Tam sinh tam thế - Thập lý đào hoa - Chương Ngoại truyện 3
Ngoại truyện: Chinh phục
Khi
con trai thứ tư của nhà Bạch Chỉ Đế Quân đầy tuổi, Chiết Nhan của rừng đào mười
dặm đến chơi.
Phải
biết rằng khi hồ ly ở Thanh Khâu vừa chào đời, tuy là tiên thai nhưng cũng
không khác với những hồ ly bình thường là mấy, đều không mang hình người. Đến
khi tròn một tuổi, hấp thu đủ linh khí trời đất và sữa mẹ mới có thể hóa thành
hình người, hơn nữa còn là dáng dấp của một đứa trẻ sơ sinh.
Đứa
trẻ sơ sinh vừa mới chào đời, đương nhiên rất nhăn nheo.
Cho
dù sau này con trai thứ tư của nhà họ Bạch ở Thanh Khâu đẹp đến kinh thiên động
địa, thần sầu quỷ khốc, lúc đó, cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ nhăn nheo, dài chưa
đầy hai thước.
Tiên
tộc Cửu Vỹ Bạch Hồ này là một tiên tộc được nhiều ưu ái, ai ai cũng đẹp bẩm
sinh. Nhưng khi người ta trưởng thành thường rất khó mà chấp nhận một ngày nào
đó tướng mạo của mình trở nên xấu xí, hoặc là mình đã từng xấu xí.
Con
trai thứ tư nhà họ Bạch chính là một trong số đó.
Thực
ra hồ ly chín đuôi luôn sống một cuộc đời đẹp đẽ, tươi sáng, nếu có lúc nào không tươi sáng, chính là lúc
mới hóa thành hình người. Nhưng lúc đó vẫn là một hồ ly sơ sinh, đương nhiên họ
không biết thế nào là đẹp xấu, cũng không trăn trở gì về ngoại hình của mình.
Cho dù sau này trưởng thành rồi, nhớ lại khi còn nhỏ mình là một đứa bé xấu xí
thì cũng thường tự an ủi mình rằng trẻ con không thể chia ra đẹp xấu, cũng
không bận tâm làm gì.
Nhưng
con trai thứ tư nhà họ Bạch lại không giống vậy, có câu nói rằng “kẻ trí hay lo
nghĩ”. Khi Lão Tứ còn chưa hóa thành hình người đều do Lão Tam nhà họ Bạch chăm
sóc. Khi còn là hồ ly Lão Tứ là một tiểu hồ ly rất đẹp, Lão Tam thường ôm chàng
đi khắp nơi khoe: “Tiểu hồ ly này có đẹp không, chưa bao giờ thấy tiểu hồ ly
nào đẹp như thế này mà, hi hi hi, đây là đệ đệ của ta, mẹ ta đã sinh thêm đệ đệ
cho ta”. Gặp một tiểu hồ ly không đẹp bằng là Lão Tam nhà họ Bạch lại lén dẩu
môi, thì thầm vào tai Lão Tứ: “Ầy, con hồ ly đó xấu hoắc, chậc chậc chậc…”.
Thế
nên, khi đó con trai thứ tư thông minh mẫn tiệp còn chưa đầy tuổi nhà họ Bạch
đã có khái niệm tương đối về xấu đẹp.
Khi
con trai thứ tư nhà họ Bạch đầy tuổi, Bạch Chỉ Đế Quân chỉ làm tiệc thôi nôi
trong phạm vi gia đình, Chiết Nhan xưa nay có quan hệ rất tốt với nhà họ Bạch,
đương nhiên cũng tới dự.
Lão
Tam cẩn thận bế đệ đệ của mình tới, Chiết Nhan uống một ngụm rượu, híp mắt ngắm
nhìn hồi lâu: “Haizz, Bạch Chỉ, thằng nhóc này sao lại xấu thế?”.
Chiết
Nhan nói như vậy đương nhiên vì lão chưa cưới vợ, chưa từng có con, không biết
trẻ con trong thiên hạ khi mới sinh đều xấu như vậy. Số trời đã định Lão Tứ sẽ
trở thành mỹ nhân, nếu nhìn kỹ một lượt khuôn mặt nhăn nheo của chàng thực ra
cũng có thể tìm được những đường nét đáng yêu.
Lão
Tứ nhà họ Bạch chưa bao giờ bị gắn với từ “xấu”, vừa nghe thấy Chiết Nhan nói
chàng như vậy, thân hình nhỏ bé liền giật nảy một cái.
Chàng rất bi phẫn, rất ấm ức, mắt lập tức ngân
ngấn lệ.
Nhưng
chàng cảm thấy tuy mình còn nhỏ, cũng là một nam tử hán, khi chàng còn làm thân
hồ ly, các ca ca của chàng từng dạy nam tử hán có thể đổ máu nóng chứ quyết
không rơi lệ, chàng vẫn còn nhớ kỹ, nên cắn môi nuốt lệ vào trong, nhưng chàng
chưa có răng nên không cắn được. Thế nên dáng vẻ kiên cường của chàng trong con
mắt của người ngoài lại là nhệch miệng, muốn khóc mà không khóc được, trông lại
càng xấu hơn.
Chiết
Nhan vỗ nhẹ lên ngực chàng, cười nói: “Có lẽ lớn lên sẽ không xấu như thế này nữa”.
Lão
Tứ nhà họ Bạch cuối cùng cũng òa khóc.
Cửu
Vỹ Hồ Ly vốn rất chuộng lễ đặt tên trong tiệc thôi nôi, mà đến giờ Lão Tứ nhà họ
Bạch vẫn còn khóc lóc bù lu bù loa nên việc này đành tạm gác lại. Vì xưa nay
Thanh Khâu có một quy định, đặt tên cho trẻ nhỏ là một việc cần thận trọng, tên
đặt xong rồi thì trước tiên vừa đọc lên cho trẻ nghe, mà nó liền bật cười mới
được coi là chắc chắn, tuy trẻ không thực sự lắng nghe cái tên đó, nhưng nó cảm
thấy hợp ý mình thì mới cười. Khi đọc tên cho trẻ nghe, cần một người ngồi bên
cạnh, để trêu đùa đứa trẻ này. Nhưng tình hình bấy giờ, con trai thứ tư nhà họ
Bạch đau lòng vô hạn, đương nhiên cười không nổi.
Nghi
thức đặt tên bị lui đến sinh nhật lần thứ hai của Lão Tứ.
Năm
nay, Lão Tứ đã lớn hơn, trắng trẻo mũm mĩm, vô cùng đáng yêu. Chiết Nhan ở rừng
đào rất rảnh rỗi nên cũng đến.
Ngày
sinh nhật, Lão Tứ chạy đi hỏi cha mình, thúc thúc năm ngoái có tới không. Bạch
Chỉ Đế Quân kinh ngạc hỏi: “Thúc thúc nào?”. Lão Tứ xấu hổ xoắn vạt áo nói:
“Thúc thúc đẹp trai nói con xấu xí ấy”.
Bạch
Chỉ Đế Quân càng bất ngờ trước trí nhớ của con trai mình, gật đầu nói: “Đương
nhiên có đến”.
Thế
là, Lão Tứ vui vẻ chạy đến bên hồ nước cạnh động Hồ Ly, ngồi bên hồ luyện tập cả
nửa ngày các vẻ mặt đáng yêu, vẻ mặt mê hồn, vẻ mặt ấm ức, vẻ mặt ngây thơ…
Ngày
hôm sau, gió mát phe phẩy, trời trong mây tạnh. Con trai thứ tư nhà họ Bạch dậy
thật sớm, bê chiếc ghế dựa nhỏ ra trước động Hồ Ly, nôn nóng ngóng chờ Chiết
Nhan.
Chàng
chờ mãi chờ mãi, chờ mãi chờ mãi, chốc chốc lại đến bên hồ soi xuống mặt nước
chỉnh lại áo quần, thiếu điều là rũ tóc xuống hồ gội đầu, sau đó quay về ngồi
trên ghế tiếp tục đợi.
Gần
trưa, Chiết Nhan mới cưỡi một đám mây lành đến động Hồ Ly, nhìn thấy Lão Tứ
đang ngồi ngay ngắn trên ghế, mắt sáng lên, kéo chàng một cái ôm vào lòng, cười
nói: “Nhóc con xinh đẹp ở đâu chui ra thế này?”.
Nhóc
con xinh đẹp Lão Tứ nhà họ Bạch đang nép trong lòng Chiết Nhan cảm thấy hơi hoa
mắt chóng mặt, nhưng vẻ mặt vẫn giả đò bình tĩnh. Thúc thúc này nói chàng đẹp rồi,
cuối cùng người ấy cũng thừa nhận chàng đẹp rồi…
Lão
Tứ nhà họ Bạch nép trong lòng Chiết Nhan rụt rè nhếch môi, thơm Chiết Nhan “chụt”
một cái.
Ngoại truyện: Đại danh của cục bột
Gần
đây cục bột hơi buồn bực.
Trong
bụng mẫu thân cục bột có thêm một em bé, khi mẫu thân một lòng một dạ dưỡng
thai, nó đi tới tẩm điện của mẫu thân, mẫu thân nó đang ngủ. Phụ quân nó gần
đây không chiều chuộng nó như bình thường, luôn ép nó học hành, dạy nó rằng sắp
làm huynh trưởng, sau này phải làm gương cho đệ đệ, muội muội. Đến một người
khéo hiểu lòng người như Thành Ngọc, cũng bị Tam gia gia của nó kéo xuống núi
Phương Hồ Tiên giảng đạo cho đám địa tiên, khiến nó muốn dốc bầu tâm sự mà
không có đối tượng.
Cục
bột cảm thấy làm tiểu thiên tôn thật vô vị. Nó đắn đo suy nghĩ hồi lâu, quyết định
bỏ nhà ra đi. Thế nên nó đã gói ghém tay nải, bỏ vào trong tay nải hai bộ quần
áo lót cho đúng kiểu bỏ nhà, còn bỏ vào ba trái đào tiên mới vừa hái từ vườn
Bàn Đào về để làm lương khô ăn dọc đường. Nó xách tay nải nhỏ, đã đi tới Nam
Thiên Môn, bỗng cảm thấy, chuyến bỏ nhà ra đi này không biết khi nào mới quay
trở lại, trước lúc đi vẫn nên thăm mẫu thân một chuyến.
Nó
rón rén chầm chậm đi đến bên ngoài tẩm điện của mẫu thân, không may lại bị mấy
tiên nga giữ lại ở cổng chính. Chuyện bỏ nhà ra đi của nó đáng nhẽ là chuyện cơ
mật, không nên làm ầm ĩ, nó vò đầu trầm tư một lát, quay đầu lại đi về phía bên
cửa sổ, quyết định trèo cửa sổ lén vào nhìn mẫu thân nó một cái.
Nó
vừa áp sát cửa sổ, đôi tai nhỏ đã dỏng lên, nghe thấy trong phòng có tiếng người
đang trò chuyện. Giọng trầm thấp là của phụ quân nó, giọng lười biếng là của mẫu
thân nó.
Mẫu
thân nó nói: “Ai da, vừa nãy nhóc con đạp một cái, chàng có muốn sờ thử
không?”.
Phụ
quân nó “ừm” một tiếng rồi nói: “Mới có bảy tháng, theo lý mà nói thì vẫn chưa
phát triển đầy đủ, sao có thể lăn qua lăn lại như thế, trước đây A Ly cũng như
thế trong bụng nàng sao?”.
Cục
bột nghe thấy tên mình, lập tức tai dỏng lên.
Mẫu
thân nó nói: “Cục bột rất ngoan, đâu có giống đứa nhỏ này, thiếp còn nhớ mang
thai cục bột phải ba năm mới có động tĩnh, hai năm đầu còn giống như quả trứng
ngủ vùi trong bụng, thiếp rất thoải mái. Mấy hôm nay không gặp cục bột, thiếp
đang định nói với nó một chuyện hay, nó mà nghe chắc chắn sẽ rất vui”.
Trong
lòng cục bột trở nên phơi phới, cơ hồ sẵn sàng nhảy từ cửa sổ vào trong phòng,
nhưng nó kiềm chế được.
Phụ
quân nó ngạc nhiên hỏi: “Chuyện hay gì?”.
Mẫu
thân nó tức thì đáp: “Chuyện hay, một chuyện vô cùng hay. Nhũ danh A Ly của cục bột, bây giờ nó còn nhỏ như vậy,
gọi lên cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng sau này nó lớn lên, gọi như vậy sẽ
chẳng ra sao cả, thiếp giở Thi Thư suốt mấy ngày, cuối cùng đã tìm được cho con
một cái tên”.
Trong
lòng cục bột cực kỳ xúc động, suýt nữa thì để lộ hành tung, nhưng nó vẫn kiềm
chế được.
Mẫu
thân nó nói: “Có một người phàm tên là Lý Hạ viết hai câu thơ hay, rất có khí
thế, thiếp rất tâm đắc, đó là “Hắc vân áp thành thành dục thôi; Giáp quang hướng
nhật kim lân khai(*)”. Hai câu thơ này, dùng chữ “hắc” rất “đắt”. Ngoài ra,
đám người phàm thích thêm hậu tố “Tử” để biểu thị sự kính trọng, thiếp cảm thấy
thói quen này cũng rất hay”.
Phụ
quân nó nói: “Thế là?”.
Mẫu
thân nó đáp: “Thế là thiếp đặt đại danh cho cục bột là Hắc Tử”.
Hắc
Tử ngã rầm một cái ra đất.
Phụ
quân nó trầm ngâm nói: “Cái tên này…”.
Mẫu
thân nó thấp thỏm: “Thiếp nghĩ suốt hai này, chàng cảm thấy, cảm thấy không hay
ư?”.
Hắc
Tử gào thét trong lòng: “Nói không hay đi, mau nói không hay đi, nếu không con
bỏ nhà ra đi thật đấy, con bỏ nhà ra đi thật đấy”.
Phụ
quân nó trầm ngâm một lúc mới nói: “Sau này nếu như A Ly lên ngôi, tôn hiệu sẽ
là Hắc Tử Quân?”.
Mẫu
thân nó cũng trầm ngâm một lúc: “Hắc Tử Quân…”.
Phụ
quân nó rất bình thản nói: “Cái tên này… rất hay”.
Hắc
Tử ngã không dậy được.
Ngày
hôm sau, Cửu Trùng Thiên đại loạn, tiên đồng tiên nga chạy đến bẩm báo: “Không
thấy tiểu thiên tôn đâu, nghe nói đã bỏ nhà ra đi rồi”.
Hắc
Tử bỏ nhà ra đi đang ngồi trong động Hồ Ly ở Thanh Khâu, tứ cữu Bạch Chân của
nó ngậm một cọng cỏ đuôi chó, hỏi: “Nói thật đi, sao bỗng nhiên con lại chạy tới
Thanh Khâu, cha mẹ ngược đãi con à?”.
Hắc
Tử nước mắt vòng quanh, đau xót nói: “Vì mẫu thân đặt tên cho con là Hắc Tử, hu
hu hu”.
Ngoại truyện: Năm năm tháng tháng
Tin
tức nguyên thần Kình Thương bị diệt bay tới, hắn đang luyện công buổi tối trong
rừng đào sau núi Côn Luân. Giờ đã là tháng chín, cây đào đã không còn rậm lá
như trước đây, ngước mắt nhìn lên, có thể thấy mây khói ẩn hiện phía xa.
Tiểu
đồng bên cạnh kinh sợ nói: “Nghe một con tiên hạc già đưa tin nói, thượng thần
Bạch Thiển hình như đã bị mất trí, ôm Dạ Hoa Quân đã tắt thở từ lâu ngồi dưới
chuông Đông Hoàng, dựng một luồng tiên chướng cực dày trùm thân, ai nói cũng
không nghe. Chúng tiên đã tề tựu bên bến Nhược Thủy, nhưng khiếp sợ tiên chướng
đó, không ai có thể lại gần hai người họ. Đến thượng thần Chiết Nhan của rừng
đào mười dặm cũng bó tay, chỉ nói thượng thần Bạch Thiển là một kẻ can trường,
đợi đến khi thần trí của người tỉnh táo, không chừng sẽ hủy thiên diệt địa để
tuẫn táng cùng Dạ Hoa Quân, mới gọi con hạc tiên già đó mau mau đến núi Côn
Luân mời sư tôn, để lâu sợ thành đại họa. Nhưng sư tôn khi nhập quan đã có ý chỉ,
không được tùy tiện quấy nhiễu người, Kinh Sinh tính đã nửa ngày, chuyện này
xin thượng thần Lệnh Vũ người định đoạt…”.
Khói
mây dần dần tản mát, để lộ ra từng đỉnh núi xanh thẫm, hắn cuộn tròn cuốn đạo
kinh trong tay, hồi lâu, nói: “Tên Quỷ Quân Kình Thương đó, trước lúc chết có để
lại lời nào không?”.
Tiểu
đồng tên Kinh Sinh ngẩn ra: “Tiên hạc không nhắc đến, nhưng nghe nói Kình Thương
chết rất thảm, toàn thân đẫm máu, cơ hồ bị kiếm Thanh Minh của Dạ Hoa Quân chọc
thủng như cái đài sen”.
Cuốn
đạo kinh trong tay hắn rơi xuống đất “bộp” một tiếng, bỗng nhớ đến buổi đầu gặp
Kình Thương.
Ngày
đó, gió mát phe phẩy, trời trong tiết mát, hắn bị Thập Thất sư đệ quấn lấy,
không dứt ra được, đành phải đưa hắn đến núi Phát Cưu bắt chim Tinh Vệ.
Sư
huynh đệ bọn hắn đương men theo bờ sông Chương lén la lén lút đuổi theo một con
chim non, đang định đưa tay bắt thì một con tuấn mã màu đỏ thẫm từ trong rừng
phi ra. Con chim Tinh Vệ nhỏ bé cả kinh, kêu lảnh lót một tiếng rồi bay vọt lên
cao, không còn thấy tăm hơi đâu.
Thập
Thất sư đệ xắn tay áo định đánh nhau với thanh niên ngồi trên lưng ngựa, hắn vội
chạy tới can ngăn, nào ngờ thanh niên mắt to mày rậm đó chỉ cười nhạt một tiếng,
trong tay hiện ra một cuộn Khốn Tiên tác (thừng trói tiên), sấm sét chói lòa,
đã trói hai sư huynh đệ hắn thành một cặp. Hai sư huynh đệ hắn, kẻ nhỏ thì bị
quăng sau lưng, kẻ lớn thì bị ôm trước ngực. Từ khi hắn bái Mặc Uyên làm thầy,
lần đầu tiên xuất trận chưa ra chiêu đã bị khắc chế, không khỏi càng hổ thẹn,
phẫn nộ. Thanh niên lại cười khẽ bên tai hắn, nói: “Ngươi tên là gì? Ta cưới
ngươi về làm phu nhân được chứ?”.
Lần
đầu hắn gặp Kình Thương, trời xanh nước biếc, toàn thân Kình Thương mặc nhung
trang màu xanh nhạt, sau lưng là rừng xanh thăm thẳm.
Hơn
hai trăm năm trước, thổ địa của Nhược Thủy có cơ duyên cùng hắn uống rượu, bữa
tiệc uống được hai chén, thổ địa cúi xuống nói bên tai hắn: “Câu này tiểu thần
không nên truyền đạt thay hắn, nhưng tiểu thần đã nhẫn nhịn bao năm, nhìn hắn bị
giam lâu như vậy, mà vẫn còn nhớ đến thượng thần, lại cảm thấy hắn có phần đáng
thương”.
Chén
của hắn chao nghiêng, rượu sánh ra hai giọt.
Thổ
địa Nhược Thủy lại tiếp tục: “Kình Thương đó hai trăm năm trước kỳ thực đã phá
chuông ra ngoài một lần, cũng là cơ duyên xảo hợp, may mà thượng thần Bạch Thiển
của Thanh Khâu ngang qua Nhược Thủy, nên đã kịp thời nhốt hắn trở lại, mới
không bị ầm ĩ, nếu không tiểu thần sẽ mất chức…”.
Hắn
không biến sắc, uống rượu trong chén.
Thổ
địa Nhược Thủy lại lau lau mồ hôi trước trán, nói với vẻ khó khăn: “Xin hỏi,
xin hỏi hai trăm sáu mươi hai năm trước, có phải là sinh nhật mười ba vạn tuổi
của thượng thần không?”.
Chén
rượu rơi xuống đất, vỡ “choang” một tiếng.
Thổ
địa Nhược Thủy lại lau mồ hồ trước trán, giọng lí nhí: “Trước khi Quỷ Quân bị
thượng thần Bạch Thiển nhốt vào chuông Đông Hoàng, luôn gọi tên thượng thần, một
mực nói, một mực nói, muốn gặp lại ngài một lần, muốn trước mặt ngài chúc mừng
sinh nhật ngài mười ba vạn tuổi, muốn hỏi ngài một câu, ngài còn nhớ Kình
Thương của cung Đại Tử Minh bảy vạn năm về trước không?...”.
Trí
nhớ của hắn vốn không được tốt lắm, nhưng những chuyện này lại khắc ghi sâu đậm.
Kinh
Sinh đỡ hắn đứng dậy, hắn chỉnh trang y phục, nói: “Ngươi cứ quay về trước, ta
đến thông báo cho sư phụ”.
Một
giọt lệ trào ra từ khóe mắt hắn. Hắn đưa tay lau khô, chậm rãi thả bước đi tới
chỗ Mặc Uyên bế quan, để lại sau lưng rừng đào khô úa.