Dục vọng chiếm hữu - Chương 33 - 34
Chương 33
Ngày hôm sau, trời còn
chưa sáng, Từ Du Du đã để lại cho Lưu Đông Khải một mảnh giấy nhắn, rồi đeo ba
lô, cầm ô lén lút ra khỏi khách sạn.
Không phải cô không muốn chào tạm biệt, chỉ là cô không nghĩ ra lí do đột ngột
bỏ đi. Hơn nữa, ánh mắt Lưu Đông Khải nhìn cô ngày càng nồng nàn, đã từng phải
chịu đựng một người đàn ông điên cuồng, sao cô lại không hiểu tình ý trong ánh
mắt ấy? Điều này cũng khiến cô như ngồi trên lửa, và cũng là một trong những
nguyên nhân cô bỏ đi.
Cả cuộc đời cô… liệu có thể không còn chút vướng bận nào mà yêu một người đàn
ông? Cô thật sự rất ghét sự biệt li. Cô lưu luyến nhìn biển báo của khách sạn,
thứ mà cô vẫn xoay đi lật lại hằng ngày. Nếu có thể, cô thật sự muốn ở lại cổ
trấn này cả đời, sống một cuộc sống không cạnh tranh hơn thiệt.
Những hạt mưa bụi đã rơi khỏi bầu trời u ám, gội sạch những viên gạch đá trên
đường. Bóng tối phủ lên cổ trấn một vẻ u buồn, tiếng nước nhỏ tí tách càng cho
thấy rõ vẻ tĩnh lặng, chiếc ghe lững lờ trôi ven sông.
Trong con ngõ hẹp lạnh lẽo, có chú chó nhỏ không biết của nhà ai đang ngồi dựa
vào ghế trúc dưới mái hiên, nghiêng đầu nhìn cô gái bước đi trong mưa.
Gạt lọn tóc ướt dính trên má, cô thầm cười khổ, so cô với nó, ai mới giống chó
mất chủ đây?
Sau khi ra khỏi trấn, cô không đi lên đường cái mà lại chui vào con đường đất
nhỏ sau rừng trúc.
Vào rừng trúc, cô đến cạnh một hòn đá lớn, cố hết sức đẩy nó ra, rồi móc lấy
cái muôi cơm từ trong ba lô để đào xới chỗ đất ẩm ướt. Chỉ trong chốc lát, một
cái túi đã được lấy ra, túi giấy được bọc bằng ba lớp ni lông.
Trong túi chính là số tiền cô bán đồ trang sức, còn có cả chứng minh của cô.
Nghĩ đến vẻ mặt thương hại của Lưu Đông Khải lúc biết tình cảnh thê thảm của
mình, cô chợt có cảm giác phạm tội.
Nếu sớm biết ông chủ khách sạn là người lương thiện như vậy, cô tuyệt đối không
lừa anh.
Mở túi ra, mọi thứ bên trong vẫn còn nguyên. Chứng minh thư ghi rõ hai chữ “Hứa
Triển” nhưng lại khiến cô có cảm giác xa cách. Đã bao lâu rồi chưa có người gọi
tên cô?
Giờ khắc này, cô gái ở nơi đất khách quê người lại có cảm giác như đã cách cả một
thế giới. Không biết giờ này mẹ và em trai thế nào? Còn cô, tiếp theo đây nên
đi đâu?
Từ Du Du - cũng chính là Hứa Triển, dưới ánh bình minh lờ nhờ, trong màn mưa lạnh
lẽo, nắm chặt lấy chiếc túi, ngồi xổm dưới đất, vùi mặt vào đầu gối và khóc dấm
dứt, tiếng nức nở khe khẽ bị tiếng mưa rơi át đi.
Giải tỏa hết nỗi lòng nghẹn ứ, Hứa Triển biết mình còn phải tiếp tục con đường
phía trước.
Thu dọn mọi thứ, cô lập tức đeo ba lô và ra đường cái.
Đi thêm một đoạn đường nữa thì sẽ có một trạm xe, cứ sáu giờ sáng sẽ có một
chuyến xe lửa.
Đáng tiếc, kế hoạch không thắng được thay đổi bất ngờ.
Hứa Triển vừa ra đến đường cái đã có một chiếc xe tiến tới.
Xe vốn đã đi qua, nhưng bỗng nhiên phanh gấp rồi lùi lại, một cái đầu thò ra từ
cửa sổ.
“Cô gái nhỏ, trùng hợp thế, chúng ta lại gặp nhau rồi. Em đi đâu đây? Lên đi,
anh chở em một đoạn!”
Hứa Triển vô cùng căng thẳng, tại sao lại gặp phải Sơn Ca? Sao cô có thể đồng ý
được, vì vậy, cô vội vàng xoay người lại, “Sáng sớm đi mua thức ăn, chuẩn bị về
trấn rồi, không phiền đến anh, anh cứ lo việc của anh đi!”
Đáng tiếc, Sơn Ca không tin lời Hứa Triển nói. Hắn cười hì hì, bước ra khỏi xe
và nói với cô: “Lừa ai chứ? Sao vừa nhìn thấy anh đã định về? Em gái lại khách
sáo với anh rồi!” Vừa nói, hắn vừa tiến tới, kéo tay Hứa Triển, một tay khác
thì ôm cô vào lòng.
Hứa Triển càng hoảng sợ, lập tức giãy giụa, dùng sức đá Sơn Ca vài cái, đồng thời
lớn tiếng nói: “Anh làm gì thế hả! Mau buông ra!” Trong lúc giằng co, ba lô của
cô rơi xuống đất.
Tên Sơn Ca này là tay xã hội đen, từ một tên côn đồ cùng đáy xã hội mà giờ đã lủng
lẳng bạc vàng, nhìn dáng vẻ lỗ mãng thì hẳn là đã làm không ít những chuyện lừa
gạt người khác!
Mấy ngày bận rộn vì nhà cổ, chạy đông chạy tây, hắn chưa được “ăn mặn” lần nào.
Ngày hôm qua, vừa thấy Hứa Triển, hắn đã thầm nghĩ cách để đưa cô nàng này lên
giường; Hôm nay dậy sớm, định vào huyện đối diện làm việc, không ngờ lại thấy
cô đi một mình.
Một cô gái đi làm thuê cho khách sạn nhỏ trong trấn, có thể có bối cảnh gì cơ
chứ? Nhìn trước ngó sau không thấy ai, nếu không tóm cô nàng lên xe chơi đùa một
chút, quả thực là có lỗi với “người anh em”.
Hai tên đàn em đi theo hắn đương nhiên hiểu ra “cái phúc” của đại ca, tự nhiên
cười hề hề: “Anh Sơn, em lái xe ra sau núi, em với Đức Tử canh cho anh. Nhưng
anh phải nhanh nhanh lên một chút, không là ông chủ Trương không đợi được đâu.”
Nói xong, hắn thật sự lái xe tới.
Vóc dáng Sơn Ca hệt một con gấu, xách được Hứa Triển lên cũng chẳng phải chuyện
to tát gì, chỉ như tóm một con gà. Quả nhiên, Hứa Triển bị đưa vào rừng trúc.
Giờ này, Hứa Triển có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Mặc dù dân ở đây thuần hậu
chất phác, nhưng không tránh khỏi có kẻ xấu đến. Sớm biết sẽ gặp phải tên khốn
này, cô nhất định sẽ chọn tầm giữa trưa có đông người qua lại để bỏ đi.
Cô bị Sơn Ca lôi vào xe, quần áo trên người cũng bị tên lưu manh lột bỏ. Hắn bị
Hứa Triển cào vài đường trên mặt, thẹn quá hóa giận, hắn bịt miệng cô lại. Sau
đó, hắn tháo găng tay, lôi sợi dây thừng và mảnh giẻ lau trong hộc xe ra, bịt
miệng Hứa Triển, trói hai tay cô lại.
Đến khi quần áo Hứa Triển bị cởi hết, hai mắt Sơn Ca như bốc hỏa.
Cô nàng này có vóc người quả không tệ, bầu ngực đầy đặn, cánh tay trắng nõn bị
bàn tay hắn tóm chặt nên hằn vết hồng hồng, giờ lại bị trói nên trông càng gợi
tình. Hắn chỉ hận không thể chơi chết cô nàng!
Sơn Ca hấp tấp cởi quần, lại duỗi tay ra chuẩn bị xé quần lót của Hứa Triển.
Hứa Triển lạnh người, cảm giác buồn nôn dâng lên. Mặc dù Uông Nhất Sơn cũng từng
cưỡng bức cô, nhưng tối thiểu thì tên cầm thú đó vẫn còn dáng người, còn tên
Sơn Ca này, từ ngoại hình đã giống cầm thú. Hắn cởi cúc áo, trước ngực đầy
lông, khuôn mặt núng thịt, chảy xệ, nhìn thoáng qua thật giống một con gấu đen.
Khi vừa nhìn thấy thứ dưới thân hắn, Hứa Triển cảm thấy như sắp nôn ra cả lục
phủ ngũ tạng!
Đúng lúc này, ở sườn núi truyền đến tiếng ồn, một người đàn ông hô lên: “Du Du,
Du Du, em ở đâu?”
Thì ra, khi ngủ dậy, Lưu Đông Khải thấy cửa mở, lên tầng gọi Từ Du Du thì mới
phát hiện ra tờ giấy nhắn của cô. Lưu Đông Khải quýnh lên, vội vàng đạp xe đi
tìm cô.
Đi được nửa đường, anh thấy ba lô của Hứa Triển ở dưới đất, còn thấy hai người
đàn ông đang đứng hút thuốc ở ven đường.
Anh nhặt ba lô lên, hai gã đàn ông kia liền trợn mắt ra đuổi anh đi.
Lưu Đông Khải nhớ mang máng là hai gã này đi theo Sơn Ca đến khách sạn, lập tức
nghĩ Từ Du Du gặp chuyện không may nên muốn lao đến sườn núi tìm, thế nên hai
gã kia cũng đuổi theo.
Sơn Ca nghe thấy tiếng hô hoán ấy thì biết là không thể xơi tái miếng thịt tươi
ngon này rồi.
Hắn nổi giận đùng đùng mặc quần, nhốt Hứa Triển trong xe rồi đi tới bên đường.
Lưu Đông Khải tướng thư sinh, sao có thể là đối thủ với hai tên côn đồ, vì thế
đã bị đánh cho đến co quắp cả người.
Sơn Ca lại hung hăng đá một phát vào bụng anh, sau đó ngồi xổm xuống và nói:
“Thằng em, bây giờ hiểu rõ con người tao rồi chứ? Lúc còn thương lượng tử tế với
mày thì mày liệu hồn mà sắp xếp đi, đừng đạp lên thể diện của tao, tao không phải
người đủ kiên nhẫn đâu! Con bé ở khách sạn mày tự nguyện theo tao, có biết nó
theo tao được bao nhiêu không? Ba nghìn! Tao đang vui vẻ, mày đến phá đám làm
cái gì? Tốt nhất là mày nên bán lại khách sạn đấy cho tao, Sơn Ca tao vô cùng
hào phóng! Nếu không, mày đừng hòng nghĩ đến chuyện tiếp tục làm ăn ở cái trấn
này! Đừng nghĩ là tao cảnh cáo suông! Bề trên nhà tao có thế lực không nhỏ đâu,
giết chết chúng mày cũng không ăn nhằm gì!”
Nói xong, hắn vung tay lên, không thèm đếm xỉa đến người đàn ông lăn quay dưới
đất, cùng hai tay thuộc hạ lên xe, đưa Hứa Triển rời đi.
Đúng là bề trên của Sơn Ca có thế lực, việc che đậy quá đơn giản! Cho nên, mấy
năm qua, hắn càng trở nên ngang ngược. Về Lưu Đông Khải, hắn không thèm để ý.
Ngày hôm qua, sau khi ra khỏi khách sạn, hắn có nghe nói, Lưu Đông Khải là kẻ bệnh
tật từ nơi khác đến đây làm ăn. Cường long không đánh nổi mãnh xà! Tên họ Lưu
đâu phải là đối thủ của hắn, cho dù báo cảnh sát, hắn cũng không sợ! Đến lúc
đó, hắn sẽ “cắn” chết tên họ Lưu, ra giá cực thấp cho căn khách sạn kia, nhờ
người thân làm quy tắc ngầm, sau đó sẽ giăng một cái bẫy vơ sạch tài sản!
Lại phải nói thêm, Sơn Ca hắn cũng từng bị hại! Sau bao năm đi buôn, trải qua
vô số chuyện, kiểu tranh chấp như thế này đã ăn nhằm gì. Rồi nhân viên an ninh
cũng chẳng hơi đâu đi nghiêm túc điều tra chuyện này, hù dọa tên họ Lưu một
chút, không chừng toàn bộ khối bất động sản đó có thể về tay chỉ với giá bèo.
Với loại thủ đoạn đổi trắng thay đen, hắn - Sơn Ca - tùy tiện xì hơi một cái
cũng có thể quật ngã người khác!
Vì vậy, Sơn Ca đắc ý ôm lấy cô nàng còn đang giãy giụa vào lòng, vừa sờ ngực, vừa
hôn hít, thật hận không thể dẹp hết chuyện làm ăn, rồi thuê một phòng và mây
mưa với cô nàng một lần!
Về phần Lưu Đông Khải, nằm dưới đất một lúc lâu, sau được dân địa phương đi qua
và đỡ lên, không thèm đến bệnh viện, anh liền tới đồn cảnh sát gần nhất.
Tại đồn cảnh sát, anh lấy chứng minh thư và tiền trong ba lô của Hứa Triển ra,
nhìn cái tên trên chứng minh mà lòng âm ỉ đau. Anh không biết tại sao Hứa Triển
lại lừa gạt mình, nhưng anh biết, chắc chắn Hứa Triển không tự nguyện đi theo
tên Sơn Ca kia. Người có thể cứu cô ấy, chỉ có mình mà thôi!
Vì vậy, anh đưa chứng minh thư của Hứa Triển cho viên cảnh sát trước mặt, “Đồng
chí, tôi muốn báo án, cô gái này bị bắt cóc!”
Chương 34
Hứa Triển bị Sơn Ca lôi
vào một khách sạn.
Sơn Ca với ông chủ của khách sạn, vừa nhìn đã biết là chỗ thân quen. Vì thế, vừa
thấy Hứa Triển bị trói cùng bộ dạng rách nát, ông ta xoay người đi, như không
có gì khác thường.
Sau khi cô bị ném lên chiếc giường lớn, thuộc hạ của Sơn Ca dùng dây trói tay
cô lên giá sắt ở đầu giường.
“Bảo bối, anh đây đi kiếm tiền trước đã, chờ anh về, nhất định sẽ gặm nhấm em một
phen!” Nói xong những lời bẩn thỉu, mấy tên đóng cửa phòng rồi nghênh ngang rời
đi.
Hứa Triển nghe ra ý trong câu chữ hắn nói, đoán chắc mấy tiếng sau sẽ về.
Chờ cửa đóng lại, Hứa Triển lập tức dùng sức giằng hai tay, nhưng sợi dây buộc
quá chặt, không nới lỏng được chút nào.
Cô cong người dậy, cố làm cho chiếc quần bị cởi một nửa của mình trôi xuống, dồn
hết sức lực, cuối cùng cũng cắn được chiếc túi nhỏ trong quần.
Chiếc túi này đựng một con dao nhỏ và một cái bật lửa. Những thứ này là để đề
phòng, cô sợ đột nhiên có người đến tìm mình, dù có phải chạy trốn vào núi thì
vẫn có đồ để sinh tồn trong lúc cấp bách.
Bây giờ, mấy thứ này đúng là vật cứu mạng. Hứa Triển dùng hai bàn chân kẹp lấy
con dao, làm động tác uốn dẻo, khéo léo đưa nó lên tay. Nhưng con dao chỉ nhỏ bằng
cây bút máy, cưa đi cưa lại mà sợi dây vẫn không đứt.
Phòng không mở cửa sổ, lại không có điều hòa, cả người Hứa Triển đẫm mồ hôi,
tay chân trơn ướt, con dao liền rơi xuống khe hở đầu giường.
Làm sao bây giờ? Đã hơn hai tiếng trôi qua rồi.
Hứa Triển nhìn cái bật lửa trên gối, cắn răng, dùng đầu ngón chân quắp nó bỏ
vào tay.
Mấy tên côn đồ quấn chặt sợi dây hằn vào thịt, nếu dùng lửa đốt thì chắc chắn sẽ
bị bỏng. Lúc ngọn lửa liếm vào làn da ở cổ tay, Hứa Triển đau buốt, hai mắt trợn
ngược lên, cái miệng bị bịt giẻ cũng phát ra tiếng nức nở nặng nề.
Khi sợi dây bị đứt, Hứa Triển lại cảm thấy may vì bị bịt miệng, nếu không, cô sẽ
cắn đứt đầu lưỡi mất.
Cô gắng gượng ngồi dậy, vứt bỏ sợi dây trên đầu, lại nhìn đến cổ tay. Làn da trắng
nõn hiện lên một vạch rộp nước đỏ hồng, cảm giác đau rát xông thẳng lên tận đỉnh
đầu!
Cố hết sức móc mảnh giẻ lau trong miệng, Hứa Triển lảo đảo chạy ra cửa. Nhưng vừa
chạm vào tay cầm, cô mới nhớ ra là ông chủ khách sạn này cùng một ruộc với tên
khốn kia, vì vậy lại rụt tay về.
Cô xoay người chạy tới trước cửa sổ, kéo cửa lên quan sát. Khách sạn nhỏ nằm ở
chỗ hẻo lánh của vùng ngoại ô, phía sau là một dãy nhà mái bằng. Chỗ cô đứng là
tầng ba, không cao cũng không thấp, nếu không tính toán mà cứ nhảy liều, không
khéo sẽ đập đầu vào đá, lại thành kẻ bại liệt chứ chẳng chơi.
Ngay lúc cô đang do dự, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa. Vừa thấy cửa mở, Hứa
Triển không còn kịp do dự, nhắm chặt hai mắt rồi nhảy xuống. Phía sau, bọn Sơn
Ca hô to: “Không xong rồi! Nó nhảy lầu!”
Rốt cuộc ông trời cũng mở nửa mắt rồi, Hứa Triển nhảy xuống đúng nóc của một
căn nhà mái bằng cạnh khách sạn, xung lực giảm nhanh (?). Nhưng, hai chân cô đã
tê dại, đầu gối bị chảy máu.
Bọn Sơn Ca nhìn từ trên cửa sổ xuống, thấy Hứa Triển đang tập tễnh đi dọc theo
mép mái, bọn chúng lập tức gọi người đuổi theo bắt cô lại.
Kết quả là, Hứa Triển vừa liều mạng nhảy từ trên cao xuống, lại bị một đám ác
ôn tóm về.
Hẳn là mấy tên ở chỗ ông chủ đã được thương lượng trước, hùng hùng hổ hổ vu cho
Hứa Triển ăn cơm không chịu trả tiền, đi tới tóm tóc cô, đá một cái vào bụng
cô. Hứa Triển đau đến mức không thốt lên được, chỉ có thể thở phì phò, mặc cho
đối phương xách mình vào lại sau cánh cửa phòng khách sạn.
Hứa Triển biết, nếu mình vào căn phòng kia thì xác định là đi đời rồi, chỉ có
thể quay ra nhìn đám đông náo nhiệt bằng ánh mắt cầu cứu.
Nhưng những người ở đây, ngoài những tay công tử ở nơi khác đến, có mấy người
đàn ông ở vùng lân cận, cứ rủ rỉ to nhỏ, dùng ánh mắt xấu xa nhìn vạt áo ngực bị
xé của cô; Những người phụ nữ thì lại thờ ơ như không, thậm chí còn cười cợt vẻ
hả hê, nhạo báng. Những người này chỉ lo xem trò vui miễn phí, sau đó về nhà ăn
cơm ngủ nghỉ, không ai chịu gọi điện báo cảnh sát.
Vừa bị lôi vào phòng, Hứa Triển đã nghĩ: Làm sao bây giờ? Mình bị con gấu này xử
lí thật sao?
Nhưng sự thật đã chứng minh, cô không giàu trí tưởng tượng chút nào!
Sau khi ném cô lên giường, mấy tên thuộc hạ của Sơn Ca không hề rời đi, mà ghìm
tay chân Hứa Triển lại, một tên còn nói với đại ca: “Con này cũng kinh phết, vừa
tha cho một lúc mà đã trốn đi được. Đại ca, bọn em giữ cho anh, anh chơi trước,
rồi để bọn em chơi, chơi chán rồi thì chụp ảnh, nó mà dám chạy đi, mình sẽ rải ảnh
của nó khắp đường!”
Vừa nghĩ đến tình cảnh hoang dâm đó, Sơn Ca hưng phấn, hai cánh mũi rung lên,
“Kéo chân của nó ra cho tao! Con đĩ này, lại còn giả vờ làm cao! Để tao chơi sướng
rồi đến lượt chúng mày, hôm nay tao với bọn mày sẽ sung sướng một trận!”
Nói như vậy xong, quần lót của Hứa Triển cũng bị xé ra…
Đúng lúc này, ngoài phòng vọng vào tiếng bước chân vội vã, “Phòng này, tôi có
chìa khóa đây, anh chờ…”
Bỗng nghe một tiếng - “Ầm!”, cánh cửa bị một cái búa đập thủng thành lỗ lớn.
Hứa Triển ngước đôi mắt đẫm lệ lên thì thấy một đám người xông vào. Người đàn
ông đi đầu chỉ mặc đúng chiếc quần jeans.
Cảnh tượng ấn tay ghì chân này, ai nhìn vào mà không hiểu?
Hai mắt người đàn ông vừa xông vào đỏ ngầu, anh ta xông lên tóm lấy Sơn Ca,
hung dữ đạp mạnh một phát vào “cây gậy” còn đang sừng sững của hắn.
Sơn Ca đau đớn rống lên một tiếng rồi lăn quay ra đất. Mấy tên thuộc hạ của hắn
vừa thấy đại ca bị đánh, đâu còn hơi sức nghĩ đến Hứa Triển, chỉ vội vàng ra hỗ
trợ.
Nhưng, mấy người vào theo sau cũng chẳng phải hạng hiền lành, ai cũng cao to vạm
vỡ. Họ thuần thục ấn mấy tên đó xuống đất, rút từ thắt lưng ra một món vũ khí,
lập tức, họng súng đen ngòm dí vào thái dương bọn chúng, “Không được nhúc
nhích, nếu không khẩu súng này sẽ bắn chết mày!”
Bình thường, sức chiến đấu của Sơn Ca chẳng phải loại thường, nhưng “cậu em” bị
đá nên hắn bán thân bất toại, hơn nữa, thấy ai cũng giơ súng lục, nên hắn đành
ôm đầu không dám phản kháng.
Mấy thằng này phát điên ư? Muốn đánh nhau sao?
Sơn Ca hắn bị đá trúng chỗ hiểm chưa nói, còn có tên cướp súng của người đứng cạnh
hắn, “pằng” một tiếng. Thật may, có người kéo mạnh cánh tay hắn, viên đạn kia
dường như mới sượt qua vành tai rồi bắn vào vách tường.
“Uông Nhất Sơn! Ông điên rồi! Gây án mạng thì tôi hay ai cũng không giải quyết
được tình hình rối mù này đâu!” Lý Phong cau mày nhìn người đàn ông đang mất lí
trí.
Hứa Triển kiệt sức, ngã ra giường. Lúc vừa thấy Uông Nhất Sơn xông vào, cô đang
thầm nghĩ nhân khi hỗn loạn phải chạy trốn.
Nhưng vừa rồi bị Sơn Ca đánh, mảng phồng rộp ở cổ tay bị mấy tên lưu manh bóp vỡ,
cô cảm thấy không chỗ nào trên người mình là đang nghe mình điều khiển cả.
Từ lúc vào phòng, Uông Nhất Sơn không hề liếc Hứa Triển lấy một cái. Đến giờ mới
nhìn thoáng qua, anh ta lập tức sầm mặt tóm lấy cái chăn, che lên nửa thân trần
của cô.
Không thèm để ý đến gã kia, anh ta phất tay, vê vê hai đầu ngón tay, một tên
thuộc hạ lập tức đưa cho anh ta một điếu thuốc lá. Uông Nhất Sơn nhận điếu thuốc
rồi hít mạnh một hơi, chậm rãi nhả khói. Sau khi tâm tình bình ổn lại, anh ta
ngồi xổm xuống, cúi đầu hỏi Sơn Ca: “Tao hỏi mày, mày làm với cô ấy mấy lần rồi?”
Sơn Ca cố mở đôi mắt bị đánh đến tím bầm ra, mếu máo nói: “Chưa, chưa lần nào cả,
vừa nãy chuẩn bị thì các anh vào… Đại ca, xin hỏi, anh là người ở đâu đến, nếu
em đắc tội gì với anh thì chúng ta nói chuyện, từ từ thương lượng ạ.”
Dường như Uông Nhất Sơn khá hài lòng với câu trả lời, anh ta cầm điếu thuốc hút
dở rụi lên mặt Sơn Ca, sau đó nói: “Không làm? Thế còn sờ? Sờ rồi chứ?” Nói
xong, anh ta cầm lấy cái búa vừa dùng để phá cửa, sai thuộc hạ giữ chặt Sơn Ca,
sau đó dùng chân giẫm lên bàn tay hắn. Anh ta lại ngồi xuống, rồi âm thanh vang
giòn như tiếng pháo mừng năm mới nối tiếp nhau, gần như mỗi đầu ngón tay của
Sơn Ca đều bị đập nát.
Trong lúc nhất thời, Sơn Ca như con lợn bị chọc tiết, tiếng kêu rên vang ầm
lên!
Hứa Triển cũng nhìn thấy cảnh tượng đó, thậm chí, cô còn nghe thấy rõ ràng tiếng
xương gãy.
Uông Nhất Sơn đang xử lí kẻ khác, nhưng vẻ mặt lại cực kì bình tĩnh, như thể chỉ
đang chuẩn bị xương để nấu canh, chỉ dính tí máu mà thôi. Đôi mắt đen nhánh nhuốm
đậm màu máu, trông như một con quỷ dữ.
Hứa Triển không dám nhìn, nhắm chặt hai mắt. Đột nhiên, cô lại nghĩ, không biết
rồi anh ta sẽ trừng phạt mình thế nào.
Vùng bụng bị đạp ngày càng đau, cảm giác đau rát lan khắp toàn thân, Hứa Triển
co quắp lại. Sau một hồi mê man, cô mơ hồ cảm giác có người đang bế mình chạy,
trên cơ thể người đó đậm mùi mồ hôi, mùi máu cũng đậm.
“Triển Triển, mở mắt ra, Triển Triển… Triển Triển!” Người đó vẫn gào lên bên
tai cô.
Hứa Triển muốn mở mắt ra, nhưng đầu vừa nghiêng sang một bên thì lại rơi vào
khoảng u tối.
Tỉnh lại từ cơn hôn mê, không cần bác sĩ giải thích, cô cũng biết mình đang sốt
cao. Chỗ bị bỏng đau vô cùng. Xương chân bị rạn do cô nhảy lầu, giờ đang bó bột.
Ở trong phòng vô trùng một tuần, Hứa Triển được chuyển đến căn biệt thự nhỏ đối
diện một hồ nước. Một căn phòng trong đó đã được biến thành phòng bệnh, đầy đủ
thiết bị, hai vị bác sĩ và ba y tá cũng được mời đến để chăm sóc cho một mình Hứa
Triển.
Tuy nhiên, từ khi mở mắt, Hứa Triển chưa hề nhìn thấy Uông Nhất Sơn. Có điều,
khi Lý Phong đến thăm thì có kể qua cho cô biết, tên Sơn Ca bắt cóc cô đã bị khởi
tố, bao nhiêu hành vi phạm tội nặng nhẹ từ trước đến nay đều bị lôi ra hết,
chưa đủ hai mươi năm chắc vẫn chưa được ra tù.
Hứa Triển nghe thế thì giật mình, “Thế còn… Anh ta tra tấn bừa bãi, không có
chuyện gì sao?” Không lẽ Uông Nhất Sơn bị bắt rồi? Nên mới không xuất hiện trước
mặt cô? Nói như vậy… cô lại có một cơ hội nữa để chạy trốn…
Lý Phong nghe xong thì nở nụ cười thâm sâu, “Tra tấn? Ai nhìn thấy cậu ta tra tấn?
Ai mà chả có bố mẹ già với con nhỏ, ngoài lo cho mình, còn phải lo cho người
nhà nữa.”
Lòng Hứa Triển lạnh đi. Cô vốn tưởng rằng, Uông Nhất Sơn là kẻ ngang ngược,
nhưng cũng chỉ là thương nhân có tiền, nhưng bây giờ, xem ra, anh ta có bản
lĩnh một tay che trời. Ở khách sạn, suýt nữa anh ta nổ súng giết người, lại tra
tấn người ta thành kẻ tàn tật, vậy mà vẫn như không có chuyện gì xảy ra. Anh
ta… Rốt cuộc có bối cảnh như thế nào? Và có phải, cô lại càng khó thoát khỏi
anh ta hơn?
“Tôi bảo này Hứa Triển, nếu cô bực tức gì với Uông Nhất Sơn thì cùng lắm chỉ
cãi nhau một trận là được, việc gì phải bỏ nhà đi như vậy? Mấy tháng nay, Uông
Nhất Sơn tìm cô đến sắp phát điên rồi, có biết không? Nếu không có người báo cảnh
sát, thông tin truyền nhanh qua mạng, cô nghĩ hậu quả lần này sẽ thế nào? Mà cô
biết không? Nghe thấy tin cô gặp chuyện chẳng lành, cậu ta còn không kịp mặc
áo, chỉ khoác vội cái áo khoác rồi lên máy bay riêng luôn, chưa đến hai tiếng
đã tới nơi. Lúc xuống máy bay, trời lạnh căm mà cậu ta lại toát mồ hôi như ngồi
xông hơi vậy, cởi trần đi khắp nơi hỏi tung tích của cô. Thế nên, cô tĩnh tâm lại
rồi gặp Uông Nhất Sơn đi, cười với cậu ta một cái không tính là yêu cầu quá
đáng chứ?”
Từ lâu Hứa Triển đã biết đội trưởng Lý không phải là viên cảnh sát bình thường,
cảnh sát bình thường sao có thể tậu siêu xe được. Có lẽ anh ta giống Uông Nhất
Sơn, cũng là con nhà quyền quý. Sao cô phải nghe lời khuyên của anh ta? Lại phải
nói, nếu không vì Uông Nhất Sơn, sao cô lại rơi vào cảnh có nhà mà không thể về?
Cô lắc đầu, lạnh lùng nhìn hồ nước phía xa ngoài cửa sổ.
Lý Phong biết nhiệm vụ làm thuyết khách không thành công. Cô gái cứng đầu này
không phải người dễ khuyên giải, thế nên anh ta cũng không muốn ê mặt nữa.
Cứ thế qua mấy ngày, rốt cuộc, Uông Nhất Sơn cũng xuất hiện ở phòng bệnh.
Anh ta vẫn đẹp trai như vậy, chỉ có mái tóc là hơi dài ra, che đi ánh mắt âm trầm.
Anh ta mặc một chiếc áo jean D&G cùng chiếc quần soóc màu bạc, hai chân đi
dép lê đen, cổ tay đeo chiếc vòng đôi hiệu Catier mua cùng Hứa Triển. Ai có thể
tưởng tượng, một người nhã nhặn như vậy, mới mấy hôm trước đã lạnh lùng đập nát
tay kẻ khác.