Vương xà - Chương 19
Chương 19: Hận
Chiếc
xe lao nhanh trên đường, Hắc Xà tâm rối loạn nhưng vẫn phải cố gắng tập trung
tinh thần. Đồng hồ chỉ vận tốc xe chỉ có tăng dần chứ không hề giảm xuống. Chiếc
xe xé gió lao vun vút trên đường, luồn lách tránh đi những chiếc xe khác trên
đường quốc lộ và cố sức bỏ rơi những chiếc xe đang đuổi phía sau mình. Trán Hắc
Xà bắt đầu thấm đẫm mồ hôi do căng thẳng và lo lắng cho Bạch Xà; Bạch Xà ở phía
sau dường như không ổn lắm. Tiếng khóc của cả hai khiến cho anh dù đã cố gắng
không bị ảnh hưởng nhưng vẫn bị phân tâm đi ít nhiều. Anh nóng lòng đưa Bạch Xà
về bang nhưng quả thực muốn thoát nổi không đơn giản chút nào khi trên nóc nhà
là đội bắn tỉa, dưới đường lại bị đuổi bắn bởi bốn chiếc xe đua thể thao chẳng
thua kém gì xe của anh cả.
KÍT...TTTTTTTTTTTT...
Phanh xe rít lên trên mặt đường tạo vệt đen còn vương lại hơi khói. Hắc Xà nhíu
mày nhìn phía trước và qua gương chiếu hậu nhìn phía sau. Bốn chiếc xe ô tô chặn
bốn hướng kìm xe anh lại, chặn không cho xe của anh chạy thoát khỏi vòng vây
này. Lần này, tình thế dường như khó có thể đảo ngược một cách dễ dàng. Anh biết,
dù thế nào cho dù phải hi sinh tính mạng anh cũng không thể để cho cả hai người
con gái anh yêu thương duy nhất rơi vào tay ông ta. Đặc biệt, ông ta cần Bạch
Xà hơn ai hết nên anh càng không thể để chuyện đó xảy ra được. Trong đầu, anh
đang tính kế để thoát khỏi vòng vây này thì bỗng dưng có bốn bóng đen xuất hiện.
Thanh kiếm sắc bén, vút nhẹ giữa không trung, họ thanh toán tất cả những tên bắn
tỉa đang nhắm thẳng những tia laze vào xe của anh. Không ai biết họ xuất hiện từ
đâu, chỉ thấy họ từ bóng đêm bước ra, đáp xuống mui xe của bốn chiếc xe bao vây
anh. Rồi, họ nhanh chóng rút súng, ngay khi lũ kia chưa kịp phản kháng, họ đứng
đó chĩa thẳng súng xuống dưới không cần nhắm và cứ thế bắn.
“PẰNG... PẰNG... PẰNG... PẰNG...”
Bốn tên lái trong chiếc xe thể thao chịu một cái chết bình yên. Bốn con người
đó, dưới màn đêm đen lộ ra đôi mắt lạnh lùng, trước mắt là máu tanh nồng mà vẫn
không hề nao núng. Động tác nhẹ nhàng, uyển chuyển chưa một lần có động tác dư
thừa nào cả. Rồi, bỗng dưng, một người trong bốn bóng đen lạ đó rút một con dao
ngắn dắt ở phía sau lưng ra ném về phía gần đó và...
“Hự...”
Một tiếng người rên lên, tên bắn tỉa còn sót lại bị mũi dao lao vun vút ẩn hiện
trong đêm, dưới ánh trăng lấp lóa mà lao về phía ngực, đâm thẳng vào tim hắn chết
ngay tại chỗ. Tiếp đó, bốn ánh mắt lạnh đó quay lại, chiếu thẳng về phía Hắc Xà
như chờ đợi gì đó. Chỉ đợi cái gật đầu của anh họ dường như thả lỏng đi tâm trí
mình; ánh mắt đó chuyển động hướng về phía không trung bảo vệ anh cùng những
người trong xe kia. Đạp ga, lùi xe về phía sau đâm thẳng móp đầu chiếc xe đó
cho nó dịch chuyển, Hắc Xà đánh tay lái cua một đường rồi đưa xe lao về phía hẻm
nhỏ bên cạnh.
Khi chiếc xe lao đi mất hút, bốn bóng đen đứng nơi đó cũng theo bóng đêm biến mất
nhường lại không gian đổ nát vứt bừa bãi trên đường. Người ta chỉ nhìn thấy lướt
qua trên bóng nhà của bốn phía Đông – Tây – Nam – Bắc ẩn hiện những bóng đen
không biết có phải là họ hay vật gì đó lướt qua bởi mây đen chuyển động đã che
mờ đi ánh trăng chiếu sáng yếu ớt trên bầu trời kia.
“Họ đang làm gì?”
Đó có lẽ là một câu hỏi lớn. Và đơn giản, câu trả lời chính là hình ảnh trước mắt
tất cả. Đám người săn đuổi Hắc Xà, Bạch Xà, Độc Xà; đám người làm công cho con
người họ gọi bằng “cha” kia đều bị diệt trừ từng chút một. Họ như là những người
mở đường cho chiếc xe của Hắc Xà chạy về bang Vương Xà. Ta thấy, ở chiến trường
của những kẻ nắm trong tay quyền lực và bị quyền lực chi phối này vấy lên là
máu đỏ tươi; giữa trời đen ánh lên những đôi mắt lạnh lùng ám ảnh.
* * *
BANG VƯƠNG XÀ:
Hắc Xà lo lắng đứng ngồi không yên bên ngoài. Trong lòng anh sốt ruột, cảm giác
từ lồng ngực dấy lên những cảm giác không anh như báo trước điều gì đó. Cảm
giác vốn chưa bao giờ sai nên anh càng lo lắng hơn rằng lần này Bạch Xà dù bề
ngoài không bị thương nhưng anh biết rõ hơn ai hết trong lòng cô thương tổn lớn
như thế nào. Lúc đó, bốn bóng đen lạ mặt trong đêm tối bỗng dưng xuất hiện, thấy
Hắc Xà họ nhanh chóng quỳ xuống cùng đồng thanh:
-
Bang chủ!
Hắc Xà nhìn họ, chiếc áo khoác đen từ từ rơi xuống đất, trước mắt anh là bốn cô
gái xinh đẹp, quyến rũ và trưởng thành hơn nhiều so với trước kia lúc còn quấn
quít ở bên Bạch Xà. Ánh mắt họ đã trở nên vững vàng hơn trước, có thể đối đầu với
mọi thử thách cho thấy họ đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nơi đó, đã không thể phá hủy
ý chí của họ, không khiến họ tàn tạ mà đã giúp họ biến thành những cô gái của
ngày hôm nay.
- Đứng
dậy đi - Hắc Xà phất tay.
Bốn cô gái khẽ nhìn nhau rồi cũng đứng dậy. Họ đang định hỏi gì đó bởi không
khí trong bang khá u tịch, trầm lắng như đang xảy ra chuyện gì đó thì cánh cửa
gỗ ngay cạnh bỗng bật mở. Hắc Xà thấy vậy, vội vã bước tới kéo Độc Xà bước ra hỏi:
- Bạch
Xà sao rồi?
Độc Xà ngước lên nhìn anh. Đôi con mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều giờ đây lại ầng
ậc một tầng nước chực trào ra. Nhìn gương mặt của Hắc Xà khiến lòng cô trở nên
mềm yếu, cô muốn khóc thật lớn nhưng lại cố kìm nén những cảm xúc đang dấy lên
mạnh mẽ trong lòng mình này. Bởi vì, đau lắm... nỗi đau đớn mà Bạch Xà đang phải
chịu đựng đây quả đúng là không thể tưởng tượng được. Cô không thể ngờ được rằng
Bạch Xà đã yêu Huyết Xà nhiều tới nhường đó rồi... Hắc Xà nhẹ ôm cô vào lòng, mặc
kệ cho nước mắt cô lăn dài thấm ướt vai mình. Anh vội vã muốn biết tin, anh lo
lắng cho Bạch Xà nhưng lúc này đứng tại đây, nhìn người con gái anh yêu bằng cả
tính mạng mình khóc đau đớn thế này chính là một cực hình với anh. Anh chưa bao
giờ muốn dù là Độc Xà hay là Bạch Xà phải rơi nước mắt bởi bất cứ chuyện gì cả.
Anh biết, đây là lúc anh phải bình tĩnh nhất, nếu không chỉ có Độc Xà đau đớn,
Bạch Xà suy sụp mà cả chính Vương Xà cũng sụp đổ cùng những cố gắng hơn chục
năm qua mà anh đã gây dựng nên.
Sau một lúc, Độc Xà nghẹn nào nói: “Bạch Xà mang thai, đứa bé ba tuần tuổi rồi...
nhưng...”
Nói đến vế sau Độc Xà không có cách nào có thể thốt ra lời được nữa. Còn Hắc
Xà, anh sững sờ với cụm từ “mang thai” mà đứng chết trân tại chỗ. Cụm từ đó
xuyên thẳng vào lồng ngực anh, đau nhói. Nhưng rồi, bất chợt anh lại giật mình,
vế phía sau ngập ngừng của Độc Xà khiến người anh lạnh toát. Níu chặt lấy vai
cô, anh lắc mạnh, vội vã hỏi:
- Bạch Xà làm sao? Đứa nhỏ làm sao rồi?
- Đứa
bé bị sẩy rồi... Dường như Bạch Xà sốc quá, cũng đau khổ quá. Nó như ép đuổi đứa
bé ra khỏi bản thân mình vậy... Nó... nó... Nó mỗi lần khóc là sẽ khóc ra
máu...
Độc Xà nói xong, ngã ngồi xuống đất, bàn chân cô run run không thể kìm nén được
cảm xúc nữa, để cho nước mắt vỡ òa lăn dài trên khóe mi. Nỗi đau đớn thắt từng
cơn lại truyền từ bụng đến toàn thân cô có thể cảm nhận được. Nó là một sự thống
khổ đến tột cùng của tuyệt vọng và hận thù. Bạch Xà – cô đã bị nó nhấn chìm vào
bóng đêm và có lẽ sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ có thể thoát được cả. Chính Hắc Xà
anh cũng đau. Bàn tay chạm vào lồng ngực nãy giờ đang bị đàn áp bây giờ dường
như không thể thở nổi; từ nơi khóe mắt anh đọng lại một giọt nước mắt đau đớn.
Ngũ Tướng Không Ngai vừa về, chính xác là đột ngột bị gọi về nên không biết được
chuyện gì xảy ra. Nhưng khi nhìn thấy người con gái giống Bạch Xà tới kì lạ này
thì cả bốn đều sững sờ. Họ dường như cũng không thể tin vào những gì tai mình
nghe thấy. Nhìn Hắc Xà đau khổ tới cùng cực mà lần đầu tiên họ được chứng kiến.
Họ cảm giác được ngực mình bị thứ gì đó đâm vào nhói lên đau đớn. Họ tự hỏi rằng:
Rốt cục thời gian họ biến mất đã xảy ra những chuyện khủng khiếp tới mức như thế
nào? Là ai? Làm sao lại có thể đẩy được người chị họ luôn ngưỡng mộ tới cùng cực
của địa ngục thư thế? Đang định hỏi rõ ràng mọi chuyện thì cả bốn bị ai đó bịt
miệng kéo đi. Lực kéo mạnh nhưng không hề có hàm ý đàn áp, chỉ là để họ không
thể giãy ra được mà thôi...
TẠI HÀNH LANG:
Dưới ánh đèn mờ ảo, bốn cô gái được thả ra. Ngay lập tức phản kháng lại, xoay
người đánh về phía những người đã ép họ ra đây không chút nương tay nào...
- Vẫn bồng bột như ngày nào - Thanh Long giơ tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay ra đòn của Zin. Ánh mắt nhìn cô, đôi lông mày nhíu lại.
- Chậc, em ra tay thật lạnh lùng đó Rin - Bạch Hổ nắm tay cô, cậu mỉm cười đáp lại ánh mắt lạnh lùng muốn giết người của cô không chút nào sợ hãi.
- Nhóc à, em có biết là trẻ con không được dùng dao bừa bãi không? - Huyền Vũ nở nụ cười hết sức lãng tử đúng với biệt danh “hoàng tử” của mình đoạt lấy con dao ngắn ở tay của Gin.
- Ế...
Ế... Bình tĩnh nào, đừng manh động - Chu Tước giơ tay đầu hàng, ánh mắt nhìn
thanh kiếm của Kil kề trước cổ mình mà chỉ biết nuốt nước bọt. Quả không hổ
danh là trưởng nhóm của Ngũ Tướng Không Ngai, phản xạ nhanh hơn hẳn.
Bốn cô gái nhìn bốn tên đang đầy đắc chí mà cảm thấy bực mình. Họ vẫn vậy, một
năm không gặp vẫn là những tên con trai chả ra gì cả. Hình ảnh trong đầu cả bốn
là những hình ảnh mà ngày đầu tiên chạm mặt họ. Phải, đây không phải là lần đầu
Ngũ Tướng Không Ngai chạm mặt Tứ Thần, là lần thứ bao nhiêu họ cũng không nhớ
rõ nữa. Bởi lẽ, trước khi Tứ Thần về Việt Nam trợ giúp Bạch Xà thì tất cả đã
giao đấu với nhau rất nhiều lần rồi. Lần đầu tiên là thù địch rồi dần dần trở
thành học tập, giúp đỡ lẫn nhau. Tuy nhiên, dù có như thế nào thì hình ảnh bốn
tên đùa cợt cả bốn vẫn còn rõ ở đó. Và nhất là hình ảnh mấy tên mang danh là ám
vệ này mà cứ khi nào màn đêm buông xuống là lại hai tay hai em cười đùa vui vẻ
đến ông trăng trên trời cao kia cũng phải nhíu mày che đi bằng màn mây đen. Chỉ
cần nghĩ tới những việc không vui đó là cả bốn cảm thấy lại khó chịu thôi. Ở với
Bạch Xà từ khi chưa biết gì đến lớn nên cả bốn đều rất ghét những tên đàn ông
có thói trăng hoa không rõ ràng; với họ những tên như thế chính là không đáng
tin tưởng bất cứ thứ gì.
-
Có chuyện gì? - Kil nhíu mi, lạnh lùng hỏi.
Nghe thấy vậy, gương mặt Tứ Thần đột nhiên chuyển biến thành nghiêm túc ngay. Họ
kéo cả bốn ra đây vốn không phải để gây sự hay chọc tức họ cái gì cả mà để ngăn
họ không khoét sâu vào lỗ hổng lớn kia. Vết thương đang âm ỉ trong lòng những vị
“chủ nhân” của họ tốt nhất là không nên bị đào bới sâu hơn, nhất là vết thương
của Bạch Xà. Họ sợ rằng, bây giờ chỉ cần có một thứ gì đó xảy ra thì tim Bạch
Xà sẽ vỡ mất mà thôi. Quen biết và sống cùng Bạch Xà nói lâu thì chưa phải là
quá lâu nhưng thời gian hợp tác, hiểu biết nhau thì có lẽ là họ quá đủ hiểu rồi.
Phải, họ đủ hiểu rõ những hỉ – nộ – ái – ố trong cảm xúc của cô. Cô là một người
con gái tự do như chú bướm xinh đẹp bay trên bầu trời trong xanh kia. Nhưng khi
chú bướm đêm đó phải lòng hoàng tử hắc ám chính là sẽ yêu anh, coi trọng anh tới
tận tâm mình tuyệt không bao giờ thay đổi. Chính vì vậy, khi bị phản bội, bướm
đêm sẽ đau đớn lắm, đôi cánh xinh đẹp đó sẽ bị rách và có khi mãi mãi sẽ chẳng
bao giờ lành được cả.
Đặc biệt, trong tình yêu sẽ chẳng bao giờ có lối thoát nào cho sự đau đớn của
phản bội cả. Tận mắt họ chứng kiến cảnh Bạch Xà đâm Huyết Xà – chủ nhân thực sự
của mình mà họ không khỏi đau thay cho cả hai. Máu Huyết Xà chảy tí tách xuống
đất cũng là lúc máu nơi khóe mắt Bạch Xà rơi xuống nền đất lạnh. Sau đó, hai
viên đạn Huyết Xà đỡ cho Bạch Xà kia cùng những vết thương trước đó không thể
gượng dậy được nữa. Họ tin, đau đớn nơi vết thương kia không thể bằng vết
thương trong tim được. Tim chết, cũng bởi vì tình yêu đó không thể nào xoay
chuyển được, vận mệnh vẫn chính là đi theo guồng quay của bánh xe đó.
Hơn nữa, chứng kiến cảnh Bạch Xà bây giờ cuộn mình lại trong chăn. Thân hình cô
lạnh buốt, đau đớn thấu tận từ tim gan ra ngoài. Đau, nó đau tới mức khiến cô
phải nghiến răng cắn bật máu môi mình. Máu tanh lan tỏa từ môi thấm sâu vào nội
tạng của mình, nước mắt máu cứ thế rơi mãi rơi mãi bất tri bất giác cho dù cô tỉnh
hay ngất đi. Đau hay là hận có lẽ thời điểm này Bạch Xà chưa rõ nhưng rồi sau
đây sẽ như thế nào? Ai có thể biết được đây? Nhưng, có lẽ cả Bạch Xà và cả Huyết
Xà đều không thể biết được rằng họ đã mất giọt máu đầu tiên – kết tinh tình yêu
của mình. Và, nếu như Huyết Xà biết được sự phản bội của anh đã giết đi chính đứa
nhỏ của mình thì họ tự hỏi rằng liệu anh sẽ ra sao đây? Đứa nhỏ này, chính là
điều mà không ai có thể ngờ tới được.
Câu hỏi mà ta cũng không thể giải đáp rằng: Huyết Xà hiện tại đang ở đâu? Anh
còn sống hay đã chết?
Nỗi đau mất con, nỗi thương mất người yêu, nỗi bi ai bị phản bội... Bạch Xà phải
một mình gánh vác trên đôi vai gầy yếu; cô phải chống đỡ thế nào đây?
...
Nghe Tứ Thần kể lại đầu đuôi mọi chuyện, từng câu từng chữ mà cũng là từng giọt
nước mắt của Ngũ Tướng Không Ngai khẽ rơi theo. Họ không thể nào ngờ được rằng
chỉ với từng ấy thời gian thôi mà có thể xảy ra nhiều chuyện tới mức như thế.
Phải làm sao đây để Bạch Xà mới có thể vượt qua được chuyện này. Nếu được, họ
cũng muốn giúp Bạch Xà gánh vác bớt nỗi đau này nhưng họ hiểu tâm bệnh chỉ có
thể để tâm dược chữa khỏi mà thôi. Mà tâm dược ở đâu đây? Làm sao nếu tâm dược
lại chính là những người gây ra tất cả nỗi đau đớn đó? Nỗi đau nối tiếp nỗi
đau, thương tổn nối liền thương tổn, sẹo mới rạch lên sẹo cũ liệu tới bao giờ mới
có thể lành được vết thương cũ cùng mới đó đây?
- Tại
sao?... - Ngũ Tướng Không Ngai chỉ nghẹn ngào thốt ra được câu hỏi đó mà thôi.
Và đó cũng là câu hỏi mà tất cả con người ở đây đều muốn hỏi.
Tại sao Huyết Xà lại phản bội?
Huyết Xà giờ đang ở đâu?
Tại sao Bạch Xà lại là người chịu một mình nỗi đau này?
Tại sao tất cả lại đổ lên đầu một cô gái nhỏ bé như cô?
...
Câu trả lời chỉ có thể nói chính là nợ cha con trả mà thôi. Đó chính là cái oan
và cũng là cái oán mà những đứa con Bạch Xà – Huyết Xà – Độc Xà – Hắc Xà phải
chịu...
* * *
Bạch Xà cứ thế khóc rồi lại thiếp đi, ngủ dậy là lại thẫn thờ. Quan sát cô, tất
cả đều cảm thấy lòng mình dấy lên một nỗi chua xót không thể nào nói lên lời bằng
những từ ngữ đơn giản được. Tất cả chỉ có thể áp dụng cấm tất cả buôn chuyện,
né tránh tất cả chủ đề có liên quan để tránh cho Bạch Xà nghe thấy rồi càng
thêm đau lòng mà tổn thương cô.
Hôm nay cũng như những ngày qua kia, thời gian để Bạch Xà ổn định tâm lí của
mình. Hắc Xà và Độc Xà thay phiên nhau chăm sóc cô. Bởi lẽ, Bạch Xà bây giờ chỉ
như một con búp bê xinh đẹp nhưng vô tri, vô giác, đến gương mặt cũng cứng đờ
không chút cảm xúc nào chỉ trầm lặng nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn về phía xa. Rồi,
lại vô thức khóc ra máu, vô thức nín lặng để lại trên gò má vệt máu khô mà nhìn
vào ta không khỏi cảm thán.
Đẩy cửa, Hắc Xà bước vào nhưng rồi lại sững sờ. Bạch Xà nhìn bàn tay khắc sâu
hình xăm con rắn đỏ cuốn quanh ngón áp út chằm chằm. Nhưng, hơn hết là bàn tay
kia cầm con dao sắc nhọn như đang muốn chém đứt ngón tay đó vậy. Từ hai khóe mắt
cô, nước mắt máu lại khẽ lăn, rơi xuống bàn, xuống cánh tay...
- Dừng
lại...!
Hắc Xà hét lên, anh vụt chạy về phía Bạch Xà giữ lấy tay cô. Bạch Xà quay lại,
ngước mắt nhìn anh, miệng run rẩy, giọng vì lâu ngày không nói mà trở nên khàn
khàn nói:
-
Anh... Buông... Buông em ra...
Từ ngày đó đến giờ, đây là lần đầu tiên Bạch Xà có ý thức và nói ra tiếng nói của
mình. Nó khiến Hắc Xà vui sướng nhưng cũng đớn đau hơn. Giọng nói yếu ớt, khàn
khàn phải cố gắng lắm anh mới nghe rõ được cô nói gì. Hắc Xà nhìn cô, kìm lòng
không được mà ôm cô em gái nhỏ bé này vào lòng; anh muốn ôm thật chặt bởi nhìn
cô bây giờ như sắp vỡ tan biến thành cát bụi bay mất khỏi anh vậy. Anh thực sự
không biết mọi chuyện bây giờ đang đi theo chiều hướng này là đúng hay là sai nữa.
Khi lại làm cô thương tổn đến mức này, đáng nhẽ, anh không nên ích kỉ như vậy
mà đồng ý, đáng nhẽ anh nên ngăn cản chuyện này xảy ra. Qua bao nhiêu chuyện, rốt
cục đến cuối cùng người chịu nhiều đau khổ nhất chính là Bạch Xà.
-
Linh, xin em... anh xin em đừng thương tổn mình nữa.
Bạch Xà không nói gì, chỉ tựa người vào ngực anh. Nơi ngực anh đó thực ấm nhưng
lại không còn là hơi ấm quen thuộc, hơi ấm cô cần như trước đây nữa. Hơi ấm đó
dịu dàng lại nồng nhiệt và ngọt ngào hương vị nam tính chứ không dịu dàng, tươi
mát ấm áp, nhẹ nhàng như thế này. Nó... đi đâu mất rồi mà cô không thể nào tìm
được?
Siết chặt tay, ôm anh để cảm nhận chút hơi ấm không phải là của mình, hơi ấm vớt
vát dành cho mình. Bạch Xà cô lấy hơi ấm đó sưởi ấm thân thể lạnh ngắt của mình
mà không thể nào được; hoàn toàn vô tác dụng. Cuối cùng, Bạch Xà rơi khỏi anh,
bàn tay bám lấy cánh tay anh làm điểm tựa cho thân thể bây giờ không một chút sức
sống của mình. Bỗng nhiên, Bạch Xà ngẩng lên nhìn anh mỉm cười, nói:
-
Anh! Em muốn luyện Song Xà.
Hắc Xà nhìn cô. Anh biết cách này hay cách nào khác thì Bạch Xà vẫn sẽ đẩy bản
thân vào trạng thái tự hủy. Đôi môi kia lâu lắm mới nở nụ cười nhưng lại làm
anh xót xa, bởi vì ánh mắt kia mất đâu rồi sự long lanh để nơi kia biến thành vực
sâu không điểm dừng vô hồn vô cảm. Những vì sao lấp lánh, bầu trời sao trong
ánh mắt kia biến đi đâu mất ở phương trời nào rồi? Anh làm sao để có thể tìm lại
đây? Cho dù phải nhặt từng ngôi sao nhỏ để trả lại trời sao nơi ánh mắt kia anh
cũng nguyện làm cho dù phải mất bao ngày, bao tháng, bao năm cũng không sao cả.
Chẳng qua, người làm được chuyện đó có lẽ sẽ chẳng phải là anh mà thôi. Anh dù
có cố gắng tới mức nào cũng không xua tan đi được mây đen vần vũ trong ánh mắt
kia. Anh biết rất rõ.
-
Xin anh đó... Anh...
Bạch Xà khuỵu người, quỳ xuống trước mặt anh. Mặc cho ánh mắt anh rung động, bối
rối không biết phải làm như thế nào, Bạch Xà cứ như vậy quỳ trước mặt anh không
chịu đứng dậy nếu anh không đồng ý. Thực ra Hắc Xà không phải là không đồng ý
mà là không thể đồng ý được. Nếu Song Xà mà có thể luyện được một mình thì anh
đã luyện từ lâu rồi chứ không cần ai cả và nó cũng chẳng còn mang cái tên Song
Xà làm gì. Vì sao ư? Vì Song Xà là sự kết hợp giữa vô và tình. Tình của anh với
Bạch Xà không đủ nên mới không thể luyện được với nhau. Bạch Xà là vô hình
nhưng anh là hữu hình, Độc Xà cũng là hữu hình nên không thể hòa hợp. Chưa kể,
về tình thì hiện tại tâm trí Bạch Xà cực kì rối loạn, hoàn toàn không ổn mà
không có Huyết Xà ở nơi đây nên rất nguy hiểm. Anh sợ rằng, Song Xà sẽ nuốt chửng
Bạch Xà và nhấn cô vào giấc ngủ vùi mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy nữa.
-
Anh! Em sẽ làm được.
...
Màn đêm buông xuống, Hắc Xà đừng ngoài hành lang ngẩng mặt, nhắm mắt trầm ngâm
theo đuổi thứ gì đó. Anh không biết anh làm những chuyện này liệu có cứu vãn được
gì không hay đến cuối cùng vẫn chỉ là vô nghĩa thôi nữa. Anh muốn ngăn cản tất
cả mọi thứ nhưng quả thực con đường đi phía trước chỉ có thể có một và cũng
không thể quay lại được bởi phía sau lưng là hố sâu không thấy đáy cùng rừng rậm
u tối bạt ngàn sương mờ. Vì hận thù là thứ không thể tránh khỏi và cũng là thứ
chất kích thích gây nên mọi tai ương này nên cũng chỉ có nó mới có thể giải quyết
được mà thôi. Chắc chắn rằng, khi mọi thứ kết thúc cũng là lúc tất cả bị đẩy đến
tận cùng của bi ai.
Bóng đen vụt xuất hiện phía sau anh. Làn gió nhẹ khẽ thổi qua bay bay tà áo
anh. Không ai nói gì cũng chẳng có tiếng động nào phát ra cả; họ cứ thế chống
tay quỳ đợi anh lên tiếng và cũng như anh đang suy nghĩ thứ gì đó...
- Sao rồi?
- Dạ,
đã thoát ạ - Một người trong đó lên tiếng.
Những người kia như muốn hỏi gì đó nhưng rốt cục lại thôi. Không gian lại chìm
trong im lặng chỉ có gió, có mây đen, không trăng không sao và không hương
tình. Mãi một lúc sau, dường như không thể không hỏi được mà một người đứng lên
nói:
-
Bang chủ, tại sao lại làm vậy? Cả chủ nhân và phó bang đều...
Hắc Xà từ từ mở mắt. Trong ánh mắt đó đong đầy mệt mỏi cùng bi thương. Hỏi anh?
Chính anh cũng không biết nữa người kia anh đã không thể ngăn cản được vậy anh
còn làm được gì. Nhìn về phía mặt trời, anh tự hỏi rằng có lẽ Bạch Xà sẽ mãi
mãi không bao giờ biết được ý nghĩa của cái tên Huyết Xà mà cô biết. Không phải
là một con rắn sát thủ đầm mình trong máu tươi của kẻ địch; mà là con rắn vùng
vẫy trong chính vũng máu của mình đang chảy ra từ thân thể. Anh muốn hỏi ông trời
rằng: Đây có phải là định mệnh hay không? Thở dài anh quay lại nói:
- Tứ Thần, chuyện Bạch Xà sẩy thai tuyệt đối không được nói. Rõ chưa?
- Tại sao? - Thanh Long nhíu mày. Chuyện này nêu giấu thì thực sự hậu quả về sau này rất khó lường.
- Mọi
chuyện ta sẽ chịu trách nhiệm. Không được cho ai biết, kể cả Bạch Xà. - Hắc Xà
liếc mắt nhìn tất cả, ánh mắt lạnh lùng quét qua cả bốn đầy đe dọa.
Tứ Thần cảm nhận rõ được một áp lực lớn như một sức nặng của tảng đá vô hình đè
lên vai mình. Họ bất giác không rét mà run. Đây có lẽ là lần đầu tiên Hắc Xà sử
dụng quyền năng của “chủ nhân” của mình để gây áp lực đối với Tứ Thần. Và đây
cũng là lần đầu tiên anh lạnh lùng như thế đối xử với họ. Cả bốn nhìn anh nhưng
không nói gì nữa cả, chỉ gật đầu đồng thanh nói: “Rõ!” rồi vụt biến mất trong
màn đêm.
Quay người lại, hướng mắt lên nhìn bầu trời một mảng đen kịt. Ngày hôm nay, nó
đen tối như những ngày tiếp đó vậy. Anh siết chặt nắm đấm, khẽ nói:
-
Cha! Tất cả mọi chuyện đến như thế này ta sẽ không bao giờ tha thứ cho người.
Trong màn đêm, tiếng ai đó lặng lẽ khóc vang lên. Máu ai đấy cứ rơi mãi không
ngừng nghỉ. Ở nơi phương xa nào đó, người đó vẫn trầm mê trong kí ức xa xôi cho
dù trái tim đã ngừng đập. Nụ cười kia chính là không hối hận không từ bỏ cũng
không buông xuôi.!