Mối tình đầu của nàng Bọ Cạp - Chương 10 - Phần 1 - 2
Chương 10
Lần đầu gặp mặt
(1)
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tinh vội vàng chạy vào lớp vào giây cuối cùng khi tiếng chuông vào học vang lên. Ôn Bình đang đứng trên bục giảng dường như đã biết trước kết quả này, mỉm cười với cô rồi mở Power Point bắt đầu giảng bài.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt màu xanh lam, chiếc quần Tây vừa vặn làm tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, giày da bóng lộn. Cách ăn mặc như thế này khiến anh trông vô cùng trẻ trung, đẹp trai và tràn đầy sức sống. Đặc biệt là khi anh nhìn bạn với ánh mắt chăm chú, nụ cười thân thiện… hiệu quả tuyệt đối có thể tẩy não bạn trong nháy mắt.
Dĩ nhiên, tất cả chỉ là vẻ bề ngoài của anh. Các bạn trong lớp của Tiêu Tinh đã sớm nhận ra bản chất của anh. Cho dù hôm nay thầy Ôn ăn mặc vô cùng đẹp, mọi người cũng chỉ lặng lẽ chiêm ngưỡng, nhưng khi bàn tán trong Weixin (phần mềm chat) thì lại khác:
“Thực ra thầy Ôn của chúng ta có rất nhiều ưu điểm… ví dụ đẹp trai này, lại còn…”.
“Lại còn cái gì?”.
“Còn… còn không?”.
“Hết rồi!”.
Cuối cùng đã kết thúc một ngày học, Tiêu Tinh đang thu dọn sách vở, đột nhiên nhận được điện thoại của Kỳ Quyên.
“A lô, Tiêu Tinh, tan học chưa?”. Đầu dây bên kia vang lên tiếng còi ô tô ồn ào, chắc là cô ấy đang đứng bên đường gọi điện thoại. Tiêu Tinh vừa sắp xếp màu vẽ vừa trả lời: “Tao vừa tan học, sao thế A Quyên?”.
“Là thế này, tao có voucher giảm giá suất ăn tình nhân ở một nhà hàng đồ Âu mới mở gần đây. Nghe nói đồ ăn rất ngon, cũng rất nhiều. Một mình tao ăn không hết, hay là hai đứa mình cùng đi ăn đi!”.
Kỳ Quyên nói nhanh như bắn súng liên thanh vậy. Tiêu Tinh chần chừ một lúc mới hỏi: “Là suất ăn tình nhân sao?”.
Kỳ Quyên nói: “Đúng vậy, dù sao thì anh Thẩm Quân Tắc nhà mày đi công tác rồi. Mày đi ăn cùng tao đi. Nếu không một mình tao ăn suất tình nhân thì thật kỳ quặc, một người ăn hai suất, người ta sẽ tưởng tao là lợn!”
Tiêu Tinh cũng không muốn về nhà nấu cơm, chị em tốt mời dĩ nhiên sẽ không từ chối, thế là cô gật đầu nói: “Ok, nhà hàng ở chỗ nào?”.
Kỳ Quyên nói: “Mày mù đường, tao nói mày cũng không tìm được. Thế này nhé, bây giờ tao bắt xe đến cổng trường mày đợi mày, mày mau ra ngoài… Xe của tao đến rồi bye bye!”.
“Ấy…”. Tiêu Tinh vẫn chưa kịp nói xong thì cô đã cúp máy.
Khi Tiêu Tinh thu dọn màu vẽ xong đi ra cổng trường thì Kỳ Quyên đã đợi ở đó rồi.
Hôm nay cô mặc bộ váy công sở gọn gàng, lịch sự, đi đôi giày cao tám phân, đậm phong cách của dân văn phòng. Mái tóc đen nhánh cắt ngắn đến ngang cằm, khuôn mặt trái xoan hơi gầy kết hợp với kiểu tóc này khiến cô không hề có một chút yếu đuối của phụ nữ, ngược lại toát lên vẻ phóng khoáng và thẳng thắn.
Càng khoa trương hơn là cô đeo một chiếc kính râm rất to che nửa khuôn mặt, để lộ cái cằm nhọn và đôi môi mím chặt, trông rất giống chị hai xã hội đen…
Nếu không phải Kỳ Quyên chủ động chào, Tiêu Tinh suýt chút nữa không nhận ra.
Kỳ Quyên thấy Tiêu Tinh đứng ngây ra đó, không kìm được giục: “Nhanh lên, mày đi giày bệt sao bò chậm vậy?”.
Tiêu Tinh lè lưỡi, nhanh chóng chạy đến trước mặt cô, tò mò ngắm nghía cô rồi nói: “A Quyên, sao mày lại đeo kính râm?”.
Kỳ Quyên nhướn mày, nhếch mép cười nói: “Xấu quá phải che lại, tránh làm ảnh hưởng đến mỹ quan thành phố”.
“…”. Tiêu Tinh không còn gì để nói. Nếu Kỳ Quyên xấu đến mức phải dùng kính râm che đi thì chẳng phải mình phải đeo mặt nạ khi ra đường sao?
Lúc hai người đến nhà hàng cũng đã là sáu giờ tối. Thời điểm này vốn dĩ là giờ cao điểm ăn tối nhưng nhà hàng này vẫn vô cùng yên tĩnh.
Nhà hàng mới mở, thiết kế rất thanh nhã, cầu thang được chạm khắc hoa văn theo phong cách phục cổ, đại sảnh tầng một bài trí hòn giả sơn có nước chảy, ghế ngồi là sofa mềm, menu tinh xảo với chữ bạc in trên bìa da, tất cả đều khiến việc dùng bữa ở đây trở thành một sự hưởng thụ tinh tế.
Hai người tìm chỗ ngồi trên tầng hai. Kỳ Quyên nhìn xung quanh một lượt, không kìm được xuýt xoa: “Ở đây rất đẹp, rất thích hợp để hẹn hò”.
Tiêu Tinh cũng gật đầu, “Đúng là rất đẹp”. Cô xem menu rồi nói, “Một nơi cao cấp như thế này, đồ ăn cũng đắt cắt cổ…”.
Kỳ Quyên phóng khoáng xua tay: “Không sợ, tao có voucher giảm giá, có thể giảm hai mươi phần trăm, ăn một suất không đủ thì gọi hai suất”.
Tiêu Tinh nghi hoặc hỏi: “Ai cho mày voucher? Tao nhớ mày rất hiếm khi ăn đồ Âu mà”.
Kỳ Quyên nói: “Thời Viêm cho tao, là bạn học cùng đại học với tao. Lần trước cậu ta kiện cáo chẳng phải đã nhờ tao giúp sao? Hôm nay gặp cậu ta ở gần công ty, cậu ta cho tao một xấp voucher, bảo tao ăn thử đồ Âu”.
Tiêu Tinh kinh ngạc, “Một xấp?”.
Kỳ Quyên mỉm cười gật đầu, lấy trong túi ra một xấp voucher dày, vẩy vẩy trước mặt Tiêu Tinh nói: “Thấy chưa? Đủ cho hai chúng ta ăn cả tuần”.
“...”. Tiêu Tinh chỉ biết mắt chữ A mồm chữ O.
Quả nhiên Kỳ Quyên lợi hại, voucher mà cũng dùng “xấp” để tính.
Thực ra Thời Viêm đưa voucher cho Kỳ Quyên là hy vọng Kỳ Quyên có thể mạnh dạn hẹn chàng trai mà mình thích đi ăn cơm tình nhân, vun đắp tình cảm.
Nếu Thời Viêm biết Kỳ Quyên dùng tất cả số voucher mà anh ta tặng để cô tìm bạn trai vào việc mời Tiêu Tinh đi ăn cơm, nhất định anh ta sẽ tức ói máu.
(2)
Trong nhà hàng, nhân viên phục vụ nhanh chóng mang nước đến cho hai người, mỉm cười hỏi: “Hai cô dùng gì ạ?”.
Kỳ Quyên nói: “Suất cơm tình nhân, cảm ơn”.
Phục vụ sững người, nhìn Kỳ Quyên đeo kính râm vô cùng cool rồi lại nhìn Tiêu Tinh với mái tóc xõa ngang vai và nụ cười rất đáng yêu… gật đầu hiểu ý rồi quay người rời khỏi đó.
Tiêu Tinh im lặng một lúc, cuối cùng không kìm được khẽ nói: “A Quyên, tao thấy hình như anh ta hiểu lầm chúng ta là tình nhân rồi”.
Kỳ Quyên nhún vai bất cần: “Hiểu lầm thì kệ, cùng tao đi ăn cơm tình nhân, mày phải chuẩn bị tâm lý bị hiểu lầm. Chẳng còn cách nào cả, quá cool cũng không phải là lỗi của tao”.
“…”. Tiêu Tinh không còn gì để nói, “Tao vẫn rất tò mò vì sao mày phải đeo kính râm?”.
Kỳ Quyên mím môi, nói một câu “nhà vệ sinh” rồi đi mất.
Một mình Tiêu Tinh ngồi đó không biết làm gì nên liếc nhìn xung quanh. Đột nhiên, ánh mắt của cô dừng lại ở đôi nam nữ vừa mới đi ngang qua bàn mình.
Người đàn ông mặc quần Tây áo sơ mi trắng, dáng người cao ráo, khuôn mặt vô cùng đẹp trai, dáng vẻ tươi cười trông rất lịch sự, toát lên phong độ của một quý ông. Người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng rất có khí chất, làn da trắng nõn, tóc vấn cao rất đẹp, kết hợp với váy dài bó sát cùng với khăn choàng, trông rất có khí chất.
Thầy Ôn!
Người đàn ông vừa mới bước qua chính là Ôn Bình!
Tiêu Tinh nhanh chóng lấy menu che mặt, chỉ để lộ hai con mắt tò mò nhìn sang phía đối diện. Ôn Bình kéo ghế cho người phụ nữ kia rất phong độ, galant mời cô ta ngồi vào chỗ, sau đó mới mỉm cười ngồi xuống phía đối diện.
Tiêu Tinh không kìm được thầm hỏi, hình như thầy Ôn chưa có bạn gái, người phụ nữ kia là ai? Sao lại cùng anh ta đến nhà hàng đồ Âu ăn cơm? Thái độ của anh ta đối với cô ta cũng rất dịu dàng, ân cần.
Tiêu Tinh tò mò nhìn trộm, trong lòng thầm cầu nguyện anh ta đừng nhìn thấy mình.
Ai ngờ cô không cẩn thận để lộ mặt, đúng lúc ấy thì bắt gặp ánh mắt của Ôn Bình.
Hiển nhiên là Ôn Bình nhận ra Tiêu Tinh, anh mỉm cười, đứng dậy đi đến trước mặt Tiêu Tinh, khẽ gõ ngón tay xuống bàn, “Thật trùng hợp, Tiêu Tinh”.
Thật trùng hợp, thầy Ôn.
Tiêu Tinh nhăn mặt nói: “Em chào thầy”.
Ôn Bình hỏi: “Em đi cùng anh Thẩm à? Anh ấy đâu?”.
Tiêu Tinh vội nói: “Anh ấy, anh ấy vào nhà vệ sinh rồi”.
Ôn Bình gật đầu, ghé sát lại, khẽ nói: “Có thể giúp tôi một việc được không?”.
Tiêu Tinh nhìn anh với ánh mắt đề phòng, “Chuyện, chuyện gì ạ?”.
Ôn Bình chỉ tay về phía đối diện với vẻ thần bí, “Người phụ nữ ngồi đằng kia, nhìn thấy chưa?”.
“Dạ, nhìn thấy rồi”.
“Bà ấy là mẹ tôi”.
“Hả?”. Thì ra là mẹ anh ta! Mẹ anh ta quá quá quá trẻ…
Thấy Tiêu Tinh kinh ngạc, Ôn Bình thở dài nói: “Gần đây mẹ tôi về nước, sau khi biết tôi vẫn còn độc thân thì vô cùng tức giận, bắt tôi từ hôm nay phải xem mặt theo sự sắp xếp của bà. Bà sắp xếp cho tôi bảy cô gái đủ các phong cách”.
“…”
Ôn Bình gượng cười nói: “Mỗi ngày phải đưa các đại tiểu thư ấy đi ăn, đi xem phim, dạo phố… Em nói xem, sau tuần này, liệu tôi có bị tâm thần phân liệt không?”.
“Ặc…”. Từ thứ hai đến chủ nhật, mỗi ngày xem mặt một lần, ngày ngày đưa phụ nữ đi dạo phố, mua sắm hình như có chút bi thảm. Tiêu Tinh không khỏi cảm thấy thương hại cho anh.
Ôn Bình thành khẩn nói: “Vì thế Tiêu Tinh à, em có thể hy sinh một chút được không?”.
“… Hy sinh thế nào ạ?”.
Ôn Bình mỉm cười nói: “Qua chào một tiếng, nói là bạn gái của tôi, diễn kịch với thái hậu nhà tôi. Thế là tôi được giải thoát”.
Tiêu Tinh vẫn còn do dự, suy cho cùng thì cô không có một chút tự tin nào với khả năng diễn xuất của mình, hơn nữa, đóng giả làm bạn gái của thầy Ôn, ngộ nhỡ bị anh chàng hay ghen ở nhà biết được thì chắc chắn hậu quả sẽ rất nghiêm trọng...
Kỳ Quyên đi giày cao gót bước lại, từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông rất đẹp trai đang nói gì đó với Tiêu Tinh. Cô từ từ bước lại, giọng nói của anh ta cũng dần rõ ràng hơn: “Làm bạn gái của tôi, chỉ một tuần thôi, được không?”.
“Chuyện này...”. Tiêu Tinh tỏ ra khó xử.
Kỳ Quyên sa sầm mặt xuống, bước tới trước mặt Ôn Bình, lạnh lùng nhìn anh ta.
“...”. Cô gái đeo kính râm trước mặt anh vô cùng khí thế, Ôn Bình không khỏi sững người.
Kỳ Quyên cau mày nói: “Anh này, cô ấy đã kết hôn rồi, chồng cô ấy rất tốt với cô ấy, anh bảo cô ấy làm bạn gái của anh, hình như có chút không thỏa đáng thì phải?”.
“...”. Ôn Bình chớp mắt vô tội.
Kỳ Quyên ghét nhất là loại đàn ông đi đến đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, huống hồ người bị trêu ghẹo là chị em tốt của mình. Là chị cả, dòng máu nóng muốn bảo vệ Tiêu Tinh bỗng chốc sục sôi trong lòng cô.
Đáng tiếc đây là nhà hàng đồ Âu. Mặc dù trong lòng cô tức giận nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ lịch sự. Cô mỉm cười nói: “Chúng tôi phải dùng bữa rồi, mời anh tự nhiên”.
Đã đuổi người rồi.
“...”. Nhưng Ôn Bình thì vẫn tỏ ra vô tội.
Tiêu Tinh vội đứng dậy, gượng cười giải thích: “A Quyên, mày hiểu lầm rồi, đây là thầy Ôn ở trường tao”.
Thầy Ôn?
Người đàn ông trước mặt không phải là công tử đào hoa nhìn thấy mỹ nữ là chạy đến trêu ghẹo sao?
Người đàn ông đang cười rất vô tội trước mặt... là thầy giáo của Tiêu Tinh? Thầy Ôn!
Kỳ Quyên cảm thấy có chút choáng váng. Tiêu Tinh thấy cô đứng ngây ra đó không nhúc nhích, đành phải quay sang giải thích với Ôn Bình, “Thưa thầy, cô ấy là Kỳ Quyên bạn em”.
Kỳ Quyên?
Nhìn cô gái đeo kính râm rất cool rất oai trước mặt, Ôn Bình im lặng rất lâu, cuối cùng không kìm được khẽ mỉm cười, đưa tay ra: “Xin chào cô Kỳ, rất vui được làm quen với cô”. Chả trách anh thấy có gì đó quen quen, thì ra đúng là cô. Vì cô đeo kính râm nên anh không nhận ra ngay.
“...”. Kỳ Quyên ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào anh.
Cô vừa mới hiểu lầm anh trêu ghẹo Tiêu Tinh, nói năng rất không khách khí, lại còn đuổi anh nữa.
Tiêu rồi, thật là mất mặt.
May mà đeo kính râm che mặt, nếu không thì cô không biết để mặt mũi vào đâu nữa.
Mặt Kỳ Quyên nóng bừng, ngượng ngùng giơ tay, khẽ bắt tay anh và nói: “Thì ra là thầy Ôn, xin lỗi, lúc nãy... là tôi hiểu lầm”.
Nhìn cô gái đỏ mặt cúi đầu trước mặt mình, Ôn Bình mềm lòng, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, “Không sao, bảo Tiêu Tinh làm bạn gái của tôi, câu nói này vốn dĩ đã có nghĩa khác. Cô nghe xong hiểu lầm cũng là chuyện thường tình”.
Anh rất ân cần tìm đường thoát cho mình khiến Kỳ Quyên vừa mới thẳng thừng đuổi anh đi cảm thấy rất xấu hổ.
Thật là mất mặt, ai ngờ anh lại là thầy giáo của Tiêu Tinh!
“Thật ngại quá...”, Kỳ Quyên đỏ mặt tía tai, “Hay là ngồi cùng chúng tôi, tôi mời thầy ăn cơm nhé?”.
Ôn Bình lịch sự từ chối, “Không cần đâu, tôi có người đi cùng”. Nói rồi anh chỉ tay về chỗ ngồi bên cạnh, “Tôi qua đó trước, lần sau cùng ăn cơm nhé”.
“... Ồ, được. Tạm biệt thầy Ôn”.
“Ừm, tạm biệt”.
Kỳ Quyên chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống đất, còn Tiêu Tinh thì cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.
Tiêu Tinh đang suy nghĩ một vấn đề nghiêm trọng.
Nếu Kỳ Quyên biết người đàn ông vừa mới bị mình mắng té tát chính là “Mr. Bottle”, chồng của mình trong game, liệu cô ấy có bị nhồi máu cơ tim phải đưa vào bệnh viện cấp cứu không nhỉ?