Thịt Thần Tiên (Tập 2) - Chương 15 - Phần 5

Nàng đang lầm bầm mắng, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp, một giọng nói từ rất xa truyền tới: “Bệ hạ? Bệ hạ? Hì hì hì hì, ta đã quay trở lại rồi đây bệ hạ!”.

Hà Bạng vừa nghe thấy, lập tức ngoác miệng mắng to: “Cái tên ngu xuẩn nhà ngươi, hấp thu thiên hỏa linh tinh mà mất đến hơn nửa năm trời!”.

Mọi người đều ngước mắt lên nhìn, nhưng lại chỉ nhìn thấy một con rắn đang lắc đầu vẫy đuôi bò tới. Nó giờ to cỡ cái thùng đựng nước, nền xanh lục vân đen, tuy rằng thân thể to khỏe, nhưng lại vô cùng linh hoạt. Đó chính là con rắn ba mắt con đã cho Hà Bạng mượn mệnh hồi trước. Nó trườn đến bên cạnh nàng, dụi dụi đầy thân thiết: “Bệ hạ, hì hì, bệ hạ, người ta nhớ người chết đi được. Lâu rồi không gặp, dung nhan của bệ hạ người vẫn như xưa, xinh đẹp như tiên nữ trên trời, kiều diễm như hoa đào nở, béo tốt tựa như hai người…”.

Hà Bạng đùng đùng nổi giận, nhấc chân đạp nó: “Ngươi mới béo tốt tựa như hai người, cả nhà ngươi mới béo tốt như hai người! Ngươi là đồ rắn chết tiệt, đồ rắn thối tha, đồ rắn rách nát… Mau xông lên cho lão tử!”.

Nhìn thấy Thuần Vu Lâm, con rắn cũng cảm thấy hơi rờn rợn: “Nhưng nhưng, nhưng, nhưng… bệ hạ, ta vẫn còn hơi sợ hắn thì phải làm thế nào?”.

Lần này, Hà Bạng thật sự đạp thẳng lên người nó: “Vậy thì ngươi đi chết đi!”.

Từ phía sau, Ngọc Cốt chạy đến thở hồng hộc, thêm vào đó cả người toàn bụi đất, váy áo xộc xệch, nhếch nhác vô cùng, nói: “Chủ nhân, người nói không sai, nó thật sự đúng là một tên ngu xuẩn… Nô tì nói dùng khăn lụa vi cá quay về, nó lại cứ đòi cõng nô tì! Kết quả là suốt cả đoạn đường nó đánh rơi nô tì đến sáu lần…”.

Mọi người đều phá lên cười.

Thuần Vu Lâm từ từ lùi về sau một bước, ánh mắt mang theo vẻ do dự: “Không thể nào, thân xác của ta một khi đã chết, thì thiên hỏa linh tinh cũng sẽ tự hủy, sao có thể…”.

Hà Bạng dương dương tự đắc: “Vốn dĩ là sẽ phải tự hủy, nhưng lúc ấy bị bắn vào trong thiên nhãn của ngươi, ta đã phát hiện ra linh lực của thiên thủy linh tinh và thiên phong linh tinh có thể tạm thời nuôi dưỡng để nó không chết. Vừa khéo lại hứa giữa con rắn này sẽ giúp nó tu được thành hình người nội trong vòng năm mươi năm, thành ra lại hời cho nó. Một con rắn ba mắt như nó vốn dĩ không thể chỉ hấp thu thiên hỏa linh tinh không được, nhưng lại có thịt từ thân xác ngươi làm thức ăn, nên đã có thể sống được đến giờ”.

Thuần Vu Lâm đột nhiên hiểu ra: “Người vẫn luôn che giấu nó là dùng để đối phó với ta?”.

Hà Bạng nằm bò lên vai Dung Trần Tử, thò tay lấy trộm đồ ăn trong túi càn khôn của hắn: “Thân thể thần tiên của ta bị bỏng bởi thiên hỏa linh tinh, phải mất mấy tháng mới có thể hồi phục lại được. Trong khoảng thời gian đó, nếu tiết lộ nó ra ngoài, nhất định sẽ khiến những kẻ khác tranh cướp để đoạt báu vật, như vậy nó sẽ không thể sống được. Dùng nó để đối phó với ngươi ấy à… chẳng qua chỉ là mài dao mà thôi, chứ không muốn đối phó với ai cả. Nhưng ta đã từng bảo ngươi hãy đi đi, nếu ngươi đã không đi, thì đương nhiên ta phải tìm nhà cho ngươi trở về rồi”.

Thuần Vu Lâm cụp mi mắt xuống, giọng nói mong manh như gió thổi: “Là nơi chôn thân sao?”.

Hà Bạng nhét một viên mứt hoa quả vào miệng, rất lâu mới nói: “Cứ coi là như vậy đi”.

Con rắn ba mắt con hấp thu thân thể của Minh xà vương, lại có thiên hỏa linh tinh trong người, nên chí ít cũng có được bốn phần công lực lúc Minh xà đang sung mãn nhất, lại có thêm cả đám người Hà Bạng và Dung Trần Tử. Hắn đã hoàn toàn không có cửa thắng nữa rồi.

Dung Trần Tử thở phào nhẹ nhõm, thò tay vào túi càn khôn lấy ra một viên thuốc trị thương, lúc đưa vào trong miệng mới phát hiện ra đó là kẹo đường.

Có thêm con rắn ba mắt, cục diện trận chiến trong nháy mắt liền đảo chiều, nhưng Hà Bạng lại có suy nghĩ khác: “Nếu ở đây có thêm một thần thú bảo vệ, thì nhất định có thể kéo dài được quốc vận”. Nàng nhìn về phía Thuần Vu Lâm, ánh mắt sâu thẳm: “Sau hơn một trăm năm, tà khí trên người ngươi cũng sẽ bị long khí hòa tan hút hết đi, đến lúc đó sẽ lại tìm cho ngươi một nơi khác để đi”.

Nhưng Thuần Vu Lâm lại đột nhiên trở nên cuồng loạn: “Không! Ta thà chết còn hơn”.

Dung Trần Tử thấp giọng than: “Nó bị phong ấn đến sợ rồi, nhưng mọi chuyện có nhân thì ắt phải có quả, đây cũng chính là ác báo do tự nó gây ra”.

“Không, các ngươi đừng có mơ!”. Giọng nói của hắn rất nghiêm trọng, sau đó, hắn lao về phía Dung Trần Tử, chiêu nào chiêu nấy như đòi mạng kẻ khác. Tu vi của Dung Trần Tử tuy rằng không bằng hắn, nhưng tiến lùi lại có trật tự, nên nhất thời hắn cũng không thể làm gì được. Con rắn ba mắt dồn hắn đến chỗ khe nứt trên mặt băng, thiên hỏa linh tinh trong cơ thể nó trong nháy mắt đã làm mặt băng tan ra, dòng nước trong đầm lại bắt đầu chảy.

Thuần Vu Lâm bị ép xuống nước. Hà Bạng không nhanh không chậm theo ở đằng sau. Dung Trần Tử ở đằng trước dẫn đường: “Quốc vận sẽ không ngừng làm tiêu hao long khí, một khi long khí đã cạn, thì lúc ấy triều đình sẽ bị sụp đổ. Nơi đây nhất định có một chỗ tiếp xúc với địa khí, hãy giam nó vào trong đó, cái huyệt này sẽ nhanh chóng làm tiêu hao linh lực của nó thôi. Nó là thần thú thượng cổ, kéo dài quốc vận thêm năm mươi năm nữa là chuyện không có gì phải lo”.

Dưới nước là một mảng tối đen, Hà Bạng lấy ra một viên trân châu chiếu sáng, mọi người ép Thuần Vu Lâm lùi về phía chân núi, thì nhìn thấy có một chỗ dòng nước đang dập dềnh, đầm nước vốn không có sóng to gió lớn gì thì giờ giống như mặt biển, không ngừng nuốt chửng mọi thứ xung quanh.

Con rắn ba mắt đang muốn đuổi theo Thuần Vu Lâm, thì dòng nước bỗng trở lên xao động, Hà Bạng vốn là sinh vật dưới nước, nên rất mẫn cảm khi ở trong nước. Nàng lắng tai nghe một lúc, rồi đột nhiên nói: “Mặt đất có biến”.

Mọi người nhất loạt quay người nhìn nàng, nàng ngẩng đầu lên quan sát: “Xảy ra chuyện gì vậy? Nơi này đang chìm xuống”.

Sắc mặt Trang Thiếu Khâm đại biến, lập tức đi lên trước kiểm tra. Con rắn ba mắt cũng hoảng hốt: “Bệ hạ, vậy phải làm thế nào với hắn?”.

Hà Bạng bắt đầu thấy hơi run: “Không đúng, nơi này có điều cổ quái, mau chạy thôi!”.

Dung Trần Tử dắt tay nàng, Trang Thiếu Khâm bảo vệ Diệp Điềm, ngay cả Minh xà con trong lúc hỗn loạn cũng đang cõng Ngọc Cốt. Cả đám người lao lên khỏi mặt nước, bên trên lại vô cùng yên tĩnh, tất cả đều không hề thay đổi, ngay cả mặt nước cũng không mảy may gợn sóng. Dung Trần Tử nhìn Hà Bạng: “Ảo giác?”.

Hà Bạng biến về chân thân, ngâm mình xuống dưới đầm nước, hồi lâu lại hóa trở về hình người: “Không, nơi này thật sự đang chìm xuống!”.

Mọi người liền chạy đi chạy lại, nhưng xung quanh càng lúc càng nóng, đầm nước bắt đầu sôi lên sùng sục. Hà Bạng khống chế nước giảm sức nóng, nhưng nhiệt độ vẫn tăng cao đến mức người bình thường không thể nào chịu nổi. Hà Bạng có thể cảm nhận được dòng chảy, nàng nhìn quanh: “Dung nham”.

Lời vừa thốt ra, mọi người đều tái mét mặt: “Nơi này có núi lửa ư?”.

Hà Bạng lắc đầu: “Đây là do con người làm, lúc lăng tẩm chìm xuống đã có sinh vật sống thoát ra ngoài chạm vào nó. Quy mô không lớn lắm, nhưng tất cả số sinh vật sống bị giết chết bên trong quá nhiều. Cơ quan nhất định sẽ không phá hủy lăng mộ, nên giờ chúng ta mới có thể chạy thoát trở về địa lăng, tạm thời không chết. Chỉ là tòa lăng mộ này không biết lúc nào thì sẽ nâng lên lại như trước, không biết chúng ta sẽ còn bị mắc kẹt ở đây bao nhiêu năm. Cũng không biết trong lăng mộ này còn có cơ quan bẫy ngầm nào nữa không?”.

Bên trong càng lúc càng nóng, có thể nhìn thấy dung nham đỏ rực đang chảy xuống xung quanh.

Một vài người mồ hôi vã ra như mưa, đột nhiên có người hét lên chói tai, Hà Bạng quay đầu lại nhìn, thì thấy sợi dây xích sắt chỗ Diệp Điềm đang đứng bỗng nhiên đứt rời, thì ra Thuần Vu Lâm ở đằng sau đã đuổi tới. Chiếc vòng nhật trong tay hắn đã chặt đứt sợi dây xích, còn vòng nguyệt trong tay trái của hắn trực tiếp tấn công Diệp Điềm. Diệp Điềm vốn không phải là đối thủ của hắn, giờ lại nhất thời không để ý kĩ, nên lập tức rơi thẳng xuống dưới. Hà Bạng bỗng nhiên vươn tay ra, nắm được cổ tay của Diệp Điềm, tay phải bấm niệm khẩu quyết ngăn chiếc vòng nguyệt đang xé gió lao tới.

Thời gian quá gấp, nên nàng chỉ kịp kết một lớp sóng nước. “Ầm” một tiếng chiếc vòng nguyệt đã phá vỡ được lớp sóng ấy, lập tức tay phải của nàng bật máu. Nàng cắn răng, vẫn tóm chặt lấy cổ tay Diệp Điềm không buông. Chỉ trong một khoảng thời gian như vậy thôi, cũng đã quá đủ để Dung Trần Tử và Trang Thiếu Khâm đuổi tới cứu viện rồi. Thân thể của Hà Bạng vốn yếu ớt, tay trái đang nắm chắc lấy cổ tay Diệp Điềm, bỗng vang lên một tiếng xương gãy giòn tan. Diệp Điềm hoảng sợ ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hà Bạng đang cắn môi, hai tay nắm chặt lấy nàng, lực đạo như muốn vặn gãy cổ tay nàng.

Ngọc Cốt ở sau lưng Hà Bạng vội vàng quăng chiếc khăn vi cá xuống, tay phải của Diệp Điềm nắm chặt lấy nó, Ngọc Cốt liền kéo được nàng lên. Hà Bạng nghiến răng, trên trán toát mồ hôi lạnh. Dung Trần Tử kéo nàng chạy thẳng về phía trước, nham thạch nóng chảy đỏ rực chỉ trong chốc lát đã bắt đầu dâng lên, càng lúc càng tiến gần đến sợi xích sắt. Cả đoàn người cho dù thân thể có nhẹ như chim én, nhưng đối với sợi xích sắt han gỉ này mà nói thì chẳng khác nào sức nặng ngàn cân.

Hà Bạng tập trung số nước dự trữ trong cơ thể mình, Độn thủy đưa mọi người đến cửa ra, nhưng lúc đến được chỗ lối ra, mới phát hiện chỗ đó đã bị nham thạch bao phủ từ lâu.

Hà Bạng không còn cách nào khác lại dùng nước hạ nhiệt độ xuống, Dung Trần Tử và Trang Thiếu Khâm cũng chẳng có thời gian đâu mà đuổi giết Thuần Vu Lâm nữa. Dung Trần Tử ôm nàng: “Đây không phải lối ra. Lẽ nào nó xoay tròn rồi chìm xuống?”.

Lúc này, sắc mặt Hành Chỉ chân nhân cũng rất nghiêm trọng: “Lối ra đã bị xoay đến chỗ khác rồi chăng? Giờ làm cách nào tìm được đây?”.

Hà Bạng là người không thể xác định được phương hướng, giờ lại càng hỗn loạn. Dung nham càng lúc càng nhiều, cách sợi dây xích càng lúc càng gần. Khí nóng bốc lên, Hà Bạng Độn thủy ba lần nữa, trong bốn phương thì đông, tây, nam, đều không có. Nàng thở hổn hển, lượng nước trong cơ thể cũng đã không đủ để di chuyển được nhiều người như vậy nữa rồi, nàng nói: “Chạy về hướng bắc”.

Nhiệt độ quá cao, mọi người đều là người trần, giờ phút này có thể tỉnh táo được đã là chẳng dễ dàng gì. Minh xà con cõng mọi người chạy về hướng bắc, tình cảnh này quá nguy kịch, ngay cả Hành Chỉ chân nhân cũng không kìm được hét lên một tiếng.

Lối ra phía bắc đã ở ngay trước mắt, xung quanh quả nhiên không có dung nham, nhiệt độ bên trong đã quá cao, cao đến nỗi mọi người đều tưởng rằng cánh cửa trước mắt là ảo giác, thuật pháp của Minh xà con thuộc mệnh hỏa, nên vẫn có thể chịu được. Nó cõng đám người Hành Chỉ chân nhân, Ngọc Cốt, Thanh Huyền lao tới con đường trên hành lang. Hành Chỉ chân nhân vốn đã bị thương, nên giờ rất yếu, Dung Trần Tử đưa ông ta ra khỏi hành lang, Trang Thiếu Khâm cũng đưa Diệp Điềm và mấy tên đệ tử theo sau. Dung Trần Tử quay người lại đưa tay về phía Hà Bạng, Hà Bạng liền vô tình giơ lên tay, thì bỗng nhiên khuỷu tay truyền tới một cơn đau tê tái, tay nàng mất hết sức lực, cả người đột nhiên rơi thẳng xuống dưới. Dung Trần Tử kinh hãi đến hồn bay phách tán: “Tiểu Hà!”.

Hà Bạng cũng bị dọa cho mất hết hồn vía, đầu ngón chân của nàng vẫn còn hơi nhúc nhích, muốn sử dụng thuật Phong truyền, nhưng bỗng nhiên eo lưng căng lên, rồi được một vật nào đó ôm vào lòng. Dung Trần Tử đuổi tới trong nháy mắt nhưng lại sợ ném chuột vỡ bình hoa, nên không dám hành động: “Không được làm hại đến nàng ấy!”.

Hà Bạng quay đầu lại, thì nhìn thấy Thuần Vu Lâm. Mái tóc dài của hắn rối bời, dáng vẻ thảm hại, nhưng hắn vẫn khẽ nở nụ cười: “Sao lại không cẩn thận như vậy chứ, bệ hạ”.

Hà Bạng lại há miệng ra khóc hu hu, cửa địa đạo đã nhìn thấy ngay trước mắt rồi, vậy mà nàng lại không ra được. Dung Trần Tử lòng nóng như lửa đốt: “Ngươi muốn thế nào đây? Bất luận là gì đi nữa, trước tiên ra khỏi đây đã!”.

Thuần Vu Lâm đứng trước cửa địa đạo, bọt khí của dung nham xung quanh không ngừng bốc lên. Thuần Vu Lâm chăm chú nhìn Hà Bạng đầy ấm áp, chậm rãi lau sạch nước mắt trên hai má nàng: “Đừng khóc”.

Dung nham dưới chân đang cuộn tới, Hà Bạng không dám nhúc nhích. Thuần Vu Lâm ôm nàng quay lại, giọng nói dịu dàng: “Những điều người nói đều đúng cả, giờ ta đã chẳng có cửa thắng được Đạo tông. Nhưng những năm tháng vô tận chốn cổ mộ buồn tẻ này, nếu có bệ hạ bầu bạn lâu dài, thì cũng chẳng vấn đề gì nữa”.

Hà Bạng khóc to: “Tri quan, Tri quan cứu ta đi! Ta không muốn bị nhốt lại đâu, ở đây chẳng có thứ gì ăn cả!”.

Bàn tay nắm chặt thanh kiếm của Dung Trần Tử run lên: “Thả nàng ấy ra, ngươi muốn thế nào ta đều đồng ý”.

Bước chân của Thuần Vu Lâm vẫn không ngừng lại: “Ta chẳng muốn thế nào cả, thế gian này vốn kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, đã là kẻ yếu rồi, thì biết yêu cầu điều gì đây?”.

Thể chất của Hà Bạng quá yếu, khoảng cách lại gần như vậy, nên không ai dám có hành động gì. Nàng khóc lóc bi thương trong lòng Thuần Vu Lâm. Cả người Dung Trần Tử run lên, đột nhiên một luồng ánh sáng vàng rực ngưng tụ lại trên huyệt Bách hội của hắn, luồng sáng đó lao thẳng về phía Thuần Vu Lâm. Thuần Vu Lâm còn chưa kịp phản ứng thì thân thể bỗng trở nên tê dại, mất đi ý thức.

Mọi người đang ở cửa địa đạo chỉ nhìn thấy thân hình cứng nhắc của Dung Trần Tử ôm lấy Hà Bạng, rồi rơi xuống. Con rắn ba mắt con lao tới đỡ được cả hai người, đưa đến con đường trên hành lang. Chỉ thoáng chốc trong ánh mắt Trang Thiếu Khâm trào lên nỗi niềm bi thương cùng cực - Phàm là người trong Đạo tông thì đều biết, trong tất cả các linh khí, long khí là thứ mãnh liệt nhất, mọi linh khí khi đứng trước mặt nó đều sẽ bị nó hòa tan nuốt chửng. Mà hồn phách, lại là thứ yếu ớt nhất trong tất cả linh khí. Một khi hồn phách rời khỏi cơ thể khi đang ở trong luồng long khí, thì không lâu sau sẽ bị nó hòa tan thành hư ảo.

Động tác của Dung Trần Tử cứng đờ, hắn ôm lấy Hà Bạng đặt ở cửa địa đạo, ghé sát vào tai nàng khẽ nói: “Nhà Hạ chia thiên hạ thành chín châu, cứ một châu thì đúc thành một đỉnh, nên cửu đỉnh tượng trưng cho thiên hạ. Cho nên đỉnh khí chính là thứ bảo vật rất quý giá, rất quý giá, còn quý giá hơn cả mạng sống nữa”.

Hoàng lăng dần chìm xuống, dòng dung nham ngăn cản tất cả mọi thứ, trong tầm nhìn chỉ còn sót lại luồng khí nóng đang bốc lên đỏ rực. Ánh mắt của Thuần Vu Lâm trước mặt cùng dần dần trở nên rõ ràng hơn, thần thức của hắn rất nhanh đã quay lại, con rắn ba mắt dùng đuôi cuốn Hà Bạng cách xa khỏi người hắn, rồi phun một luồng lửa nóng dồn hắn đang từ trước cửa địa đạo lùi về phía trong dung nham.

Trang Thiếu Khâm cũng sử dụng bùa chú từng bước từng bước ép sát, Diệp Điềm đỡ Dung Trần Tử dậy, hoảng sợ vô cùng: “Sư ca!”.

Vẻ mặt Dung Trần Tử đờ đẫn, dường như hoàn toàn vô cảm đối với tất cả mọi chuyện xảy ra xung quanh. Điều Hành Chỉ chân nhân quan tâm đến nhất đương nhiên là Minh xà vương, giọng nói của ông ta đầy vẻ khó hiểu: “Thân thể thật sự của hắn thuộc mệnh thủy, thuật pháp lại thuộc mệnh hỏa, theo lí mà nói thì thủy hỏa không thể dung hòa được mới đúng. Sao lại có thể điều chỉnh thủy hỏa, tương hỗ với nhau không chút ảnh hưởng như vậy được?”.

Hà Bạng ngây người đứng đó, dường như hồn vía đã bay mất, Hành Chỉ chân nhân tóm chặt lấy hai bả vai nàng: “Bệ hạ? Bệ hạ? Giờ không phải là lúc bi thương đâu, xà vương nhất định phải bị tiêu diệt, nếu không một khi thoát ra khỏi đây rồi, nội công của nó sẽ được khôi phục, bao công lao của đạo môn sẽ tan thành bong bóng mất”.

Hà Bạng đờ đẫn nhìn Dung Trần Tử, tiếng khóc của Diệp Điềm khiến người khác như đứt ruột đứt gan. Rồi bỗng nhiên khóe miệng của nàng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười: “Sao nó có thể chạy thoát được? Sao bao công sức lại thành bong bóng chứ? Ta không sợ trời tru đất diệt, thì hà cớ gì lại phải e sợ tên yêu ma tai họa này?”. Nàng nhìn Dung Trần Tử, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Ta chỉ sợ một câu nói bâng quơ của chàng, sẽ nhốt ta suốt ngàn vạn năm, khiến ta từ nay về sau, không thể quay về dưới biển khơi của mình được nữa”.

“Hải hoàng bệ hạ?”. Hành Chỉ chân nhân khẽ thở dài: “Xin hãy tạm gạt bỏ bi thương sang một bên, Dung Trần Tử sẽ không hi sinh vô ích đâu”.

Cuối cùng, Hà Bạng ngước lên nhìn ông ta, ánh mắt thông minh trong veo nhiễm theo cái lạnh lẽo của đông giá: “Ông mới hi sinh, cả nhà ông đều hi sinh, cả hộ cả tịch nhà ông đều hi sinh”.

Hành Chỉ chân nhân sợ nhất là lúc tính tình nàng thất thường như thế này, không phân biệt đâu là bạn đâu là thù, liền lập tức dỗ dành: “Là bần đạo nói năng không đúng, nói năng không đúng… nhưng…”.

Không đợi ông ta nói tiếp, Hà Bạng bỗng nhiên lại nhẹ nhàng nói: “Nhưng những lời ông nói đều có lí, thiên địa vô cực, năm tháng dài lâu, vẫn còn vô số thời gian để bi thương. Hà cớ gì phải vội vàng ngay lúc này”.

Lúc trước Thuần Vu Lâm bị nguyên thần của Dung Trần Tử lao tới, nên cũng bị long khí làm tổn thương. Nhưng chỉ dựa vào con rắn ba mắt và Trang Thiếu Khâm thì sức lực của hắn vẫn có thể cầm cự được.

Tay phải Hà Bạng khẽ nắm lại, một cột băng từ từ hiện lên trong không trung, Thuần Vu Lâm dốc sức ngăn cản Trang Thiếu Khâm và con răn ba mắt, nhưng vẫn đủ sức cười khẽ: “Bệ hạ muốn giết ta sao?”.

Hà Bạng thả vào bên trong một viên huyết trân châu, nàng không trả lời, bàn tay trắng nõn khẽ vung lên, cột băng mang theo gió, khí thế sấm vang chớp giật rạch không trung lao tới. Thuần Vu Lâm mượn thế nước làm chậm tốc độ cột băng đang bay tới, chỉ lát sau đã tóm được cột băng trong tay, rồi dùng lực bóp nát nó ra: “Dung Trần Tử vốn tự tìm đến cái chết, bệ hạ hà tất phải để ý tới? Giờ nguyên thần của hắn đã hết, sao Đạo tông có thể tha thứ cho bệ hạ được? Quay về bên cạnh ta đi”.

Hà Bạng nhìn chăm chăm vào hắn, đột nhiên cười nhạt, cánh môi hồng hào của nàng hé mở, giọng nói rõ ràng: “Minh xà, thật ra từ trước tới giờ Thuần Vu Lâm không hề yêu Hà Phán”. Một Thuần Vu Lâm vẫn luôn nho nhã ấm áp bỗng nhiên trở nên cuồng loạn, ánh mắt Hà Bạng mang theo vẻ thương hại sâu sắc: “Hắn chỉ trúng pháp thuật của ta thôi”.

“Không!”. Khuôn mặt Thuần Vu Lâm đột nhiên hiện lên sự đau đớn khôn xiết, thuật pháp thuộc mệnh hỏa không thể thích ứng được với thân thể thật sự thuộc mệnh thủy, chẳng qua hắn chỉ dựa vào ý thức còn sót lại của Thuần Vu Lâm để không chế nước, duy trì sự cân bằng cho cả hai. Nhưng nay thần thức của Thuần Vu Lâm đang đứng trên bờ vực của sự sụp đổ, hắn đau đớn không chịu nổi, liều mạng chịu một nhát kiếm của Trang Thiếu Khâm lao về phía Hà Bạng. Hà Bạng không hề tránh né, trên tay phải lại xuất hiện một cột băng nữa, khoan thẳng vào giữa trái tim hắn. Lực đạo đó kéo hắn lùi về sau mấy bước, thủy hỏa trong người hắn kích động lẫn nhau, đau đớn khôn cùng: “Tiện nhân, ta phải giết ngươi, giết ngươi!”.

Hà Bạng lại ngưng kết thêm một cột băng nữa, giọng nói lạnh lẽo: “Sao ta phải yêu thương một pháp thân chuyên để bồi dưỡng cho ngươi chứ? Chẳng qua là sợ con đường phía trước có nhiều biến cố, nên mới khiến hắn cam tâm tình nguyện quyến luyến mình mà thôi. Nếu có một ngày ta và ngươi trở thành kẻ thù, bất luận là thắng hay thua, ta cũng có được một con đường sống”.

Thuần Vu Lâm gào lên một tiếng thê lương, máu trong người hắn bắt đầu bùng cháy, ngọn lửa thiêu đốt xuyên qua cả cơ thể hắn, ánh sáng bắn tung tóe ra bốn phía. Hà Bạng mím môi, cột băng thứ ba tiếp tục đâm thủng người hắn, con rắn ba mắt cũng phun thêm một ngọn lửa nữa, khiến hắn không thể đứng vững, nhất thời ngã nhào xuống dưới dòng dung nham.

Trước mắt Hà Bạng đột nhiên trở nên mông lung, nàng sải bước lao tới nắm chặt lấy tay Thuần Vu Lâm. Nhiệt độ trên bàn tay hắn nóng đến đáng sợ, từng giọt từng giọt lệ châu rơi xuống cổ tay, và gò má hắn. Thuần Vu Lâm ngẩng đầu lên, máu tươi trên người bốc cháy bừng bừng: “Người khóc ư?”.

Tay của Hà Bạng bị trật khớp nên đã mất đi cảm giác từ lâu, nhưng trái tim nàng cũng đã không còn tri giác nữa, nàng chỉ biết tóm chặt lấy hắn như thế này thôi, khuôn mặt thậm chí vẫn còn mang theo nụ cười nhẹ nhàng: “Đúng vậy, nước mắt của ta không đáng giá, một ngày ta khóc ba lần, mỗi lần chảy đến nửa lít, từ lâu khóc đã trở thành thói quen rồi”.

Thuần Vu Lâm vẫn cười: “Cũng phải nhỉ, chỉ là không biết tại sao, nước mắt của người… khụ khụ, còn nóng hơn cả máu của thần”.

Nhiệt độ quá cao, hạt trân châu trong cơ thể hắn bùm một tiếng rồi nổ tung, cả người bốc cháy thành một ngọn lửa sáng rực rỡ. Hà Bạng vẫn nắm chặt tay hắn, bàn tay ấy vẫn thon dài mềm mại như xưa. Trong tiếng khóc nức nở của Ngọc Cốt, Trang Thiếu Khâm chạy tới, dùng sức gỡ năm ngón tay của nàng ra, nên bàn tay ấy cũng rơi xuống dòng dung nham đang cuộn cuộn phía dưới. Hà Bạng chầm chậm siết chặt năm ngón tay lại, trong lòng bàn tay chỉ còn lưu lại hơi nóng hầm hập xé tim gan.

Cửa địa đạo truyền đến một cơn trấn động, con rắn ba mắt ngậm lấy Dung Trần Tử, cõng Ngọc Cốt, Diệp Điềm và mọi người ra sức chạy thoát ra phía lối ra. Trang Thiếu Khâm dắt tay Hà Bạng chạy theo phía sau. Hà Bạng quay đầu lại nhìn dòng dung nham cháy đỏ rực phía xa, có một vài thứ như bị móc ra khỏi trái tim, đầm đìa máu tươi lưu lại ở phía sau.

Địa đạo từ từ chìm xuống, hắn… hắn cũng trở thành quá khứ mất rồi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3