Mắt trái - Chương 40
CHƯƠNG 40
“Mình buồn chán quá, nói chuyện với mình đi!”, hôm nay không biết đã là lần thứ mấy, cô nói mấy chữ này.
Anh cứ vùi đầu vào công việc, không hề nhìn cô.
Vẫn không muốn đếm xỉa tới cô?
Diệu Diệu trốn trong chậu thủy tiên, chán tới mức sắp ngủ gục.
Cô bẩm sinh là người bận rộn, bắt cô thế này đúng là tội lỗi.
“Bạch Lập Nhân, làm ly trà sữa trân châu uống đi.”
Trong văn phòng làm gì có trà sữa trân châu?!
Diệu Diệu đã chán tới mức không có gì để làm.
Cuối cùng anh cũng ngước lên, đang lúc cô tưởng anh sẽ mắng mỏ, thì chỉ thấy anh ấn vào loa ngoài điện thoại.
Bên kia lập tức có một giọng nói trong trẻo vang lên, “Anh Lập Nhân, chuyện gì ạ?”.
Anh Lập Nhân? Diệu Diệu làm động tác sắp ói ra.
Dù sao, cô cứ ngứa mắt Đỗ San San đấy! Đó cũng là lẽ thường, chẳng ai có cảm tình với một cô ả đã cướp mất hai người bạn trai của mình cả.
“San San, giúp anh ra ngoài mua ly trà sữa trân châu, được không?”, anh hỏi.
Diệu Diệu lườm anh.
Giọng điệu này đúng là khách sáo, lịch sự, so với lúc sai bảo cô làm việc, cái thái độ đó đúng là trịch thượng. Quả nhiên, từng có “gian tình” với nhau thì giờ cũng còn chút cảm giác mà.
“Anh Lập Nhân, anh có khách hả?”, Đỗ San San nghi hoặc.
“Không, anh muốn uống”, anh thản nhiên như thường.
Dù sao ban sáng, anh ôm chậu thủy tiên tới công ty thì đã lôi kéo bao ánh mắt nghi ngờ rồi, có thêm nữa cũng chẳng hề gì.
Mọi người đều nghĩ anh có sự thay đổi lớn về tính tình.
Nghe câu trả lời đó, “Vâng, ngay thôi ạ!”, Đỗ San San đáp liền, không hỏi thêm.
Cúp máy, anh tiếp tục công việc.
Diệu Diệu vẫn nhớ, hai ba tháng trước, khi anh gặp lại Đỗ San San, rõ ràng có vẻ vương vấn.
“Trước kia là thế, giờ thì không ghét bỏ gì nữa”, câu trả lời của anh đơn giản, rõ ràng.
Không ghét đó mà, không ghét!
Không hiểu vì sao, mấy chữ ấy cô nghe mà ngứa cả tai.
“Chuyện của tôi, cậu đừng phí công”, anh không định tiếp tục đề tài này.
Thì cô đang buồn chán, đang nghe ngóng mà?
Diệu Diệu còn định nói gì thì Đỗ San San gõ cửa bước vào.
“Trà sữa trân châu”, cô ta đặt ly nước xuống trước mặt anh.
Bạch Lập Nhân lặng lẽ đẩy chậu thủy tiên sang bên.
Trà sữa nóng hổi! Diệu Diệu hào hứng.
Hít hít hít, cô tập trung tinh thần, hai mắt nhìn chằm chằm, lại bắt đầu học “Hấp hấp đại pháp”.
“Ngủ không ngon ạ?”, Đỗ San San chưa đi mà ngồi xuống trước mặt anh, quan tâm.
“Ừ”, thực tế thì anh đã hơn bốn mươi tám tiếng chưa ngủ rồi.
“Mấy hôm nay Khiêm Quân cũng thế, anh ấy không hề rời khỏi bệnh viện! Chuyện này xảy ra, ai cũng vất vả.”
Ủa, trân châu hơi run run kìa!
Diệu Diệu hưng phấn, cố ý không nghe bọn họ nói chuyện.
Cô làm chuyện gì cũng rất cần mẫn, rất chăm chỉ, khá là tập trung tinh thần...
“Em định làm gì?”, Bạch Lập Nhân buông bút, lắng nghe cô ta nói.
“Còn làm sao? Dù gì thì trong thời gian gần, bọn em sẽ không kết hôn”, Đỗ San San cố ý tỏ ra đau buồn.
Nghe câu này, Bạch Lập Nhân cũng yên tâm.
“Liệu Diệu Trăn cũng ngốc quá...”
Cố ý phớt lờ linh hồn đang buồn bực đến nội thương, Diệu Diệu tiếp tục nhìn chăm chăm trà sữa trân châu của mình.
Nói xấu cô chứ gì? Không nghe cũng được.
Phải, là rất ngốc, mà cái tên ngốc đó vẫn còn xem như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Ngón tay thò ra, nhắm chuẩn vào đám khói trắng kia, anh bực bội búng tay.
“Ái da...”, quả nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Bắt nạt được cô là anh thỏa mãn rồi, khóe môi hơi nhướng lên để lộ nụ cười ranh mãnh.
Đỗ San San nhìn đến đờ người.
Từ sau khi gia đình gặp biến cố, Bạch Lập Nhân chưa từng cười như thế trước mặt cô ta.
Bạch Lập Nhân tuy ngoài mặt tỏ ra ngạo mạn, nhưng nói cho cùng, vì cô ta đã từng thấy vẻ nghịch ngợm, thích phá phách của anh lúc nhỏ rồi. Lẽ nào anh vì nghe thấy tin cô ta không kết hôn trong thời gian gần, mới cười vui vẻ thế?
Đỗ San San hít hơi, lấy hết can đảm, “Anh Lập Nhân, em định nghe theo lời anh, chia tay Tiết Khiêm Quân”.
Quyết định của Đỗ San San khiến anh ngẩn người, nói ngay, “Hôm đó tư duy của anh hơi rối loạn, mới đề nghị bất hợp lý như vậy, thực ra em không cần nghiêm túc...”.
Anh không mong cô ta chia tay Tiết hồ ly, vì...
Như thế chẳng phải quá hời cho Liệu Diệu Trăn?!
“Không, em nghĩ kỹ rồi, lễ đính hôn đã xảy ra tai nạn về máu, có lẽ cũng là lời khuyến cáo của ông trời với em”, Đỗ San San lắc đầu.
“Khuyến cáo?”, anh thắc mắc.
Đỗ San San mỉm cười, tỏ ra rất đáng yêu, “Vâng, chọn đính hôn là vì em muốn quên một người, bắt đầu lại từ đầu! Chuyện lần này khiến em nhận thức được, em không thể vì nỗi tuyệt vọng của mình mà làm tổn thương người khác”.
Bạch Lập Nhân lại ngẩn người.
Anh không ngốc, tất nhiên hiểu ra ngay ý của cô ta.
Cụp mắt xuống, anh vô thức dùng ngón tay cái mân mê lá cây thủy tiên.
Tại sao là lúc này?
Anh tưởng, quá khứ đã qua đi.
Nhưng anh bây giờ rất rất cần một người thân đến mức có thể cởi đồ, lên giường...
Nếu người này là San San...
Lúc này đang là giữa trưa, cô không thể xuất hiện nguyên hình dạng.
“Bạch Lập Nhân, cậu đừng quấy rối mình nữa!”, đám sương đó bay qua bay lại, cô trong màn sương e thẹn, hét lớn.
Anh “sờ” cô đã một, hai tiếng đồng hồ rồi, người cô từ trên xuống dưới sắp bị anh “sờ” hết rồi!
Ban nãy cô cũng nghe thấy lời Đỗ San San nói, nên cô nhịn, gắng sức né tránh ngón tay anh, không quấy phá anh.
Nhưng ai ngờ, anh lại thất thần đến mức sờ mãi không ngừng.
Anh không biết là, ban nãy khi không tránh kịp, anh... anh không chỉ “sờ” ngực cô, còn “sờ” cả mông cô...
Quấy rối? Một chậu thủy tiên?
“Linh hồn, cậu đang nói đùa gì đó?”, Bạch Lập Nhân giật mình, hừ mũi.
Phiền phức quá!
“Dù sao, cậu không được sờ lá cây lung tung nữa”, cô tức tối.
Bây giờ cô đang phủ phục trên lá cây mà, anh sờ lá cây, có nghĩa là sờ cô còn gì.
Anh túm lấy bình xịt nước, xịt xịt vài cái vào trong chậu.
“Á! Người mình ướt hết rồi...”, vẳng ra tiếng hét thất thanh của Diệu Diệu.
Nghe thế, anh cười vui vẻ, “Nên, bây giờ cậu ‘ướt’ rồi hả?”.
Anh không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này, nghe được giọng cô, biết cô luôn ở bên cạnh, tất cả đã thỏa mãn rồi.
“Cậu đã mệt nhọc rồi, không cần tắm cho mình đâu!”, Diệu Diệu bị bắt nạt, khóc không ra nước mắt, “Cậu còn xịt nữa là mình thoát y đó!”. Cô cũng phải lưu manh chứ!
“Cậu cởi đi, tôi đang muốn xem xem linh hồn thì thoát y thế nào đây”, anh lạnh lùng nói.
Thế mà cũng không dọa anh được? Diệu Diệu tức muốn thổ huyết.
Tại sao cô vẫn chưa học được búng tay thần công, nếu làm được thì giờ đây cô chắc chắn sẽ đáp lễ anh bằng một viên trân châu rồi.
Sau này, cô không bao giờ dám nói anh quấy rối một chậu thủy tiên nữa!
••
Lại đến tối, cô tiếp tục ngồi trên sàn nhà, đôi môi quyến rũ tiếp tục tròn vo, luyện tập “hít” vô cùng vất vả.
Bạch Lập Nhân ngồi trên sofa, trông như đang chuyên tâm đọc báo, thực ra thì tâm tư đều dồn cả vào cô.
Cô hy vọng anh không còn là trai tân.
Anh xưa nay chưa từng nói với ai, kể cả cô, thực ra anh thường xuyên nghĩ tới cảm giác được hôn đôi môi mọng đỏ đó, nghĩ đến chuyện đụng chạm tới cơ thể mướt như ngọc ấy.
Cô có một đôi chân rất đẹp, dễ dàng thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của nam giới, và khả năng liên tưởng phong phú của họ. Anh cũng từng tưởng tượng đôi chân đẹp ấy quấn quanh người mình, tưởng tượng tiếng cô nằm bên dưới anh, thật quyến rũ, và càng tưởng tượng đến cảm giác bùng nổ cao trào khi vùi sâu vào cơ thể mềm mại của cô.
Anh là người đàn ông bình thường.
Còn cô, ngoại hình quá “chín”, đẹp đẽ đến độ như lúc nào cũng có thể bùng nổ, kiều diễm đến mức chút nữa thôi là đã trở thành phàm tục.
Kiểu gợi cảm đó là bẩm sinh, không phải cố ý tỏ ra như thế.
Lúc này, cô vẫn mặc bộ lễ phục có phần quyến rũ, ngồi trên sàn nhà, tự cho là linh hồn nên quên mất bộ ngực đầy đặn kia như sắp nhảy ra khỏi áo ngực, giống như đang dụ dỗ đàn ông: Mau đến hôn em đi!
Thực tế thì...
Anh cúi người, vòng tay ôm eo cô, còn người xoay lưng lại với anh thì không hề hay biết, vì cô chẳng khác gì so với không khí trong tay anh.
Bạch Lập Nhân quay mặt đi, tự cảnh cáo mình phải là chính nhân quân tử, đừng vì chuyện “phá thân” mà liên tưởng bậy bạ với một linh hồn.
Anh tự nhủ, anh nhất định phải khiến cô tỉnh lại, có được cuộc sống bình thường, xem như báo đáp mấy năm nay cô đã ở cạnh anh mà không một lời oán thán.
Nhưng... Lát sau, không kiềm chế nổi, anh vẫn quay lại, ánh mắt tiếp tục bị cô thu hút mạnh mẽ.
“Bạch Lập Nhân, cậu xem, có cảm thấy trân châu trong ly trà sữa động đậy không?”, cô vui vẻ quay sang, mắt nhìn thẳng mắt, Diệu Diệu giật mình ngồi lùi lại mấy tấc.
Cô cứ quên, bây giờ mình là hư thể, còn anh, là một thực thể thật sự, họ khác nhau.
Chắc vì vẻ mặt Bạch Lập Nhân quá tự nhiên, không hề hoảng sợ trước cô, mới khiến cô thường xuyên quên đi sự khác biệt đó.
Cô nuốt nước bọt, bị anh nhìn như thế lại có cảm giác khó xử.
Nhưng...
“Chẳng thấy động đậy gì cả”, anh trả lời, mặt dửng dưng.
Hả? Diệu Diệu mới sực tỉnh, ban nãy anh nhìn ly trà sữa trân châu trên đất, chứ không phải cô.
Tâm trạng lại có chút hụt hẫng, cuốn trôi mọi cảm xúc hào hứng ban nãy.
“Vậy mình thất bại rồi à?”, cô ủ rũ ngồi bệt xuống đất.
Anh cầm ly trà sữa đặt trên sàn nhà lên, hớp từng ngụm trà sữa đã hơi nguội, thêm chất bảo quản, mùi vị thực sự chẳng ra sao.
“Vậy khoai tây chiên thì sao? Cậu ăn thử xem có cảm giác thay đổi mùi vị không? Ban nãy mới cảm thấy hình như mình đã ăn được chút vị khoai tây chiên rồi.”
Uống hết ly trà sữa, anh lại giơ tay lấy chỗ khoai tây chiên mà anh đã đổ ra đĩa rồi cũng đặt trên sàn nhà.
Anh thong thả ăn một miếng.
Rất giòn rất thơm.
Anh đang định nói nhưng nhìn đôi mắt đẹp đầy mong mỏi của cô, bốn chữ bình luận vốn đơn giản lại mắc ở lưỡi, rồi thì anh xị mặt, chê bai: “Khó ăn quá, trước kia tôi đã từng ăn thứ thực phẩm vớ vẩn này đâu, sao mà biết có phải vị này hay không?”. Nếu mấy năm trước có người nói với anh, rằng anh sẽ không sợ bẩn không sợ mệt không sợ no để “ăn thử” cùng một cô gái, anh tuyệt đối sẽ nghĩ rằng đó là câu chuyện nực cười nhất thế gian.
Hai hôm nay, anh ăn vặt nhiều tới mức muốn ói rồi.
Hử?
Nghe thế, mặt cô tỏ ra thất vọng nhưng cũng không còn ủ rũ như lúc nãy nữa.
Kết luận sau nỗ lực tối nay là, Bạch Lập Nhân chưa từng ăn khoai tây, không thể so sánh, không thắng không thua, vẫn nên tiếp tục cố gắng!
Điện thoại trong nhà bỗng đổ chuông, Diệu Diệu theo thói quen chụp lấy.
Cô ở trong nhà đã quen, chẳng qua chỉ là động tác vô thức.
Nhưng vẫn thế, cô chỉ có thể lặng lẽ đờ đẫn nhìn năm ngón tay trong suốt của mình xuyên qua điện thoại.
Bạch Lập Nhân nghe máy, mẹ anh mới nói vài câu, anh đã cau mày: “Nhanh thế ạ?”.
Hóa ra mẹ đã sắp xếp cho anh đi xem mắt, hơn nữa không chỉ là một.
Mẹ cứ tưởng anh và Diệu Diệu là một cặp, cũng rất thích cô, nhưng từ khi biết anh và Diệu Diệu đã đường ai nấy đi từ chung cư này, và sau khi có tin đồn Diệu Diệu tự tử vì tình, bà đành bất lực từ bỏ suy nghĩ đó.
Bây giờ nghe nói anh tự nguyện đi xem mắt, bà đương nhiên phải nghiêm túc tìm kiếm, tích cực chuẩn bị chứ.
“Tối nay, tối mai, tối kia đều xem mắt?”, anh thấy da đầu tê dại.
Diệu Diệu vốn đang đau lòng, thấy bộ dạng anh thì không kìm được phì cười.
“Thế này đi, hẹn tối nay cùng gặp cả ba người!”, anh quả quyết, không muốn phí thời gian.
Nếu có thời gian rảnh, anh muốn ở nhà hơn, nhìn linh hồn kia luyện “hít” đồ ăn.
Diệu Diệu miệng há thành chữ O, trợn mắt.
Thế cũng được hả? Anh nghĩ là phỏng vấn tuyển người chắc? Lại còn ba cô gái cùng gặp, anh không sợ bị đám phụ nữ đó đánh hội đồng sao?
Anh có đầu óc không? Xem mắt như thế chắc chắn sẽ thất bại, có thể anh còn bị ăn ba cái tát nữa.
Bà Bạch cũng đang khuyên nhủ bên kia, nhưng anh vẫn kiên quyết: “Yên tâm, không có vấn đề gì đâu mẹ! Mẹ hẹn một người lúc bảy giờ rưỡi, người khác tám giờ rưỡi, người còn lại tất nhiên là chín rưỡi, cùng một địa điểm, không cùng phòng là được!”. Mỗi đối tượng xem mắt cho một tiếng đồng hồ là anh đã xem trọng họ lắm rồi.
Mẹ xưa nay không thắng nổi anh nên lúc cúp máy, chuyện này đã được quyết định như vậy.
Anh quay lại, về phòng thay đồ.
“Này, cậu như thế không có thành ý gì cả!”, Diệu Diệu bất bình, thay các nữ đồng bào, bay phía sau lưng anh.
Anh đóng cửa, cô xuyên qua.
Đây là lần đầu cô vào phòng ngủ, trước kia cô rất muốn vào nhưng ngại vì đó đã là phòng ngủ của anh, cô sợ Bạch Lập Nhân chê phiền phức, nên đành giữ quy tắc, ở ngoài phòng khách.
Căn phòng này, cũng từng là phòng ngủ của cô. Hiện giờ tuy đã thay đổi bộ drap giường rất nam tính, thêm một cái bàn và máy tính, phòng ngủ trở nên sạch sẽ hơn, không chút bụi, nhưng cách bài trí vẫn thế, khiến cô mới nhìn đã thấy thân thuộc tới mức muốn khóc.
Bạch Lập Nhân cởi áo ngủ, để lộ tấm lưng trần chắc khỏe.
Đúng là có một con thanh long đang uốn mình trên vai trái anh.
Hoa văn trên đó thật thú vị, Diệu Diệu tiến lại gần, tò mò đến mức muốn giơ tay ra sờ thử.
Rất là đàn ông, nhưng, ha ha, không hợp với Bạch Lập Nhân.
Nhưng bỗng, kim quang lóe lên.
Con rồng đó, mắt trừng trừng như bị nứt ra, con ngươi đen rõ ràng như muốn nhảy ra ngoài, miệng nó há to, máu đỏ chảy như sắp nuốt mất linh hồn cô.
Cô kêu thảm thiết, như bị ai tát cho một cú, ngã nhào xuống đất.
Hóa ra điểm hội tụ của kim quang trên người Bạch Lập Nhân là ở đây.
Vòng tay pha lê chỉ có thể kìm nén kim quang trên người anh, nhưng một khi anh cởi áo, để lộ con rồng đó, thì linh hồn cô căn bản không chịu nổi mắt rồng và miệng rồng.
Cũng may cô tránh kịp.
Nghe tiếng hét thảm thiết phía sau, Bạch Lập Nhân lập tức quay đầu lại, thấy Diệu Diệu không biết chui vào từ bao giờ đang toát mồ hôi lạnh, thở hổn hển ngồi trên sàn nhà.
“Sao vậy?”, Bạch Lập Nhân định chạy tới xem tình hình cô thế nào.
“Cậu mặc áo vào đã”, Diệu Diệu bịt mắt mình, kêu la.
Trời ạ, cô sắp bị con rồng đó làm hồn phi phách tán mất thôi.
Cô không ổn.
Đây không phải kiểu e thẹn của phụ nữ, dù sao nhìn thấy nửa thân trên của đàn ông rồi thẹn thùng kêu lên không giống cá tính của cô.
Anh vội vàng mặc áo sơ mi hoa văn màu đen rất thời trang vào, thậm chí áo mới cài nút một nửa, anh đã chạy tới.
“Xảy ra chuyện gì?”
Trán Diệu Diệu ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố gượng cười, “Không sao”. Không muốn để anh lo, cô chỉ bị con rồng trên người anh làm bị thương thôi.
Tiếng chuông điện thoại lại reo vang, không cần nghe máy cũng biết là mẹ giục anh đi mau.
“Bạch Lập Nhân, cái giường của cậu... hình như rất dễ ngủ... mình có thể... nằm ở đó một lát không?”, cô càng nói càng lí nhí, nghe rất đáng thương.
Ban nãy cô vừa vào phòng, đã vô cùng muốn nằm ngủ trên chiếc giường đó.
Nhưng nếu không phải bây giờ quá yếu, cô cũng sẽ chẳng đề nghị quá đáng như vậy.
Cuộc đời, đúng là thê lương vô hạn.
“Cậu không đi với tôi à?”, anh thắc mắc.
Mấy hôm nay, cô luôn bám theo anh, bây giờ tự giác như thế, đúng là anh có phần không quen.
Thực ra anh không ngại ôm theo chậu thủy tiên đi xem mắt.
“Thôi, cậu đi xem mắt, mình chen vào làm gì”, cô mệt mỏi lắc đầu.
Cô vốn định đi theo, nhưng giờ thì không được rồi.
Ngay cả nhúc nhích ngón tay mà cô cũng làm rất khó nhọc.
“Tốt thôi, cậu muốn nằm trên giường thì nằm đi, khoảng mười một giờ tôi sẽ về”, gần đây anh hiếm khi rộng rãi như thế, ngoan ngoãn như thế.
Nghe vậy, Diệu Diệu rất cảm kích, vô cùng chậm chạp, từ từ bò lên giường anh, chui vào trong chăn.
Mục đích đã đạt, cô thở hắt một hơi, nhắm mắt lại.
Cảm giác về đến “nhà” thật thoải mái.
Bạch Lập Nhân vội vàng giúp cô đóng cửa.
Nhưng...
Trên đường đến chỗ xem mắt, anh cứ nghĩ, ban nãy trong phòng ngủ, chỗ cô ngồi bệt xuống, sao lại có một vũng nước?
••
Bạch Lập Nhân đi xem mắt với thời gian nhanh nhất, mười giờ tối anh đã cầm chìa khóa, mở cửa nhà.
Diệu Diệu vẫn nằm im trên giường, vẫn nguyên tư thế như trước khi anh đi.
Anh liếc nhìn sàn nhà, nơi khiến anh suốt buổi tối đứng ngồi không yên kia lúc này lại sạch sẽ, không chút vết nước.
Có lẽ chỉ là ảo giác của anh.
“Diệu Diệu”, kéo ghế, ngồi ở đầu giường, anh gọi tên cô.
Lạ thật, linh hồn cũng cần ngủ sao? Thấy cô hình như đang ngủ rất say.
Nhưng những giọt nước rịn ra từ trán cô là sao?
Nghe giọng anh, Diệu Diệu mở mắt, gắng gượng tươi tỉnh, “Bạch Lập Nhân, cậu về rồi à?”.
Anh nhíu mày, phát hiện chỗ cô nằm trên giường cũng ướt một khoảng.
Nhìn theo ánh mắt anh, Diệu Diệu bỗng căng thẳng, nói ngay, “Không sao, chỉ là mồ hôi của mình...”.
Tệ quá, anh lại sợ bẩn rồi.
“Lát nữa nó sẽ khô thôi. Không sao đâu!”
Thấy anh càng cau mày, Diệu Diệu vội chủ động đề nghị, “Hay là, chỗ cậu còn có drap mới không? Mình giúp...”. Giúp cậu thay, câu nói này biến mất trên môi cô.
Cô bây giờ, một câu nói đơn giản, một việc làm đơn giản, cũng chẳng qua là đang nói cho có vậy thôi.
Bỗng thấy đau lòng.
Cô ở đây nhưng lại chẳng giúp ích được gì, cảm giác đó thật đáng buồn.
“Tại sao lại ra mồ hôi nhiều như vậy? Cảm lạnh à?”, giữa hai hàng lông mày của anh đã có nếp nhăn.
Biết sớm cô không khỏe thì anh đã không đi.
“Là mình không đúng, không nên vào lúc cậu đang thay đồ”, vì đã thân, cô còn mặt dày định sờ thanh long kia, mới bị kim quang làm bị thương.
Anh ngẩn ra, “Chẳng phải tôi đeo vòng rồi đó thôi?”, sợ làm cô bị thương nên dù lúc ngủ, tắm mà đeo vòng rất vướng víu, nhưng anh cũng không dám tháo ra.
“Trên vai cậu còn có một con rồng, mình tò mò quá nên...”, động tay động chân!
“Vậy sau này cậu đừng chạm vào, tôi cũng sẽ không cởi trần trước mặt cậu”, bây giờ thời tiết rất nóng, dù mở máy lạnh rất thấp nhưng ban đêm lúc ngủ, anh vẫn cởi đồ ra hết.
Anh không ngờ, chỉ là cởi áo thôi mà sự việc lại nghiêm trọng tới mức này.
Xem ra lại một thói quen sinh hoạt nữa anh phải thay đổi.
Tên này đúng là gần đây tốt với cô đến hiếm có khó tìm.
Diệu Diệu khó nhọc, yếu ớt nở một nụ cười.
Nhìn ở khoảng cách gần, áo sơ mi hoa văn màu đen này của anh đúng là có một vẻ “du côn”, ngũ quan khắc họa rõ nét trên gương mặt anh càng đẹp đẽ thêm.
Diệu Diệu nhận ra, mình đang đờ đẫn ngắm anh.
Lần đầu nghiêm túc phát hiện, hóa ra người bạn thân này của cô có ngoại hình rất đẹp.
“Nói thật đi, buổi xem mắt tối nay thế nào rồi?”, cô hỏi vấn đề mình quan tâm, “Mấy người xem mắt đó có thấy được không?”.
“Người đầu tiên làm ở Cục Thuế, hai mươi lăm tuổi, ngoại hình cũng được”, anh không nghĩ sẽ giấu giếm cô, cô muốn hỏi thì kể cô nghe thôi.
“Làm việc ở Cục Thuế là tốt lắm, chén cơm cũng là chén vàng đó, nếu cậu quen cô ấy thì về mặt thuế vụ của công ty có thể cũng ổn thỏa hơn!”, Diệu Diệu nghĩ ngay đến điều đó.
“Không được, cô nàng ấy tưởng mình là nữ hoàng, cách nói năng, ánh mắt đều quá ngạo mạn!”
Bạch Lập Nhân lắc đầu. Nếu bảo anh và cô ta lên giường, ánh mắt người này có thể làm đông cứng người kia.
Người như thế có lẽ quen cả năm cũng chưa chắc bồi đắp được tình cảm, anh đã loại bỏ ngay lập tức.
“Cậu cũng thế thôi, còn phê bình người khác nữa”, Diệu Diệu làu bàu.
Bị anh trừng mắt, cô lập tức cười giả lả, “Thế còn người thứ hai?”.
“Người thứ hai là người mẫu, còn được giải thưởng ở chương trình nào đó trên tivi.”
“Wow, lợi hại thế!”, Diệu Diệu cảm thán, “Thế thì chắc dáng người rất đẹp”.
Anh nhìn cô.
Nói thật là anh không thấy dáng người cô kia đẹp hơn Diệu Diệu, nếu cô tham gia cuộc thi người mẫu quảng cáo đó, chắc chắn sẽ đè bẹp cô nàng kia ngay.
“Thôi, tôi vừa thấy dạng phụ nữ ngực to là đã chẳng có cảm tình”, cả buổi tối, người ta rất nhiệt tình với anh, khiến anh vô cùng phản cảm, suýt nữa thì không kịp cuộc hẹn kế tiếp.
“Cái cậu này... Người ta ngực to thì cản trở cậu à?”, Diệu Diệu phẫn nộ.
Không.
Người ta ngực to, chắc chắn không cản trở anh. Nhưng cô cũng từng là “ngực to”, nên cô ta làm anh rất ngứa mắt.
Anh lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt sâu lấp lánh ánh sáng khó hiểu.
Anh nhìn cô như thế, Diệu Diệu có chút bối rối, hai tay vòng lại che bộ ngực kiêu ngạo chí ít cũng phải cỡ 34D của mình, ngượng ngập chuyển đề tài, “Thế... còn người kia?”.
Bạch Lập Nhân im lặng rồi từ từ nói, “Là một cô giáo tiếng Anh, ngoại hình bình thường, nhưng nhìn thì thấy khá dễ chịu, dễ thương”.
Diệu Diệu ngẩn ra, cô tưởng anh lại phê bình khắc nghiệt nữa chứ.
Không ngờ ấn tượng của anh về người thứ ba lại tốt như thế.
“Tôi bị cô người mẫu kia đeo bám, trễ mất mấy phút, nhưng cô gái này đã rất nhẫn nại, cũng không tỏ ra kém vui.” Lúc đó mới ngồi được mấy phút, anh đã vội về, viện cớ là nhà có việc rồi vội vã kết thúc cuộc hẹn, đối phương cũng khá thông cảm và rộng lượng, khiến anh có ấn tượng khá sâu sắc.
“Là một người phụ nữ rất ổn và thành thật, giống mẹ tôi”, anh cười khẽ, nói ra quyết định mà trên đường về anh đã nghĩ kỹ, “Tôi nghĩ rồi, cưới vợ thì nên tìm một người phụ nữ bình thường, nên tôi định quen thử xem sao”. Nếu suôn sẻ thì anh sẽ định chuyện chung thân đại sự sớm, “làm” cho cô thứ mà cô muốn.
Quá bất ngờ, Diệu Diệu đờ đẫn mấp máy môi.
Nhưng cô lại không nói được câu nào, chỉ chậm rãi chui vào trong chăn, “Bạch Lập Nhân, mình buồn ngủ quá”. Đầu vẫn rất đau.
Quan trọng là, tim bỗng nhiên rất không khỏe.
“Sao vậy, lại khó chịu à?”
Anh thấy cô vẫn đang toát mồ hôi, mồ hôi cứ chảy mãi không ngừng như sắp hóa thành nước vậy.
“Có cần đi...”, định nói là đi khám, nhưng nhớ ra làm sao cô đi khám bệnh được.
“Số điện thoại nhà cậu là bao nhiêu, tôi gọi hỏi mẹ cậu xem tình hình này phải làm sao”, nói xong, anh đã lấy điện thoại ra.
“Không cần, mình biết tình hình này, chắc chắn không chết được nhưng sẽ suy nhược vài ngày”, cô chậm rãi nhắm mắt, “Bạch Lập Nhân, có thể nào cho mình mượn giường ngủ một lúc không?”.
Trên giường có một mùi vị trong trẻo, rất thơm, khiến cô an lòng.
“Không quay lại chậu thủy tiên cũng được à?”, anh hỏi lại.
“Có thể. Chỉ cần trước khi trời sáng, mình quay về là được...”, giọng cô càng lúc càng khẽ.
Anh đứng lên, để đề phòng, anh còn kéo hết cửa chớp ở cửa sổ, cho dù cô có ngủ quên, căn phòng này cũng đủ tối, sẽ không ảnh hưởng tới linh hồn cô.
“Cũng được, chúc ngủ ngon! Tôi ra ngủ ngoài sofa phòng khách, có gì gọi tôi”, mở cửa, anh định ra ngoài. Sao anh ngoan thế nhỉ?
Vì buồn ngủ, ý thức Diệu Diệu có phần mờ mịt, có phần ngưng trệ, nhưng cũng biết vóc dáng anh cao lớn, làm sao nhét vừa chiếc sofa đôi? Cho dù anh gắng gượng ngủ qua đêm thì hôm sau cũng lưng đau eo nhức.
“Hay là, chúng ta ngủ chung, giường này có thể ngủ được hai người mà...”, cô ậm ừ hỏi.
Nhưng Bạch Lập Nhân lại nghe rất rõ.
“Nam nữ thụ thụ...”, anh đấu tranh.
“Đừng buồn cười thế, mình đã là nửa hồn ma rồi, đàn ông muốn đụng cũng không được, lại còn nam nữ thụ thụ bất thân...”, Diệu Diệu nhắm mắt, khóe môi nhếch lên tự trào.
Nhưng ngủ cùng nhau như thế cũng không ổn.
“Nhưng tính rồi, giường này chỉ rộng mét rưỡi, không phải ba mét như cậu yêu cầu”, Diệu Diệu khẽ lẩm bẩm.
“Tôi đi tắm trước, lát nữa rồi ngủ”, anh vẫn mở cửa phòng.
Ý anh là từ chối hay đồng ý? Thôi bỏ đi, cô ân cần với anh, chứ không phải đòi “ngủ” với anh.
Đầu óc mơ màng muốn ngủ, không nghĩ ngợi nhiều nổi, Diệu Diệu yếu ớt chìm vào giấc ngủ.
Tắm xong, Bạch Lập Nhân xác định lần nữa cổ áo ngủ đã đủ cao, con rồng trên người đã bị che khuất kín đáo. Anh biết bản thân đang làm liều, đã biết con rồng trên người làm cô bị thương, bây giờ có lẽ nên cách xa cô mới là đối sách.
Nhưng... anh bước ra khỏi nhà tắm.
Trước kia bản thân không tin, giờ mới biết, thích một người là rất muốn ở gần người ấy, nỗi khao khát đó không thể đè nén được.
Nếu cô đã chủ động mở lời thì...
Đến khi cô “tỉnh” lại, có lẽ khi ấy, cô sẽ hạnh phúc mà trở thành vợ của người khác.
Giường hơi lún xuống, anh căng thẳng nằm thẳng.
Thật là... có phải lần đầu ngủ cùng cô đâu!
Hơn nữa bây giờ, chỗ cô nằm không hề có hiện tượng lún xuống, lúc nào cũng nhắc anh rằng cô không phải một người hoàn chỉnh.
Vì ở quá gần, anh có thể nhìn thấy rèm mi dài trên gương mặt gần như trong suốt đang say ngủ của cô.
Anh đưa cánh tay lên giữa không trung, trông như cô đang nằm gọn trong vòng tay anh.
Anh bất giác len lén kề môi vào đôi môi gợi cảm kia, mà môi cô đang ngủ lại hé mở, nếu không phải là không tiếp xúc trực tiếp, thì đây cực kỳ giống một nụ hôn dịu dàng.
Anh rời ra, đắp chăn lên, sau đó cuốn phần chăn bên cạnh thành một cái lỗ, có thể đắp cho cô.
“Ngủ ngon”, biết rõ cô không thể nghe thấy, anh vẫn chúc cô ngủ ngon với một vẻ vô cùng trân trọng.
Khép mi rồi, anh lại không yên tâm mà mở choàng.
Chắc chắn cô ở bên cạnh, anh mới an lòng nhắm mắt.
Có lúc anh rất lo, linh hồn cô luôn ở bên anh thế này thật ra là một giấc mơ, mộng tỉnh rồi, sau này Diệu Diệu vẫn không có tri giác, nằm trong bệnh viện, sống chết chưa rõ.
Không biết vì sao, anh cứ lo lắng như thế.
Không biết bao lâu sau, trăn trở trằn trọc, anh lại nhúc nhích, rồi cùng lúc đó cũng mở mắt.
Lại lần nữa quan sát người nằm bên cạnh.
Cô co người, vẫn ngủ rất ngon lành.
Anh tham lam ngắm gương mặt say ngủ xinh đẹp của cô, đang định thu lại ánh mắt nãy giờ vẫn ngắm cô thì...
Bỗng nhiên cơ thể cô lúc ẩn lúc hiện, không ngừng lấp lánh trước mắt anh.
“Diệu Diệu!”, anh hoảng sợ giơ tay ra chụp lấy.
Nhưng cô trong lòng bàn tay anh, trong tầm mắt của anh, bỗng biến mất.
Bạch Lập Nhân hoảng loạn.
“Diệu Diệu!”
“Diệu Diệu!”
“Diệu Diệu!”
Nhưng dù anh gọi to thế nào, thì trong không khí vẫn không có tiếng đáp.
Chẳng lẽ cô đã về bệnh viện? Anh mở cửa phòng, lao ra ngoài.
Lái xe thật nhanh, anh chạy tới bệnh viện.
Tiết Khiêm Quân nét mặt mệt mỏi, đang ngồi dựa ghế ngủ qua đêm, thấy anh thì ngớ người, “Có chuyện gì?”.
Bạch Lập Nhân xưa nay vốn là người đàn ông chú trọng lễ nghi, nếu không quá quen rồi thì nửa đêm nửa hôm, thấy một người đàn ông mặc áo ngủ và mang dép lê chạy xộc vào bệnh viện thế này, Tiết Khiêm Quân hẳn đã tưởng chỉ là người giống người mà thôi.
Bạch Lập Nhân không thèm nhìn Tiết Khiêm Quân, anh chỉ bấm mạnh vào chuông phòng chăm sóc đặc biệt.
“Có chuyện gì vậy?”, y tá bước ra, vẻ mặt khó chịu, hỏi cùng một câu hỏi.
“Liệu Diệu Trăn tỉnh chưa?”, anh buột miệng hỏi.
Y tá nhíu mày, giọng rất nóng nảy, “Chưa! Đã nói rồi mà? Nếu cô ấy tỉnh dậy thì chúng tôi sẽ thông báo ngay cho các anh biết”. Theo quy định, trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt nhất định phải có người thân cận nhất túc trực, nguyên nhân chính là để đề phòng có chuyện gấp sẽ báo ngay cho người nhà.
“Không thể, cô ấy nhất định là tỉnh lại rồi!”, giọng Bạch Lập Nhân chắc nịch, Tiết Khiêm Quân hơi nhướng mày, vẻ mặt cũng trở nên căng thẳng.
“Cái anh này, không nghe hiểu người ta nói gì hả? Tôi đã nói rồi, bệnh nhân chưa tỉnh!”, vì sự bướng bỉnh của anh, thái độ cô y tá cũng trở nên thô lỗ, “Bây giờ không phải giờ thăm bệnh, mời anh ngày mai hãy tới”.
Y tá muốn đóng sầm cửa lại.
Nhưng Bạch Lập Nhân lại đưa tay chặn cửa, y tá không kịp ngăn anh, suýt thì té xuống đất.
Bạch Lập Nhân không nghĩ ngợi nhiều, xông thẳng vào trong.
Tiết Khiêm Quân cũng đờ ra, rồi lặng lẽ đi theo sau.
Bạch Lập Nhân vốn không biết Diệu Diệu ở phòng nào, nhưng trong dãy chăm sóc đặc biệt này bệnh nhân không quá mười, nếu tìm thì thực ra rất dễ.
Các bác sĩ trực ban cũng nghe tiếng chạy lại, “Anh à, anh mau ra ngoài đi, thế này không đúng quy tắc!”. Nhưng Bạch Lập Nhân lúc này khí thế hừng hực, không ai dám ngăn cản anh.
“Bác sĩ, nhịp tim bệnh nhân giường số năm bỗng dưng ngừng đập!”, y tá chạy lại báo, bác sĩ cũng không để ý đến họ nữa, chạy thẳng đến giường số năm.
Số năm?
Trái tim Bạch Lập Nhân như nhảy thót ra khỏi lồng ngực, anh chạy theo bác sĩ đến cạnh giường số năm.
Nhìn thấy bác sĩ dùng máy trợ tim cấp cứu cho một bệnh nhân nam trẻ tuổi có vóc người cao to, anh khẽ thở phào.
“Tít tít, tít tít...”, âm thanh máy theo dõi vang lên, gần đó là một gương mặt không chút sắc máu.
Là Diệu Diệu.
Đầu vẫn bị quấn băng kín, nhắm chặt mắt, toàn thân là ống và dây, trên màn hình máy, huyết áp của cô cực thấp, mạch đập rất chậm.
Không có dấu hiệu tỉnh lại.
“Không thể nào, sao lại thế này?”, anh như bị shock nặng.
Sao lại thế? Anh ngỡ...
“Cô ấy không tỉnh lại, nếu tỉnh thì tôi đã biết”, sau lưng, Tiết Khiêm Quân nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng.
“Không thể, cô ấy không thể không tỉnh lại!”, anh không chấp nhận.
Nếu cô không tỉnh, nếu cô không quay về, thế thì cô đã đi đâu?
Một linh hồn đang yên đang lành làm sao lại biến mất được?
Tiết Khiêm Quân nhìn xung quanh, người đàn ông nằm giường số năm bên cạnh, bác sĩ đã thông báo gọi người nhà vào, chính thức tuyên bố qua đời.
Cô vợ trẻ và đứa con trai chưa đầy mười tuổi khóc gào, khiến ai nghe cũng chua xót.
“Bạch Lập Nhân, bây giờ muộn quá rồi, các y tá bác sĩ phải làm việc, chúng ta ra ngoài đi”, Tiết Khiêm Quân kéo cánh tay Bạch Lập Nhân.
Tình hình này không tiện ở lại.
“Buông ra!”, nhưng Bạch Lập Nhân chỉ lạnh lùng gỡ tay Tiết Khiêm Quân, cố chấp đứng bên cạnh, “Trước khi trời sáng, cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại”.
Linh hồn ngốc nghếch đó chắc còn đang lượn lờ trên đường đến đây.
Anh phải ở đây, đợi cô tỉnh lại!
Cô từng nói, thanh long trên vai trái anh chỉ làm bỏng cô mà thôi, nghỉ ngơi sẽ hồi phục, nên anh từ chối tin là có thể cô đã hồn phi phách tán!
Giọng nói quá chắc chắn của Bạch Lập Nhân khiến Tiết Khiêm Quân nhíu mày, trong lòng dậy lên nghi ngờ, vẻ mặt anh ta càng nặng nề, nhưng cũng không ngăn cản.
Hai người đàn ông, một trái một phải đứng cạnh giường.
Ba, bốn tiếng sau, bầu trời sương mờ dần dần sáng rỡ.
Sắc mặt Bạch Lập Nhân càng tái mét.
“Hu hu hu...”, bên cạnh, người phụ nữ đã trở thành góa phụ vẫn khóc lóc, âm thanh từ cao xuống thấp, đến mức tim anh cũng dần dần lạnh lẽo.
Cô không tỉnh.
Sẽ không tỉnh.
Đầu óc trống rỗng, đờ đẫn, anh quay lại, bước chân nặng nề rời khỏi đó.
“Bác sĩ, tình hình Liệu Diệu Trăn hiện giờ có thể chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt không?”, Tiết Khiêm Quân suy nghĩ đến những chuyện sinh tử bi thảm xung quanh mà hỏi bác sĩ.
“Thực ra chúng tôi cũng có dự định như vậy, bệnh nhân này tạm thời sẽ chưa tỉnh, chúng tôi định đổi sang phòng bệnh khác.”
Tiếng thảo luận đằng sau, anh như không nghe thấy.
Tâm trạng nặng nề tựa không có tri giác.
Đến khi ra khỏi bệnh viện, anh mới sực nhớ có một nơi anh nhất định phải đi.
Nhà Liệu Diệu Trăn tương đối dễ tìm, đến gần đó hỏi thăm thì hầu như đều biết.
Trước cửa nhà cô tiếng người ồn ào, xe anh thậm chí không vào trong được, đóng sập cửa, anh đậu xe ngay giữa con hẻm.
“Chàng trai, cậu cũng tới hỏi chuyện à?”, một người đàn ông trung niên chặn lối, trông giống trợ lý của nhà Diệu Diệu.
“Vâng”, anh đáp chắc nịch.
Trước đây cô sống trong một môi trường thế này? Chẳng trách cô lại dọn ra ngoài ở.
“Tiên cô mỗi ngày chỉ phát năm mươi số, số ngày hôm nay đã phát xong rồi, ngay mai xin hãy đến sớm!”, người đàn ông rất lịch sự.
Nhưng anh bất chấp ngăn cản, vẫn tiến thẳng vào trong.
“Này, sao cậu ta lại chen lấn?”, phía sau dậy sóng.
Người đàn ông thấy thế định sử dụng bạo lực ngăn anh, còn Bạch Lập Nhân cũng đang muốn trả miếng.
“Để cậu ta vào đi, tôi đợi cậu ta mấy ngày nay rồi.”
Cửa mở, bà Diệu đã ngồi trước bàn bói quẻ, đợi anh.
“Diệu Diệu ở đâu ạ? Cô ấy về nhà chưa bác?”, Bạch Lập Nhân không vòng vo, hỏi thẳng.
Bà Diệu cười, “Diệu Diệu? Chẳng phải nó vẫn ở nhà cậu đó sao?”.
Vẫn ở nhà anh? Làm sao được?
“Cậu uống nước bùa, có thể nhìn thấy nó, nhưng bùa cũng có thời hạn!”, bà Diệu luôn đợi ở đây là để giải thích cho anh.
Bạch Lập Nhân ngẩn người.
Lúc đó anh gồng mình muốn thử một lần, nên đã uống nước bùa đó, không hề nghĩ bùa cũng có hạn sử dụng.
Một câu đánh thức người mơ ngủ.
Anh quay người, vội vàng bỏ đi.
“Này, cậu kia, cả cảm ơn cũng không nói à!”, bà Diệu thấy anh không chút lễ phép, không chào tiếng nào đã bỏ đi thì có phần bực bội.
Cái cậu này, nếu làm con rể bà thì đúng là không hài lòng!
Nhưng nghĩ kỹ lại thì bà Diệu lại không giận mà còn cười, “Xem ra, thứ khó tìm nhất đã có hy vọng rồi đây...”.
Con gái bà đúng là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, ai cũng có thể nhìn ra, người đàn ông mặc đồ ngủ, chạy khắp nơi kia e rằng sẽ là con cá tự động cắn câu.
Bạch Lập Nhân vội về nhà, quả nhiên trong nhà vắng lặng như tờ.
Anh mở ngăn kéo, lập tức đốt một lá bùa.
Tối đó, vừa uống hết thứ nước tro dơ bẩn này thì...
“Bạch Lập Nhân! Bạch Lập Nhân! Mình ở đây!”, bên tai vẳng đến tiếng khóc của Diệu Diệu.
Anh quay phắt lại, trong chăn, chỗ mà cô biến mất, quả nhiên vẫn có một linh hồn lúc này đã khóc thảm thiết tới mức mắt mũi đều đỏ bừng.
Diệu Diệu không biết gì, nửa đêm nửa hôm, Bạch Lập Nhân đang nằm ngủ bên cạnh bỗng hoảng sợ gọi to tên cô.
Cô đáp lại, mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Sau đó cô sợ hãi, bất an nhận ra, dù mình nói thế nào, dù mình gọi tên anh thế nào, anh cũng không nghe thấy, không nhìn thấy.
Sao lại thế?
Nhìn Bạch Lập Nhân lao ra khỏi nhà, Diệu Diệu sợ hãi cũng muốn đi theo, nhưng cô quá yếu.
Quá đau buồn, cả một đêm, Diệu Diệu cũng không biết mình đã trải qua thế nào.
Cô rất sợ, sợ Bạch Lập Nhân từ nay về sau sẽ không bao giờ nhìn thấy cô nữa.
Cô phải làm sao, phải làm sao?
Hoảng loạn đến khi trời sáng, cô cũng không dám quay về chậu thủy tiên, sợ Bạch Lập Nhân về sẽ càng không tìm thấy cô.
Cũng may trong nhà đủ tối, cô mới có thể gắng gượng tới bây giờ.
Đang lúc cô khóc đến sưng mắt thì Bạch Lập Nhân lại lao trở về.
Vẫn thế, cô gọi anh thế nào, anh cũng không nghe thấy.
Sau đó, cô tận mắt trông thấy anh uống nước bùa.
Hóa ra là thế nên anh mới nhìn thấy cô, không phải là trùng hợp như cô nghĩ.
Nhưng anh đã nói có đánh chết anh, anh cũng không uống thứ đen sì kia sao? Trong mắt anh, tất cả là kiểu mê tín dị đoan nhảm nhí nhất mà.
Một niềm cảm động khó tả dâng lên trong lòng cô.
“Lại nhìn thấy cậu rồi”, Bạch Lập Nhân thở phào nhẹ nhõm, giả vờ thoải mái chào cô.
Chuyện hiểu lầm lần này cuối cùng đã qua.
“Hu hu hu, cậu làm mình sợ chết được...”, Diệu Diệu khóc rấm rứt.
“Không sao rồi, không sao rồi”, Bạch Lập Nhân ngồi xuống giường, len lén lau mồ hôi lạnh.
Cũng may cô vẫn ở đây.
“Hu hu hu...”, Diệu Diệu nằm áp vào lưng anh, hoảng sợ khóc lóc.
Tuy phần lưng không có cảm giác gì, nhưng nghe tiếng sụt sịt bên tai vẫn khiến Bạch Lập Nhân căng cứng cả lưng.
“Sao nhịp tim cậu đập nhanh thế?”, Diệu Diệu vừa khóc vừa than vãn.
Vậy mà cũng nghe thấy? Bạch Lập Nhân bỗng tỏ ra ngượng ngùng, cứng miệng nói, “Nhịp tim tôi nhanh, liên quan... gì đến cậu!”.
Đúng là không liên quan đến cô, nhưng thực ra nhịp tim cô cũng rất nhanh.
Hai người đều không nói gì.
Anh biết cô đã ngừng khóc, nhưng cứ dựa vào anh, linh hồn ấy gần như nằm dán lên lưng anh.
Anh không thể chủ động nhắc cô, nhưng tai anh cứ đỏ bừng lên.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, hai người không ai muốn chủ động tách ra.
Không khí bắt đầu càng lúc càng mờ ám.
Nhưng, cuối cùng...
“Bạch Lập Nhân, mình nghe thấy tiếng sôi bụng?”, cô nghi ngờ, “Có phải cậu đói không?”.
Thật mất hứng.
Nhưng... câu nói làm mất hứng thật sự đã xuất hiện.
“Toi rồi, chết tiệt! Tôi sắp tiêu chảy rồi!”, anh nhảy lên, rủa một câu.
Một câu, một câu mà thôi, hai người đều thất sắc.
Mất mặt quá.
Gớm quá.
Anh lao vào nhà vệ sinh, cô đỏ mặt, chui lại vào trong chăn.