Hứa cho em một đời ấm áp - Chương 03 - Phần 3

2

Ngày hôm sau, Bùi Trung Khải đến tương đối muộn, sau đó lập tức
đi tìm Lỗ Hành, mở laptop ra. Trong đó là những nội dung mà đêm qua anh đã thức
và tra cứu. Lúc thường nhìn anh thì tưởng anh rất chơi bời, nhưng để có được
như ngày hôm nay anh đã phải trải qua rất nhiều gian khổ.

Lúc đầu, khi có người giới thiệu Trung Đỉnh với Lỗ Hành, cô
cũng có chút nghi ngại, theo tin tức mà cô có được, khả năng làm việc của Bùi
Trung Khải không có vấn đề gì, nhưng dù sao thì Trung Đỉnh cũng mới thành lập
và Bùi Trung Khải cũng lại là người có lý lịch phức tạp, vì vậy cô đã bàn chuyện
công việc với Bùi Trung Khải với tâm thế cảnh giác, nhưng sau một lần nói chuyện,
cô phát hiện ra rằng chuyên môn của Bùi Trung Khải đúng là không có gì để phàn
nàn, hơn nữa trong công việc anh cũng tỏ ra rất nhã nhặn, dù là khi nói về công
việc hay về chuyện riêng, anh luôn rất chừng mực, không giống những gì mà người
ta đồn thổi.

Nếu nói về khuyết điểm của Bùi Trung Khải, thì đến lúc này Lỗ
Hành thấy rằng, điều mà anh không thể chấp nhận được đó là sai sót trong công
việc, và khi thấy điều đó anh lập tức chỉ ra không chút kiêng dè, tất nhiên đối
với phụ nữ anh cũng có vẻ mềm mỏng hơn, nhưng dù vậy cũng vẫn khiến người mắc lỗi
khó mà chịu đựng nổi.

Nói tóm lại, với một người xa lạ như Lỗ Hành, cô cảm thấy Bùi
Trung Khải cũng tạm được, làm việc cũng đường hoàng. Ngoài điều đó ra, nhìn vẻ
bề ngoài, Lỗ Hành đoán Bùi Trung Khải cũng là người có tư chất, vốn liếng.

Và điều mà Lỗ Hành thấy thắc mắc nhất là Cố Hứa Ảo, cô ấy
không nhìn, cũng không nói chuyện gì với Bùi Trung Khải. Liệu như vậy có phải
là hơi quá không. Hầu như tất cả phụ nữ trong nhóm của họ, từ người đã có chồng
đến người chưa kết hôn đều để mắt tới Bùi Trung Khải, khi thảo luận thế nào
cũng có mấy người vây xung quanh anh ta, không biết như vậy là vô tình hay hữu
ý. Lỗ Hành cho rằng đó cũng là chuyện bình thường. Nghĩ đến thái độ của Bùi
Trung Khải đối với Cố Hứa Ảo, thì cô lại thấy giữa hai người họ có điều gì đó
không bình thường. Theo kinh nghiệm nhiều năm làm bà mối của Lỗ Hành thì hai
người này có duyên phận, hơn nữa cũng có khả năng. Mặt khác, cô cũng đang rỗi
rãi, nghe nói nếu làm mối thành công cho ba đôi thì công đức rất viên mãn.

Khi bước vào phòng họp, Lỗ Hành và Bùi Trung Khải nhìn thấy Cố
Hứa Ảo, trong lòng thấy hơi thắc mắc. Theo lý mà nói thì thời gian này Cố Hứa Ảo
không cần thiết phải ở đây cả ngày. Bùi Trung Khải thắc mắc với Lỗ Hành, nhưng
cô cũng không biết, chỉ trả lời rằng chủ tịch hội đồng quản trị Thân của Giai Dịch
Quốc Tế giữ nguyên ý kiến và yêu cầu phiên dịch phải chấp hành, đồng thời cam
đoan Giai Dịch sẽ hết sức ủng hộ việc sáp nhập lần này của Nhạc Trung, khiến
cho chủ nhiệm Trịnh và Lỗ Hành không biết phải nói như thế nào cho được.

Sự việc không có gì là khó dò hỏi, cuộc đấu đá ngấm ngầm giữa
Thân Vệ Quốc và Đỗ Đức Minh đã đến mức người qua đường cũng biết. Xem ra, hoàn
cảnh của Cố Hứa Ảo không lấy gì làm tốt.

“Hứa Ảo, trưa nay cùng đi ăn cơm nhé?”. Lỗ Hành đi ngang qua,
khẽ vỗ vai Cố Hứa Ảo.

“Được”. Cố Hứa Ảo mỉm cười. Lỗ Hành ngây người nhìn cô, “Hứa Ảo,
lần sau nhất định cậu phải thường xuyên cười với mình đấy. Mình thích thấy cậu
cười”. Cố Hứa Ảo lấy bút gõ vào tay cô, “Cậu mời tôi ăn cơm, thì tôi sẽ cười
tít mắt”. Lỗ Hành giật giật tóc của Cố Hứa Ảo: “Chuyện đó thì có gì khó, mình
còn có thể cho cậu một phiếu ăn dài hạn nữa kia”. Cố Hứa Ảo không hiểu, hỏi lại:
“Gì cơ?”.

Lỗ Hành làm ra vẻ bí mật, “Sau này cậu sẽ biết. Bây giờ mình
phải đi làm việc đây”.

Đến bữa trưa, Cố Hứa Ảo nhớ đến chuyện buổi sáng, liền hỏi Lỗ
Hành như vậy là có ý gì, sao lại nghe thấy nói cô phải mời cơm cô lại bỏ chạy
như vậy.

“Hứa Ảo, tóc của cậu rất đẹp, rất đen, sóng to, búp dài vừa tự
nhiên lại vừa bồng bềnh”. Lỗ Hành lảng chuyện, cố ý không trả lời.

Cố Hứa Ảo cười, đáp: “Tôi thì lại thích mái tóc thẳng như của
cậu, tóc của tôi quăn tự nhiên, nên khó để, vì muốn đỡ việc nên uốn một chút. Từ
trước tới giờ tôi chưa bao giờ ép tóc thẳng, tóc lúc nào cũng quăn như vậy”. Lỗ
Hành cười ngất khi nghe những lời ấy của Cố Hứa Ảo, đúng lúc ấy thì nhìn thấy
Bùi Trung Khải bê đĩa cơm đi đến, bèn vẫy và gọi anh: “Này, ở đây!”.

Bùi Trung Khải bê đĩa cơm đến, tiện chỗ ngồi ngay xuống chiếc
ghế trống bên cạnh Lỗ Hành, mắt làm như vô tình nhìn thấy Cố Hứa Ảo, sau đó
quay sang nhìn Lỗ Hành lúc đó đang cười tới chảy cả nước mắt, nói: “Ăn cơm mà
cười dữ vậy, cô không sợ bị sặc à?”.

Lỗ Hành uống một ngụm nước trái cây rồi mới nói: “Là do Hứa Ảo
kể truyện cười”. Nói xong vẫn không nén được cười, vì cô vốn là người rất dễ cười.

Lúc đó Bùi Trung Khải mới nhìn thẳng vào Cố Hứa Ảo, nói: “Thế
mà tôi không biết cô Cố cũng biết kể truyện cười”.

Cố Hứa Ảo không biết nên trả lời thế nào. Cô không hề kể truyện
cười, vậy mà Lỗ Hành đã cười như vậy, cô thực sự lấy làm khâm phục. Có lẽ, cuộc
sống của Lỗ Hành vô tư lự, được cha mẹ yêu thương, lúc nào cũng vui vẻ, không
giống như cô, phải đem nửa cuộc đời ra để mà gánh vác những nỗi đau khổ từ mọi
nẻo của cuộc sống, niềm vui thì quá hiếm hoi.

“Ôi, không phải như vậy, cô ấy nói từ nhỏ đến giờ cô ấy chưa
để tóc thẳng bao giờ, rất buồn cười phải không?”.

Lúc này, Bùi Trung Khải cũng thấy phục Lỗ Hành, anh quay sang
nhìn cô, “Rất buồn cười, là chuyện này sao?”.

Lau nước mắt, Lỗ Hành cố gắng lắm mới kìm được cơn cười, “Bùi
Trung Khải, anh có thấy tóc của Hứa Ảo đẹp không?”.

Bùi Trung Khải ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Cố Hứa Ảo, tóc rất
đen, rất dày, hơi quăn, chất tóc rất tốt, sợi nào cũng đen bóng, đuôi tóc rủ xuống
bên má, càng làm tôn làn da trắng và các nét xinh xắn trên khuôn mặt, khiến người
khác không thể không thừa nhận cô là một cô gái xinh đẹp. Nếu phải nhớ lại, anh
còn có thể nhớ đến cả cảm giác buồn buồn khi những sợi tóc của cô lướt trên người
anh.

Ánh mắt không chút kiêng dè, giấu giếm của Bùi Trung Khải khiến
Cố Hứa Ảo thấy khó chịu và cảnh giác, nhưng vì Lỗ Hành đang ở đây nên không tiện
thể hiện. Bàn tay cầm thìa của cô bất giác nắm chặt lại. Tuy không ngẩng đầu
lên nhưng cô vẫn cảm nhận thấy vẻ ẩn chứa trong ánh mắt của Bùi Trung Khải, nó
có hơi hướng của loài báo và rắn độc.

Ánh mắt ấy vẫn không rời đi, thậm chí anh còn trao đổi với Lỗ
Hành và đưa ra ý kiến: “Đúng là rất đẹp”.

Bùi Trung Khải đánh giá một cách chân thành, nhưng Cố Hứa Ảo
thì cảm thấy như ngồi trên đống gai. Dường như đã quen với sự gai góc của Bùi
Trung Khải nên trong chốc lát cô không thể nào quen được với sự hòa nhã của
anh. Cô đứng dậy, chào: “Lỗ Hành, tôi ăn đủ rồi”.

Lỗ Hành quay lại nhìn Bùi Trung Khải một cái, nhất định giữa
hai người này có chuyện gì đó, cô cũng nói luôn: “Tôi cũng về đây”.

Lỗ Hành đi đến bên Cố Hứa Ảo, “Hứa Ảo, những ngày này cậu
không cần thiết phải đến đâu, có việc gì mình sẽ gọi điện cho cậu. Hôm ấy chủ tịch
Thân cứ khăng khăng như vậy nên mình cũng không biết phải nói gì. Nếu cũng
không tiện đến công ty thì cậu cứ coi như là đang nghỉ phép”.

“Hưởng bộc lộc của vua thì phải làm việc cho vua, tôi đã hứa
rồi, sao lại có thể làm như thế được?”.

“Dù sao thì mình cũng không tiết lộ bí mật đâu, những người
khác cũng không biết là cậu chỉ làm có nhiệm vụ đó. Nếu có việc gì, cậu chỉ cần
nói một tiếng là được”. Lỗ Hành dường như đã hiểu ra phần nào cảnh ngộ của Cố Hứa
Ảo, vì bố cô là chủ tịch hội đồng quản trị, nên con đường sự nghiệp của cô luôn
hanh thông, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không hiểu những phức tạp trong
đó.

“Cảm ơn cậu, Lỗ Hành”. Cố Hứa Ảo chớp mắt, sự quan tâm của Lỗ
Hành đã khiến cô cảm động.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, về đến nơi lại gặp Bùi Trung
Khải. Cố Hứa Ảo buông cánh tay đang nắm lấy tay của Lỗ Hành ra và nghiêng người
đi qua, mắt nhìn thẳng về phía trước, như không thấy sự tồn tại của Bùi Trung
Khải. Lỗ Hành đang định nói gì đó thì lại bị một đồng nghiệp gọi.

Cố Hứa Ảo ngồi xuống chỗ ở cuối bàn, liền nghe thấy có người
nói từ phía sau: “Ở lại Giai Dịch cũng khó mà vào Nhạc Trung cũng không dễ”.

Cơ thể vừa được thả lỏng của Cố Hứa Ảo lập tức căng trở lại,
cô quay đầu lại chất vấn: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”.

“Không có gì, tôi chỉ muốn nhắc nhở thế thôi”. Bùi Trung Khải
có vẻ khinh mạn.

“Tôi không muốn có bất cứ liên hệ nào với anh, không may phải
làm việc cùng với anh, chúng ta hoàn toàn có thể coi nhau như người xa lạ. Việc
gì anh phải nói những chuyện đó với tôi?”. Cố Hứa Ảo đứng lên, nhìn Bùi Trung
Khải từ phía trên xuống, mắt không giấu nổi vẻ coi thường.

Bùi Trung Khải có vẻ hơi cụt hứng, nói với giọng hơi châm biếm:
“Cô thực là rất giỏi hiểu lầm tôi. Cô luôn nghĩ xấu về người khác như vậy à?”.

“Đối với anh, tôi không có gì ngại ngần khi nghĩ như vậy”. Cố
Hứa Ảo đứng thẳng lưng, trả lời lạnh lùng.

“Trước mặt tôi cô thực sự ‘rất trần trụi’, một câu nói dối
cũng không có”. Đột nhiên Bùi Trung Khải bật cười, tấm lưng vươn thẳng và vẻ thể
hiện cứng nhắc của cô rất giống con Cẩu Thặng Nhi khi giận dữ.

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”. Lỗ Hành đã bước vào từ
bao giờ.

“Nói chuyện linh tinh thôi, cô có việc gì không?”. Bùi Trung
Khải nhẹ nhàng chuyển chủ đề. Mặt Cố Hứa Ảo vẫn căng ra, cô trừng mắt lườm Bùi
Trung Khải một cái không hề giấu giếm.

Lỗ Hành đã nhìn thấy ánh mắt của cô, cô cảm thấy rất vui, bèn
nói: “Hứa Ảo, có phải anh ấy bắt nạt cậu không? Cái mồm của anh ấy sớm muộn gì
cũng sẽ bị người khác dán lại cho mà xem”. Rồi cô quay sang nói với Bùi Trung
Khải: “Đắc tội với người đẹp là phải mời chúng tôi ăn cơm đấy, hơn nữa, anh đã
nói mấy lần rồi, hôm nay không được trốn đâu đấy”.

Bùi Trung Khải đáp một cách thoải mái: “Được thôi, đi đâu ăn
là do các cô quyết định”.

“Món Tứ Xuyên? Không... Món Hồ Nam? Không... Món Việt Nam”.

Cố Hứa Ảo nghe hai người đó bàn tới chuyện món ăn một cách rất
vui vẻ, nguyên nhân là từ cô, thế mà chẳng hề hỏi ý kiến của cô, cô nói: “Tôi
không đi”.

“Vì sao lại không đi?”.

“Không muốn đi”.

“Cậu có thể chọn món mà cậu thích, mình thì thế nào cũng được,
được ăn là tốt rồi”.

“Lỗ Hành, mình không đi đâu”.

“Cậu và anh ấy cùng một phe à? Cậu tiết kiệm tiền cho anh ấy...
Không, thế không ổn. Hãy chứng minh bằng hành động đi. Chúng ta cùng đi”. Bùi
Trung Khải thấy thế lại càng vui. Cuối cùng Cố Hứa Ảo đã không thắng nổi sự
kiên trì bám riết của Lỗ Hành.

Cố Hứa Ảo trừng mắt nhìn Bùi Trung Khải với vẻ oán hận, nhưng
không ngờ lại nhìn thấy nụ cười mỉm của anh. Nụ cười ấy không hề mang chút chế
nhạo nào, cô cảm thấy như có vật gì đó đung đưa trước mắt.

Sau cùng mọi người quyết định đi ăn món ăn Tứ Xuyên, họ tới
nhà hàng Nga Mi nổi tiếng với món thịt gà Cung Bảo(*) cực ngon.

(*) Một món ăn do Đinh Bảo
Trinh thời nhà Thanh sáng tạo ra. Nguyên liệu chính là thịt gà, ớt, lạc và các
gia vị khác.

Cố Hứa Ảo không vui nên cũng không thấy ngon miệng, Bùi Trung
Khải cũng ăn không nhiều, chỉ có Lỗ Hành là tỏ ra rất vui vẻ và hào hứng. Ở
công ty, vì là con gái của chủ tịch hội đồng quản trị nên cô luôn phải tỏ ra
khiêm nhường, sợ người khác bắt được điểm sai sót của mình và gây khó dễ cho bố.
Nhưng ở đây thì khác, cô coi Cố Hứa Ảo và Bùi Trung Khải như bạn bè, nên thoải
mái bộc lộ.

“Đúng là rất tuyệt, ngon hơn trong tưởng tượng của tôi. Những
ngày tôi ở Bắc Kinh, hai người đưa tôi đến các quán ăn đi, cứ mỗi ngày một
quán, trong hai tháng nhất định cũng nếm được bảy, tám phần các món ăn nổi tiếng
ở đây”. Lỗ Hành nói ý định lớn lao.

Bùi Trung Khải mỉm cười, “Nhưng không dễ như thế đâu. Những
món ăn ngon nhiều vô kể, e rằng khi cô ăn hết lượt thì thân hình cô cũng đi
tong rồi. Phải ăn nhiều rau quả vào”. Trong giọng nói của anh ẩn chứa vẻ trêu
đùa và quý mến, điều ấy khiến Cố Hứa Ảo thấy rất khó chịu. Cô nhai thức ăn một
cách máy móc, tâm trí không tập trung.

“Hứa Ảo, món ăn không hợp khẩu vị à? Sao lại ngây người ra thế
kia?”. Lỗ Hành ăn một cách ngon lành nhưng không quên chia sẻ với người bên cạnh.
Cố Hứa Ảo hơi nhíu mày, dùng đũa khêu khêu những hạt cơm trong bát. Nghe Lỗ
Hành nói vậy, cô bèn ngẩng đầu lên đáp: “Không phải vậy đâu”.

“Này, Hứa Ảo, cậu thích ăn món ăn nào? Cậu là người Giang
Nam, liệu có phải chỉ thích ăn món ăn ở Giang Nam không? Hay là ngày mai chúng
ta đi một món ăn nào đó của vùng Giang Triết, Hàng Châu, hay Thượng Hải gì đó
đi”.

“Không sao đâu, mình cũng đã ăn quen món ăn phương Bắc rồi,
nhưng đúng là bây giờ cũng ít ăn những món ăn của quê hương”.

Khi nói những câu này, ánh mắt của Cố Hứa Ảo không giấu nổi vẻ
buồn buồn. Lỗ Hành không chú ý tới điều đó, nhưng Bùi Trung Khải thì đã kịp
nhìn thấy. Dường như ở cô còn có một ẩn số mà anh chưa biết được. Cố Hứa Ảo cảm
nhận được những điều đó trong ánh mắt của Bùi Trung Khải, cô thấy trong lòng ớn
lạnh nhưng không ngẩng đầu lên mà vẫn dùng đũa khều những hạt cơm và đưa lên miệng.

Sau khi ăn no uống đủ, Lỗ Hành mới có tâm trạng quan sát người
khác. Trong con mắt của cô thì hai người trước mặt giống như công tử yêu tiểu
thư trong một vở kịch, Bùi Trung Khải thì có vẻ có tình cảm, Cố Hứa Ảo thì cúi
đầu suy nghĩ, còn cô giống như bà mối, cầm sợi chỉ hồng buộc hai người lại với
nhau.

“Chúng ta tới PUB (quán rượu) đi”. Sau khi ăn cơm xong, Lỗ
Hành đề nghị.

“Chẳng phải hôm qua cô cũng đã tới đó rồi sao?”. Không chờ Cố
Hứa Ảo phản đối, Bùi Trung Khải chất vấn.

“Quán rượu thì không phải. Chúng ta tới Hậu Hải, Tam Lý Đồn,
đâu cũng được. Hứa Ảo, cậu thường tới đâu?”.

Cố Hứa Ảo mỉm cười, “Chuyện này thì mình không giúp được cậu,
từ trước đến giờ mình không tới quán rượu”. Lỗ Hành trợn tròn mắt nhìn cô như
đang nhìn một cổ vật từ thời Trung Cổ, Bùi Trung Khải cũng hơi nghiêng đầu nhìn
cô.

“Hứa Ảo, thật hay là đùa đấy? Rốt cuộc cậu có phải là thanh
niên không thế?”. Lỗ Hành thực sự ngạc nhiên trước một người đẹp có vẻ ngoài hiện
đại mà vẫn giữ được suy nghĩ truyền thống như Cố Hứa Ảo.

“Chẳng qua là mình không có hứng tới đó mà thôi”.

“Vậy cậu có hứng với chuyện gì?”. Lỗ Hành vẫn không chịu buông
tha.

“Mình là một người tẻ nhạt, mình thực sự không có sở thích và
hứng thú gì”.

“Thế thì lại càng nên tới đó để xem. Bùi Trung Khải, giao nhiệm
vụ cho anh đấy, hãy đưa hai chúng tôi đi xem cuộc sống ban đêm của chốn kinh
thành đi!”.

Cố Hứa Ảo biết Lỗ Hành không tha cho mình, vì thế cũng không
từ chối nhiều. Sau khi ăn cơm xong, cảm giác áp lực của cô trước Bùi Trung Khải
cũng đã giảm đi ít nhiều. Nếu đã không tránh được thì tốt nhất là nên thẳng thắn
đối diện. Anh ta muốn nhìn thấy những điều buồn cười ở cô ư, vậy thì cô sẽ
không cho anh ta được như ý.

Bùi Trung Khải nảy ra ý chơi xấu, cố tình đưa hai người tới một
PUB theo đúng nghĩa, có đầy đủ thanh bar, tịnh bar, liễu bar, một quán bar đủ cả
tửu sắc lẫn ca vũ. Bùi Trung Khải hỏi hai người muốn uống gì, Lỗ Hành gọi một cốc
rượu, Cố Hứa Ảo thì hỏi có nước ép củ cải không? Không chỉ Bùi Trung Khải mà
người phục vụ cũng thấy buồn cười vì câu hỏi đó của cô, nhưng vì không muốn để
cho khách hàng xấu hổ nên cậu cố nén lại và đáp: “Xin lỗi, ở đây không có nước
rau quả”.

Bùi Trung Khải cố bụm miệng lại nhìn xem Cố Hứa Ảo giải quyết
chuyện này ra sao.

Cố Hứa Ảo cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi nói rất to: “Vậy thì
phiền cậu ra ngoài mua giúp tôi một chai nước củ cải, tôi không quen ở đây lắm”.
Người mới tới lần đầu còn lạ lẫm không sợ xấu hổ, xấu hổ là những người thường
xuyên tới đây.

Lúc đó Bùi Trung Khải mới tin rằng Cố Hứa Ảo đã cố tình xỏ lại
anh, biến anh thành trò hề. Bùi Trung Khải không muốn mất mặt ở đó. Những người
ngồi ở bàn bên cạnh đã cười khúc khích. Anh ấn tờ một trăm tệ vào tay người phục
vụ, nhờ cậu ta làm theo ý cô, không cần trả lại tiền thừa. Cậu phục vụ lễ phép
đáp một tiếng rồi lui ra. Bùi Trung Khải quay lại nhìn Cố Hứa Ảo, nhưng dường
như cô không để ý đến sự việc vừa rồi, tay chống cằm, thản nhiên nhìn đám người
đang nhảy nhót cuồng loạn trên sàn.

Lỗ Hành thấy vậy cũng đứng dậy lắc lư người theo, giữa chừng
còn định lôi cả Cố Hứa Ảo vào cuộc, nhưng Cố Hứa Ảo mím môi lắc đầu.

Bùi Trung Khải nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Cố Hứa Ảo với Lỗ
Hành, bất giác anh ghé tới gần Cố Hứa Ảo, nói to: “Cô không nhất thiết phải sống
như vậy, mệt mỏi lắm”.

Trong quán rất ồn, miệng của Bùi Trung Khải dường như ghé rất
sát, phả cả hơi ấm vào tai Cố Hứa Ảo, khiến cô hơi hoảng hốt, lui người tránh
tư thế quá gần gũi, rồi đáp: “Vì thế, tôi mới không cười với anh”.

“Tôi cũng chẳng hy vọng điều ấy. Nếu so sánh thì có lẽ cô lạnh
lùng khiến người ta thấy yên tâm hơn là cô cười”. Giọng nói của Bùi Trung Khải
rất trầm, chậm rãi và dễ nghe, người anh lại hơi nghiêng về phía trước, khiến Cố
Hứa Ảo bị ép, lưng áp sát vào ghế, hết đường tránh.

Ở đây quá ồn, muốn nói chuyện hầu như người nào cũng phải chụm
đầu vào nhau, mặt kề bên mặt, dưới ánh đèn mờ ảo trông càng thân mật. Cố Hứa Ảo
mặt nóng bừng, vội tránh đi, nói: “Vậy thì chúng ta nên duy trì một khoảng cách
phù hợp”.

Bùi Trung Khải thấy Cố Hứa Ảo cuống lên, bèn cười và ngồi trở
lại chỗ, đang định nói thì nhìn thấy Lỗ Hành trở lại, uống một ngụm lớn, giọng
càng phấn chấn: “Này, Hứa Ảo, cậu nhất định phải qua đó một chút, coi như là
rèn luyện. Mình tiếc là đã không kiên trì tập ba lê để nhảy đẹp hơn. Cậu nhìn
xem, cái người kia kìa, nhảy đẹp quá”. Nói rồi, không chờ Cố Hứa Ảo kịp có phản
ứng, đã kéo cô đi. Cố Hứa Ảo vì không muốn ngồi một mình với Bùi Trung Khải nên
đành đi theo Lỗ Hành.

Nhìn hai người bọn họ cười khúc khích lắc lư bừa theo tiếng
nhạc, Bùi Trung Khải thả lỏng người ngồi dựa vào ghế. Không hiểu vì sao, hễ
nhìn thấy Cố Hứa Ảo là anh lại muốn trêu chọc cô, thấy cô căng thẳng co cụm tự
vệ hay xù lông nhím đối đầu với anh, trong lòng anh thấy rất vui. Cô cố làm ra
vẻ thông minh và bình thản, nhưng thực ra cô rất nhạy cảm và căng thẳng, có lúc
thậm chí ở cô còn toát lên vẻ yếu đuối, lo âu và buồn thương. Rốt cuộc cô là
người như thế nào?

“Nhân sinh vô sở bất tương phùng. Anh Bùi, đây là lần thứ ba
chúng ta gặp nhau rồi. Lần đầu lạ lẫm, lần thứ hai thành quen, lần thứ ba thành
bạn bè”. Tiểu Mễ không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Bùi Trung Khải, vẫn với
kiểu ăn mặc, trang điểm khác người.

“Tiến triển nhanh quá sẽ khiến người ta mất đi khả năng phán
đoán”. Bùi Trung Khải đưa mắt liếc nhanh Tiểu Mễ, anh không thích kiểu con gái
như vậy, quá lộ liễu, muốn điều gì là không che giấu, làm như tất cả mọi thứ
trên đời này nghiễm nhiên là của cô ta, đàn ông cũng là của cô ta.

“Anh Bùi thận trọng quá đấy. Có điều em không có ý đồ gì với
anh đâu, cũng không đến nỗi làm anh mất đi cuộc sống của mình, không cần thiết
phải dọa trẻ con như vậy”. Tiểu Mễ cố ý dẩu môi, nói bằng giọng điệu đà như trẻ
con. “Hơn nữa, cứ cho là như vậy đi, thì anh cũng sẽ không phải là người bị thiệt
cơ mà”.

Bùi Trung Khải không khỏi nể phục cô nhóc này, người lớn nói
ra những lời gạ gẫm lộ liễu như vậy cũng khó tránh khỏi đỏ mặt đỏ tai, thế mà
cô ta nói ra những lời ấy với vẻ nhẹ nhàng cứ như thể đang hỏi “Hôm nay ăn món
gì”. Đúng là giang hồ lắm anh tài. Có điều nghĩ cũng chỉ là nghĩ, còn từ chối
thì vẫn phải từ chối.

“Tôi không có hứng thú. Cảm ơn vì đã yêu quý”.

Chỉ mới lắc lư một lúc mà Cố Hứa Ảo đã thấy mệt rã rời, khô
rát cả cổ họng. Cô ra hiệu muốn uống nước với Lỗ Hành, rồi sau đó chệnh choạng
trở về chỗ.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Cố Hứa Ảo không nhìn thấy Tiểu Mễ với chiếc
váy siêu ngắn, cô cứ tưởng rằng đó là người phục vụ, nên lịch sự nói: “Phiền cô
nhường lại chỗ”. Nói rồi đưa tay với lấy chai nước khoáng, nhưng có một bàn tay
đã với trước và đưa cho cô, cô đón lấy uống một ngụm lớn. Chợt cô nghe thấy có
tiếng hỏi: “Cô ấy là ai vậy?”.

Cố Hứa Ảo chưa kịp ngẩng đầu lên thì thấy chiếc ghế bên cạnh
lún xuống, Bùi Trung Khải ngồi xích lại gần cô, quàng tay ôm lấy vai cô. Cô ngơ
ngác, không hiểu chuyện gì, một lần nữa lại nghe thấy câu hỏi đó với giọng rất
khó nghe: “Cô ta là ai?”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3