Tình yêu pha lê - Chương 08 - Phần 2

Love 2:

Trường học Thần Quang, lớp 10 (3).

Trong lớp có một chỗ trống, đó là chỗ ngồi của Minh Nhật Lãng. Lâm Nguyệt Loan nhìn chỗ trống đó mà lòng bồi hồi không yên.

Tối qua Minh Nhật Lãng đưa cô đến bệnh viện xử lý vết thương và bôi thuốc, rồi đưa cô về nhà, ánh mắt cậu luôn tự trách mình. Cậu trách mình đã không bảo vệ được cô.

“Minh Nhật Lãng này, thực ra…”.

Cô chưa nói hết câu đã bị cậu ngắt lời: “Muộn rồi, cậu mau về nhà nghỉ ngơi đi”.

Cậu có ý muốn tránh, nên nghĩ đi nghĩ lại Lâm Nguyệt Loan chỉ còn cách im lặng về nhà. Đứng trên tầng bốn vẫy tay tạm biệt Minh Nhật Lãng, cô nhìn theo bóng cậu lên xe, ánh điện tối mờ kéo bóng cậu thật dài, thật dài trong mắt cô.

Tiết học đầu tiên kết thúc, các bạn tụm năm tụm ba ra ngoài hành lang hết.

Bạch Vân Tịnh đến bàn Lâm Nguyệt Loan hỏi: “Sao hôm nay Minh Nhật Lãng không đi học?”.

Lâm Nguyệt Loan bị hỏi đột ngột liền khựng lại: “Sao tớ biết được chứ?”.

“Tối qua tớ thấy cậu và cậu ấy đi qua đó, hôm nay cậu ấy không đi học, có chuyện gì chắc cậu là người biết rõ nhất, dù sao tối qua hai người cũng ở bên nhau cơ mà”.

Tối qua Bạch Vân Tịnh và mấy người bạn cấp hai hẹn nhau ăn tối ở đó. Lúc đi về trên xe taxi cô đã nhìn thấy Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng trong dòng người đông đúc, lúc cô xuống xe đi tìm thì không thấy hai người đâu nữa. Lúc đó cũng là lúc hai người bước vào cửa hàng gốm sứ.

Giọng Bạch Vân Tịnh tuy nhỏ nhẹ dịu dàng nhưng trong đó có vài phần ám chỉ. Lâm Nguyệt Loan nghe xong vô cùng phẫn nộ. Nghĩ lại chuyện tối qua cũng là do cô ấy mà ra, cô bực nhưng vẫn thản nhiên nói: “Muốn biết nguyên nhân vì sao cậu đi mà hỏi Lục Kiêu”.

“Lục Kiêu”. Bạch Vân Tịnh sững lại, sắc mặt thay đổi: “Anh ta đã làm gì chứ?”.

Nghe giọng Bạch Vân Tịnh kinh ngạc như thế, chắc chắn cô ấy cũng có vài phần hiểu biết về con người Lục Kiêu.

“Cậu đi mà hỏi anh ta”.

Bạch Vân Tịnh sững lại rồi chạy vụt ra khỏi lớp, tiết sau chỗ ngồi của Bạch Vân Tịnh cũng trống trơn.

Bạch Vân Tịnh đi xong Tiêu Tinh Dã lại đến.

“Hôm qua cậu với Minh Nhật Lãng đi chơi à?”.

“Ừ, tớ hứa với cậu ấy khi nào vết thương khỏi sẽ dẫn cậu ấy đi chơi”.

Cô không hề nhắc đến chuyện dẫn Minh Nhật Lãng đi ăn vằn thắn, sợ Tiêu Tinh Dã nghe thấy sẽ không vui, dù sao đó cũng là chỗ Tiêu Tinh Dã dẫn cô đi.

Tiêu Tinh Dã im lặng lát sau lên tiếng hỏi tiếp: “Lục Kiêu là ai nữa?”.

Lâm Nguyệt Loan kể sơ qua chuyện Lục Kiêu thích Bạch Vân Tịnh thế nào cho Tiêu Tinh Dã nghe.

“Vậy anh ta gặp các cậu gây chuyện à?”.

“Cái tên Lục Kiêu đó đúng là đồ khốn”.

Nhắc đến chuyện tối qua Lâm Nguyệt Loan vẫn rất hận. Cô kể lại cho Tiêu Tinh Dã nghe chuyện, nghe xong Tiêu Tinh Dã đập bàn cái chát rồi nói: “Cái tên khốn đó, cậu yên tâm Lâm Nguyệt Loan, tớ nhất định sẽ xử vụ này cho cậu”.

Lâm Nguyệt Loan lo lắng nói: “Tiêu Tinh Dã, tớ không cần cậu đi gây chuyện, cậu cứ ngoan ngoãn ngồi đây cho tớ, không được đi đánh nhau với người ta”.

Tiêu Tinh Dã bất mãn nói: “Đánh loại người như Lục Kiêu sao gọi là gây chuyện được chứ, phải nói là trừ bạo an dân”.

“Bây giờ là thế kỷ XXI đấy cậu ạ, cái chiêu trừ bạo an dân không xài được nữa rồi. Nói chung cậu không được đi tìm anh ta gây chuyện, cậu mà làm thế không phải xả giận thay tớ mà là thêm phiền phức cho tớ đó, biết chưa?”.

Tiêu Tinh Dã không còn cách nào khác đành phải gật đầu.

Giờ cơm trưa, Nguyên Thần Dạ đứng đợi Lâm Nguyệt Loan ngoài cửa nhà ăn, cậu cười thật tươi và đưa túi đồ cho cô: “Em Lâm, anh mang cái này cho em”.

“Cái gì thế?”.

“Là hai chiếc cốc bị em lãng quên”.

Lâm Nguyệt Loan sực nhớ ra hai chiếc cốc của cô và Minh Nhật Lãng. Tình thế hôm qua quá nguy hiểm nên cô không còn nhớ gì tới hai chiếc cốc nữa, cũng không biết là đã đánh rơi ở đâu, không ngờ Nguyên Thần Dạ lại nhặt được.

“A đúng rồi, đôi cốc của em, không ngờ anh lại nhặt được nó. Cảm ơn anh”. Cô đỡ lấy túi cốc rồi hỏi: “Mà sao anh biết là của tụi em?”.

“Trên cốc có khắc tên em và Minh Nhật Lãng còn gì”.

Nguyên Thần Dạ nhìn cô cười đầy ẩn ý, xem ra anh ấy cũng biết ngụ ý “một chiếc cốc cả đời người”. Lâm Nguyệt Loan đỏ mặt cúi xuống nhìn hai chiếc cốc, cô giật mình khi thấy chiếc cốc của Minh Nhật Lãng bị vỡ.

“Sao cốc của em còn nguyên mà của cậu ấy lại bị vỡ?”.

“Cái này đơn giản thôi, cốc của em được làm bằng đất sét dẻo, của cậu ấy là đất sét rắn. Đất rắn nung lên nhìn thì cứng nhưng lại giòn, rơi cái là vỡ. Đất sét mềm nhưng có tính đàn hồi tốt, rơi cũng khó vỡ lắm”. Hình như Nguyên Thần Dạ cái gì cũng biết một chút, giải thích rất trơn tru, rành rọt.

Ban đầu khi chọn đất sét Lâm Nguyệt Loan chọn vì màu sắc của nó, có tính đàn hồi như cục tẩy, dễ tạo hình, không ngờ nó còn nó ưu điểm khó vỡ nữa. Nhìn những mảnh vỡ chiếc cốc, cô thấy đau xót vô cùng. Biết sớm thì đã nhắc Minh Nhật Lãng chọn đất sét mềm, như thế chiếc cốc chứa bao tâm huyết của cậu sẽ không bị vỡ. Bây giờ cốc vỡ rồi, cậu ấy mà biết chắc buồn lắm.

Cậu ấy đã đủ buồn rồi…

Nghĩ đến thế là cô chẳng còn tâm trạng nào mà ăn.

“Nguyên Thần Dạ, anh đi xe đến đây à?”.

“Anh lái xe đến”.

“Vậy anh có thể đưa em đến chỗ này được không?”.

Nguyên Thần Dạ lái chiếc xe ô tô màu đỏ của cậu đưa Lâm Nguyệt Loan đến cửa hàng gốm sứ.

Lâm Nguyệt Loan cầm chiếc cốc bị vỡ đến hỏi chủ cửa hàng xem có thể phục hồi được không. Chủ cửa hàng xem xét kĩ rồi nói: “Có thể dùng keo để gắn lại sau đó quét đều một lớp đất sét, như thế sẽ không nhìn rõ vết nứt”.

Lâm Nguyệt Loan sung sướng nói: “Vậy phiền bác làm ngay cho cháu với”.

Một bác thợ chuyên nghiệp khéo léo phục hồi lại nguyên dạng chiếc cốc cho cô. Lâm Nguyệt Loan cảm ơn rối rít rồi sung sướng ôm chiếc cốc ra về.

Nguyên Thần Dạ ngồi ngoài xe đợi cô và đưa cho cô một suất ăn nhanh Macdonald: “Ăn đi, đi từ đây về trường cũng đến giờ lên lớp rồi, mua cho em cái này để khỏi phải đi ăn cơm”.

Lúc này Lâm Nguyệt Loan mới cảm thấy đói, cô vội cảm ơn Nguyên Thần Dạ: “Nguyên Thần Dạ, cảm ơn anh nhé. Vừa nhờ anh đưa đến đây lại phải bỏ tiền ra mua đồ ăn cho em nữa, thật ngại quá!”.

Nguyên Thần Dạ cười nhạt và nói: “Việc đơn giản ấy mà, cảm ơn cái gì chứ”.

Cô lấy chiếc cốc ban nãy ra đặt lên tay rồi lại tấm tắc: “Thật cao tay, hoàn toàn không nhìn ra vết nứt”.

“Cũng may có bác thợ giỏi, nếu không thì…”.

Do vấn đề sức khỏe nên Minh Nhật Lãng rất nhạy cảm với những chuyện như “gãy”, “vỡ”, từ chuyện cây hòe con bị gãy là có thể biết được, vì thế Lâm Nguyệt Loan mới nghĩ mọi cách để đi gắn chiếc cốc này.

“Có phải Minh Nhật Lãng có vấn đề gì đó về sức khỏe không?”. Nguyên Thần Dạ bất chợt hỏi.

Lâm Nguyệt Loan đang nhai dở miếng hamburger suýt nữa bị nghẹn. Cô vội uống hớp coca để nuốt trôi.

“Anh… sao anh lại hỏi thế?”.

“Tối qua anh nói mỗi câu rằng cậu ấy không bảo vệ được em, thế mà cả hai phản ứng thật lạ lùng”.

Chuyện tối qua khiến Nguyên Thần Dạ cảm thấy cả Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng đều có phản ứng kỳ lạ. Hơn nữa, Minh Nhật Lãng là một người điềm tĩnh, nho nhã và hiền lành như một cô gái. Ra ngoài xa gần đều có người đi theo. Hơn nữa, cho dù là con nhà giàu được nuôi nấng như kim tôn ngọc quý, cũng không thể chăm bẵm kỹ càng như thế được. Đàn ông con trai thì vẫn là đàn ông con trai, không thể ngày nào cũng “nâng trong tay, ngậm trong miệng” mà nuôi lớn được.

Nghĩ như thế nên Nguyên Thần Dạ đoán Minh Nhật Lãng có vấn đề về sức khỏe.

Lâm Nguyệt Loan im lặng, cô không biết phải nói thế nào. Nói dối để gạt Nguyên Thần Dạ cũng không được, vì cậu ấy thông minh như thế cơ mà, nói thật cũng không xong, cô đã từng hứa với Minh Nhật Lãng rồi.

Chỉ có cách im lặng, im lặng không phủ nhận cũng không thừa nhận. Vô hình trung đã ngầm thừa nhận suy đoán của Nguyên Thần Dạ.

Nguyên Thần Dạ không nói gì nữa, cậu khởi động xe về trường. Cậu cũng không truy hỏi đến cùng, có nhiều chuyện là bí mật của người khác, cậu không cần thiết phải biết quá rõ, cậu hiểu điều đó.

Biệt thự nhà họ Minh, hồ bơi nước nóng trong nhà.

Minh Nhật Lãng thả mình trong hồ nước, chân tay dang rộng, bất động, mái tóc đen nổi bồng bềnh trên mặt nước, giữa hồ nước rộng xanh biếc, một mình cậu mỏng manh nằm giữa như cánh bèo tây trôi nổi.

Bà Minh thấy con ngâm mình trong nước quá lâu, gương mặt biến sắc, lo lắng.

Hôm qua Minh Nhật Lãng về nhà trong bộ dạng thê thảm khiến bà kinh ngạc. Hỏi cậu chuyện gì đã xảy ra cậu lại không nói, vừa về là nhốt mình trong nhà tắm. Mãi lâu sau cậu mới bước ra, hai mắt đỏ hoe. Bà nhìn là biết con mình lại trốn trong đó khóc một mình.

Con bà khóc, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khiến cậu vô cùng đau lòng. Hỏi cậu không nói càng khiến bà Minh sốt ruột và lo lắng hơn.

Ông Minh thì bình tĩnh hơn, ông nói: “Hinh Dật, A Lãng lớn rồi, có nhiều chuyện con không muốn nói, chúng ta cũng không cần thiết phải biết hết. Hãy để con tự mình giải quyết đi”.

Nói như thế, nhưng bà Minh không yên tâm chút nào cả. Đợi Minh Nhật Lãng ngủ say bà mới vội gọi bác Hồng tới hỏi chuyện. Bác Hồng cũng không biết phải nói thế nào, vì hỏi Lâm Nguyệt Loan cô cũng chỉ mập mờ nói hai người đang đi thì có một tốp đua xe đi sượt qua, do tốc độ nhanh quá nên đã làm ngã hai người.

“Cậu chủ không sao là may rồi, cô Lâm thì ngã sứt đầu gối. Cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là vết thương ngoài da thôi, đến bệnh viện bôi thuốc xong là được về nhà”.

Bà Minh thấy đã muộn nên cũng không tiện làm phiền Lâm Nguyệt Loan, cả đêm trằn trọc không sao ngủ được.

Sáng hôm sau Minh Nhật Lãng không dậy đi học như mọi ngày, cậu trùm kín chăn nói muốn nghỉ học, bà Minh hỏi han con xem có chỗ nào không khỏe, cậu nói không sao và chỉ muốn nghỉ ngơi. Bà Minh không yên tâm nên muốn mời bác sĩ Thành đến xem thế nào. Kết quả cậu nổi cáu: “Con đã nói là con không sao, mời bác sĩ đến làm gì?”.

Cậu tức đến mức tím mặt, giọng nói run run.

Ông Minh đứng bên nói:”A Lãng, mẹ con chỉ tiện lời nên nói thế thôi, con không muốn đến bệnh viện thì thôi, không muốn đi học thì cứ nghỉ ngơi một ngày đi”.

Bà Minh hiểu tâm trạng của con nên không nói thêm gì nữa, chỉ còn cách đi làm đồ điểm tâm mà con thích ăn nhất mang lên cho con. Bận bịu như thế, đến lúc gọi điện đến nhà Lâm Nguyệt Loan thì đã không có ai nghe máy. Lâm Nguyệt Loan đã đi học rồi, bà đành buồn bã gác máy.

Đĩa điểm tâm để trên đầu giường cả buổi nhưng cậu không động miếng nào. Buổi chiều dậy lại ngâm mình ở hồ bơi, cậu không bơi mà cứ thả mình trôi nổi trên mặt nước, tinh thần không thoải mái cũng thể hiện rõ trên gương mặt.

Bà Minh nghĩ ngợi một hồi rồi nói với bác Hồng: “Bây giờ bác đến trường đón Lâm Nguyệt Loan đến đây”.