Định mệnh anh yêu em - Chương 04
Chương 4
Sức mạnh của chiếc bát hạnh phúc
Anh bắt cô phải ký một bản hợp đồng, hợp đồng ghi rõ cuộc hôn nhân của hai người sẽ chấm dứt khi đứa bé ra đời. Chỉ cần đứa nhỏ sinh ra đời là hai người lập tức ly hôn, anh không những sẽ cho cô một khoản tiền lớn mà mỗi tháng còn gửi một khoản cố định vào tài khoản cho cô.
Ký bản hợp đồng này, coi như dù cô không còn là dâu con nhà họ Kỷ nữa nhưng vẫn có thể đảm bảo cuộc sống.
Cô có thể không ký, chỉ cần có đứa bé, chỉ cần có bà nội bên cạnh thì địa vị của cô trong nhà họ Kỷ chắc chắn không bao giờ lung lay, chỉ có điều cô không muốn nhìn cảnh anh vì chuyện này mà suy nghĩ quá nhiều, nên cô đồng ý.
Cô lặng lẽ ký tên, nhân lúc Tồn Hy không chú ý, cô lặng lẽ xóa phần nhận tiền. Cô không muốn nhận tiền của anh, cô vẫn có thể nuôi sống được bản thân mình, chỉ cần đến lúc đó anh chăm sóc tốt cho đứa bé, để đứa bé có thể lớn lên một cách vui vẻ ở nhà họ Kỷ.
Cô chỉ cần như thế thôi, còn những thứ khác, cô không dám nghĩ, cũng không được nghĩ tới.
Hân Di cười đau khổ một mình rồi kéo hành lý lên xe bus.
Sau đám cưới, bà Trân Châu muốn đưa Hân Di cùng về luôn nhà họ Kỷ thế nhưng ông Hồ Đồ và bà Tây Thi không nỡ xa con nên muốn giữ cô ở lại một đêm. Bà Tây Thi dạy con một loạt các quy tắc nên làm khi làm dâu con nhà người ta, ông Hồ Đồ thì lại đi đi lại lại bên cạnh, thỉnh thoảng lại khóc mấy câu.
Sáng sớm hôm sau, Hân Di lên chỗ trọ trên Đài Bắc thu dọn đồ đạc rồi đợi Tồn Hy đến đón cô dâu mới về nhà. Nhưng đợi từ sáng sớm đến tối vẫn không thấy bóng anh đâu.
Gọi điện thoại cho anh mới biết hôm nay anh có cuộc hẹn, anh bảo cô tự thuê xe về nhà.
Cô biết là anh cố ý làm như thế bởi vì anh không muốn đối mặt với người vợ mà mình bị ép cưới về nên mới giả vờ bận rộn, không đến đón, cũng không quan tâm đến cô. Cô cũng không trách anh, cuộc hôn nhân này vốn chẳng ra làm sao cả, anh ấy tức giận cũng là lẽ thường tình thôi.
Chỉ là cô chưa hề nghĩ đến chuyện này, người luôn quên mất bản thân mình thì ngay cả cuộc hôn nhân của mình cũng bị chú rể lãng quên, điều này khác hoàn toàn với giấc mơ thuở nhỏ của cô đó là có một chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng đến đón cô.
“Chả còn cách nào khác, ai bảo mình không phải là công chúa”. Hân Di tự than thở. “Công chúa chính thức là Anna cơ mà, người Kỷ Tồn Hy muốn lấy là cô ấy cơ mà. Đối với anh ấy mà nói, mình chỉ là phiền phức mà thôi”. Cô và đứa bé trong bụng đều là phiền phức, còn anh thì không thể không đối mặt với trách nhiệm.
Hân Di thở dài, cô chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn từng con phố chầm chậm trôi qua, đột nhiên một tấm biển quảng cáo lọt vào tầm mắt của cô.
Triển lãm đồ gốm sứ Trung Sơn Long.
Trung Sơn Long là nghệ nhân gốm mà cô ngưỡng mộ nhất. Trở thành một nghệ nhân gốm ưu tú cũng đã từng là giấc mơ của cô. Thế nhưng giấc mơ chỉ là giấc mơ, cô chỉ là một cô gái bình thường, cô không nghĩ rằng bản thân mình có thể làm được.
Cô nhìn tấm biển quảng cáo ấy rồi nghĩ ngợi một hồi, cô kêu tài xế dừng xe trước cửa rạp triển lãm. Không ngờ thời gian mở cửa đã hết, cửa lớn đã đóng từ bao giờ.
Cô đang không biết phải vào trong bằng cách nào thì một chàng trai đang nói chuyện với bạn trên bậc thềm lại chú ý đến cô. Mắt anh sáng lên rồi bước về phía cô: “Hân Di”.
Hân Di giật mình, cô nhìn anh cười rồi hỏi: “Anh là?”.
“Tôi là Dylan, cô quên rồi sao?”. Ánh mắt anh ấy tỏ vẻ bị thương khi cô không nhận ra anh: “Ở nhà thờ của cha Johns chúng ta đã gặp nhau rồi, tụi trẻ giới thiệu chúng ta, cô nhớ không?”.
“À, đúng rồi”. Cô nhớ ra rồi, tụi trẻ còn gọi anh là “ba Dylan” nữa mà, tụi nhỏ còn nói đùa là “ba Dylan” và “mẹ Hân Di” là một đôi mà.
Hân Di đột nhiên cảm thấy xấu hổ, hôm đó trong đầu cô chỉ nghĩ tới chuyện của em bé nên không có ấn tượng gì về anh cả: “Xin lỗi, lúc nãy tôi không nhận ra anh”.
“Câu này thật là làm đau lòng người khác quá. Cô biết không, phụ nữ lần đầu gặp tôi thường không thể quên được tôi, sau đó thì ngày nào cũng thầm thương trộm nhớ tôi”. Dylan vừa cười vừa nói, điệu bộ hóm hỉnh.
Thầm thương trộm nhớ? Hân Di thấy có chút buồn cười, làm sao lại có người mặt dày đến thế chứ nhỉ? Có điều nhìn anh ấy điển trai, thông minh, da trắng, đích thực là có chút khiến người khác mê mẩn.
“Anh cũng đến xem triển lãm đồ gốm sứ à? Anh cũng thích đồ gốm sứ à?” Cô hỏi.
Anh không phủ nhận mà hỏi cô: “Còn cô thì sao? Tôi nghe tụi nhỏ nói cô nặn đồ gốm rất đẹp”.
“Tôi có biết gì đâu, chỉ là tiện tay nặn chơi thôi mà”. Cô lắc đầu rồi nghĩ đến hiện tại thở dài một cái: “Đáng tiếc tôi đến muộn, triển lãm đóng cửa rồi”.
“Cô rất muốn xem à?”.
“Ờ, Trung Sơn Long là nghệ nhân gốm tôi thích nhất, tôi rất muốn được tận mắt ngắm tác phẩm của ông ấy”.
Mắt Dylan sáng lên, anh cười nhẹ rồi nói: “Vậy cô đi theo tôi”.
“Cái gì?” Hân Di còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra lúc này thì Dylan đã kéo cô đi vào từ cửa sau, không hiểu anh ấn công tắc ở đâu mà khi hai người bước vào các ngọn đèn đã tắt từ trước bỗng sáng lên như chào đón hai người, cô giật mình nói: “Như thế này không hay đâu, Dylan, chúng ta cứ lén lút mà đi vào cũng được mà...”.
“Không sao đâu, cô yên tâm”. Dylan dẫn cô vào trong rồi nói: “Không phải cô rất thích xem tác phẩm của Trung Sơn Long sao? Cứ xem đi nhé!”.
Không cần Dylan nói nhiều, ánh mắt của Hân Di đã bị những tác phẩm vừa đẹp vừa đặc biệt của Trung Sơn Long cuốn hút, cô vừa xem vừa suýt xoa khen ngợi, cuối cùng cô dừng lại trước một tác phẩm đặc biệt.
Đó là một chiếc bát, rất to, chiếc bát hình tròn với vẻ đầy đặn, viên mãn, bề ngoài nhìn trong suốt, mỏng manh nhưng lại mang lại cho người xem cảm giác rất nồng hậu, bị cuốn theo ánh sáng, bị cuốn theo sự ấm áp của nó.
Cô nhìn nó mà ngây người ra, chỉ là một chiếc bát với vẻ ngoài rất tầm thường thôi nhưng lại khiến cô có cảm giác xót xa pha lẫn chút ngọt ngào trong tim.
“Hình như cô rất thích chiếc bát này?” Dylan hỏi.
“Ừ, nó mang đến cho tôi một cảm giác rất kỳ lạ”. Cô gật đầu nói.
“Cảm giác thế nào?”.
“Cảm giác... hạnh phúc”.
“Hạnh phúc?”.
“Anh nhìn đi, nó tròn với vẻ rất viên mãn, bên ngoài rất mỏng, cảm giác như gõ nhẹ là có thể vỡ, thế nhưng mầu men lại rất trầm, rất thật, mang lại cho người xem cảm giác rất ổn định, hạnh phúc không phải như thế hay sao? Làm cho con người cảm thấy ấm áp, an toàn, thế nhưng vẫn không tránh được cảm giác sợ hãi khi thấy nó mỏng manh, dễ vỡ”.
Dylan nghe xong im lặng một hồi. Lát lâu sau anh mới nhẹ nhàng hỏi: “Cô định nghĩa hạnh phúc như thế nào?”.
“Hạnh phúc à? Giống như khi mua cơm hộp, ông chủ thêm cho anh một chút thức ăn, khi chen lên xe bus có người nhường anh lên trước; khi sinh nhật có người chúc mừng anh; khi chơi trốn tìm có người sẽ tìm thấy anh...”.
“Đây là hạnh phúc của cô sao?”. Dylan chau mày, đó đều là những việc nhỏ nhặt nhưng không khó hoàn thành mà.
“Đúng thế, rất đơn giản phải không?”. Hân Di cười nhạt, đối với cô mà nói không hiểu sao những chuyện đó lại rất khó.
Dylan nhìn cô một hồi lâu, đằng sau nụ cười nhạt của cô là vẻ cô đơn khó tả, anh đang định nói điều gì đó thì điện thoại cô đổ chuông, cô giật mình sợ tiếng chuông khiến cho bảo vệ triển lãm chú ý.
“Alo ạ, cháu là Hân Di, bà nội ạ... chụp ảnh cưới ạ? Không cần đâu bà ạ, cháu nghĩ Tồn Hy không có thời gian... Cháu biết rồi, cháu đến ngay ạ”. Cô cúp máy.
“Sao? Hình như tôi nghe thấy cô phải chụp ảnh cưới à? Không phải có em bé rồi phải cưới đấy chứ?”.
Sao anh ấy biết chuyện này? Hân Di chớp mắt, hai má ửng hồng.
“Không phải chứ?. Cô thật sự kết hôn vì đứa bé hay sao?” Anh ngạc nhiên và cao giọng nói.
Cô vừa ngạc nhiên vừa hốt hoảng: “Tôi... tôi phải đi rồi, rất vui được gặp anh hôm nay, bye bye!”. Nói xong cô vội vàng quay người toan bước đi.
“Đợi đã”. Dylan ngăn cô lại rồi nhìn cô một hồi lâu: “Tôi muốn tặng cô một món quà cưới”.
“Quà cưới?”.
“Ừ”. Anh dẫn Hân Di đến cửa bên của triển lãm rồi nói cô đợi ở đó, mười phút sau anh quay lại với một chiếc hộp lớn trên tay rồi cười tươi đưa cho cô: “Tặng cô”.
Cô nhận món quà rồi rối rít cảm ơn. Cho đến khi về đến nhà họ Kỷ cô mới dám mở ra xem, chỉ nhìn một cái mà có cảm giác như hơi thở của cô ngừng lại.
Món quà anh ấy tặng cô chính là cái bát đó.
Sao có thể thế được? Hân Di không dám tin. Người con trai đó không những có thể làm cho cả hệ thống đèn trong buổi triển lãm sáng lên để chào đón hai người mà còn có thể tặng tác phẩm của Trung Sơn Long cho cô, anh ấy rốt cuộc là vị thần ở đâu đến chứ?
Trong hộp còn kẹp một tấm thiệp nhỏ, trên đó là nét chữ rồng bay phượng múa:
Hy vọng chiếc bát hạnh phúc này có thể mang lại cho cô hạnh phúc!
Hạnh phúc? Hân Di ngập ngừng suy nghĩ một hồi, cô thực sự có thể có nó sao?
Hạnh phúc, quả thực cách xa Hân Di lắm.
Cô vừa bước chân vào nhà họ Kỷ thì chồng cô mượn cớ đi công tác, mấy hôm không về nhà. Người làm trong nhà đều biết chồng cô không hề yêu cô cho nên không hề tôn trọng gì cô, cũng chả ai thèm quan tâm đến cô.
Bà Trân Châu gọi cô vào phòng nói bây giờ cô đã là chủ nhân mới của ngôi nhà này rồi. Sau này ngôi nhà này sẽ giao hết cho cô. Cô nghe xong mà phát hoảng, cô nói phải quay về công ty tiếp tục làm việc, bà nội lại nói con dâu nhà họ Kỷ không cần phải làm việc, bà đã xin nghỉ việc cho cô rồi, việc của cô bây giờ là chuyên tâm làm vợ hiền dâu thảo nhà họ Kỷ mà thôi.
Hân Di cảm thấy rất khó nghĩ nhưng chẳng còn cách nào khác, đã bước chân vào nhà họ Kỷ rồi nên cô chỉ còn cách học làm bà chủ nhỏ của ngôi nhà này, đây cũng vì nghĩ cho đứa bé mà thôi.
Một mình cô làm quen với nơi lạ lẫm này, nhà họ Kỷ không chỉ bày biện toàn đồ vàng bạc bóng lộn, xa xỉ mà còn có một khu vườn sau rộng lớn nuôi mấy con dê, trong hồ còn nuôi cá sấu. Bà nội nói do ngày bé sức khỏe của Tồn Hy không tốt cho nên phải uống máu dê với cá sấu để bồi bổ. Bà còn nói thêm là do nhà họ Kỷ mấy đời đều là đơn truyền nên sợ trời gọi về, từ bé đã phải cho Tồn Hy mặc đồ con gái rồi chăm sóc như con gái.
Anh ấy mặc đồ con gái! Hân Di tưởng tượng ra cảnh Tồn Hy mặc bộ quần áo như công chúa, cô không kiềm chế được nên cười thành tiếng.
Hóa ra hoàng tử ngày bé lại là một cô công chúa!
Cô tò mò ngắm các bức ảnh của anh từ ngày bé đến bây giờ, từ khi học tiểu học anh mới bắt đầu mặc quần áo con trai, bộ quần áo với chiếc gilê thắt thêm chiếc cà vạt nữa. Trông anh ngày đó rất đáng yêu.
Anh của ngày bé là một cậu bé xuất sắc của trường. Biểu diễn, hùng biện, chơi đàn... anh đều giành hết giải này đến giải khác, cấp hai là lớp trưởng, đại học thì là hội trưởng hội học sinh sinh viên.
Cuối cùng là những bức ảnh khi anh bước chân vào xã hội, đẹp trai tuấn tú, phong độ, chính xác đẹp như một hoàng tử. Còn người đứng bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp, đoan trang, ánh mắt ngời sáng đầy tự tin.
Cô gái này, chắc là Anna?
Hân Di ngây người nhìn bức ảnh ấy. Bà Trân Châu thấy vậy liền nói: “Cháu đừng để ý, bây giờ bà chủ nhỏ của ngôi nhà này là cháu, cháu dâu duy nhất mà ta nhận cũng chính là cháu”. Bà nói một cách trịnh trọng.
Thế nhưng trong lòng Tồn Hy yêu chỉ có Anna mà thôi.
Hân Di chua chát nghĩ, thế nhưng cô không nhắc đến chuyện này, cô tiếp tục nói chuyện với bà nội những chuyện từ nhỏ đến lớn của Tồn Hy, người già thường muốn nói đến những chuyện từ ngày xưa nên một khi đã nói chuyện thì cứ kể mãi không muốn ngừng.
Thế nhưng Hân Di lại thấy hứng thú với những câu chuyện của bà nội, cô muốn hiểu Tồn Hy thêm một chút, biết về anh thêm một chút.
“Đúng rồi, Hân Di, cháu đã bước vào nhà họ Kỷ rồi thì sau này cháu nhớ để mắt chăm sóc Tồn Hy nhé, có một số quy tắc cháu phải chú ý thay cho nó”.
“Quy tắc gì ạ?”.
“Mỗi ngày một cốc sữa dê ấm, buổi sáng không thể uống đồ lạnh, sau bữa trưa mới được uống rượu, uống rượu cũng phải điều độ, bữa tối phải nhạt một chút, hấp thụ ít Cholesterol thôi, ba bữa đều phải ăn hoa quả, khi lái xe tốc độ không được quá 60km/giờ...”.
“60km/giờ?” Cô không nghe nhầm đấy chứ.
“Đúng thế”. Bà Trân Châu nghiêm giọng nói:
“Bà không cho nó lái xe quá nhanh, quá nguy hiểm”.
Nhưng tốc độ 60km/giờ có quá chậm không nhỉ? Hân Di tiếp tục nghe tiếp một loạt quy tắc nữa: “Anh ấy thực sự chấp hành hết ạ?”.
“Đương nhiên rồi. Tồn Hy là một đứa cháu rất có hiếu”.
Nhưng thật đáng tiếc, bà Trân Châu vừa mới nói như thế được có mấy tiếng thì đứa cháu yêu quý của bà không giữ thể diện gì cho bà cả. Đêm khuya hôm đó, Kỷ Tồn Hy cuối cùng cũng về nhà, hơn nữa còn uống say lướt khướt.
Bà tức giận tím mặt mày: “Tồn Hy, không phải ta đã nói với cháu uống rượu cũng phải có mức độ hay sao? Cháu uống như thế này cơ thể không chịu được thì sao hả? Anson làm cái gì thế hả? Ta đã cảnh cáo cậu ta không được để cho cháu uống nhiều rượu, để ta gọi điện thoại cho cậu ta...”.
“Là... cháu... cháu muốn uống... bà đừng trách Anson”. Tồn Hy vừa lè nhè mấy câu, anh vừa loạng choạng bước lên cầu thang, suýt nữa thì ngã.
Hân Di thấy vậy vội vàng chạy lại đỡ: “Cẩn thận một chút”.
Tồn Hy cảm thấy hơi ấm dịu dàng của người phụ nữ bên cạnh: “Là... Anna à?”.
Hân Di chạnh lòng: “Tôi là Hân Di”. Cô nói nhỏ nhẹ.
“Đúng rồi, sao tôi lại quên mất chứ! Ở nhà còn có một cô vợ... đang đợi tôi mà”. Anh lẩm bẩm, nói rồi hất tay cô ra, tự mình bò lên cầu thang.
“Đứa bé này, sao lại uống ra nông nỗi này chứ?” Bà Trân Châu chán nản nhìn theo bóng anh bò lên cầu thang: “Hân Di, giao cho cháu chăm sóc nó đấy”.
“Dạ”. Hân Di gật đầu rồi đi theo Tồn Hy lên gác về phòng ngủ.
Tồn Hy vừa bước vào phòng là lao ngay vào nhà vệ sinh nôn lấy nôn để sau đó ngồi ngay xuống đất. Hân Di thấy anh không tỉnh táo, không biết bẩn là gì nên cô kiếm một chiếc khăn ấm, nhẹ nhàng lau quanh miệng cho anh.
Người anh toát ra mùi rượu nồng nặc, ngay cả hơi thở cũng sặc mùi rượu, người phụ nữ bình thường sẽ cảm thấy thật đáng ghét khi phải chăm sóc những người say xỉn như thê. Nhưng Hân Di không cảm thấy vậy. Cho dù bây giờ nhìn bề ngoài anh ấy tàn nhẫn thế nào, không vui vẻ thế nào, nhưng người cô nghĩ tới đó là một chàng hoàng tử lịch lãm đưa tay cứu cô trên con tàu hôm đó, là chàng hoảng tử đã xây giấc mơ công chúa cho cô. Sự dịu dàng đến mạnh mẽ đó của anh cùng với những lời nói khi đưa đồng xu cho cô, cô vẫn còn mãi ghi nhớ trong tim.
“Thật sự xin lỗi, tất cả là do tôi hại anh rơi vào cuộc hôn nhân này, hại anh uống say như thế này”. Cô vừa trách mình vừa kéo anh lên giường, giúp anh tháo giày, tháo tất. Tiếp đó, đôi tay cô giúp anh cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, mấy chiếc cúc áo bật ra để lộ bộ ngực cường tráng khỏe mạnh. Cô nhìn, tim bỗng nhiên đập dồn dập, cô vội vã nhìn đi chỗ khác.
“Anna...”. Anh một lần nữa gọi nhầm tên cô.
“Không phải, tôi là...”. Cô không thốt lên được hai tiếng “Hân Di”. Thôi, đã sai thì cho sai luôn đi, bây giờ anh cần nhất là người con gái anh yêu thương ở bên cạnh mình.
“Anna!” Tồn Hy nắm chặt lấy tay cô mơ hồ gọi tên người con gái khác. “Anna, anh xin lỗi em, không phải là do anh muốn, là bà nội ép anh lấy cô ấy, anh không muốn phản bội em, thế nhưng... cô ấy mang đứa con của anh, anh không thể bỏ mặc cô ấy. Xin lỗi em, xin lỗi em yêu...”. Anh không ngừng xin lỗi người con gái khác.
Hân Di đau xót lắng nghe từng lời xin lỗi của anh. Anh không cho phép cô xin lỗi nhiều nhưng bản thân anh lại liên tục nói xin lỗi người con gái khác.
“Em không trách anh đâu, Tồn Hy”. Cô dịu dàng nói.
“Anh ngủ đi, ngủ ngon nhé, đừng suy nghĩ quá nhiều”.
“Em... thực sự không trách anh sao?”.
“Ừ, em không trách gì anh đâu”. Cô dịu dàng nhìn anh rồi nói cho anh nghe những lời không thật lòng.
Anh cười, đôi mắt mở to nhìn cô đắm đuối, sau đó đôi tay anh bất ngờ vòng qua cổ cô! Cô không kịp phản ứng, không kịp thốt lên một tiếng nào thì đã bị đôi môi anh khóa chặt.
Đó là một nụ hôn rất nhẹ nhàng, dịu dàng, êm ái, tràn đầy tình yêu. Giống như một chiếc lông vũ lướt nhẹ qua trái tim cô.
“Cảm ơn em”. Anh nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, một giây sau đó những lời anh nói làm cô hoàn toàn thức tỉnh hẳn: “Anna...”.
Là Anna, không phải là cô! Người anh ấy hôn là người yêu anh ấy, không phải là cô của hiện tại!
Hân Di lén thở dài, đôi môi bất chợt cười một cách ngốc nghếch, rồi tự trách mình suy nghĩ quá nhiều. Cô đắp chăn cho anh rồi đem tấm chăn dâu tây anh thích nhất đặt bên cạnh anh.
“Ngủ ngon”. Cô nhẹ nhàng nói rồi ngồi bên mép giường, nhìn anh ngủ ngoan như một đứa trẻ nằm trong nôi.
*
* *
Kỷ Tồn Hy tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ.
Anh vò đầu ngồi dậy, nghĩ lại tối qua mình uống quá nhiều rượu ở quán bar, cảm thấy rất khó chịu. Anh nhớ là đã rất kiềm chế để không mất mặt trước bao nhiêu người như thế.
Anh thở sâu rồi nhìn cốc nước chanh mật ong còn ấm đặt bên cạnh giường, anh cầm lên uống vì háo nước quá. Dần dần, cảm thấy đỡ đau đầu hơn một chút.
Là ai chu đáo thế, đã chuẩn bị cho anh cốc nước này? Tồn Hy tò mò, anh đưa mắt tìm kiếm thì thấy một người con gái đang nằm trên ghế sofa, tim anh khẽ rung lên một tiếng, anh bước xuống.
Là Hân Di! Cô đang nằm co quắp trên ghế sofa, trên mình chỉ đắp có một tấm chăn mỏng, hình như bị lạnh nên thỉnh thoảng cô run lên.
Đúng là cô gái ngốc! Tồn Hy bực mình chau mày, anh ôm chăn đến đắp cho cô, không ngờ vừa đắp xong thì cô tỉnh dậy.
“Anh tỉnh rồi à?” Cô vội vàng ngồi dậy, mắt hấp háy như còn ngái ngủ.
“Sao cô phải ngủ ở ghế sôfa chứ?” Anh có vẻ tức giận.
“Tôi... tôi không biết ngủ ở đâu cả”. Cô ngại ngùng nói: “Tôi lại không dám đi phòng khác, tôi sợ bà nội không vui”.
Không sai, nếu mà bà nội biết hai vợ chồng mới cưới thế này mà không ngủ cùng phòng thì chắc chắn bà sẽ tức giận lắm. Tồn Hy chán nản nói: “Sau này tôi ngủ ở ghế, còn cô ngủ trên giường”.
“Không được, không được”. Cô vội vàng xua tay: “Đây là phòng của anh, sao tôi có thể để anh ngủ dưới ghế được chứ?”.
“Nhưng...”.
“Không sao, ghế này rất to, tôi ngủ rất ngon mà”. Bình thường cô không bao giờ cố chấp như thế, thế nhưng lần này lại kiên trì đến cùng: “Anh không cần phải để ý đâu”.
Không để ý thì không để ý, đằng nào thì anh cũng không thể ngủ cùng một giường với cô. Tồn Hy nói tiếp: “Cốc nước chanh mật ong ở đầu giường là cô làm à?”.
“Ừ, anh uống rồi à? Có lạnh quá không?”. Cô lo lắng hỏi.
“Không”.
“Vậy thì được rồi”. Cô thở phào nhẹ nhõm: “Bà nội nói buổi sáng anh không được uống lạnh, tôi sợ bị lạnh nên năm giờ hơn đã dậy thay một lần rồi”.
Năm giờ hơn? Tồn Hy ngạc nhiên. Cô ấy vì anh mà dậy sớm như vậy để thay nước ấm sao? Cả đêm cô dậy thay nước như thế mấy lần nữa chứ?
“Tôi nói cho anh biết nhé, nửa tiếng sau anh phải uống thêm một cốc nữa, phải bổ sung thêm nhiều nước thì cơ thể mới thoải mái hơn được”. Cô dặn dò anh.
“Hình như cô rất có kinh nghiệm về chuyện này”. Bạn trai trước của cô cũng uống say như thế này sao?
“Là bố tôi, mỗi lần bố tôi say rượu, cứ hôm sau là đau đầu, tôi cho bố tôi uống trà hay sữa cũng không có hiệu quả, chỉ có nước chanh ấm là tốt nhất”.
Anh không nói gì cả mà im lặng nhìn cô. Cô cảm nhận được ánh nhìn của anh, không dám nói thêm gì nữa. Hai người nhìn nhau, không khí trở nên ngột ngạt hơn.
Bọn họ là đôi vợ chồng mới cưới nhưng chẳng phải lấy nhau vì tình yêu, lại còn ký một hợp đồng hôn nhân nữa. Hai người đều không biết phải làm thế nào để đối mặt với cuộc hôn nhân này, cũng không biết làm thế nào để đối mặt với nhau nữa. “À, tôi...”. Hân Di dũng cảm định nói gì đó thế nhưng cảm giác ợ chua khó chịu dâng lên cổ họng, cô vội bịt chặt miệng rồi chạy ngay vào nhà vệ sinh.
“Cô không sao chứ?”. Tồn Hy ngạc nhiên chạy theo hỏi.
“Không sao, chỉ là cảm thấy hơi buồn nôn. Lát sau là ổn thôi”.
Đó chắc là nôn do thai nghén thôi, Tồn Hy nghĩ, tuy anh không hiểu biết nhiều về chuyện của phụ nữ nhưng ít nhất anh cũng biết rất nhiều phụ nữ khi mang thai thường nôn vào buổi sáng.
Bản thân cô đã thấy khó chịu lắm rồi thế mà còn chu đáo chăm sóc quan tâm anh, làm sao lại có người con gái ngốc thế cơ chứ? Anh có đáng cho cô phải làm thế đâu? Sau đám cưới mấy hôm, chú rể đã để cô dâu mới ở nhà một mình, anh vốn chẳng phải là ông chồng tốt đẹp gì cả.
“Được rồi mà, không sao”. Cô cười bước ra, nhưng nụ cười không che giấu được vẻ mặt xanh xao.
Anh nhìn thấy vậy đột nhiên thấy giận bản thân mình, giận vô cùng.
Sự tức giận của Tồn Hy lan rộng lên cả bàn ăn, làm kinh động đến cả người làm.
Nguyên nhân là do Hân Di xuống dưới nhà trước thấy trên bàn có một đĩa cá thu đao nướng, hương vị rất nồng nên cảm thấy buồn nôn. Cô kêu người nhà mang xuống nhưng họ không dám vì đó là món ăn Tồn Hy thích ăn nhất.
“Vậy, có thể mang cho tôi chút đồ gì đó chua được không? Có nước bưởi nho không ạ?” Hân Di lịch sự hỏi.
“Nước bưởi nho? Ngay cả bà chủ và cậu chủ cũng không thích uống”. Mấy cô người nhà hách dịch nói.
Chẳng có ai dặn dò gì, cũng chẳng có ai đặc biệt chuẩn bị cho cô gì cả. Hân Di lén thở dài, cô hiểu rõ chuyện cô bước vào ngôi nhà này quá đột ngột, những người hầu ở đây từ trong đáy lòng đều coi thường cô, tuy bà nội nói sẽ giao quyền chủ nhà cho cô thế nhưng cô thực sự không biết phải làm như thế nào.
“Vậy, tôi... không ăn nữa”. Cô cười gượng, cô không thể ngồi ăn khi cái dạ dày của cô đang phản đối kịch liệt thế này được.
“Cô đương nhiên là phải ăn chứ”. Tồn Hy bực tức nói, anh bước đến gần bàn ăn nghiêm mặt nói với người nhà: “Bà chủ nhỏ muốn uống nước bưởi nho, mấy người không nghe thấy à?”.
“Thế nhưng nhà mình không có...”.
“Không có thì đi mua!” Anh quát to khiến người nhà sợ hãi nép vào một bên: “Còn nữa, buổi sáng gì mà ăn cá rán chứ, các người không biết trong nhà có thai phụ sao? Mang món khác lên đây”.
“Nhưng... đó là món cậu chủ thích ăn”. Mấy người làm tỏ thái độ oan ức.
“Nói chung trên bàn không được xuất hiện bất cứ món ăn nào làm cho cô chủ thấy buồn nôn”. Tồn Hy tiếp tục nói, anh không muốn thấy người nhà nhân cơ hội này bắt nạt Hân Di nên anh nói tiếp: “Nghe đây, tôi không cho mấy người cơ hội thứ hai đâu, tốt nhất là mấy người nhớ cho kỹ”.
“Vâng, chúng tôi nhớ rồi”. Người làm vội vàng dọn thức ăn trên bàn xuống, rồi chuẩn bị làm nước nho bưởi.
Bà Trân Châu cùng lúc bước vào bàn ăn, thấy Tồn Hy tức giận thay cho Hân Di, bà cứ cười tủm tỉm: “Chuyện gì thế? Ai lại làm cậu chủ nhà ta không vui thế?” Bà hỏi.
Thấy bà nội đến Tồn Hy mới miễn cưỡng nhịn cơn giận để chào bà nội buổi sáng. Hân Di cũng vội vàng lấy ghế cho bà rồi đỡ bà ngồi xuống.
Bà Trân Châu thấy cháu mình mặt mày không một nụ cười, thấy Hân Di đang hoang mang không biết làm thế nào thì đột nhiên bà cười lớn.
Tồn Hy chau mày: “Bà nội cười gì thế?”
“Cười đôi vợ chồng trẻ hai cháu, càng ngày càng hợp nhau đấy”. Bà Trân Châu vội nói: “Tồn Hy, cháu đã là chồng người ta rồi thì nên làm cho tốt trách nhiệm của một người chồng, bà biết trong lòng cháu nghĩ như thế nào. Hân Di, cháu cũng là dâu con của nhà họ Kỷ rồi, không cần phải khúm núm như thế. Ta nói như thế, hai đứa có nghe thấy không hả?”.
Hai người trẻ tuổi nhìn nhau im lặng, lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu: “Dạ biết rồi ạ!”.