Hứa cho em một đời ấm áp - Chương 04 - Phần 1

Chương 4: Chiếc chìa khóa phòng

Trời rất nóng, nhưng cô vẫn để nước ở độ nóng giội vào da đỏ ửng lên mới thôi. Người con gái trong gương đẹp như một nữ thần, không biết ai đã cho cô hình hài này rồi lại chối bỏ, khiến cô phải một mình vất vả lăn lộn hơn hai mươi năm nay. Cố Hứa Ảo gần như để trần bước ra khỏi bồn tắm và bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt đến tột độ...

1

Lỗ Hành hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Bùi Trung Khải và Cố Hứa Ảo cùng tới một lúc, cô cố gắng quan sát nhưng không phát hiện ra điều gì, mắt của Bùi Trung Khải vẫn nhìn theo Cố Hứa Ảo, còn Cố Hứa Ảo thì vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cũ.

Gần đến trưa, Cố Hứa Ảo nhận được điện thoại của Đỗ Đức Minh nói công ty có việc gấp và bảo cô về, khi cô tới xin phép thì Lỗ Hành đã biết tin nên dặn cô không cần vội, không cần ngày nào cũng phải tới điểm mặt, cứ giải quyết việc công ty cho xong.

Nhìn thấy Cố Hứa Ảo về, Đỗ Đức Minh cười tít mắt, nói: “ Hứa Ảo, ở đó chắc là vất vả phải không?”.

“Thầy Đỗ, có việc gì ạ?”. Cố Hứa Ảo không ngồi xuống mà hỏi ngay.

“Không có việc gì đâu, chỉ là gần đây có có mấy bản dịch muốn em xem giúp cho, không mất thời gian lắm đâu”.

“Thế ạ, vậy để em xem thử”. Cố Hứa Ảo cảm thấy có điều gì đó không bình thường, chỉ vì mấy bản dịch mà bảo cô về, trong công ty không phải là không còn những người giỏi, hơn nữa nếu cần hiệu đính thì gửi qua email cũng được cơ mà.

“À, này Hứa Ảo, công việc bên ấy phù hợp chứ?”. Đỗ Đức Minh vẫn không giao công việc cho Cố Hứa Ảo mà cứ hỏi những chuyện không liên quan.

“Tạm thời em vẫn chưa tham gia cụ thể, chờ bên chuyên môn làm hòm hòm thì phiên dịch mới bắt đầu. Bây giờ chủ yếu em làm công tác chuẩn bị, bao gồm đọc một ít sách chuyên ngành, để đảm bảo khi đàm phán không để xảy ra sơ suất”. Cố Hứa Ảo báo cáo công việc rất thật thà.

“Ừ, cứ làm thế đi. Em nghỉ một lát đi, tôi sẽ bảo họ đưa tài liệu cho em”.

Trở về chỗ làm, mấy đồng nghiệp hỏi thăm: “Cô về rồi à. Này, quần áo đẹp thế”.

“Ồ, cảm ơn. Công ty không có việc gì chứ?”.

“À... Chuyện ấy thì... Chủ tịch Thân đến rồi”. Người đồng nghiệp vội thụt người lại.

Cố Hứa Ảo nhìn thấy Thân Vệ Quốc vào cửa, bỗng nhiên cô linh cảm thấy có chuyện không hay. Thân Vệ Quốc thấy cô xuất hiện ở công ty thì cũng tỏ ra ngạc nhiên, “Tiểu Cố, đến đây một lát”. Cố Hứa Ảo theo ông ta vào phòng làm việc.

“Thời gian này công ty không có việc gì, chẳng phải tôi đã nói với cô không cần về rồi đó sao?”.

“Dạ, tôi...”.

“Là thầy Đỗ bảo cô về à? Cái ông Đỗ này, có việc gì quan trọng hơn hạng mục ở Nhạc Trung đâu. Cô cũng đã biết ông Đỗ là người thích việc bé xé ra to rồi chứ. Nhưng nếu đã về rồi thì cô cứ nghỉ một thời gian đi, để tôi nói lại với bên Nhạc Trung một tiếng. Mấy hôm rồi làm việc với người của Nhạc Trung thế nào?”.

“Cũng được ạ”.

“Nhóm các cô toàn là tinh anh đến từ các ngành, có dịp làm quen nhiều một chút, học hỏi lẫn nhau. Đây là một cơ hội rất tốt”.

“Vâng ạ”. Cố Hứa Ảo thành thực đáp lại.

Ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch Thân, Cố Hứa Ảo nghĩ đến vẻ mặt kỳ lạ của Thân Vệ Quốc rồi lại nghĩ đến ánh mắt làm như rất hòa nhã, điềm đạm của Đỗ Đức Minh, không rõ rút cục trong đó báo hiệu điều gì...

Sau khi hút hết một điếu thuốc quay trở về vị trí, Bùi Trung Khải không thấy Cố Hứa Ảo đâu, tài liệu và máy tính cũng không thấy tăm hơi, trong lòng anh cảm thấy thắc mắc nhưng không tiện hỏi. Cố Hứa Ảo luôn khiến anh bất an, buổi sáng anh hôn cô, cô không phản kháng nữa, nhưng kể từ sau khi nhìn thấy chiếc váy ấy thì cô lại tỏ vẻ lạnh lùng, xa cách.

Một ngày sau đó vẫn không thấy Cố Hứa Ảo đến, Bùi Trung Khải tìm cớ hỏi Lỗ Hành thì bị Lỗ Hành nhìn bằng ánh mắt rất lạ lùng rồi cho biết, Cố Hứa Ảo có việc nên đã về công ty. Mấy ngày sau đó vẫn không thấy Cố Hứa Ảo quay trở lại, Bùi Trung Khải có linh cảm không hay.

Điện thoại đổ chuông một hồi lâu mới có người nghe máy, nghe thấy giọng của Bùi Trung Khải, Cố Hứa Ảo hơi ngạc nhiên.

“Muộn thế này rồi mà còn gọi đến, có việc gì à?”.

“Không có việc thì không gọi được sao? Chúng ta vẫn có thể coi nhau như là... đồng nghiệp, đúng không”. Bùi Trung Khải chọn từ thận trọng, anh không muốn vì một câu nói khiến Cố Hứa Ảo không vui.

“... Anh có việc gì? Tôi phải đi ngủ đây”. Trong lòng Cố Hứa Ảo thấy phiền muộn, đúng rồi, là đồng nghiệp, đến là tình nhân cũng không phải.

“Công chính biến rồi à?”.

“Ý anh là sao? Là công ty có việc”. Cố Hứa Ảo vội vàng lấp liếm.

“Bên này sắp vào trận rồi, cô lại bị triệu về?”.

Cố Hứa Ảo không nói gì, anh ta luôn tàn nhẫn vạch trần cảnh ngộ của cô.

Ở đầu dây bên kia, một hồi lâu không nghe thấy Cố Hứa Ảo nói gì, biết là cô đang rất khó chịu, anh cũng không nói gì thêm ngoài câu: “Nên cẩn thận”, rồi tắt máy.

Cố Hứa Ảo ngây người nhìn màn hình điện thoại dần dần tối đi, Bùi Trung Khải gọi điện tới là để nhắc nhở cô. Anh ta là người hiểu rõ cô nhất và cũng là người khiến cô thấy mâu thuẫn và khó chịu nhất.

Đỗ Đức Minh và Thân Vệ Quốc đều không giao việc gì quan trọng cho cô, ngoài mấy việc hiệu đính văn bản. Cố Hứa Ảo không nói gì, sự nhắc nhở của Bùi Trung Khải khiến cô hiểu rõ, lần này chẳng qua cô chỉ là con tốt thí trong cuộc đấu đá giữa Đỗ Đức Minh và Thân Vệ Quốc.

Sau một tuần ngồi không như vậy, Cố Hứa Ảo hiểu rõ cô đã bị gạt sang bên, không được trọng dụng nữa, Đỗ Đức Minh hay Thân Vệ Quốc đều không tin cô, Đỗ Đức Minh nghi ngờ cô, Thân Vệ Quốc quan sát cô, cô vô tình đã trở thành quả cân trong đấu pháp của họ. Cô chỉ là một người làm công, lẽ nào muốn yên thân làm việc cũng không được?

Người của Giai Dịch tiếp quản hạng mục bên Nhạc Trung là Tống Văn Khải.

Mặc dù Lỗ Hành thấy đáng tiếc, nhưng Giai Dịch cũng đã có lời xin lỗi, nói rằng Cố Hứa Ảo có lý do cá nhân và công việc của công ty nên không thể tiếp tục được, Tống Văn Khải cũng là phiên dịch cao cấp của công ty họ, có không ít kinh nghiệm về các hạng mục quan trọng. Tống Văn Khải đã có chuẩn bị trước, lại rất tích cực nên nhanh chóng hòa nhập với nhóm, đồng thời cũng tỏ ra rất tận tình với Lỗ Hành, còn tìm cách thân thiết với mấy giám đốc của hạng mục, chỉ mấy ngày sau đã anh anh, em em với họ. Nhưng Bùi Trung Khải không thích hành động đó của anh ta, động cơ và mục đích quá lộ liễu.

Lúc ăn cơm, Bùi Trung Khải ngồi cùng với Lỗ Hành, một lát sau Tống Văn Khải cũng đến ngồi cùng. Biết Bùi Trung Khải là ông chủ của Trung Đỉnh và là tư vấn chính của lần đàm phán này, anh ta lập tức nở nụ cười thân thiện với Bùi Trung Khải, nhưng Bùi Trung Khải chỉ đáp lại lạnh nhạt.

Lỗ Hành chuyển chủ đề câu chuyện sang Cố Hứa Ảo, mặc dù cúi đầu ăn nhưng Bùi Trung Khải vẫn dỏng tai lên nghe.

“À, chuyện của phiên dịch Cố tôi không được rõ lắm, việc của công ty đều do tổng giám đốc sắp xếp, có điều những chuyện như vậy cũng rất bình thường, hai chúng tôi thường là vai AB”. Tống Văn Khải tránh nói đến nguyên nhân, khéo léo nhắc rằng trình độ của anh ta cũng ngang ngửa Cố Hứa Ảo.

Bùi Trung Khải khẽ “hừ” một tiếng, không nghe được tin tức quan trọng gì, cầm đĩa cơm bỏ đi.

Lỗ Hành cũng cầm đĩa cơm lên, rồi nói với Tống Văn Khải: “Tôi về trước đây, anh cứ ăn đi nhé!”.

Nhìn theo hai người, Tống Văn Khải cố sức nhai miếng thức ăn trong miệng, xem ra anh chàng Bùi Trung Khải này rất coi thường người khác.

“Tôi luôn cảm thấy thắc mắc, Cố Hứa Ảo làm rất tốt, lúc đầu cũng là do Đỗ Đức Minh và Thân Vệ Quốc cử đến, sao lại nói thay là thay ngay như vậy. Buổi sáng hôm Cố Hứa Ảo đi, cô ấy còn nói nhờ tôi kiếm cho ít tư liệu về việc mua các công ty của Nhạc Trung hàng năm để cô ấy ghi chép lại”. Lỗ Hành đuổi kịp Bùi Trung Khải.

“Vậy thì cô hãy hỏi lại thử xem, tôi cũng lo việc thay một người sẽ ảnh hưởng tới tiến độ của hạng mục, vì dù sao thì Cố Hứa Ảo cũng đã tiếp xúc với công việc trong một thời gian không ngắn”. Bùi Trung Khải chậm rãi nói.

“Tôi cũng muốn hỏi, nhưng không có thời gian, chủ nhiệm Trịnh gọi điện đến nói rằng chủ tịch hội đồng quản trị sắp đến, tôi phải tổng hợp báo cáo giai đoạn, nếu không thì sẽ không biết nói năng như thế nào với chủ tịch. Này, Bùi Trung Khải, anh phải giúp tôi nhiều hơn nữa đi”. Nghĩ đến công việc, Lỗ Hành lại thấy đau đầu.

“Việc ấy không có gì, tôi cũng đang nghĩ, tôi sẽ tập hợp mọi người trong mấy ngày và đề ra một phương án, nếu cứ tách ra mà làm như vậy, sợ rằng sẽ có người đi không đúng”.

“Tôi cũng thấy như vậy”.

Sau hai ngày tăng ca thảo luận, cuối cùng cũng thống nhất được một phương án, Lỗ Hành thở phào, nhìn mắt của Bùi Trung Khải đỏ lên vì thức đêm, trong lòng thấy rất cảm kích, bèn đập vai anh, nói: “Này, Bùi Trung Khải, có thời gian quan tâm đến cô Cố một chút đi. Anh đã như thế với người ta rồi... Nếu xấu hổ thì để tôi hỏi hộ cho”.

Bùi Trung Khải mỉm cười, cũng đã đến lúc anh liên lạc lại với cô gái có cái đầu cứng như cây du già rồi, nghĩ vậy anh bèn nhấc điện thoại.

Cố Hứa Ảo đang hiệu đính tài liệu, nhìn thấy số máy lạ, nhấc lên nghe: “A lô, xin chào”.

“Cố Hứa Ảo”.

Cố Hứa Ảo đang mải chọn từ cho câu đang hiệu đính, nên không để ý lắm đến giọng nói trong điện thoại, “Vâng, tôi đây. Ai đấy ạ?”.

“Liệu tôi có nên đâm đầu vào tường không nhỉ, đến bây giờ mà cô vẫn không nhớ giọng tôi, cũng không lưu số máy của tôi?”. Bùi Trung Khải tức giận, nếu không phải là người có trí nhớ tốt thì anh hẳn phải cảm thấy cảnh tượng thân thiết với cô gái này mấy hôm trước là một huyễn cảnh.

Cố Hứa Ảo cũng thấy ngại ngùng, cô đã nhận ra giọng của Bùi Trung Khải, trong lòng thấy vui mừng, nhưng nghĩ tới những chuyện khác thì lại thấy buồn phiền. Cô đáp một cách nghiêm túc: “Tìm tôi có việc à?”.

“Là việc Lỗ Hành giao cho, tôi truyền đạt lại thay cho cô ấy. Sao bên Giai Dịch các cô lại thay người như vậy?”.

“Anh chờ một chút, để tôi ra ngoài nghe”. Cố Hứa Ảo đứng dậy đẩy cửa đi ra, đến một chỗ ít người qua lại, khẽ nói: “Việc đổi người là do công ty tính toán”.

“Bản thân cô nghĩ gì về việc này?”.

“Chẳng nghĩ gì cả, từ trước tới nay tôi luôn không có ý kiến gì với sắp xếp của công ty”.

“Không phải vì cô có chuyện khó chịu nên muốn đổi người đấy chứ?”. Bùi Trung Khải cố ý hỏi.

“Vẫn chưa đến mức ấy, tôi luôn là người công tư phân minh”. Cố Hứa Ảo đáp lại một cách nghiêm túc, cô không muốn Bùi Trung Khải hiểu lầm rằng cô vẫn để bụng chuyện hai người.

“Nếu tôi là ông chủ của cô thì tôi cũng thích những nhân viên như vậy, không suy tính gì, bảo sao nghe vậy”.

“Phân công công việc bình thường, tôi cần gì phải nhọc lòng suy nghĩ. Anh chuyển lời hỏi thăm của tôi tới Lỗ Hành giúp, nói rằng tôi rất vui vì được quen với cô ấy”. Khi nghe tin Tống Văn Khải thay cô tới làm ở Nhạc Trung, cô đã tâm tàn ý lạnh, hiểu rõ tương lai của mình sẽ thế nào.

“Những lời ấy cô hãy tự nói với Lỗ Hành. Còn nữa... Không lẽ cô không còn điều gì khác để nói?”. Cố Hứa Ảo một mực công sự công biện, và cách trả lời như đang trả lời phỏng vấn khiến cho Bùi Trung Khải thấy khó chịu. Cô phủi sạch tất cả, uổng công anh mấy ngày nay luôn nhớ đến cô.

“Không còn gì nữa”. Cố Hứa Ảo câu trước câu sau đã có ý chặn họng Bùi Trung Khải, cô đã nếm mùi thất bại trong sự nghiệp, không lẽ lại còn phải cần thêm tình cảm bị đùa cợt.

Bùi Trung Khải thấy rất giận, với tính cách cứng nhắc này của cô thì không bị kèn cựa, tranh giành trong công việc mới là lạ.

“Bây giờ cô đang làm gì?”.

“Hiệu đính”.

“Một phiên dịch hàng đầu mà lại ngồi nhà làm công việc hiệu đính, cô đúng là rất bình thản, hay là cô đang định nếm mật nằm gai, để một ngày nào đó lại vươn lên ở Giai Dịch?”. Bị lạnh nhạt nên Bùi Trung Khải lại thè cái lưỡi độc địa của mình ra.

“Anh không cần phải chế giễu tôi. Có phải anh muốn nói là, chuyện gì anh cũng đoán đúng!”. Cố Hứa Ảo không kìm được nói to, trước mặt Bùi Trung Khải, cô chẳng còn bất cứ hình tượng nào, có lẽ anh rất hiểu cô, nhưng chính vì anh lý giải và “hiểu” như vậy nên cô mới không thể nào có tình cảm mà lẽ ra cần có, để mặc cho mình rơi vào hoàn cảnh khó khăn.

Bùi Trung Khải cũng đã cảm nhận được Cố Hứa Ảo đang cố tỏ ra mạnh mẽ để che giấu sự bất lực nên thở dài, nói: “Cười trên nỗi đau của người khác, giậu đổ bìm leo, không phải là con người tôi. Sao cô lại cứ nhìn người khác bằng một con mắt mãi thế? Nếu có thể được, tôi rất hy vọng được ngồi nói chuyện bình tĩnh với cô”.

Lần làm hòa đêm ấy lại hiện lên trong đầu, họ đã thân thiện, tưởng chừng có thể dựa vào nhau, nhưng tiếc thay cuối cùng là chiếc váy ấy đã tạo thành hố sâu ngăn cách giữa hai người. Bỗng nhiên Cố Hứa Ảo cảm thấy rất mệt mỏi, cô nói bằng giọng ôn hòa hơn: “Không nói đến những chuyện ấy nữa. Chiếc váy mượn của anh hôm đó tôi đã giặt rồi, hôm nào đó tôi sẽ trả lại cho anh”.

“Đã nói nó là của cô rồi mà, nếu cô không mặc cũng được, cứ ném nó vào thùng rác là xong, tôi giữ nó cũng chẳng có tác dụng gì”.

“Nhưng tôi không thể làm chủ của chiếc váy đó được”. Cố Hứa Ảo nói, không giấu được vẻ chua chát.

“Chuyện về chiếc váy cô đừng có đoán mò nữa. Ở công ty hãy tỏ ra thông minh một chút, đừng để bị người khác đem bán rồi còn đếm tiền hộ cho họ”. Dường như Bùi Trung Khải đã đoán được khó khăn của Cố Hứa Ảo nằm ở đâu, lòng có chút mừng, nhưng lại không có cách nào “tóm cổ” Cố Hứa Ảo lôi ra. Sau khi gọi điện xong, gặp Lỗ Hành, Bùi Trung Khải kể lại vắn tắt chuyện của Cố Hứa Ảo cho cô ấy nghe. Lỗ Hành là người thông minh, nhanh chóng nhìn ra chân tướng sự việc, nhưng cô cũng không biết làm thế nào, suy cho cùng đó là chuyện nội bộ của Giai Dịch, nếu Tống Văn Khải không có vấn đề, thì cô không thể nào đòi Giai Dịch phải cử Cố Hứa Ảo đến. Chuyện mâu thuẫn, bè cánh, đấu đá trong các công ty không ở đâu là không có, người được lợi thì tất phải có người mất mát, cô chỉ hy vọng Cố Hứa Ảo không vì thế mà bị tổn thương.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3