Hàn Mặc Tử anh tôi - Chương 4 - Phần 3
4. THƯƠNG THƯƠNG
Anh Trí vốn mơ ước một mối tình nguyên hương trinh bạch, mà cho đến bây giờ anh cũng không gặp được. Anh đã đi tìm và đã thất bại trong mối tình đầu bị ngăn cách chỉ vì mây và gió không cùng bay theo một chiều.
Những khi vô vọng, với ác bệnh hoành hành, anh vẫn còn bám vào sức tưởng tượng để tìm cho kì được.
Bằng tâm tư, bằng thần phách, anh đùa với Trăng, ngủ với Trăng, chu du trong quỹ đạo thần tiên.
Nhưng Trăng cũng tan vỡ:
Gió rít tầng cao, trăng ngã ngửa
Vỡ tan thành mảnh đọng vàng khô
Ta nằm trong vũng trăng đêm ấy
Sáng dậy điên cuồng mửa máu ra
Có khi Trăng chỉ còn một nửa:
Hôm nay có một nửa Trăng thôi
Một nửa Trăng ai cắn vỡ rồi
Thất vọng, anh quay về với Hồn, đi chơi với Hồn, tìm ở nơi Hồn một hình ảnh ước mơ. Nhưng Hồn chỉ thể hiện được người Anh, cũng đau đớn sượng sần, cũng thổn thức như Anh:
Tôi đau vì rùng rợn đến vô biên
Tôi dìm Hồn xuống một vũng Trăng êm
Cho Trăng ngập Trăng dồn lên đến ngực
Hai chúng tôi lặng yên trong thổn thức
...
Hồn là ai, là ai tôi không hay
Dẫn hồn đi ròng rã một đêm nay
Hồn mệt lả còn tôi thì chết giấc
Thế là cả Trăng và Hồn không mang lại ước mơ đích thực. Anh bơ vơ, càng bơ vơ hơn trôi dạt vào bến bờ mộng và thực.
Và Anh cố giảng giải mối tình say mê đó:
Tôi đang say tình, say Trăng, say người thục nữ
Tình còn tiết ra ở đầu mày cuối mắt, trên môi
Tình thoát ra ở điệu nhạc, mênh mang, trong bờ bến chiêm bao, yếu đuối run rẩy trước làn gió ngọt ngào.
Tình tiết ra theo tiếng hát của chim non, phối hiệp với sóng điện không gian...
Khi ngòi bút tôi đã thấm nhuần ý nghĩ cao cường, truyền sang bởi điện tinh truyền của trí tuệ, tôi phơi lên mảnh giấy thanh sạch này, tình cảm nóng ran, tràn trề và thầm lặng.
Hỡi quý nhân, người có nghe thấy đến gì mới lạ, tinh khôi, reo lên, hiện lên và sử linh tư tưởng của người...
Người thấy gì trong ánh sáng? Một chất cao quý thanh khiết, trăng hơn hàm răng của người đẹp.
Thôi!
ĐỪNG CHO LÒNG BAY XA
Thượng thanh khí, tiết ra nguồn tinh khí
Xa xôi dời trăng mọc nước huyền vi
Đây miên trường, đây vĩnh cửu đề phi
Cao cao vượt vời hai hàng bóng vía
Trời nhật nguyệt cầu vồng bất tứ phía
Ôi! Hoàng Hoa, hồn phách đến nơi đây.
...
Sang chơi thôi, sang chơi thôi, mà ai?
Thu đây rồi bước lên cầu Ô Thước
Sao? Vàng sao, rơi đầy trên sông nước
Đừng ngửa tay mà hứng máu trời sa
Thôi! Kẻo về đừng cho lòng bay xa.
...
Tiếng huyền địch gò theo tia yến nguyệt
Đẩy đưa dài, hơi ngào ngát trâm anh
Thân không tan như bào ảnh hư vô.
Như có ma lực vô song đưa tôi đến bờ huyền diệu
Đêm nay là đêm hào hoa, nên mùa trăng bát ngát
Giờ bốn phương thôi cầu nguyện mà lòng tôi rạo rực lên cảm hứng.
Hễ là hơi khói càng nhẹ, hơi trăng càng trong, thì hơi thở của tôi càng thơm tho không khác gì một mùi hương.
Chiêm bao rã rời trong khi ánh sáng sự thực dọi tới như:
TÌNH HOA
Tứ rung rung cho quá trí dật dờ
Rồi bay từ diệu vợi đến xanh mơ
Từ bên ngọc dời sang châu Dủ Lý
Từ Minh Triết lần lần theo ý chí
“Bây giờ ngoại cảnh và nội tâm đều hòa rung lên như nhịp Tiêu thiều, thanh bai”
Và thơ Anh dâng lên trong:
VẦNG TRĂNG
Hãy nâng lên, nâng lên chút nữa
Sáng thơm tho như ánh ngọc hừng đông
Nhưng cao quá và càng lên dữ quá
...
Bao nhiêu tơ chuyển được tiếng thơ bay
Êm êm hơn, đừng cho xanh lờn lợt
E so le ý nguyện giữa đêm nay.
Rồi anh viết về chiêm bao:
Từ sự thực đó đi tới bào ảnh, từ bào ảnh đi tới huyền diệu, và từ huyền diệu tới chiêm bao. Mông lung trùm lên sự vật, và cõi thực bị ánh sáng chiêm bao vây riết.
Tôi gặp nhiều người lạ, cũng như tôi chưa từng thưởng thức những mùi hương quý trọng. Ở chỗ này không biết là chỗ nào...
Có khi thần phách của tôi đến rã rời đê mê, vì đột nhiên có đôi môi người đàn bà nào cọ vào môi tôi.
“Tôi cảm thấy khoái lạc vô biên...” và Anh kể lại trong:
DUYÊN KÌ NGỘ
Mải vui tìm cánh hoa trên cánh bướm
Ai đưa ta lạc đến nước non này
Mùi cỏ lạ thơm như mùi nhụy chớm
Cùng tiếng tiêu đồng hợp sức nồng say
Đến đây rồi ta mơ niềm hận cũ
Đã bao năm, nào thấy bóng giai nhân
Hoa lá bỗng xôn xao tìm lấy thú
Trong khi này lừng lẫy nhạc tường vân...
Trong bối cảnh lạ lùng này thì Thương Thương xuất hiện mơ hồ trong mộng và thực của anh Trí, như một nàng tiên.
(Thương Thương nàng chỉ là một cái tên mà Trần Thanh Địch, bạn anh bắt gặp đâu đó giữa mây trời để giới thiệu với Anh).
Mối tình kì diệu với Thương Thương đã làm cho thơ Anh trong tập “Duyên kì ngộ” trở thành bất hủ.
Một mối tình huyền hoặc mà anh đã sống hoàn toàn như thực trong cõi mộng bao la, với sức tưởng tượng phong phú lạ lùng chỉ dựa vào các bức thơ ngụy tạo, nhưng tình tứ say sưa để rồi anh nghe được cả suối reo, chim hót, cả gió núi thông ngàn, dìu dặt như tiêu thiền phảng phất hoàn nhập vào thơ anh, thành bản nhạc tuyệt vời rung cảm...
Ôi chao! Mê toàn thân như khoái cẩm
Như đêm xuân uống phải rượu Quỳnh tương
Không đâu mà có điều chi vừa chạm
Đến tâm linh để báo hiệu phi thường...
Và hình như có môi đàn bà nào vừa lướt qua môi anh... rồi tiếng ai từ xa đưa lại...
Mây bay theo với mây bay
Mình sao ra nước non này mà chơi
Sáo ơi, dìu dắt chơi vơi
Buông mau âm điệu để rời nhân gian
Nắng cao, ý muốn tràn lan
Ở đây vắng vẻ cây ngàn suối reo...
Và tiếng gió rì rào:
Chim ơi, hót khúc tương giao
Có người thục nữ lần vào thiên thai
Không gặp ai, chửa gặp ai
Duyên còn ngậm kín tình hoài miên man
Tiêu dao đến nỗi bẽ bàng
Đi trong hiu quạnh gặp toàn bơ vơ
Suối reo lên:
Ồ sự lạ, đã muôn đời thế kỉ
Đất Linh Sơn in dấu vết phàm nhân
Ta reo lên với đàn thông rủ rỉ
Cho lay bay tình tứ ở xa xăm
Suối lại reo khi bóng dáng nàng tiên xuất hiện:
Hay a! Người lụa sông Tầm
Ai dan, ai dủi đến gần gần tiên
Ở đây có suối Đoàn viên
Có cây phối hợp, có duyên ngọc vàng
Nước ta trong trắng ơi Nàng
Đọ xem trinh tiết có phần thanh cao
Nàng tiên:
Ôi chao! Thơ ngầm bay trong giải nắng
Lồng vào trong xiêm áo mỏng manh sao
Tiếng ai cười vang lên trong im lắng
Khiến lòng ta hồi hộp biết dường bao
Chim phụ họa:
Tiếng tiêu nào từ phương xa bay vẳng
Tiếng thanh thanh mà rất mực tương tư
Tiếng tiêu:
Ta là khúc phượng cầu hoàng năm trước
Đem ân tình trải khắp cả trời duyên
Cho Quân Thụy lấy nàng Thôi thuyền quyên
Nàng:
Em là Trần Thương Thương
Ngụ ở bến Tầm Dương
Đi tìm chàng thi sĩ
Trong pho sách kim cương
Thi sĩ:
Em là Trần Thương Thương
Anh là Hàn Mặc Tử
Không phải cách âm dương
Có khi còn hội ngộ...
Chim hót:
Hỡi ôi! Người tục khách tình
Đến đây nhìn sững cho mình thêm ghen
Má ơi má núng đồng tiền
Môi sao, ướt đỏ ta thèm biết bao
Nắng ơi, nắng có lên cao
Làm sao da thịt hồng hào thế kia
Mùi thơm ai nỡ bay lìa
Xem duyên tác hợp rồi về mà đang
Thi sĩ:
Thương Thương em, trời cho ta kì ngộ
Nói cho ra thần diệu của vàng bay
Đôi nhụy thắm in trên màu rực rỡ
Đây đôi chim gù gật với niềm say.
Nàng:
Tất cả là trân châu vô giá
Dành cho anh riêng hưởng hạnh phúc này...
Và đã có một khoảng thời gian nào đó, dù là ngắn ngủi, Hàn Mặc Tử cũng đã sống đầy đủ những ước mơ của mộng đẹp. Anh viết:
Non nước tâm tình rộng bốn phương
Để em làm nhạc, tôi làm hương
Đêm nay đại yến Lâm xuân cát
Điêu Thuyền đàn khúc Tề tuyên vương
Xong rồi, đôi ta qua Đào nguyên
Em làm rượu ngọt, anh làm men
Tiên cố không đợi không duyên mời mọc
Say thôi gò má đỏ rần lên
...
Nàng:
Tình quân hỡi, muôn năm em chỉ muốn
Sống bên anh cho thắm đượm tình yêu
Mùa xuân em sẽ rất nhiều hoa bướm
Bởi thơ anh tô điểm đẹp trăm chiều
Thi sĩ:
Gặp em đây, khác gì trong giấc mộng
Biết làm sao cho thỏa hết tình thương
Tiếng lòng anh vẫn luôn luôn đồng vọng
Luôn luôn reo kêu gọi đến tình nương
Chỉ có em làm thơ anh mãnh liệt
Tình anh vang như luồng gió van lơn
Chỉ có em lòng anh yêu tha thiết
Yêu điên cuồng không một phút nào hơn
Nàng:
Nói làm chi, những câu mê sướng quá
Nói những câu khờ dại cả người em...
Phải chăng anh tài hoa cao trọng lắm
Đã bao lần thét tiếng ở đền vua
Bao lời ngọc đắm say, lời ngọc thắm
Bao giai nhân hâm mộ tấm tình thơ
Chim hót:
Ôi chàng kia! Thực ra chiều phong vận
Hãy nghe ta cao hót khúc bình an
Tiếng tiêu:
Song le nàng vẫn luôn luôn cách biệt
Bến Ô Giang lành lạnh khóc Sâm Thương
Ta vẫn còn ngân bao lời tha thiết
Trong nắng mai dìu dặt mối sầu vương.
Trong hạnh phúc no đầy, Hàn Mặc Tử linh cảm có ngày cách biệt: “Thinh không tan như bào ảnh hư vô”, anh viết:
Lá muôn năm còn no trong khoái lạc
Anh còn run cho đến phút chia li...
Bây giờ đây khóc than niềm li hận
Hỡi Thương Thương người ngọc của lòng anh
Ta nhìn em với bao lời ta thán
Khiến hoa, chim nghe được cũng không đành
Nàng:
Người mộng hỡi, từ nay ta mới biết
Sao thơ anh nhuộm toàn màu li biệt
Rên không thôi, nức nở cả ban đêm
Nói chi anh những câu buồn xa cách
Đoàn viên đây còn nắm chắc trong tay
Yêu nhau thôi, nguồn thơm chan chứa mạch
Cho em lau mắt lệ thế niềm say...
Thi sĩ:
Than ôi! Hỡi lời biệt li chan chứa
Anh sắp đi rồi hai hàng lệ ứa
Cả đau thương dồn dập xót tâm bào
Khi xa em đã bao lần vọng tưởng
Mơ trong mơ làm hoảng hốt đêm trăng
Nàng:
Em quyết níu với bao tơ nắng dịu
Níu thơ anh và níu cả hồn anh
Hoa cỏ sẽ làm ơn theo chứng kiến
Biệt li nào rứt được mối thâm tình
Thi sĩ:
Anh chỉ ngó say em trong chốc lát
Để hồn thơ rào rạt với mây bay
Gần bên em để hưởng bao khoái lạc?
Thưa em không, anh đâu dám mê say
Một mai kia ở bên khe nước ngọc
Với áo sương anh nằm chết như trăng
Không nhìn thấy nàng tiên mò đến khóc
Đến hôn anh và rửa vết thương tâm
Tiếng tiêu đuổi theo văng vẳng:
Bến Ô Giang còn lâm li khúc hát
Trong sương bay gởi nỗi buồn tiêu tao.
Bỏ nàng đi để hồn ta man mác
Ta theo nàng von vót lắng trên cao...
“Duyên kì ngộ” là một thiên tình sử tráng lệ nhưng bi đát mà người đời sau vẫn còn nhắc nhở.
Thương Thương, hai tiếng thoảng bên tai
Như lời thầm thỉ hẹn yêu ai
Lâng lâng hồn phách theo vào mộng
Để viết nên trang đẹp tuyệt vời
Ai đưa tiên nữ đến vùng đau
Nghe tiêu dìu dặt suối hòa reo
Ôm trăng say chết bên bờ mộng
Chờ gió ngàn phương gọi đón nhau
Nơi đây hò hẹn tuổi trăng thơ
Sóng nước trùng dương gởi ước mơ
Cô nàng tiên nhỏ đi mô mất
Bỏ mặc thi nhân đợi dưới mồ.
*
Cuộc tình của Hàn Mặc Tử với nàng Thương Thương “tiên” bị gián đoạn tức tưởi vì gia đình Thương Thương “đòi” xin anh ngưng lại nguồn hứng cái tình thơ xao xuyến đó và đã cảm thấy bị ngợp rồi.
Anh nhã nhặn vui lòng chấm dứt, giữa lúc anh đang sáng tác một vở kịch thơ “Quần tiên hội”, một cuộc gặp gỡ khác trong cảnh Bồng lai, mà anh nhờ cải trang thành tiên nữ để đi lọt vào “chiều thứ thư của thế giới có bốn mùa xuân cả bốn.”
Cũng như Đương Minh Hoàng du Nguyệt điện với Dương Quý Phi hay Orphe xuống địa ngục tìm lại Eurydyce trong thần thoại, mà trong bài “Chiêm bao” và sự thực, anh đã mơ hồ chứng minh là có thực.
Anh viết: “Có hay không, hư hay thực là những huyền ảo chập chờn trước mắt.”
Và, anh đã sống trong mối tình huyền ảo chập chờn với Thương Thương mà “Duyên kì ngộ” đã ghi lại những hình ảnh tuyệt vời rất thần tiên đó.
Giấc mộng qua đi, anh lại trở về với thực để chê trích đời thường tầm thường quá, không hiểu được anh.
Anh phân trần:
NÓI TIÊN TRI
Ta muốn làm quen phong vị mới
Sao người trưởng thượng nói tiên tri
Chơi cho rất mực tài hoa ấy
Để thấu tai người áo cổ-y (quan lớn)
Bao giờ lời hát tan ra nhụy
Mới biết duyên ngầm ở Quý Phi
Bao giờ ai hòng hỏi hương báu
Ngoài cõi tâm tư sẽ lỗi nghi
Chắc đâu di lụy cho nhân quả
Thôi cứ say mèm với nữ nhi
Đời không có ngọc trong pho sách
E hết khôi nguyên ở Phượng Trì
Không, không, thánh chúa mê nhan sắc
Quên màu trang điểm ở Kinh Thi
Có tôi vô sự trong thiên hạ
Cưới hết thuyền quyên tuổi dậy thì
Tương tư ai thiếu bao nhiêu lệ
Cứ khóc cho hoàn mộng biệt li.
Thương Thương, cho đến nay cái tên đáng yêu đó chỉ là một thứ trò đùa tao nhã, không ác ý của một gia đình thượng lưu, mà người bạn tâm giao của Hàn Mặc Tử đã mở cho anh một chân trời mới để xem thiên tài anh dẫn đưa đến đâu.
Người bạn đó đã thành công lớn với sức tưởng tượng vô cùng phong phú và đa dạng của Hàn Mặc Tử.
Vì vậy, những tác phẩm xuất phát từ mối tình Thương Thương đã đưa tên tuổi Thương Thương gắn liền với tên tuổi Hàn Mặc Tử, sáng chói trong lịch sử thi văn của đất nước.