khảo sát quặng mỏ.
“Dựa vào cái gì anh không mang em theo cùng? Em là trợ lý của anh mà.” Nàng những mong có thể ở bên cạnh anh trong mọi hoàn cảnh.
“Em nói tiếng Tây Ban Nha, qua đó người ta nói toàn tiếng Mông Cổ, em có thể làm gì được đây?” Lý Minh bế nàng ngồi lên đùi.
“Tại anh keo kiệt bủn xỉn một tấm vé máy bay thì có.” Nàng thật lòng rất lo anh phải chịu cảnh ăn sương nằm gió, không thể chăm sóc tốt cho bản thân.
“Sẽ cực khổ lắm đấy, ngốc ạ. Em ở nhà xử lý việc bên phía Mexico đi, đừng làm anh lo lắng. Anh tự lo cho mình được, sẵn dịp này giảm cân luôn.”
“Giảm cân không có nghĩa là bỏ ăn. Nếu không phải vì thừa cân sẽ không tốt cho sức khỏe thì ai thèm quan tâm anh mập ốm thế nào chứ?” Nàng sờ sờ gương mặt anh, đau lòng nói: “Bị bệnh mấy bữa nay, bây giờ ốm nhom rồi thấy chưa.”
“Không còn là ‘đầu heo’ nữa phải không?”
Nàng nguýt một tiếng: “Anh đó, bụng dạ không phải chỉ hẹp hòi bình thường đâu.”
Anh vỗ về nàng, nói: “Em nhất định phải cẩn thận, không được đi chơi với bạn bè tới khuya mới về nhà. Có chuyện gì thì tìm A Mai, anh đã dặn trước phòng tài vụ rồi, nếu có chuyện khẩn cấp, bất cứ khi nào em cũng có thể lãnh mười lăm vạn mà không cần báo cáo với anh. Anh đi chừng khoảng mười lăm đến hai mươi ngày là về.”
“Thế thì qua Noel mất rồi.”
“Mông Cổ cũng không có Noel đâu em.” Anh tỏ vẻ không bận tâm.
Phương Hữu Lân lại chuyển về căn nhà cũ. Ngày ngày nàng ngoan ngoãn về nhà sớm, thảng hoặc thì ăn bữa cơm cùng A Mai. Về phần bạn bè, nàng cũng không hay liên lạc với nhiều bạn bè trong nước, bình thường chỉ về nhà online tán gẫu cùng đám bạn nước ngoài.
Ngày 23 tháng 12, Long Chiếu Vũ gọi điện cho nàng, hỏi thăm bâng quơ vài câu. Nàng nói: “Tôi vẫn còn nợ anh một bữa cơm.”
“Khi nào thì trả?” Anh ta hỏi bông đùa.
“Ngày mai đi.”
“Nhưng mà này, đừng mời tôi ăn đồ ăn dinh dưỡng nữa nhé, tôi ăn ở chỗ mẹ tôi là quá đủ rồi.” Cả hai cùng phá lên cười.
Long Chiếu Vũ dẫn nàng vào phòng VIP của một khách sạn sang trọng. Nàng nhìn xung quanh đánh giá rồi nói: “Anh thật đúng là không khách khí, định ăn hết tiền của tôi luôn à?”
Dưới ánh đèn pha lê màu vàng dịu nhẹ, nụ cười xinh đẹp duyên dáng của nàng làm anh ta chất ngất. Anh ta nói: “Đừng ngại, cô muốn ăn gì cứ gọi thoải mái.”
“Bữa cơm này anh mời hay tôi mời?”
“Cô mời, nhưng tôi thanh toán.” Anh ta cười vui vẻ.
Đồ ăn được dọn lên, tất cả đều là món nàng thích ăn. Long Chiếu Vũ đốt điếu thuốc thay vì động đũa. Nàng nhìn anh ta hỏi: “Giữa anh và Lý Minh đã xảy ra chuyện gì?”
Anh ta nhíu mày, hít sâu một hơi thuốc: “Cậu ấy nói thế nào?”
Bữa tụ họp chơi bài hôm đó nàng có hỏi anh, nhưng Lý Minh chỉ lãnh đạm buông một câu: “Anh không thích nói sau lưng người khác.” Vả lại hai người không mấy hứng thú với đề tài này nên nàng cũng không nhắc lại.
Long Chiếu Vũ nghe xong, cười giễu: “Cô tính chu toàn quá nhỉ, cậu ấy đạo đức tốt, không nói sau lưng người khác, vậy mà cô còn bắt buộc tôi nói, như thế rõ ràng là bảo tôi đạo đức bại hoại.”
Tuy nói vậy nhưng anh ta vẫn châm thuốc cho nàng rồi nói tiếp.
Thời đại học họ thật sự là bạn bè thân thiết, cả hai đều có hoàn cảnh gia đình khá giả và đều đồng lòng cố gắng học hành. Long Chiếu Vũ rất đẹp trai, đẹp trai theo kiểu dễ gây họa, nhưng mặt khác anh ta không tập trung học tập cho lắm, so với một Lý Minh trầm ổn, luôn phấn đấu trau dồi đèn sách thì sức học anh ta kém hơn. Kết bạn với nhau, ngay bản thân Lý Minh cũng ý thức được giữa họ tồn tại sự chênh lệch quá lớn, mặc dù vậy anh vẫn tự tin và không hề để bụng.
Giữa lúc Long Chiếu Vũ đang được cả bầy ong bướm vây quanh thì Lý Minh có bạn gái. Biết mình không bằng Long Chiếu Vũ nên anh đối với bạn gái hết sức chân thành và quý trọng. Long Chiếu Vũ cũng thường xuyên gặp họ. Cô gái ấy tên Lý Cẩm, nhan sắc trên trung bình, đang là sinh viên khoa hóa. Vấn đề ở chỗ, cả cái khoa hóa vốn nổi tiếng ‘gươm nhiều hơn hoa’ đó đều bất bình trước mối tình này. Cuối cùng, một ngày nọ, Long Chiếu Vũ tình cờ nghe được có người nói sau lưng Lý Cẩm rằng, thật ra cô ta không có chút tìm cảm gì với Lý Minh, cô ta gần gũi anh chẳng qua chỉ vì anh là bạn thân của Long Chiếu Vũ. Nói trắng ra, cô ta muốn đi đường vòng, thả con tép bắt con tôm.
“Tôi không thể trơ mắt nhìn Lý Minh bị lợi dụng. Mọi hành động của tôi đều xuất phát từ tình nghĩa bạn bè. Lúc ấy tôi chỉ ngoắc ngón tay út, cô ta đã dễ dàng sà vào lòng tôi. Tôi làm vậy cốt yếu để Lý Minh thấy rõ bộ mặt thật của cô ta, không ngờ cậu ấy lại không mảy may cảm kích. Đương nhiên ngay sau đó tôi đã bỏ mặc cô ta, nhưng chưa tới vài ngày cô ta đã uống thuốc ngủ tự sát, may được người ta cứu sống kịp thời. Lý Minh nghe chuyện tới tìm tôi đánh nhau, cầm chai bia đập vào đầu tôi. Đây chính là vết sẹo để lại sau lần xô xát đó.” Anh ta nói xong vạch tóc ra cho nàng xem, trên đầu vẫn còn dấu vết mờ mờ.
Long Chiếu Vũ tắt thuốc nói: “Nghĩ lại chuyện năm đó mà sợ. Cô ta học hóa, nếu ăn phải cyanide, chắc chắn không thể nào cứu được, cũng vì khi ấy tuổi trẻ bồng bột, làm việc không tính toán kĩ lưỡng nên thành ra mới vô tình để lại cho mình con đường lui. Tôi vì muốn cho Lý Minh thấy rõ mục đích của Lý Cẩm mà đã khiến cậu ấy tổn thương sâu sắc. Bỏ mặc cô ta, tôi cũng thấy thương hại, nhưng khác với Lý Minh.” Anh ta uống hớp rượu, đặt mạnh li xuống bàn, “Cậu ta bị tổn thương nặng nề mà vẫn thích cô ta, lại còn đứng ra bênh vực cô ta như bênh vực kẻ yếu. Lúc chia tay, Lý Cẩm gọi cậu ấy là ‘đầu heo’. Từ đó về sau cậu ấy luôn ghi nhớ cái từ này trong lòng.” Thì ra là vậy.
“Rồi chuyện sau đó thế nào?” Phương Hữu Lân hỏi.
“Sau đó Lý Cẩm đi Mỹ, Lý Minh coi tôi như người xa lạ. Tôi luôn muốn hòa hảo với cậu ấy, muốn hàn gắn lại tình bạn giữa hai đứa tôi. Cậu ấy tuy ngoài mặt lạnh lùng dửng dưng, nhưng thật ra tâm tư rất u uất, nhiều năm rồi mà không có được một cô bạn gái.”
Phương Hữu Lân vừa ăn vừa nói: “Đại thiếu gia đa tình à, chắc hẳn anh cũng kềm chế trái tim nhiều lắm phải không. Hay tôi giới thiệu một người cho anh nhé?”
Anh ta nhìn nàng với ánh mắt sáng ngời, họ gọi một nồi lẩu nhỏ, không biết có phải vì hơi nóng bốc lên hay không mà gò má nàng đỏ hồng phơn phớt.
Anh ta đột nhiên cười chua xót: “Em đừng giả vờ nữa, trái tim tôi đã không còn chỗ trống rồi. Tôi thích em, thích từ giây phút đầu tiên thấy em liều lĩnh chạy trên cầu vượt cao tốc. Tôi không có bất kì hành động nào không phải vì e dè Lý Minh, mà là vì trong lòng em chỉ có cậu ấy.”
Khi đường đột nói ra những lời này trước mặt nàng, trái tim anh ta đau nhức nhối. Còn nàng, trong nhất thời, nàng nghẹn lời chẳng thể nào lên tiếng.
Vừa hay tiếng chuông di động trong túi vang lên, cắt đứt sự trầm mặc xấu hổ giữa họ. Người gọi là Lý Minh, nàng cố giữ vẻ thản nhiên, trả lời anh bằng giọng nói đầy hân hoan. Anh hỏi nàng ở đâu, đang làm gì, nàng chỉ nói đang ăn cơm với bạn. Anh giống như chỉ hỏi vu vơ: “Sao em căng thẳng vậy?”
Nàng sửng sốt mất một giây rồi mới đáp: “Em còn nhiều món phải ăn lắm.”
Nàng đặt điện thoại xuống, Long Chiếu Vũ bình thản nói: “Xin lỗi, đã làm em sợ. Tôi không định gieo cho mình bất cứ hi vọng nào hoặc là sau này kiếm cớ gặp gỡ em. Sắp qua một năm rồi, trong lòng tôi cũng đã hiểu rõ mọi chuyện.”
Nàng cười miễn cưỡng: “Thật ra tôi chỉ là một người rất bình thường, nói đúng ra còn ngu ngốc hơn người khác một chút. Chỉ cần có người đối với tôi đặc biệt đặc biệt tốt, tôi đã cảm thấy mãn nguyện. Thích anh, chắc chắn không phải là việc khó khăn gì, nhưng mà tôi đã có Lý Minh rồi.”
Đôi mắt Long Chiếu Vũ như có những vòng sóng cảm xúc cuộn trào, anh ta nói sâu xa: “Trong một bộ phim truyền hình tôi từng xem có nói rằng, trái tim con người tựa như li rượu, một khi đã đầy thì cho dù rượu ngoài kia có ngon đến mấy cũng không thể nào chứa đựng thêm được nữa.”
Nàng không tiếp lời, lấy trong túi món quà Noel đã chuẩn bị chu đáo trao cho anh ta. Đó là cuốn sổ tay hiệu LV và một tấm khăn choàng hai mặt tặng bà Long.
Anh ta cầm cuốn sổ tay, xem đi xem lại rồi giữ trong tay nói: “Cũng đủ xa xỉ đấy nhỉ.”
Anh ta đưa cho nàng món quà được gói cực kì trau chuốt đẹp đẽ. Nàng mở ra xem, tiếng giấy gói màu tím nhạt vang lên sàn sạt, là chiếc khăn choàng cổ của Hermès. Anh ta thành thật nói: “Tôi giữ lại chiếc khăn kia của em.”
Nàng gật đầu đồng ý, sau đó nói: “Xin lỗi anh.”
“Nếu như gặp chuyện gì khó khăn hãy gọi điện cho tôi, cho dù là bất cứ khi nào hay cho dù em đang ở đâu, em hiểu không?”
Nàng vẫn gật đầu.
Đưa nàng đến dưới lầu, anh ta mở cửa xe cho nàng. Trong thoáng chốc, cả hai không biết nói gì cho phải. Anh ta cười cười: “Noel vui vẻ.”
“Noel vui vẻ.”
Nàng xuống xe, vừa đi được một đoạn, bỗng anh ta đuổi theo nàng: “Chúng ta hãy tạm biệt nhau theo cách mà em tạm biệt người Tây Ban Nha, được chứ?”
Nàng bằng lòng để anh ta được như ý muốn. Thế nhưng anh ta thình lình ôm nàng thật chặt và nói bên tai nàng: “Đừng cử động, chỉ một chút, một chút là tốt rồi, em cho tôi một phút thôi.” Sau đó anh ta thấp giọng đếm ngược thời gian, nàng không hề nhúc nhích. Đếm tới một, anh ta buông nàng ra, cười rạng rỡ: “Thế là tôi đã đạt thành tâm nguyện, cảm ơn em.”
Nàng liền xoay người rời đi, không một lần ngoảnh lại. Trước khi ngủ, nàng gửi tin nhắn cho Lý Minh: “Em nhớ anh nhiều lắm.”
Ngày hôm sau nàng đến văn phòng, đúng lúc gặp A Mai đi ra từ phòng Lý Minh, A Mai nhìn nàng với ánh mắt quái dị: “Tổng giám đốc Lý đã về rồi.”
“Không thể nào! Anh ấy đâu rồi?” Nàng vô tư cười vui mừng.
A Mai nghiêng mặt, ý bảo trong văn phòng. Nàng liền đẩy cửa bước vào, quả nhiên anh đang ở bên trong, mặc nguyên quần áo nằm ngủ trên sofa, dáng ngủ trông rất gò bó. Nàng hí hửng chạy đến, nghịch ngợm thò tay cù vào nách anh. Anh tỉnh, nàng cúi thấp đầu định hôn anh, nhưng anh quay mặt né tránh nụ hôn của nàng. Nàng dẩu môi tỏ thái độ không vui, anh ngồi dậy nói: “Để anh đi tắm đã.”
Anh tắm xong rất nhanh, sau đó ra ngoài thay quần áo. Nàng ngồi trên sofa, phấn khích nói chuyện với anh, líu ríu mãi chẳng ngừng: “Sao không báo một tiếng đã lén lút chạy về rồi? Sao ngủ ở đây? Sao không đi gặp em? Đoán thử xem em mua quà gì cho anh?”
Anh trả lời lãnh đạm vô cùng: “Hôm qua về muộn không tiện gặp em. Hôm nay nhiều việc, có gì tan tầm nói sau. Em ra ngoài trước đi.”
“Tại sao?” Nàng chống nạnh, xẵng giọng hỏi. Nhưng khi thấy sắc mặt anh không tốt, nàng đành ngậm ngùi nghe theo. Trước lúc đi, nàng ra điều kiện: “Được thôi. Thế thì anh hôn em đi.”
Đó là một nụ hôn dữ tợn. Anh hôn như ngấu nghiến, cắn xé nàng, nàng ngạt thở trong nụ hôn điên cuồng ấy. Sau đó anh nhìn vẻ ngơ ngác của nàng, ngón tay xoa hờ lên đôi môi sưng tấy. Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông. Anh bắt máy, nàng đành phải ra ngoài.
Giữa hoang mang, nàng vào toilet vẫy nước lạnh lên môi. Kết quả, cả buổi sáng và mãi cho tới khi tan tầm, nàng vẫn không thể gặp lại Lý Minh. Anh họp hành suốt với nhóm phó tổng, đến giờ cơm trưa chỉ bảo A Mai đưa cơm hộp vào. Nàng sốt ruột gọi điện, hỏi anh khi nào về thì anh hờ hững nói: “Em về nhà trước chờ anh.”
Nàng ủ rũ tan tầm, đón taxi về nhà. Về tới nhà, nàng làm sẵn mì chín chần nước lạnh và đợi chờ anh trong nỗi lo âu tột độ khi nghe thấy linh cảm mách bảo có chuyện chẳng lành. Chín giờ, anh vẫn chưa về. Bụng quặn lên từng cơn vì đói, nàng lấy di động, nhanh tay bấm tám con số quen thuộc nhưng lại không đủ dũng cảm ấn phím gọi. Sau đó nàng ăn qua loa một miếng rồi leo lên giường ngủ thiếp đi.
Nàng bị đánh thức bởi động tác có vẻ thô lỗ của anh. Anh ngồi lên giường, cởi áo, cả người nộc nằng mùi rượu. Nàng nhăn mặt nhăn mũi hỏi: “Anh đã hứa với em là không uống rượu cơ mà? Mà anh cũng có uống rượu được đâu, chẳng lẽ anh quên rồi à?” Anh vẫn không nói chuyện, chỉ nhìn nàng chằm chằm, tay thoăn thoắt cởi hết quần áo. Nàng thoáng hoảng hốt, vô thức lùi về phía sau, chợt tay đụng phải một vật gì đó – thì ra đó là món quà nàng sắp sửa tặng anh. Nàng lại hớn hở như ban sáng, đặt cái hộp nhỏ vào tay anh. Anh thẫn thờ xé toang giấy gói quà, bên trong là sợi dây đeo tay bằng vàng dành cho nam, điểm nhấn đặc biệt là chiếc chìa khóa nhỏ xíu gắn lủng lẳng bên ngoài. Nàng giúp anh đeo vào tay, tiếp đó khoe với anh dây chuyền vàng tinh xảo nàng đeo trên cổ mà mặt dây chuyền lại là một cái ổ khóa. Nàng tủm tỉm cười nói: “Chỉ có chìa khóa này mới mở được ổ khóa này thôi.”
Anh chẳng đáp lại một lời, thình lình đè cả thân thể lên nàng.
Xuyên suốt quá trình thô bạo đó, anh dường như rất bi thương, rất khổ sở, dường như muốn hòa tan nàng vào anh.
Chuyện chấm dứt, anh nằm trên giường thở đứt đoạn. Phương Hữu Lân run rẩy kéo chăn che người rồi chống tay ngồi dậy tựa vào tường.