Ngày Hội Quả Bí - Chương 12 - 13

Chương 12

Văn phòng Fullerton, Harrison và
Leadbetter là kiểu mẫu của những công ty lâu đời và có uy tín đặc biệt. Thời
gian đã để lại dấu ấn của nó. Các ông Harryson và Leadbetter không còn nữa, tên
của họ được thay thế bằng ông Atkinson và ông Cole, người trẻ tuổi nhất. Ông
Fullerton, cổ đông chính, vẫn cùng làm việc.

Fullerton là một ông già cao, khô khẳng,
mặt lầm lì, giọng nói đều đều như quen với những lời diễn giảng luật pháp từ
hàng nửa thế kỷ, ánh mắt đặc biệt sắc sỏi, soi mói. Vừa tầm nhìn của ông là
mảnh giấy mà cô thư ký vừa trình lên, ghi tên và chức vụ người khách xin gặp.

Fullerton ngước nhìn Hercule Poirot ngồi
trước mặt. Người này đã có tuổi, có vẻ người nước ngoài, ăn mặc chỉnh tề, do
thanh tra cục điều tra hình sự Henry Raglan và một thiếu tá (về hưu) của
Scoland Yard giới thiệu.

- Thiếu tá Spencer, hả?

Fullerton biết thiếu tá, người đã làm
tốt công việc của mình, luôn được cấp trên khen. Ký ức mơ hồ trở lại trong trí
óc ông, liên quan đến một vụ án ầm ĩ hồi đó, mặc dù lúc đầu tưởng là đơn giản
dễ quyết định. Ông nhớ thằng cháu gọi ông bằng chú, Robert, lúc đó giữ vai trợ
lý luật sư bào chữa, còn bị cáo là một kẻ khốn khổ rõ ràng mắc bệnh tâm thần.
Một tên ngu ngốc từ chối tự bào chữa, và hình như không muốn gì hơn là sẵn sàng
chịu bị treo cổ.

Spencer được giao trách nhiệm lo vụ này.
Bình tĩnh và cương quyết, ông đã dự suốt phiên tòa để nhắc đi nhắc lại là tòa
đang kết tội một người vô tội. Ông đã nói đúng, và người mà ông nhờ giúp đỡ để
chứng minh sự vô tội của bị cáo, là một người quốc tịch Bỉ. Một thám tử hưu trí
của Cảnh sát Bỉ. Ông này lúc đó cũng không còn trẻ, nay hẳn đã vào loại già –
Fullerton nghĩ, và quyết định phải tiếp ông khách này một cách trịnh trọng.
Chắc ông ta đang cần ở ông một số thông tin, những thông tin mà ông không thể
từ chối cung cấp, nhất là về vụ này – một vụ giết hại trẻ em – ông cũng chưa
tìm ra điều gì sáng sủa.

Fullerton có ý kiến riêng của mình về
lai lịch tên giết người, song ông chưa dám nói với ai, vì không có bằng chứng.

Những ý nghĩ đó thoảng nhanh trong óc,
và ông Fullerton ho mấy tiếng trước khi cất giọng khàn khàn:

- Thưa ông Poirot, tôi giúp được gì đây?
Hẳn là ông đến về vụ em bé Reynolds, và tôi chưa rõ có thể nói được điều gì có
ích. Tôi không biết chút gì về chuyện xảy ra.

- Nhưng nếu tôi không lầm, ông là cố vấn
pháp luật của gia đình nhà Drake?

- Quả thật. Tội nghiệp ông Hugo Drake,
ông ấy là người dễ thương. Tôi biết gia đình Drake đã nhiều năm, chính xác là
từ cái ngày họ đến tậu nhà “Cây táo” và định cư ở đây. Ông Drake mắc bệnh bại
liệt khi hai vợ chồng đi du lịch nước ngoài. Trí óc vẫn minh mẫn, song chân bị
liệt và rất đau đớn.

- Theo chỗ tôi biết, ông cũng là người
quản lý mọi việc của bà Llewellyn – Smythe?

- Bà cô của ông Drake? Một phụ nữ đáng
nể. Bà ta đến ở Woodleigh Common vì lý do sức khỏe, và càng để gần đứa cháu. Bà
đã tậu Quarry House, một dinh thự kềnh càng, tốn tiền lắm, trong khi có thể mua
chỗ khác hay hơn. Sở dĩ bà chọn nơi đó vì có cái công trường bỏ hoang bên cạnh.
Nhiều tiền, nên bà mời hẳn một chuyên gia phong cảnh, tay này làm biến đổi
thành một nơi tuyệt đẹp, được giới thiệu cả trên tạp chí “Nhà và vườn”. Bà
Llewellyn – Smythe chết cách đây hai năm.

- Chết đột tử?

Fullerton nghi ngại nhìn Poirot:

- Tôi không nghĩ xa đến vậy. Bà ta bị
bệnh tim, thầy thuốc khuyên phải giữ gìn, nhưng bà ta đâu có nghe. Nhưng… xin
lỗi, chúng ta đi lạc đề…

- Không lạc đâu. Tôi muốn được hỏi ông
một số câu khác. Ví dụ, xin ông cho biết một số điều về Lesley Ferrei, nhân
viên cũ của ông.

Fullerton nhăn mặt, ngạc nhiên:

- Lesley Ferrei? Trời, tôi đã gần quên mất anh ta. Nhớ ra
rồi. Anh ta bị đâm chết.

- Đúng vậy.

- Sợ rằng tôi không có gì nhiều để nói về anh ta. Tối đó, khi
ra khỏi quán Thiên Nga Xanh thì anh ta bị giết. Cảnh sát có nghi ngờ người này
người nọ, nhưng không bắt giữ ai, vì thiếu bằng chứng.

- Theo ông, đó có phải là một vụ án tình?

- Hẳn rồi. Ferrier từ lâu đã đi lại với mụ chủ quán, sau lại
bỏ rơi mụ, đi với cô gái khác. Hình như tay này có số đào hoa, được nhiều gái
chạy theo nên cũng đã vài lần bị các ông chồng ghen tuông cảnh cáo.

- Ông có hài lòng về công việc của anh ta?

- Vừa có, vừa không. Anh ta làm việc tốt, nhưng đời sống
riêng lôi thôi quá.

- Ông có nghĩ, giống như cảnh sát, rằng Ferrier bị một phụ nữ
đánh ghen đâm chết?

- Khó nói…

Fullerton nhún vai, Poirot vẫn gặng:

- Hay ông có nghi ngờ gì theo một hướng
khác?

- Muốn trả lời, cần phải có bằng chứng
xác thực. Tòa án đã bác bỏ những giả thuyết do cảnh sát viện ra, chúng không đủ
thuyết phục để kết tội.

- Có thể cảnh sát đã nhằm khi chỉ tập
trung vào giả thuyết là vụ án tình?

- Có thể. Còn nhiều khả năng khác.
Ferrier tính tình không ổn định, và mặc dù được bà mẹ góa nuôi dạy nghiêm khắc,
hắn vẫn ngả theo con đường của ông bố quá cố. Hắn giao du với bọn bất hảo, tham
gia nhiều vụ làm ăn ám muội. Tuy nhiên, tôi vẫn cho hắn một cơ may làm lại cuộc
đời, sau khi hắn dính vào một chuyện giả mạo giấy tờ. Hồi đó, hắn còn rất trẻ,
bà mẹ đến gặp tôi, van xin cho hắn được trở lại làm việc, nên tôi rất thương.
Hi vọng rằng kinh nghiệm xót xa cùng với những lời khuyên của tôi sẽ làm hắn
thay đổi. Tiếc thay! Thời nay ở đâu cũng thấy tham nhũng, hư hỏng.

- Vậy ông cho có thể là một vụ trả thù,
thanh toán lẫn nhau?

- Có thể. Chơi dao sẽ có ngày chết vì
dao. Nếu đồng bọn của Ferrier nghi cho hắn là định phản bội…

- Có ai chứng kiến vụ giết?

- Không. Điều đó dễ thôi. Thủ phạm đã
tính toán kĩ, có khi còn tự tạo cho mình một chứng cứ ngoại phạm không thể chối
cãi.

- Tuy nhiên, rất có thể có người đã
trông thấy. Một nhân chứng vô tình đi qua, một đứa trẻ…

- Vào giờ khuya khoắt ấy, lại gần quán
rượu? Khó tin, ông Poirot ạ.

- Một đứa trẻ – Poirot tiếp tục nhấn mạnh – vẫn ghi nhớ cảnh
ấy hàng năm trời. Một bé gái sau khi đến chơi nhà bạn, trên đường trở về nhà,
đã chứng kiến vụ án. Em bé được hàng rào che khuất, nên không ai biết.

- Ông quả có trí tưởng tượng! Cứ như trong tiểu thuyết.

- Không hẳn thế. Trẻ con chứng kiến nhiều điều mà người lớn
không ngờ.

- Nhưng, nếu thế thì khi về nhà, nó phải kể cho bố mẹ!

- Không nhất thiết! Tôi đã kinh nghiệm, trẻ con có nhiều bí
mật không nói với bố mẹ.

- Xin phép được hỏi, có cái gì làm ông quan tâm đến vụ
Ferrier?

- Tôi không biết anh ta, nhưng anh ta mới chết thời gian gần
đây, điều đó đáng để tôi chú ý.

Fullerton sẵn giọng:

- Ông Poirot, thật lòng mà nói, tôi không rõ vì sao ông đến
tìm tôi, và ông quan tâm cái gì. Chả lẽ ông lại thấy cái chết của Joyce và cái
chết của Lesley Ferrei có liên quan với nhau?

- Nghề của tôi là phải nghi ngờ mọi thứ, thu thập mọi chi
tiết có thể.

- Xin lỗi, nhưng khi nói án mạng, thì phải có chứng cớ.

- Chắc ông đã nghe nói là Joyce tuyên bố mình đã chứng kiến
một vụ án mạng?

- Ở một nơi như đây, điều gì mà chẳng biết, cái gì mà chẳng
nghe. Tuy nhiên lời đồn đại thường sai lầm, do đó không có giá trị.

- Ông nói có phần đúng. Song Joyce đã mười ba tuổi, hồi lên
chín chẳng hạn, có thể chứng kiến một vụ đụng xe hơi, một cuộc cãi vã, đánh
nhau, thậm chí giận dỗi của một cặp tình nhân – sự kiện đó in hằn vào ký ức, và
em ngần ngại không kể với bố mẹ, sợ những điều mình mục kích chưa chắc chắn
lắm. Thậm chí em đã quên phứt nó trong nhiều năm, cho đến một hôm, do một lời
nào của ai, một trường hợp tình cờ nào đó, khiến em nhớ lại.

- Dù sao, đây cũng chỉ là một giả tưởng đơn thuần!

- Ở trong vùng này, lại có một cô gái bị mất tích. Tên là
Olga hoặc Sonia, người nước ngoài.

- Olga Seminof.

- Cô ấy làm người hầu hoặc đi ở cho bà Llewellyn – Smythe.
Phải thế không?

- Không. Bà Llewellyn – Smythe lần lượt mượn nhiều cô gái đến
ở. Olga, người cuối cùng, được bà thích nhất. Nếu tôi nhớ đúng, đó là một cô
gái không được trời ưu đãi về hình thức, cô ta chậm chạp, vụng về, không được
cảm tình lắm của dân làng.

- Nhưng bà Llewellyn – Smythe lại ưa cô ta?

- Bà rất quý, thế mới dại, về sau càng rõ.

- Thật thế ư?

- Chắc ông đã biết chuyện gì xảy ra khi bà Llewellyn – Smythe
mất. Tin đồn lan nhanh như chớp.

- Được biết là bà già để lại một số tiền lớn cho cô gái.

- Một quyết định không khỏi làm tôi ngạc nhiên. Trong nhiều
năm liền, bà Llewellyn – Smythe không hề sửa đổi các điều khoản trong di chúc,
trừ khi phải chuyển một số tiền từ tổ chức từ thiện này sang tổ chức từ thiện
khác, hoặc xóa tên một giai nhân mới chết, mà trước đó bà đã dành cho một số
lợi tức hưởng trọn đời. Phần lớn tài sản sẽ thuộc về người cháu, Hugo Drake và
vợ, bà này cũng là chị em họ xa với bà. Một trong hai người thừa kế nào chết
trước, thì tài sản mặc nhiên về người kia. Mãi đến ba tuần trước khi chết, bà
Llewellyn – Smythe bỗng đảo lộn hoàn toàn mọi điều khoản của các di chúc trước,
bằng cách thảo một văn bản bổ sung, không thông qua hãng chúng tôi. Theo bản bổ
sung, bà cúng một số tiền cho một hoặc hai tổ chức từ thiện – không nhiều như
trước – không dành gì cho các giai nhân và cho vợ chồng Drake, tất cả bị gạt ra
ngoài nhường chỗ cho Olga Seminof là người thừa kế trọn vẹn. “Để trả công cho
sự tận tụy phục vụ, chăm sóc tôi”, văn bản viết thế. Phải nhận đó là một quyết
định lạ lùng, không phù hợp chút nào với những ý định từ trước của người quá
cố.

- Rồi ra sao nữa?

- Các chuyên gia kết luận bản bổ sung không phải là chữ viết
của thân chủ chúng tôi, và chúng tôi được biết bà Llewellyn – Smythe thường nhờ
cô hầu viết thư, bắt chước chữ mình như thật, kể cả chữ kí. Do đó cô gái nảy ra
ý đánh lừa mọi người để chiếm đoạt tài sản của chủ. Nhưng đánh lừa sao được các
chuyên gia giám định chữ viết.

- Và các thủ tục tiến hành để chứng minh tính bất hợp pháp
của bản di chúc bổ sung bắt đầu…

- Dĩ nhiên rồi. Tuy nhiên, trong thời gian đó, cô nàng đã
hoảng và… biến mất, trước khi phiên tòa mở.

Chương 13

Herule Poirot đi khỏi. Feremy Fullerton trở lại ngồi sau bàn,
tay gõ gõ lên tấm giấy thấm đặt sau bàn.

Ông mở tập hồ sơ, đọc lướt một trang, song không tài nào tập
trung vào văn bản. Một loạt sự việc xưa cũ trở về trong trí óc. Hai năm… gần
hai năm rồi… vậy mà sáng nay, cái tay thám tử nhỏ bé có bộ râu mép ngắn và đi
đôi giày da bóng đã làm ông nhớ lại tất cả.

Một cuộc đàm thoại cách đây đã hai năm.

Cô gái ngồi trước mặt ông, một cô gái tầm thường, da rám nâu,
miệng rộng, gò má cao, đôi mắt cứng cỏi nhìn ông không chút sợ hãi. Một bộ mặt
nhiều cảm xúc, hằn bao nỗi đau thương. Olga Seminoff, giờ này cô ở đâu? Bằng
cách này hay cách khác, lẽ ra cô phải thành công, nhưng thành công cái gì nhỉ?
Ai mà giúp cô được?

- Cô đã từ một nước TrungÂâu đến đây, hẳn là cô đã trở về đó
rồi?

Feremy Fullerton tự coi mình là người tuân thủ và bảo vệ pháp
luật. Ông tin tưởng pháp luật và coi thường những quan tòa nào coi nhẹ nó. Tuy
nhiên, ông vẫn có thể thông cảm với một số người, như Olga Seminoff. Ông đã có
sự thông cảm như thế khi Olga nói với ông:

- Tôi đến để nhờ ông giúp đỡ. Năm ngoái, ông đã rất tốt, đã
giúp tôi nhiều trong việc hoàn tất các giấy tờ để tôi được ở lại nước Anh thêm
một năm nữa. Lần này tôi đã nhận được thư nói: “Cô không cần phải trả lời các
câu hỏi mà người ta đặt ra ở các nơi. Nếu muốn, hãy nhờ một công chứng đại diện
cho mình.” Vì thế tôi đến gặp ông…

Fullerton nhớ lại cái giọng khô khốc của mình khi trả lời cô
gái, mặc dù ông muốn che giấu sự khổ tâm vì không giúp được cô:

- Hoàn cảnh năm ngoái khác với năm nay. Lúc này, tôi là đại
diện của bên nguyên đơn, tức là ông bà Drake, do đó tôi không thể đứng về phía
cô. Như cô đã biết, tôi đã làm công chứng viên của bà Llewellyn – Smythe.

- Nhưng bà ấy chết rồi, cần gì công chứng nữa!

- Bà ấy rất quý cô.

- Phải rồi, bà ấy quý tôi, cho lên mới để lại tài sản cho
tôi.

- Toàn bộ gia sản?

- Chứ sao ông? Bà ấy có ưa gì gia đình.

- Cô nhầm. Bà ấy rất yêu ông cháu của cô em họ.

- Yêu ông cháu thì còn có lý, nhưng không yêu vợ ông ta, mà
bà ấy cho là hay gây phiền toái. Vợ Ông Drake luôn luôn xông vào công việc của
bà Llewellyn – Smythe, can thiệp vào đời tư của bà. Ví dụ, không cho bà ấy ăn
những thứ bà thích.

- Đó chỉ là thiện ý mà thôi. Bà ấy chỉ muốn buộc bà cô theo
đúng lời khuyên của thầy thuốc.

- Con người ta thường không thích nghe lời thầy thuốc, và
không chịu nổi người thân bó buộc. Họ muốn sống theo ý mình. Bà Llewellyn –
Smythe giầu, rất giàu, bà có thể làm gì bà muốn, có quyền sử dụng tài sản của
mình theo ý thích. Vợ chồng Drake đã khá sung túc: họ có nhà đẹp, quần áo đắt
tiền, hai xe hơi. Họ sống thoải mái, tại sao còn muốn hơn.

- Họ là họ hàng duy nhất của bà Llewellyn – Smythe.

- Bà ấy muốn tài sản thuộc về tôi! Bà ấy thương tôi, biết là
tôi sẽ khổ nhiều. Bố tôi bị bắt rồi đưa đi đâu biệt tăm. Rồi đến lượt mẹ tôi.
Cả gia đình tôi đã mất. Ông không hiểu nỗi thống khổ của chúng tôi. Ông đứng về
phía cảnh sát. Ông không đứng bên phía tôi.

- Không, tôi không thể đứng về phía cô. Tôi lấy làm tiếc về
những gì đã xảy ra cho cô, nhưng lỗi là tại cô.

- Không đúng! Tôi không làm điều gì không phải! Tôi rất chăm
sóc bà ấy. Tôi lén mang tới cho bà đủ thứ bà ấy thích mà bị cấm không được ăn.
Nào sôcôla, nào bơ…

- Vấn đề không phải là sôcôla hay là bơ.

- Tôi quan tâm đến bà, chăm chút từng li từng tí. Vì thế mà
bà trả ơn tôi. Vậy mà giờ đây, bà ấy chết và kí giấy để lại tất cả cho tôi, thì
bọn nhà Drake lại bảo tôi không được gì! Họ nói đủ thứ chuyện, nào tôi gây sức
ép cho bà, nào chính tôi đã viết cái di chúc, trong khi chính là bà tạ Bà ta
viết! Viết xong, bà bảo tôi ra ngoài và gọi bà phục vụ và bác làm vườn vào. Bà
bảo họ kí vào các tờ giấy để làm chứng cho tôi. Vậy tại sao bây giờ tôi không
được hưởng? Tại sao tôi không được quyền có cơ may hạnh phúc trên đời?

- Tôi đang giải thích cho cô rằng…

- Tất cả chỉ là dối trá! Các người bảo
là chính tôi viết, không ai cãi được.

- Đủ rồi, thưa cô! Giờ đây, hãy nghe
tôi. Đừng la lối nữa và nghe tôi. Có đúng là những lá thư đọc cho cô viết, bà
Llewellyn đã yêu cầu cô bắt chước chữ viết của bà? Vì bà ta có ý nghĩ cổ hủ
rằng thư gửi bạn bè, thân hữu mà đánh bằng máy chữ là không lịch sự?

- Phải. Bà bảo: “Olga, cháu trả lời
những thư này đúng như ta đã đọc để con ghi. Nhưng phải chép lại, bắc chước chữ
của ta cáng giống càng tốt.” Bà ấy yêu cầu tôi tập viết giống chữ bà. “Nếu có
hơi khác một chút, cũng không sao”, bà ấy nói. “Rồi cháu kí thay cho ta. Ta
không muốn mọi người biết là ta không thể tự tay viết thư. Bàn tay ta đau khớp
rất khó chịu, nhưng ta nhất định không viết thư bằng máy chữ.”

- Lẽ ra cô nên giữ nguyên nét chữ của
mình, rồi cuối thư ghi thêm đại loại “do thư ký chép lại”…

- Bà ấy không muốn thế. Bà ấy nhất định
muốn gây cảm tưởng là do chính tay bà viết.

Và điều đó, như Fullerton lúc ấy đã
nghĩ, đúng là một nét tính cách phù hợp với bà già. Bà ấy không cam chịu là
không thể sống như đã từng sống. Điều Olga nói rất hợp lý, lời lẽ hết sức thật
thà nên lúc đầu bản bổ sung được coi là thật và có giá trị. Chính tại văn phòng
này – Fullerton nhớ rõ – sự nghi ngờ mới nảy sinh sau ý kiến của anh cộng sự
trẻ:

- Tôi khó tin là chính bà Louise
Llewellyn – Smythe đã thảo văn bản này. Đành rằng bà ấy đau khớp, song hãy so
sánh nét chữ này với những giấy tờ khác của bà. Có một cái gì không ổn trong
bản bổ sung này.

Fullerton đã tán thành ý kiến ấy, và cà
hai quyết định yêu cầu sự giám định của chuyên gia. Họ trả lời dứt khoát: chữ
viết ở bản bổ sung khác chữ viết ở các giấy tờ khác, tức không phải chữ viết
của người quá cố. Nếu Olga không tỏ ra cố chấp, chỉ bằng lòng nhận một số tiền
vừa phải, có thể gia đình Drake cũng chấp nhận, dù có tiếc rẻ. Fullerton thương
hại, rất thương hại Olga. Cô ta đã đau khổ từ tấm bé, mồ côi cha mẹ, không anh
em chị em, nạn nhân của bất công và sợ hãi. Do đó sinh ra tâm lý đòi hỏi nhiều
để đền bù.

- Tất cả mọi người chống lại tôi. – Olga
nói thêm. - Các người không công bằng với tôi, vì tôi là người xa lạ. Tôi không
ở xứ này, vì tôi không biết nói năng thế nào, biết cầu cứu ai.

- Theo tôi, tốt nhất là cô nên vấn lương
tâm…

- Chính bà ấy chứ không phải tôi viết
bản di chúc. Bà ấy viết rồi bảo tôi ra để hai người khác kí.

- Cô thừa biết là có nhiều lời chứng nói
trái lại những gì cô khẳng định. Người ta nói là nhiều khi bà Llewellyn –
Smythe kí đại mà chẳng biết mình kí cái gì. Nói thật nhẹ, điều thuận lợi cho cô
là cô là người nước ngoài, hiểu tiếng Anh còn bập bõm. Chiếu cố điều ấy, nhiều
khả năng là cô sẽ chỉ bị phạt nhẹ.

- Thế thì thà tôi bỏ đi trốn còn hơn.

- Tôi rất ái ngại cho cô, nếu cô muốn,
tôi sẽ giới thiệu cho cô một luật sư giỏi để cãi giúp cô trong phiên tòa. Đừng
nghĩ đến chuyện bỏ trốn, hành động như trẻ con!

- Tôi đã dành dụm được ít tiền. – Và cô
còn nói: - Ông đã tỏ ra thông cảm với tôi, tôi tin ông, nhưng ông từ chối giúp
tôi vì còn có luật pháp. Luật pháp! Tôi sẽ đi đến nơi mà không ai tìm ra tôi!

Và lúc này, Fullerton nghĩ: không ai tìm
ra cô thật. Giờ này cô ở đâu?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3