Nữ hoàng tin đồn - Chương 04 - Phần 2

May mà Đường Ca Nam không phải là đồ khốn kiếp qua cầu rút ván. Anh đi một vòng rồi lại quay xe lại, ấn cửa xe xuống để lộ một phần mặt, lạnh lùng ra lệnh: “Đưa điện thoại đây”.

Dịch Nhĩ Dương vừa thở hổn hển vừa mặc cả: “Thưởng thức một chút thì có sao đâu”.

Đường Ca Nam cười khẩy: “Cậu thì không sao, chúng tôi hoan nghênh cậu thưởng thức, nhưng phải cẩn thận đề phòng lũ vịt giời ở phòng làm việc của cậu…”.

Dịch Nhĩ Dương đành phải ngoan ngoãn dâng điện thoại lên. Đường Ca Nam xóa ảnh, tiện tay vứt sang một bên, sau đó mới cho anh ta lên xe.

Nhĩ Dương vừa vào xe, lập tức nhảy bổ vào bóp cổ anh, “Đồ qua cầu rút ván, qua cầu rút ván”.

Anh ta phát ra tiếng gầm gừ của sư tử cái, cái miệng gần như cắn đứt chiếc mũi cao, đẹp của Đường Ca Nam.

Đường Ca Nam ho không ngớt, mặt đỏ như gấc chín.

Phong Bình đã phục hồi nguyên khí, cô vội cúi người nhặt chiếc điện thoại lên, mở phần chụp ảnh, nhằm thẳng vào họ rồi tạch, tạch, tạch liền ba cái, sau đó cầm điện thoại lên, xuýt xoa khen: “Góc này thật chuẩn, rất tình tứ, gửi cho ai đây?”

Cuối cùng Đường Ca Nam và Dịch Nhĩ Dương cũng dừng lại, bốn mắt nhìn nhau một lúc rồi không hẹn mà gặp cùng cướp điện thoại. Phong Bình mặc kệ cho họ cướp, cười khì khì và hỏi: “Các anh đói không? Chi bằng đi ăn chút gì đó đi”.

Hai người đồng thanh hỏi: “Cô có tiền không?”.

Phong Bình nhìn Dịch Nhĩ Dương, miệng như cười mà không phải là cười: “Vốn dĩ không có, nhưng bây giờ có rồi. Sếp Dịch, dường như anh vẫn nợ tôi tiền lương…”

“Bất công, bất công”. Dịch Nhĩ Dương kêu than không ngớt, “Vì sao hai người hẹn hò yêu đương lại bắt tôi trả tiền?”

“Coi là tiền thưởng thức đi”. Đường Ca Nam thản nhiên nói.

Phong Bình vừa tức vừa buồn cười: “Đừng nói linh tinh, chúng tôi đâu có yêu đương gì”.

Đường Ca Nam ngắt lời cô: “Bình Bình, Nhĩ Dương là người mình, chúng ta không cần giấu cậu ấy”.

Dịch Nhĩ Dương cười phá lên: “Oa oa, được đấy, nhanh thật, thần tốc thật”.

Phong Bình choáng nặng khi nghe câu “Bình Bình”, ngồi ngây một lúc lâu không nói được lời nào.

Đường Ca Nam thản nhiên nói tiếp: “Đúng vậy, Bình Bình tình nguyện trả bốn nghìn USD một giờ để được hẹn hò với mình, lẽ nào mình không vui vẻ chấp nhận?”.

Mặt Phong Bình tím đen.

Dịch Nhĩ Dương nghe vậy, hai mắt lồi ra, suýt thì rơi con ngươi ra ngoài, sau đó xòe tay và bắt đầu tính toán rất nghiêm túc: “Một giờ bốn nghìn USD, nếu cả hai mươi tư giờ đều ở bên nhau thì là chín mươi sáu nghìn USD. Nếu hai người ở bên nhau ba năm, một năm ba trăm sáu lăm ngày, vậy thì là… e hèm, hàng triệu, hàng chục triệu, a…”.

Đột nhiên anh ta quay người lại, nắm lấy tay áo của Phong Bình, áp mặt vào cánh tay cô ấy rồi rớt nước mắt cầu xin: “Chị Phong Bình thân mến, cầu xin chị, xin chị hãy hẹn hò với em. À không, không, em phải lấy chị, bắt đầu từ bây giờ em là người của chị”.

Phong Bình không biết Dịch Nhĩ Dương nhí nhố như vậy, đúng là dở khóc dở cười. Cô lấy ngón tay cốc vào đầu anh ta, sau đó đẩy mạnh anh ta ra. Anh ta còn định lao tới nhưng bị Đường Ca Nam túm lấy cái đuôi sam đen nhánh ở sau gáy, lôi trở về vị trí cũ.

Dịch Nhĩ Dương cưng nhất là mái tóc của mình, vì thế anh ta mắng chửi Đường Ca Nam thậm tệ một hồi, sau đó rút cái lược mang theo bên mình ra chải chuốt.

Đường Ca Nam liếc anh ta, bĩu môi và nói: “Tô son trát phấn, lòe loẹt đỏm dáng”.

Dịch Nhĩ Dương nắm chặt nắm đấm, phản công lại: “Bên ngoài giàu sang, bên trong thối nát”.

Đường Ca Nam “hứ” một cái khinh bỉ rồi nói: “Đàn ông không ra đàn ông, đàn bà không ra đàn bà”.

Dịch Nhĩ Dương bĩu môi đá lại: “Sở Khanh, vùi hoa dập liễu”.

“Đồ mỏng môi”.

“Đồ háo sắc, đồ con lợn, ác quỷ, biến thái…”.

Phong Bình nghe mà rùng mình, khẽ hỏi: “Chúng ta vẫn đi ăn cơm chứ?”.

Hai người đồng thanh trả lời, một người nói “đi”, một người nói “không đi”.

Đường Ca Nam nói: “Không đi thì xuống xe”.

Dịch Nhĩ Dương nói: “Dựa vào cái gì, đây là xe của tôi”.

“Tôi là lái xe”.

“Sặc!”.

Hai người đấu khẩu suốt đường đi, đến tận khi Đường Ca Nam tìm thấy một quán mì thì những sợi mì mới bịt được cái miệng nói không biết nghỉ của họ. May mà nửa đêm ít khách, cũng không ai chú ý đến họ. Ăn xong, Dịch Nhĩ Dương biết điều tránh đi. Hai người rất thân thiết với nhau nhưng khi chửi nhau thì chẳng ai chịu thua ai.

Đường Ca Nam cầm chìa khóa xe và nói: “Xem ra tối nay cô đành phải ở nhà tôi rồi?”.

Phong Bình cười: “Thật vinh dự, trước khi anh hối hận thì chúng ta mau đi thôi”.

Đường Ca Nam không kìm được cười phá lên, anh lái xe đưa cô về biệt thự của mình.

Phong Bình nói: “Tôi nhớ báo lá cải nói từ trước đến nay anh chưa từng đưa phụ nữ về nhà”.

“Tôi cũng nhớ hình như cô nói không quan tâm đến làng giải trí”.

“Nếu anh đề nghị đến khách sạn thì tôi sẽ không phản đối”.

“Nếu cô muốn lên báo lá cải ngày mai thì tôi sẽ đưa cô đi. Nếu vừa hay bị phóng viên phát hiện thì chúng ta đừng biện minh trong sạch, báo chí sẽ đao to búa lớn”.

“Anh không cần kể khổ với tôi”. Phong Bình cười phá lên.

“Sự thật là như thế”. Đường Ca Nam thản nhiên như không có chuyện gì.

“Nhà anh an toàn tuyệt đối không?”.

“Không chắc, nhưng mức độ mạo hiểm thì chắc chắn là thấp hơn khách sạn”.

Nhìn nghiêng, những đường nét trên khuôn mặt anh đẹp như tranh vẽ, như được người ta chạm khắc, tay cầm vô lăng cười nói vui vẻ. Không biết có phải vì tối nay anh ta là anh hùng cứu mỹ nhân hay không mà Phong Bình nhìn anh ta thấy rất thuận mắt, không kìm được buột miệng khen: “Anh cũng được đấy chứ…”.

Đường Ca Nam thở dài, đáp lời cô: “Chỉ có điều nhỏ mọn quá, không nỡ tiêu tiền vì phụ nữ”.

Phong Bình thấy anh ta nhớ dai như vậy, cười phá lên: “Anh có nỡ tiêu tiền vì phụ nữ hay không tôi không biết, nhưng đúng là anh có đôi chút nhỏ mọn, một câu nói đùa mà đến tận bây giờ vẫn…”.

Đường Ca Nam cảm thấy xúc động, cao giọng: “Từ trước tới nay chưa có người con gái nào nói với tôi như vậy”.

Phong Bình đề nghị: “Nếu anh thực sự tức giận như vậy thì anh có thể tặng tôi một viên kim cương để bịt miệng tôi”.

Đường Ca Nam cười phá lên: “Cô thật vô liêm sỉ”.

Phong Bình che mặt: “Cuối cùng bị anh phát hiện rồi”.

Biệt thự của Đường Ca Nam vốn là nơi ở của mẹ anh lúc còn trẻ, được thiết kế và bài trí theo phong cách cổ điển nhưng cũng không mất đi vẻ thời thượng. Đáng tiếc là ánh mắt của bà quản gia không thân thiện lắm, chắc là bà ta nghĩ rằng cô không phải là cô gái hiền thục, đoan trang. Một cô gái hiền thục, đoan trang không nên ăn mặc thế này, càng không nên tùy tiện theo đàn ông về nhà.

Quản gia vừa nhìn thấy Đường Ca Nam liền nói: “Cậu cả vừa đi ạ, cậu ấy bảo khi nào cậu về thì gọi điện ngay cho cậu ấy”.

Rõ ràng là Đường Ca Nam sững người nhưng chỉ khẽ “ừ” một tiếng, sau đó hỏi Phong Bình: “Uống trà hay là…”.

“Hồng trà”.

Đường Ca Nam quay sang ra hiệu cho quản gia, bà ta liền đi xuống.

Anh cởi áo ngoài, hơi tháo lỏng cà vạt. Phong Bình định cởi áo khoác trả lại anh, nhưng anh xua tay và nói: “Cứ mặc đi, lát nữa hãy cởi”.

Phong Bình mỉm cười, làm theo lời anh.

Anh im lặng một lúc rồi nói: “Cô ngồi đây chờ một chút, tôi lên tầng gọi điện thoại”.

Phong Bình gật đầu.

Đường Ca Nam lên tầng, đi vào thư phòng, gọi điện thoại cho anh trai Đường Hạo Vân: “Anh à, sao không gọi vào di động cho em?”.

Giọng của Đường Hạo Vân nhẹ như cơn gió thoảng qua: “Thực ra cũng không có chuyện gì to tát…”

Đường Ca Nam hỏi: “Từ trước tới nay nếu không có chuyện lớn thì anh không đến tận nhà”.

“Dạo trước cậu nổi đình nổi đám chẳng ra làm sao cả, bố rất tức giận”.

“Ông ta còn tức giận sao?”.

“Bố vẫn rất quan tâm đến em…”.

“Nếu liên quan đến chuyện này thì em cúp máy đây”.

“Hầy”, Đường Hạo Vân thở dài một tiếng, cuối cùng nói: “Bên kia xuất hiện rồi…”.

“Cái gì cơ?”

“Richard”, Đường Hạo Vân nói với giọng điệu không ôn hòa lắm, “Thằng con riêng ấy”.

Đường Ca Nam im lặng.

“Ngày mai bà sẽ gặp nó. Bố và người đàn bà kia vẫn đang ở Paris, anh sợ lần này nó sẽ…”.

“Chỉ có vậy thôi sao?”. Đường Ca Nam ngắt lời anh trai.

“Nam, thái độ của em là gì vậy?”, cuối cùng Đường Hạo Vân không thể kiềm chế được, anh ta cất cao giọng, “Chuyện này liên quan đến…”.

“Anh nghỉ sớm đi nhé, ngày mai còn phải đi làm nữa”.

Đường Ca Nam cúp máy rồi đứng bên bàn đọc sách, im lặng như một pho tượng. Trong thư phòng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, anh đứng chếch ngọn đèn, ánh đèn chiếu vào nửa khuôn mặt, nửa còn lại chìm trong bóng tối, không nhìn rõ nét mặt.

Dưới phòng khách, Phong Bình đã uống hết ba cốc trà. Không khí trong phòng đã dần trở nên ngột ngạt. Ánh mắt của quản gia toát lên vẻ châm biếm. Quả thực cô không được coi là người mặt mỏng, nhưng cũng thấy ngồi không yên, dù gì đi chăng nữa thì vứt khách ngồi dưới một mình lâu như vậy thì không lịch sự chút nào.

Nhưng may mà Đường Ca Nam vẫn còn nhớ đến vị khách là cô, anh giúp cô sắp xếp phòng nghỉ trên tầng.

Phong Bình cởi áo khoác trả anh, Đường Ca Nam mỉm cười nói: “Đừng lo, sáng ngày mai tỉnh dậy sẽ có quần áo đẹp chờ cô”.

Phong Bình có thể cảm nhận được sự biến đổi của anh một cách rất rõ rệt, dường như bỗng nhiên trở nên… yếu đuối chăng? Điên cuồng chăng? Nhưng cả hai từ đó đều không thật chuẩn. Trong đôi mắt rất đẹp của anh có một thứ gọi là trẻ con, dường như hai thứ hòa quyện vào nhau khiến cô bỗng chốc cảm thấy mềm yếu. Cô không biết là tình thương trỗi dậy hay vì cớ gì mà đột nhiên muốn an ủi anh một vài câu. Nhưng Đường Ca Nam nói trước: “Yên tâm, tôi biết số đo của cô”.

Câu nói ấy khiến cô phì cười.

“Thôi được”, cô khẽ vỗ tay và cười, “Tôi không muốn chịu ơn người khác. Bây giờ anh có thể đưa ra một yêu cầu trong phạm vi khả năng của tôi…”

Đường Ca Nam đang định chào tạm biệt, bỗng nhiên cô lại nói câu ấy. Anh quay lại nhìn cô hai giây, sau đó day lông mày, miệng cười mà như không cười: “Cô nói như vậy tôi sẽ nghĩ lệch lạc đấy”.

“Cho tôi biết anh nghĩ lệch lạc đến mức nào?”. Cô cũng cười.

“Cô chắc chứ?”.

“Dĩ nhiên”.

“Vậy thì tôi nói nhé!”.

“Nói đi”.

“Chúng ta kết hôn nhé!”.

“Cái này chắc là trong phạm vi khả năng của em chứ”. Đường Ca Nam ngước mắt nhìn cô, con ngươi đen đến mức lạ thường, giống như một lời nguyền thần bí.

Anh thâm thật. Tuy cô không ghét anh, thôi được, nói đúng hơn là có thích một chút, nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng không đến mức này.

“Anh làm em sợ rồi sao?”. Giọng của anh ta toát lên vẻ châm biếm, mỉa mai.

Phong Bình nghe mà thấy chói tai, chẳng khác nào tự gài bẫy cho mình, nếu lúc này mà rút lui thì thật mất mặt. Cô hít một hơi thật sâu rồi thẳng thắn nói: “Một chút thôi. Này, anh bị kích thích à?”

“Đúng là có bị kích thích một chút”. Đường Ca Nam thản nhiên nói.

Phong Bình cố tình cười và nói: “Vậy thì anh cần suy nghĩ cho rõ ràng, nếu không suy nghĩ thận trọng thì rất có khả năng anh sẽ mất đi ít nhất là một nửa tài sản”.

Đường Ca Nam cũng cười, giọng điệu đầy vẻ bất cần: “Để cho an toàn thì anh đề nghị chúng mình đính hôn trước. Em thấy thế nào?”.

Phong Bình tỏ vẻ suy nghĩ một lúc: “Em thấy thái độ của anh rất chân thành, không nhẫn tâm từ chối…”, cô ngừng một lát rồi nói với giọng điệu rành mạch, thái độ nghiêm túc, “Em quyết định cho anh quyền có thể thay đổi bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu”.

Đường Ca Nam cảm thấy rung động vì câu nói ấy, anh im lặng một lúc rồi mới nói: “Vậy thì chẳng phải anh không sợ bị lỗ sao?”.

Phong Bình cười, cất cao giọng: “Em cũng chưa chắc đã thua”.

Đường Ca Nam không biết nói gì, nhìn cô một lúc rất lâu, bỗng nhiên cười và nói: “Đôi lúc em tự tin đến mức khiến người ta phải ngạc nhiên”.

Phong Bình ngây người, câu nói này nghe rất quen.

Đường Ca Nam đã đóng cửa và nói: “Nghỉ sớm đi nhé!”.

Thế là sự việc vô cùng chấn động này đã được lên kế hoạch một cách tùy tiện như thế. Sau tối hôm ấy, coi như Phong Bình định cư luôn ở biệt thự của Đường Ca Nam.

Đường Ca Nam sắm sửa thêm rất nhiều quần áo và đồ dùng hàng ngày trong biệt thự. Điều này khiến Lục quản gia cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bà ta không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bà ta có cảm giác như kiểu lãnh thổ bị xâm lược.

Rốt cuộc cô gái kia chui từ đâu ra? Trước đây bà ta chưa từng nhìn thấy cô ta. Cô ta mặc bộ váy dạ hội hở ngực hở lưng đường hoàng bước vào phòng ngủ, sau đó nằm lì trong đó không chịu đi. Ngoài bộ váy dạ hội thô tục ấy, cô ta thậm chí không có một thứ gì của riêng mình, tất cả đều là do cậu chủ Ca Nam mua cho.

Trời ơi, ai có thể nói cho bà biết chuyện gì đang xảy ra vậy?

Nỗi kinh hoàng của Lục quản gia nhanh chóng truyền tới nhà họ Đường. Nhưng nỗi kinh hoàng hoàn toàn không ở cùng cấp độ. Trong mắt Lục quản gia, Phong Bình chẳng qua chỉ là bạn gái của Đường Ca Nam, nhưng nhà họ Đường nhận được thông tin là vợ sắp cưới.

Theo lý mà nói, Đường Ca Nam đã trưởng thành, có thể tự quyết định chuyện đại sự của mình. Chỉ có điều, hình như mấy hôm trước các báo, tạp chí còn đăng scandal tình ái về anh, bây giờ bỗng nhiên tuyên bố đính hôn, thật không tưởng tượng được, quá không tưởng tượng được. Anh trai Đường Hạo Vân nghe mà giật nảy mình. Hơn nữa chọn lúc nào để tuyên bố không chọn, lại chọn đúng lúc này?

Lúc ấy, Đường lão phu nhân đang rất phiền lòng. Chuyện bên Anh không dễ dàng chút nào, người gây ra tội lỗi lại đang thưởng thức chuyến du lịch lãng mạn ở Paris. Haizzz!

Chỉ có điều, chán thì chán, chuyện cả đời của cháu nội cũng vẫn phải hỏi xem thế nào. Ví dụ quốc tịch của cô gái, gia cảnh, tuổi tác, nghề nghiệp… Nhưng Đường Ca Nam đâu có trả lời được, chỉ biết cô ấy là người Vũ Minh, hai mươi ba tuổi, nói về nghề nghiệp thì có thể miễn cưỡng gọi là nhà thiết kế.

Đường lão phu nhân vừa nghe liền bỏ phiếu phản đối, mấy người ngồi đó cũng tỏ thái độ không đồng tình.

Lúc ấy, Đường Trạm đang ở New York, sau khi biết tin, ông im lặng.

Đường lão phu nhân nắm tay cháu nội, khuyên bảo hết nước hết cái, phân tích lợi hại trắng đen, cũng bắt đầu nói đùa: “Nam à, dù cháu chơi bời ở ngoài thế nào thì cũng phải học bố cháu ấy, nó không bao giờ để phụ nữ dắt mũi kéo đi…”.

Đường Ca Nam cười khẩy: “Ba đứa con riêng ở Anh là thế nào?”

Đường lão phu nhân tức giận, nói với thái độ cứng rắn: “Dù gì thì ta quyết không đồng ý, cô ta không hợp với cháu”.

Đường Ca Nam lạnh lùng nói: “Mẹ cháu rất hợp với bố cháu, tiếc là bà qua đời quá sớm”.

Đường lão phu nhân tức giận thực sự, bà nhắm hai mắt, suýt nữa thì đi thật. Cả nhà được phen hốt hoảng, thi nhau chỉ trích Đường Ca Nam quá đáng, không hiểu chuyện. Chuyện này tạm thời bị gác lại.

Điều khiến người ta ngạc nhiên là Đường Trạm chỉ giữ im lặng, không nói một lời.

Đường Ca Nam lên giọng quyết định chuyện đính hôn

Thế là một viên đá nhỏ làm trào dâng hàng ngàn đợt sóng, dư luận xôn xao. Mọi người đều hết sức tò mò về cô gái Lọ Lem này. Nhưng tò mò nhất là bản thân cô gái Lọ Lem. Ngày nào cô cũng dán mắt vào những tin scandal trên báo, dõi theo phản ứng của nhà họ Đường. Tuy đối tượng mà Đường Ca Nam đính hôn là mình nhưng cô hiểu rất rõ, mọi chuyện không phải xuất phát từ tình yêu.