Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 3) - Chương 29 - Phần 3
Tại một plaza cao cấp.
Một chàng trai cao ráo, gương mặt rất đẹp, dáng người chuẩn, ăn mặc model khoác tay một cô gái cũng sành điệu không kém, trông hai người rất đẹp đôi. Hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của người phía sau.
Người phía sau là một cô gái ăn mặc bình thường, tay xách nách mang rất nhiều túi lớn túi nhỏ. Gương mặt có hai cái lúm đồng tiền đầy mồ hôi, tóc tai rũ rượi. Cái miệng mím chặt lại cam chịu, đôi mắt bốc hỏa nhìn về phía hai người kia như muốn giết người. Sau đó cái miệng xinh đẹp của cô buông ra một tràng rủa thầm.
- Đi lẹ lên! - Quốc Bảo chợt quay mặt lại nhìn người phía sau thúc giục.
- Làm sao đi lẹ đây? Hay là anh xách giùm tôi đi, tôi đi tay không sẽ nhanh hơn anh gấp mấy lần. - Minh Thùy cũng không vừa đốp chát lại ngay.
- Cô đang cằn nhằn cái gì vậy? Là tự cô tình nguyện mà, tôi không hề ép buộc cô à nha. Nếu cô thấy không vừa lòng thì có thể đi về.
Minh Thùy vừa nghe thấy vậy định văng mấy cái túi trên tay mình xuống đất thì lại nghe thấy Quốc Bảo nói tiếp:
- Ngày mai tôi và cô hẹn gặp nhau ở đồn.
Mấy lời này như sét đánh vào người Minh Thùy, cô bị luồng khí đang tuôn ra bỗng dội ngược lại làm cho ho sặc sụa.
“Mình nhịn, mình phải nhịn.” - Minh Thùy tự nói thầm với chính bản thân mình.
Từ khi bị cái tên Quốc Bảo này nắm được thóp, lại còn bị hắn ta ép ký tên vào giấy nợ thì ngày nào Minh Thùy cũng phải làm osin cho Quốc Bảo, mặc hắn sai khiến như trâu ngựa. Mà cái tên khốn Quốc Bảo không biết làm sao lại lấy được lịch hoạt động của Đình Ân từ tay quản lý, thành ra khi Đình Ân rảnh thì trợ lý nhỏ bé như cô cũng được nghỉ, cứ tưởng sẽ có một ngày ngủ ngon giấc, một ngày thảnh thơi không vướng bận thì lại nghe tiếng điện thoại của tên này vang lên. Vậy là cô phải cắn răng đến nhà hắn nghe hắn sai bảo.
Nhìn gương mặt quyết chí ép cô phải chết của Quốc Bảo, Minh Thùy liền nở một nụ cười tươi tắn mà có phần ngốc nghếch cười với tên này, nói giọng xua nịnh:
- Anh đi chỉ mất thời gian thôi, chi bằng dùng thời gian đó để sai bảo tôi là tốt nhất.
- Cô nghĩ vậy à? - Quốc Bảo nheo nheo mắt, nở nụ cười gian nhìn Minh Thùy khiến cô chột dạ.
- Tất nhiên là vậy rồi. - Minh Thùy cười tiếp tục xu nịnh, cốt mong Quốc Bảo bỏ ý định lên đồn kia.
- Tốt! Vậy thì cứ tiếp tục làm osin cho tôi đi. - Quốc Bảo cười nói rồi khoác tay người đẹp quay lưng bước đi.
Minh Thùy tức muốn nghẹn họng nhưng chỉ đành im lặng xách đồ đi sau. Miệng không ngừng chửi rửa.
Cuối cùng cũng về đến nhà Quốc Bảo, Minh Thùy mệt đến rã rời, cô không thèm giữ ý tứ gì hết cả, cứ thế mà nằm lăn ra sofa thở hổn hển. Nhưng Quốc Bảo nào để cho cô yên, cậu dùng chân đá đá lên chân Minh Thùy tiếp tục sai khiến:
- Này mau đi lấy nước cho tôi uống!
Minh Thùy tức điên người, cô liếc Quốc Bảo một cái thầm nghĩ, nếu ánh mắt có thể giết người thì cô sẽ dùng ánh mắt mình băm tên Quốc Bảo này ra thành ngàn mảnh. Nghĩ thì nghĩ, cuối cùng Minh Thùy vẫn phải lết thân ngồi dậy chịu sự sai khiến.
- Tôi muốn uống nước cam. - Quốc Bảo đột nhiên lên tiếng.
Trời ơi! Minh Thùy thật muốn chạy đến bóp cổ cái tên này chết cho rồi. Nhìn ly nước cam mình vừa làm xong, Minh Thùy cảm thấy không cam lòng chút nào cả. Cô nhướn mày nghĩ rồi cười gian một tiếng. Sau đó...
Cô bưng ly nước cam đặt trước mặt Quốc Bảo, miệng nở nụ cười ngọt ngào xu nịnh:
- Tôi làm nước cam xong rồi, anh mau uống đi!
Quốc Bảo đang xem tivi thì thấy nụ cười đó của Minh Thùy thì nhếch môi cười như không cười. Sau đó cậu cầm lấy ly nước cam, uống một hơi nhưng khi nước cam vừa chui xuống tới họng thì Quốc Bảo liền phun mạnh ra.
- Cô đã cho gì vào nước cam vậy hả? - Quốc Bảo hét lên đầy tức giận.
- Tôi cho gia vị cần thiết vào thôi mà! Để xem nào... - Minh Thùy nín cười nói, rồi giả vờ ngẫm nghĩ. - Muối, bột ngọt, tiêu, bột nêm, Knor, một tí nước rửa chén... hình như không có đường và nước mắm thì phải.
- Nước rửa chén, bột ngọt... - Quốc Bảo không tin nổi vào tai mình, cậu tức giận chỉ tay vào Minh Thùy nói: - Cô giỏi lắm, cô chờ đó.
Nói rồi cậu lao nhanh vào nhà tắm xúc miệng. Còn Minh Thùy cũng đâu có ngu dại mà ở lại, cô hí hửng xách túi ra về.
Về nhà cô ôm bụng cười lăn lộn, thích chí vui vẻ hát hò ầm ĩ khiến Đình Ân cũng bó tay. Nhưng sau đó, cô nhận được một tin nhắn khiến cô xanh mặt. Tối đêm đó ngủ gặp toàn ác mộng.
Hôm sau cô đến nhà Quốc Bảo với bộ mặt ỉu xìu hơi sợ hãi. Cô trưng nguyên cái mặt như bánh bao chìa trước mặt Quốc Bảo làm cậu không nén nổi nụ cười thầm. Dường như cậu thấy tim mình đập mạnh trước vẻ mặt đáng thương đó, trông rất đáng yêu.
Đáng lí muốn phạt cô nhiều hơn nhưng rồi lại thôi, chỉ bắt cô dọn phòng cậu như mọi lần. Cậu lơ đãng nói:
- Mau dọn dẹp sạch sẽ cho tôi!
Nói xong cậu vào phòng vệ sinh, lát sau cậu bước ra ngoài với sự trần như nhộng, chỉ khoác trên người một cái khăn tắm mà thôi khiến Minh Thùy cả kinh. Cô vội nhắm mắt lại lắp bắp nói:
- Anh... anh... định làm gì?
- Đi bơi. - Quốc Bảo thản nhiên trả lời.
Minh Thùy lúc này mới bình tĩnh trở lại, từ từ hé mắt ra nhìn. Làn da trắng bóc gần như rất mịn, cơ hồ như da em bé. Minh Thùy nghiến răng thầm nghĩ: “Còn trắng hơn cả mình nữa”. Một thân hình vạm vỡ đầy cơ bắp, cô hí hí nhìn xuống bộ phận phía dưới rồi thở ra một cái, thì ra hắn ta có mặc quần bơi.
Nói gì thì nói, nhìn cái thân hình hoàn mỹ này làm cô đánh ực một cái, âm thanh phát ra khiến cô cực kỳ xấu hổ. Quốc Bảo cười nhạt một cái rồi nói:
- Chuẩn bị đồ cho tôi, bơi xong tôi sẽ thay.
Nói rồi Quốc Bảo tiến thẳng hồ bơi trong vườn, rất lớn và nước xanh trong. Cậu nhảy ùm xuống, tung tăng bơi thoải mái. Minh Thùy thấy Quốc Bảo đi ra thì bắt chước giọng điệu của cậu nhái lại một câu:
- Bà đây không thích chuẩn bị, bơi xong thì cứ cởi truồng đi.
Nói thì nói nhưng Minh Thùy vẫn mở tủ lấy đồ cho Quốc Bảo. Lần này cô không ngạc nhiên như trước đây. Cái tên này mặc toàn hàng hiệu, mà hắn đâu chỉ một cái tủ. Tủ quần áo của hắn có thể mở một cửa hàng thời trang cao cấp. Cô chọn đại một bộ rồi đi tìm...
Cũng là cầm đại một cái quần chíp nào đó. Minh Thùy quăng ra cái ghế ở trên bể bơi. Cô nhìn Quốc Bảo đang say sưa bơi lội thì bĩu môi.
- Muốn xuống tắm cùng tôi không? - Quốc Bảo nhìn cô cười cợt.
Minh Thùy nhìn khinh bỉ một cái rồi đi vào trong, phía sau có tiếng cười vang của Quốc Bảo. Minh Thùy rất tức giận, cô phải tìm cách thoát khỏi tên khốn này mới được. Mà cách tốt nhất là tìm ra băng ghi hình và tờ giấy nợ của cô. Nghĩ vậy, cô vội vàng chạy vào trong phòng Quốc Bảo lục tìm. Nhưng tìm mãi vẫn không thấy, phần thì phập phồng lo sợ Quốc Bảo đi vào cho nên chỉ lát sau cô đã mệt phờ.
- Oa, mệt chết được, tìm khắp mọi nơi mà chẳng thấy gì cả. - Minh Thùy chán nản bò đến bên chiếc giường trải ga trắng tinh nằm nghỉ.
Cô phát hiện chiếc giường thật mềm mại và mát rượi. Minh Thùy thích chí lăn lăn mấy vòng trên đó.
- Làm sao mới lấy lại được mấy thứ đó từ cái tên hám gái đây? - Minh Thùy than thở.
Cô chăm chú nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi.
- Hay là dùng mĩ nhân kế quyến rũ hắn ta, dụ cho hắn ta trả lại hết cho mình rồi lập tức đá hắn ta, cho hắn ta khóc hận luôn.
Minh Thùy suy nghĩ rồi cười phá lên trước kế hoạch của mình. Cô đắc chí đến độ chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết. Đến khi nghe tiếng nước chảy vang lên mới giật mình tỉnh dậy. Đầu óc mơ hồ, cô đi vào nhà tắm để rửa mặt. Nhưng khi cánh cửa vừa đóng lại thì...
- Á... - Minh Thùy thét lên rồi nhắm mắt lại khi thấy Quốc Bảo, trên người không có mảnh vải che thân.
Cô kinh hãi miệng lắp bắp xoay người lại nói:
- Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi không cố ý.
Cô lần tìm nắm cửa để mở ra nhưng mở hoài không được, cô thử mở mắt ra nhìn thì thấy bàn tay Quốc Bảo đã chặn cánh cửa lại. Cảm thấy làn hơi ấm từ sau lưng mình cùng hơi nước mát lạnh lan tỏa ra.
Cô sợ hãi quay người lại, mắt cố ngước nhìn lên trên cao, lo sợ hỏi:
- Anh... anh... anh muốn làm gì?
- Cô nghĩ xem, tôi phải làm sao khi bị cô nhìn thấy hết từ trên xuống dưới hả? - Quốc Bảo gầm gừ hỏi.
- Tôi nói rồi, tôi không cố ý mà! - Minh Thùy lo sợ chớp chớp mắt nhìn Quốc Bảo, cô chỉ thấy nụ cười nửa miệng của Quốc Bảo đang nhìn cô chế giễu.
Nụ cười rất đẹp, rất cuốn hút khiến tim cô đập liên tục, cô cố gắng hít thở để điều hòa tâm trạng nhưng càng khiến cho không khí xung quanh mờ ám nhiều hơn. Cô lo sợ nuốt nước bọt cái ực nhìn Quốc Bảo. Cậu đã giơ cái quần nhỏ của mình lên trước mặt cô, cái quần mà lúc nãy cô lấy cho cậu, cười gian xảo nói:
- Không ngờ cô cũng thích loại quần này.
Minh Thùy mở to mắt nhìn cái quần đang tòn ten trên tay Quốc Bảo, cái quần ngoài lằn thun màu đỏ ra thì còn lại như là một tấm lưới trong suốt. Minh Thùy chỉ muốn cắn lưỡi chết cho rồi. Cô thầm nguyền rủa cái tên thiết kế nào biến thái đến nỗi thiết kế ra cái quần kinh khủng như thế.
- Cái đó là tôi lấy đại thôi mà, nó cũng là của anh còn gì? - Cô ấp úng giải thích.
- Nhưng dù gì cô cũng thấy tôi rồi, vậy thì để cho công bằng, cô cũng nên cho tôi thấy lại. - Quốc Bảo tiếp tục giễu cợt. Vừa nói cậu vừa áp sát Minh Thùy khiến cô bấn loạn cả lên. Trong lúc sợ hãi, Minh Thùy cắn răng vận sức đá một phát vào tiểu bảo bối của Quốc Bảo khiến cậu đau điếng, ngã vật xuống sàn. Nhưng ngay lúc đó, Minh Thùy mới biết thì ra Quốc Bảo có choàng một cái khăn tắm bên dưới.
Quốc Bảo vừa ôm lấy bộ phận bị đau của mình, đau đớn nhìn Minh Thùy đầy căm phẫn:
- Cô dám... cô dám...
- Cho đáng đời anh, ai bảo anh dám trêu chọc tôi. Nếu anh còn dám trêu tôi nữa thì lần sau tôi sẽ ra tay mạnh hơn nữa, khiến anh tuyệt hậu luôn.
Nói xong Minh Thùy mở cửa bỏ đi với nụ cười đắc chí.
***
Hiểu Đồng lách qua người Minh Thùy đi vào trong, vừa đến nơi, cô đã thấy Đình Ân đang say sưa bên men rượu nằm vắt vẻo trên lưng ghế, miệng lảm nhảm. Hiểu Đồng vội chạy đến lay người Đình Ân, gọi mãi cuối cùng cô cũng mở mắt. Đình Ân vừa thấy Hiểu Đồng liền ôm chầm nói:
- Hiểu Đồng! Đến đây uống cùng mình đi. Mình buồn quá.
- Đã xảy ra chuyện gì rồi, mau nói cho mình nghe đi? - Hiểu Đồng vỗ nhẹ lưng Đình Ân an ủi. Hiểu Đồng biết Đình Ân không phải là người tùy tiện uống say đến mức này. Càng nổi tiếng thì Đình Ân càng chú ý giữ gìn hình tượng của mình. Không bao giờ cô ấy lại bê tha bản thân.
Nhưng Đình Ân chỉ lắc đầu khóc nức nở mà không nói gì hết. Hiểu Đồng cũng không vội truy hỏi chỉ nhẹ lời an ủi cho đến khi Đình Ân chìm vào giấc ngủ.
Khi Đình Ân ngủ rồi, Hiểu Đồng mới quay nhìn Minh Thùy hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Chị ấy bị cắt hợp đồng quảng cáo mới rồi. - Minh Thùy chán nản thả người xuống sofa trả lời.
- Tại sao? - Hiểu Đồng ngạc nhiên hỏi.
- Vì đi trễ làm ảnh hưởng đến buổi quay và làm công ty lỗ không ít.
- Bình thường Đình Ân luôn đến sớm hơn mà, tại sao lại đến trễ như thế? - Hiểu Đồng thắc mắc hỏi.
- Tại em làm chị ấy trễ giờ, em giữ thẻ của chị ấy. - Minh Thùy mếu máo nói.
- Bỏ đi, chỉ là mất một hợp đồng quảng cáo thôi mà! - Hiểu Đồng trấn an.
- Vấn đề là chuyện bồi thường.
- Bồi thường, họ không chịu bồi thường à?
- Người bồi thường phải là chúng ta bởi vì trong hợp đồng ghi rõ không được đến trễ.
- Cái gì, rõ ràng là chỉ có một lần đi trễ thôi mà? Có ai mà chưa từng chứ? - Hiểu Đồng bất bình nói.
- Đây chỉ là cái cớ mà thôi, thực chất là họ muốn thay người nên mới bắt bẻ chúng ta. - Minh Thùy cũng bất bình kể.
- Họ muốn thay ai? - Hiểu Đồng tức giận hỏi.
- Nữ minh tinh Anh Kỳ.
Khi Minh Thùy nói ra cái tên đó, Hiểu Đồng cảm thấy hụt hẫng. Nhưng điều làm cô thấy đau nhất khi nghe Minh Thùy nói thêm một tràng dài:
- Người đề nghị hủy hợp đồng chính là anh Vĩnh Phong. Chị Đình Ân vốn không cho em nói ra nhưng cơn giận này em nuốt không trôi. Cho dù anh ta muốn bạn gái mình làm người mẫu đại diện thì cũng không cần thủ đoạn như thế. Người báo giờ chụp hình cho em là chị Hương, em không nghĩ chị ấy nói dối nên không kiểm tra lại. Bây giờ nghĩ lại, trước đó em có thấy chị ấy thầm thì to nhỏ với quản lý của Anh Kỳ cho nên chắc chắn bọn họ cố tình gài bẫy. Bây giờ còn bắt chị Đình Ân bồi thường tiền hợp đồng gấp mười lần. Chị xem có quá đáng hay không?
- Là Vĩnh Phong đề nghị sao?
- Chính là anh ta.
Hiểu Đồng lặng lẽ nhắm mắt hít thật sâu kìm chế nỗi buồn: “Vĩnh Phong, người anh hận là em, hà cớ gì lại lôi Đình Ân vào.” Cô mở mắt ra, nhìn Minh Thùy nói:
- Em chăm sóc cho Đình Ân giùm chị. Chị đi hỏi rõ mọi chuyện.
Hiểu Đồng liền đứng dậy không kịp để Minh Thùy nói thêm gì nhưng vừa đi ra khỏi cửa cô đã gặp Thiên Minh. Vẻ mặt Thiên Minh vô cùng lo lắng, đi thật nhanh vào trong. Cậu vừa nhìn thấy Hiểu Đồng thì rất ngạc nhiên, sau đó kêu lên một tiếng:
- Hiểu Đồng!
- Chào anh, Thiên Minh! Đã lâu không gặp.
- Lâu nay em ở đâu? Anh cho người tìm em rất lâu. Cả Trúc Diễm nữa, cô ấy bây giờ sao rồi? - Thiên Minh quan tâm hỏi dồn dập.
- Em và chị Trúc Diễm dọn về ngoại thành sống và buôn bán. Nhưng sau đó, mẹ chị ấy bị bệnh cho nên chị ấy trở về chăm sóc. Em cũng bận rộn nên dọn nhà đến gần nhà Đình Ân sống, nhờ bác Hà và bác Trung chăm sóc bé Đường. Vì em không muốn gặp lại mọi người cho nên mới bảo Đình Ân giấu giếm.
- Đình Ân sao rồi? - Thiên Minh lo lắng hỏi.
- Cô ấy uống say nên ngủ rồi.
- Anh vào thăm cô ấy một lát.
Nói xong Thiên Minh vội đi vào, Đình Ân cũng lờ mờ tỉnh dậy. Thấy Thiên Minh, Đình Ân ôm chầm lấy cậu khóc nức nở. Thiên Minh dịu dàng an ủi, giang rộng bờ vai ôm lấy như muốn che chở cho cô khỏi những nguy hiểm xung quanh. Hiểu Đồng nhìn thấy cảnh tượng ấy thì khẽ cười. Cô mừng vì Đình Ân đã tìm được nơi nương tựa vững chắc.
Hiểu Đồng đi thẳng đến nhà tìm Vĩnh Phong nhưng bảo vệ không cho cô vào.
- Tại sao, trước đây tôi hay ra vào nơi này mà! - Hiểu Đồng nhìn người bảo vệ chất vấn.
- Là cậu Vĩnh Phong bảo tụi tôi không được cho cô vào.
- Vậy có thể cho tôi biết anh ấy đã về nhà chưa?
- Cậu ấy chưa về.
- Cảm ơn!
Hiểu Đồng nói xong liền ra bên ngoài đứng chờ. Cô gọi điện cho Vĩnh Phong nhưng Vĩnh Phong không bắt máy. Sau đó, cậu tắt máy luôn. Hiểu Đồng cứ thế đứng chờ cho tới khi trời tối mịt, bầu trời bắt đầu kéo mây, sau đó trút mưa xuống. Cô vẫn đứng ở đó, chỉ sợ xe Vĩnh Phong đi vào mà cô không hay biết. Người bảo vệ thấy cô bị ướt mưa đang run lên cầm cập thì vội vàng gọi điện cho Vĩnh Phong. Sau đó ông ta chạy ra bảo Hiểu Đồng vào trong nhà chờ đợi.
Cả người Hiểu Đồng run lên, môi cô va vào nhau run rẩy. Cô đi lên căn hộ của Vĩnh Phong dùng chìa khóa mở cửa nhưng không được. Vĩnh Phong triệt để không muốn gặp cô và đã thay khóa cửa. Hiểu Đồng cảm thấy đau đớn vô cùng. Cô tì người vào tường chờ đợi. Gió khuya lạnh lẽo cứ thổi vào người, căn hộ của Vĩnh Phong lại ở trên cao, càng nghe tiếng gió dữ dội quật vào người Hiểu Đồng từng cơn khiến cô rùng mình, nhất là khi cô đang mặc một bộ đồ ướt. Sự chờ đợi khiến cô càng lúc càng mệt mỏi, quần áo cũng bắt đầu khô lại trước những cơn gió.
Hơn 10 giờ khuya Vĩnh Phong mới về. Cậu tay trong tay với Anh Kỳ rất thân mật, Anh Kỳ ngả hẳn vào lòng cậu. Đi đến trước cửa nhà, họ nhìn thấy một bóng đen đang đổ ập dưới đất, đầu gục xuống. Vĩnh Phong khẽ lướt nhìn một cái rồi bình thản bước qua. Tiếng cửa lách cách vang lên, Hiểu Đồng mới bắt đầu ngồi dậy, cô nhìn Vĩnh Phong đang mở cửa chuẩn bị bước vào nói:
- Tôi có chuyện muốn nói với anh.
- Chúng ta vào nhà thôi em! - Vĩnh Phong làm như không nghe thấy gì, cậu nhìn Anh Kỳ cười giục.
Anh Kỳ nhìn Hiểu Đồng một cái rồi dịu dàng nói:
- Vĩnh Phong, cô ấy bảo muốn nói chuyện với anh, anh phải tỏ ra lịch sự một chút chứ. Dù sao cô ấy cũng là người giúp việc của anh mà!
Chẳng biết Anh Kỳ cố ý hay không mà ba từ người giúp việc như được kéo dài ra. Toàn thân Hiểu Đồng run lên, cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, bóng Vĩnh Phong và Anh Kỳ trước mặt gần như nhòe đi. Mặt cô nóng bừng bừng, hai bàn tay lạnh buốt, môi cô tím tái, cả người gần như muốn đổ xuống. Cô cố gắng cầm cự, ánh mắt nhìn Vĩnh Phong đầy mong đợi.
Vĩnh Phong không nhìn Hiểu Đồng mà ánh mắt cậu tập trung trên người Anh Kỳ. Anh Kỳ cười nói:
- Hai người cứ tự nhiên nói chuyện, em về đây.
- Chẳng phải em đã hứa tối nay ở lại với anh à? - Vĩnh Phong nắm tay Anh Kỳ thân mật nói.
- Thôi đi. Để phóng viên bắt gặp lại viết linh tinh. Mấy bữa nay, hình em và anh trên báo vẫn chưa đủ sao? - Anh Kỳ cười nói giọng vừa nũng nịu vừa trách móc.
- Thì có sao đâu, họ nói sự thật mà! - Vĩnh Phong cười nói. - Chẳng phải chúng ta đang cặp bồ với nhau sao?
- Thấy ghét. - Anh Kỳ ngắt yêu Vĩnh Phong một cái.
Hiểu Đồng chỉ lặng lẽ đứng nhìn họ, không nói thêm câu nào cả.
- Em về đây. - Anh Kỳ vừa nói vừa hôn lên má Vĩnh Phong một cái rất ngọt ngào.
- Để anh tiễn em.
- Không cần đâu. Anh và cô ấy cứ nói chuyện đi.
Nói xong Anh Kỳ bỏ đi. Vĩnh Phong chẳng nói thêm câu gì lẳng lặng bỏ vào nhà, nhưng cậu không đóng cửa cho nên Hiểu Đồng đi vào theo. Vĩnh Phong đi thẳng vào phòng mình rồi đóng sầm cửa lại. Hiểu Đồng đứng bên dưới nhìn lên rất lâu nhưng vẫn không thấy Vĩnh Phong trở xuống. Cô hít một hơi thật sâu quyết định đi lên.
Hiểu Đồng không gõ cửa, cứ thế mở cửa đi vào. Quả nhiên vừa vào đã thấy Vĩnh Phong đang ngồi trên sofa hút thuốc, dáng vẻ như chờ đợi. Thấy cô, cậu lặng lẽ dụi điếu thuốc rồi hất đầu nói:
- Nói đi! Tìm tôi có việc gì?
- Chắc anh cũng biết em tìm anh để nói việc gì mà, hà tất phải giả vờ hỏi. - Hiểu Đồng nhìn thẳng Vĩnh Phong trả lời.
- Là việc của Đình Ân?
Hiểu Đồng gật đầu. Vĩnh Phong nhếch môi cười nói:
- Tôi chẳng có gì phải bàn với cô cả.
- Sao anh có thể đối xử như thế với Đình Ân, chẳng lẽ chỉ vì bạn gái anh mà anh sẵn sàng hất đổ người khác như vậy à? - Hiểu Đồng tức giận nói.
- Vậy thì sao? - Vĩnh Phong hỏi lại với vẻ mặt bình thản.
Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong trân trân, vẻ mặt cậu vẫn vậy, vẫn lạnh đạm thờ ơ.
- Vĩnh Phong! Em biết anh hận em nhưng đó là chuyện giữa hai chúng ta. Anh muốn chà đạp em thế nào cũng được nhưng xin anh, xin anh hãy tha cho Đình Ân, có được không? Cô ấy vô tội.
- Chà đạp cô? Cô xứng sao? - Vĩnh Phong nhướn mày nói.
- Anh nói đi, phải làm sao anh mới tha cho Đình Ân? - Hiểu Đồng hỏi Vĩnh Phong, nước mắt cô cứ trực chào rơi xuống nơi khóe mắt.
- Cô muốn biết à? Được thôi, tôi cũng không ngại nói thẳng với cô. Cô có biết những diễn viên để được nổi tiếng phải bán thân mình như thế nào không? Ai cũng muốn được làm người mẫu đại diện cho tập đoàn. Chỉ cần một bước lên tiên, họ sẵn sàng lao vào vòng tay người khác mặc cho họ chà đạp miễn là họ có thể nổi tiếng. Đình Ân cũng vậy thôi, nếu cô ấy muốn chiến thắng, có thể trở thành người mẫu đại diện thì cách tốt nhất là bán thân. Chỉ cần cô ấy trở thành người mẫu đại diện thì không cần phải bồi thường hợp đồng nữa.
- Đình Ân không phải loại người bán thân để được nổi tiếng. - Hiểu Đồng tức giận nói.
- Nhưng đó là cách duy nhất. Nếu cô sợ cô ấy bị tổn thương vậy thì cô thay cô ấy đi. Dù gì thì cô có bán thêm lần nữa cũng chẳng mất mát gì.
Hiểu Đồng nghe những lời nói đó tức giận vô cùng. Cô muốn dang tay tát thật mạnh vào mặt cậu nhưng bàn tay nắm chặt lại kìm chế.
- Bán cho ai, bán cho anh à? Tôi chẳng thà là cho không một tên ăn mày còn hơn bán cho loại người như anh. - Hiểu Đồng cười chế giễu.
Lập tức Vĩnh Phong lao đến ôm chặt lấy cô, chiếm lấy bờ môi cô đầy căm phẫn và hung hãn. Mùi máu tanh bắt đầu trào ra tràn trong miệng Hiểu Đồng, chẳng mấy chốc bờ môi sưng lên. Hiểu Đồng muốn thoát ra, cô ngửa cổ ra phía sau quay mặt đi nơi khác, nhưng Vĩnh Phong đã giữ chặt gáy cô, môi cậu rít chặt môi cô, quyết liệt chiếm giữ không buông, ép cô đi đến bên giường rồi đè xuống dưới. Cả người cậu nằm trên người cô, tham lam hung hãn ngấu nghiến.
Đây chính là cơn thịnh nộ của cậu, là nỗi hận chất chứa đầy sự nhớ nhung.
- Sao hả? Cô nhẫn tâm để bạn mình bị chà đạp à?
Hiểu Đồng trừng mắt nhìn cậu, đôi mắt đỏ ngầu, khóe môi có vài vệt máu, môi mím chặt, cô đau đớn nói:
- Nếu anh chịu tha cho Đình Ân, vậy thì tôi bán cho anh.
Vĩnh Phong lập tức cúi xuống cuốn lấy môi cô tiếp tục thô bạo nghiền nát. Bàn tay cũng chẳng kiêng nể bắt đầu hành hạ, đôi mắt cậu đỏ ngầu rồi xám xịt. Từng nút, từng nút áo được mở ra, cậu tham lam xâm chiếm lên cổ, lên ngực cô. Nhưng rồi cậu chạm vào một cái gì đó mát lạnh. Ánh mắt quét qua cái thứ mát lạnh đó. Nó đang ngự trị trên cái cổ thon trắng của cô. Sợi dây chuyền màu trắng hình cá heo, nhưng thứ khiến tim cậu run rẩy chính là cái vật màu nâu nhỏ tròn: Chiếc nhẫn hình con cá heo mà cậu đã làm tặng cô. Năm đó chẳng phải chính tay cô đã quăng nó đi rồi hay sao, tại sao nó vẫn còn.
Vĩnh Phong nắm chặt tay nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn. Tim cậu đang run, cậu sợ, cậu không dám nghĩ, chỉ sợ đó lại là một sự sai lầm nữa. Cậu từ từ rời khỏi cô rồi cười nhạt nói:
- Cô chỉ là một chiếc giày rách. Tôi không muốn đi một chiếc giày rách có biết bao người xỏ vào.
Nói rồi cậu vơ cái áo khoác bỏ đi.
Hiểu Đồng nằm lại nghe tim mình chảy máu. Cô cười, cười rất nhiều, cười đến dạ dày quặn thắt đau đớn. Cô nghiêng người ôm lấy bụng, không ngờ những giọt nước mắt kìm chế nãy giờ lại bắt đầu thi nhau chảy xuống gối, ướt đẫm. Cô muốn ngồi dậy nhưng không còn sức. Cảm giác cơ thể gần như bốc cháy, cái nóng xé nát ruột gan. Cô cố gắng thở nhưng dường như không còn sức. Cuối cùng khóe mắt nhắm nghiền lại chìm vào mê man.