Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 3) - Chương 30 - Phần 5
Vĩnh Phong lái xe thật nhanh đến trước nhà Hiểu Đồng. Từng giờ, từng phút, từng giây cậu đều mong ngóng cô.
Trong lúc cậu đang châm lửa hút thuốc thì có tiếng hét gọi tên mình:
- Anh Vĩnh Phong!
Vĩnh Phong quay lại nhìn. Một cô bé có khuôn mặt xinh xắn, cột tóc hai bên đong đưa trong gió đang chạy như bay về phía mình, miệng nở nụ cười đầy rạng rỡ. Gương mặt vô cùng quen thuộc nhưng đã lâu rồi cậu không gặp.
- Bé Đường!
- Anh Vĩnh Phong! Anh Vĩnh Phong...! - Bé Đường vui mừng réo gọi tên cậu không ngừng.
- Em vẫn còn nhớ anh? - Vĩnh Phong ngạc nhiên hỏi, cậu nhìn bé Đường thật kỹ, con bé lớn rất nhiều. Lúc cậu đi con bé vẫn chỉ là cô bé năm tuổi.
- Dạ, tất nhiên em vẫn nhớ anh rồi. Lúc em hỏi, chị Hiểu Đồng chỉ bảo, anh đi nước ngoài thôi. - Bé Đường hồn nhiên nói.
Ngay lúc đó, một phụ nữ bế trên tay một đứa trẻ tiến về phía họ. Đứa bé đó chính là bé Phong, còn người phụ nữ, Vĩnh Phong cảm thấy rất quen.
- Chị Trúc Diễm! Đây là anh Vĩnh Phong! - Bé Đường hồ hởi giới thiệu.
- Chào cậu! Còn nhận ra tôi không? - Trúc Diễm mỉm cười nhã nhặn hỏi.
- Cô chính là cô gái...
- Phải! - Trúc Diễm gật đầu.
- Mẹ! Con muốn ăn bánh. - Bé Phong đột nhiên lên tiếng.
- Được rồi, vào nhà mẹ cho con ăn. - Trúc Diễm nựng nịu.
Vĩnh Phong ngạc nhiên khi nghe tiếng mẹ của đứa bé và tiếng đáp lời của Trúc Diễm. Trúc Diễm nhìn cậu giới thiệu:
- Đây là con trai tôi, tôi phải về quê chăm sóc ba mẹ bị bệnh nên gửi con cho Hiểu Đồng. Cậu vào nhà ngồi chơi đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
- Đi anh Vĩnh Phong, vào nhà em chơi! Lát nữa chị Hiểu Đồng về, gặp anh chắc chị ấy vui lắm. - Vĩnh Phong chưa kịp nói gì thì bé Đường đã kéo tay cậu lôi đi.
Vừa vào nhà thì bé Đường đã chạy thẳng lên lầu lấy xuống một chiếc hộp. Vĩnh Phong nhận ra chiếc hộp đó -cái mà Hiểu Đồng cất giữ những thứ quý giá nhất của mình. Cô bé háo hức mở ra.
- Anh xem nè, chị Hiểu Đồng quý tấm hình này lắm, chị ấy hay nhìn nó rồi khóc.
Vĩnh Phong nhận ra tấm hình cưới của hai người. Cậu đã nghĩ cô đốt hết rồi, không ngờ cô vẫn còn giữ lại nó. Bàn tay khẽ run theo nhịp tim.
- Bé Đường mau dẫn bé Phong lên lầu ăn bánh, vẽ tranh đi. Chị Trúc Diễm có chuyện muốn nói với anh Vĩnh Phong. - Trúc Diễm cắt ngang câu chuyện của hai anh em.
Bé Đường ngoan ngoãn nghe theo. Trúc Diễm lúc này mới nhìn Vĩnh Phong nói:
- Đáng lí ra tôi không định nói ra chuyện này nhưng khi thấy cậu đứng trước cửa nhà, tôi đã không thể giữ trong lòng được nữa...
Trúc Diễm nhìn Vĩnh Phong đang im lặng lắng nghe thì nói tiếp:
- Tôi không biết đến giờ phút này cậu còn yêu Hiểu Đồng không nhưng tôi vẫn muốn nói ra toàn bộ sự thật năm xưa.
Nói rồi Trúc Diễm bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện. Về cuộc tình giữa bà Cẩm Du và ông Vĩnh Nguyên, về lý do Hiểu Đồng buộc phải chấp nhận làm theo điều kiện của bà Mai Hoa.
- Chắc cậu cũng biết, Hiểu Đồng rất ghét hút thuốc và uống rượu, đúng không? Nhưng để có thể diễn được màn kịch trước mặt cậu, con bé đã tập uống rượu đến độ phải nhập viện vì bị ngộ độc. Ói mửa đến ra cả mật xanh, mặt mày tái mét. Cuối cùng phải làm loãng rượu ra để con bé uống trước mặt cậu. Cái tên lúc đó cũng là một diễn viên mà thôi chứ chẳng phải công tử ăn chơi gì. Để trở thành một vũ nữ sành điệu, con bé phải theo tôi tập nhảy đến tróc hết đầu ngón chân, rộp hết cả da. Khi hút thuốc thì ho sặc sụa, cho nên chỉ hút vài cái rồi tắt ngay.
Vĩnh Phong nghe Trúc Diễm nói, cảm thấy xót xa vô tận, cậu nhớ lại lúc trong khách sạn, cô cứ lấy thuốc hút rồi lại dụi tắt, rồi lại lấy điếu mới hút rồi dụi tắt. Lúc đó, cậu không để ý đến hành động bất thường đó vì cậu đang bị cơn ghen lấn áp.
- Hiểu Đồng nói với cậu, bé Đường là con của nó với ông chủ quán phở phải không? Nhưng thật ra ông ta bị vô sinh, làm gì có khả năng. Vì việc này vợ ông ta mới làm ngơ cho ông ta đi tằng tịu với người khác.
- Cậu có biết con bé đã đứng dưới trời mưa hơn nửa tiếng đồng hồ để tìm chiếc nhẫn của cậu đến nỗi bị sốt cao nhưng dù vậy vẫn chạy ra sân bay nhìn cậu lần cuối.
Đôi mắt của Vĩnh Phong đã đỏ hoe. Nếu không phải vì tôn nghiêm trước mặt người lạ, cậu đã khóc rồi.
- Lần này Hiểu Đồng xém bị chết cháy, tôi phải lên đây mới gặp cậu. Quyết định kể hết cho cậu vì tôi biết Hiểu Đồng còn rất yêu cậu. Con bé đã kể, khi đối mặt với cái chết, người mà nó muốn gặp chính là cậu. Con bé đã nhắn tin nói rằng nó yêu cậu, chỉ tiếc rằng nó không kịp gửi.
Nói rồi, Trúc Diễm nhìn Vĩnh Phong hỏi:
- Cậu còn yêu Hiểu Đồng không?
Hiểu Đồng vừa mở cửa bước vào nhà thì đã thấy một ánh lửa lập lòe đang ngồi bệch ở bậc tam cấp. Lần này không còn thấy hoảng sợ như trước nữa, cô đưa tay mở công tắc rồi nhìn Vĩnh Phong đanh mặt nói:
- Sao anh lại đến đây nữa? Anh mau về đi, trả lại chìa khóa nhà cho tôi, nếu không thì tôi sẽ đi thay khóa khác.
Vĩnh Phong không nói gì chỉ lặng lẽ dập tắt điếu thuốc rồi lấy sấp hình trong túi ra quăng xuống đất. Hiểu Đồng cúi xuống nhìn, cô hơi đỏ mặt ngẩng đầu lên:
- Anh làm vậy là sao, sao lại đưa tôi? - Hiểu Đồng tức giận khi thấy mấy tấm hình khỏa thân dưới đất.
- Đó là mấy tấm hình của em và giám đốc Vương trước đây. - Vĩnh Phong nheo nheo mắt trả lời.
Tim cô đập dữ dội, không ngờ những tấm hình này vẫn còn tồn tại. Cô kìm nén tiếng thở dài, làm ra vẻ bình thản nói:
- Thì ra là vậy.
Vĩnh Phong bỗng như người điên đứng dậy lao đến bên cô, đẩy ép cô vào cánh cửa phía sau lưng rồi tức giận gầm lên:
- Tại sao, tại sao lại gạt anh?
- Sao đây, vẫn còn trách năm xưa tôi đã gạt anh à? - Hiểu Đồng cố bình thản nhếch môi khiêu khích hỏi.
- Anh đã biết hết tất cả.
Tim Hiểu Đồng đập mạnh đến nỗi, cô không còn nghĩ nó là tim mình. Cô lờ mờ đoán ra điều gì đó nhưng vẫn cố gắng nói:
- Chẳng phải lúc trước, tôi đã nói hết cho anh rồi hay sao. Anh còn thắc mắc điều gì à?
- Anh đã biết em gạt anh. - Vĩnh Phong thì thầm bên tai Hiểu Đồng. Cô cảm nhận được hơi thở của Vĩnh Phong đang phả lên vai, lên cổ mình. - Anh đã biết chuyện của mẹ em và ba anh, chuyện mẹ anh ép buộc em, chuyện mẹ anh dựng lên màn kịch buộc em phải diễn theo. Chuyện em và giám đốc Vương ở bên nhau trong khách sạn. Những tấm hình năm xưa là ảnh ghép.
Tim Hiểu Đồng như rơi xuống. Toàn thân cô từ trước đến nay đều phải dùng sức để gồng lên chịu đựng nỗi oan này nay đã không còn lực nữa. Nước mắt đột nhiên lăn xuống. ”Cuối cùng sự thật cũng phơi bày ra, cuối cùng Vĩnh Phong cũng đã biết.” Hiểu Đồng lặng lẽ rơi nước mắt, sau đó trở thành những tiếng nấc ghẹn.
- Tại sao? Tại sao em không cho anh biết? Tại sao quyền biết được sự thật em lại không cho anh, tại sao quyền được lựa chọn em cũng tước đoạt chứ? Tại sao... tại sao...? - Vĩnh Phong ngẩng đầu gào lên, hai tay siết chặt hai tay cô, lay mạnh người. Cô cứ để mặc Vĩnh Phong lay mình, cô chỉ có thể lặng lẽ khóc mà thôi.
Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng với đôi mắt đầy oán hận nói:
- Em có biết anh đã hận em thế nào không? Có biết từng đêm, từng đêm anh đều mơ thấy em, ôm em trong vòng tay, nhưng khi tỉnh lại biết rằng đó chỉ là một giấc mơ? Nhìn thấy bất kỳ cô gái nào có dáng giống em, anh đều đuổi theo như một kẻ điên dù biết rằng người đó không thể nào là em. Em có biết anh càng hận em thì càng nhớ em. Tại sao lại gạt anh?
Hiểu Đồng trước lời trách móc của Vĩnh Phong, cô đau đớn như muốn nổ tung. Những đau khổ dồn nén trong lòng như trào ra, cô tức giận đẩy mạnh Vĩnh Phong ra rồi hét lên:
- Em gạt anh. Phải, em đã gạt anh. Vậy thì sao, em còn có thể làm cách nào chứ? Em đã từng muốn nói rõ cho anh biết nhưng mà em phải nói sao đây? Chẳng lẽ anh bảo em chỉ thẳng vào mẹ mình rằng bà ấy chính là người đã chen vào hạnh phúc gia đình anh hay sao? Em đã từng thăm dò anh, từng kể cho anh nghe một câu chuyện nhưng chỉ đổi lại một câu nói: “Anh hận bà ta.” Anh có biết chính vì chữ hận của anh mà em buộc lòng phải làm như thế.
Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong, nước mắt cô không ngừng rơi, giọt rơi vào miệng mặn đắng, giọt rơi xuống đất vỡ tan.
- Anh tưởng rằng chỉ có mình anh đau khổ sao? Triệu Vĩnh Phong, em nói cho anh biết em còn đau khổ hơn anh gấp mười lần. Khi anh hận em, anh có thể trút hết nỗi oán hận của anh lên người em. Vậy còn em thì sao, phải ngậm một nỗi oan khuất to lớn, bị anh oán hận, bị anh khinh bỉ xem thường, bị anh dùng tiền sỉ nhục, bị anh giày vò thân thể. Anh nói xem em có đau không! Rồi anh bỏ đi, anh có biết em đứng từ xa nhìn anh trong sân bay đau đớn thế nào không? Anh có biết chính mẹ anh, người đã chia cắt chúng ta khiến em phải ngậm một nỗi oan đã đang tâm bức tử mẹ em không? Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, em vừa mất đi người yêu, vừa mất mẹ, cả hai chỗ dựa của em. Nỗi hận này anh bảo em phải trút lên ai.
Vĩnh Phong sững sờ khi nghe Hiểu Đồng trách. Cậu lúc này mới nhận ra người đau khổ nhất trong mối tình này là ai. Nhìn thấy Hiểu Đồng khóc nức nở, cậu đau lòng khôn siết, vội vươn tay định ôm lấy cô nhưng Hiểu Đồng đã xô cậu ra tiếp tục nói:
- Là ai, ai đã nói sẽ không buông tay em ra. Là ai đã nói dù cho em có bất cứ lỗi lầm nào cũng sẽ tha thứ. Là ai nói sẽ chờ em, là ai đã nói sẽ để em yêu anh lần nữa. Là anh... chính là anh. Em thật là đồ ngốc nên mới tin vào những điều anh nói. Em cứ nghĩ rằng, chỉ cần làm theo lời mẹ anh để bà buông tha cho mẹ em. Sau đó chờ bệnh tim của mẹ khỏe hơn, em sẽ nói rõ với bà, sẽ nói rõ với anh. Nhưng anh không cho em một chút thời gian nào hết. Anh vội vã lên đường bỏ đi, vứt bỏ lại em với nỗi đau trong tim…
Nước mắt rơi nhòe mắt, đôi mắt cô đỏ hoe, gương mặt thấm đẫm nước mắt, giọng nói cũng đã lạc đi.
- Anh sai rồi.
- Lúc anh bảo em pha cà phê, có biết tại sao em vẫn cho ba muỗng đường dù biết anh không thích uống ngọt hay không? Vì em muốn nói với anh em không hề thay đổi. Nhưng anh đâu có chịu hiểu, anh cùng Anh Kỳ bên nhau âu yếm hạnh phúc. - Cô lại đánh vào ngực cậu mấy cái. Vĩnh Phong đứng yên cho Hiểu Đồng đánh, tay nhất quyết ôm chặt lấy cô, sau đó khàn giọng nói:
- Anh chỉ muốn dùng Anh Kỳ chọc giận em mà thôi. Bây giờ anh biết lỗi rồi, từ nay anh không làm như vậy nữa.
…
Biết bao nỗi lòng, hôm nay Hiểu Đồng trút ra hết. Vĩnh Phong để cho Hiểu Đồng trút giận hết lên mình nỗi đau khổ mà cô phải chịu. Sau khi Hiểu Đồng đã khóc ướt hết áo của cậu, Vĩnh Phong mới khẽ nâng mặt cô lên, dùng tay lau hết những giọt nước mắt còn đọng lại. Khi những ngón tay chạm nhẹ vào môi, một cảm xúc bừng lên. Vĩnh Phong cúi xuống chiếm lấy đôi môi mà cậu ngày đêm nhung nhớ. Từng chút, từng chút một thật dịu dàng.
Không còn nỗi oán hận, không còn sự trút giận, không còn sự cưỡng ép, hai đầu lưỡi khẽ quấn lấy nhau như hòa làm một. Dịu dàng như gió thoảng, nhẹ nhàng như nước, êm ái như tơ. Một nụ hôn của sự nhung nhớ khát khao mong đợi, một nụ hôn của yêu thương mãnh liệt, nụ hôn trút bỏ mọi oán hận. Cả hai ôm lấy nhau, trao và đáp trả nụ hôn của nhau như muốn hòa vào nhau làm một, mãi mãi không xa rời.
Nhưng rồi hình ảnh Vĩnh Thành mỉm cười trao chiếc nhẫn trước mặt làm Hiểu Đồng bừng tỉnh. Cô vội vàng đẩy Vĩnh Phong ra xa, còn mình thì lùi lại. Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong đau khổ lắc đầu nói:
- Quá muộn rồi, quá muộn rồi, em đã nhận lời kết hôn với Vĩnh Thành trước mặt biết bao nhiêu người, em không thể nào rút lại được.
- Nhưng mà...
- Vĩnh Phong, anh không biết đâu. Trong những ngày tháng em đau khổ sống không bằng chết đó. Chính nhờ có Vĩnh Thành mà em mới có thể đứng dậy được. Chính anh ấy đã chìa tay về phía em, chính anh ấy đã nâng em đứng dậy, chính anh ấy đã đưa em bờ vai để nương tựa. Nếu không có Vĩnh Thành, em không biết mình sẽ ra sao nữa. Anh ấy đối xử với em còn tốt hơn bản thân mình, nếu không có anh ấy, em đã bị người ta cười chê trong buổi tiệc.
- Hiểu Đồng! Anh biết là anh đã sai, anh phải lên tiếng bảo vệ em khi bị người ta vu oan... - Vĩnh Phong đau đớn nói.
Nhưng Hiểu Đồng đã cắt ngang lời cậu.
- Không, Vĩnh Phong! Dù lúc đó anh có lên tiếng, sự thật vẫn không thay đổi được. Trước khi em gặp anh, em luôn dựa vào bản thân mình, rồi khi nói chia tay không có anh bên cạnh, em vẫn có thể tự đứng lên được. Nhưng khi anh ra đi, em như người bị vấp ngã không thể đứng dậy nổi. Chính Vĩnh Thành đã kéo em lên, cho em thêm một đôi chân nữa để đứng vững. Không có anh em vẫn sống được, nhưng không có Vĩnh Thành, có lẽ em đã chết lâu rồi.
Sống mũi đã cay đến không thể thở được, Hiểu Đồng đưa tay quệt lấy giọt nước mắt trên mặt, lấy sức nói:
- Cho nên chúng ta không thể nào quay lại được nữa rồi. Đời này kiếp này chúng ta có duyên không phận, chỉ trách ông trời sao nỡ chia rẽ mà thôi.
Nghe những lời của Hiểu Đồng, Vĩnh Phong chết lặng. Cậu nhắm mắt, nghiền ngẫm nỗi đau này. Hiểu Đồng không có lỗi, Vĩnh Thành cũng không có lỗi, lỗi là ở cậu, là ở người đã đang tâm chia rẽ họ. Vĩnh Phong tự cười chính bản thân mình, chính vì yêu mà không tin tưởng cho nên để mất cô. Nước mắt khẽ lăn xuống gương mặt đầy đau khổ của cậu.
Hiểu Đồng cũng không thể nhìn thẳng vào cậu được nữa, cô lặng lẽ quay mặt đi nơi khác.
- Trả lời anh một câu... ”Em có còn yêu anh nữa không?” - Vĩnh Phong bỗng mở mắt ra, nuốt cay đắng vào trong hỏi.
- Vĩnh Phong! Yêu hay không yêu đâu còn quan trọng nữa. Tất cả đã là quá khứ, hãy quên nó đi. Hãy xem nhau như người xa lạ, chúng ta chưa từng quen nhau, chưa từng có quá khứ bên nhau có được không?
Vĩnh Phong nhìn ánh mắt đầy bi ai, đầy van xin, đầy đau khổ của Hiểu Đồng không nhẫn tâm từ chối, cậu khẽ gật đầu...
- Được! Từ ngày mai, chúng ta sẽ xem nhau như người xa lạ.
Nói rồi Vĩnh Phong khẽ bước qua Hiểu Đồng mở cửa, quay người bỏ đi.