Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 3) - Chương 29 - Phần 4

Vĩnh Phong lái xe phóng thật nhanh ra đường quốc lộ, trời khuya nhưng vẫn nhiều xe, nhất là xe tải. Cậu điên cuồng bóp còi khiến những nơi cậu đi qua đều đọng lại âm thanh đinh tai nhức óc. Cuối cùng cậu cũng chạy ra ngoại ô vắng vẻ. Dưới ánh trăng mờ ảo cậu không ngừng la hét như muốn xé toạc buồng phổi, muốn hét cho đến khi tim vỡ nát. Cuối cùng cậu gục xuống đất, nước mắt rơi xuống đầy đau khổ và tuyệt vọng.

Khi cậu trở về, trời đã qua ngày mới. Căn nhà lạnh ngắt không hơi người, cô đơn tịch liêu. Nhưng Vĩnh Phong phát hiện một đôi giày nữ vẫn còn để cạnh cửa. Đôi giày của Hiểu Đồng: “Cô ấy vẫn chưa đi. ”

Vĩnh Phong chạy ù lên trên, cậu nhẹ nhàng mở cửa. Cậu cũng chẳng biết bản thân đang chờ đợi gì sau cánh cửa. Nhưng cậu nhìn thấy Hiểu Đồng đang nằm gập người lại, hơi thở đứt quãng, phả ra hơi nóng đáng sợ. Vĩnh Phong đưa tay sờ trán cô, rất nóng. Vĩnh Phong vội vàng bế Hiểu Đồng đến bệnh viện.

Khi Hiểu Đồng mở mắt ra, cô đã thấy mình nằm ở bệnh viện, tay đang truyền dịch. Đình Ân ngồi bên cạnh cô, gương mặt lấm lem nước mắt, trên ghế sofa, Thiên Minh và Minh Thùy đang ngồi im lặng. Đình Ân vừa thấy Hiểu Đồng thức dậy, mừng rỡ reo lên:

- Cậu tỉnh rồi. Cậu làm mình lo chết đi được.

- Sao mình lại ở đây? - Hiểu Đồng cố gắng ngồi dậy, nhìn xung quanh hỏi.

- Cậu bị sốt cao nên ngất đi, là... là Vĩnh Phong đưa cậu vào đây. Anh ấy đã ở bên cậu cả đêm, tới sáng thì gọi điện cho Thiên Minh và mình đến. - Đình Ân trả lời rồi nhìn Hiểu Đồng cảm kích đến muốn khóc. - Cậu thật là ngốc, hà tất vì chuyện của mình mà đứng đợi dưới mưa để rồi phát bệnh thế này.

- Ngốc quá! Đâu phải là mình vì cậu đâu. - Hiểu Đồng cười khuyên nhủ Đình Ân để cô không áy náy.

- Hiểu Đồng! - Thiên Minh đi đến bên họ lên tiếng. - Anh đã hỏi Vĩnh Phong rồi, không phải lỗi của cậu ấy đâu, là bà Mai Hoa gọi điện yêu cầu các cổ đông phải thay đổi người đại diện. Vĩnh Phong chỉ bị buộc phải đưa ra yêu cầu đó mà thôi. Em cũng đừng trách họ, họ là những người kinh doanh, chạy theo lợi nhuận là chính. So với Đình Ân, Anh Kỳ nổi tiếng hơn. Chuyện hợp đồng, em đừng lo nữa, anh và Vĩnh Phong sẽ giải quyết.

Mai Hoa - Cái tên này đã lâu rồi cô không nghe thấy, bây giờ nghe nhắc đến trong lòng bỗng như dậy sóng. Ánh mắt lóe lên một ngọn lửa. Cô quay sang nhìn Đình Ân rồi Thiên Minh và Minh Thùy, chậm rãi buông ra một câu:

- Mình nhất định giúp cậu lấy lại hợp đồng đó.

***

Tập đoàn Vĩnh Phát.

- Mời cô vào đây. Chủ tịch đang ở trong đó. - Cô thư ký giọng nhẹ nhàng mời Hiểu Đồng vào phòng ông chủ tịch một cách lịch sự.

Hiểu Đồng cũng mỉm cười lịch sự gật đầu chào rồi thẳng lưng đi vào phòng ông Văn Trác. Cô vừa mở cửa ra đã thấy nụ cười của ông Văn Trác, trong phòng còn có tổng giám đốc - ông Tuấn Khanh.

- Con bé này, cháu làm ông bất ngờ quá!

- Con chào ông!

- Mau đến đây ngồi. - Ông Văn Trác đứng dậy đi lại ghế sofa và chỉ tay.

Hiểu Đồng ngoan ngoãn bước đến và ngồi xuống. Ông Văn Trác với tay định rót trà cho cô nhưng Hiểu Đồng đã chặn lại, cười nói:

- Phải là cháu rót trà mời ông mới đúng ạ!

- Quả nhiên là cháu có chuyện muốn nhờ vả ông rồi. Cháu mau nói đi, giúp được thì ông sẽ sẵn sàng. - Ông Văn Trác cười, ánh mắt hiền từ nhìn cô.

Hiểu Đồng cẩn thận rót cho ông Văn Trác một tách trà, rồi rót cho mình một tách khác, sau đó nhẹ nhàng đặt bình trà xuống, cô ngồi thẳng lưng, nhìn ông Văn Trác nói:

- Không phải nhờ vả, cháu muốn cùng ông giao dịch.

Ông Văn Trác khá bất ngờ trước câu nói của Hiểu Đồng, ông nhướn mày nhìn cô quan sát. Hiểu Đồng không hề bối rối trước ánh mắt đó, cô bình thản, ánh mắt vẫn nhìn thẳng, đôi mắt trong suốt. Sau một hồi quan sát, thấy Hiểu Đồng không có vẻ gì là đang đùa, ông Văn Trác mới hỏi:

- Cháu muốn cùng ông giao dịch cái gì?

- Chiếc ghế chủ tịch của tập đoàn Nguyên Thành Phong. - Hiểu Đồng trả lời ngay lập tức.

Ông Văn Trác quá bất ngờ trước lời đề nghị của Hiểu Đồng. Ông dựa hẳn vào thành ghế nhìn cô đăm đăm một lần nữa đầy nghi ngờ. Sắc mặt Hiểu Đồng vẫn kiên định không hề thay đổi.

- Cháu có biết, chủ tịch Triệu Vĩnh Nguyên là người nắm giữ 25% số cổ phần, vợ ông ta nắm giữ 15%, hai người con trai của họ mỗi người nắm giữ 10%. Cháu nghĩ xem làm sao cháu có thể thay đổi được chiếc ghế chủ tịch của tập đoàn họ chứ? - Ông Văn Trác phân tích.

- Vậy cháu hỏi ông, trong tay ông nắm giữ bao nhiêu % cổ phần của tập đoàn Nguyên Thành Phong? - Hiểu Đồng mỉm cười hỏi thẳng.

Sắc mặt ông Văn Trác bỗng tối sầm lại, ông khàn giọng hỏi:

- Làm sao cháu biết?

- Cháu không biết. Chỉ vì trên đời này có cái gọi là gián điệp kinh tế cho nên cháu đoán như vậy.

Ông Văn Trác vẫn trầm ngâm nhìn Hiểu Đồng không nói gì. Cô mỉm cười khẽ một cái rồi nói tiếp:

- Xét theo tình hình của tập đoàn ông mà thấy, việc ông mua lô đất đó thì đúng là quá kỳ lạ. Nhưng một người lão luyện trên thương trường như ông lại tìm mọi cách mua bằng được lô đất đó. Nhất là khi tập đoàn Nguyên Thành Phong đang dự định mua để lập nhà máy. Vấn đề là, tập đoàn vẫn chưa tiến hành xong thì đã bị ông hớt tay trên rồi. Vấn đề đặt ra là, tại sao ông lại biết khi mà cuộc họp đó chỉ toàn là các cổ đông với nhau, suy ra một trong các cổ đông đó là gián đệp của ông. Vậy thì cổ phần của người đó cũng thuộc về ông.

- Hiểu Đồng, cháu quả là một người thông minh. Cháu còn biết gì nữa?

- Khi tổng giám đốc chúng cháu cho người liên lạc với ông, ông đã hẹn hai tuần, ông đã cố tình để họ nóng ruột chờ đợi, sẽ dễ dàng chấp nhận những yêu cầu của ông đưa ra để đổi lấy lô đất đó.

Ông Văn Trác nhíu mày nhìn Hiểu Đồng, cô chỉ cười nhẹ rồi nói tiếp:

- Khi ông đích thân đến tập đoàn là quyết định không để cho họ một cơ hội suy nghĩ. Yêu cầu của ông chắc chắn là đổi lô đất đó để lấy một số cổ phần của công ty. Nhưng khi ông nhìn thấy cháu, ông đã quyết định hoãn lại ý định của mình.

- Tại sao cháu lại nghĩ ta hoãn lại ý định của mình vì cháu?

- Cháu hỏi ông, có phải ông đã cho người điều tra về cháu hay không?

Ông Văn Trác tái xanh cả mặt, ông nhìn Hiểu Đồng chằm chằm, sau đó thở dài:

- Làm sao cháu biết?

- Cháu đã nói rồi, tất cả đều là suy đoán của cháu. Ông là bạn của ông bộ trưởng thì chắc chắc ông biết cháu là bạn gái của Vĩnh Thành. Nhưng khi ông đến, Vĩnh Phong và cháu lại diễn một màn kịch âu yếm trước mặt ông cho nên ông biết cháu có quan hệ mật thiết với hai anh em nhà này. Nói chính xác hơn là cả hai người họ đều yêu cháu. Cho nên ông bảo sẽ suy nghĩ thêm hai tuần nữa rồi mới trả lời. Mục đích là có thời gian để điều tra cháu, rồi sau đó lợi dụng cháu.

Mặt ông Văn Trác tối sầm lại, nụ cười gượng gạo mà ông cố thể hiện tắt ngúm, lát sau ông thở dài nói:

- Xin lỗi cháu, Hiểu Đồng! Ông thật lòng rất quý mến cháu nhưng thương trường là nơi dẫm đạp nhau, lợi dụng lẫn nhau và hãm hại nhau. Ông buộc phải làm như vậy.

- Cháu biết, cho nên cháu không trách ông. Cháu tình nguyện để ông lợi dụng.

- Cháu nghĩ bây giờ khi bị cháu biết rõ tất cả mọi chuyện, ông còn mặt mũi lợi dụng cháu sao?

- Bởi vậy cháu mới đến để giao dịch với ông. Cháu cũng muốn lợi dụng ông để đạt được mục đích của mình. - Hiểu Đồng đáp, sau đó nhìn thẳng ông Văn Trác: - Cái ông cần bây giờ là một gián điệp có thể tiếp cận trực tiếp tổng giám đốc của tập đoàn Nguyên Thành Phong. Mà cháu chính là người lý tưởng nhất.

Hiểu Đồng nhìn ông Văn Trác đang ngây người im lặng. Cô lặng lẽ đặt lên bàn một tờ giấy:

- Đây là số điện thoại của cháu. Nếu ông cần thì hãy gọi điện cho cháu.

Nói xong cô đứng dậy quay lưng bỏ đi. Ông Văn Trác nhìn theo cô hỏi:

- Cho ông biết lý do cháu làm như vậy?

- Vì cháu muốn trả thù. - Hiểu Đồng đáp mà không quay đầu lại.

Sau đó cô mở cửa ra về mà không chờ đợi thêm phút giây nào nữa. Ông Tuấn Khanh nãy giờ vẫn im lặng nhìn theo dáng Hiểu Đồng rồi lên tiếng:

- Cô bé đó dường như đang mang nặng mối thù.

- Phải, nghe nói trong thời gian qua, con bé sống rất vất vả. - Ông Văn Trác trả lời. - Ba cảm thấy hổ thẹn khi có ý định lợi dụng con bé.

- Ba nghĩ tâm hồn con bé có bị vẩn đục hay không?

- Ba không biết, nhưng chắc chắn con bé sẽ phải chịu đau đớn rất nhiều nếu tiếp tục trả thù. Bởi vì ánh mắt nó không hề đen tối mà lại sáng ngời. Dù hận thù nhưng trong lòng nó vẫn có tình yêu bất diệt.

Ông Văn Trác và ông Tuấn Khanh đều thở dài.

“Cốc... cốc...”

- Vào đi! - Ông Tuấn Khanh lên tiếng.

Một cô gái xinh đẹp, ăn mặc sang trọng và lịch sự bước vào. Cô nhìn hai người đàn ông trong phòng cười nói:

- Ông, ba, hai người ở đây à?

- Là cháu à? - Ông Văn Trác thấy đứa cháu yêu bước vào thì mỉm cười.

Cô gái sà đến ôm ông Văn Trác nhõng nhẽo. Ông Tuấn Khanh thấy con gái làm nũng thì lên tiếng trách:

- Hạ Khanh! Con gái lớn rồi mà còn làm nũng, người ta biết được thì sẽ không ai dám cưới đâu.

Hạ Khanh cười hì hì nói:

- Không ai cưới càng tốt, con ở mãi bên ông và ba, để hai người nuôi con suốt đời.

- Cháu gái của ông xinh đẹp giỏi giang như vậy thì lo gì mà không có người cưới. - Ông Văn Trác cười lớn vỗ vai cháu mình nói.

Hạ Khanh buông ông Văn Trác ra rồi ngồi xuống bĩu môi nói:

- Ông ơi! Ai lại khen cháu gái mình chứ vậy chẳng hóa ra mèo khen mèo dài đuôi à?

Cả hai người đàn ông nghe cô nói vậy thì phá ra cười. Đột nhiên Hạ Khanh quay sang ông Tuấn Khanh nói:

- Ba, lần này ba cho con làm luật sư đại diện cho việc họp tác của tập đoàn mình với tập đoàn Nguyên Thành Phong nha?

- Hôm nay con có hứng thú làm việc cho công ty à? - Ông Tuấn Khanh lườm con gái.

- Ba này! Thì con đã làm luật sư cho công ty rồi còn gì. - Hạ Khanh nhõng nhẽo với ba mình.

- Cháu gái của ông là ngoan nhất. Ai như cái thằng trời đánh kia. Tại sao nó chưa chịu về nhà hả? - Ông Văn Trác tức giận hỏi.

- Dạ, nó về Việt Nam rồi nhưng chắc đi loanh hoanh đâu đó thôi! - Ông Tuấn Khanh lo sợ nói.

- Mau lôi đầu nó về đây. Nếu cần cứ bẻ gãy tay chân nó luôn rồi đem về. - Ông Văn Trác giận dữ nói.

Hạ Khanh khẽ liếc nhìn ba mình rồi nhún vai.

***

Tại nghĩa trang, một cô gái mang sắc mặt buồn bã đang quỳ trước hai ngôi mộ, được bao quanh bởi hoa thạch thảo tím.

- Mẹ! Con xin lỗi, con không thể quên được. Con cứ tưởng là mình có thể quên đi nhưng bây giờ con mới phát hiện là không phải con quên mà là con đang chờ đợi cơ hội. Cơ hội để trả thù. Con muốn người đàn bà đã hại chết mẹ phải thân bại danh liệt. Con muốn bà ta phải sống đau khổ hơn nỗi đau mà con phải chịu. Cơ hội của con đến rồi. Kế hoạch trả thù của con vừa mới bắt đầu thôi.

- Ba! Xin ba hãy phù hộ cho con.

Hiểu Đồng xuống xe buýt, cô đi dạo để thư thả, không biết tại sao chân lại đưa cô đến trước quán cà phê Granttylove. Hiểu Đồng đứng nhìn thật lâu. Cô và Vĩnh Phong có rất nhiều hồi ức ở quán cà phê này. Trời phun nhẹ những hạt mưa xuống đất, Hiểu Đồng quyết định bước vào bên trong.

Cảnh vật bên trong vẫn không thay đổi, chỉ là những người cũ đã không còn. Trước mặt cô đều là những nhân viên mới, họ vẫn lịch sự và ân cần. Cây đàn piano vẫn còn chỗ cũ, vẫn sáng bóng. Hiểu Đồng đưa tay bấm thử, âm thanh quen thuộc vang lên. Đã lâu rồi cô không động đến phím đàn. Trước đây, khi quán đã đóng cửa, cô và Vĩnh Phong vẫn ở lại cùng nhau đánh đàn, tiếng đàn còn đó nhưng người xưa đâu còn.

Hiểu Đồng chọn cái bàn bên cửa kính, lúc trước cô hay cùng Vĩnh Phong ngồi ở đây ngắm nhìn mọi người qua lại, có khi ngắm nhìn mưa. Nhân viên mang đến cho cô một tách cà phê, mùi cà phê nóng ấm thơm lừng bốc lên mũi. Một bài hát nhẹ trữ tình vang lên:

“Ngồi lặng thinh quán vắng tênh em một mình

Chẳng còn anh nhưng vẫn kêu cafe đắng

Cành hoa trắng mong manh

Rụng trên phím cây dương cầm

Như chính em buồn heo hắt những chiều mưa.

Bài nhạc xưa em đã nghe bao nhiêu lần

Là nỗi cô đơn, nỗi nhớ anh nhiều bấy nhiêu

Cafe đắng ở trên môi mà em đắng ở trong lòng

Không hiểu sao em chẳng khóc mà mắt nhạt nhòa

Bỗng vỡ òa vì những xót xa

Khi nhận ra mình rất nhớ

Ngỡ đã quên hình bóng thân quen

Mà hôm nay lại nhớ thêm

Trách trái tim mình chẳng đủ vô tình

Để phôi phai màu ký ức

Đã lâu rồi mà cứ mãi hy vọng

Anh biết không, em chắc sẽ thôi chờ mong...”

Nghe bài hát xong, Hiểu Đồng khẽ cười: “Đúng vậy, cô vẫn chưa đủ vô tình nên không thể quên được Vĩnh Phong. Đã đến lúc phải quên đi.”

Cô uống một hớp cà phê, quả thật lòng thấy đắng vô cùng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3