Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 3) - Chương 30 - Phần 4
Hôm nay Vĩnh Phong có hẹn với giám đốc công ty NK, Vĩnh Phong ngồi trên ghế xoay người nhìn ra bên ngoài chờ đợi.
Đúng hẹn, giám đốc NK đi đến, Vĩnh Phong vẫn ung dung nhìn ra bên ngoài. Giám đốc NK là một người có bề ngoài béo ú, cái bụng bia của ông ta to gần bằng phụ nữ mang bầu chín tháng. Gương mặt thì đầy khả ố. Lúc đi vào ông ta còn nháy mắt trêu ghẹo cô nhân viên đứng ở quầy tiếp tân.
Vừa bước vào trong phòng ông ta liền cười giả lả chào:
- Chào phó tổng giám đốc, thật vinh hạnh khi hôm nay mới được gặp mặt.
Chiếc ghế liền nhẹ nhàng xoay lại, nụ cười nửa miệng rất đẹp của Vĩnh Phong xếch lên, mắt cậu nheo lại nhìn giám đốc NK mở miệng nói:
- Lâu quá không gặp, giám đốc Vương.
Nghe tiếng chào và nhìn thấy Vĩnh Phong, giám đốc Vương gần như á khẩu không nói thêm được điều gì cả. Dưới ánh mắt sắc bén hơn dao và lạnh lùng như băng giá, sự im lặng đáng sợ của Vĩnh Phong, lão giám đốc Vương thấy lạnh toát toàn thân, trời không nóng lại đổ mồ hôi, miệng không ngừng nuốt nước bọt.
Đã hơn hai năm rồi nhưng ông không thể quên được trận đòn năm nào và ánh mắt giận dữ muốn giết người của cậu khi bắt gặp ông và Hiểu Đồng ở cùng khách sạn.
Nhìn thấy dáng vẻ thảm hại đến đáng thương của giám đốc Vương, Vĩnh Phong khẽ cười đứng dậy tiến tới bàn tiếp khách nhếch môi cười lần nữa nói:
- Giám đốc Vương mời ngồi!
Giám đốc Vương dè dặt ngồi xuống, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, cầm tách trà cũng run rẩy. Vĩnh Phong nhìn cái lão già nhát chết này thì muốn cười lớn nhưng cậu lịch sự rót trà rồi nói thẳng vào vấn đề, không mảy may nhắc đến chuyện xưa, làm giám đốc Vương đã bớt căng thẳng vui vẻ bàn công việc.
Mấy ngày sau, khi có kẻ kinh hãi tìm gặp Vĩnh Phong rất nhiều lần nhưng không được. Cuối cùng ông ta chạy thẳng đến nhà Vĩnh Phong. Vừa mở cửa, Vĩnh Phong đã nghiêm sắc mặt hỏi:
- Ông đến đây làm gì?
- Cậu Phong, à không phó tổng, tôi xin cậu! Xin cậu chừa cho tôi con đường sống!
- Tôi không hiểu ông muốn nói gì cả, ông về đi! - Vĩnh Phong khoát tay xua đuổi và định đóng cửa lại nhưng giám đốc Vương đã nắm lấy cánh cửa không buông.
- Tôi không nghĩ ông hành động một cách ngu dại như vậy đâu? - Vĩnh Phong lừ mắt cảnh cáo.
Giám đốc Vương sợ hãi rút tay lại, nhưng đột nhiên ông ta quỳ xuống trước con mắt kinh ngạc của Vĩnh Phong.
- Tôi xin cậu, xin hãy tha cho tôi! Tôi còn cha mẹ già và vợ con. Nếu tôi đi tù họ sẽ sống rất khổ sở. Tôi xin cậu, tôi biết cậu vẫn còn hận tôi chuyện năm xưa nên mới làm như vậy nhưng mà... - Nói đến đây ông ta bỗng im bặt.
- Ông làm ơn về cho, ông còn làm phiền tôi nữa thì càng khiến ông vào tù nhanh hơn. - Vĩnh Phong lạnh lùng xua đuổi.
Cậu định khép cửa lại nhưng lại bị giám đốc Vương chặn lại lần nữa, lần này ông ta không giấu giếm gì nữa, quyết định khai ra toàn bộ sự thật.
- Tất cả đều là do mẹ cậu sắp đặt, năm xưa tôi và Hiểu Đồng chỉ là những diễn viên trong vở kịch của mẹ cậu mà thôi. Tôi và cô ấy không có bất cứ mối quan hệ nào với nhau cả.
Cánh cửa đang khép lại bỗng khựng lại, Vĩnh Phong sững sờ khi nghe giám đốc Vương nói. Ông ta bèn nuốt nước bọt nói tiếp toàn bộ câu chuyện.
- Tất cả đều là một vở kịch. Vì biết cậu Quốc Bảo thường cùng bạn gái đến đó cho nên mẹ cậu bắt tôi và Hiểu Đồng vờ như cũng đến đó để cho cậu ta bắt gặp.
Vĩnh Phong quá đỗi bàng hoàng trước sự thật đó. Cậu đứng bất động bên cánh cửa, sắc mặt thay đổi làm giám đốc Vương hơi hoảng, ông ta vội lôi trong túi ra những tấm hình mà năm xưa ông ta đã bị chụp lén.
- Cậu xem xem, đây là những tấm hình năm xưa của tôi và các cô tình nhân. Mẹ cậu đã cho người chụp lại và ghép hình Hiểu Đồng vào.
Vĩnh Phong run rẩy cầm lấy mấy tấm hình đang giơ trước mặt mình. Cậu nhận ra không gian căn phòng trong mấy tấm hình đó, cả tư thế âu yếm nhau của hai nhân vật trong hình chỉ khác là trong hình là gương mặt của cô gái khác.
- Cậu Phong, tôi đã nói hết rồi. Mong cậu hãy bỏ qua cho tôi lần này, tôi xin cậu!
Nhưng Vĩnh Phong đã không còn muốn nghe thêm nữa. Cậu đóng sầm cánh cửa lại, cầm mấy tấm hình đi thẳng về phòng mình. Giám đốc Vương dường như cũng hiểu tâm trạng cậu lúc này, ông ta không dám làm phiền nữa nên lặng lẽ ra về.
Cậu đã rất oán hận, cậu đã sống trong nỗi hận, giận dữ, đau khổ và nhung nhớ. Nhưng tất cả hóa ra chỉ là một màn kịch. Vĩnh Phong ngã người lên giường, cậu đưa mắt nhìn lần lượt lần lượt những tấm hình mà giám đốc Vương đưa. Toàn bộ đều giống như những tấm trước đây cậu đã thấy nhưng gương mặt thì hoàn toàn khác biệt.
Nộ khí phát ra, Vĩnh Phong vò nát mấy tấm hình trong tay rồi quăng mạnh vào một góc tường. Những tấm hình bị vo tròn đập vào tường rồi rơi xuống nằm ngay bên cạnh đống bể nát của con búp bê Nga. Vĩnh Phong xúc động bước đến bên con búp bê, thứ duy nhất cô để lại cho cậu. Vô tình phát hiện trong đó có một tờ giấy nhỏ, Vĩnh Phong vội vàng nhặt lên xem, trong đó có một hàng chữ: “Chờ em! Bởi vì em yêu anh”.
Tim kích động vô cùng, nó co thắt lại rồi đột ngột đập mạnh khiến toàn thân Vĩnh Phong run lên và đau đớn. Cậu không còn chần chừ một phút giây nào nữa, vội vàng lên xe chạy đến nhà Hiểu Đồng nhưng cánh cửa đã khép kín. Vĩnh Phong liên tục gọi điện cho Hiểu Đồng nhưng cô không nhấc máy. Mọi kí ức bỗng ùa về trong trí óc.
“Tất cả đều là một vở kịch do mẹ cậu sắp đặt. ”
“Bởi vì tôi sợ đắng cho nên ông trời mới luôn mang lại cay đắng cho tôi. ”
“Em muốn được làm gió quấn quanh bên anh. Không có bất cứ thứ gì có thể thổi em rời xa anh... ”
“Nếu em phạm phải lỗi lầm lớn với anh, anh có tha thứ cho em không?”
“Nếu như em vì lý do nào đó mà rời xa anh,... thì anh sẽ làm sao? - Anh... sẽ để em yêu anh lần nữa.”
“Vĩnh Phong! Em yêu anh, lời nói này xuất phát từ trái tim em, bất luận sau này có xảy ra chuyện gì, anh cũng phải tin rằng em yêu anh.”
Từng đoạn, từng đoạn kí ức chạy qua đầu, khiến cậu khó thở. Tại sao bây giờ cậu mới hiểu ra những lời nói đó.
Tất cả đều do mẹ cậu làm. Vĩnh Phong nghĩ tới đây, tức giận quay đầu xe phóng thật nhanh về nhà mình. Vì bệnh tình ông Vĩnh Nguyên, bà Mai Hoa và ông quyết định về nước dưỡng bệnh.
Vĩnh Phong vừa đến trước cửa nhà đã nghe tiếng cãi nhau của bà Mai Hoa và Vĩnh Thành.
- Con yêu Hiểu Đồng, con sẽ bảo vệ cô ấy. Con sẽ không để mẹ chia rẽ con và cô ấy giống như chia rẽ Vĩnh Phong và cô ấy đâu. Con sẽ giữ cô ấy bên cạnh con mãi mãi. Nếu mẹ dám làm hại cô ấy, con sẽ mãi căm hận mẹ.
- Con đúng là một đứa con bất hiếu, vì một cô gái mà chống đối lại mẹ mình. Từ xưa tới nay, con luôn nghe lời mẹ, chính vì con bé ấy xúi giục cho nên con mới trở nên bất hiếu như vậy. Cái con bé xấu xa ấy... - Bà Mai Hoa tức giận mắng.
- Mẹ thôi đi, con không cho phép mẹ sỉ nhục cô ấy! - Vĩnh Thành phẫn nộ cắt lời bà Mai Hoa.
“Bốp...”
- Bây giờ con dám lớn tiếng với mẹ sao? Từ trước đến nay, con chưa bao giờ dám cãi lại lời mẹ, nay con dám quát mắng mẹ. Con làm mẹ quá đau lòng rồi. Con đừng mong mẹ tác hợp cho con và con bé đó.
- Con lặp lại lần nữa, con yêu Hiểu Đồng, con sẽ không từ bỏ cô ấy. Con không như Vĩnh Phong để mẹ tùy tiện sắp đặt, làm hại Hiểu Đồng. Con nhất quyết bảo vệ cô ấy.
Bà Mai Hoa định lên tiếng mắng thì...
“Rầm...”
Cánh cửa nhà bị một lực khá mạnh phá tung ra, bà Mai Hoa và Vĩnh Thành kinh ngạc nhìn lại. Gương mặt đầy căm giận của Vĩnh Phong từ từ hiện ra. Cả hai mẹ con Vĩnh Thành và bà Mai Hoa không hẹn mà cùng tái mặt rồi im lặng.
- Tất cả đều là sự thật sao? - Vĩnh Phong bước vào, giọng chua xót hỏi.
- Chính mẹ, chính mẹ đã bày kế chia rẽ con với Hiểu Đồng. Chính mẹ sắp đặt tất cả sao? - Vĩnh Phong giận dữ hỏi.
Bà Mai Hoa trước câu chất vấn của Vĩnh Phong thì không dám lên tiếng. Hiểu con không ai bằng mẹ, nếu bây giờ bà lên tiếng thì chỉ càng châm thêm cơn cuồng nộ của Vĩnh Phong mà thôi.
- Tại sao? Tại sao mẹ làm vậy, mẹ nói đi! - Vĩnh Phong nhìn bà bằng ánh mắt đau đớn hỏi.
Bà Mai Hoa quay mặt đi nơi khác không trả lời. Vĩnh Phong cười đau khổ nhìn bà rồi chuyển sang Vĩnh Thành.
- Tại sao anh biết rõ sự thật lại không cho em biết chứ? Anh có biết em đau khổ thế nào trong mấy năm qua hay không? Còn anh, anh lại âm thầm tiếp cận cô ấy, chiếm lấy cô ấy. Anh đúng là đồ khốn.
Vĩnh Thành trước câu mắng của Vĩnh Phong thì tức giận quay qua nhìn cậu nói:
- Đúng vậy, anh là đồ khốn. Nhưng Vĩnh Phong, tại sao em không nghĩ nếu không phải là anh thì cũng sẽ là một người đàn ông khác đến bên Hiểu Đồng. Hiểu Đồng là một cô gái tốt nhưng lại khổ hạnh. Bất cứ người đàn ông nào gặp cô ấy cũng đều muốn vươn tay ra che chở. Anh cũng chỉ là một thằng đàn ông bình thường như bao thằng đàn ông khác. Nếu có trách thì hãy tự trách mình, tại sao em không chịu giữ chặt cô ấy, tại sao lại bỏ đi?
Vĩnh Phong bị đả kích lớn sau câu hỏi đó. Toàn thân chao đảo lùi về sau mấy bước. Đúng vậy, không có Vĩnh Thành thì sẽ có một người đàn ông khác đến bên Hiểu Đồng, người sai duy nhất chính là cậu.
- Anh gặp cô ấy khi cô ấy ngã trước đầu xe của anh ở sân bay khi đi tiễn em. Nếu như cô ấy không gọi tên em thì có lẽ anh cũng chẳng quan tâm đến cô ấy. Nhưng vì em, vì em nên anh mới tiếp cận cô ấy. Anh muốn biết lý do vì sao nhẫn tâm làm tổn thương em rồi còn đau khổ gọi tên em trong giấc mơ. Và rồi anh phát hiện mình yêu cô ấy lúc nào không hay biết. Anh sợ hãi, anh rất sợ hãi, anh tự sỉ vả mình. Nhưng rồi tình cảm lấn áp lý trí, mỗi ngày anh đều thấy nhớ cô ấy, muốn bảo vệ cô ấy. Nhưng anh vẫn nghĩ đến em, anh đã gọi điện hỏi em có còn yêu cô ấy hay không? Nhưng em đã trả lời thế nào hả?
Vĩnh Thành đột ngột hỏi lớn, càng làm Vĩnh Phong thấy đau khổ.
- Em bảo em đã quên cô ấy rồi, hiện giờ em đã có người khác. Cô ấy chỉ là một trò chơi, bây giờ thì em đã chán rồi. Anh không tin, cho nên anh cho nguời kiểm tra lại. Kết quả là những tấm hình gửi về cho anh đều là cảnh âu yếm của em và Anh Kỳ. Em nói xem, lúc đó em vì cái gì mà làm vậy? Anh vì cái gì mà không thể tiến đến với Hiểu Đồng?
- Vì em muốn quên Hiểu Đồng, muốn gạt bỏ hình bóng cô ấy mới chấp nhận Anh Kỳ. Nhưng sau đó em đã nhanh chóng nói rõ với Anh Kỳ rồi. Trong trái tim em chỉ có một hình bóng mà thôi. Nếu như anh nói rõ cho em biết mọi chuyện là do mẹ sắp đặt thì em nhất định sẽ quay về. Nhất định sẽ ở bên cô ấy.
- Đúng! Anh thừa nhận lúc đó anh ích kỷ. Bởi vì anh đã quá yêu. Nhưng mà em có biết không, nếu như anh nói rõ toàn bộ sự thật với em, em trở về thì sao hả? Mẹ vẫn tiếp tục tìm cách chia rẽ hai người, tiếp tục làm Hiểu Đồng đau khổ. Em lấy gì bảo vệ cô ấy?
Vĩnh Phong như không còn sức lực nữa, đúng là cậu không có cách nào bảo vệ cô ấy. Yêu thương cô ấy, có thể hy sinh mạng sống vì cô ấy nhưng lại không có cách nào bảo vệ cô ấy khỏi chính mẹ mình. Một Triệu Vĩnh Phong lúc đó chỉ là một anh chàng công tử có mã bề ngoài mà thôi, hoàn toàn sống bám vào gia đình thì có tư cách gì chăm sóc lo lắng cho Hiểu Đồng, thậm chí là người nhà cô ấy.
- Không phải anh không nghĩ đến tình anh em giữa chúng ta. Anh đã từng cho em cơ hội, đã đau khổ thế nào em biết không? Vì sao anh lại sắp xếp cho Hiểu Đồng đến làm ở phòng kinh doanh? Vì sao khi Hiểu Đồng bị bệnh, người mà anh gọi là em chứ không phải trợ lí của mình? Là ai bảo vú yêu cầu Hiểu Đồng đến chăm sóc cho em? Anh đã cho em rất nhiều cơ hội nhưng em lại không biết nắm bắt. Em làm khổ Hiểu Đồng, làm cô ấy đau đớn, làm cô ấy khóc, những điều đó anh điều biết. Lúc đó anh chỉ muốn chạy về kéo cô ấy rời xa khỏi em mà thôi. Lần này trở về, anh vẫn muốn cho em thêm một cơ hội nữa nên mới không nói với cô ấy. Cuối cùng thì sao, em trơ mắt nhìn cô ấy bị người ta vu oan mà không một tiếng bênh vực. Đến lúc này nếu anh còn cho em thêm cơ hội nữa thì chỉ làm khổ Hiểu Đồng thêm mà thôi. Em không thể trách anh được.
- Vậy tại sao anh không nói với em? Tại sao bây giờ khi anh đã chấp nhận cho em thêm một cơ hội, tại sao không chịu kể rõ mọi chuyện?
- Vĩnh Phong! Anh nghĩ em phải biết điều này. Yêu là phải tin tưởng lẫn nhau. Lần này em không tin tưởng cô ấy, vậy thì chỉ cần mẹ lại tạo một hiểu lầm khác, em lại tiếp tục không tin tưởng cô ấy nữa. Vậy thì tại sao anh lại phải cho em biết sự thật chứ? - Vĩnh Thành bình thản nói.
- Lần này anh sẽ không từ bỏ Hiểu Đồng. - Vĩnh Thành quả quyết nói, cậu nhìn thẳng Vĩnh Phong ánh mắt đầy kiên quyết.
- Em sẽ giành lại cô ấy, em sẽ bù đắp lại mọi đau khổ mà em đã gây ra cho cô ấy. - Vĩnh Phong cũng cương quyết nói, cậu đã có câu trả lời cho trái tim mình.
Bà Mai Hoa từ nãy giờ vẫn sửng sốt nhìn hai đứa con trai. Hai anh em lúc nào cũng yêu thương nhau mà giờ đây, chúng đang bắt đầu trở mặt với nhau vì một cô gái. Bà quyết định lên tiếng:
- Hai đứa hãy thôi đi! Mẹ sẽ không cho phép con bé đó bên cạnh bất cứ đứa nào cả. Nghe rõ chưa?
- Mẹ! Con đã là người độc lập. Con vẫn chưa trách mẹ năm xưa đã chia rẽ chúng con. Nếu mẹ còn cố tình làm khó dễ cô ấy, mẹ sẽ mất luôn con. - Vĩnh Phong lập tức nói. Nói rồi cậu quay lưng bỏ đi.
- Con cũng vậy, con chấp nhận vì cô ấy mà mang tội bất hiếu. - Vĩnh Thành cũng lên tiếng sau đó cũng theo chân Vĩnh Phong bỏ đi ra khỏi nhà.
- Hai đứa mau đứng lại đó! - Bà Mai Hoa hét lên nhưng chẳng ai nghe lời cả.
Bà Mai Hoa chết lặng nhìn hai đứa con trai của bà từ từ bỏ đi. Hai đứa vì Hiểu Đồng mà dám cãi lại bà, vì Hiểu Đồng mà oán trách bà, rời bỏ bà. Bà ngồi phịch xuống ghế tự hỏi: “Chẳng lẽ hành động năm xưa của bà là sai lầm sao? Để bây giờ không chỉ một mà những hai đứa con của mình bị cướp đi.”
“Không! Ta nhất quyết không thể ngồi yên như vậy được”. - Bà Mai Hoa thầm nhủ.