Vĩnh biệt mùa hè - Phần I - Chương 3 - Phần 1

3

Đoàn xe chạy như một đám phản lực cơ
bay vùn vụt qua đường Đồng Khởi. Tiếng gầm rú của những động cơ xe gắn máy xoáy
hết nòng xilanh nghe đinh tai nhức óc. Thiện bấu chặt yên xe, khiếp đảm trước
những đường lượn vòng vèo của Ngôn, mà chỉ một tích tắc sơ hở sẽ đưa đến tai
nạn chết người. Những đôi mắt của người đi đường kinh hãi nhìn họ, rồi những
tiếng chửi rủa quát tháo đuổi theo. Xe của Ngôn, một chiếc 67, đang ở hàng thứ
hai của đoàn xe khoảng mười lăm chiếc. Ngôn đang cố hết sức vượt qua chiếc DD
dẫn đầu, cách mình chỉ một thân xe, vì từ đây tới mức đến chỉ còn khoảng vài
trăm mét.

Rạp mình trên thân xe, Ngôn quyết
định sẽ vượt qua Chiến ở ngã tư Mạc Thị Bưởi, bằng tài len lách của mình, chứ
nhất định không giảm bớt tay ga. Tất nhiên Chiến sẽ không để bị qua mặt dễ
dàng. Tay đua nhiều kinh nghiệm này hiểu rằng chỗ dễ bị vượt qua nhất chính là
ở các cua quẹo và những ngã tư, mà ai là người vừa gan dạ vừa vững tay lái hơn,
sẽ thắng. Yếu tố may rủi không được tính đến, vì ngay khi chấp nhận vào một
cuộc đua trên những con đường đông nghẹt xe cộ như thế này, tất cả đều sẵn sàng
cho một rủi ro có thể là lớn nhất.

Đúng như dự đoán của Ngôn, Chiến
buộc lòng phải khựng lại sau một chiếc Vônga bất ngờ thắng lết bánh ở ngã tư để
tránh một chiếc Cub 81 trên đường Mạc Thị Bưởi bên phía tay trái quẹo gấp sang
Đồng Khởi ngay trước mũi xe. Như một cơn lốc, chiếc 67 của Ngôn lách qua bên
phải chiếc Vônga, đâm thẳng vào chiếc Cub mà lúc ấy cũng chưa kịp bẻ hết cua. Người
lái xe Cub trợn mắt khủng khiếp vì bất lực. Nhiều tiếng rú kinh hoàng vang lên.
Không hiểu nhờ đâu mà đâu xe của Ngôn lại quặt qua phải một lần nữa, tránh được
chiếc Cub chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Nhưng tốc độ cua lớn đã khiến chiếc 67 lao
vào góc ngã tư bên phải phía trước, nơi đang có chiếc xe đạp của một phụ nữ trẻ
chạy đúng tuyến trên đường Mạc Thị Bưởi bên phía tay phải vừa trờ tới. Lại
nhiều tiếng rú vang lên. Thiện nhắm mắt lại, trong khi Ngôn quặt tay lái về bên
trái. Lần này thì đã chậm. Mũi xe 67 hất mạnh bánh trước xe đạp làm người phụ
nữ cùng chiếc xe văng nhào vào lề đường. Chiếc 67 lảo đảo mất mấy giây rồi
chững lại, vọt tiếp.

Tình huống ấy đã làm Chiến càng chậm
trễ hơn, thậm chí vài chiếc xe đua chạy sau Ngôn còn vượt qua được hắn. Khi vòng
qua cua Đồng Khởi, vào đường Tôn Đức Thắng, Ngôn mới ngửa mặt lên trời cười
hăng hắc. Phần thắng coi như đã nằm trong tay. Chiếc xe dừng lại ngay trước bức
tượng Trần Hưng Đạo, mức đến. Thiện nhảy xuống xe, lẳng lặng bỏ đi. Ngôn vội
gọi giật ngược:

- Kìa, Thiện! Đi đâu vậy? Chờ tụi nó
về đủ chung độ rồi mình đi chơi tiếp chứ!

Thiện lắc đầu:

- Thôi, đủ rồi. Cảm ơn mày.

- Nhưng mà mày... đi đâu vậy?

- Tao quay lại coi chị ấy có bị gì
không?

Ngôn đưa tay ra dấu cản Thiện:

- Đừng có điên! Người đi đường mà nhớ
được mày là thằng ngồi sau thì phiền! Không sao đâu. Tao đụng nhiều rồi, biết
mà. Bà đó trầy trụa sơ sơ, còn chiếc xe cong niềng là cùng. Coi như bả xui xẻo
vậy mà.

Thiện nhìn Ngôn bằng ánh mắt khinh
bỉ, tiếp tục bỏ đi. Ngôn nhìn theo lắc đầu, rồi thở dài, đạp máy, kè theo:

- Nói vậy thôi! Giận hả? Tao tưởng
mày cũng khoái tiết mục đua xe này lắm chứ.

Thiện vẫn lầm lì bước. Anh bị lôi
vào trò chơi này quá bất ngờ. Hai tuần ngồi bên nhau ở lớp đã giúp họ trở nên
khá thân thiết. Theo đề nghị của Ngôn, họ đã xưng hô “mày, tao”. Thiện có theo
Ngôn đi uống cà phê nhạc Thái Sơn một lần, và cũng có lần từ chối lời Ngôn rủ
đi vũ trường, vì Thiện không biết nhảy. Thiện thấy Ngôn còn đi học mà xài tiền
như nước. Sở dĩ các thành viên của băng Bốn Mùa tôn Ngôn làm trưởng băng, có lẽ
một phần cũng vì mọi cuộc đi chơi của băng phần lớn đều do Ngôn chi tiền.

Chiều nay, Ngôn đã đem xe tới nhà rủ
Thiện đi uống nước. Cùng đi có cả Hiển, chạy một chiếc Su 100, chở theo một cô
bạn gái bé loắt choắt. Uống nước xong, không biết đã cáp độ sẵn từ lúc nào,
đúng bảy giờ tối là Ngôn và Hiển đã đưa hai chiếc xe đến điểm hẹn ở chân cầu
Sài Gòn. Một đám xe lố nhố đã chờ sẵn. Có tiếng reo: “Ê, Ngôn Lì với Hiển Rót
tới rồi kìa! Đủ mặt rồi. Bắt đầu đi!” Thiện chưa kịp hiểu chuyện gì thì tất cả
đã đạp máy, rú ga ầm ĩ. Cuộc đua bắt đầu sau một tiếng hú dài của cả bọn. Thiện
phải thú nhận là mình có khiếp sợ. Nhưng điều làm anh vẫn còn run rẩy khi bỏ đi
chính là cơn giận dữ cố kiềm chế. Đây là một trò chơi quá hung hãn, độc ác, mà
chính anh lại bị lôi vào cuộc.

Bất chấp lời khuyên của Ngôn, Thiện
hấp tấp đi bộ ngược trở lại ngã tư Đồng Khởi - Mạc Thị Bưởi. Mới khoảng mười
phút, nhưng quang cảnh đã hoàn toàn trở lại vẻ bình thường, như không hề có
chuyện gì vừa xảy ra. Thiện đứng tần ngần một lúc lâu. Chẳng một ai để ý đến
anh. Người phụ nữ trẻ đó ra sao rồi? Thiện thở dài, bỏ đi.

*

Hai người ngồi trong một quán nước
gần trường. Thiện ném tờ báo lên bàn, chỉ vào một cột tin:

- Mày đọc đi.

Mẩu tin ngắn lạnh lùng cho biết tối
hôm kia, môt đám đua xe trên đường Đồng Khởi đã tông phải một chiếc xe đạp, gây
chấn thương sọ não cho chị Nguyễn Thị Ngọc Trinh, phải đưa vào Trung tâm cấp
cứu. Chị Trinh là công nhân, có một con nhỏ, chồng là bộ đội ở Campuchia. Sự
việc xảy ra càng làm dư luận lên án gắt gao bọn đua xe và đòi hỏi chính quyên
phải có biện pháp trừng trị mạnh mẽ hơn đối với chúng.

Ngôn đọc xong, bình luận:

- Bà này xui quá! Mình đụng nhẹ hều
vậy mà sao bả bị nặng dữ? Chắc cũng mấy cha nhà báo chuyên phóng đại...

Thiện bực bội ngắt ngang:

- Phóng đại cái gì? Mày chạy tốc độ
cả trăm cây tông vô người ta như vậy làm sao nhẹ được?

Ngôn nhún vai:

- Nói vậy thôi! Biết làm sao bây
giờ?

- Làm sao à? Lấy tiền thắng độ đó,
đi đền cho người ta đi!

Ngôn nhăn mặt:

- Tối hôm qua tao xài với tụi nó hết
rồi.

- Thì mày về xin tiền ở nhà...

Ngôn bật cười hô hố:

- Trời, mày làm như nhà tao là ngân
hàng Nhà nước vậy!

Thiện thở dài:

- Tao không ngờ mày lại là người vô
trách nhiệm như vậy.

Ngôn tròn mắt, giả giọng Maika:

- Trách nhiệm là cái gì? Thời buổi
này có ai làm sai mà phải chịu trách nhiệm đâu? Mày khùng vừa vừa thôi Thiện.
Tao mà đút đầu vô bệnh viện xin đền tiền cho bả là người ta kêu công an tó tao
liền!

Thiện nhìn thẳng vào mắt Ngôn:

- Thí dụ tao kêu công an tó mày, có
được không?

Ngôn nhìn sững lại Thiện, rồi nhếch
mép:

- Thì cứ làm đi. Bộ mày tưởng chỉ
mình mày có người nhà là công an à? Mà bằng chứng đâu? Mày quên là mày cũng
tham dự cuộc đua xe đó sao?

Ngôn ngừng một chút, rồi nói, giọng
đanh lại:

- Nói vậy thôi. Đừng giỡn mặt với
tao. Tao chơi hết mình với bạn bè, nhưng thằng nào phản tao là mập mình đó. Cỡ
nào tao cũng chơi. Tao nói trước rồi, có gì mày đừng trách.

Ngôn đứng dậy, trả tiền cà phê, rời
khỏi quán.

Hôm đó, ngồi trong lớp, Thiện và
Ngôn không nói với nhau tiếng nào. Trong lòng Thiện cứ ray rứt không thôi. Đó
cũng là lần đầu tiên, trong giờ học tâm trí Thiện để tận đâu đâu. Người phụ nữ
ấy có bị sao không? Đứa con của chị ấy mấy tuổi, được ai lo, làm sao sống? Giờ
ra chơi, Hạ đến, hỏi thăm Thiện có việc gì không mà sao thấy có vẻ lo nghĩ.
Thiện chối, nói chỉ hơi nhức đầu vì đêm qua thức khuya. Hạ cười cười, tỏ vẻ
không tin, bỏ đi.

Thiện về nhà, bữa cơm trưa nuốt cũng
không trôi. Ba làm việc ở cơ quan, không về. Thiện đánh bạo xin mẹ tiền để đi
thăm một người bạn thân, nhà nghèo, bị tai nạn phải nằm viện. Mẹ cho được năm
nghìn. Thiện lên phòng, đập luôn con heo đất đã dành dụm được hai năm nay, được
tất cả trên hai chục nghìn. Buổi chiều, Thiện đạp xe đến Trung tâm cấp cứu trên
đường đi ghé mua hai hộp sữa, còn bao nhiêu tiền cho hết vào một phong bì lớn.
Lấy hết can đảm, Thiện vào Trung tâm cấp cứu hỏi thăm chị Ngọc Trinh đang nằm
phòng nào. Được y tá trực cho biết sức khỏe Ngọc Trinh đã tạm ổn định, vừa
chuyến từ phòng hồi sức ra phòng điều trị bình thường. Thiện mừng như chính
người thân của mình được tai qua nạn khỏi. Nhưng rồi... Đứng trước cửa phòng
điều trị, Thiện không dám bước vào, đành tìm cách hỏi thăm một chị y tá khác
vừa từ trong phòng ấy bước ra:

- Thưa chị, mẹ em nhờ đến thăm chị
Ngọc Trinh. Xin chị chỉ cho biết chị ấy nằm ở giường nào?

Chị y tá nhìn chàng trai lễ phép
bằng một ánh mắt thiện cảm:

- Chị ấy nằm ở cái giường trong góc
kia kìa. Vừa mới ngủ. Em nên để chị ấy nghỉ. Có gì, cứ đưa lại cho cô bé con
của chị ấy.

Mừng rơn, Thiện ngoắt cô bé đang
ngồi bên giường chị Ngọc Trinh ra. Cô bé khoảng bảy, tám tuổi, người gầy gò,
đôi mắt buồn buồn, nhưng mặt mũi rất sáng sủa, thông minh.

- Mẹ đang ngủ, anh gởi em cái này,
tí nữa đưa mẹ nhé.

Thiện dúi cái túi nilông cho cô bé.

- Cái này của ai vậy anh? - Cô bé
hỏi ngay.

- Của các dì trong cơ quan mẹ. -
Thiện nói bừa.

Anh cắm đầu đi như chạy ra khỏi bệnh
viện.

*

Giờ Vật lý của thầy Lê Thanh Tùng là
một giờ rất đáng ngại với những học sinh không chuẩn bị bài vở kĩ. Thầy dạy rất
tận tình, hết tiết còn sẵn sàng ở lại chỉ dẫn thêm cho những bạn chưa hiểu bài.
Suốt hai tiết học, giọng thầy luôn vang lên sang sảng, thật trái ngược với tầm
vóc thấp bé của thầy.

Rất đáng ngại vì bao giờ thầy Tùng
cũng dành khoảng mười lăm phút đầu để kiểm tra bài tuần trước. Các học sinh
được thầy gọi tên rất bất chợt, hoặc đứng tại chỗ trả lời một câu hỏi, hoặc lên
bảng làm một bài kiểm tra nhỏ. Liên tiếp trong ba tuần, thầy đều gọi Ngôn, và
cả ba lần Ngôn đều không trả lời được câu hỏi kiểm tra của thầy. Không hề mắc
cỡ về sự yếu kém của mình, ngược lại, Ngôn còn có thái độ thách thức thầy Tùng.
Lần thứ hai, được mời lên bảng để viết biểu thức cho tọa độ của một vật dao
động điều hòa trong những trường hợp khác nhau, Ngôn đứng sựng một lúc rồi trả
lời không làm được. Khi thầy hỏi tại sao không làm được, Ngôn nhún vai nói tại
tuần trước thầy đã gọi em lên kiểm tra, em tưởng tuần này thầy sẽ không gọi
nữa. Cả lớp cười ồ, còn mặt Ngôn thì cứ câng câng. Lần đó, Hoa đã bình luận
trong nhóm 4H là có lẽ Ngôn đã bị đứt dây thần kinh mắc cỡ. Lần thứ ba, được
thầy gọi lên bảng Ngôn đứng tại chỗ, nói thưa thầy đừng gọi em em không biết gì
đâu. Rồi Ngôn còn thắc mắc, hỏi tại sao bao nhiêu bạn thầy không gọi kiểm tra,
cứ gọi mình em.

Thầy Tùng lặng người một lúc lâu mới
trả lời được:

- Vì em là một học sinh kém mà lại
lười biếng nên tôi mới tập trung vào em để mong em cố gắng siêng năng hơn.
Nhưng nếu em đã muốn vậy thì tôi sẽ không bao giờ gọi đến tên em nữa. Thậm chí
nếu không muốn học giờ của tôi, em có thể nghỉ, tôi cho phép không ghi tên em
vắng mặt. Được chưa?

Đã quay người đi lên bục giảng,
nhưng chợt thầy Tùng đứng lại, nói thêm với Ngôn:

- Học vấn là vốn quý nhất của con
người. Không có nó thì dù có tiền có bạc cũng là người chẳng ra gì. Tôi muốn em
hãy suy nghĩ lại trước khi quá muộn, Ngôn ạ.

Ngôn nhìn thầy Tùng bằng ánh mắt
lạnh ngắt.

Một tuần sau, giờ Vật lý, Ngôn vẫn
vào lớp. Lúc đó là khoảng mười giờ, sau giờ ra chơi. Cho học sinh ngồi xuống
xong, thầy Tùng mới ngồi, và theo thông lệ, thầy kéo hộc bàn... Thầy hơi khựng
lại, rồi cầm một tờ giấy lên đọc, mặt tái dần, bàn tay run lẩy bẩy. Cả lớp lặng
ngắt như tờ.

Một lúc lằu sau, khi đã trấn tĩnh
được, thầy Tùng đứng dậy, đưa mảnh giấy lên và nói với tất cả lớp:

- Tôi vừa nhặt được trong hộc bàn tờ
giấy này, chắc chắn nhằm gởi cho tôi. Tôi xin đọc cho các em nghe. Một người nào
đó đã viết như thế này. “Ê, Lê Quốc Tùng làlùn quốc tế. Đừng có lồi mà
lún, có ngày bị mất dạy nghe chưa?”.

Thầy Tùng dừng lại. Tiếng một con
ruồi bay cũng có thể nghe được.

- Tôi đi dạy đã gần hai mươi năm,
chưa bao giờ gặp một trường hợp như vầy. Em nào viết tờ giấy này, đứng lên đi!

Cả lớp vẫn lặng thinh.

- Em nào? - Mắt thầy Tùng rực lửa,
nhìn trừng trừng về phía Ngôn, tờ giấy trong tay run bần bật.

Cả lớp tiếp tục lặng thinh.

- Đồ hèn! - Thầy quát, mắt vẫn trừng
trừng nhìn Ngôn. Cuối cùng, thầy ngồi xuống, thở dài. - Thôi được rồi, tôi sẽ
không dạy nữa. Cho các em nghỉ.

Rất đột ngột, Thiện đứng dậy:

- Thưa thầy, đó là bạn Ngôn.

Ngôn tái mét mặt, nhìn Thiện trân
trân.

Thiện vẫn bình tĩnh:

- Trong giờ ra chơi, bạn ấy đã lén
bỏ tờ giấy đó vào hộc bàn...

Thầy Tùng không chờ Thiện nói dứt
câu:

- Ngôn, đứng dậy!

Mọi cặp mắt đều dồn về Ngôn. Ngôn
vẫn lì lợm ngồi im.

- Đứng dậy! - Thầy Tùng gần như phải
quát lên.

Cả lớp càng lộ vẻ bất mãn. Có tiếng
ai nói: “Đứng dậy cho rồi”. Nhóm Bốn Mùa cúi gằm mặt.

Ngôn chống tay lên bàn đứng dậy.

- Mời cậu đi ra khỏi lớp! Kể từ giờ
phút này, tôi đuổi học cậu.

Ngôn nhếch mép:

- Nói vậy thôi! Thầy làm gì có
quyền.

- Đừng gọi tôi bằng thầy. Tôi không
là thầy của loại người như cậu, ít nhất tôi cũng có quyền không cho cậu được
vào lớp trong giờ của tôi, trong khi chờ Hội đồng kỉ luật nhà trường xét đuổi
học cậu.

Ngôn xách cặp đi ra. Ngang qua bàn
thầy, hắn đứng lại, gằn giọng:

- Nói vậy thôi! Còn lâu tôi mới bị
đuổi học, thưa ông!

Ngôn ra khỏi lớp rồi, thầy Tùng ngã
phịch xuống, hai tay ôm lấy đầu, cả lớp khổ sở nhìn nhau. Hằng đứng lên:

- Thưa thầy, xin thầy đừng buồn.
Ngôn là trường hợp cá biệt nhất của lớp này. Tụi em vẫn hết sức quý thầy. Mong
thầy tiếp tục dạy chúng em.

Long cũng đứng dậy:

- Thưa thầy, em cũng mong thầy hãy
vì chúng em...

Thầy Tùng vuốt mặt rồi ngẩng lên
nhìn cả lớp:

- Thôi được rồi, các em hãy giữ lớp
yên lặng, chờ thầy lên văn phòng báo cáo về trường hợp vừa qua. Thầy sẽ về ngay
để chúng ta cùng tiếp tục...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3