Không yêu thì “biến” - Chương 02 - 03

Chương 2

Ngủ một giấc say sưa rồi tỉnh dậy, tôi khoan khoái duỗi người.

Hôm nay là thứ bảy, tôi quyết định hẹn bạn dạo phố mua ít đồ về xung hỷ.

Rút di động ra mới nhớ mình chia tay Dương Tử xong thì tắt máy, chẳng trách hôm nay ngủ tới chiều cũng không có ai làm phiền. Vừa mở máy lên đã có một cuộc gọi tới. Hai chữ “Trình Thần” nhấp nháy vui vẻ. Tôi mỉm cười, không hổ là chị em tốt, lúc nào cũng có thần giao cách cảm.

“Alo. Em đang định…”.

“Hà Tịch. Mẹ mày chứ, cuối cùng cũng nhận máy rồi!”.

Tức thế kia à, tôi sững người, chẳng lẽ đột nhiên nhớ ra nửa năm trước tôi mượn chị hai trăm tệ vẫn chưa trả sao?

Giọng nói nghiêm túc pha lẫn tức giận của Trình Thần vang lên trong điện thoại, “Dương Tử đá em rồi à?”.

Trình Thần lớn hơn tôi ba tuổi, khi tôi học năm thứ nhất thì chị đã học năm thứ tư, lúc chia phòng ký túc chẳng biết thế nào lại ở cùng nhau, dù nói là chị, nhưng tính cách còn trẻ con hơn tôi tới mấy phần.

Hai đứa cực kỳ hợp nhau. Ăn uống chơi bời thường hay có đôi, thế nên tôi có thể quen được hết đám bạn học của chị, đương nhiên Trình Thần cũng biết hết những chuyện của tôi. Sau này chị tốt nghiệp, đi làm, rồi đến khi tôi tốt nghiệp tìm được việc, may mắn là hai chúng tôi vẫn chưa từng mất liên lạc.

“Ừ, nhưng em khiến anh ta còn khó xử hơn em… ấy”. Tôi thấy khó hiểu, nói “Sao chị biết?”.

“Mẹ kiếp! Nó làm thật đấy à!”. Trình Thần căm hận nói, “Hôm qua lúc Thẩm Hy Nhiên đang ăn cơm với đồng nghiệp thì thấy em ném tiền vào mặt một thằng đàn ông, về cứ khen em mạnh mẽ tuyệt vời. Chị nghĩ, không phải hôm qua em gọi điện cho chị bảo Dương Tử về à? Chị nghĩ người đó có lẽ là Dương Tử, tối qua cứ gọi cho em mãi, kết quả em lại tắt máy! Chị lo cả đêm! Nói, đêm qua em làm gì hả?”.

Đương nhiên không thể nói cho chị ấy biết đêm qua mình làm gì rồi, tôi ậm ờ mãi đành cười gượng: “Ha, em thì có thể làm được gì chứ, sau khi bị đá đương nhiên phải mượn rượu giải sầu rồi”.

Bên kia im lặng một hồi.

Tôi nói: “Đừng nói chuyện này nữa, chiều nay đi dạo phố đi, em muốn điên cuồng mua sắm, thay đổi tâm trạng một chút”.

Dĩ nhiên là Trình Thần sẽ không từ chối một người thất tình như tôi. Hai chúng tôi đi dạo cả một buổi chiều, ăn tối ở ngoài xong, Trình Thần đột nhiên kéo tôi lại nói: “Thù này chắc chắn chị sẽ đòi lại cho em”.

“Thôi”. Tôi ngượng ngập, “Chị có thể trói chặt Thẩm Hy Nhiên là đã khá lắm rồi. Còn về phần Dương Tử, từ nay về sau em không muốn gặp lại anh ta nữa, nửa chút cũng không”.

“Giờ Thẩm Hy Nhiên ngoan lắm, chị nói một anh ta không dám nói hai”. Trình Thần kiêu ngạo nhướn mày, rồi lập tức nghiêm túc nhìn tôi, “Tịch Tịch, không phải chị không biết em thích Dương Tử đến nhường nào. Nó đi du học, cả tháng trời gọi một cuộc cho em đã có thể khiến em vui tới mức bay lên trời. Nó nói mùa đông lạnh, em đan khăn rồi gửi sang. Nó nói thiếu tiền, tháng nào em cũng gom tiền cho nó, tiền đó em nhịn ăn nhịn tiêu tiết kiệm thế nào chị đều biết hết. Em dốc gan dốc ruột đối xử với nó như thế, cuối cùng nó trở về lại đá em. Loại đàn ông ấy, em chịu được, nhưng chị thì không!”.

Tôi khẽ nhếch môi, không nói được gì.

“Chị biết cái tính hiếu thắng chết tiệt của em. Làm bộ được đấy, nhưng chẳng biết trong lòng đã bị đâm bao nhiêu nhát rồi. Trước đây khi em yêu Dương Tử, chị đã ngứa mắt với cái bộ dạng của nó rồi, lần này chị phải xử nó bằng được”.

Trình Thần cay nghiệt bỏ lại câu ấy, rồi gọi taxi nghênh ngang đi mất.

Tôi về nhà một mình, ngồi trong phòng khách trống rỗng một lát, chợt thấy bốn bề yên tĩnh tới mức làm người ta không chịu nổi, bèn bật tivi lên, chỉnh âm lượng tới mức to nhất.

Ngẩn ngơ nhìn tivi, nhưng trong đầu lại là hình ảnh khi tôi gặp Dương Tử tối qua.

Đột nhiên, một dáng người quen thuộc trong tivi đập vào mắt tôi.

“A”. Tôi không khỏi kêu lên kinh ngạc, đó là cậu bartender đẹp trai kia mà! Cậu ta đang sờ đầu cười ngượng ngùng. Trong tivi vang lên lời giải thích của phóng viên: “Tối qua một thanh niên trông thấy bóng đen giết người bằng súng trong con đường phía sau quán bar bèn báo cảnh sát, nhưng không ngờ khi cảnh sát vũ trang đầy đủ tới nơi thì phát hiện, đây chỉ là đoàn phim đang quay cảnh xã hội đen. Vụ việc nhầm lẫn này đã dẫn tới…”.

Nhầm lẫn…

Tôi xấu hổ toát cả mồ hôi, nhưng trong lòng lại nghĩ, chuyện nhầm lẫn này cũng không tồi, khiến tôi ăn được một cực phẩm như thế. Gã đàn ông đó… tôi nhớ lại hình ảnh phù dung ướt nước sáng nay của hắn, cùng với những hình ảnh ngắt quãng đêm qua, cảm thấy mặt dần dần đỏ bừng lên - đúng là cực phẩm mê người chết đi được!

Trong cuộc sống quy củ của tôi, có lẽ bữa ngon như thế chỉ xuất hiện một lần này mà thôi.

Từ nay về sau chẳng còn gặp được người như thế nữa. Thậm chí khi đó tôi đã nghĩ như vậy đấy.

Nửa tháng sau, khi tôi đã sắp quên lời nói cay nghiệt của Trình Thần, chị đột ngột gọi điện tới cho tôi: “Tám giờ tối nay, bar Tuyệt Địa, tối nay chị cho em hồi sinh hoành tráng luôn!”. Cũng chẳng để cho tôi cơ hội được phát biểu ý kiến, chị thẳng tay ngắt máy luôn.

Tôi im lặng cầm điện thoại, suy nghĩ nghiêm túc liệu có nên cho chị leo cây không, nhưng trong lòng thì vô cùng tò mò rốt cuộc bà chị này nghĩ ra cách gì để xử Dương Tử.

Cuối cùng tâm trạng muốn báo thù tên bạn trai cũ phụ bạc đã khiến tôi xách túi lên, trang điểm xinh đẹp, hồ hởi vui tươi đi tới quán bar.

Tám giờ tối, tôi vẫn chưa bước chân vào phòng Trình Thần đặt thì đã nghe thấy tiếng cười vang vang, xen lẫn trong đó là tiếng hô cao vút của Trình Thần: “Làm! Làm đi! Dương Tử, là đàn ông thì làm đi!”.

Tôi đẩy cửa bước vào, trong phòng chợt lắng xuống, ánh mắt mọi người lập tức quét tới chỗ tôi. Tôi nheo mắt nhìn lại, phần lớn người trong phòng này đều là bạn thời đại học của Trình Thần. Bọn họ đều quen tôi, chuyện giữa tôi và Dương Tử hồi đó bọn họ cũng biết. Hôm nay tụ tập lại thế này… Nhất định là Trình Thần gọi bọn họ đến.

Cuối cùng ánh mắt của tôi rơi lên người đàn ông đứng bên quầy bar, cô nàng ngoại quốc ở cạnh anh ta đang nhoài người ngủ trên quầy bar.

“Hà Tịch! Cuối cùng em cũng tới rồi!”. Trình Thần uống đã ngà ngà, lảo đảo chạy tới kéo tôi, “Nào nào, mọi người nhìn đi, cô bạn gái Tây mà Dương Tử mới cua được so với Tịch Tịch của chúng ta thì thế nào?”.

Mọi người đều im lặng.

Tôi cẩn thận đánh giá cô gái ngoại quốc đang ngủ say kia. Đó là bạn gái anh ta quen ở nước ngoài sao? Dáng người rất được. Tôi hờ hững nghĩ thầm.

Dương Tử quay đầu lại nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu, chắc là bị Trình Thần chuốc cho không ít.

Anh ta nói: “Thế này cô đã hài lòng chưa?”. Trong giọng nói đều là phòng bị và hận thù xa lạ. Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe câu nói ấy, trái tim tôi vẫn không dằn nổi mà thắt lại. Nghĩ đến nỗi nhớ mong anh ta triền miên tháng ngày, nghĩ đến nỗi chua xót của bao nhiêu đêm thức trắng làm thêm vì anh ta, tôi chỉ cảm giác được cơn giận dữ như chua như xót bức thiết tìm được nơi để trút ra đang nghẹn ở trong lồng ngực mình.

Trình Thần nghe anh ta nói vậy thì rướn cổ lên, cong mông định chửi mắng. Tôi kéo chị lại, lạnh lùng nhìn Dương Tử, còn chưa lên tiếng thì anh ta lại nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện”.

Tôi vốn có cảm giác mình và anh ta chẳng cần phải nói thêm gì nữa, nhưng thấy bộ mặt như sắp lột da rút xương anh ta của Trình Thần, tôi nghĩ ngợi một lát, vẫn gật đầu đồng ý. Trình Thần không chịu, kết quả là bị mọi người vừa khuyên vừa kéo giữ lại.

Dương Tử dẫn tôi tới một hành lang rất ít người trong quán bar.

Trong ánh mắt hung dữ của anh ta có chút lụn bại: “Tịch Tịch, là tôi có lỗi với cô, cô muốn báo thù tôi, muốn khiến tôi khó coi. Cô muốn làm gì với tôi cũng được. Nhưng cô có thể đừng động tới Anna được không, cô ấy không biết gì hết”.

Tôi nghe anh ta nói, đầu tiên là sững sờ giây lát, rồi cười lạnh nhạt: “Dương Tử, anh thấy tôi rảnh thế sao? Giờ tôi không biết rốt cuộc Trình Thần đã làm gì với anh và cô kia, nhưng nếu anh thật sự muốn bảo vệ cô Anna gì đó của anh, hôm nay đừng nên đưa cô ta tới”.

Anh ta sững người, cau mày đáp: “Tôi chỉ muốn để cô ấy sớm hòa nhập với cuộc sống của tôi, tôi không ngờ cô lại… lại đê tiện như thế”.

“Đê tiện?”. Tôi thấy nực cười, lập tức xù gai nhọn khắp người, lạnh lùng cười phản bác, “Anh thật sự đã coi trọng tôi quá rồi. Nghe anh nói thế, tôi rất hối hận khi ấy đã không nghĩ cách làm đêm nay càng ‘đặc sắc’ hơn nữa với Trình Thần, phải để mình xứng với cái danh đê tiện này mới được”.

Gương mặt anh ta giận dữ đỏ bừng lên.

Tôi nói: “Còn nữa, đó không phải là cuộc sống của anh, đó là cuộc sống của tôi. Anh đã rời khỏi cuộc sống của tôi thì đừng nghĩ đưa cô gái đó bước chân vào nữa”. Tôi giơ ngón trỏ lên, gằn từng từ rõ ràng: “Cút, đi!”.

Hơi men bốc lên, lửa giận cháy bùng, anh ta vung tay lên, làm bộ định đánh tôi.

Tôi sững sờ, không ngờ Dương Tử lại ra tay với mình!

Trong tích tắc, cái tát của anh ta đã sắp rơi lên mặt tôi. Tôi ngẩn ra nhìn, quên cả tránh đi.

Chỉ chớp mắt, cánh tay của anh ta đã bị một người kéo lại, lòng bàn tay mang theo lửa hận chỉ cách tai tôi một tấc, gió quét qua má tôi, chỉ nhẹ thôi nhưng tôi lại cảm nhận được cái đau tới tận xương. Tóc mai khẽ bay lên, rồi lẳng lặng hạ xuống.

“Anh này…”. Giọng nam trầm trầm lại vô cùng hấp dẫn vang lên phía sau Dương Tử, hình như đang khuyên anh ta ngừng lại. Dương Tử giãy ra khỏi tay người kia, mắng: “Liên quan gì tới mày!”.

Giọng nói của người kia lại hạ xuống thêm mấy phần, dường như rất không vui.

Cuộc đối thoại của bọn họ đều biến thành những tiếng ong ong hỗn loạn trong tai tôi.

Tôi cứ nghĩ hết lần này tới lần khác, Dương Tử muốn đánh tôi, anh ta muốn đánh tôi! Tôi nhớ đến chiếc khăn màu đỏ mình gửi đi vào mùa đông năm ấy, lại nhớ đến những đêm một mình ăn mỳ gói sau vô số lần thức trắng làm thêm, còn rất lâu trước đó nữa, tôi choàng tay anh ta, đi vòng quanh hồ, nói những lời ngốc nghếch “chồng Dương Tử, vợ Tịch Tịch” với anh ta hết lần này tới lần khác.

Cái tát bây giờ…

Hoang đường biết bao, vô lý biết bao!

Anh ta dám đánh tôi, sau khi gây ra những chuyện như thế mà anh ta còn dám đánh tôi!

Giận dữ trộn lẫn ấm ức, tôi lập tức mất hết lý trí.

Tôi túm chặt lấy cà vạt của Dương Tử, kéo anh ta ra khỏi cuộc tranh luận đang trên đà thăng cấp với người đàn ông kia.

Động tác này quá mạnh mẽ, làm hai người kia kinh ngạc đến ngẩn ra.

Dương Tử ngạc nhiên nhìn tôi, nhất thời cũng quên phải gạt tay tôi ra khỏi cà vạt của mình.

“Anh muốn đánh tôi?”. Cặp mắt của tôi đỏ lên xon xót, nhưng vẫn cố chấp trừng mắt nhìn, không bỏ qua bất cứ vẻ mặt nào của anh ta, “Mẹ kiếp, anh còn dám đánh tôi à!”. Tôi vung túi xách lên, đập vào đầu anh ta.

Tôi dồn hết sức lực đánh lên đầu Dương Tử đang không hề có chút đề phòng, khiến anh ta phải ngã sang một bên.

Bình thường tôi có thói quen lúc nào ra ngoài cũng thích mang theo một đống thứ, chìa khóa, ví tiền, ô, di động, sổ ghi chép, khăn giấy các kiểu, đồ trong túi không hề nhẹ. Anh ta bị tôi đánh lăn ra đất, úp tay lên huyệt Thái Dương, nhìn tôi như không thể nào tin nổi.

Bốn bề chợt lặng ngắt.

Tôi cảm thấy chút đó vẫn chưa đủ để mình trút hết giận, giờ nhìn cái mặt của anh ta kiểu gì cũng thấy ghét. Tôi vừa mắng: “Mẹ kiếp chứ, anh ở nước ngoài lâu rồi, tìm được bạn gái mới thì quên tôi hả, anh quên tôi, cũng quên tính tình của tôi à. Mẹ kiếp, Hà Tịch tôi là loại để người ta bắt nạt à?”. Vừa cầm túi đánh Dương Tử, thừa lúc anh ta bị đánh cho choáng váng tôi bèn xông lên định đạp vào “thằng nhỏ” của anh ta.

Một cánh tay to khỏe từ phía sau ngăn tôi lại. Mùi hương của người đàn ông kia khiến tôi cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lúc này tôi đã giận điên lên, chẳng còn sức mà để tâm tới mấy chuyện đó, làm ầm lên định làm cho Dương Tử tuyệt tự tuyệt tôn.

Có lẽ Trình Thần trong phòng nghe thấy động tĩnh, vừa ra ngoài xem đã sợ xanh cả mặt, liền hô hoán một đám người tới cản tôi lại, đám kia kéo Dương Tử ra ngoài.

Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Tôi bị mọi người cản lại vẫn cố cởi giày cao gót ra ném mạnh về phía lưng Dương Tử, cao giọng chửi mắng: “Mẹ kiếp, đừng để chị gặp lại mày nữa, thấy lần nào tao xuyên ‘thằng nhỏ’ của mày như xuyên xúc xích lần đó. Cắt của mày đem bán! Mua một tặng một! Giảm giá chín mươi phần trăm!”.

Tất cả mọi người nghe được mặt mũi đều tối sầm, Trình Thần vội vàng bịt miệng tôi.

Nghe nói từ đó về sau, tất cả những người có mặt ở đó lúc ấy cứ trông thấy xúc xích là đều tránh xa.

Chương 3

Tạm biệt đám Trình Thần đầy vẻ lo lắng, tôi bắt taxi định về thẳng nhà, nhưng khi đi ngang qua công viên, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại bảo tài xế dừng xe. Tôi muốn một mình lặng lẽ đi bộ hết đoạn đường còn lại.

Đường phố nửa đêm tĩnh lặng tới đáng thương, thi thoảng lại có bướm đêm bay vờn dưới ngọn đèn đường.

Một chiếc giày cao gót đã lấy ném Dương Tử, tôi đi chiếc kia khập khiễng bước trên đường. Đi được một lát, gót chân thực sự đau không chịu nổi, tôi ngồi xuống một chiếc ghế dài ven đường, cởi giày ra rồi chầm chậm xoa gót chân.

Cứ xoa mãi, nước mắt thi nhau rơi xuống, rớt lên mắt cá chân, rồi càng lúc càng rơi nhiều hơn. Nước mắt đột ngột tuôn ra càng khiến tôi không cách nào kìm lại được.

Cuối cùng tôi co người lại trên ghế, ôm đầu gối khóc nghẹn.

Bên kia đường vang lên tiếng xe ô tô chạy qua, tôi vẫn giữ nguyên tư thế này, khóc đau đớn. Tiếng bánh xe nghiến trên mặt đường ở phía trước chậm lại, tôi đưa đôi mắt sưng húp của mình nhìn chiếc xe đang chậm rãi trờ tới kia, đó là một chiếc xe việt dã sang trọng, có lẽ chủ xe nhìn thấy tôi nửa đêm canh ba ngồi khóc bên đường thì thấy lạ, nhất thời tò mò nên tới xem thế nào thôi.

Tôi lùi mình tránh vào trong bóng cây dưới đèn đường.

Chiếc xe kia như gặp ma, tăng tốc bỏ đi.

Tôi lại tự ngồi khóc tới đã thì thôi.

Chẳng được bao lâu, nơi khóe mắt lại lóe lên một vệt sáng đỏ, tôi ngẩng đầu, là chiếc xe việt dã kia đang lùi lại.

Tôi lau nước mắt, chỉ cảm thấy chủ nhân chiếc xe này bị bệnh. Xe ngừng lại ven đường, người đàn ông vóc dáng cao gầy ngồi ghế lái đã bước xuống, tôi còn chưa trông rõ mặt thì hắn đã khóa cửa xe, đèn đóm tắt ngúm, tôi lại càng không thấy được bộ dạng hắn, hắn nhanh chóng sải bước dọc theo con đường nhỏ trong công viên.

Tôi nhìn bên ven đường, có ký hiệu của nhà vệ sinh. Lúc ấy mới hiểu ra, chắc gã này đang mắc lắm đây.

Dù bây giờ tôi vẫn đau buồn, nhưng hãy còn lý trí, tôi nghĩ, con gái nửa đêm nửa hôm một thân một mình ngồi trên ghế bên đường khóc lóc thảm thiết như thế, không nói tới chuyện ảnh hưởng tới văn hóa, đúng là cũng hơi nguy hiểm. Tôi bèn sửa lại đầu tóc, cầm túi lên chuẩn bị đi bộ về nhà.

Bên này tôi còn chưa đứng dậy, trên con đường nhỏ trong công viên ở bên kia đã có hai thằng lưu manh vô lại lượn tới. Hình như bọn chúng có hơi men, cứ lảo đảo loạng choạng ngả nghiêng. Tôi siết chặt cổ áo, định chờ chúng đi qua mới về nhà.

Tên lưu manh A loạng quạng ngã xuống đất, lúc đứng dậy thì đập gáy vào đèn sau của chiếc việt dã kia, đập mạnh tới nỗi tiếng báo động của xe cũng vang lên.

Gã ôm đầu lảo đảo đứng dậy, đập mạnh lên cửa xe: “Cô em hoang dã thật đấy! Mẹ kiếp chứ kêu cái khỉ gì mà kêu, ông đây còn chưa lên mà! Kêu cái con khỉ!”.

Tôi nghe mà ôm mặt thở dài. Chỉ muốn hai tên lưu manh này phắn đi nhanh nhanh.

Gã lưu manh kia tỉnh táo hơn một chút, vỗ vỗ lên vai bạn, nói: “Anh… anh ơi, say quá rồi hả! Gì mà cô em? Đây… đây là xe mà! Việt dã đó! Xe sang đó!”.

Gã kia vừa nghe được, bèn không phục: “Sang cái con khỉ, giỏi lắm hay sao! Ông đây có mỗi chiếc xe máy mà cũng có thể tán gái được, hôm nay đèo Đông Đông, ngày mai chở Tây Tây!”.

Tịch Tịch[2]? Tôi vểnh tai lên.

[2] Hà Tịch nghe nhầm Tây Tây thành Tịch Tịch vì hai từ này đều có âm đọc là xī xī.

“Trái ôm phải ấp! Làm một lúc hai em! Ha ha!”.

Câu này chẳng khác gì cái gai đâm vào nơi đau đớn nhất trong tim tôi. Ngày thường nghe thấy mấy lời kiểu này, tôi cùng lắm chỉ cười nhạt một cái, nhưng hôm nay thì…

Tôi ngước mắt lên nhìn hai bóng người tối tăm, bọn chúng cười sằng sặc, làm như có cùng lúc hai cô bạn gái là chuyện rất đáng tự hào.

“Đi thôi anh, chúng ta tìm chỗ uống rượu tiếp”.

“Không được, ông mày ngứa mắt lắm, xe xịn, ông đây cho chúng mày lái xe xịn này”. Nói xong bèn nhặt một hòn đá trên đường, định vạch lên thân xe.

Tôi thuận tay cầm chiếc giày cao gót vứt trên mặt đất lên, siết chặt trong tay với tâm thế bất chấp tất cả. Gót giày vừa chọc vào cổ của tên lưu manh kia, gã đã đau đớn xuýt xoa mấy tiếng, tỉnh rượu được ba phần, lửa giận cũng tăng lên tới ba phần.

“Mẹ kiếp, thằng khốn nào đánh ông đấy!”.

Nghe tiếng mắng chửi, trong lòng tôi có hơi sợ hãi, nhưng tên lưu manh này đã trông thấy tôi rồi, trừng đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn. Tôi biết, lúc này càng ra vẻ sợ hãi thì chúng càng nghĩ tôi dễ bắt nạt. Tôi để chân trần, đứng thẳng người, lớn tiếng đáp lại: “Tao đánh thằng khốn mày đấy”.

“A, hóa ra là gái à!”. Gã bên cạnh bật cười một cách quái gở, đi về phía tôi. Tôi thầm kêu không xong rồi, nhưng vẫn treo nụ cười khinh miệt lên trên mặt, “Mày cứ thử bước lại gần tao một bước xem, chồng tao vừa đi thôi, chắc lát nữa sẽ trở lại đây, chúng mày dám đắc tội với anh ấy, sau này còn định bám trụ ở thành phố A không?”.

Tên lưu manh đã hơi tỉnh rượu kia thấy tôi dọa dẫm có vẻ thật, bèn có ý lùi lại: “Anh, trông con này không dễ chơi đâu, hay là chúng ta…”.

“Mẹ kiếp! Ông cứ muốn chơi đấy, mẹ, có tiền có quyền thì hơn người phải không, hôm nay ông chơi chết mày, cùng lắm thì đền cho mày một mạng!”.

Trong lòng thầm kêu không xong rồi, tên này đã say quắc cần câu, chuyện gì cũng có thể gây ra được. Tôi xoay người định chạy, nhưng có hai, ba bước mà gã đã túm được tóc tôi. Kẻ say rượu rất khỏe, tôi sợ tới run cả người, nhưng không mò được thứ gì có thể đập gã.

Tôi cuống lên, giơ móng tay ra, quay lại hết cào lại cấu lên mặt gã. Mặt gã bị tôi cào bật máu, gã liên tục kêu đau, túm tóc quăng mạnh tôi ra.

Tôi ngã bệt xuống đất, đầu óc quay cuồng. Chưa kịp tỉnh táo lại đã trông thấy một bóng đen lừ lừ tới trước mặt mình: “Con thối tha!”. Tên lưu manh kia chửi một tiếng, giơ chân lên định đạp. Tôi ôm đầu co người lại.

Nhưng cái đau không hề ập đến. Tên lưu manh không biết bị ai đẩy mạnh một cái, mất thăng bằng lảo đảo lùi ra sau mấy bước, ngã phịch xuống đất.

Một bóng người cao to chắn trước tôi, lưng rất thẳng, bóng người dưới ánh đèn đường phủ lên người tôi, ngược sáng làm tôi có cảm giác bóng lưng của người đàn ông này sừng sững như núi, cảm giác vô cùng an toàn.

Có người đến giúp đỡ vào những lúc thế này, lúc nào cũng khiến người ta cảm động tới rơi nước mắt.

Tôi ngẩn ngơ nhìn, chỉ cảm giác bóng lưng này có chút quen thuộc nhưng cũng có chút lạ lẫm. Mà giọng nói của hắn lại càng quen hơn bóng lưng kia.

Hình như… có lẽ… lúc Dương Tử định ra tay đánh tôi, cũng là giọng nói này đã ngăn cản…

Người đàn ông đó rút di động ra, gọi điện thoại: “Alo, cảnh sát Dư ạ? Là tôi đây, tôi gặp chút rắc rối ở đường Hưng Võ, vâng, hai tên lưu manh. Vâng, xin anh nhanh lên, phiền anh rồi”.

Hai tên kia vừa nghe báo cảnh sát, nhất thời có chút hoảng loạn, vội vội vàng vàng kéo nhau bỏ chạy.

Tôi thở phào một hơi, xoa xoa lên chỗ da đầu bị kéo đau, chật vật định đứng dậy. Một bàn tay mạnh mẽ gầy gầy chìa tới trước mặt tôi. Tôi sững người, lập tức nắm lấy không hề ngại ngần.

Lòng bàn tay của người đàn ông này ấm áp đến mức khiến lòng tôi nóng lên.

Hắn dùng sức kéo tôi đứng dậy. Tôi chỉnh lại mái tóc lòa xòa trước, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn: “Cảm…”. Nửa câu sau bị tôi nuốt vào trong bụng, đổi thành một câu cực kỳ kinh ngạc: “Sao lại là anh!”.

Anh chàng 419[3]...

[3] 419 là cách chơi chữ của dân mạng Trung Quốc, nghĩa là tình một đêm.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình còn gặp lại hắn tới lần thứ hai, càng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại hắn trong bộ dạng lếch thếch như thế này.

Hắn liếc mắt đánh giá tôi một lượt, cười nhạt: “Quả nhiên là nữ trung hào kiệt, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng trông thấy cô đánh nhau với người khác”.

Hắn nói như vậy, chẳng lẽ lúc nãy hắn cũng thấy tôi đánh nhau với Dương Tử?

Tôi thầm cân nhắc đôi chút, đột nhiên nhớ tới lúc nãy khi mình giận quá mất khôn, có lẽ, chắc là, hình như có người đàn ông kéo tôi lại... á... tôi nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng lại càng củng cố thêm suy nghĩ này.

Đúng là có duyên thật, tôi thầm bĩu môi.

Nữ trung hào kiệt? Tôi cười gượng, không, lá gan tôi vốn nhỏ lắm, chỉ là khi tôi hung hãn nhất đều bị anh bắt gặp thôi.

Hắn bỏ tay tôi ra, bước về phía chiếc xe đắt tiền kia, bấm vào khóa, đèn xe nháy lên mấy cái, hắn mở cửa ngồi vào xe.

Tôi cúi đầu nhìn cái dáng chán đời của mình, hai chân trần, còn giống cô bé bán diêm hơn cả cô bé Lọ Lem. Đèn xe việt dã lại nháy lên nhưng không khởi động. Tôi nhìn chiếc xe một cách đáng thương, rồi đáng thương nhặt lại chiếc giày đã bẩn, suy nghĩ xem có nên đi vào không.

Đúng lúc đó, anh chàng 419 hạ cửa kính ở phía tôi xuống, lạnh lùng quăng cho tôi hai từ: “Lên xe”.

Tôi ngẩn người, hắn chờ mãi, chân mày không khỏi cau lại. Tôi vội vàng vứt chiếc giày đi, hấp tấp mở cửa tót lên xe, chỉ sợ chần chừ một chút thôi là hắn sẽ hối hận mà đá tôi xuống.

Hắn liếc mắt nhòm tôi mấy lần, trong cái cười khẩy pha chút mỉa mai: “Đi đâu?”.

Giờ tôi cũng chẳng còn hơi sức mà để ý tới vẻ mặt khinh miệt của hắn, chỉ đường xong bèn ngồi dựa vào ghế ngẩn ngơ nhìn con đường phía trước. Có lẽ hắn vốn là một người ít nói, lại càng không có gì để nói với tôi, cả chặng đường đều im lặng.

Khi xe dừng ở dưới nhà, tôi mở cửa xuống xe, quay lại lịch sự nói với hắn một câu: “Cảm ơn anh, tạm biệt!”.

Giọng nói hờ hững của hắn vang lên từ trong xe: “Từ trước tới nay tôi không thích một người phụ nữ xuất hiện quá nhiều lần trước mặt mình”. Nói xong, hắn bèn đánh tay lái, thản nhiên để tôi hít bụi, nghênh ngang bỏ đi.

Tôi âm thầm siết chặt nắm tay... Anh nghĩ tôi mong mình gặp được anh chắc?

Lúc này sự mệt mỏi đã trào lên, tôi ấm ức thở hắt ra, hôm nay cả người lẫn tâm tôi thực sự mệt mỏi lắm rồi, hoàn toàn không có sức mà so đo với tên kia nữa. Tôi uể oải lên nhà, mở cửa, vứt giày, tắm rửa xong bèn nhào lên trên giường, ôm đầu, ngủ thiếp đi.

Trong cơn mơ, dường như luôn có một lồng ngực rộng rãi mà ấm áp để tôi tựa vào, hệt như đêm đó.