Nàng không là góa phụ - Chương 18 - Phần 3

***

Anh không biết chắc anh làm điều này có đúng không. Anh nghĩ rằng anh làm thế này có thể đưa vợ đến chỗ nhục nhã, xấu hổ mà có thể không bao giờ nàng phục hồi được. Anh cũng nghĩ rằng có thể anh sẽ làm cho cuộc hôn nhân của anh hỏng bét. Có thể, và thậm chí có lẽ nữa, nàng sẽ không bao giờ hết ghét anh sau chuyện này.

Nhưng anh biết chắc một chuyện đúng. Anh biết anh đang làm một việc phải, một việc khả thi. Nàng là vợ anh. Nàng muốn chạy trốn lại, nếu anh cho phép. Nhưng anh không cho phép. Không bao giờ. Mà cũng không có chuyện ngồi trốn ở nhà. Trước sau gì, sự thực cũng sẽ lan ra tận đấy. Mà cho dù chuyện không lan xa đi nữa, thì anh cũng không cho phép nàng sống trong cảnh tù túng suốt đời. Thế nào họ cũng sẽ có con, mà anh không muốn con anh lớn lên với quá khứ không hay của mẹ chúng.

Anh muốn chính anh phải giải quyết chuyện này.

Anh nhìn quang cảnh vùng ngoại ô Luân Đôn hiện ra ngoài cửa xe. Họ sắp đến biệt thự Rawleigh rồi. Anh đã nhắn tin đến cho người nhà để họ mở cửa, chuẩn bị trước. Bây giờ không có chuyện quay lui nữa.

Nàng ngồi bên cạnh anh như bức tượng đá cẩm thạch trên đường từ Kent đến đây. Họ nói với nhau rất ít, không quá mười từ. Anh muốn nói gì để an ủi nàng. Nhưng anh không thể nói gì được từ đêm qua. Làm sao an ủi được người phụ nữ mà chỉ mới trước đây mấy tuần, trước khi anh mang nàng về đây, đang sống một cách bình an, được mọi người kính trọng và có tinh thần vị tha? Việc so sánh chiều hôm qua trên cầu đá đối với anh thật hiển nhiên, chẳng cần phải nhiều lời hơn nữa.

Ken, Eden và Nat đã cố thuyết phục anh vào sáng hôm qua rằng họ định ở lại một hôm thôi rồi lên đường đi Luân Đôn. Họ rất ồn ào, rất vui vẻ khi nói đến chuyện này. Anh cảm thấy như thể giữa anh và họ có một bức tường gạch rắn chắc cao ba mét ngăn cách. Eden đã nói họ có thể vào thành phố bình an. Vì cái bà có chồng đã gian díu với anh ta đã cùng chồng đi về nhà của họ ở phương Bắc rồi, còn Nat thì nghĩ rằng cô tiểu thư độc thân của anh - hay là cả đại gia đình của cô ta - chắc đã nhận được tin nhắn của anh cho biết anh vắng mặt lâu ngày. Cho nên họ có thể trở về thành phố bình an vô sự. Cả ba người ra sức nói cười vui vẻ.

- Tình hình quả thuận lợi cho tất cả rồi đấy. - Cuối cùng Ngài Tử tước lên tiếng nói, giọng anh nghe chắc nịch khiến các bạn chấm dứt cười đùa và im lặng. - Tôi đã biết chuyện của Catherine trước khi chúng tôi lấy nhau. Bộ các anh tưởng tôi không biết sao? Nếu tôi không biết thì làm sao tôi kết hôn với nàng? Nếu tên họ trên giấy phép đăng ký kết hôn mà sai thì cuộc hôn nhân sẽ vô giá trị. Hôm qua tôi thấy Ken biết rõ chuyện này tôi mới nhớ lại chuyện nàng đổi tên họ. Nếu tôi cứ giữ nàng ở đây cho yên ổn thì quả là điên.

Nhìn nét mặt của các bạn, anh biết chắc Eden và Nat đã được Ken kể chuyện của nàng cho họ nghe rồi. Ken chắc nghĩ rằng các bạn của anh đều kín mồm kín miệng, họ sẽ không đem chuyện này đi kể khắp nơi.

- Hắn là thằng đê tiện đáng khinh nhất nước Anh chắc anh biết rồi, Rex à. - Ken nói. - Chắc anh đã biết chuyện hắn quá nhiều trong quá khứ rồi. Tôi không tin tiểu thư Catherine có lỗi đáng trách, hoàn toàn không đáng trách. Nhiều người đều có suy nghĩ như tôi.

- Anh khỏi cần biện hộ cho nàng với tôi - tử tước nói. - Nàng là vợ tôi, tôi yêu nàng. Nàng không có gì đáng trách. Nàng bị cưỡng hiếp.

- Thế mà hắn không cưới cô ấy? - Nat kinh ngạc hỏi lớn. - Tại sao Bá tước Paxton không giết hắn?

- Nàng không muốn lấy hắn. - Tử tước Rawleigh đáp.

- Đồ quỷ! - Eden nói. - Mặc dù… - Bỗng anh ngừng lại không nói hết câu mà chỉ nguyền rủa lầm bầm trong miệng.

- Mặc dù đã có thai. - Ngài tử tước bình tĩnh nói hết câu thay bạn. - Catherine của tôi là người can đảm. Tôi cần có lời khuyên.

Có lẽ anh không cần các bạn khuyên về cuộc hôn nhân của mình. Nhưng chuyện này không phải là chuyện cá nhân. Anh phải cần ba người bạn giúp sức góp ý cho chuyện đời anh - như trước đây anh đã nhờ họ nhiều lần.

Họ đều cho lời khuyên, và nếu lời khuyên chống lại việc anh phải làm, thì chắc anh sẽ không nghe. Nhưng tất cả đều khuyên theo ý của anh, nghĩa là cả bốn đều nhất trí với nhau, cả bốn đều như một.

Anh phải đưa nàng về Luân Đôn lại.

Nhưng khi nói chuyện với các bạn, anh mới giật mình hoảng sợ khi biết chuyện anh theo đuổi nàng ở Bodley đã được nhiều người biết đến và có hệ quả không hay. Giống như Copley, anh đã gây tiếng xấu cho nàng, vì anh không chịu chùn bước khi nàng trả lời không. Ồ, anh đâu hiếp nàng. Có lẽ anh nên mừng vì đã không làm thế. Nhưng anh không mừng được. Nàng đã chọn cho mình một cuộc sống, nàng đã sống vui và cao cả. Anh đã tước cuộc sống ấy đi và mang nàng đến đây.

Làm sao anh làm cho nàng yên tâm được? Anh nhìn nàng, xe đã đến gần Mayphair, nhà cửa tối tân của giai cấp giàu có và tầng lớp có chức tước đã hiện ra trước mắt họ. Nàng không nhìn ra ngoài xa. Đêm qua và đêm kia anh không thể đến với nàng được. Anh không thể đụng đến nàng ngoại trừ những trường hợp như giúp nàng lên xe xuống xe. Anh không thể nói chuyện với nàng.

Anh phân vân không biết rồi anh có thể tha thứ cho mình không. Dám không lắm.

***

Catherine bị để ở nhà một mình suốt bốn ngày kể từ khi hai vợ chồng nàng đến thành phố. Nàng rất ít khi gặp chồng, ngày cũng như đêm. Nàng không hỏi anh đi đâu mà vắng mặt ở nhà lâu thế, nhưng nàng biết anh vắng mặt vào ban đêm không khuya lắm. Anh ngủ trong phòng riêng của mình, cách phòng nàng qua hai pha trang điểm thật rộng.

Nàng chưa có thai. Hôm họ rời Stratton Park nàng nhận biết như thế. Nàng nghĩ như thế hay cho nàng vì nàng đang lâm vào cảnh không mấy vui. Mặc dù anh không chịu để cho nàng ra đi, nhưng khi anh nhận ra việc anh đem nàng đến đây sẽ gây điều không hay cho anh, thì thế nào anh cũng để cho nàng đi. Anh đã nói anh muốn có con với nàng, nhưng khi anh nhận thấy cuộc hôn nhãn của họ không thể mang hạnh phúc lại cho anh, thì chắc anh sẽ đổi ý ngay. Nếu bây giờ mà có con thì chỉ mang lại cho họ thêm những vấn đề phức tạp khó xử. Nhưng chắc chuyện con cái bây giờ không còn cơ hội nào xảy ra được - vì anh đã thôi đến với nàng.

Nàng không đi quá giới hạn ngôi nhà và khu vườn. Nàng tội nghiệp cho con Toby. Khu vườn không rộng lắm, nàng biết con chó thích chạy thật xa cho thoải mái. Nàng muốn dẫn nó đến Công viên Hyde Park, nhưng biết đâu nàng sẽ đụng đầu phải một người biết nàng ngay cả khi còn sáng sớm.

Nàng lại để cho cuộc đời trôi qua như tuần lễ trước khi đám cưới. Cuộc đời của nàng nằm ngoài tầm tay của nàng - nằm trong tay của chồng nàng. Nàng không chống lại anh nữa sau buổi chiều ở trên cầu, khi anh cho biết họ phải đi Luân Đôn. Nàng chỉ hy vọng rằng trước khi anh buộc nàng phải đi ra ngoài, thì anh nhận thấy tình hình không thể đi đâu được, và chỉ còn một nước là quay về Stratton thôi.

Nhưng đến ngày thứ năm thì hy vọng của nàng bị tan vỡ. Sáng hôm ấy, khi gần trưa thì anh về nhà, thấy nàng đang ngồi ở bàn viết nơi phòng khách, đang viết thư cho cô Downes. Anh nhìn thoáng xuống bức thư, nhưng không có ý đọc.

- Em đây rồi. - Anh nói, vừa bước đến phiá nàng. - Catherine, anh đem về cho em một người khách. Khách đang ngồi trong thư phòng. Em đến gặp khách đi.

- Ai thế. - Lòng nàng nôn nao - Thêm một người bạn của anh nữa phải không? Thôi anh ra tiếp đi, em không ra đâu, Rex. Em ngồi đây viết nốt cho xong bức thư.

- Em ra đi. - Anh để bàn tay lên vai nàng. Giọng anh bình tĩnh, nhưng nàng đã hiểu tính chồng trong một tháng lấy nhau - mà có lẽ nàng còn biết cả trước khi lấy nhau nữa. Tính của anh rất cương quyết, anh không để cho nàng chọn lựa. - Toby, ngài ở đây nhé, thưa ngài, canh chừng đừng cho kẻ lạ đột nhập vào phòng đấy.

Toby vẫy đuôi, ngồi trong phòng.

Khi người hầu mở cửa thư viện cho họ vào, chồng nàng áp bàn tay sau hông nàng. Nàng bước vào.

Khách là một thanh niên rất trẻ, và rõ ràng anh ta mới vào phòng trước khi hai vợ chồng đến. Anh ta dừng lại nửa chừng giữa chiếc bàn với cưả sổ và quay ra phía cửa lớn. Người thanh niên có mái tóc vàng, mắt màu lục nhạt, mặt mày chắc khi không có gì phải lo buồn như bây giờ thì hẳn phải khôi ngô sáng sủa lắm. Vừa thấy nàng, mặt anh ta tái đi.

Hầu như nàng không nhận ra anh ta. Lần sau cùng nàng gặp chàng trai này, khi ấy cậu ta mới mười hai tuổi. Trong Hội Mùa Tình Yêu năm ấy, cậu ta đang bận đi học.

- Chị Cathy đây à? - Cậu ta hỏi nhỏ.

- Harry! - Môi nàng uốn hình phát ra tên anh ta nhưng không thành tiếng. Ôi, Harry. Nó đã thành một thanh niên rất đẹp, rất dễ thương.

- Chị Cathy đây à? - Anh ta lại gọi tên nàng. - Đúng là chị rồi. Em không tin nổi khi nghe anh Rawleigh nói. Em cứ nghĩ là chị đã “chết”. - Mặt anh ta còn tái hơn nữa nếu được.

- Harry! - Lần này thì nàng phát ra âm thanh. - Ôi, Harry, em đã lớn sồ lên rồi! - Nàng bước đến cậu ta, bước mà không biết mình đang bước, nàng đưa tay sờ vào ve áo khoác của cậu. - Và cao nữa. - Bỗng mắt nàng đầm đìa lệ.

- Chị chết khi sinh con ở nhà cô Phillips. - Cậu ta nói. - Ba đã nói với em như thế. Nhưng gia đình không để tang vì…

Nàng cười qua màn lệ.

- Có lẽ chúng ta nên ngồi xuống. - Chồng nàng nói, giọng rất bình tĩnh. - Catherine, Perry, ngồi xuống đi. Cả hai đều quá xúc động.

- Tử tước Perry. - Nàng nói, vừa đưa bàn tay kia lên, để trên ve áo thứ hai của em trai. - Tước vị nghe to tát quá khiến em trông lớn sồ lên. Harry em có thể…

Bỗng nàng thấy hai hàng lệ tuôn ra trên mắt cậu em. Rồi cậu ta ôm choàng lấy nàng, ghì chặt vào người mình.

- Chị Cathy! - Cậu ta nói. - Anh Rawleigh đã nói cho em biết ở Câu lạc bộ White rằng chị không có sai trái gì hết. Em tin anh ấy. Nhưng cho dù quả thật… ôi, cho dù quả thật chị có lỗi.

Nàng yêu cậu ta, chăm cóc cậu như người mẹ, mặc dù nàng chỉ lớn hơn cậu sáu tuổi. Sau khi sinh ra cậu, mẹ họ đã đau ốm dai dẳng và mất trước khi ăn sinh nhật lần thứ ba của cậu. Catherine đã dành hết tình thương yêu cho đứa em nhỏ, hễ rảnh rỗi là nàng đến với cậu. Để đáp lại, cậu tôn thờ nàng. Nàng nhớ năm lên năm tuổi, cậu tuyên bố rằng cậu sẽ ở độc thân đến già để chăm sóc cho nàng mãi mãi.

Hai chị em ngồi xuống chiếc ghế nệm dài, còn chồng nàng ngồi trên chiếc ghế bành bên cạnh lò sưởi. Nàng nắm tay em trai. Bàn tay mảnh mai, như toàn cơ thể của cậu, nhưng trong bàn tay vẫn toát ra sức cường tráng của đấng nam nhi. Nàng tự hào nghĩ rằng thế nào em nàng cũng làm cho nhiều trái tim thiếu nữ rung động.

- Em hãy nói cho chị nghe về em đi. - Nàng nhìn cậu, nôn nóng muốn biết tin tức trong những năm xa vắng. Cậu tưởng nàng đã chết. Nàng sống cũng phải xem như đã chết rồi, không hề có ý định tìm cách liên lạc với cậu hay tìm hiểu cuộc sống của cậu. Đây cũng là một điều kiện nữa buộc nàng phải tuân theo. Nhưng nàng không bao giờ nghĩ đến chuyện tìm cách liên lạc với em. Cuộc đời nàng quá đau khổ không thể nghĩ đến cậu được. - Em hãy nói cho chị biết hết đi.

- Hãy để khi khác. - Chồng nàng nói, giọng cương quyết, nhưng dịu dàng. - Bây giờ chúng ta có nhiều chuyện cần nói hơn, Catherine à. Nhưng anh nghĩ, chắc em hài lòng vì đã về lại Luân Đôn, em thấy đấy, chuyện xảy ra rất tốt đẹp.

Nàng không tin chắc. Gặp lại Harry, đụng chạm vào người em trai, biết rằng thái độ im lặng lâu của cậu không phải vì cậu ruồng rẫy, là đủ làm cho nàng cảm thấy êm ả trong lòng rồi. Và cậu ta đã nói cậu tin Rex, mà cho dù cậu không tin, chắc cậu cũng không buộc tội nàng. Nhưng không thể để cho mọi người thấy cậu đi với nàng. Cậu là thanh niên đang trên đường đến hi nhập với xã hội thượng lưu. Ngay chuyện người ta nhớ lại việc xấu xa ngày trước của nàng thôi, cũng đủ làm trở ngại đường đời của cậu. Việc nàng về lại đây quả không nên chút nào hết.

- Anh Rawleigh cho biết chiều nay chị sẽ đến thăm Ba. - Harry nói. - Em thấy đây là ý kiến thật hay, chị Cathy à, bây giờ chị đã có chồng rồi.

- Không. - Nàng gay gắt đáp, quay mặt nhìn chồng. Anh cũng nhìn nàng đăm đăm, vẻ mặt nghiêm nghị, hai mắt nheo lại. - Không được, Rex à.

- Ai cũng biết anh có vợ hết. - Anh đáp. - Mọi người đều háo hức muốn biết. Có lẽ em đã thấy cả một đống giấy mời người ta gởi đến hôm qua và hôm nay rồi. Anh đã chọn buổi dạ vũ vào đêm mai của Phu nhân Mindell để cho em ra mắt lần đầu tiên. Eden, Nat và Ken sẽ có mặt ở đấy, cũng như có cả em trai của em nữa. Và có cả Daphne với Clayton - anh đã đợi hai người đến thành phố. Họ đã đến đêm qua. Em sẽ có đầy đủ bạn bè chung quanh. Và dĩ nhiên em có cả anh nữa. Có thể nói giai đoạn đầu đã được chuẩn bị rồi.

Nàng quá khiếp đảm không trả lời được. Nàng cũng không để ý đến việc nàng đang nắm chặt bàn tay của em trai.

- Nhưng trước tiên chúng ta phải ghé thăm ba em đã. - Chồng nàng nói. - Catherine à, phải để cho ba em biết em đến thăm ông trước mọi người mới phải đạo. Ông có biết em đã rời khỏi Bodley-on-the-Water chưa? Em có viết thư báo cho ông biết không?

Nàng lắc đầu. Có thể ông đã gởi tiền trợ cấp hàng quí đến đấy cho nàng rồi. Nàng không nghĩ đến chuyện ấy.

- Sáng nay anh đã gởi thiếp đến cho ông rồi. - Anh nói. - Anh báo cho ông biết chiều nay anh sẽ cùng vợ đến thăm.

Không. Môi nàng mở ra định nói. Nhưng nàng không thốt được nên lời. Nói ra có được gì không? Dù nàng muốn hay không, anh cũng sẽ đưa nàng đi, có van xin cũng không được. Và anh sẽ dẫn nàng đến dự dạ vũ ở nhà Phu nhãn Mindell. Lễ Hội Mùa Tình Yêu của Harry chắc sẽ hỏng bét mất. Ý nghĩ ấy quay cuồng liên tục trong óc nàng. Nàng nhìn cậu em trai.

- Chị Cathy. - Cậu ta nói. - Em biết chị lo sợ, nhưng em nghĩ anh Rawleigh đã nói đúng. Khi em nghĩ đến cảnh đời chị đã trải qua, khi em nghĩ đến cảnh chị sống cô độc suốt năm năm trời, vì em được báo cho biết chị đã chết… Đấy, khi em nghĩ đến chuyện này là em tức điên lên. Em thường nghĩ rằng luật lệ thật bất công cho phụ nữ. Phụ nữ phải chịu cảnh thiệt thòi nhất, không làm sao phá vỡ được luật lệ bất công ấy. Trong khi đó thì đàn ông… hắn vẫn lui tới ở đây tự do, vẫn tán tỉnh các cô, nhưng em không biết hắn có làm lại cái trò mà hắn đã làm cho chị không.

Nàng nhìn chồng, thấy mắt anh thật nghiêm khắc.

- Chị Cathy, hãy can đảm lên. - Harry nói, đưa bàn tay của nàng đang nắm chặt tay mình lên môi, hôn lưng bàn tay của nàng. - Chị thường rất can đảm. Khi nghe ba nói chị cương quyết chịu cảnh thiệt thòi chứ không chịu lấy Copley, em rất tự hào về chị. Em không biết có người phụ nữ nào đủ can đảm chửi vào mặt xã hội thượng lưu như chị.

Nàng nhìn cậu em một lát rồi nhìn chàng. Cả hai đều im lặng nhìn nàng. Không khí trong phòng căng thẳng một cách lạ lùng, y như nàng đã chọn lựa rồi. Y như họ đang chờ quyết định của nàng và sẽ chấp nhận bất cứ quyết định ra sao.

Ba nàng không tranh đấu cho nàng. Nàng không biết ông có tin nàng hay không. Nhưng ông không làm gì để bênh vực nàng hết. Ông chỉ dùng quyền hành để buộc nàng kết hôn với kẻ đã cưỡng hiếp nàng và làm cho nàng thụ thai. Khi nàng đi rồi, ông nói với Harry rằng nàng đã chết. Nhưng ông không để cho Harry chịu tang, vì ông cho rằng nàng là người đàn bà hư hỏng.

Xã hội thượng lưu đã kết án nàng phải bị lưu đày vĩnh viễn. Vì tội nàng đã bị cưỡng hiếp và không chịu lấy người cưỡng hiếp mình. Trái lại, kẻ cưỡng hiếp thì được tự do sống phè phởn trong xã hội, thậm chí những người nổi tiếng khắc khe nhất trong xã hội cũng không hề tỏ thái độ ghê tởm một kẻ phóng đãng như hắn. Xã hội thượng lưu thầm yêu mến những tên phóng đãng. Chúng được người ta xem là nam nhi, là những kẻ phiêu lưu dũng cảm và rất kiên cường. Harry vừa cho nàng biết hắn vẫn tính nào tật ấy. Hắn đã làm cho nhiều cô khác trong giới thượng lưu phải đau khổ, có lẽ có nhiều cô bị hắn làm hỏng cuộc đơì, những cô này đều giống nàng ở chỗ quá thơ ngây, chạy theo vẻ đẹp trai duyên dáng của hắn và tiếng tăm của hắn.

Và bây giờ nàng lấy chồng thuc giới quý tộc. Cuộc hôn nhân mới đầu rất gay cấn, nhưng đã nhanh chóng và bất ngờ trở thành tốt đẹp, hạnh phúc. Sự thành công, chính cuộc sống hôn nhân đang tiến triển thuận lợi, trước mắt đang gặp phải cảnh dao động. Vì xã hội thượng lưu đã từ chối nàng. Vì nàng đã bị cưỡng hiếp.

Nàng đã chấp nhận tất cả. Hiền từ chấp nhận. Đôi lúc còn hạ mình đau khổ. Vừa qua, nàng đã hoàn toàn hạ mình một cách khốn khổ. Nàng van xin cầu khẩn. Nàng để cho mình hoàn toàn thụ động sống theo qui luật của họ.

Nhưng bỗng nhiên nàng nhận ra rằng nàng muốn đấu tranh. Nàng muốn đấu tranh cho Harry. Bây giờ hai chị em đã gặp nhau lại rồi, nàng không muốn mất cậu ta nữa. Và nàng còn đấu tranh cho Rex nữa, đấu tranh cho cuộc hôn nhân của họ. Cuộc hôn nhân không được hoàn hảo, nhưng trong thời gian hai tuần chung sống ở Stratton, tình cảm họ nẩy nở một cách thuận lợi, họ bắt đầu khắng khít với nhau. Phải đấu tranh để bảo vệ thành quả này. Nàng không thể để mất anh. Nàng yêu anh - nàng bỗng kinh ngạc nghĩ đến điều này như khi nàng nghĩ đến tuần trước. Nàng yêu anh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay