Sự may rủi của trái tim - Chương 02 - Phần 1

CHƯƠNG 2

“Vulcan muộn rồi.” Bá tước Gillingham
nhận xét, duỗi đôi chân dài thêm một chút nữa lên trên chiếc thảm trước lò sưởi
và uể oải với tới ly rượu.

“Chưa đâu.” Ngài Peter Burley đáp lại.
“Và tôi cá với anh 500, Gilly, rằng anh ta sẽ ở đây trước khi đồng hồ điểm
chuông.”

“Xong.” Quý ngài Gillingham trả lời, và
đảo mắt về phía chiếc đồng cẩm thạch lớn đặt trên chiếc giá của lò sưởi đang
đếm từng tiếng tíc tắc.

Đúng lúc đó những âm thanh của tiếng nói
từ bên ngoài vọng vào và Quý ngài Gillingham thốt lên:

“Chết tiệt, Peter, nhưng tôi tin là anh
đã thắng.”

Nhưng khi cánh cửa bật mở thì hình dáng
của một người phụ nữ, được bao bọc trong chiếc áo choàng lông thú màu đỏ tươi,
hiện ra với chiếc mũ trùm quanh khuôn mặt tươi cười đáng yêu. Hai người đàn ông
nhảy dựng lên đôi chân mình.

“Isabel!” Quý ngài Gillingham kêu lên.

“Chào buổi tối, Gilly, em không mong tìm
thấy anh ở đây, cả anh nữa, Peter.”

Quý cô Isabel Calver nói, khẽ nhún người
cúi chào với một chút chế nhạo trước khi cô đến bên anh trai mình và hôn lên má
anh ta. “Anh trông đẹp trai tuyệt vời, Gilly. Anh đã tìm cho mình một người phụ
nữ đẹp hay anh vừa thắng bạc?”

“Cả hai đều không.” Quý ngài Gillingham
vặn lại, thêm vào vẻ nghiêm khắc. “Em giải thích đi, Isabel. Em đang làm gì ở
đây?”

“Lý do như anh thôi, em cho là vậy.” Quý
cô Isabel trả lời. “Chào buổi tối, Peter.”

Cô đưa bàn tay cho Ngài Peter Burley và
mỉm cười quyến rũ với anh ta khi anh ta nâng tay cô lên môi.

“Khỉ thật, Isabel, em biết anh nói gì
mà.” Quý ngài Gillingham nhấn mạnh. “Không có bữa tiệc nào ở đây tối nay, ít
nhất, không được lên kế hoạch khi mà Vulcan đã mời bọn anh ăn tối với anh ta.”

“Chúng ta sẽ làm một bữa tiệc vậy.”
Isabel mỉm cười, để chiếc áo choàng của cô rơi khỏi vai vào tay Ngài Peter và
đi đến lò sưởi, chiếc váy mỏng nhẹ như tấm lưới màu xanh lá cô đang mặc để lộ
ra nhiều hơn là che giấu dáng vẻ đáng yêu của cô.

“Em đến mà không được mời.” Anh trai cô
nói với vẻ buộc tội. “Đừng có bịp, Isabel, em không thể ăn tối với Vulcan mà
không có người đi kèm.”

“Không có người kèm.” Quý cô Isabel lặp
lại. “Không phải ông anh trai tận tâm của em đi kèm là đủ rồi à? Bên cạnh đó,
có ai biết đâu? Và em muốn gặp Justin.”

“Anh nghĩ em đã ở Bath.” Quý ngài
Gillingham nói.

“Em đã ở đó chiều qua,” Cô em trả lời.
“nhưng chiếc xe ngựa đi chậm đến kì quái, và em quá mệt mỏi sau chuyến đi nên
em vào thẳng giường và ngủ đến tận chiều nay, dù sao đi nữa em định sẽ cho anh
biết em đã về.”

“Điều đó vẫn không thể giải thích cho sự
hiện diện của em ở đây.” Quý ngài Gillingham chỉ ra.

“Lạy linh hồn, nhưng anh thật dai dẳng,
Gilly.” Isabel thở dài. “Em đã phải nói với anh là em muốn gặp Justin. Em chỉ
mở nổi mắt ra lúc chiều nhưng em thề là từ trước khi em nhấm nháp tách sôcôla
buổi sáng, em đã được chiêu đãi bởi mấy câu chuyện tào lao, điên rồ về sự bất
cẩn mới nhất của Justin. Em đi xe cả buổi chiều đến đây chỉ để biết là anh ấy
đã về Mandrake với bà mẹ, nhưng anh ấy sẽ trở lại tối nay và rằng anh và Peter
sẽ ăn tối với anh ấy. Giờ anh thỏa mãn rồi chứ?”

Quý ngài Gillingham gặp ánh mắt của Ngài
Peter, đang đứng bên cạnh Quý cô Isabel. Sau khoảnh khắc ngưng đọng, anh ta
hỏi:

“Câu… ơ… câu chuyện điên rồ nào em đã
nghe?”

“Đừng có vờ vịt với em, Gilly.” Isabel la
lên. “Anh cũng đã nghe về nó rồi. Tất cả London đang xáo xào lên với nó và em
muốn biết sự thật từ chính miệng Justin.”

“Loại chuyện nào em đang nhắc đến vậy?”
Anh trai cô hỏi. “Có rất nhiều đấy.”

“Em biết thế,” Isabel độp lại. “và em đã
phải nghe hết tất cả bọn chúng. Lời đồn đại mới nhất đó là Justin đã đặt cược
tự do của anh ta vào ván bài và thắng được một cô dâu.” Một giây phút im lặng
và sau đó cô giậm chân. “Sao?” Cô hỏi. “Nó là thật hả?”

Cô chỉ nhìn vào khuôn mặt hai người đàn
ông đang đối đầu với mình là đủ để biết, và cô cất tiếng ta thán nửa như khóc.
Đúng lúc đó chiếc đồng hồ trên kệ lò sưởi bắt đầu điểm giờ.

“Anh nghe thấy chứ, Gilly?” Ngài Peter
Burley hỏi một cách hoan hỉ, cùng lúc anh ta nói, cánh cửa bật mở và Hầu Tước
Vulcan, đi giầy ống có đinh thúc ngựa và mặc một chiếc áo khoác xám được cắt
may trang nhã với hàng nút ngọc trai trang trí, đứng trước họ.

“Tôi đã bị chậm trễ, quý ngài,” chàng
nói, “nhưng tôi biết các bạn sẽ tha thứ cho tôi.”

Chàng sải chân vào phòng, cởi bỏ đôi bao
tay đi đường và ném chúng cho tên người hầu đi theo sau. Khi chàng nhìn thấy
Quý cô Isabel, đôi lông mày anh khẽ nhướn lên trong một thoáng, sau đó chàng đi
tới, ngọt ngào, cầm tay nàng trong tay mình và đưa lên môi

“Kẻ tôi tớ của em, Isabel,” chàng nói.
“Quả là một ngạc nhiên thú vị.” Sau đó quay lại phía Gilly, chàng hỏi. “À,
Gilly, có tin gì từ White không?”

Sự hiện hữu của chàng như lấp đầy căn
phòng. Tính cách chàng khiến người khác bị áp đảo, gần như sửng sốt. Bá tước
Gillingham là một người đàn ông khá cao nhưng Hầu tước làm anh ta như lùn hẳn
đi.

“Justin,” Isabel nói nhanh, đôi mắt cô
ngước lên hướng tới chàng để chàng không thể không nhìn thấy sự nài xin trong
ánh mắt sâu thẳm hay đôi môi đỏ hồng đang khẽ run run của cô. “Justin, em phải
gặp anh.”

“Đúng vậy! Và tôi đây.” Hầu tước Vulcan
trả lời một cách êm ái.

“Em chỉ vừa trở về Bath tối qua để nghe
thấy cả London đang nói về anh,” Isabel bắt đầu.

Hầu tước giơ tay lên.

“Xin miễn cho tôi những câu chuyện ba hoa
của cái đầu trẻ con, dù thế nào đi nữa, hãy để sau khi chúng ta dùng bữa tối và
rượu vang. Tôi đã đi một mạch từ Mandrake và tôi đang rất khát.”

“Anh đi mất bao lâu?” Ngài Peter hỏi.

“Không hơn 5 giờ đồng hồ,” Hầu tước
Vulcan trả lời. “Tôi chỉ đổi ngựa hai lần. Mấy con ngựa xám mới của tôi rất
tuyệt. Chúng rất xứng đáng với 1000 guineas tôi trả cho chúng.”

“Anh hẳn là rất mệt,” Quý cô Isabel lo
lắng nói.

“Tôi không bao giờ mệt khi tôi cưỡi
ngựa,” Hầu tước Vulcan trả lời, “nhưng tôi có cứng người một chút, và đường
Dover có vẻ đông một cách kì lạ trong thời gian này của năm. Tôi nghĩ là có quá
nhiều người tìm kiếm bờ biển phía nam vì sự quyến rũ của mặt trời vàng.”

Quý ngài Gillingham cười phá lên.

“Đồng guinea vàng còn thích hợp hơn. Tôi
nghe nói những tên buôn lậu mọc đầy lên từng ngày và rằng người Pháp thích thú
trong việc xây dựng xây dựng những con thuyền tiền bạc hơn là thắng trong chiến
tranh.”

“Người Pháp biết cái gì có lợi hơn.”

Hầu tước Vulcan nói và quay lại cầm lấy
ly rượu vang mà tên người hầu, trong bộ đồng phục màu đỏ và bạc, đang dâng lên.

“Em cùng uống với tôi chứ, Isabel?” chàng
hỏi.

Cô lắc lắc đầu và Hầu tước Vulcan, cầm
lấy chiếc ly, hướng nó với cử chỉ nâng cốc một cách im lặng về phía cô trước
khi chàng uống cạn.

“Bữa tối đã sẵn sàng, thưa ngài.”

Viên quản gia nói qua cánh cửa và Hầu
tước Vulcan, để cốc xuống, đưa tay chàng ra cho Isabel.

Khi họ đi tới phòng ăn trước hai người
còn lại, cô thầm thì vào tai chàng một cách riêng tư.

“Anh không tức giận em vì đã tới chứ,
Justin? Em phải gặp anh.”

“Tức giận ư?” chàng đáp lại, không hề
thầm thì, nhưng hạ giọng chàng xuống một chút “Em từng thấy tôi giận em lúc
nào?”

Nàng thở dài

“Không, Justin. Đôi khi em ước gì anh như
vậy. Nó sẽ cho em thấy là ít nhất em có thể gây ra vài cảm xúc với anh.”

Chàng mỉm cười với một ít hoài nghi.

“Tất cả phụ nữ đều như nhau cả,” chàng
nói. “Không bao giờ bằng lòng với một người đàn ông như là chính anh ta.”

Isabel đã định vặn lại, nhưng nàng kiềm
chế những từ đó trên môi mình.

Nàng đã nghe một chút lưu ý gắt gỏng
trong giọng chàng và nhớ ra rằng chàng lúc nào cũng trong tâm trạng hay chỉ
trích một cách cay độc khi chàng trở về sau chuyến thăm viếng người mẹ.

Họ bước vào phòng ăn nơi một người hầu
trong bộ chế phục màu đỏ rượu vang và bạc đứng sau mỗi chiếc ghế. Hàng trăm cây
nến sáp ong trong những chiếc đèn chùm rực rỡ, tráng lệ, trải ánh sáng êm dịu
khắp chiếc bàn dài bóng loáng, trĩu nặng bởi chất đầy những bộ đồ ăn bằng vàng
và những lọ hoa trang trí cắm hoa phong lan. Trong những chiếc thố lớn để làm
lạnh rượu vang, những chai sampanh được đặt trong đá lạnh. một nửa tá ly rượu
bằng pha lê, có biểu tượng riêng, để dùng với mỗi loại rượu khác nhau sẽ được
phục vụ suốt bữa ăn, được đặt bên cạnh mỗi chỗ ngồi. Hầu tước Vulcan ngồi tại
đầu bàn, với Isabel bên phải chàng.

Bữa ăn kéo dài và gồm nhiều loại thức ăn
khác nhau. Món này tiếp món khác được đưa lên trên những chiếc đĩa vàng lớn.
Đầu bếp của Hầu tước rất nổi tiếng với món nước sốt đặc biệt từ nho trắng và
lườn gà được phục vụ cùng thịt bò cuốn, trong khi món thịt bê nấu mềm được bày
biện với nấm và kem.

Khi những người hầu còn ở trong phòng, có
vẻ như mục đích của Hầu tước Vulcan là nói chuyện về những thứ bình thường và
từ chối chủ đề mà chàng biết là sẵn có trong tâm trí cả ba vị khách. Cuối cùng
món tráng miệng cũng được bày lên bàn, ly rượu của mỗi người đã được rót đầy và
những người hầu rút lui.

Hầu tước Vulcan nhìn từ khuôn mặt này
sang khuôn mặt khác và nói êm ái:

“Nói đi nào! Sự kiềm chế mà các bạn đã đặt
lên lưỡi của mình đang khiến các bạn già đi ngay trước mắt tôi đấy.”

“Việc đánh cược, Justin…” Isabel bắt đầu
một cách kích động và những cảm xúc dồn nén bên trong nàng xô đẩy để thoát ra
khỏi đôi môi như cơn thuỷ triều lớn.

“Một phút thôi, Isabel,” anh trai cô ngắt
lời. “Justin, anh đã nghe về Ngài Giles Staverley chưa?”

“Rằng ông ta đã bị giết trong một cuộc
quyết đấu?” Hầu tước Vulcan hỏi. “Vâng, tôi đã nghe điều đó hôm qua.”

“Ông ta đã cố tình để bị giết,” Bá tước
Gillingham nói và có một nếp nhăn giữa đôi mắt “Anh có nghe ông ta thách đấu
với ai không?”

“Blacknorton!”

“Đúng vậy, và tự ông ta bắn lên trời.”

“Kẻ ngốc tội nghiệp,” Hầu tước Vulcan nói
nhẹ

“Blacknorton qua Pháp ngay chiều đó,”
Ngài Peter Burley xen vào. “Đánh cược là hắn sẽ quay trở lại trong vòng sáu
tháng. Sự khuây khỏa sẽ giải thoát cho hắn dù chỉ một thời gian ngắn. Hắn là
một gã xảo trá, và tôi chưa bao giờ thích hắn.”

“Tuy nhiên hắn là một kẻ bắn súng cừ,”
Hầu tước Vulcan nhắc nhở.

Isabel nhìn từ người này sang người khác.

“Có phải Ngài Giles Staverley là cha của
cô gái đó? Em đã không nghe được cái tên. Ông ta có quan hệ gì với Nicholas
Staverley?”

“Là chú, anh tin là vậy,” Anh trai nàng
trả lời.

“Tất nhiên, giờ thì em đã nhớ từng nghe
anh ta nói về ông chú.”

“Nicholas Staverley là một trong số những
kẻ tán tỉnh em, phải không, Isabel?”

Isabel nhún vai.

“Một kẻ chán muốn chết, không nghi ngờ gì
cả. Nhưng không phải anh ta mà chúng ta nói chuyện. Justin, là sự thật à… về cô
gái đó?”

“Dù thật hay không, phụ thuộc vào thứ
được nói với em,” Hầu tước Vulcan chỉ rõ, dựa lưng lên chiếc ghế cao và nhấm
nháp rượu vang một cách trầm ngâm như thể chàng đang thưởng thức mỗi ngụm rượu.

“Justin, anh khiến em điên mất thôi,”
Isabel như khóc lên. “Anh có cưới cô ta không?”

Một sự yên lặng đầy ý nghĩa trước khi Hầu
tước Vulcan trả lời, một cách lặng lẽ, trong sự dửng dưng tẻ ngắt của tông
giọng bình thường của chàng.

“Tôi không nói vậy, phải không?”

“Làm sao anh có thể muốn cưới một người
anh chưa từng gặp mặt chứ?” Quý ngài Gillingham hỏi. “Cả cái cuộc đánh cá đó
thật lố bịch, anh không nên chấp nhận nó.”

“Tôi thề là tôi đã cố giúp đỡ ông già
đó,” Hầu tước Vulcan kéo dài giọng. “Tôi đã thắng một lượng lớn từ ông ta và
sẵn sàng giúp ông ta phục thù.”

“Vì thế trong một giây phút rộng lượng,”
Isabel mỉa mai. “anh lấy từ ông ta của cải, ngôi nhà và bàn tay cô con gái cho
đám cưới! Vớ vẩn, Justin, cái chuyện này quá ám muội, anh không thể trông mong
chúng tôi tin kiểu những câu chuyện thần tiên ở những nơi có anh dính líu. Nói
chúng tôi nghe sự thật. Anh phải có vài sự sắp xếp để nắm lấy 80 nghìn bảng mà
không phải chịu trách nhiệm với cô gái đó? Thôi nào, Justin, nói chúng tôi sự
thật đi.”

Hầu tước Vulcan mỉm cười.

“Câu chuyện suy ra từ cái đầu xinh đẹp
của em, Isabel, vượt xa khỏi trí tưởng tượng của tôi rồi.”

“Vậy thì anh không phủ nhận nó,” Isabel
kêu lên, vỗ tay một cách kích động. “Ôi, Justin, em cảm thấy tất cả họ đã sai
khi họ thề rằng anh sẽ cưới cô ta.”

“Đã ai gặp Tiểu thư Staverley chưa?” Ngài
Peter hỏi. “Quý bà Rohan xác nhận rằng cô ta bị rỗ đậu mùa và béo như con bò
cái Jersey.”

Isabel cười.

“Tôi lại nghe rằng cô ta bị lác,” anh
trai nàng nói. “Thực tế tôi nghĩ tất cả những lời nói về cô ta chỉ là đồn thổi.
Không ai thật sự nhìn thấy cô ta theo như tôi biết, và Nicholas Staverley,
người có thể nói cho chúng ta tất cả cái chúng ta muốn biết, đã đi về vùng quê
vào buổi sáng ngay sau cuộc quyết đấu.”

“Tất cả việc này xảy ra khi nào?” Isabel
hỏi.

“Khoảng mười ngày trước,” anh nàng trả
lời.

“Mười ngày trước,” Isabel lặp lại. “và
anh không làm gì với nó cả, Justin?”

Nàng nói với âm thanh của sự nhẹ nhõm cực
điểm.

“Nói thật sự thì, em yêu quý,” Hầu tước
Vulcan đáp lại. “toàn bộ tình tiết đã trôi tuột khỏi tâm trí tôi. Mẹ tôi gởi
thư cho tôi – có nhiều thứ cần được chăm nom ở Mandrake – và cho tới khi một vị
khách tại bữa ăn tối qua nhắc đến Ngài Giles Staverley đã chết, tôi quả thật đã
quên khuấy toàn bộ.”

“Lạy linh hồn, Justin, thật quá lạnh
lùng!” Quý ngài Gillingham nhận xét. “Anh thắng một vùng đất, một ngôi nhà nổi
tiếng và một cô dâu với 80 nghìn bảng và nó trôi tuột khỏi trí nhớ của anh. Nếu
ai khác mà nói thế, tôi sẽ nghĩ họ thật khôi hài, nhưng, trời ạ, tôi tin anh.”

“Cám ơn anh, Gilly,” Hầu tước Vulcan nói
một cách trang trọng. “và bây giờ khi các bạn đã mang nó trở lại cho sự chú ý
của tôi, tôi gợi ý là chúng ta sẽ đi xuống đó và kiểm tra tài sản mới của tôi.”

“Khi nào? Ngày mai?” Ngài Peter hỏi.

“Ngày mai?” Hầu tước Vulcan lặp lại. “Tại
sao lại trì hoãn? Sao không phải tối nay?”

“Nhưng, Justin, không thể được,” Isabel
phê bình.

Hầu tước Vulcan mỉm cười với cô.

“Không có gì là không thể,” chàng nói.
“Không phải khi mà tôi có liên quan trong bất cứ trường hợp nào. Gilly, Peter
và tôi sẽ đến và tự xem điều kì diệu của Lâu đài Staverley và sự mê hoặc của cô
dâu lác mắt và rỗ hoa của tôi. Tôi tin là nơi đó không xa hơn 20 dặm từ thành
phố. Chúng tôi có thể đi đến và trở về trước nửa đêm.”

“Trời, nhưng tôi không để lỡ một vận may
như thế này đâu,” Ngài Peter kêu lên.

“Em sẽ đi cùng,” Isabel nói chắc chắn.

“Ngay lúc này, Isabel, đừng có nực cười
như vậy,” anh cô phê phán.

“Em sẽ không bỏ qua dịp náo động này đâu.
Anh sẽ mang em theo phải không, Justin? Và cóc cần bài thuyết giáo vô tận của
Gilly. Anh ấy đang tự biến mình thành vú nuôi của em và em thề là em còn không
thể thở mà thiếu đi tiếng càu nhàu của anh ấy về tổn hại em đang gây ra với
danh tiếng của em.”

“Nếu em chỉ biết những thứ đã được nói về
em,” Quý ngài Gillingham rên rỉ. “Em sẽ bị cấm đến Almack[2] chẳng bao lâu nữa
đâu. Em hãy xem nếu em không bị vậy.”

“Ha! Ai thèm quan tâm đến Almack?” Quý cô
Isabel hỏi với một cử chỉ chế nhạo. “Nó chán ngắt một cách khủng khiếp hầu hết
các buổi tối.”

“Thôi được vậy, nếu em cứ phải làm một kẻ
ngốc, em có thể đi theo cách của mình,” Quý ngài Gillingham nói.

“Miễn đó là cách của Justin,” Isabel trả
lời, nhìn Hầu tước Vulcan với sự ước ao trong mắt mà cô chẳng hề nỗ lực để che
giấu. Nhưng Hầu tước không nhìn vào đôi mắt cô như cô mong ước chàng sẽ làm,
cũng không có bất kỳ sự đáp lại nào khi, sau đó nửa giờ, cô ngồi bên cạnh chàng
trong cỗ xe tứ mã và họ bắt đầu lên đường với tốc độ nhanh ngay từ cửa của khu
nhà Quảng trường Grosvenor.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3