Tam sinh tam thế - Thập lý đào hoa - Chương Ngoại truyện 4
Ngoại truyện: Cái gọi là hoa đào
Năm thứ hai sau khi Dạ Hoa Quân tỉnh lại từ cơn ngủ say, lão nhân gia Thiên Quân ngồi trấn ở Lăng Tiêu bảo điện trên Cửu Trùng Thiên, sắp làm lễ mừng thọ tròn vạn tuổi.
Lễ mừng thọ này dự định sẽ cực kỳ long trọng, bởi vì ngoài chúng tiên ở bát hoang đều tự mình đến chúc thọ ngài ra, lão nhân gia Thiên Quân còn trăn trở suy nghĩ sâu xa thêm một tầng ý tứ nữa. Sẽ mượn cơ duyên này, vì Dạ Hoa Quân được trở lại Cửu Trùng Thiên, báo đáp thiên ân.
Đã có suy xét này, trong số các thần tiên đến dự yến tiệc trên có vài vị thượng thần từ thời hồng hoang, dưới có tiểu tiên, địa tiên các loại, hết thảy đều được mời đến.
Nghe nói mấy vị thượng thần lần này cũng rất nể mặt Thiên Quân, đến thượng thần Chiết Nhan bình thường chẳng thèm đếm xỉa Cửu Trùng Thiên cũng nhận thiếp mời.
Tin tức khiến người ta phấn chấn vừa mới loan ra, tứ hải lục hợp đều chấn động, các thần tiên tiên tộc trong nhà có con gái đến tuổi lấy chồng càng chấn động ghê gớm hơn.
Thử nghĩ xem, thượng thần Mặc Uyên, thượng thần Chiết Nhan, thượng thần Bạch Chân, ba đấng thượng thần kim quang lấp lánh còn chưa có hôn phối, tình huống này lại vạn vạn năm khó gặp, ngộ nhỡ khuê nữ nhà nào gặp vận may, nhân dạ yến này khiến một trong ba đấng thượng thần nhìn trúng, có thể chọn họ… Lại nữa, Dạ Hoa Quân tuy đã có chính phi là thượng thần Bạch Thiển, nhưng vị trí của thứ phi thì vẫn còn để trống…
Trong lòng chư vị đã tính toán rất rõ ràng, vì thế, ngày đại yến chúng tiên ai nấy đều kéo cả nhà đến, Lăng Tiêu bảo điện không thể chứa được nhiều thần tiên đến thế, đành tạm thời chuyển yến hội đến Tam Thập Nhị Thiên Bảo Nguyệt Quang uyển mà Lão Quân vẫn thường mở pháp hội.
Chúng thần bát hoang xưa nay luôn nhớ đến mình, kính trọng mình, nay lại còn kéo cả nhà đến nhớ đến mình, kính trọng mình, khiến Thiên Quân cảm thấy vô cùng hài lòng. Vì thế, trên yến hội ví như có nữ quyến nhà ai muốn vượt lễ chế xin tấu một khúc hát, hiến một điệu múa, Thiên Quân cũng ân chuẩn hết sức vui vẻ.
Nhất thời Nguyệt Quang uyển oanh ca yến liệng, đám tiên nữ dự yến ai nấy đều phô bày những thủ đoạn phô sắc khoe hương cho khán giả xem, trong hoa viên vốn đốt tám cây hương cao ngút, mùi vị Phật môn ít ỏi đã bị son phấn của đám tiên nữ át hết.
Vì trên ngai vị thái tử của Dạ Hoa Quân còn có thượng thần Bạch Thiển trấn thủ, thượng thần hôm nay một thân hồng quần, lại có một dung nhan tuyệt sắc trên trời dưới đất hiếm có, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Sắc mặt thượng thần tuy cực kỳ nhu hòa, nhưng đám tiên nữ nếu muốn đầu mày cuối mắt liếc thái tử điện hạ một cái… đương nhiên những kẻ nhàn rỗi thực sự không dám liếc mắt, thi thoảng có một hai vị niên kỷ còn nhỏ không hiểu chuyện, ánh mắt mới đi tới nửa chừng, đã bị ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua của thượng thần làm đông cứng thành vụn băng.
Thái tử điện hạ cầm một tách trà làm ấm tay, khóe miệng mỉm nụ cười nhàn nhạt và không nói gì. Nhưng đến tám, chín phần mười trong đám tiên nữ đều chú ý, cho dù hôm nay bọn họ ai ai cũng trang điểm như đàn bướm rập rờn khoe sắc bên hoa, ánh mắt của thái tử điện hạ vẫn chỉ bình thản mà không hề đặt trên người họ. Bọn họ cảm thấy, có khả năng bản thân đã trang điểm không đủ hấp dẫn, không đủ xinh đẹp.
Bây giờ thái tử điện hạ đang vui vẻ nhìn chiếc bàn trước mặt chàng. Bên chiếc bàn dài, thượng thần Bạch Thiển đang chăm chú bóc một quả hạch đào, bên cạnh còn chất một đống vỏ hạch đào, trong chén trà không chứa đến một nửa toàn nhân hạch đào đã bóc vỏ. Nhân hạch đào, nghe nói là bổ não.
Thái tử điện hạ nhìn một lúc lâu, đưa tay nhón một miếng trong chén, nhưng bị thượng thần Bạch Thiển ngăn lại: “Đợi thêm lúc nữa, chàng xem, quả chàng cầm vẫn chưa bóc lớp vỏ mỏng bên ngoài, lớp vỏ này vị đắng, ăn lẫn sẽ không cảm nhận được vị ngon của nhân hạch đào, đợi thiếp đập vỡ vỏ quả hạch đào trên tay rồi bóc lớp vỏ mỏng đi cho chàng, chàng nếm chút bánh điểm tâm bên cạnh trước đã”. Nhíu mày lại nghĩ một lát, cầm một cây tăm tre nhỏ lo lắng nói: “Thiếp vẫn nên bóc quả hạch đào này cho chàng nếm trước thì hơn, có lẽ thiếp bóc xong thì chàng không còn khẩu vị như bây giờ nữa”. Nghiêng đầu nhìn một mâm hạt dẻ toàn nhân đặt trên bàn trước mặt thượng thần Chiết Nhan, tiện tay bưng qua rồi ân cần nói với thái tử điện hạ: “Thiếp nghĩ chỉ ăn hạch đào sẽ dễ ngấy, ăn cùng hạt dẻ cũng khá ngon. Chàng đợi thiếp bóc thêm cho chàng hai nắm hạt dẻ nhé”.
Thượng thần Chiết Nhan gõ gõ hai ngón tay xuống mặt bàn: “Chà chà, ngươi đừng có lấy hết của ta, tốt xấu gì cũng phải chừa lại nửa đĩa, Chân Chân vẫn còn muốn ăn nữa”.
Thái tử điện hạ ho một tiếng, nói: “Tứ ca đã thích ăn thứ này, hay là để lại cho tứ ca đi”, ánh mắt liếc nhìn thái tử phi tương lai - thượng thần Bạch Thiển, mỉm cười dịu giọng nói: “Vết thương của ta đã khỏi, không cần chăm ta giống như chăm A Ly nữa”.
Liền thấy thượng thần Bạch Thiển đưa tay cầm tay phải của thái tử điện hạ, thả trong tay mình, nhẹ nhàng xoa bóp, nhìn vào mắt thái tử điện hạ: “Sao có thể nói đã khỏi rồi chứ”.
Đúng lúc thượng thần nàng khẽ ngẩng đầu, trong đôi mắt ánh nước long lanh như chất chứa đắng cay, như ngậm ngùi vương sầu, khuôn mặt đó phối hợp với biểu cảm như thế, đến đám tiên nữ bọn họ nhìn còn cảm thấy đẹp chết mất. Thái tử điện hạ lại vẫn có thể bình tĩnh đối diện, khiến họ cảm thấy vô cùng khâm phục. Đương nhiên, thái tử điện hạ rốt cuộc là bình tĩnh thật hay là bình tĩnh giả, điều này lượng thứ cho họ mắt kém nhìn không ra.
Có rất nhiều truyền thuyết hiển hách về thái tử Dạ Hoa. Mỗi một truyền thuyết trong quá khứ vượt qua non tiên biển sương truyền đến tai các tiên nữ, đều khiến họ ngưỡng mộ tôn thờ thái tử thêm một bậc. Sự ngưỡng mộ này kinh qua năm tháng dần dần tích lại, sau nghìn năm, cuối cùng đã khiến Dạ Hoa Quân trở thành lang quân trong mộng số một của bọn họ.
Thực ra hôm nay, tuy phụng mệnh cha mẹ của mình, chủ yếu trao ánh mắt đến ba đấng thượng thần Mặc Uyên, Chiết Nhan, Bạch Chân, nhưng Dạ Hoa Quân đã khắc sâu trong tim họ từ khi còn nhỏ, dấu ấn này nhất thời không thể xóa tan được. Yến hội vừa bắt đầu, đã quên phắt lời dặn dò của cha mẹ, ánh mắt ai nấy đều vô ý lẫn cố ý quét về phía thái tử điện hạ. Đương nhiên, chỉ dám lén lút quét qua.
Trong giấc mộng của mỗi người, bọn họ đã từng mơ mộng rất nhiều lần nữ tử xứng đôi với thái tử điện hạ nên như thế nào. Ban đầu nghe nói là thượng thần Bạch Thiển của Thanh Khâu, vì tuổi tác của Bạch Thiển, khó tránh khỏi cảm thấy oan ức thay cho thái tử điện hạ của bọn họ.
Nỗi oan ức này được thời gian nung nấu, lại khó tránh chuyển thành những tính toán nhỏ nhen, cảm thấy tuổi tác của Bạch Thiển quá lớn, không thể làm chính phi của Dạ Hoa Quân, đám tiên nga trẻ tuổi bọn họ thanh xuân đương thịnh, mỹ mạo đương xuân, không có lý nào lại không xứng với Dạ Hoa Quân. Cần tự tin vào bản thân hơn một chút.
Nhưng mà, đến ngày hôm nay đường hoàng ngồi trong triều đường tận mắt nhìn thấy dung nhan thực sự của thượng thần Bạch Thiển trong truyền thuyết, lòng tự tin khó khăn lắm mới xốc dậy được, nay lại giống một cái bong bóng trong nước, vừa gặp ánh mặt trời thiêu đốt, vỡ bốp một tiếng rồi biến mất.
Trong mười người thì có đến tám, chín tiên nga đều thuận mệnh cảm thấy, thua một mỹ nhân như thế này, bọn họ phục rồi.
Nhưng một hai tiên nga khác lại giãy giụa cảm thấy, là tiên, không thể hời hợt như thế này, có lẽ thượng thần Bạch Thiển này chỉ có vẻ ngoài, nếu tính cách cổ quái, đối với thái tử điện hạ không đủ dịu dàng nhu thuận, thì bọn họ nói không chừng có thể nỗ lực một chút, tìm thời cơ cướp thái tử khỏi tay vị thượng thần này.
Tiệc quá tam tuần rượu, nhưng đến một, hai tiên nga to gan lớn mật này cũng lần lượt rút lui. Thượng thần lão nhân gia nàng đối với thái tử điện hạ không chỉ dịu dàng nhu thuận, mà phải gọi là “sủng”.
Chữ “sủng” này vừa bật ra, bọn họ tự cảm thấy giật mình trước tiên. Rõ ràng đem chữ này đặt trước Dạ Hoa Quân thần thái uy nghiêm thật không phù hợp.
Nhưng những gì họ thấy hôm nay, thượng thần Bạch Thiển bóc hạch đào rồi lại bóc hạt dẻ cho quân thượng, bóc xong hạt dẻ lại bóc lạc, hạt điều cũng bóc rất nhiều; tiên tỳ đứng hầu rót trà cho quân thượng, thượng thần Bạch Thiển cũng phải nếm thử xem ấm nóng vừa chưa mới bưng cho quân thượng; một đám chân nhân phẩm trật không thấp nhưng hiếm khi được lên Cửu Trùng Thiên đến kính rượu quân thượng, đều bị thượng thần Bạch Thiển ngăn lại, thực ra là ngăn không được, nhưng toàn bộ rượu đều vào bụng của nàng.
Hành động bảo vệ quân thượng cẩn mật đến nhường ấy của thượng thần, khiến các tiên tử định cướp lang quân cảm nhận được một sức ép cực lớn, đều muốn trốn tránh.
Nhưng khó khăn lắm mới gặp thái tử được một lần, lúc này mà chạy trốn thì sao xứng với gần mười cân kim thoa trên đầu và lụa nhẹ hai lạng trên người. Bọn họ rất bối rối.
Trong lúc bối rối họ có một chuyện không hiểu cho lắm, ánh mắt sáng quắc của họ nhìn thấy rất rõ mấy quả hạch đào mà thượng thần vừa bóc cho quân thượng, tất cả đều bị quân thượng gói vào rồi nhân lúc thượng thần không chú ý liền bỏ vào tay áo thượng thần.
Nhưng, tấm lòng của quân thượng đối với thượng thần đã đến mức đó, vậy tại sao khi thượng thần bị đám tiểu tiên kính rượu, quân thượng lại không ngăn cản, mà chỉ ngồi bên cao thâm khó dò chơi đùa với một chiếc chén không?
Bọn họ cảm thấy, phải chăng là mình vẫn còn cơ hội.
Nhưng chỉ một khắc sau đó, bọn họ đều ngộ ra.
Lúc nào là mỹ nhân phong tình nhất?
Phàm trần có chuyện Tây Thi đau bụng lại càng xinh đẹp, còn có chuyện Chiêu Quân ôm sầu khiến cho nhạn bay về nam cũng phải rơi xuống. Mỹ nhân, hễ sầu dâng lên, là càng thêm đẹp.
Nhưng ngoài hai câu chuyện kể trên ra, trần gian còn có câu chuyện quý phi say rượu.
Có thể thấy, mỹ nhân u sầu, lại thêm uống rượu uống đến ngà ngà say…
Bọn họ thấy thượng thần Bạch Thiển mắt mơ màng dựa vào vai thái tử điện hạ dưới ánh sáng dìu dịu của viên dạ minh châu, trong lòng tỉnh ngộ. Mỹ nhân u sầu ngà ngà say, kiểu phong tình này, mới xứng được gọi là phong tình vô biên. Thái tử điện hạ vừa nãy chỉ là im lặng chờ đợi màn này mà thôi. Họ tan nát con tim, cảm thấy thái tử điện hạ cao minh, thái tử điện hạ quá cao minh.
Thái tử điện hạ cao minh nửa ôm nửa dìu một mỹ nhân ngà ngà say như thế, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại mang một vẻ nghiêm trang, giống như người chàng dìu không phải là một mỹ nhân, mà là một khúc gỗ.
Có lẽ, là bọn họ nghĩ quá nhiều chăng? Trong lòng các tiểu tiên nga, dăm ba đợt sóng nhấp nhô.
Nhân lúc một khúc ca vũ kết thúc, thái tử điện hạ khẽ dặn dò mấy câu với tiên quan đứng hầu trước Thiên Quân, lại nhìn thấy tiên quan đó lật đật chạy đến thì thầm câu gì đó với Thiên Quân trên ngôi cao, Thiên Quân gật đầu một cái với thái tử điện hạ, thái tử điện hạ bèn dìu thượng thần ra về trước.
Họ để ý lúc thái tử điện hạ cúi đầu, thượng thần Bạch Thiển đang ngả vào lòng chàng, thái tử dường như mỉm cười, nói một câu: “Bộ dạng thế này, không uổng công ta đợi lâu như thế”. Thượng thần Bạch Thiển líu ríu câu gì đó, cả người dựa vào lòng chàng. Trái tim của các tiểu tiên nga đồng loạt vỡ vụn.
Thái tử điện hạ ôm thượng thần Bạch Thiển trong lòng, nét cười dịu dàng hết đỗi, khi ngẩng đầu lên dìu nàng rời khỏi yến tiệc, lại khôi phục thần sắc uy nghiêm thường ngày, nhưng bước chân thì không còn bình ổn, trang nghiêm như vẻ mặt chàng nữa.
Đám tiểu tiên nga trẻ tuổi ai oán nhìn theo bóng dáng của thái tử điện hạ, sụt sùi một trận, lại rầu rĩ một trận. Xem ra, cha mẹ họ nói không sai, quả nhiên con đường họ đi không nhiều bằng những cây cầu mà cha mẹ họ đã đi. Hôm nay bọn họ đáng lẽ nên gửi ánh mắt vào ba vị thượng thần Mặc Uyên, Chiết Nhan và Bạch Chân, nếu không cũng không đến nỗi chịu đả kích này, lại lãng phí biết bao thời gian.
Đám tiểu tiên nga gom lại trái tim đã vỡ, gắn lại cho lành, lấy tinh thần, lần nữa chỉnh lại dung nhan, ánh mắt liếc qua một cái, nhìn thượng thần Mặc Uyên.
Nhưng trên cao tọa kia nào còn bóng dáng của Mặc Uyên.
Nghe nói vị tôn thần này xưa nay không thích kiểu yến hội như thế này, lần này có thể lộ diện một chút đến dự yến tiệc do đích thân Thiên Quân tổ chức đã không dễ dàng gì, đương nhiên không thể mong lão nhân gia ngồi đến cuối cùng.
Lại nữa, địa vị của thượng thần Mặc Uyên quá tôn quý, bọn họ không to gan như cha mẹ, dám bày tính chuyện phong nguyệt trước lão nhân gia xưa nay chỉ xuất hiện trong truyền thuyết. Vốn không ôm ước vọng hão huyền này, Mặc Uyên lại ra về giữa chừng, các vị tiên tử cũng không đến mức quá thất vọng. Ánh mắt lại chuyển sang hai vị thượng thần Chiết Nhan và Bạch Chân.
Hai vị thượng thần này ngược lại vẫn chưa ra về.
Nhưng ánh mắt của thượng thần Chiết Nhan lại không nhìn vào họ. Thượng thần Chiết Nhan đang bóc nho cho thượng thần Bạch Chân, thượng thần Bạch Chân đang nhoài ra bàn dài ngủ gà gật. Thượng thần Bạch Chân dường như hắt hơi trong cơn mơ, thượng thần Chiết Nhan nhíu nhíu mày, lấy chiếc áo khoác bằng lông chim rất to mang theo người khoác lên mình thượng thần Bạch Chân, sau đó, ôn hòa ngắm gương mặt say ngủ của thượng thần Bạch Chân một lát, cúi đầu cài kín cổ áo cho chàng, còn móc ra một chiếc khăn để lau nước miếng chảy ra từ miệng chàng, còn dịu dàng vuốt ve tóc mai của chàng…
Đám tiên nga hóa đá cảm thấy, mình dường như phát hiện ra thứ gì đó, lại dường như không phát hiện được gì.
Nhiều năm về sau, mỗi lần nhắc đến yến hội này, Thiên Quân vẫn nhớ như in, luôn luôn cảm khái. Bởi từ đó về sau yến hội tổ chức trong Thiên Cung không bao giờ có cảnh tượng vô số tiểu tiên nga trẻ trung tụ hội cùng đua tài hiến nghệ nữa, nhưng chỉ dựa vào điểm này, đã tỏ rõ sự quý giá của yến hội đó.
Liên Tống Quân trung chính nghiêm minh khua nhẹ chiếc quạt an ủi phụ quân của mình: “Những tiểu tiên đó đều vì phụ quân mà đến, từ sau lần đó phụ quân chưa từng tổ chức lại thọ yến, yến hội bình thường trong Thiên Cung sao có thể khiến họ nhẹ dời gót sen, phụ quân cũng phải thương xót cho tâm ý của bọn họ, chớ nên trách tội”. Một lời mà làm cho Thiên Quân trong phút chốc hả lòng hả dạ.
Tiên bá tiên quan theo hầu Thiên Quân vỡ lẽ, chẳng trách dưới Thiên Quân có ba con trai một cháu trai lại thêm một thiên hậu mấy phi tần, nhưng lúc nào cũng thích nói chuyện với người con trai thứ ba, không phải là không có đạo lý.
Thượng thần Bạch Thiển thích buôn chuyện, nghe nói chuyện này thì vô cùng ngạc nhiên, một ngày nọ, trước cửa Thiên môn Hỷ Thiện Thiên chặn Liên Tống Quân lại để hỏi: “Có thật những tiểu tiên nga đó không lên Thiên Cung nữa vì phụ thân ngươi? Thật không nhận ra bảo đao của Thiên Quân chưa già, ngần đó tuổi vẫn có thể đoạt được biết bao trái tim, mà lại đều là những trái tim ngây thơ, non nớt, khiến người ta khâm phục, thật khiến người ta khâm phục”.
Liên Tống tam điện hạ xòe quạt cười bí hiểm: “Về câu hỏi này, chẳng thà ngươi đi hỏi phu quân của mình thì hơn”.
Lúc thu lại quạt, lại nghĩ đến ngày hôm sau thọ yến năm đó, nói dăm ba câu với Dạ Hoa Quân ở cạnh Nam Thiên Môn.
Chàng hỏi: “Trên trời dưới trời có biết bao người muốn gặp chân nhan của Bạch Thiển, biết bao người có tâm tư khó nói thành lời, ta cho rằng ngươi sẽ không để nàng ta đến yến hội này, nhưng ngươi lại cùng nàng ta dự yến, đúng là ngoài dự liệu của ta. Có điều, đã dự yến, ta nhớ ngươi vẫn luôn giữ lễ, thọ yến của phụ quân là dịp trọng đại, nửa chừng ra về không giống với tác phong của ngươi. Hơn nữa dường như lúc ngươi sắp rời đi, ta thoáng thấy ngươi dùng truyền âm nhập mật nói câu gì đó với thượng thần Chiết Nhan?”.
Dạ Hoa nhẹ nhàng đáp: “Họ kéo cả nhà đến, có tâm tư gì, thúc và ta đều rõ như lòng bàn tay. Có những suy nghĩ, cắt đứt sớm thanh tịnh sớm. Và tâm ý của những nam tiên đó đối với Thiển Thiển, cũng chung một đạo lý này. Như thế mới được thái bình, thúc nói có phải không?”. Khi thái tử điện hạ nói những lời này, dường như nhớ ra điều gì, mày mắt đều toát lên sự dịu dàng.
Nhiều năm sau đó, bản thân cũng kinh qua biết bao chuyện hồng trần, công tử đào hoa nhất nhì Cửu Trùng Thiên Liên Tống Quân nhớ lại đoạn đối thoại này, suy ngẫm, những lời đó thực ra cũng rất thú vị.
Tháng ba xuân sắc, khói ráng muôn vàn, hoa đào tươi thắm tuy có đến mười dặm, nhưng chỉ một đóa trong tim là đủ rồi.