Dục vọng chiếm hữu - Chương 64 - 65

Chương 64

Hứa Triển dứt khoát cầm lọ bột giặt đập vào đầu anh: “Đủ đủ cái đầu anh í! Ai thèm làm… chuyện đó với anh! Phắn sang một bên đi!”
Nặc Nặc lắc con khỉ bông trong tay, ê a cổ vũ cho mẹ.
Uông Nhất Sơn không tránh né, chỉ ôm lấy Hứa Triển, cúi đầu hôn cô vợ đáng yêu bao nhiêu cũng thấy chưa đủ.
Vì chuyến công tác trước đó nên Uông Nhất Sơn có lí do chính đáng để ở nhà nghỉ ngơi. Ngày nào anh cũng quấn lấy Hứa Triển như sam.
Hứa Triển phát hiện ra, nhiều lúc, Uông Nhất Sơn cực kì giống một đứa trẻ, cái dáng uể oải dựa vào sô pha rồi đòi cô bóp vai như của một đứa con nít to xác, chỉ thua Nặc Nặc ở chỗ không đòi bú mà thôi.
Cô bị Uông Nhất Sơn khống chế trên giường mấy lần, tên đáng chết đó còn tiết kiệm luôn cả “áo mưa”.
Kì kinh của Hứa Triển bị chậm, dùng que thử thai nhưng không thấy gì. Tuy nhiên, cô vẫn hơi lo, tranh thủ lúc Uông Nhất Sơn đi làm, cô liền đến bệnh viện kiểm tra.
Sau khi làm xét nghiệm máu ở khoa phụ sản, cô được bác sĩ dặn là chiều đến lấy kết quả. Ra đến cửa khoa phụ sản, Hứa Triển thấy một người phụ nữ đang ngó ngang ngó dọc rồi bước về phía cửa phòng chuyên khám bệnh lây qua đường tình dục.
Hứa Triển thầm kinh hãi, dù người đó có đeo kính râm, cô vẫn có thể nhận ra là Địch Diễm Thu.
Cô ta? Sao lại đến đấy?
Hứa Triển đứng ở góc hành lang, trong lòng đang thầm lẩm nhẩm gì đó. Sau khi kiên nhẫn đợi, cô đã thấy Địch Diễm Thu đi ra.
Đúng ra, người đàn bà này chưa đến ba mươi tuổi, nhưng lại gầy gò một cách đáng sợ. Dáng vẻ xinh đẹp ngày trước đã bị thay bằng dáng lom khom của một bà già, có lẽ do xương sống gặp vấn đề nên cô ta không đứng thẳng được.
Thấy cô ta đi về phía mình, Hứa Triển vội xoay người lại, giả vờ cúi đầu xem sổ khám. Khi Địch Diễm Thu đi ngang qua, một mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi, nhưng lại thoang thoảng có mùi khó chịu như hoa quả bị dập thối.
Vốn dĩ Địch Diễm Thu đã đi rồi, nhưng lại có người vô tình va phải cô ta, sổ khám, kết quả xét nghiệm rơi vãi lung tung. Một tờ giấy rơi đến chân Hứa Triển.
Những hàng chữ đánh máy rõ ràng đập vào mắt cô: “Nhiễm giang mai, nhiễm virus HPV qua đường tình dục…”
* Nếu theo bản gốc sẽ là vius mụn rộp con người, cụm này chính là virus HPV, mình viết HPV cho quen thuộc.
Trời ạ, còn có mấy bệnh không đọc nổi tên nữa. Nhìn mấy dòng chữ ấy, Hứa Triển kinh hãi tránh xa ra vài bước theo bản năng.
Nhiều bệnh kết hợp, mùi nước hoa có thể át đi được sao? Phản ứng của Hứa Triển quá mạnh nên Địch Diễm Thu vừa ngẩng đầu đã thấy cô, khuôn mặt gầy gò xanh xao bỗng trở nên dữ tợn.
“Cô theo dõi tôi?”
Hứa Triển dở khóc dở cười. Cô? Giờ cô ta như đội quân hóa học 731*, theo dõi cô ta? Để trả giá bằng cả tính mạng à!
* Là một đơn vị nghiên cứu và phát triển vũ khí hóa-sinh của Quân đội Hoàng gia Nhật Bản, đơn vị này đã tiến hành nhiều thí nghiệm nguy hiểm trên cơ thể người trong chiến tranh Trung-Nhật lần thứ hai (1937-1945) và chiến tranh thế giới thứ hai. Nó được coi là một trong những tội ác chiến tranh khét tiếng nhất của người Nhật.
“Tôi không rảnh rỗi như vậy, tôi đến khám.” Hứa Triển lạnh lùng nói.
Địch Diễm Thu nhìn Hứa Triển từ trên xuống dưới. Đôi mắt long lanh, gương mặt như hoa xuân, cô ta cũng từng có. Nhưng bây giờ, tất cả mọi thứ của cô ta đã bị hủy trong cái ngõ nhỏ hẹp ở London đầy sương mù.
Những con quỷ đen ấy đều mang sẵn trên người cái mùi hôi thối kinh khủng, bao nhiêu dịch thể đều trút lên cô ta, rửa thế nào cũng không sạch. Sau khi bị chà đạp, cô ta như một bao tải rách bị ném vào một xó ẩm ướt, thoi thóp cho đến khi có người đi đường phát hiện ra và báo cảnh sát.
Khi kiểm tra mẫu ADN trên tinh trùng, cảnh sát tìm ra mấy người có tiền án tiền sự, nhưng họ một mực nói là sau khi say rượu thì bị Địch Diễm Thu quyến rũ… Cảnh sát phát hiện ra, trong tài khoản của họ có một số tiền khá lớn, nhưng tra nơi gửi đến thì hoàn toàn vô ích.
Dù sao thì Địch Diễm Thu cũng có thể diện, chỉ cầu mong chuyện này không truyền ra ngoài. Sau khi mấy kẻ xâm hại cô ta bị bắt, cô ta lập tức thu xếp về nước.
Nhưng khi về đến nhà, Uông Dương đang tím tái mặt mày chờ cô ta giải thích!
Bốn cái đĩa ghi lại cảnh nóng bỏng khiến ngọn lửa phẫn nộ trong ông chồng già cháy bùng.
Địch Diễm Thu xảy ra chuyện ở London, chẳng lẽ Uông Dương lại không biết? Vợ bị mấy tên da đen cưỡng bức, ông ta đã ảo não rồi, nay lại tận mắt chứng kiến cảnh cô ta cùng một tên con lai quần nhau đủ kiểu, mặt Uông lão gia trở nên “xanh trắng lẫn lộn”. Xanh là vì những đường gân nổi trên trán, trắng là nét già nua nhăn nheo hiện rõ trên mặt. Quan trọng hơn, ông ta biết rằng việc công ty con bị bán là do Địch Diễm Thu âm thầm tiến hành.
Lão khốn Uông Dương vẫn có nguyên tắc của mình. Đàn bà mà đã qua sử dụng thì vẫn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng với tiền thì không thể đại khái được. Cân nhắc lợi hại, Uông Dương quyết định li hôn với Địch Diễm Thu.
Địch Diễm Thu vốn là tay lão luyện trong bãi chiến hôn nhân, không phải Uông Dương muốn đá bỏ là đá được. Cô ta chấp nhận li hôn, nhưng hai đứa bé sinh đôi phải để cô ta nuôi, đồng thời, hai đứa phải có phần lớn cổ phần của tập đoàn. Hai bên cùng mời luật sư giỏi, khiến một vụ li hôn trở nên vô cùng phức tạp, kéo dài đến không biết bao nhiêu ngày.
Chuyện này đã trở thành trò hề mua vui cho đám người trong thương giới, khiến nhiều kẻ thù của Uông Dương vô cùng hả hê. Cuối cùng, Địch Diễm Thu gần như lột hết một lớp da của Uông Dương mới chịu kết thúc cuộc nhân duyên đồng sàng dị mộng.
Dường như Địch Diễm Thu đã có dự tính từ trước rồi, mục tiêu của cô ta chính là Bạch Gia Nặc.
Tuy nhiên, tâm tư của Bạch Gia Nặc không ở chỗ cô ta. Lúc trước, hắn cố gắng moi được 20% cổ phần là vì muốn thả mồi câu Hứa Triển, bây giờ Địch Diễm Thu không còn là phu nhân chủ tịch nữa, Bạch công tử cũng chẳng còn hơi đâu mà chơi với rắn.
Ngay lúc Địch Diễm Thu muốn vét chút giá trị trên người Bạch công tử, cô ta phát hiện ra mình đã mắc phải bệnh khó nói. Tình trạng ngày càng bất ổn, mùi hôi thối đó càng lúc càng nặng, đứng gần là có thể ngửi thấy. Chuyện này khiến cô ta phải lủi vào rất nhiều bệnh viện lớn, không ngờ lại gặp phải Hứa Triển.
Cuộc đụng độ tại London khiến Địch Diễm Thu có một ý nghĩ mơ hồ, rằng ở xứ sở đầy sương mù đấy, có một bàn tay to lớn thao túng tất thảy, khi hạ xuống thì chính là một cái bẫy cực kì thâm độc.
Đó có thể là ai? Trong đầu cô ta chỉ quanh quẩn tên của một người, đó chính là Uông Nhất Sơn. Bây giờ cô ta nghĩ lại, lúc trước đã quật ngã Uông Nhất Sơn quá nhẹ, cứ tưởng đã hiểu rõ lòng dạ thâm sâu của người đàn ông ấy, vậy mà vẫn không chừa cho mình đường lui, lại còn bị bố cậu ta đá ra khỏi nhà.
Nghĩ vậy, cô ta thầm hận. Hận vì lúc trước đã thuê mấy tên côn đồ vô dụng, chẳng những không giết chết được hai người kia mà còn khiến mình mệt mỏi hao binh tổn tướng. Có điều… Địch Diễm Thu không thoải mái, sao cô ta có thể để hai người họ sống thoải mái? Nghĩ vậy, trên mặt Địch Diễm Thu hiện lên một nụ cười âm độc, cô ta vươn tay kéo lấy Hứa Triển.
Hứa Triển thấy cô ta bỗng nhiên lao đến, trong lòng cô biết rằng cô ta không quá bẩn thỉu, nhưng bao nhiêu thứ vi khuẩn đều có trên cô ta, cô sợ hãi lùi lại, cuống quýt hỏi: “Cô muốn làm gì?”
Cuối cùng, cô bỏ chạy, người trên hành lang đều đưa mắt nhìn Hứa Triển đang chạy như điên, còn Địch Diễm Thu thì đang đuổi bắt cô. Ý định của Địch Diễm Thu là muốn tặng cho Hứa Triển một món quà, đó là dùng móng tay cào xước da cô, sau đó nhổ một bãi nước bọt lên vết xước, như vậy thì cô sẽ giống cô ta, sẽ cảm nhận được sự giày vò về thể xác.
Nhưng đúng lúc đó, có hai người đàn ông cường tráng đột nhiên nhảy ra, trong tay cầm một máy chích điện nhỏ, dí một cái vào eo Địch Diễm Thu khiến cô ta kêu thét lên một tiếng rồi ngã rạp xuống đất.
Hai người đó bình tĩnh giải thích với Hứa Triển và những người xung quanh: “Người này có vấn đề về thần kinh, hơn nữa đang có bệnh lây nhiễm, mời mọi người tránh ra, chúng tôi sẽ đưa cô ta đến bệnh viện chuyên môn điều trị.”
Nơi đó cách phòng khám chuyên khoa mà Địch Diễm Thu vừa rời khỏi không xa, nên bác sĩ vội chạy ra xác nhận đúng là Địch Diễm Thu có bệnh lây nhiễm, hơn nữa còn dặn hai người đàn ông: “Nếu như các anh là người nhà của cô này thì hãy đưa cô ấy đi điều trị nhanh đi. Đừng đưa cô ấy đến những chỗ công cộng chật hẹp, bệnh của cô ấy có thể lây qua máu và nước bọt, khả năng lây rất mạnh, phải chú ý vệ sinh!” Những lời này khiến đám người xung quanh bịt miệng bịt mũi lại, cuống quýt lùi ra xa, chỉ sợ mình bị lây.
Lúc Địch Diễm Thu bị tóm đi thì hơi tỉnh lại, cô ta lớn tiếng gào lên: “Buông tao ra!” Đồng thời, cô ta hét lên với Hứa Triển đến khản cả giọng: “Mày biết mày ngủ cạnh ai không? Là một con sói, lúc nào nó đói là sẽ há mồm cắn mày, mày có chết cũng không biết đã chết thế nào đâu!”
Hứa Triển ngây ngẩn nhìn màn kịch vừa xảy ra, chỉ cảm thấy như đó là một cuốn phim mới hết, không nghĩ ra được là cảm giác gì nữa. Hai người đàn ông vừa kéo Địch Diễm Thu đi rất quen, nhưng cô không nhớ ra là đã gặp họ ở đâu…
Địch Diễm Thu bị kéo lên một chiếc xe đỗ ngoài bệnh viện, sau đó bị tiêm một mũi thuốc mê. Khi cô ta tỉnh lại thì phát hiện mình bị nhốt trong một căn phòng không có cửa sổ, chỉ có duy nhất một cánh cửa sắt sau một tấm kính dày.
“Thích cái phòng này không?” Uông Nhất Sơn cầm điện thoại ở ngoài tấm cửa kính, mỉm cười hỏi.
Địch Diễm Thu hoảng sợ khi nghe thấy giọng nói truyền qua loa trên tường, trừng mắt nhìn người đàn ông tuấn tú trong trí nhớ của mình, nhưng giờ lại có điệu cười rất thâm độc.
“Quả nhiên là mày, Uông Nhất Sơn! Tất cả đều do mày sắp xếp?”
Uông Nhất Sơn lắc nhẹ một ngón tay: “Không, tất cả là do cô tự tìm đến. Từ lúc cô bày trò với tôi và Hứa Triển, cô cũng đã tự đào đường chết rồi. Có biết lúc ba tên sát thủ đuổi tôi trong rừng, tôi đã nghĩ gì không? Tôi nghĩ, tôi nhất định phải sống sót, sau đó trả nỗi sợ hãi và bất lực đó cho kẻ đã hại tôi. Có biết hai tên đồng bọn của cô chết như thế nào không? Tôi dùng cơ thể mình bịt đầu súng của hắn, cùng lúc đó, cầm dao ngoáy vào mắt hắn. Chỉ cần xoay nhẹ chuôi dao thôi, cảm giác đấy khiến tôi ngây ngất mà quên đi cơn đau do bị đạn xuyên qua. Còn một tên khác bị tôi cướp súng, bắn mộ phát vào sọ, máu trên đầu hắn phun sang mặt tôi, cảm giác âm ấm đấy tuyệt vời đến mức khó tin. Nhưng cô có biết điều tuyệt vời hơn cả là gì không? Tôi giết hai người mà vẫn không bị pháp luật truy cứu, vì đó là tự vệ chính đáng. Còn cô…?”
Uông Nhất Sơn dừng lại, kề sát vào tấm kính, khóe môi hơi nhếch lên để lộ ra chiếc răng khểnh: “Có muốn biết một mình cô phải chết thế nào không?”
Địch Diễm Thu kinh hãi lùi về góc phòng, nép sát vào vách tường. Trong lòng cô ta đã mơ hồ đoán được, con quỷ ngoài kia sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho cô ta.
“Tôi sẽ cho cô ăn ngày ba bữa toàn cao lương mĩ vị, còn cô sẽ ở trong căn phòng này từ từ thưởng thức món quà tôi tặng cho cô. Cô sẽ phát hiện ra, mỗi tấc da thịt dần dần thối rữa, đến cuối cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình biến thành một đống thịt đen thối mà thôi… Chắc chắn là thời gian dài đằng đẵng đó sẽ mang đến cho tôi sự hưởng thụ rất tuyệt vời. Sau đó, có một ngày, mọi người sẽ phát hiện ra một người đàn bà vừa thất thân vừa mất hôn chết trong một căn hộ. Bác sĩ kiểm tra sẽ nói, cô ta bị bệnh về thần kinh, lại không điều trị kịp thời, chết do kết hợp nhiều chứng tổng hợp, mà bên cạnh cô ta còn có hai đứa bé sinh đôi dần chết đói vì không có mẹ chăm sóc… Dì Địch, dì có hài lòng với sự sắp xếp đó không?”
Đôi mắt Địch Diễm Thu bị bao phủ bởi nỗi sợ hãi. Cô ta nhào về phía tấm cửa kính, áp sát khuôn mặt tiều tụy vào cửa và gào khóc: “Nhất Sơn, tôi thừa nhận là tôi có lỗi với cậu, có lẽ là vì tôi quá yêu cậu! Thấy cậu cưới người khác, lòng tôi đau như cắt. Cậu có biết tôi khóc một mình bao nhiêu lần không? Cho dù tôi có lỗi với cậu, cậu có thể nể tình quan hệ giữa tôi và cậu trước đây mà tha cho tôi không? Tôi sẽ tránh xa cậu, thật đấy! Tôi không bao giờ quấy rối cuộc sống của cậu nữa. Bây giờ, tôi chỉ muốn yên ổn nuôi lớn hai đứa bé, dù sao… dù sao chúng cũng là em Hứa Triển mà.”
Nói đến đây, Địch Diễm Thu thấy Uông Nhất Sơn có vẻ dịu đi, giọng nói lập tức nhẹ xuống, vừa khóc vừa nói tiếp: “Ngộ nhỡ, Hứa Triển biết cậu đối xử tàn nhẫn với em cô ta, hại hai đứa trẻ mất mẹ, cô ta sẽ nghĩ về cậu thế nào đây?”
Uông Nhất Sơn tỏ vẻ thương xót, nhìn Địch Diễm Thu: “Dì Địch, biết tại sao tôi lại đối xử với cô như vậy không? Không phải vì cô muốn giết tôi, mà là vì suýt chút nữa đã hại Hứa Triển một xác hai mạng! Cho nên, chỉ xử một mình cô, đâu có giải được mối hận trong lòng tôi! Hứa Triển không cần em nào hết. Cô ấy có một mình tôi, thế là đủ rồi!”

Chương 65

Lúc Uông Nhất Sơn về nhà, anh thấy Hứa Triển đang ở trong nhà tắm, trên người đầy bọt xà phòng, trong miệng còn bọt kem đánh răng. Cô chỉ chừa nước cầm bàn chải cọ cả người một lượt mà thôi.
“Sao thế? Chạm vào đồ bẩn hả?” Uông Nhất Sơn nhếch khóe môi hỏi.
Hứa Triển thấy anh cứ đứng lì ở cửa thì nhảy luôn vào bồn tắm, lúng búng nói: “Không có gì, ra mồ hôi nên người hơi bẩn.”
Uông Nhất Sơn khẽ cau mày, lại nhanh chóng giãn ra: “Triển Triển, hôm nay mình ra ngoài ăn cơm đi.”
Hứa Triển nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, lời nói không rõ ràng: “Đợi tẹo nữa đi, tôi còn phải tắm thêm lúc nữa.”
Tẩy hết một lớp da, Hứa Triển mới chịu đi ra, vừa lấy khăn bông lau đầu vừa nói: “Sao phải ra ngoài ăn? Trong nhà vẫn còn thức ăn mà…”
Uông Nhất Sơn nghĩ đến chỗ thức ăn thừa trong tủ lạnh là da đầu lại run lên. Anh là người kén ăn, thế mà cô nàng kia ngày nào cũng nấu đầy món, miệng kêu là sợ tốn ga, sau đấy toàn bắt anh ăn đồ thừa trong tủ lạnh. Sống cảnh bi thảm đó khiến anh nhiều khi muốn nổi cơn điên với cô nàng một trận. Nhưng, vừa thấy cô đảo lại thức ăn cho nóng, anh lại quen miệng khen: “Ăn ngon lắm…”
Bây giờ, anh chỉ mong con trai nhanh nhanh cai sữa để thay bố giải quyết nỗi phiền cơm canh dư thừa cho mẹ. Nặc Nặc như hiểu được nỗi phiền muộn của bố, thằng bé dứt tóc bố, biến mái tóc đẹp mắt của bố thành bờ Địa Trung Hải.
“Hôm nay Lý Phong mời, à, em gọi cả Quách Lâm Lâm nhé.”
Hứa Triển hiểu ra, rõ ràng là có mục đích khác mà!
“Anh ta mời, mời ai thì mời, sao phải bảo tôi gọi? Hơn nữa, Quách Lâm Lâm thì có liên quan gì đến anh ta, tôi chẳng muốn làm trung gian vô ích!” Nhớ đến dáng vẻ tiều tụy của bạn, Hứa Triển lại đau lòng.
Uông Nhất Sơn đặt con xuống thảm chơi*, để thằng bé tự bò đi, sau đó ôm lấy cô nàng đang dẩu mỏ cãi: “Hai người đấy có hiểu lầm, Quách Lâm Lâm không dễ chịu, Lý Phong cũng thế. Chúng ta để cho họ gặp nhau, chuyện còn lại thì để họ tự giải quyết, được không?”
Thấy cô nàng vẫn có vẻ cứng đầu, Uông Nhất Sơn lại nói: “Chuyện tình cảm mà cứ phân đúng sai rạch ròi, e là chẳng có mấy người ở bên nhau được.”
Hứa Triển biết, câu này là để chỉ cô và anh. Cô trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Tôi không muốn ở bên anh.”
Uông Nhất Sơn cũng im lặng, sau đó mới nói một cách thờ ơ: “Anh biết, cảm ơn em đã thương anh, cho anh ở nhờ.” Nói xong, anh liền xoay người đi vào phòng ngủ thay quần áo.
Hôm nay, cô bị Địch Diễm Thu tấn công ở bệnh viện, nhưng khi về lại không kể cho anh nghe. Nếu như hỏi có cái gì ở Hứa Triển khiến anh không dễ bỏ qua nhất thì chính là tính độc lập chết tiệt của cô! Cảm giác bị cô vứt ngoài cánh cửa trái tim khiến Uông Nhất Sơn vô cùng bực bội. Anh chỉ có thể vào thay quần áo để mình được bình tĩnh lại.
Đúng lúc này, Hứa Triển cũng vào phòng ngủ. Cô cầm một cốc nước hoa quả và đưa cho Uông Nhất Sơn. Nhưng Uông Nhất Sơn chỉ chăm chăm cởi cúc áo, không buồn liếc mắt nhìn cô lấy một lần.
Biết rằng mình lại chạm đến lòng tự trọng của người đàn ông này, Hứa Triển hơi bối rối, định an ủi anh, nhưng kinh nghiệm thì lại ít đến đáng thương, nên đành mở lời tức giận: “Anh còn tỏ vẻ đáng thương? Khoe vẻ mặt đấy cho ai xem? Tính tình thối hoắc như phân chó, không sợ người khác ghét à? Không uống thì thôi!” Vừa nói xong, cô liền uống một hơi hết nửa cốc nước hoa quả. Nhưng còn chưa kịp nuốt, đột nhiên, Uông Nhất Sơn tóm lấy gáy cô, hung hăng hút sạch chỗ nước trong miệng Hứa Triển. Rồi anh chép miệng: “May là miệng của Triển Triển nhà mình không thối giống phân chó, rất thơm!”
Nói xong, anh không hề khách sáo mà kéo khăn tắm trên người Hứa Triển xuống, miệng lầu bầu: “Nào, để anh nếm xem, trên người em còn chỗ nào ngọt không!”
Hứa Triển không ngờ tên này lại không biết xấu hổ đến thế, đang tức giận mà vẫn chẳng quên “bốc đậu”. Cô cuống cuồng cướp khăn tắm lại, quát lên: “Còn giở trò linh tinh nữa, Lý Phong đừng hòng gặp được Quách Lâm Lâm…”
“…”
Bốn người hẹn gặp tại tầng trên cùng của nhà hàng. Sau khi bao trọn nhà hàng, Lý Phong đã xếp chỗ ăn tốt nhất. Khi vợ chồng Uông Nhất Sơn xuất hiện, Lý Phong đờ người, vì bên cạnh họ có thêm một vị “thanh niên tuấn tú” khác. Quách Lâm Lâm khoác tay một anh chàng sinh viên, ưỡn ngực ngẩng cao đầu như một con gà mái đầy kiêu hãnh đi về phía anh. Đến chỗ đối diện Lý Phong, cô nàng ngồi xuống ngay lập tức.
Trong mấy người, Hứa Triển là áp lực nhất. Lúc cô cùng Uông Nhất Sơn đi đón Quách Lâm Lâm, cô đã có linh cảm như sao hỏa sắp đâm vào trái đất rồi! Cô thật muốn kéo cô nàng bạn thân vào một góc không người, bổ đầu cô nàng ra nghiên cứu một lần.
Con lạy bà! Bà muốn ra oai thì cũng phải tìm một người tươm tươm chứ?
Đây là một anh chàng moi được từ dịch vụ cho thuê bạn trai? Một tiếng mất bao nhiêu tiền? Cô rất muốn nói với cậu ta rằng, không phải cứ xịt keo bọt lên tóc là trông đẹp trai đâu. Cơ thể gầy nhom lọt thỏm trong bộ âu phục, nhìn mà phát hoảng. Áo sơ mi trắng, còn kèm theo một chiếc cà vạt cực kì chói lóa. Thế nhưng: “anh giai” này đứng trước mặt một người đàn ông đẹp trai thực thụ mà vẫn có thể trưng ra vẻ tự tin kiểu - “Ta đẹp trai nhất đời”, đầy kiêu hãnh như khổng tước, cậu ta ngạo mạn ngồi xuống ghế.
“Đây là?” Lý Phong nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười và hỏi.
“Chào anh, tôi là bạn trai của Quách Lâm Lâm.” Anh chàng còm nhom vểnh cằm đáp. Quách Lâm Lâm cũng vểnh cằm lên, ánh mắt tỏ vẻ “Tôi rất hạnh phúc.”
Lý Phong nghe thấy thế thì gật đầu, sau đó duỗi tay ra. Anh chàng khổng tước thấy đối phương vẫn tỏ vẻ lịch sự nên cũng duỗi tay ra, định chỉ bắt tay cho phải phép. Thế nhưng, lúc vừa bắt tay, anh chàng đó đã hét thảm lên một tiếng. Đội trưởng Lý mở gọng kìm nghiến tay anh chàng khiến cậu ta đau đến tái mặt, không còn cái vẻ - “Tôi đẹp trai nhất đời” nữa. Sau đó, cậu ta bị Lý Phong lôi đi, quẳng vào thang máy.
Khi đội trưởng Lý quay về, trên mặt anh hiện vẻ sung sướng, anh nói với những người có mặt tại bàn ăn: “Được rồi, xử lí xong xuôi rồi, chúng ta ăn thôi!”
Quách Lâm Lâm không kịp phản ứng lại, miệng mở hình chữ “O”, mãi sau mới nói: “Anh… Sao anh có thể làm như thế?”
Lý Phong nghiêm nghị nói: “Anh chưa đồng ý chia tay, em vẫn là bạn gái của anh! Cậu ta có gan đến trước mặt anh ra oai cơ đấy! À đúng… Vừa nãy anh vẫn còn nhã nhặn lắm, cậu ta vẫn rất ổn, đợi ăn no rồi anh sẽ đánh cậu ta một trận!”
Quách Lâm Lâm sợ khiếp vía, thấy Lý Phong nói thế thì sắc mặt trắng bệch, cô nàng vội vàng cúi đầu soạn tin nhắn.
Hứa Triển ngồi ngay bên cạnh, vừa liếc mắt đã nhìn thấy - “Chạy mau, tiền thì tôi sẽ đưa sau…” Chứng kiến cảnh đó, đột nhiên cô lại sinh lòng sùng kính với đội trưởng Lý. Một người đàn ông có chỉ số thông minh cao ngất, tại sao lại nhắm trúng viên bánh trôi ngốc nghếch đang ngồi cạnh cô?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3