Nữ hoàng tin đồn - Chương 17 - Phần 2

Phóng viên đều trợn mắt há mồm, ngạc nhiên đến nỗi không nói được lời nào. Anh ta không thể ngờ rằng cô lại chủ động tung tin hiểm như vậy. Những lời nói đầy khiêu khích, ức hiếp chủ nhân một cách trắng trợn như thế, người khác phủ nhận còn không kịp, vậy mà cô lại nói nhẹ nhàng như thế, không hề che giấu, không hề cảm thấy bị sỉ nhục.

Anh ta phỏng vấn rất nhiều người nổi tiếng, nhưng chưa gặp người nào như cô.

Nhưng vấn đề là, thực sự có một quản gia láo xược như thế sao?

Không chỉ mình anh không tin mà tay phóng viên đứng bên cạnh cũng tỏ ra vô cùng nghi ngờ.

Phong Bình nhìn nét mặt của họ, cô cười rất thật lòng, để lộ hàm răng trắng như tuyết, bộ quần áo thể thao màu xanh da trời nhạt dưới ánh nắng, mái tóc đen nhánh, cùng với làn da long lanh, toàn thân toát lên vẻ thanh tú, quyến rũ, không thể diễn đạt bằng lời.

Hai phóng viên lại được phen ngây người trước nụ cười như mùa thu tỏa nắng của cô, trong lòng không khỏi thầm trầm trồ ngưỡng mộ: Chả trách cô ta có thể câu được đại gia Đường Ca Nam, quả là dung nhan hơn người, không thể phủ nhận.

“Tôi biết hai anh không tin. Chúng ta cùng tiến hành một cuộc thử nghiệm, thế nào?”.

Đối với thông tin sốt dẻo không phải mất công tìm kiếm như vậy, sao phóng viên có thể không nhận lời được chứ.

Thế là Phong Bình dặn dò họ vài câu, sau đó dẫn họ quay trở lại biệt thự của nhà họ Đường.

Lục quản gia không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào trước sự quay trở lại của cô, bà ta cũng coi thường cả hai người đàn ông đi theo sau, lạnh lùng nói: “Tôi biết cô sẽ quay lại”.

“Thật sao?”.

“Những người như cô, có thể leo được lên người cậu hai là cái phúc tám đời nhà cô, sao có thể đành lòng bỏ đi, dù sao thì cũng phải cố kiếm khoản tiền chứ”.

“Bà đúng là hiểu tôi”.

Phong Bình mỉm cười, quay đầu liếc nhìn hai phóng viên đứng sau.

“Họ là ai?”. Tuy Lục quản gia rất muốn có người ở đó để có thể thả sức bộc lộ cái oai của một quản gia nhà giàu, nhưng cũng phải làm tốt chức trách của một quản gia.

Bà ta thấy hai người đàn ông tướng mạo bình thường, ăn mặc giản dị nên không khách khí mà nói: “Nhà họ Đường không tiếp những người lai lịch không rõ ràng. Cô Phong, tôi khuyên cô đừng có tùy tiện mang những người chẳng đâu vào đâu về nhà. Mỗi đồ vật trong phòng đều rất có giá trị, các người không thể tưởng tượng được đâu”.

Chờ bà ta nói xong, Phong Bình nói với hai phóng viên: “Được rồi, chúng ta đi thôi”.

Nói xong cô đi trước, hai phóng viên vội theo sau, không quên việc phỏng vấn tiếp: “Cô Phong, xin hãy nói cảm nhận của cô”.

“Đúng vậy, quản gia rất không tôn trọng cô, địa vị của cô ở nhà họ Đường thế nào? Họ có ngược đãi cô không?”.

“Thôi”, Phong Bình mỉm cười ngăn họ lại, “Hai người đừng có tham lam quá, những thứ mà hai người vừa nghe thấy đã đủ để cho hai người viết một bài báo chấn động dư luận rồi. Vì vậy hôm nay chỉ đến đây thôi”.

“Cô Phong…”.

“Tạm biệt”.

Phong Bình không quay đầu lại mà vẫy tay tạm biệt họ. Bộ quần áo thể thao màu xanh da trời nhạt xa dần dưới ánh nắng mùa xuân ấm áp. Tâm trạng của cô giống như thời tiết vậy, tốt đến nỗi có phần hơi thái quá.

Cô đã chịu đựng quá đủ người quản gia thích giở trò sau lưng người khác, ngay cả cuộc sống tình dục của chủ nhân cũng muốn xen vào.

Phong Bình chưa đi được bao lâu thì Đường Ca Nam gọi điện về.

Người nhấc điện thoại chính là Lục quản gia.

Bà ta vô cùng bình tĩnh, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra: “Cô Phong đọc báo xong liền đi ra ngoài”.

Đường Ca Nam nổi trận lôi đình, giọng nói hết sức nghiêm nghị: “Chẳng phải tôi đã nói với bác là cất nó đi, tạm thời không được để cô ấy nhìn thấy rồi sao? Bác đã làm thế nào vậy hả?”.

“Xin lỗi cậu hai”, thái độ nhận tội của Lục quản gia hết sức thành khẩn, hết sức lo sợ: “Tôi vẫn chưa kịp cất đi thì cô ấy đã…”.

“Thôi”, Đường Ca Nam không có thời gian nghe bà ta giải thích, anh nghiêm giọng nói, “Bác xem xem cô ấy có mang di động đi không?”.

“Lúc đi cô Phong không mang theo gì cả”.

“Nếu cô ấy về thì lập tức gọi điện cho tôi”.

Nói xong Đường Ca Nam dập máy, nhấn ga, phóng vọt đi.

Gió luồn vào qua cửa xe, vuốt ve khuôn mặt anh, đôi mắt bị che khuất dưới cặp kính râm nhấp nháy ánh sáng kỳ lạ. Vận tốc lái quá nhanh, đến chỗ rẽ suýt thì xảy ra chuyện, lúc ấy anh mới bình tĩnh lại, cuộc nói chuyện giữa anh và bố tái hiện lại trong tâm trí.

Địa điểm nói chuyện là thư phòng.

Đường Trạm ngồi trước cửa sổ, căn phòng tỏa ra mùi hương trà nhè nhẹ. Tay ông cầm một cốc trà màu xanh ngọc, bốc hơi nghi ngút, dính vào lông mi, lông mày, ươn ướt giống như giọt sương ban mai. Đôi mắt sâu ấy cũng trở nên rất khó đoán.

“Không sai, con đã nhờ ta, nhưng điều đó không có nghĩa là nhất định ta sẽ làm được hoặc nhất định có thể làm được. Con đã trưởng thành rồi, xảy ra chuyện thì nên nghĩ cách giải quyết, chứ không nên chất vấn người khác, càng không nên hy vọng trút hết lên người người khác. Cho dù người đó đã hứa sẽ giúp con, cho dù người đó là bố con”.

“Thế lực nhà họ Phong như thế nào, chuyện nhỏ nhặt này cơ bản không cần con lo lắng. Lúc này, con nên hỏi lại bản thân mình, con thực sự yêu cô ấy hay là chỉ vì muốn chọc tức ta?”.

“Một người càng ở vị trí cao thì trách nhiệm càng nặng nề. Nam, con có thể phô trương, xa xỉ, có thể dính scandal với những cô gái trong làng thời trang, điện ảnh, có thể chơi trò chơi tình ái, nhưng quyết không thể là Phong Bình… Cô ấy không giống với bất kỳ người con gái nào trước đây con đã từng qua lại. Con cần phải nghĩ kỹ xem rốt cuộc mình muốn gì”.

Giọng nói của Đường Trạm trầm và hồn hậu, rất có trọng lượng. Mấy lần Đường Ca Nam định nói xen vào nhưng đều bị ông xua tay ngăn lại… Cách thức nói chuyện theo kiểu Đường Trạm vô cùng điển hình.

Đường Ca Nam cảm thấy nực cười vì bản thân mình, nực cười vì lòng cảm động mới được nhen nhóm ngày hôm qua, lúc ngồi trên máy bay. Anh mãi mãi không trưởng thành được, tư tưởng non nớt, ấu trĩ, làm việc không thỏa đáng, liều lĩnh, chỉ có Đường Trạm mới là người luôn luôn đúng, không bao giờ sai sót. Ngay cả tên của ông ta cũng mang ý nghĩa ấy.

Dĩ nhiên, thế lực nhà họ Phong rất đáng kinh ngạc. Anh cũng tin chắc chắn Phong Bình có cách giải quyết, nhưng anh là chồng sắp cưới của cô, đã hứa sẽ giúp cô nghĩ cách thì nên làm tròn trách nhiệm. Tình hình bây giờ khiến anh nghĩ mình giống như một tên ngốc, chẳng là gì cả. Còn bố đã thất hứa không nói làm gì, lại còn nghiêm nghị lên lớp cho anh một bài, vậy mà anh lại đi nhờ ông ta? Đúng là ngu hết chỗ nói.

Đường Ca Nam đạp ga thật mạnh, chiếc xe lao như bay.

Suốt cả ngày anh không ăn gì nhưng cũng không thấy đói, đầu óc rối bời. Ngoài việc bị bố đả kích, anh cũng hết sức tò mò về người bạn trai cũ của Phong Bình, chỉ có điều bài báo viết rất mơ hồ.

Người viết bài không biết đã moi được thông tin từ đâu, tập trung tô điểm cho cuộc sống khốn quẫn trước đây của Phong Bình, ngay cả những quán ăn mà cô thường xuyên đến cũng biết, hơn nữa đã mô tả tòa nhà mà cô ở giống như địa ngục trần gian. Còn về tình yêu giữa cô và bạn trai cũ thì úp úp mở mở, khơi gợi ra nhưng không viết hết, thậm chí còn đăng một bức ảnh lờ mờ, độc giả đang hí hửng đọc tiếp thì làm luôn cho câu nếu muốn biết hồi sau thế nào thì xin hãy xem kỳ sau.

Có thể tưởng tượng được rằng lượng tiêu thụ của kỳ sau sẽ tăng đột biến như thế nào.

Tuy Đường Ca Nam cũng rất muốn biết chuyện sẽ thế nào, nhưng anh vẫn quyết định giải quyết chuyện này trước kỳ sau. Anh giảm tốc độ, suy nghĩ một lúc, gọi điện thoại cho trợ lý Dương Phàm: “Cậu lập tức tìm thông tin về Tạp chí giải trí số một, càng chi tiết càng tốt, nhanh chóng thông tin cho tôi”.

Cùng lúc ấy, Phương Quân Hạo cũng đang điều tra tư liệu về tạp chí ấy, nhưng đã bị Phong Bình ngăn lại. Cô ngồi trên bàn của Phương Quân Hạo, ăn cơm rang Dương Châu, uống rượu nho mà Phương Bá Thao đã cất giữ nhiều năm, vừa ăn vừa nói: “Không cần điều tra, chắc chắn là Chu Tân Trúc giở trò, không có người thứ hai đâu”.

Phương Quân Hạo ngẩng đầu nhìn cô, chau mày nói: “Trông cô ta không ngốc như thế”.

“Sự kiên nhẫn của tôi có hạn”, Phong Bình nâng ly rượu, nhấp một ngụm rồi nói, “Có cách nào để họ có thể an phận một chút không?”.

“Rất đơn giản”, Phương Quân Hạo không hề suy nghĩ mà nói luôn kiến nghị của mình, “Chỉ cần lấy thân phận thật của cô ra thì đã đủ để cô ta chấn động đến nỗi rơi cả con ngươi ra ngoài”.

“Ngoài cách ấy ra”.

“Còn có sự thuyết phục nào tốt hơn sự thực? Chỉ cần cô trở lại là mình thì tất cả những lời nhảm nhí sẽ biến mất”.

“Vì chuyện này mà phải tiết lộ thân phận thì không đáng”.

“Từ khi cô đính hôn với Đường Ca Nam thì chuyện tiết lộ thân phận chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi”.

“Nói thật, mình không thể hiểu được”, Phương Quân Hạo ngả người ra sau ghế, hai tay đan vào nhau đặt sau đầu, thở dài và nói,“Đường Ca Nam là con người phóng túng, scandal nhiều vô kể, cho dù anh ta có vài phần hấp dẫn, nhưng vẫn còn rất nhiều người đàn ông ưu tú hơn anh ta, hà cớ gì cậu phải dính lấy anh ta”.

Phong Bình hơi ngạc nhiên, im lặng một lúc rồi mới mỉm cười và nói: “Mình nhớ cậu từng hỏi mình, mấy năm nay lang thang bên ngoài rốt cuộc mình đã được gì. Ha ha, ngoài sự tăng lên về tuổi tác, dường như mình không thu được gì, chỉ có điều dần dần hiểu được một đạo lý, đó là: Trên thế giới có rất nhiều thứ, bạn không thể lấy được phần tốt nhất của mỗi thứ. Nếu đạt được ở một nơi nào đó thì chắc chắn sẽ mất đi ở một nơi khác. Trước đây mình không hiểu đạo lý này, mỗi thứ đều muốn có được phần tốt nhất. Nhưng cuộc sống không bao giờ như chúng ta mong muốn. Mình chỉ biết học cách chấp nhận sự thực”.

Lần này đến lượt Phương Quân Hạo ngạc nhiên. Vốn dĩ anh chỉ buột miệng hỏi, không ngờ cô lại nói những lời này. Không phải choáng vì đạo lý cô nói mà bỗng nhiên thấy rằng cô không còn là cô gái trước đây nữa.

Phong Bình thấy anh ta ngây ra, vội cười và nói: “Không hiểu à? Thôi được, nói cách khác, nếu cậu tưởng rằng cậu có tiền hoặc có địa vị tôn quý thì có tư cách có được tình yêu, người nào cũng yêu cậu còn cậu thì hoàn toàn không cần nỗ lực và cho đi. Vậy thì cậu đã sai”.

“Nhưng tình yêu là thứ rất khó nắm bắt, đôi khi cậu nỗ lực nhưng cũng chưa chắc đạt được…”. Phương Quân Hạo hết sức cẩn trọng, dường như sợ làm cô kích động.

“Đúng vậy”, Phong Bình cười, “Nhưng nếu đã nỗ lực thì sẽ không cảm thấy hối tiếc. Dĩ nhiên mình biết rằng trên thế giới này có rất nhiều người ưu tú hơn Đường Ca Nam, nhưng người ưu tú nhất chưa chắc mình đã thích, anh ta cũng chưa chắc đã thích mình. Tình cảm không có sự tuyệt đối, mọi chuyện cũng không hoàn mỹ. Hoàn mỹ là do con người nỗ lực”.

“Oa, mình biết rồi”, Phương Quân Hạo gật đầu lia lịa, “Nói đi nói lại thì cũng chỉ là nói thay cho Đường Ca Nam. Ha ha, mình hy vọng anh ta cũng có thể độ lượng như cậu. Theo mình được biết, không có người đàn ông nào thích người phụ nữ của mình mạnh mẽ hơn mình. Đến lúc ấy cậu đừng có khóc lóc đến tìm mình đấy”.

“Chuyện lúc ấy thì đến lúc ấy hãy nói”, Phong Bình mỉm cười, “Chúng ta giải quyết chuyện trước mắt đã”.

“Chuyện ấy thì có gì khó?”, Phương Quân Hạo không nghĩ ngợi nhiều mà nói, “Cậu có tiền, có thể khiến cả thế giới hận cậu. Cậu muốn làm gì cũng được”.

Phong Bình nghe câu nói ấy của anh ta, rõ ràng là không coi trọng những lời nói của cô, cô gườm gườm nhìn anh ta.

Phương Quân Hạo nhăn nhó kêu la: “Vì sao chuyện nhỏ nhặt như thế này cũng để mình phải làm? Vì sao không bảo chú lùn?”.

“Chú lùn mới thực sự là nhân tài cao cấp, chuyện nhỏ nhặt này cậu làm là thích hợp nhất”.

“Thứ sáu mình phải bay đi Paris”.

“Trước khi đi hãy xử lý thật tốt”.

“Mình sẽ lập tức thông báo cho bên New York, thu mua cổ phiếu nước ngoài của Chu Thị, mình nghĩ chắc chắn họ sẽ cảm thấy rất sốc”.

Phong Bình bó tay với anh ta, đành phải đề ra yêu cầu rõ ràng: “Yêu cầu người phụ trách phải xin lỗi, thừa nhận đây là tin giả. Những phóng viên, biên tập có liên quan đến bài báo này đều bị khai trừ”.

“Vi thần lĩnh chỉ”.

“Ừm…”, Phong Bình nhíu mày nghĩ một lúc rồi bổ sung, “Tốt nhất tập đoàn này có thể ngừng xuất bản phát hành tạp chí đáng ghét này, coi đó là thành ý xin lỗi của họ”.

“Tất cả sẽ đúng như mong muốn của người, thưa nữ hoàng đáng kính”.

“Còn một chuyện nữa…”.

“Đại tiểu thư của tôi ơi, cô làm gì mà gây ra nhiều phiền phức thế?”. Phương Quân Hạo rít lên, muốn khóc.

“Là người khác gây phiền phức cho tôi, đại ca ạ”. Phong Bình còn muốn khóc hơn anh ta.

“Oa! Vị dũng sĩ này là ai vậy?”.

“Chính là quản gia mà lần trước cậu gặp ấy, bà ta đúng là quá… quá đáng ghét”, Giọng nói của Phong Bình hết sức biểu cảm, “Mình không thể chịu đựng được bà ta nữa”.

“Không phải chứ? Cậu cãi nhau với quản gia?”. Phương Quân Hạo hơi ngạc nhiên.

“Mình cũng không muốn như thế nhưng quả thực bà ta rất đáng ghét”.

“Cậu nói chuyện với Đường Ca Nam chưa?”.

“Chưa”.

“Vì sao?”.

“Mình đánh giá quá cao bản thân, tưởng rằng tính cách của mình đã rất tốt rồi”.

Phương Quân Hạo cười ha hả: “Xem ra thì cuộc sống hôn nhân của cậu gặp phiền phức”.

Phong Bình nhíu mày: “Cậu vui lắm à?”.

Phương Quân Hạo vội mím miệng lại: “Không dám, không dám”.

“Đường Ca Nam có ý kiến gì về scandal của cậu không?”.

“Phương Quân Hạo, sao cậu giống với lũ phóng viên lá cải thế?”.

“Bởi vì đây là điều mà mọi người đều muốn biết… Cậu đừng nói với tôi rằng cậu không biết bên ngoài có bao nhiêu người đang chờ xem khi nào hai người chia tay…”.

“Xem ra cười trên nỗi đau của người khác cũng là một trong những thói hư tật xấu của con người”.

“Rốt cuộc thì thế nào?”.

“Anh ta ra ngoài rồi, chúng tôi vẫn chưa chạm mặt nhau”.

“Oa, oa!”, Phương Quân Hạo tỏ ra rất bật ngờ, oa oa hai tiếng, “Thời gian thử thách đã tới”.

“Thật sao?”, Phong Bình không đồng ý, cô đứng dậy và nói: “Mình phải đi vận động một chút”.

Phương Quân Hạo nghe vậy, lập tức cúi xuống nhìn màn hình vi tính: “Xin mời”.

Phong Bình đi tới cửa, mở cửa rồi lại quay người lại: “À, đúng rồi, thứ sáu này đi Paris để cho mình một chỗ nhé”.

“Hả?”.

“Ở lại trong thành phố quá lâu sẽ cảm thấy nhàm chán, mình muốn nhân cơ hội hít thở không khí trong lành”.

“Ok”.

Phương Quân Hạo chăm chú nhìn vào máy tính, đến tận khi cô đóng cửa rời đi một lúc anh mới ngẩng đầu lên, chau mày bĩu môi ngây người một lúc, nghi ngờ không biết có phải cô lo sợ không.

Chỉ có điều, tin tức từ đầu bên kia đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của anh. Tư liệu mà đối phương cung cấp cho thấy, chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn xuất bản này có quan hệ rất thân thiết với nhà họ Chu. Xem ra Phong Bình không vu oan cho Chu Tân Trúc. Chả trách tay phóng viên kia dám viết về cô một cách láo xược như vậy, thật đúng là… người không biết thì không sợ.

Phương Quân Hạo lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, mười đầu ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím, truyền đi yêu cầu của Phong Bình, đồng thời đưa ra thời hạn, bắt buộc phải giải quyết xong xuôi trước thứ sáu tuần này. Đối phương dĩ nhiên không dám nói hai lời, đáp lại biểu tượng khuôn mặt đeo kính rất ngầu và tư thế tay Ok.

Phương Quân Hạo hài lòng ấn nút tạm dừng, đứng dậy rót cho mình một ly rượu, sau khi nghỉ ngơi một lúc, anh bắt đầu chuẩn bị một số tư liệu cho chuyến đi Paris thứ sáu tới.

Anh không biết rằng, lúc ấy, một thông tin khác đang được “bào chế”, đó chính là “cây muốn lặng mà gió chẳng đừng”, đợt sóng này chưa dứt lại nối tiếp đợt sóng khác.

Hôm qua cô gái Lọ Lem mới cởi bỏ chiếc giày thủy tinh, bị người ta vạch trần cuộc sống nghèo khổ trước đây, sáng hôm sau bỗng nhiên lại là chuyện về nỗi niềm chua xót khi bước chân vào nhà giàu. Có phóng viên đã lấy băng ghi âm làm bằng chứng, ngày tháng chim sẻ biến thành phượng hoàng không dễ chịu chút nào. Địa vị của cô gái Lọ Lem trong nhà họ Đường vô cùng thấp kém, ngay cả quản gia cũng có thể không tiếc lời mỉa mai cô là người phụ nữ trọng tiền bạc, thậm chí yêu cầu cô chủ động rời khỏi nhà họ Đường… Phóng viên không thể kiềm chế được cảm xúc, bày tỏ những cảm xúc của mình, bày tỏ lúc ấy mình vô cùng kinh hoàng, thậm chí nghi ngờ thính giác của mình có vấn đề.

Thông tin ấy vừa mới được tung ra, những bạn đọc đang thảo luận xôn xao trên mạng bỗng chốc như những chú gà bị cắt tiết, thảo luận càng sôi nổi hơn. Tất cả những dự đoán, đánh giá, cảm nhận đều vô cùng phong phú, đặc sắc, đủ mọi thể loại. Nhưng chúng ta không nói nhiều đến điều đó mà chỉ quan tâm đến phản ứng của Đường Ca Nam khi đọc bài báo này…