Tình yêu pha lê - Chương 03 - Phần 4

Love 4:

Tần Quảng Phong thấy Tiêu Tinh Dã lại đóng băng rồi. Sáng sớm đến lớp đã thấy cậu ta đá ngang đá dọc, ngồi xuống ghế thì đá ghế, cậu ta mà không vui, không thoải mái, thì trong vòng bán kính mười lăm mét cũng cảm nhận được.

“Lại chuyện gì nữa thế này? Kỷ băng hà thứ năm à? Sao không nghe dự báo thời tiết nói gì nhỉ!”. Tần Quảng Phong hớn hở nói đùa với Tiêu Tinh Dã, nhưng đáp lại là ánh mắt sắc lạnh, Quảng Phong im bặt.

Giờ nghỉ, nhân lúc Tiêu Tinh Dã ra ngoài, Quảng Phong mon men sang hỏi Lâm Nguyệt Loan: “Sao thế? Hai cậu lại cãi nhau à?”.

“Không sao đâu, lát nữa là cậu ấy lại bình thường ngay ấy mà”. Lâm Nguyệt Loan không muốn nói nhiều, cô quay đầu cầm tập vở của Tiêu Tinh Dã lên xem, nhìn một chốc rồi lắc đầu: “Nghe hết một tiết rồi mà chẳng ghi được chữ nào”.

“Cậu không đôn đốc cậu ấy thì cậu ấy ghi được cái gì chứ, cậu ấy cần một đôn đốc viên đấy!”.

Lâm Nguyệt Loan thở dài không nói gì nữa, cô cầm cuốn vở và đi ra ngoài.

Tiêu Tinh Dã đang mua lon coca ở máy bán hàng tự động, sau đó ngồi ở bậc cầu thang, uống cạn lon coca mà vẫn như bốc hỏa. Uống xong lon nước cậu đi về phía phòng học lớp 10 (3). Nặng nề đặt người xuống ghế, cậu ngạc nhiên khi thấy sách vở của mình sao lại gọn gàng thế này chứ, ai thu dọn giúp mình? Cậu ngước mắt nhìn lên bàn trên, hai bím tóc lúc lắc phía trước mặt.

Cậu khẽ hừ lên một tiếng rồi lại hất tung sách vở bừa bãi ra bàn. Quyển vở ngữ văn đột nhiên rơi xuống đất, khi cúi xuống nhặt nó cậu mới phát hiện ra đã có người ghi thêm bài cho cậu. Cậu lật tiếp mấy trang trước nữa, những bài ghi thiếu lần trước đã được làm đầy đủ, trong quyển vở còn kẹp mẩu giấy: “Sau khi tan học có thể ngồi xe cậu về nhà không?”.

Cậu không trả lời câu hỏi của cô.

Tiếng chuông tan học vang lên, Tiêu Tinh Dã thu dọn sách vở rồi ra ngoài, Lâm Nguyệt Loan đi sát theo sau, Minh Nhật Lãng thấy cảnh một trước một sau như thế, đôi mắt bất giác lại cụp xuống.

Tiêu Tinh Dã lấy được xe đã thấy Lâm Nguyệt Loan đứng đợi ở cổng. Cậu coi như không nhìn thấy, cứ thế dắt xe đi qua. Cậu không lên xe đi mà dắt bộ, Lâm Nguyệt Loan cười rồi đi theo sau cậu.

“Được rồi mà, đừng giận tớ nữa. Hôm qua đúng là đi vội quá nên mới không kịp nói với cậu. Cậu bỏ qua cho tớ lần này đi, sau này tớ không thế nữa”. Lâm Nguyệt Loan làm bộ dạng như học sinh tiểu học thành tâm nhận lỗi sai.

“Cậu còn đi theo tớ làm cái gì, chả nhẽ ô tô nhà người ta không bằng xe đạp nhà tớ sao?”. Tiêu Tinh Dã lạnh lùng nói.

“Nói thật nhé, tớ cảm thấy ngồi ô tô khó chịu lắm, ngồi xe đạp vẫn thích hơn. Đặc biệt là ngồi xe của bạn Tiêu Tinh Dã, tâm trí, hành động, động tĩnh hợp nhất”. Cô bắt đầu ba hoa về xe đạp bằng những lời quảng cáo ô tô.

Gương mặt của Tiêu Tinh Dã sắp không lạnh lùng được nữa rồi: “Tớ… nhưng tớ không mời cậu uống nước đâu”.

“Cậu đèo tớ về nhà, tớ mời cậu uống. Tớ bỏ tiền cậu bỏ sức, được chưa?”. Lâm Nguyệt Loan nói bằng giọng điệu chẳng khác gì nịnh trẻ con cả. Cô thừa hiểu tính Tiêu Tinh Dã chỉ ưa mềm mỏng chứ không chịu được sự lạnh lùng.

Tiêu Tinh Dã lên xe rồi quay lại nói, tuy không nhìn cô nhưng giọng nói đã vui vẻ trở lại: “Lên xe đi, đồng ý!”.

Cả hai dừng xe ở một quán nước bên đường.

Lâm Nguyệt Loan gọi một cốc nước cam, còn Tiêu Tinh Dã gọi một cốc nước chanh. Cả hai ngồi đối diện nhau, vừa uống vừa nói chuyện.

“Tiêu Tinh Dã này, chủ nhật đi hồ Phương Trạch dã ngoại nhé!”.

“Minh Nhật Lãng… vẫn đi cùng chúng ta à?”. Hôm qua cậu bảo cô đi từ chối người ta, cuối cùng chẳng thấy người đâu. Đã thế lại còn đi cùng Minh Nhật Lãng. Dùng móng chân mà nghĩ cũng biết là nhiệm vụ không hoàn thành.

“Ừ, đi chứ, cho dù Minh Nhật Lãng có công tử ẻo lả thì đi chơi cũng chẳng sao đâu”.

“Nói thật nhé, tớ có một trăm một nghìn một vạn ý nghĩ không muốn đi chơi cùng cậu ta. Cậu ta cũng thế, sao cứ phải đi cùng với chúng ta làm cái gì cơ chứ? Cậu ta thiếu gì chỗ đi chơi!”.

“Đừng nói thế Tiêu Tinh Dã, Minh Nhật Lãng… những chỗ khác cậu ấy đi chán rồi, nói chung là muốn ra ngoại ô cho vui”. Nguyệt Loan bắt đầu nói bừa lý do.

“Nếu cậu ta muốn đi sao không đi một mình đi”.

“Một mình đi thì có ý nghĩa gì chứ, đông người mới vui mà. Mọi người đều là bạn học với nhau, cậu đừng tẩy chay cậu ấy chứ!”. Lâm Nguyệt Loan ra sức thuyết phục cậu.

Tiêu Tinh Dã nói với giọng không vui vẻ gì: “Sao cậu cứ bênh cậu ta thế, Lâm Nguyệt Loan?”.

“Cậu không thấy là tớ bênh cậu hơn sao? Cậu không vui một cái là tớ lại lẽo đẽo theo sau cậu dỗ dành, chả khác gì người hầu cả”.

Câu này không sai, Tiêu Tinh Dã tính cách nóng nảy, động tí là bốc hỏa, như viên đạn chỉ chực bay khỏi nòng súng. Mỗi lần có chuyện không vui vẻ là Lâm Nguyệt Loan lại cầu hòa trước, hóa giải mọi cuộc “can qua”.

“Cậu… sao lại bênh tớ thế?”. Tiêu Tinh Dã cúi mặt hút nước chanh nhưng đôi tai đang vểnh lên để nghe câu trả lời của Lâm Nguyệt Loan.

“Bởi vì cậu và tớ có cùng hoàn cảnh, đồng cảm với nhau. Tớ không bênh cậu thì ai bênh cậu chứ? Tính cậu nóng vội, tớ phải chú ý cậu hơn nữa, nếu không lại sinh chuyện”. Giọng điệu của Lâm Nguyệt Loan giống như như bà mẹ trẻ khiến Tiêu Tinh Dã nghe mà dựng cả người. Tuy thế nhưng trong lòng cảm giác vui sướng đang âm ỉ. Hóa ra, cô ấy cũng đối xử với cậu thân thiết như thế.

“Vậy được rồi, dẫn cả cậu ta đi theo, còn gọi ai nữa không?”. Tiêu Tinh Dã vui vẻ một cái là ăn nói dễ nghe ngay.

“Tớ sao cũng được, cậu muốn gọi ai cũng ok”. Lâm Nguyệt Loan để cậu lựa chọn.

Ánh chiều tà chiếu qua ô cửa kính và buông đầy những sợi màu vàng cam lên mái tóc hai người. Hai gương mặt trẻ tràn ngập những nụ cười như những đóa hoa không bao giờ tàn.

Có nắng, có gió, bầu trời trong xanh, thời tiết ngày chủ nhật quá tuyệt vời cho một buổi đi dã ngoại. Hai chiếc ô tô một đen một trắng bắt đầu lăn bánh trên đường.

Minh Nhật Lãng vẫn ngồi trong chiếc xe Benz đen do bác Hồng lái, bên cạnh cậu là Bạch Vân Tịnh, bên cạnh Vân Tịnh là Lâm Nguyệt Loan, ngồi ghế trước là Giang Vũ Phi.

Rủ Bạch Vân Tịnh đi cùng là chủ ý của Lâm Nguyệt Loan, bình thường Bạch Vân Tịnh và Minh Nhật Lãng người ngồi trước người ngồi sau nói chuyện rất vui vẻ, rủ cô ấy đi cùng để làm bạn với cậu, chứ đám bạn Tiêu Tinh Dã cũng không có gì để nói với cậu cả, không có bạn bè buồn lắm!

Còn về Giang Vũ Phi, hôm thứ bảy gọi điện nói chuyện với Nguyệt Loan, nghe nói đi dã ngoại thế là cứ nằng nặc đòi đi theo. Cánh tay cô ấy liền rất nhanh, đã không phải bó bột buộc ở trước ngực nữa, đi ra ngoài chơi không thành vấn đề. Rủ cô ấy đi nữa, Lâm Nguyệt Loan cũng có bạn đồng hành.

Tiêu Tinh Dã, Tần Quảng Phong, Lý Thiểm, Vệ Lôi, và Trác Diệc Phàm ngồi trên xe ô tô màu trắng. Tiêu Tinh Dã ngồi ghế trước, bốn cậu bạn ngồi ghế sau. Lái xe là bác Vương, cũng trạc tuổi bác Hồng. Lái xe vừa nhanh vừa ổn định, bác rất ít nói, hầu như không nói gì với các cậu cả mà chỉ chuyên tâm lái xe.

Chiếc xe màu trắng bám theo sau chiếc màu đen, bác Vương lái xe dường như nghe theo lời bác Hồng, tuyệt đối không vượt lên trên xe màu đen. Tiêu Tinh Dã ngồi sau cũng có thể quan sát được động tĩnh xe phía trước, và cậu rất hài lòng về điều đó.

“Tiêu Tinh Dã, mắt cậu không mệt à, đừng nhìn nữa, để nó nghỉ tí đi”. Tần Quảng Phong không nhịn được cười liền nói.

“Không ngắm cảnh thì ngồi trong xe làm cái gì chứ!”. Tiêu Tiêu Tinh Dã giả vờ như đang ngắm cảnh.

Nếu như có thể, cậu rất hy vọng mình có thể ngồi cùng xe với Lâm Nguyệt Loan. Nhưng xe chia theo nam và nữ nên ba cô gái được ngồi xe cùng Minh Nhật Lãng, xe ít người nên sẽ thoải mái hơn chút, năm cậu con trai còn lại đương nhiên phải ngồi một xe.

“Ê, tiếc là xe này không phải của nhà họ Tiêu, nếu không thì cậu sẽ được ngồi giữa ngàn hoa chứ đâu cần phải nhìn xa xôi qua cửa sổ thế!”. Lý Thiểm lại đùa thêm câu nữa.

Tiêu Tinh Dã thay đổi sắc mặt và nói: “Chúng ta làm gì có cái phúc phận đó chứ, không đầu thai được vào bụng mẹ nhiều tiền”.

Nhìn gương mặt lạnh lùng của cậu, bốn cậu bạn không ai dám lên tiếng nữa.

Trong chiếc xe Benz màu đen, Minh Nhật Lãng cũng chỉ ngồi im. Bạch Vân Tịnh thỉnh thoảng nói một hai câu, cậu đáp lại hoặc không. Lâm Nguyệt Loan và Giang Vũ Phi thì nói chuyện rất vui vẻ.

Khi mới lên xe Minh Nhật Lãng không nhận ra Giang Vũ Phi, nhưng vừa nói chuyện là cậu nhớ ngay. Đó chính là cô gái đã hỏi chị Vương về bệnh của cậu ở phòng khám của bác sĩ Thành.

“Chào cậu Minh Nhật Lãng, tớ là Giang Vũ Phi, bạn của Loan Loan. Lần này được đi chơi cùng các cậu, tớ vui lắm!”. Giang Vũ Phi cười rất ngọt ngào, đôi mắt long lanh như thủy tinh. Đuôi tóc được buộc cao ở phía sau cứ lắc qua lắc lại, tràn đầy sức sống.

“Rất hoan nghênh”. Minh Nhật Lãng cười, nhưng nụ cười ấy ẩn chứa nhiều điều phức tạp. Cậu nhìn thấy sự thương hại trong đôi mắt cô bạn này.

Giang Vũ Phi nói với cậu vài câu, nhưng cậu không có tâm trạng chuyện trò với cô, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu. Lát sau Vũ Phi ngồi nói chuyện với Nguyệt Loan. Từ chuyện xa xưa của hai người cho đến chuyện trường chuyện lớp. Giọng nói của cả hai cô bạn đều rất hay, trong vắt và vang như tiếng ngọc va vào nhau. Minh Nhật Lãng cứ im lặng ngồi nghe, cho đến khi tới nơi.

Bạch Vân Tịnh cũng không nói gì nữa, cô lấy tai nghe đeo lên tai và nhắm mắt thưởng thức âm nhạc. Nhưng trong đầu vẫn hiện lên khung cảnh Minh Nhật Lãng bước đi theo Lâm Nguyệt Loan mà không hề do dự.

Cách hồ Phương Trạch chỉ còn một kilômet nhưng xe không vào được. Đường cao tốc không dẫn sâu vào trong mà giữ nguyên hiện trạng của môi trường tự nhiên. Cả nhóm tám người xuống xe và đi vào rừng.

Bên hồ Phương Trạch cây cối um tùm, có thảm cỏ xanh, và các loài chim về đây tụ hội, như chim sẻ, chim yến, đỗ quyên, cát âu, hoàng anh, họa mi, cò trắng… các loại chim đủ màu sắc, đủ hình dạng, đủ tiếng hót đang giỡn hoa chuyền cành, con bay thấp bay cao, loài chim thật tự do tự tại biết bao. Chúng luồn qua những làn gió trong rừng, làm bạn với trời xanh non cao. Động và tĩnh kết hợp với nhau tạo nên cảnh đẹp tuyệt vời khiến người ta xúc động mãi không thôi.

Khắp nơi đều là bóng chim, khắp nơi đều vang tiếng chim hót, những tiếng ca cao vút, trong veo như một dàn hợp xướng khổng lồ, bản hòa ca tự nhiên tuyệt vời. Những chú chim muôn hình vạn trạng đậu khắp nơi nhìn giống như những bộ trang sức tự nhiên. Cả nhóm nam nữ đứng ngây người ra nhìn khung cảnh đó, hoàn toàn bị các tinh linh nhỏ của thiên nhiên làm cho mê muội.

Cả nhóm đi sâu vào trong rừng, càng vào sâu chim chóc càng nhiều. Phần lớn các loài chim ở đây mọi người đều không biết tên, Lâm Nguyệt Loan có hiểu biết về lĩnh vực này nhiều hơn mọi người một chút. Cô giới thiệu cho mọi người biết: “Kia là chim vàng anh, các cậu thấy không, nó thật xinh đẹp, đầu đội mũ vàng xanh, lông màu vàng tươi, mỏ màu hồng, chân lại màu xanh đen, bộ lông vũ thật đẹp, thật quý phái. Con bên trên là chim họa mi, nó rất dễ nhận biết vì có bộ lông màu nâu vàng, bốn phía viền mắt có một đường màu trắng, cái tên họa mi có ý nghĩa như thế đó. Mau nhìn con kia kìa, con mới bay qua là chim bói cá, lông nó có màu xanh như ngọc phỉ thúy, lại có thêm mấy cái lông màu xanh và vàng nữa chứ, đẹp thế…”.

Tiêu Tinh Dã nhìn cô bằng con mắt hoàn toàn khác: “Lâm Nguyệt Loan à, cậu có thể đi làm chuyên gia về các loài chim được đấy!”.

“Làm sao mà được, tớ chỉ nhận ra mấy loại chim bình thường thôi”.

“Những con này là chim bình thường sao, tớ chẳng nhận ra con nào cả”. Tần Quảng Phong nói.

Trác Diệc Phàm cũng nói thêm: “Xấu hổ quá, tớ chỉ biết mỗi chim sẻ”.

“Tớ biết nhiều hơn cậu một chút, tớ biết con pica nữa”. Vệ Lôi cười xấu hổ.

Bạch Vân Tịnh nhìn các loài chim trong rừng kêu không ngớt nhưng chẳng biết được tên con nào cả. Không đúng, cô gọi được tên nó. Pica, họa mi, chim yến, đây là những tên chim thường xuyên xuất hiện trong sách, nhưng cô không thể nào liên hệ được tên chim với con chim thật ngoài đời.

“Woa, con này là chim gì thế, đáng yêu quá!”. Giang Vũ Phi chỉ chú chim có bộ lông óng ả đang nghỉ ngơi trên cành cây và hỏi.

Lâm Nguyệt Loan nhìn theo và nói: “Con này tớ cũng không biết”.

“Đó là chim trân châu, các cậu nhìn kỹ những đốm nhỏ trên lông của nó đi, giống như hạt trân châu nên có tên như thế”. Minh Nhật Lãng lên tiếng khiến tất cả quay đầu lại nhìn cậu.

“Cậu cũng biết về chim sao, Minh Nhật Lãng?”. Bạch Vân Tịnh ngạc nhiên hỏi.

“Nhà tớ có một cuốn sách ảnh bách khoa toàn thư về các loại chim, hồi trước có lúc tớ hay xem”.

Ngày đó cậu ngưỡng mộ những chú chim biết bao. Chúng có thể tung bay đôi cánh lượn trên bầu trời, sống cuộc sống tự do tự tại. Còn cậu, ngày này qua ngày khác ở trong phòng, đi lại cũng phải cẩn thận.

“Con chim có bộ lông đơn giản kia là chim bạch linh, giữa lông của nó có xen kẽ hai màu đen trắng. Con có bộ lông bóng xanh đậm bên cạnh là chim đỗ quyên. Con có cánh và đuôi ba màu trắng, đen, vàng là chim hoàng oanh. Con có lông đen trắng, đuôi dài là bạch tích linh (tên khoa học: Motacilla alba), còn con có lông đầu màu trắng, thân màu vàng nâu, cổ màu trắng là chim Streptopelia chinensis…”.

Minh Nhật Lãng tiếp tục giới thiệu cho mọi người những loài chim mà cậu biết, có đầu có cuối như chuyên gia thực thụ.

“Woa, Minh Nhật Lãng, cậu lợi hại thật đấy, đúng là học rộng tài cao”. Tần Quảng Phong nói với giọng đầy ngưỡng mộ.

“Làm gì có, chỉ là tình cờ đọc sách về lĩnh vực này thôi”. Minh Nhật Lãng khiêm tốn đáp.

Vệ Lôi nói thêm: “Đọc rồi mà có thể nhớ như in như thế này, cậu pro thật đấy. Tớ cứ đọc trước quên sau thôi”.

Đọc và nhớ cũng không phải sở trường của Tiêu Tinh Dã nên cậu im lặng không xen vào câu nào. Đột nhiên lại lên tiếng: “Đúng rồi, chúng ta còn phải nướng thịt nữa cơ mà, không mau đi kiếm củi và nhóm lửa đi”.

Cả nhóm đi từ xa đến đây đương nhiên không thể đứng mà nhìn chim rồi đi về được. Cả nhóm còn mang theo một đống đồ ăn, chuẩn bị đồ nướng dã ngoại.

Mọi người bắt đầu hô lớn: “Được rồi được rồi, chúng ta đi nhặt củi thôi”.