Sự may rủi của trái tim - Chương 04 - Phần 1

CHƯƠNG 4

Trên ghế ngồi bọc sa tanh đỏ trong xe,
Serena có đủ thời giờ để suy nghĩ. Thời gian di chuyển chậm chạp trôi qua và
nàng vui mừng khi được nghỉ hai lần lúc đổi ngựa để nàng có thể vào một nhà trọ
chốc lát mà co duỗi đôi chân mỏi nhừ.

Nàng đã đinh ninh là chuyến đi sẽ chẳng
thể dễ chịu gì nhưng hóa ra cỗ xe có bộ giảm xóc tốt đáng ngạc nhiên và đường
thì không hề khó đi như nàng tưởng. Nàng không thể không ấn tượng với sự sắp
xếp công việc hiệu quả suốt chuyến hành trình. Ngựa và những người hầu của hầu
tước luôn đợi họ khi họ tới một nhà nghỉ và thời gian thay đổi đội phục vụ được
rút xuống tối đa. Ở mọi nơi họ đều nhận được sự cung kính đón chào nhất và hiển
nhiên là hầu tước rất có tiếng tăm và được kính trọng trên suốt lộ trình.

Eudora, Torquo và hành lý của Serena được
chuyển đi trước. Serena mong muốn có Eudora cùng đi, nhất là khi nàng biết hầu
tước sẽ không lên cỗ xe bên cạnh nàng mà cưỡi ngựa phía sau. Nhưng đáp lại lời
đề nghị đó, hầu tước Vulcan lạnh lùng trả lời rằng tốt hơn là Eudora tới Mandrake
trước nàng, còn Serena thì không đủ can đảm để đẩy vấn đề đi xa hơn nữa. Chuyến
độc hành đó tuy nhiên cũng có sự bù đắp là cho nàng thời gian để suy tư và loại
bỏ những suy nghĩ hay cảm xúc lộn xộn.

Các sự kiện xảy ra trong hai mươi tư giờ
qua quá nhanh đến nỗi khó lòng biết được nàng đã cảm nhận hay suy nghĩ thế nào
về bất cứ cái gì. Trong vòng mười ngày từ khi cha nàng chết và hầu tước Vulcan
đến Staverley nàng đã chuẩn bị cho sự thay đổi, nhưng nàng không dự tính được
điều gì đột ngột như bị chuyển đi từ Staverley tới ngôi nhà của hầu tước tại
một thông báo trong giây lát. Nàng đã không mong chờ phải nói lời giã biệt với
mọi thứ nàng yêu quý và quen biết trong quãng thời gian Eudora gói ghém hành
cho nàng và hầu tước dùng bữa.

Họ rời Staverley lúc một giờ chiều và hầu
tước Vulcan thông báo là họ sẽ tới Mandrake trước bảy giờ tối. Chắc chắn là họ
đi rất nhanh và trong những cái nhìn lướt qua khung cửa sổ xe, Serena thi
thoảng bắt gặp dáng anh ta, nàng thấy anh ta đang cưỡi ngựa như thể anh ta càng
lúc càng nôn nóng đi tới nơi.

Mỗi lần nàng thoáng thấy khuôn mặt anh ta
là nàng lại rùng mình một chút. Anh ta quả là rất đẹp trai nhưng ở anh ta có
thứ gì đó lạ lẫm và gần như là bí ẩn. Serena tự bảo mình, Phải rồi, Nicholas
nói đúng, đúng ngay trong những điều anh nói. Nàng đã không bỏ lỡ cơ hội trong
khi đợi hầu tước đến, để tìm hiểu thêm về anh ta. Sau những lời buộc tội rời
rạc của Nicholas, Serena quyết định nghe theo người anh họ tất cả những gì anh
ấy biết và anh ấy nghe được về người đàn ông có thể là chồng tương lai của
nàng.

Thật không dễ để vẽ nên một bức tranh
chính xác từ lời kể của Nicholas, bởi vì rõ ràng ngay từ đầu là anh không chỉ
ghét cay ghét đắng hầu tước mà còn e sợ anh ta. Bên cạnh đó, anh cũng tiếp xúc
cá nhân rất ít với quý ngài Vulcan và dựa vào những gì anh quả quyết dựa trên
tin đồn và nghe ngóng mà Serena chắc rằng sẽ công bằng khi cắt bỏ đi phần lớn
câu chuyện đã được thổi phồng.

“Vài người nói hắn là một kẻ thờ phụng Sa
tăng,” Nicholas nói, “nhưng có vẻ như hắn chẳng hạ cố thuộc về bất cứ phường
hội nào. Chính xác hơn là hắn đã bán linh hồn cho quỷ qua một số cách thức tai
ác của hắn.”

“Anh không thể tin những chuyện tầm phào
như thế,” Serena bật cười.

“Sao không?” Nicholas trả lời. “Dù sao,
gã đó cũng lập dị đáng nguyền rủa.”

“Theo kiểu nào?” Serena vặn hỏi.

“Anh ước có thể giải thích ý của anh cho
em hiểu,” Nicholas trả lời. “Em sẽ dễ dàng biết ngay khi em gặp hắn ta.”

“Anh ta làm gì vậy?” Serena hỏi.

“Hắn cũng không làm gì nhiều – ít nhất là
từ những gì anh thấy ở hắn,” Nicholas thành thật nói tiếp; “chính cái cách hắn
làm. Khi hắn ở bàn chơi bạc, hắn thật nguy hiểm. Hắn có cái gì đó vô thường.
Hắn đánh lớn, cực lớn, nhưng hắn dường như không quan tâm này nọ xem mình thắng
hay thua. Hắn ngồi đó với vẻ mặt buồn chán và giễu cợt cứ như thể chuyện ấy
chẳng mảy may quan trọng tí nào, rồi hắn thắng và thắng. Chưa có ai từng nghe
hắn từ chối bất cứ sự đánh cược nào nhưng hắn cũng hiếm khi thua.”

“Chắc chắn là không có gì sai trái hay
quỷ quyệt trong đó chứ?” Serena hoang mang hỏi.

“Không khi anh kể với em về nó,” Nicholas
tức giận nói, “nhưng khi em ở đó, thật là quái dị đến khó chịu. Bất cứ ai là
đàn ông cũng có chút biểu hiện gì khi thắng hoặc thua, nhưng không phải là
Vulcan. Anh thề với em, Serena, thật sự là gã đàn ông đó có cái gì đó bất
thường ma quái.”

“Em tự hỏi sao anh ta lại buồn chán thế,”
Serena ngẫm nghĩ nói. “Sau cùng thì anh ta có quá nhiều thứ.”

“Điều đó quá đúng,” Nicholas chua chát
nói. “Anh ta có tiền, có địa vị và đàn bà, tất cả những người đàn bà anh ta
muốn, bao gồm – dù anh không nên nói điều này với em – một cô gái cực kỳ đẹp –
La Flamme. Nhưng luôn luôn có phụ nữ theo gót Vulcan. Người ta đồn là anh ta
đối xử với họ rất tệ; nhưng không ai biết chắc vì hầu hết các cô đều mù quáng
yêu anh ta đến nỗi họ sẽ không nghe dù là một từ chống lại gã đàn ông đáng
nguyền rủa đó.”

Giờ nghĩ tới quý cô Isabel nàng gặp đêm
hôm trước, nàng không ngạc nhiên khi biết Nicholas đang yêu. Nhưng cũng rõ ràng
là anh không có lỗi trong cảm xúc của nàng về những chuyện quý ngài Vulcan dính
vào.

“Cô ấy yêu anh ta và ghét mình,” Serena
đăm chiêu suy nghĩ và khẽ thở dài. “Giá mà cô ấy biết mình sẵn lòng thay đổi vị
trí với cô xiết bao!”

“Nicholas tội nghiệp! Thật đáng tiếc khi
anh ấy để mất trái tim cho một người ít để mắt tới mình.” Isabel Calver, một
phần trong thế giới ăn chơi và hào nhoáng xoay quanh ông hoàng đó, người luôn
được chào đón và theo đuổi, sẽ không có thì giờ cho một chàng trai non trẻ quê
mùa, ngay cả khi cô ấy không yêu thích ai khác. Nicholas mới gặp gỡ rất ít phụ
nữ trong thế giới trầm lặng của anh ở The Gables. Serena thở dài thay cho người
anh họ.

“Chúng ta là những kẻ quê mùa,” nàng
nghĩ; “thế giới thời thượng không dành cho chúng ta.”

Nàng nghĩ mọi chuyện sẽ đơn giản hóa biết
bao một khi nàng có quan tâm đến Nicholas để kết hôn với anh. Họ sẽ cùng sống
một cuộc sống bình lặng, không biến động, chăm sóc điền trang, quan tâm đến
những chuyện quanh mình, nuôi dạy con cái trong yên bình, hạnh phúc mà không
bận tâm một giây phút nào tới những thứ âm mưu, thất tình hay náo nhiệt của
London.

Serena gần như thấy hối hận khi từ chối
lời cầu hôn của Nicholas. Anh ấy thật rộng lượng khi cầu hôn nàng. Anh đã vì sự
an bình của nàng, đặt mối quan tâm và tình yêu anh dành cho quý cô Isabel sang
bên. Nicholas yêu quý! Nàng từ chối anh vì lòng tự trọng, vì danh dự của nàng,
và cũng bởi vì, nàng chưa có giây phút nào tưởng tượng nổi mình sẽ yêu hay kết
hôn với ông anh họ.

Đời mới nhộn làm sao, Serena mơ màng. Lấy
một người đàn ông mình chẳng biết tí gì lại dễ hơn lấy ai đó mà mình đã biết từ
khi còn bé tí và chỉ coi như anh ruột.

Cỗ xe bất ngờ đỗ lại, nàng nhìn ra bên
ngoài hi vọng sẽ được thấy sân của ngôi nhà nghỉ nữa, nhưng thật ngạc nhiên là
họ đang ở ngoài vùng nông thôn. Chuyện gì làm họ dừng lại vậy? Nàng tự hỏi; và
rồi một người hầu mở cửa xe và hầu tước bước vào, ngồi xuống cạnh nàng.

“Chỉ còn năm dặm nữa là tới Mandrake,”
anh ta nói, “và tôi nghĩ tôi sẽ đi cùng cô chặng cuối của cuộc hành trình.”

“Ngài thật chu đáo, thưa hầu tước,”
Serena đáp, chỉnh lại dây buộc mũ, và ngồi lui một chút vào góc.

Cánh cửa xe đóng lại và với một cú giật
mạnh, những con ngựa lại lên đường.

“Cô mệt ư?” hầu tước Vulcan hỏi thăm.

“Không một chút nào.” Serena trả lời.
“Chuyến đi thật dễ chịu. Cỗ xe của ngài rất là tiện nghi.”

“Tôi cho đóng nó đặc biệt để đi nhanh,”
hầu tước trả lời, và sau đó, quay lại nhìn nàng, anh nói. “Cô có sợ không?”

Serena không giả vờ để hiểu lầm anh.

“Anh họ Nicholas đã nói với tôi về
Mandrake,” nàng nói. “Anh ấy nói rằng đó là một nơi rất tuyệt vời dù cho anh
chưa từng thấy nó. Nhưng mẹ của ngài, thưa hầu tước, bà sẽ… nghĩ gì về sự dời
đến bất ngờ của tôi? “

“Nó sẽ không bất ngờ,” hầu tước Vulcan
trả lời, và Serena cảm thấy giọng anh có chút âm sắc khắc nghiệt. “Tôi đã báo
tin tới Mandrake sáng sớm nay để thông báo cho mẹ tôi biết rằng tôi sẽ mang cô
– về nhà.”

“Bà ấy sẽ phiền lòng chăng?” Serena hỏi.

“Cái này còn phải đợi xem,” hầu tước
Vulcan trả lời khéo léo. “Mẹ tôi thường hay phản ứng bất ngờ, nhưng cố gắng
đừng sợ bà ấy.”

“Tôi sẽ cố,” Serena trả lời và thêm vào
một chút bạo dạn. “Bà ấy có ghê gớm không?”

“Mọi người cũng nói thế,” hầu tước Vulcan
trả lời với một nụ cười nhạt. “nhưng họ cũng nói tương tự như thế về tôi.”

“Và họ nói đúng.” Serena trả lời nhanh
chóng mà không suy nghĩ, rồi nàng hấp tấp thêm vào: “Tôi xin lỗi, tôi không nên
nói thế. Xin hãy lượng thứ.”

“Không có gì phải lượng thứ cả,” hầu tước
Vulcan nói. “Thi thoảng… tôi đánh giá cao sự thành thật.”

“Đó là một điều hay,” Serena trả lời.
“Hầu tước, ngài thấy đấy, tôi chỉ là một đứa con gái quê mùa, nhưng từ khi tôi
lớn tôi đã tự làm cô chủ. Tôi đã nói những gì tôi nghĩ, làm những điều tôi muốn
và chưa có ai cự tuyệt tôi. Tôi e rằng ngài sẽ thấy tôi rất bất lịch sự bên
cạnh các quý bà thượng lưu của ngài.”

Hầu tước Vulcan quay đầu về phía Serena
và hình như lần đầu tiên nàng thấy mắt anh ta có chút gì đó biểu lộ sự quan
tâm. Anh ta nhìn nàng trong một hay hai giây mà không trả lời, rồi cuối cùng
anh ta bất ngờ hỏi:

“Cô có thể hứa một điều với tôi không, cô
Staverley?”

“Nếu tôi có thể,” Serena trả lời.

“Vậy hãy hứa là cô sẽ luôn luôn nói sự
thật với tôi,” hầu tước Vulcan nói. “Thế giới ngày nay đầy rẫy những con người
giả bộ và nói dối. Sự giả bộ luôn luôn làm tôi chán nản và những lời nói dối
cũng làm tôi không nuốt trôi nổi. Cô có thể ghét tôi, nhưng chí ít hãy làm ơn
nói với tôi sự thật. Cô sẽ hứa với tôi điều đó chứ?”

“Tại sao lại không?” Serena trả lời. “Đó
là một lời hứa rất dễ mà thưa hầu tước, tôi thề với ngài là tôi sẽ luôn nói lên
sự thật.”

Hầu tước Vulcan thở dài.

“Tôi hi vọng cô sẽ thấy dễ dàng khi tiếp
tục làm điều đó.”

Có một sự yên lặng ngay sau đó, Serena
liếc nhìn anh qua rèm mi. Một người lạ lùng làm sao! Trong một giây lát anh ta
nói chuyện với cô như thể anh quan tâm đến những gì anh nói hơn trong phong
thái uể oải thường ngày.

“Anh ấy không hạnh phúc sao?” Serena hồi
tưởng, và rồi nhanh chóng thêm vào. “Sao mình phải lo lắng xem anh ta có hạnh
phúc hay không chứ?”

Cỗ xe tăng tốc khi nó xuống dốc. Serena
nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy mặt trời đang lặn xuống và bầu trời vàng rực bởi
hoàng hôn.

“Chúng ta sắp đến nơi chưa?” nàng hỏi.

“Cô sẽ thấy Mandrake trong chốc lát nữa
thôi,” hầu tước Vulcan trả lời.

Serena không bao giờ quên được cái nhìn
Mandrake lần đầu tiên. Phần giống lâu đài, phần giống biệt thự, mái nhà và các
ống khói của nó in bóng lên nền trời vàng ối. Hàng trăm ô cửa sổ phát ra những
tia vàng chào mời lấp lánh trong buổi chiều tà còn phía trước, phía dưới và bao
quanh nó là biển, một khối chuyển động của vàng đang tuôn chảy. Nó quá chói lọi
đến mức nàng phải nhắm mắt trước vẻ đẹp lấp lánh của nó. Khi nàng mở mắt,
Mandrake đã lờ mờ hiện ra gần hơn – quá rộng lớn, quá đáng sợ và quá ấn tượng
đến mức nàng cảm thấy mình tầm thường và e sợ.

Nàng nghe tiếng hầu tước vẳng bên cạnh:

“Ngôi nhà vốn được xây để làm công sự và
mỗi thế hệ kế tiếp lại bổ sung cho nó. Dòng họ tôi đã ở đây hàng trăm năm, tất
cả họ đều góp phần sửa sang ngôi nhà.”

Anh ta nói rất nhẹ nhàng nhưng lời nói
của anh ta đượm vẻ chiếm hữu tự hào không thể che giấu hoàn toàn.

“Anh ta thực sự yêu ngôi nhà,” Serena sắc
sảo suy xét, và nàng đã không còn sợ sệt sự tráng lệ và kích thước đồ sộ của nó
như trước nữa. Với hầu tước Vulcan, dù là người kỳ lạ nhưng ngôi nhà vẫn là mái
ấm như Staverley đối với nàng.

Nàng liếc nhìn mặt biển với những vách đá
hùng vĩ lần cuối rồi cỗ xe quay vào phía trong, xa rời bờ biển để họ tới gần
Mandrake từ phía bắc, xe qua những chiếc cổng có hoa văn bằng sắt và dường như
đã đi vào một cái sân bên trong rất rộng. Cỗ xe dừng lại, một người hầu nhảy
xuống để mở cửa xe, và giờ đây Serena cảm thấy nỗi mệt nhọc mà nàng đã phủ nhận
lại đang tràn ngập người. Đó là một chuyến đi dài và thêm nữa nàng cảm thấy
thiếu trang bị trước những gì đang chờ đợi. Nàng kéo chiếc áo choàng quanh
người và vịn tay vào hầu tước Vulcan khi anh ta đứng chờ để giúp nàng bước
xuống.

“Chào mừng cô tới Mandrake,” anh ta nhẹ
nhàng nói và nàng ra khỏi cỗ xe, bước xuống khoảng sân lát đá phiến.

Qua một mái cổng có cột trụ, nàng có thể
thấy cửa được mở ra và một dãy những người hầu mặc chế phục đang đợi họ bước
vào. Trong chốc lát nàng cảm thấy nỗi khiếp sợ tràn ngập bên trong, không kịp
suy nghĩ và theo bản năng, những ngón tay nàng bám chặt vào tay hầu tước.

“Người hầu gái và con chó đang chờ cô,”
anh ta nói, và nàng hiểu nằng anh ta đã cho nàng sự an ủi hợp lý nhất khi nói
cho nàng hay là nàng không hoàn toàn không có bạn bè.

Nàng mỉm cười biết ơn với anh ta, và để
anh ta dẫn nàng đi qua cửa. Những người hầu cúi mình chào, những người theo hầu
đỡ lấy mũ và găng tay của hầu tước. Một cái sảnh lớn được thắp bởi hàng trăm
cây nến, những cây hoa cảnh to lớn dọc hành lang được trải thảm mềm mại và cảm
giác về một giấc mơ kỳ lạ là ấn tượng của Serena khi nàng bước tới.

Rỗi bỗng nhiên cửa mở vào một căn phòng
rực rỡ ánh sáng. Những chiếc rèm nhung màu đỏ treo trên tường màu bạc và xanh
lục, những chiếc gương sáng lấp lánh, những bức chân dung khổng lồ trong khung
mạ vàng, và thêm nữa là những bông hoa vàng, trắng và đỏ, những ngọn lứa nhấp
nhô trong lò sửa đang chào mời.

“Justin! Ta không nghĩ là con sẽ trở về
ít nhất là trong một giờ nữa,” một tiếng la lên, và một người phụ nữ bước ngang
qua phòng về phía họ, một người phụ nữ lộng lẫy và lấp lánh những đồ trang sức
trên người. Nhưng mặc cho những viên ngọc lòe loẹt bà đeo, mặc cho bộ váy áo
táo bạo bà mặc, chính khuôn mặt bà mới quá hấp dẫn đến mức Serena chỉ có thể
ngỡ ngàng nhìn hầu tước phu nhân Vulcan.

Nàng đã ngỡ sẽ thấy một người rất khác
biệt, nhưng đầu tiên và trước hết là một người lớn tuổi hơn. Người phụ nữ này
gần như tầm tuổi con trai mình, và chỉ khi sự ngạc nhiên thứ nhất rời đi thì
người ta mới chú ý thấy những nếp nhăn dưới đôi mắt chuốt mascara và những nếp
da trùng xuống chiếc cổ trắng ngà. Thoạt nhìn thì điều đó khó mà ảnh hưởng nổi,
khó mà thét lên ngạc nhiên trước một làn da trắng muốt mềm mại như hoa mộc lan
và đôi mắt thăm thẳm gần như tím biếc với hàng mi đen huyền và khuôn mặt hình
trái xoan đến hoàn hảo của bà, chiếc mũi thanh tú, cặp lông mày sẫm hình cánh
cung trên vầng trán vuông, và trùm trên chúng là mái tóc đỏ rực lộng lẫy đáng
kinh ngạc với những lọn cong tự nhiên hai bên thái dương ăn khớp với cặp hoa
tai đính kim cương hết sức hợp thời.

“Cái này nghĩa là sao?” bà hầu tước phu
nhân hỏi, nói nhanh và nôn nóng: “Lá thư này ta nhận từ con lúc sáng hả? Ta
không tài nào hiểu nổi một từ trong đó.”

“Nó nghĩa như nó nói, Mẹ ạ,” hầu tước
Vulcan đáp. “và con xin giới thiệu, cô Serena Staverley.”

Lần đầu tiên bà hầu tước nhìn Serena. Bà
ta cao lớn nên Serena phải ngước lên. Khi ánh mắt họ gặp nhau, nàng bỗng thấy
chấn động, hoặc là sự lĩnh hội, hoặc là sự sợ hãi vụt qua người nàng. Nếu khuôn
mặt hầu tước Vulcan không hề diễn cảm thì khuôn mặt mẹ anh ta lại rất đối lập.
Trong đôi mắt bà hầu tước, Serena nhìn thấy sự tức giận và dường như là một sự
căm ghét mà cả đời nàng chưa từng gánh chịu. Hai người phụ nữ đứng nhìn nhau
trong giây lát rồi bà hầu tước làm một cử chỉ biểu hiện với đôi tay mình.

“Kinh quá! Toàn bộ chuyện này thật là lố
bịch, Justin, và con biết rồi đấy.”

“Ngược lại,” hầu tước đáp. “đây là một
việc nghiêm túc, Mẹ thân yêu, con phải đề nghị mẹ chấp nhận.”

“Một việc là con sẽ cưới đứa con gái này
à?”

Bà hầu tước nói cứ như Serena không hề
đứng ở đó.

“Chuyện này vẫn còn chưa quyết định,” hầu
tước Vulcan nhẹ nhàng trả lời. “Trong thời gian đó, cô Staverley là khách của
chúng ta.”

Bà hầu tước sốt ruột quay đi và lại nhìn
Serena.

“Con trai ta thông báo rằng cô và nó được
hứa hôn,” bà nói the thé. “Cô là ai và cô gặp nó ở đâu?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3