Tình yêu pha lê - Chương 01 - Phần 2

Love 2:

Chuông tan học vang lên. Theo sau tiếng chuông là học sinh các lớp ùa ra như diễn tập quân sự. Không đến năm phút sau hai phần ba số học sinh đã xuống sân trường, hành lang chỉ còn lại những học sinh không vội về nhà mà chầm chậm thả bước.

Minh Nhật Lãng đợi mọi người ra về gần hết mới thu dọn sách vở và đi ra ngoài. Trước dãy phòng học, một chiếc xe Benz màu đen đã đợi sẵn ở đó.

Cậu không vội vàng lên xe ngay mà đi đến hành lang bên trái ngồi nghỉ một lát. Ở đó là một chiếc tủ để đồ chia làm nhiều ngăn đặt sát tường, được đánh số và phát cho học sinh để đồ dùng cá nhân. Ngăn của cậu số 202, mở tủ ra đã có hàng xấp thư màu hồng trong đó. Cậu cho hết chỗ thư đó vào cặp rồi khóa tủ và ra về.

Bác Hồng lái xe nhìn thấy cậu từ xa đi tới liền vội vàng mở cửa xe. Cậu cúi người chui vào xe, chưa kịp ngồi xuống thì ngửi thấy một mùi thơm dịu nhẹ. Ghế sau đã có một người ngồi sẵn đón cậu với một nụ cười tươi và ấm áp.

“Mẹ, sao mẹ đến đây?”.

Bà Minh đã gần bốn mươi tuổi, nhưng nhìn bề ngoài chỉ như mới ba mươi. Phong thái quý phái, nhẹ nhàng. Ánh mắt cười nhìn Minh Nhật Lãng luôn ẩn chứa sự lo lắng.

“A Lãng, mẹ nghe bác Hồng nói hôm nay con suýt bị bóng đụng phải”.

Minh Nhật Lãng sững người, cậu quay lên nhìn bác Hồng và nói với vẻ không vui: “Bác Hồng”.

Bác Hồng phân bua: “Cậu chủ, ở trường xảy ra chuyện gì, nếu tôi không nhìn thấy thì không sao, nhưng nhìn thấy rồi thì không thể không nói với phu nhân được, nhỡ may xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm thế nào?”.

Minh Nhật Lãng mím chặt môi dưới, dáng vẻ tức giận. Bà Minh thấy thế liền an ủi con trai: “A Lãng, bác Hồng cũng là nghe lời mẹ mà để ý con thôi, con đừng trách bác ấy”.

Minh Nhật Lãng im lặng một hồi, sau đó buồn bã nói: “Con giận bác Hồng làm gì, có trách thì trách bản thân con tại sao lại bị căn bệnh này chứ?”.

“A Lãng”. Bà Minh vội ngắt lời con, nhìn ánh mắt con bà vừa giận vừa thương: “Không được nói những lời này nữa…”.

Minh Nhật Lãng im lặng không nói nữa, đôi môi đã mím lại thành một đường thẳng. Bà Minh khẽ ôm con vào lòng, niềm yêu thương dâng đầy trong tim. Ban đầu Minh Nhật Lãng cựa quậy không đồng ý, nhưng sự kiên trì của người mẹ đã khiến cậu mềm lòng mà nép chặt trong vòng tay ấm áp, đầy yêu thương của bà.

Vòng tay ấm áp này là nơi tránh gió cả đời này cậu không thể thiếu, nó đã cùng cậu vượt qua biết bao nhiêu khoảnh khắc đau đớn và cô đơn.

Bà Minh ôm chặt con, trong lòng bộn bề cảm xúc. Khi con còn là hình hài bé nhỏ trong bụng, bà đã chờ đợi, mong ngóng nó ra đời như thế nào. Từ thời thơ ấu cho tới khi thiếu niên, tưởng chừng bình lặng trôi qua, chỉ có bà mới biết những nỗi khổ cực trong đó. Bà có bao nhiêu nỗi khổ tâm, con trai bà cũng chịu bấy nhiêu sự đau đớn.

“A Lãng”, bà Minh nhẹ nhàng hỏi con: “Hay là… chúng ta vẫn như ngày xưa, mời gia sư đến nhà dạy con, không đến trường học nữa. Được không?”.

Minh Nhật Lãng ngay lập tức đẩy bà Minh ra, cậu nhìn bà chằm chằm, ánh mắt kiên định: “Không, con muốn đi học”.

“A Lãng, con ở trường học mẹ không yên tâm chút nào. Nhỡ may xảy ra điều gì đó thì làm thế nào?”.

“Con sẽ cẩn thận. Hơn nữa bác sĩ Thành cũng đã nói rồi, mật độ xương bây giờ của con đã bằng tám mươi phần trăm người bình thường, sẽ không dễ dàng gẫy xương như trước đâu ạ!”.

“Nói thì nói như vậy, nhưng xét cho cùng xương của con vẫn yếu hơn người bình thường. Khi con chơi đùa với các bạn chỉ cần sơ sẩy một cái là có chuyện. Nếu ở nhà có gia sư đến dạy…”.

“Mẹ!”. Minh Nhật Lãng ngắt lời, cảm giác khó chịu vì kiềm chế quá lâu pha lẫn trong giọng cậu: “Con đã ở nhà mười mấy năm rồi, mẹ còn muốn giam con bao lâu nữa?”.

Bà Minh im lặng không nói được câu nào.

* * *

Sau bữa tối A Lãng trở về phòng riêng. Ngồi trước bàn học gần cửa sổ, cậu nhẹ nhàng lôi tập thư màu hồng trong cặp ra. Chầm chậm mở từng bức:

“Bạn Minh Nhật Lãng, tớ là Trình Gia Nhị học lớp 10 (5). Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy bạn, tớ đã rất muốn được làm bạn với bạn, bạn là bạch mã hoàng tử hoàn mỹ nhất trong giấc mơ của tớ…”.

“Minh Nhật Lãng: Chào bạn. Mỗi buổi sáng nhìn thấy bạn đến trường giống như nhìn thấy mặt trời buổi sớm lên đúng giờ. Bạn chính là mặt trời của tớ, vô cùng rực rỡ…”.

Hết bức này đến bức khác đều chan chứa những lời tỏ tình, tương tư. Giống như từng đóa hoa hồng cứ đua nhau nở, nở rộ thành một vườn hồng rực đỏ. Khắp vườn tràn ngập lời yêu thương. Những lời yêu thương đó đều là tâm tình của những cô bạn gái dành cho cậu, nhưng càng đọc, cậu càng cảm thấy nhạt nhẽo.

Nếu như bạn yêu tôi, vậy yêu sâu sắc nhất là chỗ nào? Nếu như con người thật của tôi không hoàn hảo như vẻ bề ngoài hoàn mỹ thì sao?

Sau khi đọc hết tất cả các bức thư Minh Nhật Lãng mở ngăn tủ dưới cùng và cất hết vào đó. Nhìn ngăn tủ sắp đầy thư, cậu nghĩ một hồi rồi đổ hết ra. Cậu mang hết ra nhà vệ sinh cạnh phòng ngủ và đốt từng lá một.

Ngọn lửa đỏ rực, mảnh giấy cứ đen dần đi rồi tan thành tro. Minh Nhật Lãng lặng lẽ ngồi nhìn tất cả, cậu có đôi mắt rất đặc biệt, con ngươi đen như mực, nhưng xung quanh lại là màu xanh dịu nhẹ.

Minh Nhật Lãng có đôi mắt màu xanh lam, các nữ sinh trường Thần Quang đều đoán cậu là con lai. Ai cũng xuýt xoa tán thưởng: Đôi mắt màu xanh của cậu ấy thật quyến rũ, giống như hoàng tử trong truyện cổ tích.

* * *

Khai giảng chưa được bao lâu nhà trường đã tổ chức hội thao.

Trong ba buổi hội thao, Tiêu Tinh Dã là cái tên được nhắc đến nhiều nhất. Đầu tiên là cuộc thi chạy vượt rào đã đưa cái tên Tiêu Tinh Dã vụt sáng, là ngôi sao mới khiến mọi người kinh ngạc.

Hôm đó cuộc thi chạy vượt rào có năm nhóm. Tiêu Tinh Dã đứng đầu nhóm năm. Súng vừa bóp cò phát lệnh, cậu liền bay qua rào, bỏ các đối thủ khác ở phía sau. Phản ứng nhanh nhạy của cậu khiến tất cả khán giả trên khán đài ngây người vì ngạc nhiên. Các cao thủ điền kinh trường Thần Quang nhiều như mây trên trời. Không ít các “danh tướng” đã tham gia thi đấu. Nhưng bọn họ đều thi hết rồi, vậy bạn này là ai? Chú ngựa đen này đến đây từ bao giờ thế?

Tiêu Tinh Dã vượt qua hết rào này đến rào khác dưới ánh mắt ngạc nhiên của toàn bộ khán giả. Từng bước từng bước đều đặn, tốc độ khống chế các bước rất tốt, thể hiện kỹ thuật xuất chúng. Cuối cùng đã lập kỷ lục một cách hoàn hảo: 13:78 giây. Kỷ lục mới của trường được thiết lập. Lúc này không chỉ đội cổ vũ của lớp 10 (3) đang hò reo, vẫy gọi mà không khí cuồng nhiệt của sân vận động cũng lên tới đỉnh điểm.

Tuy mới là thi đấu vòng loại nhưng mọi người đã coi Tiêu Tinh Dã là quán quân năm nay rồi. Các thầy giáo cũng cười và nói: “Còn thi thố gì nữa, vòng chung kết có thể hủy được rồi, phát thưởng luôn cho bạn Tiêu Tinh Dã là xong”.

Thi chạy tiếp sức bốn trăm mét giữa các lớp, Tiêu Tinh Dã chạy một trăm mét sau cùng. Khi bị ba bạn kia bỏ lại phía sau, cậu đã tăng tốc giành lại vị trí thứ nhất. Giáo viên chủ nhiệm lớp Châu Tĩnh Bang vui đến mức muốn kết nghĩa anh em với cậu.

Nhảy cao cậu cũng nhẹ nhàng giành ngôi đầu. Nhảy xa cậu cũng tiện tay giành giải quán quân. Giải quan trọng của hội thao năm nay là bơi tự do nội dung một trăm mét, là nơi cậu thể hiện bản lĩnh của mình. Khi cậu nhẹ nhàng như cá bơi hết bể bơi thì các đối thủ khác mới bơi được hai phần ba. Tiếng vỗ tay của khán giả vang khắp khán đài khiến thần sấm cũng phải xấu hổ.

Sau hội thao, cái tên Tiêu Tinh Dã ở trường trung học phổ thông Thần Quang trở nên nổi như cồn. Từ một kẻ tiểu tốt vô danh, một bước trở thành nhân vật truyền kỳ. Nhắc đến Tiêu Tinh Dã, ai ai cũng biết đó chính là chú ngựa đen hô mưa gọi gió ở hội thao của trường.

“Tiêu Tinh Dã á, biết! Đó là hắc mã hoàng tử phải không?”.

So với “bạch mã hoàng tử” Minh Nhật Lãng nho nhã, lịch thiệp thì Tiêu Tinh Dã được coi là “hắc mã hoàng tử” mạnh mẽ, hoạt bát. Cậu và Minh Nhật Lãng là hai đại diện đẹp trai và cool tiêu biểu của trường Thần Quang.