Mối tình đầu của nàng Bọ Cạp - Chương 13 - Phần 1

Chương 13

Giả vờ hẹn hò

(1)

Kỳ Quyên thay quần áo, đi giày cao gót xuống dưới thì nhìn thấy một chiếc xe màu trắng đang đỗ ở cửa khu nhà.

Thấy cô đi ra, Ôn Bình liền chủ động xuống xe, mỉm cười đón cô.

“Đi đâu ăn cơm đây? Cô thích ăn món ăn Trung Quốc hay món Âu?”.

Kỳ Quyên nói: “Thế nào cũng được, tôi không kiêng gì”.

Ôn Bình mỉm cười, “Thế thì tôi quyết định nhé?”.

Kỳ Quyên gật đầu, “Ừm, tùy anh”.

Không ăn mặc trang trọng áo sơ mi trắng quần Tây như lần trước, hôm nay anh mặc rất thoải mái, áo phông với quần bò đơn giản gọn gàng và giày thể thao trắng khiến toàn thân anh toát lên vẻ trẻ trung và tràn đầy sức sống. Thêm vào đó khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười rất phong độ khiến người ta cảm thấy thân thiết khi nói chuyện.

Kỳ Quyên vốn định ngồi ghế sau, không ngờ đối phương lại mở cửa ghế lái phụ cho cô. Kỳ Quyên đành phải ngồi vào ghế lái phụ trước ánh nhìn và nụ cười của anh rồi tiện tay thắt dây an toàn.

Chiếc xe phóng ra khỏi con ngõ nhỏ, trong xe có chút yên lặng, Ôn Bình liền quay sang hỏi: “Cô muốn nghe nhạc không?”.

Kỳ Quyên cười nói: “Cũng được, nếu không ảnh hưởng tới việc lái xe của anh”.

Ôn Bình quay sang nhìn cô, mỉm cười nói: “Không đâu, kỹ thuật lái xe của tôi cũng tạm ổn”.

Nói rồi anh liền mở nhạc, bên tai vang lên một bản nhạc rất giàu tiết tấu, sau màn dạo đầu khá hay là giọng hát rất đẹp của nữ ca sĩ.

Chỉ bởi nhìn anh trong đám đông lâu hơn một chút mà không thể quên được khuôn mặt của anh

Mơ mộng một ngày nào đó tình cờ gặp lại, từ đó em bắt đầu nhớ nhung cô đơn

Khi nhớ anh anh ở ngay trước mắt, khi nhớ anh anh ở trong tim…

Bài hát “Truyền kỳ” vang lên trong xe, dường như hai người đều đắm chìm trong tiếng hát đầy xúc cảm, đến tận khi bài hát kết thúc, Kỳ Quyên mới không kìm được hỏi: “Anh thích Vương Phi?”.

Ôn Bình gật đầu: “Ừm, từ hồi trung học đã bắt đầu nghe nhạc của cô ấy”.

Kỳ Quyên không kìm được quay sang nhìn Ôn Bình rồi nói: “Tôi cũng rất thích Vương Phi, nghe nhạc của chị ấy rất nhiều năm rồi”. Ôn Bình cũng quay sang nhìn Kỳ Quyên: “Thật trùng hợp”. Hai người bất giác nhìn nhau cười.

Có chung chủ đề nói chuyện, không khí không còn gượng gạo như lúc đầu nữa. Kỳ Quyên vốn là một cô gái tính tình phóng khoáng, một khi đã mở van thì dĩ nhiên sẽ không câu nệ.

Khoảnh khắc hai người nhìn nhau cười, đột nhiên Kỳ Quyên cảm thấy sự ăn ý giữa hai người có chút… khiến người ta bối rối.

Có lẽ là mình đã suy nghĩ nhiều, hình như ánh mắt của anh ta có chút gì đó quá dịu dàng…

Cảm thấy mất tự nhiên trước ánh mắt anh, Kỳ Quyên liền lặng lẽ tránh ánh mắt anh, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phía trước là đèn đỏ, Ôn Bình không nhìn cô nữa, anh dừng xe lại, sau đó mới khẽ nói: “Cô có thích nam ca sĩ nào không?”.

Kỳ Quyên nghĩ một lúc rồi đáp: “Ca sĩ nam thì thích nhất là Mạc Phi. Anh ta thường hát những bản tình ca có tiết tấu chậm rãi, nghe anh ta hát sẽ cảm thấy rất bình yên. Bình thường làm việc cả ngày, khi về nhà cảm thấy quá mệt mỏi, tôi rất thích nghe nhạc của anh ta để thư giãn”.

“Mạc Phi sao?”, Ôn Bình nói đùa: “Ca sĩ thần tượng rất hot hiện nay, fan rất đông. Không ngờ ngay cả cô cũng thích, quả nhiên anh ta rất được yêu mến”.

Kỳ Quyên cười nói: “Tôi không phải là fan của anh ta, chỉ là thích nhạc của anh ta mà thôi. Con người anh ta thế nào tôi không quan tâm”.

“… Vậy à”. Ôn Bình suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, “May mà cô không có hứng thú với con người anh ta”.

Đèn đỏ chuyển sang xanh, bên cạnh có một chiếc xe phóng vọt qua, tiếng còi xe át đi tiếng lẩm nhẩm khe khẽ của Ôn Bình.

Kỳ Quyên quay sang, “Anh vừa nói gì?”.

Ôn Bình mỉm cười, “Không có gì. Tôi nói là đến chỗ ăn rồi”.

Ôn Bình đưa Kỳ Quyên đến một nhà hàng Tứ Xuyên.

Kỳ Quyên thích ăn cay, đây cũng là thông tin mà anh nghe ngóng được từ Tiêu Tinh. Mặc dù lần đầu tiên hẹn hò rất muốn đưa cô đến nhà hàng đồ Âu sang trọng một chút, có điều nếu làm như vậy thì sẽ khiến không khí trở nên căng thẳng. Anh không muốn vừa bắt đầu đã tạo áp lực cho cô.

Nhà hàng Tứ Xuyên này khá có tiếng, quan trọng hơn là cô thích ăn. Mặc dù Ôn Bình rất ít khi ăn món Tứ Xuyên, có điều hy sinh thân mình… mới là bước đầu tiên để phát triển quan hệ hài hòa.

Ôn Bình dẫn Kỳ Quyên vào chỗ ngồi, sau đó gọi phục vụ để gọi món.

Kỳ Quyên gọi hai món Tứ Xuyên được ghi chú là “siêu cay”, sau đó nhìn người đàn ông phong độ đối diện rồi bỏ bớt một món, chuyển sang “hơi cay” xong mới đưa thực đơn cho Ôn Bình. Ôn Bình cầm thực đơn, lại gọi hai món “siêu cay”.

Kỳ Quyên vội nói: “Nhiều quá, hai chúng ta gọi bốn món ăn không hết đâu”.

Ôn Bình cười nói: “Không sao, ăn cố là hết”.

“…”.

Thôi được, thấy anh cười lương thiện như vậy, Kỳ Quyên đành phải thể hiện khả năng ăn uống của mình, bắt đầu động đũa không chút khách sáo.

Nhưng trên thực tế, Kỳ Quyên đã đánh giá thấp khả năng chiến đấu của mình, cũng đánh giá thấp dạ dày của Ôn Bình. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đánh sạch bay bốn đĩa thức ăn, không thừa một chút nào. Càng không thể ngờ là Ôn Bình cũng có thể ăn cay, gắp miếng thịt bò tẩm đầy ớt mà mặt không hề biến sắc.

Kỳ Quyên không kìm được thốt lên: “Thật không ngờ anh ăn cay giỏi như vậy”.

Ôn Bình dùng giấy ăn lau miệng, ngẩng đầu nhìn Kỳ Quyên và nói: “Bình thường rất ít ăn cay nhưng không phải không ăn được, chỉ là khẩu vị của mọi người trong nhà rất thanh đạm. Có điều bây giờ tôi sống một mình, ăn gì cũng không ai quản”.

Kỳ Quyên nghi hoặc hỏi: “Anh không sống chung với người nhà sao?”.

“Ừm, tôi sống gần trường, đi làm sẽ tiện hơn”.

“Ồ”. Kỳ Quyên gật đầu, đột nhiên nhớ ra khi gọi điện thoại anh nói có chuyện cần nhờ, nên cô hỏi: “Đúng rồi, hôm nay anh nói có chuyện muốn nhờ tôi là chuyện gì?”.

Ôn Bình nhìn xung quanh, “Ra ngoài nói chuyện đi, ở đây ồn quá”.

Cũng phải, nhà hàng nhỏ này đông người một chút là chẳng khác nào ong vỡ tổ, không thích hợp nói chuyện.

Hai người cùng đi ra ngoài, gần đó vừa hay là phố đi bộ, đường phố buổi tối vô cùng nhộn nhịp, hai bên đường có rất nhiều hàng bán đồ ăn vặt, mùi vị của những xiên thịt nướng bốc lên thơm phức.

Kỳ Quyên rất thích ăn thịt xiên nướng, mỗi lần nhìn thấy đều mua hai xiên. Nhưng hôm nay quả thực ăn quá no, thêm vào đó có Ôn Bình đi bên cạnh, Kỳ Quyên không nhìn hàng thịt xiên nướng nữa mà nhìn xung quanh, thấy gần đó có một cửa hàng đồ ngọt trông có vẻ khá yên tĩnh, cô quay sang nhìn Ôn Bình rồi đề nghị: “Vào cửa hàng bánh ngọt ngồi không?”.

Ôn Bình hỏi: “Cô còn có thể ăn được nữa không?”.

Kỳ Quyên xoa cái bụng no căng, lắc đầu nói: “Rất no”.

Ôn Bình nói: “Vào cửa hàng này chiếm chỗ nói chuyện, không ăn gì thì không được”.

“Vậy à”. Kỳ Quyên nhìn biển hiệu của cửa hàng, “Anh biết rất rõ về chỗ này à?”.

Ôn Bình gật đầu: “Tôi là khách quen của cửa hàng này, còn làm thẻ hội viên nữa”.

Kỳ Quyên ngạc nhiên nói: “Anh thích ăn đồ ngọt lắm sao?”.

“Đúng vậy”. Ôn Bình đưa tay xoa cằm, ra vẻ nghiêm túc nói: “Trông tôi không giống người thích ăn đồ ngọt sao?”.

Kỳ Quyên không kìm được bật cười, “Rất giống”.

Ôn Bình cũng mỉm cười, chỉ về phía cây cầu cách đó không xa, “Hay là sang bên kia đi bộ cho tiêu cơm”.

“Cũng được”. Kỳ Quyên no căng bụng, đang muốn đi dạo. Mặc dù một nam một nữ đi dạo trên đường buổi tối có chút kỳ lạ nhưng nếu đối phương đã có chuyện cần nhờ thì Kỳ Quyên cũng không bận tâm tới nơi nói chuyện.

Hai người đến bên cầu rồi dừng lại. Kỳ Quyên nhìn ra xa mới phát hiện cảnh đêm ở đây rất đẹp.

Dưới chân chính là sông Bắc chảy qua thành phố, đèn đường hai bên bờ in bóng xuống mặt nước trông giống như hai sợi dây chuyền lấp lánh sắc màu. Những tòa nhà cao tầng xung quanh đều in bóng xuống mặt nước, một cơn gió khẽ thổi qua, mặt nước gợn sóng, bóng các loại đèn màu dưới nước giống như những mảnh đá quý bị vỡ.

“Chỗ này đẹp thật!”. Kỳ Quyên không kìm được xuýt xoa.

Thường ngày cô đều sống cuộc sống đơn điệu đi làm, về nhà, đi ngủ, đi làm. Công việc bận rộn, thêm vào đó gần đây lại chơi game, rất ít có cảm hứng ra ngoài ngắm cảnh đêm.

Không ngờ cảnh đêm của thành phố này lại đẹp như vậy.

Kỳ Quyên đứng trên cầu, ngắm nhìn cảnh sắc lộng lẫy phía xa, cầm điện thoại chụp vài bức ảnh, tóc bị gió thổi bay cũng không hề bận tâm.

Cô hoàn toàn không nhận ra ánh mắt dịu dàng của người đàn ông đứng phía sau luôn dõi theo mình.

Chụp ảnh mất nửa phút, Kỳ Quyên mới nhét điện thoại vào túi, vuốt lại tóc, quay sang hỏi: “Anh muốn nhờ tôi giúp chuyện gì?”.

Ôn Bình im lặng một lúc rồi mới nói: “Chuyện này… hơi khó nói”.

Không ít đương sự đều như vậy, ban đầu ngại ngùng với luật sư, không chịu nói ra vấn đề của mình.

Kỳ Quyên cười nói: “Không sao, có chuyện gì cứ nói tự nhiên, anh có thể coi tôi là bạn của mình, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp anh”.

“Thật sao?”

“Ừm”. Vẻ mặt của Kỳ Quyên rất nghiêm túc, đã bày ra khí thế của một luật sư chuyên nghiệp, “Bây giờ có thể nói với tôi, rốt cuộc anh đã gặp phiền phức gì không?”.

Ôn Bình không kìm được mỉm cười, “Thực ra tôi tìm cô hoàn toàn không phải là tư vấn về pháp luật, mà là có việc riêng muốn nhờ cô giúp”.

“… Việc riêng?”. Kỳ Quyên không hiểu, quan hệ giữa anh và cô tốt đến mức có thể giúp việc riêng sao?

Ôn Bình quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Kỳ Quyên và nói: “Lần trước gặp nhau ở nhà hàng đồ Âu, người phụ nữ ăn cơm cùng với tôi cũng chính là mẹ tôi, cô còn nhớ chứ?”.

Kỳ Quyên gật đầu, “Tôi nhớ, mẹ anh rất trẻ”.

Ôn Bình cười, bước lên trước, chống hai tay lên thành cầu, khẽ nói: “Bố tôi mất sớm. Tôi và anh trai tôi đều là do một tay mẹ tôi nuôi nấng. Anh tôi khá lạnh lùng, dồn hết tâm tư vào công việc, đừng nói là yêu đương, ngay cả việc trong nhà cũng không để ý. Mẹ tôi đã nói anh ấy rất nhiều lần nhưng đều bị anh ấy bỏ ngoài tai. Mẹ tôi khuyên anh ấy không được, đành phải chuyển mục tiêu sang tôi. Bà nói tâm nguyện lớn nhất của bà bây giờ chính là tôi mang một cô con dâu về nhà”.

“…”. Kỳ Quyên lờ mờ cảm thấy hướng nói chuyện có gì đó không ổn, nhưng nhìn khuôn mặt chân thành đang đắm chìm trong hồi ức của Ôn Bình, cô cũng không tiện ngắt lời anh.

“Lần này mẹ tôi về nước là để ép tôi xem mặt. Bà đã giới thiệu cho tôi rất nhiều cô gái nhưng đều bị tôi từ chối. Tôi nói với bà, thực ra tôi đã có bạn gái rồi”.

Ôn Bình khẽ thở dài, khó xử nói: “Chỉ có điều mẹ tôi quá tinh tường, cứ phải tận mắt nhìn thấy người ấy mới tin. Lại còn nói nếu trong một tuần tôi không dẫn cô gái ấy đến gặp bà thì bà sẽ ở lì nhà tôi không chịu đi, suốt ngày giới thiệu đối tượng cho tôi, đến khi tôi tìm được người thích hợp mới thôi”.

“…”. Một bà mẹ thật kỳ lạ.

Kỳ Quyên không kìm được hỏi: “Vậy tôi có thể giúp gì cho anh?”.

Ôn Bình im lặng một lúc, đột nhiên quay sang nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tạm thời làm bạn gái của tôi”.

“…”. Kỳ Quyên sững người.

Vẻ mặt của anh quá nghiêm túc, đến mức trong khoảnh khắc ấy, Kỳ Quyên suýt chút nữa thì tưởng rằng anh đang tỏ tình với mình.

“Tôi biết lời đề nghị này có chút mạo muội, chỉ là xung quanh tôi không có cô gái nào có thể giúp được, lại không thể bảo sinh viên của tôi đóng giả làm bạn gái, vì thế mới nghĩ đến cô”. Ôn Bình ngừng một lát, mỉm cười nói: “Dĩ nhiên, nếu cô khó xử thì tôi sẽ không miễn cưỡng”.

Kỳ Quyên lấy lại bình tĩnh, khẽ ho một tiếng, nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi… tôi thì chẳng sao cả”.

“Thật chứ?”. Ánh mắt Ôn Bình ánh lên vẻ vui sướng.

Kỳ Quyên đang cúi đầu không hề phát hiện ra sự bất thường của anh mà nghiêm túc nói: “Chỉ là diễn kịch đối phó với phụ huynh mà thôi. Lúc đầu chị em tốt của tôi bị gia đình ép xem mặt, tôi đã giúp cô ấy tìm diễn viên đóng giả. Giúp anh không vấn đề gì, chỉ là kỹ thuật diễn xuất của tôi không tốt, chắc là mẹ anh chỉ cần nhìn là nhận ra ngay”.

Ôn Bình cố kìm nén niềm vui sướng trong lòng, vờ ra vẻ bình tĩnh, mỉm cười nói: “Không sao, chỉ cần cô chịu đi gặp bà, những chuyện khác để tôi lo”.

Kỳ Quyên cúi đầu suy nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy… nếu đối phương đã mở lời, mình mà không đồng ý thì lại có vẻ õng ẹo quá. Chỉ là đóng giả làm bạn gái thôi mà, chắc không có vấn đề gì.

Nghĩ đến đây, cô liền vui vẻ gật đầu nói: “Thôi được. Thời gian cụ thể thế nào?”.

Ôn Bình nói: “Trưa mai cùng ăn cơm, tôi đến đón cô”.

“Được”. Kỳ Quyên nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy chưa được tự tin cho lắm, “Mẹ anh có sở thích gì không? Tôi có cần trang điểm theo phong cách mà bà thích không?”.

Ôn Bình quay sang nhìn cô, mỉm cười nói: “Không cần, cô như thế này rất ổn rồi”.

Nói chuyện với Ôn Bình ngoài đường, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, lúc được anh đưa về nhà đã gần mười giờ.

Kỳ Quyên mở máy tính, đăng nhập QQ thì thấy hiện lên một đống tin nhắn của Tiêu Tinh.

[Ngày Nắng]: A Quyên, online không?

[Ngày Nắng]: Chẳng phải lúc nãy vẫn còn trong game sao? Sao thoắt cái đã out rồi?

[Ngày Nắng]: QQ cũng không on? Ra ngoài ăn cơm à?

[Ngày Nắng]: Lên mạng đọc được tin nhắn gọi điện cho tao, có chuyện cần tìm mày!

Cô nàng này nói chuyện cứ như súng liên thanh, có chuyện gì gấp nhỉ? Kỳ Quyên cau mày, lấy điện thoại gọi cho Tiêu Tinh, cô ấy bắt máy rất nhanh.

“A lô, A Quyên, nói thật đi mày đi đâu đấy? Sao muộn thế này mới về!”.

Kỳ Quyên nói: “Đi ăn cơm với một người bạn”.

“Bạn? Bạn nào…”.

Tiêu Tinh muốn hóng hớt tình hình cụ thể nhưng đã bị Kỳ Quyên chuyển chủ đề: “Mày tìm tao có việc gì? Thấy mày vội lắm mà”.

Tiêu Tinh giải thích: “Là thế này, Vệ Nam nói ngày mai nó mời hai đứa mình đến chỗ cũ hát karaoke, chỉ có ba chị em ta thuê một phòng lớn, hát cả một ngày, cho đã thì thôi”.

Kỳ Quyên cau mày, “E là ngày mai không được rồi”.

“Sao vậy? Ngày mai là chủ nhật mà, lẽ nào luật sư Kỳ còn bận việc?”.

“… Không phải chuyện công việc”.

“Thế thì là chuyện riêng rồi? Có chuyện gì quan trọng hơn việc hát karaoke với chị em?”.

“Tao đã hứa giúp người khác, không thể cho người ta leo cây được?”.

“Người nào?”. Tâm hồn tám chuyện của Tiêu Tinh bắt đầu bùng cháy.

Kỳ Quyên nghĩ một lúc, dù sao thì không có gì là không thể nói với chị em tốt. Chuyện này nói với Tiêu Tinh chắc cũng không sao.

“Là thế này, mẹ của thầy Ôn ép anh ta kết hôn. Anh ta không dẫn bạn gái về, mẹ anh ta sẽ ở lì nhà anh ta không chịu đi, ngày nào cũng giới thiệu đối tượng xem mặt cho anh ta. Quả thực anh ta không có cách nào nên mới phải nhờ tao giúp, bảo tao ngày mai đi đối phó với thái hậu nhà anh ta với tư cách là bạn gái của anh ta, trước tiên cứ che mắt bác ấy rồi tính”.

Tiêu Tinh sững người, im lặng hồi lâu rồi mới run rẩy nói: “Mày… mày… sẽ không nhận lời thầy ấy chứ?”.

Kỳ Quyên thoải mái gật đầu, “Nhận lời rồi. Chuyện này có gì đâu? Anh ta đã mở lời, nếu tao từ chối thì thật không trượng nghĩa, lên mạng tìm diễn viên còn mất tiền cơ. Hơn nữa chẳng phải anh ta là thầy giáo của mày sao. Tao nể mặt mày nên cũng không tiện từ chối thẳng thừng, đúng không?”.

“…”. Tiêu Tinh không còn gì để nói, chỉ biết khóc một dòng sông.

“Ngày mai không thể đi hát cùng hai đứa mày được. Hay là cuối tuần sau tao bao, mời hai bọn mày đi, được không?”.

Tiêu Tinh đành phải thở dài ngao ngán: “Thôi… được”.

“Tao cúp máy đây, đi tắm cái”.

“Ừm, bye bye”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3