02. Chàng Móm đáng yêu
Chàng Móm đáng yêu
Dành tặng chàng Móm của SCB ngày nào
Gã bước ra khỏi phòng làm việc mà không buồn quay đầu nhìn lại. Ngày nào gã cũng ra về vào lúc tám giờ tối khi cả phòng chỉ còn vài người ở lại. Họ được gọi là những con người cần mẫn vì công việc, trong đó có cả gã. Nhưng gã chỉ nhếch mép cười khi đã đứng một mình trong thang máy. Gã tự gọi bản thân mình là “Walking Death”, hệt như “Xác chết bước đi” trong bộ phim kinh dị của Mĩ, vì vòng tròn một ngày của gã bắt đầu khi đã khoác lên mình bộ trang phục công sở chỉnh tề và bước vào thang máy rồi nhấn nút 31 để từ khoảnh khắc ấy, mỗi giây phút tuổi thanh xuân của gã trôi qua và chết chìm trong mớ công việc hỗn độn chốn văn phòng. Gã bước ra khỏi thang máy và nghe tiếng bước chân mình vọng lại trên nền nhà láng bóng. Cả một tòa nhà rộng lớn mà chỉ còn vài người bảo vệ đang trong phiên trực. Bạn bè ai cũng bảo gã có làn da trắng trẻo nhưng gã đâu có thích chút nào, gã chỉ thích một làn da nâu bánh mật cho nam tính, nhưng trời sinh ra gã đã trắng trẻo mà còn chẳng được nhìn thấy ánh nắng trong ngày thì lấy đâu ra làn da rám nắng được. Lúc gã bước ra khỏi tòa cao ốc văn phòng để hưởng chút gió mát và khí trời thì đèn đường đã lên từ lâu lắm rồi. Gã thường bước đi một mình để gặm nhấm nỗi cô đơn và thi thoảng tự ngắm bóng hình mình in trên nền đá. Ánh đèn đường vàng vọt luôn gợi cho gã một cảm xúc mà gã đặt tên là “tự kỉ thời hiện đại”.
Đầu óc gã dường như luôn bị ám ảnh bởi tiếng dương cầm, chính vì thế mà đang chạy xe trên đường về nhà, gã chợt khựng người khi nghe từ đâu đó vọng lại những nốt nhạc xao xuyến của A Song Of Secret Garden. Không hiểu sao tiếng nhạc du dương ấy lại làm cho tâm hồn chai sạn của gã trở nên mềm yếu và thổn thức hơn bao giờ hết. Gã quên mất cả lối về, mà chiếc xe SH cũng như được sắp đặt sẵn, đã rẽ ngã khác đến chốn quen thuộc - hay đúng hơn là thiên đường - của gã, quán cà phê Cochin. Gã chọn góc bàn quen thuộc để nhấm nháp li cà phê G7 đậm đà men núi rừng Tây Nguyên, sau đó gã trở thành một nghệ sĩ thực thụ bên phím dương cầm. Bản nhạc Sad Angel lướt vào không trung trên từng ngón tay mà gã có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt đang tràn vào cơ thể vốn bị yếu mòn bởi áp lực cuộc sống. Tiếng dương cầm đưa hồn gã lạc vào thế giới của giai điệu và thước phim cuộc đời gã - một chàng trai hai mươi lăm tuổi - đang được tua chậm lại.
Gã sinh ra trong một gia đình nề nếp, khá giả. Ba gã là một bác sĩ lâu năm của một bệnh viện lớn, còn má gã là giảng viên một trường đại học nổi tiếng. Tuổi thơ của gã sống trong nhung lụa và thật may mắn sao gã được tặng một cây dương cầm trong lần sinh nhật thứ năm. Kể từ đó, gã biết cuộc đời này gã không thể sống thiếu được cái âm thanh mê hoặc của những phím đàn đầy cám dỗ ấy. Gã cô độc, hay đúng hơn gã không có ai là bạn thân ngoài cây dương cầm. Ba má lo cho gã từng miếng ăn đến giấc ngủ nên gã được gọi là chàng công tử bột trong đám bạn học. Đám bạn tỉnh lẻ đã từng làm cho gã mắt tròn mắt dẹt khi biết về cuộc sống kham khổ với mì tôm, xe buýt và tình trạng viêm màng túi. Đối với gã, những khổ cực đó cứ như trong thế giới của tiểu thuyết ấy. Thế mà chúng bạn lại luôn cười đùa hồn nhiên trong khi cái mặt của gã lúc nào cũng mang cảm giác buồn buồn làm sao ấy. Gã chỉ mới biết đi xe máy từ lúc đi làm mà thôi, còn trước đây gã được ba má đưa rước, không thì thuê xe ôm, có khi gã hơi sốt chút xíu má cũng vội gọi taxi đưa gã đến trường.
“Con muốn thi vào nhạc viện, muốn trở thành nghệ sĩ piano như Đặng Thái Sơn”.
“Quên ngay điều đó đi. Con phải trở thành một giám đốc ngân hàng trong tương lai. Nếu con còn có cái ước mơ viển vông đó nữa thì ba sẽ bán cây đàn đó ngay. Nghệ sĩ piano, có mấy ai sống được bằng cái nghề đó chứ!”.
Gã lủi thủi về phòng và mà chẳng dám nói câu nào. Hồ sơ đại học của gã được ba mẹ làm thật đầy đủ: Trường Đại học Ngân hàng và Đại học Ngoại thương.
“Nếu ba má muốn con trở thành giám đốc ngân hàng thì hãy cho con đi du học. Con sẽ cố gắng kiếm học bổng bằng khả năng của mình”.
“Thôi không cần phải đi học đâu cho xa con trai. Biết bao nhiêu người đi du học về mà có làm nên sự nghiệp gì đâu. Con cứ học cho giỏi, thế nào chẳng kiếm được một vị trí tốt ở ngân hàng”.
“Con lại là con trai duy nhất trong gia đình này nên ba mẹ không nỡ để con phải đi xa. Ai sẽ chăm sóc cho con chứ”.
Má nói mà những giọt nước mắt lăn thành dòng.
Gã lại bước vào phòng và chôn vùi ước mơ trong bốn bức tường. Gã trở thành dân ngân hàng cũng sau buổi chuyện trò hôm ấy.
Bản nhạc River Flows In You của Yiruma đã kết thúc từ lúc nào mà hồn gã vẫn chưa trở về với thân xác. Mãi đến khi một giọng nói quen thuộc cất lên mới khiến gã choàng tỉnh khỏi cơn mộng mị.
“Chàng Móm đáng yêu lại bị tự kỉ rồi, hihi”.
Gã nhoẻn miệng cười thật tươi và bước lại chỗ Phương Dung, cô gái có mái tóc đen dài ngồi bên cạnh cửa sổ đang nhâm nhi li nước cam.
“Em dạo này trông xinh tươi hơn nhiều nhỉ?!”.
Bình thường gã vốn rất kiệm lời trong việc ca tụng nhan sắc của phái nữ, nhưng trước mặt Phương Dung gã lại như biến thành một người khác.
“Em thấy anh vẫn thế. Coi kìa, hình như dạo này nhiều tâm sự lắm hay sao mà dung nhan của anh tàn đi hẳn thế”.
“Trời ạ, em không còn từ nào nhẹ nhàng hơn để an ủi anh hay sao?!”.
Câu chuyện của hai người hòa lẫn vào tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài. Phương Dung vốn là đồng đồng nghiệp cũ tại ngân hàng. Cô gái ôm mộng trở thành nhà văn nhưng lại bất đắc dĩ trở thành nhân viên ngân hàng. Những ngày đầu mới vào, gã để ý thấy cô gái này hay ngồi lặng lẽ một mình với chiếc điện thoại trên tay, kể cả khi đi ăn trưa với đồng nghiệp cô vẫn có thói quen đó. Gã lấy làm lạ không hiểu cô gái nhắn tin cho khách hàng hay chat chít với bạn trai mà lại tách mình vào một thế giới riêng như vậy. Đến khi chơi thân rồi gã mới biết những giây phút ấy chính là lúc Phương Dung thăng hoa trong cảm xúc để viết những câu chuyện cô đang ấp ủ bấy lâu.
“Này, anh thích đàn dương cầm hay sao vậy?”.
Phương Dung nhìn thấy một tay gã nhấc điện thoại lên nói chuyện với khách hàng, còn những ngón tay trái lại gõ nhịp như đang lướt trên những nốt nhạc. Gã chỉ khẽ mỉm cười gật đầu. Thế là tình bạn của gã và Phương Dung nảy nở vì cả hai đều có chung một niềm đam mê nghệ thuật.
“Cảm ơn anh vì đã ủng hộ em khi quyết định từ bỏ công việc với mức lương hấp dẫn tại một ngân hàng nước ngoài uy tín như vậy để theo đuổi ước mơ văn chương. Anh có biết là bạn bè và cả người thân của em đã phản ứng như thế nào không, họ cho là em bị khùng đấy anh ạ”.
Phương Dung nhấp li nước cam lên môi mà vẫn không thôi khúc khích cười.
“Ừ, thì điên một chút thôi em. Ai có máu nghệ thuật thì phải khùng một chút mới thú vị, haha”.
Gã bật cười khoái trí khi được thể hiện con người thật của mình. Chốn văn phòng với mọi thứ dối trá, thật khó để có được một người bạn thân, nhưng gã lại may mắn gặp Phương Dung. Nhưng từ lúc cô ấy quyết định ra đi thì gã lại “cô đơn nơi công sở” và “quằn quại” với niềm đam mê âm nhạc không thôi bùng cháy.
“Anh có dám từ bỏ công việc hiện tại để theo đuổi khát vọng không?”.
Phương Dung nhìn thẳng vào mắt gã khiến gã chợt khựng lại.
“Em hỏi thật đấy! Vì em đã phải đấu tranh với bản thân mình nhiều lần mới dám đưa ra quyết định. Gia đình em là những người phản đối mạnh mẽ nhất, nhưng khi em chứng minh cho họ thấy em thật sự có khả năng theo đuổi niềm đam mê và hạnh phúc với sự lựa chọn ấy thì họ đã thông cảm và quay sang ủng hộ em”.
Nếu gã mạnh mẽ như Phương Dung thì gã đã không phải khổ sở như bây giờ. Gã chưa bao giờ dám lên tiếng đấu tranh với ba má để theo đuổi ước mơ với cây dương cầm, ngoại trừ lần duy nhất khi chọn trường đại học.
“Anh có biết tại sao bây giờ giới trẻ lại có phong trào đi phượt không?”.
“Họ thích du lịch để tìm hiểu những thứ mới mẻ. Tuổi trẻ ham khám phá mà em”.
Gã nói xong mà tự cười thầm trong bụng. Gã nào dám có cái gan đi xa như thế. Gã dư tiền để đi du lịch một vài nước nhưng gã chỉ dám loanh quanh những nơi gần Sài Gòn như Vũng Tàu, Nha Trang và Mũi Né, vì ba má sợ gã đi xa rồi xảy ra chuyện gì thì họ không sống nổi. Gã sống trong sự bao bọc và sợ hãi những điều không biết trước có thể xảy ra như vậy đó.
“Anh nói đúng, nhưng theo em thì thời gian ở văn phòng còn nhiều hơn ở nhà với gia đình và bạn bè. Họ phải chịu đựng bao nhiêu áp lực từ công việc, gia đình và cuộc sống nên họ phải tìm cho mình những thú vui như vậy để khơi lại năng lượng tuổi trẻ và tiếp tục hành trình mình đã chọn”.
Phương Dung tạm biệt gã ra về trước. Gã nhìn theo bóng dáng cô mà khẽ thở dài. Gã lặng lẽ nhấp li cà phê và nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Những hạt mưa rơi tí tách hệt như nốt nhạc đang nhún nhảy trên phím dương cầm.
“Chẳng lẽ cuộc đời mình lại nhàm chán đến thế sao? Một thằng đàn ông chỉ dám ngồi đó mơ mộng có một ngày ước mơ thành sự thật, trong khi chẳng dám hành động thay đổi cuộc sống hiện tại. Nếu không có ước mơ thì cứ để cuộc sống chết mòn như vậy đi”.
Gã không thèm khoác áo mưa mà cứ thế chạy xe trên đường. Lâu lắm rồi gã mới dám “điên” như thế. Gã mỉm cười khi nhìn những hạt nước mưa rơi rơi trong ánh đèn đường chiếu rọi xuống mặt đá.
“Xin lỗi ba má, con cần làm chủ cuộc đời mình, dù chỉ một lần, một lần thôi. Dù có thất bại đi chăng nữa, con cũng cần có một lần thật sự làm người đàn ông”.