Người trong ảnh - Chương 09 - 10 - 11

Chương chín

BASSINGTON-FFRENCH

Không để mất thời gian, Frankie bắt tay vào việc ngay. Ngay tối hôm ấy cô hỏi cha:

- Cha ơi, cha có biết dòng họ Bassington-ffrench không ạ?

Quận công Marchington đang đọc một xã luận chính trị, nghe không rõ câu hỏi.

- Washington ư?! A, những người Mỹ ấy. Mọi cuộc họp, mọi trò khỉ... lãng phí tiền bạc và thời gian.

- Đây là dòng họ Bassington-ffrench kia mà - Frankie nói rõ lại - Đó là một gia đình ở Yorkshire, đúng không ạ?

- Không, ở Hampshire. Có hai nhánh, một ở Anh, một ở Ái Nhĩ Lan. Bạn con ở đâu?

- Con không biết.

- Con muốn hỏi gì?

- Họ có giàu không?

- Họ nhà Bassington-ffrench ấy ư? Cha cũng không biết. Người ở Ái Nhĩ Lan bị phá sản còn người ở Hampshire lấy được người vợ Mỹ thừa kế một gia tài rất lớn.

- Một người trong dòng họ ấy bữa nọ về đây tìm một ngồi nhà để thuê.

- Thật là kì cục! Tìm nhà ở nơi khỉ ho, cò gáy này ư?

“Đúng thế!” Frankie nghĩ.

Hôm sau cô đến văn phòng của Công ty môi giới nhà đất Wheeler và Owen.

Ông Owen đứng lên tiếp Frankie.

- Chúng tôi có thể giúp gì cho cô, tiểu thư France? Cô không định bán lâu đài đấy chứ?

Ông Owen bật cười về ý nghĩ hài hước ấy.

- Không. Đây là lí do tôi đến gặp ông: một người trong số bạn bè tôi bữa nọ đã tới đây... một người tên là Bassington-ffrench. Ông ấy tìm một ngôi nhà.

- A! Tôi nhớ cái tên ấy rồi. Hai chữ “f” nhỏ, phải không?

- Đúng thế.

- Ông ta hỏi tôi về những ngôi nhà nhỏ cần bán. Vì hôm sau ông ta phải trở về Londres nên tôi không thể giới thiệu hết được, nhưng ông ta có vẻ không vội vàng lắm. Tôi đã giới thiệu một vài ngôi nhà nhưng chưa nhận được câu trả lời của ông ta.

- Ông ấy viết thư cho ông từ Londres hay từ nông thôn?

- Xem nào - Ông Owen gọi người thư ký - Frank! Địa chỉ của ông Bassington-ffrench.

- Ngài Roger Bassington-ffrench, ở lâu đài Meroway Court, làng Staverley, quận Hants, Thành phố Hampshire - Người thư ký trả lời.

- A! Đây không phải là Bassington-ffrench mà tôi quen! Có thể đây là một người anh em họ. Tôi ngạc nhiên khi thấy ông ấy về đây mà không tới thăm tôi. Ông ấy tới văn phòng của ông hôm thứ tư, đúng không?

- Vâng, trước sáu giờ ba mươi, giờ đóng cửa văn phòng. Tôi nhớ rõ vì hôm ấy có một vụ tai nạn xảy ra. Một người rơi từ vách đá xuống vực và chính ông Bassington-ffrench ngồi canh giữ xác người cho đến khi cảnh sát tới nơi. Khi trở về đây ông ta rất ngao ngán.

Cô rời khỏi văn phòng môi giới, đầu óc lộn xộn. Như Bobby đã nói, mọi hành động của Bassington- ffrench đều rất rõ ràng không có gì đáng nghi ngờ. Ông là thuộc nhánh Bassington-ffrench ở Hampshire. Ông ta cho địa chỉ và đã kể lại với ông Owen về vụ tai nạn... Có thể là Bassington-ffrench vô tội không?

Frankie vẫn tiếp tục suy nghĩ.

Một người đi thuê nhà phải tới nơi sớm hơn và ở lại vào ngày hôm sau để đi thăm nhà. Không thể đến gặp nhà môi giới vào sáu giờ ba mươi chiều và trở về Londres ngay sáng sớm hôm sau. Vậy thì tại sao ông ta phải tới đây, chỉ viết thư thôi cũng đủ. Không nghi ngờ gì nữa: Bassington-ffrench là thủ phạm.

Frankie đến đồn cảnh sát. Thanh tra Williams là người quen cũ của cô. Ông ta đã từng bắt được bà hầu phòng vào làm việc ở lâu đài với căn cước giả và chuồn khỏi lâu đài với hấu hết nữ trang của Frankie.

- Xin chào ông thanh tra.

- Xin chào tiểu thư Frances. Không bị mất trộm chứ, tôi hi vọng là như vậy?

- Chưa đâu. Tôi đến để đặt ra cho ông vài câu hỏi do tò mò thôi.

- Tùy cô, cô hỏi tôi sẽ trả lời, thưa tiểu thư Frances.

- Thưa ông thanh tra, người rơi từ vách đá xuống vực có đúng tên là Alexandre Pritchard không?

- Alexandre Pritchard, đúng thế.

- Trong người ông ta chỉ có một tấm ảnh thôi, đúng không? Có người nói có những ba tấm!

- Rất đơn giản, thưa tiểu thư. Các nhà báo thường hay cường điệu vấn đề và làm tình hình rối tung lên.

- Đúng thế. Tôi còn nghe được nhiều chuyện rất khó tin... (Cô ngừng một lát rồi nói theo trí tưởng tượng của mình) Một số người còn nói trong túi của ông ta căng phồng những truyền đơn của cánh tả; những người khác lại bảo đó là ma túy, còn nhóm thứ ba thì nói đó là những tờ giấy bạc giả.

Ông thanh tra cười.

- Trong túi người chết chỉ có một chiếc khăn tay, một gói thuốc lá, hai tờ giấy bạc... Không có ví, không có lấy một bức thư. Chúng tôi đã mất nhiều thời gian để tìm người trong tấm ảnh ấy.

Frankie thay đổi đề tài câu chuyện.

- Hôm qua tôi đi thăm anh Jones, con trai ông mục sư... Người vừa bị đầu độc. Thật là lạ lùng!

- Đó là câu chuyện nhảm nhí. Chưa bao giờ có hiện tượng này cả. Cậu ta không có lấy một kẻ thù trên đời.

- Người ta có ý kiến gì về thủ phạm không?... Tôi rất muốn biết chuyện đó - Frankie hỏi, mắt sáng lên vì tò mò.

Người thanh tra cảnh sát rất hãnh diện, ông đang tiếp chuyện một tiểu thư con một vị quận công nước Anh.

- Người ta đã tìm thấy một chiếc xe hơi hiệu Talbot trong vùng, xe sơn màu xanh sậm. Một khách trọ nói mình đã nhìn thấy nó mang biển số GG 8282 chạy theo hướng Saint-Botolph.

- Và ông cho rằng...

- Đó là biển số xe của linh mục nhà thờ Saint-Botolph.

Frankie bật cười.

- Và ông không cho rằng linh mục ở Saint-Botolph là thủ phạm chứ?

- Theo điều tra thì cả ngày hôm ấy xe của linh mục không rời khỏi nhà để xe.

- Như vậy chiếc Talbot ấy mang biển số giả ư?

- Vâng, chúng tôi cho là như vậy.

Frankie xin phép viên thanh tra để ra về và nghĩ: “ở nước Anh này thì thiếu gì xe Talbot màu xanh sậm”.

Tới nhà, cô vào ngay thư viện tìm cuốn danh bạ điện thoại của quận Marchbolt mang về phòng mình. Cô nghiên cứu hàng tiếng đồng hồ. Kết quả thật đáng bối rối. Trong vùng có đến bốn trăm tám mươi hai người có tên là Evans...

Frankie suy nghĩ về kế hoạch điều tra cho những ngày tới.

Chương mười

SỰ CHUẨN BỊ CHO MỘT TAI NẠN

Một tuần lễ sau, Bobby tới Londres để làm việc cùng Badger. Anh nhận được nhiều thư của Frankie viết bằng thứ chữ rất khó đọc. Cô căn dặn không được có hành động gì khi chưa có lệnh. Như vậy cũng tốt vì Bobby phải làm việc không thể ngơi tay. Badger đã hoàn thành nhiều việc đến mức không thể tưởng tượng được và bạn anh phải để thời gian sắp xếp lại trật tự công việc.

Trong khi chờ đợi, chàng trai luôn đề phòng. Việc bị đầu độc vừa qua khiến Bobby phải cẩn thận với đồ ăn, thức uống và anh đã mang theo trong người một khẩu súng lục khá vướng víu.

Anh bắt đầu coi sự kiện vừa xảy ra như là một cơn ác mộng thì chiếc xe hơi mang nhãn hiệu Bentley của Frankie ở đâu đến đậu trước xưởng thợ. Bobby trong bộ quần áo lao động đầy dầu mỡ ra tiếp khách. Ngồi bên Frankie còn có một người đàn ông trẻ mặt buồn phiền như đang đi đưa tang.

- Xin chào, Bobby, xin giới thiệu với anh đây là bác sĩ George Arbuthnot. Chúng ta sẽ cần đến sự giúp đỡ của bác sĩ.

Bobby hơi rùng mình và chào người thầy thuốc.

- Cô cho rằng chúng ta cần một bác sĩ ư? Tôi thấy cô sớm bi quan rồi dấy.

- Không liên quan gì đến anh đâu, anh bạn. Bác sĩ sẽ giúp tôi thực hiện một kế hoạch. Chúng ta có thể ngồi ở đâu nhỉ?

Bobby nhìn xung quanh.

- Trời! Chỉ có cách lên phòng tôi.

- Tốt!

Frankie ra khỏi xe theo sau là George Arbuthnot. Ba người lên thang gác và vào một căn phòng bé tí xíu.

- Không biết chúng ta sẽ ngồi vào đâu - Bobby nhìn chiếc ghế cùng với chiếc mắc áo là những đồ đạc độc nhất trong phòng và nói.

- Ngồi lên giường - Frankie đề nghị.

Cô ngồi và Arbuthnot ngồi theo.

- Kế hoạch hành động của tôi đã lập xong - Frankie tuyên bố - Trước hết chúng ta cần một chiếc xe hơi của các anh cho công việc.

- Cô muốn mua của chúng tôi một chiếc xe ô tô ư?

- Đúng thế.

- Thế còn chiếc Bentley của cô để làm gì?

- Nó không thích hợp với yêu cầu của việc cần làm.

- Việc gì?

- Vỡ tan ra từng mảnh.

Bobby càu nhàu.

Lần đầu tiên George Arbuthnot lên tiếng. Giọng anh trầm và có vẻ buồn rầu:

- Nói cách khác xe sẽ gặp một tai nạn.

- Tại sao cô biết trước là sẽ có cái đó?

Frankie thất vọng thở dài.

- Tôi chưa giải thích rõ. Bobby, tôi biết anh không nhanh hiểu lắm, nhưng nghe kỹ những điều tôi sẽ nói, anh sẽ hiểu ngay thôi.

Cô nghỉ một chút rồi nói tiếp:

- Tôi đang điều tra về Bassington-ffrench.

- Hoan hô!

- Bassington-ffrench... Bassington-ffrench của chúng ta hiện đang ở lâu đài Meroway Court, làng Staverley, quận Hants, thành phố Hamsphire. Chủ lâu đài, là anh ruột của Bassington-ffrench của chúng ta, có vợ và một con nhỏ.

- Vợ ai?

- Của người anh, trời! Nhưng đấy không phải là vấn đề. Cái quan trọng là làm thế nào để luồn vào lâu đài đó. Tôi đã đi khảo sát. Staverley là một ngôi làng nhỏ. Người lạ vào sẽ bị chú ý ngay, cái mà chúng ta phải tránh bằng bất kì giá nào. Đây là kế hoạch của tôi: tiểu thư Frances Derwent cho xe chạy quá nhanh nên xe đã húc vào một bức tường bao quanh lâu đài Meroway Court. Xe hỏng nặng, tiểu thư Frances bị thương và người ta đã mang cô vào trong lâu đài. Quá đau đớn vì bị thương nên người ta không trả cô về nhà được.

- Ai quyết định cái đó?

- Chính là anh George đây. Bây giờ thì anh hiểu vai trò của George Arbuthnot rồi. Chúng ta sẽ gặp rủi ro nếu gặp phải một bác sĩ lạ mặt, ông ta sẽ nói tôi không đau đớn gì cả hoặc đưa tôi đi bệnh viện. Không, tôi dàn cảnh như thế này: xe của George cùng đến ngay lúc ấy (các anh phải bán cho tôi chiếc xe thứ hai). Chứng kiến vụ tai nạn, anh ấy ra khỏi xe và kêu to: “Tôi là bác sĩ đây. Mọi người đứng dãn ra! (Giả thiết là có nhiều người kéo đến). Chúng ta đưa người bị nạn vào trong nhà... Đây là lâu đài gì? Lâu đài Meroway Court ư? Tốt! Tôi phải khám nghiệm vết thương...” Người ta sẽ đưa tôi vào căn phòng tốt nhất trong nhà. Gia đình nhà Bassington-ffrench đối xử với tôi như thế nào, nhiệt tình hay thờ ơ, tùy theo khả năng thuyết phục của George. Bác sĩ xem vết thương. May mắn là nó không nghiêm trọng như ông ấy tưởng. Xương không gãy nhưng có những tổn thương bên trong. Tôi phải nằm bất động trong hai hoặc ba ngày, sau đó ông ấy sẽ quyết định đưa tôi về Londres.

Tới đây thì bác sĩ George Arbuthnot ra về, còn tôi, tôi cố gây thiện cảm với gia đình.

- Còn tôi, tôi phải làm gì?

- Không làm gì cả.

- Như vậy càng tốt...

- Bạn thân mến, không nên quên rằng Bassington- ffrench đã biết anh. Tôi thì họ chẳng biết tôi là ai còn chức vị của tôi thì anh cũng biết. Tôi là con gái của một quận công đáng kính, cái đó đã rõ ràng. George Arbuthnot là một bác sĩ thực sự. Việc tôi bị tai nạn không ai có thể nghi ngờ được.

- Ô! Có thể là cô có lí - Bobby thở dài và nói.

- Tôi thấy đây là một kế hoạch rất hoàn hảo.

- Chỉ có điều tôi chẳng đóng góp được gì vào việc này.

- Nếu muốn anh phải để râu ria mọc dài ra đã. Phải mất bao nhiêu thời gian?

- Hai hoặc ba tuần lễ, hình như vậy.

- Lâu đến như vậy ư? Có cách nào mất ít thời gian hơn không?

- Tại sao tôi không đeo râu, ria giả nhỉ?

- Người ta sẽ nhận ra ngay. Khoan... Tôi biết bây giờ trong các nhà hát người ta có phương pháp cắm râu mới, từng chiếc một. Anh liên hệ với họ xem.

- Người ta sẽ cho tôi là kẻ đang tránh sự truy lùng của cảnh sát.

- Họ nghĩ như thế nào thì mặc họ.

- Khi có bộ ria rồi thì tôi phải làm gì?

- Anh sẽ làm người lái xe cho tôi. Trong đồng phục của tài xế, anh sẽ lái chiếc Bentley đến làng Staverley.

Mặt của Bobby tươi lên:

- Ô! Thật là hay!

- Bây giờ thì anh hiểu rõ tất cả rồi chứ? - Frankie hỏi anh - Người ta không chú ý đến tài xế. Bassington-ffrench chỉ nhìn thấy anh một thoáng. Ông ta còn chú ý đến tấm ảnh. Tôi tin chắc ông ta sẽ không nhận ra anh. Trong bộ đồng phục người lái xe và bộ ria thì anh sẽ an toàn tuyệt đối. Anh nghĩ sao?

- Kế hoạch của cô không chê vào đâu được.

- Nào! Bây giờ chúng ta đi mua xe. Xin lỗi George, tôi cứ sợ gãy giường.

- Không sao.

Cả ba người cùng xuống dưới nhà. Nhìn thấy họ, một chàng trai có vẻ ngượng nghịu, nhưng vẫn chào mọi người một cách đáng mến.

- Badger, cậu có nhớ Frankie không?

Không nhớ ra nhưng anh vẫn vồn vã:

-A!... A!... Nhớ chứ...

Frankie nhắc lại một kỷ niệm:

- Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau là lúc anh ngã xuống ao bùn, chúng tôi phải cầm chân anh để kéo anh lên.

- A!.. A!... Không thể như vậy... Nếu có thì ở Wales kia...

- Đúng rồi.

- Frankie muốn mua một chiếc xe - Bobby báo tin.

- Anh George đây cũng cần một chiếc nữa.

- Vâng... xin mời... mọi người đến... đến xem xe của... của chúng tôi.

- Chúng rất đẹp! - Frankie kêu lên trước những chiếc xe màu đỏ chói và màu xanh lá cây.

- Đây là... chiếc Chryler... mới được... sửa lại - Badger nói.

Bobby nói ngay:

- Không, Frankie chỉ cần một chiếc xe đi khoảng sáu mươi ki lô mét một giờ trở lại thôi.

Badget nhìn người cộng tác với vẻ trách móc.

- Chiếc Standard này chữa xong nhưng chưa đi thử - Badger giải thích - Còn chiếc Essex này cũng rất tốt, nó có thể đi một lèo ba trăm kilômét.

- Được, tôi lấy chiếc Standard.

Badger kéo người cộng tác ra chỗ vắng.

- Giá... giá bao nhiêu? Tớ... tớ không thể lấy... lấy đắt bạn của cậu được. Mười... mười li-vrơ được không?

- Đồng ý mười li-vrơ - Frankie can thiệp vào cuộc thảo luận - Tôi sẽ trả tiền ngay.

- Bằng gì? - Badger thì thào.

Bobby giải thích cho bạn rõ.

- Lần... lần đầu tiên tớ... tớ thấy một vị khách có... có nhã ý trả... trả bằng tiền mặt.

Đến lượt George Arbuthnot chọn xe.

Đợi Frankie thanh toán tiền xong, Bobby đưa hai người ra chiếc xe Bentley và hỏi:

- Bao giờ thì vụ tai nạn ấy xảy ra?

- Càng sớm càng tốt, chiều mai.

- Nếu tôi mang râu giả thì tôi tham gia được chứ?

Frankie nhún vai.

- Không. Trong lúc lộn xộn râu giả có thể bị rơi ra. Anh đóng vai người đi môtô. Một chiếc mũ, một chiếc khẩu trang, một cặp kính. Anh nghĩ như thế nào, George?

Một lần nữa George Arbuthnot lên tiếng rầu rĩ:

- Tốt! Càng điên thì người ta càng lắm trò!

Chương mười một

VỤ TAI NẠN

Địa điểm của vụ tai nạn được ấn định tại ngã ba cách làng Staverley một kilômét.

Cả ba người đến nơi một cách yên ổn tuy chiếc Standard của Frankie có những dấu hiệu ậm ạch khi lên dốc.

Thời gian của vụ tai nạn theo kế hoạch là một giờ trưa.

- Chúng ta có thể yên tâm để hành động - Frankie nhận định - Vào giờ ăn, con đường này vắng vẻ.

Họ rời bỏ con đường lớn và cho xe vào con đường đến lâu đài Meroway Court. Khi chạy được năm trăm mét. Frankie chỉ cho các bạn nơi chiếc xe sẽ đỗ.

- Theo tôi thì ở đấy là tốt nhất. Ngay đầu dốc và con đường lại quành gấp khúc là bức tường. Bức tường ấy là tường lâu đài Meroway Court. Nếu chúng ta nhảy ra khỏi xe và cho nó đâm thẳng vào tường thì sẽ có một cảnh rất ngoạn mục!

- Tôi tin là như vậy - Bobby nói - Nhưng cũng phải có một người ở đầu đường đằng kia xem có chiếc xe nào chạy ngược chiều lại không chứ?

- Đúng thế. George sẽ cho xe chạy sang bên kia bức tường rồi quay lại làm như đi ngược chiều tới. Khi nào anh ấy vẫy khăn tay thì chúng ta biết là trên đường không có người.

- Tôi thấy mặt cô tái nhợt đi kìa - Bobby lo ngại nói.

- Hôm nay tôi dùng nhiều phấn trắng... Tôi sẽ nằm bên bức tường của lâu đài. May mắn là hai bên đường không có nhà. Khi George và tôi vẫy khăn tay thì Bobby cho chiếc Standard chạy.

- Rõ. Tôi sẽ dừng ở bậc lên xuống để lái xe thì tránh được nguy hiểm.

- Nhất là anh đừng ngã đấy!

- Cô yên tâm! Một vụ tai nạn thật thay cho vụ tai nạn giả sẽ làm hỏng kế hoạch mất.

- Bây giờ, George, lên đường! - Frankie ra lệnh.

George lên chiếc xe thứ hai và cho xe chạy.

Bobby và Frankie nhìn theo anh ta.

- Frankie, khi vào được lâu đài rồi cô phải cẩn thận đấy. Đừng làm những việc ngốc nghếch!

- Anh yên tâm đi. Tôi sẽ thận trọng. Tôi sẽ viết thư cho anh nhờ George hoặc ba người hầu của tôi chuyển. Tôi sẽ cho anh biết anh phải đưa chiếc xe Bentley tới đây vào lúc nào. Tôi đi đây.

- Trong khi đó tôi xem lại bộ ria của mình - Bobby nói.

Họ nhìn nhau một lúc sau đó cô gái giơ tay chào và đi về phía lâu đài.

George đã quay xe và đang đứng đợi.

Frankie đi một đoạn rồi đứng giữa đường và vẫy khăn. Một chiếc khăn thứ hai ở đầu đường đáp lời.

Bobby cho xe chạy số ba sau đó anh ra đứng ở bậc lên xuống và nhả phanh. Chiếc xe lao xuống dốc, máy rú lên. Đến phút cuối thì Bobby bỏ xe và nhảy xuống đường.

Chiếc ô tô lao nhanh rồi đâm thẳng vào tường của lâu đài. Tất cả đều tốt đẹp...

Bobby nhìn thấy Frankie chạy lại bên chiếc xe đổ và nằm lăn ra giãy giụa.

George lên xe và cho xe đến bên người gặp nạn.

Tiếc rằng mình không được ở lại. Bobby lên xe môtô trở về Londres.

- Tôi có cần lăn nhiều vòng trên đường để làm bẩn quần áo không? - Frankie hỏi George.

- Như vậy càng tốt. Cô đưa tôi chiếc mũ.

Anh cầm lấy và xé một vệt dài. Frankie kêu lên vì tiếc của.

- Đây là kết quả của cú ngã - George giải thích - Bây giờ cô nằm im, tôi vừa nghe thấy tiếng chuông xe đạp.

Ngay lúc ấy một thanh niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi vừa đi vừa huýt sáo miệng đạp xe tới.

- Tai nạn ư?

- Không - George nói với giọng bông đùa - Cô này giải trí bằng cách cho xe húc vào tường thôi.

Chàng trai hỏi:

- Cô ta có bị thương nặng không? Cô ta chết rồi ư?

- Chưa chết. Cần phải cấp cứu ngay. Tôi là bác sĩ đây. Chúng ta đang ở đâu nhỉ?

- Ở lâu đài Meroway của ông Bassington-ffrench.

- Chúng ta phải mang ngay cô này vào lâu đài. Chú để xe đạp đấy và giúp tôi một tay.

Người thanh niên chỉ đợi có vậy, dựng xe vào tường và đến giúp ông thầy thuốc. Hai người khiêng Frankie đến cổng lâu đài.

Trong lâu đài người ta đã biết có vụ tai nạn vì một ông già người hầu đã ra mở cổng.

- Một vụ tai nạn vừa xảy ra trước cổng nhà ta. Ông có một căn phòng nào cho tiểu thư đây không? Tiểu thư cần được cấp cứu ngay!

Lo ngại, ông già trở vào trong nhà. George và chàng trai nhìn theo, tay vẫn khiêng Frankie. Ngay lúc đó một người đàn bà trẻ bước ra. Cao lớn, mắt xanh, tóc hung, bà ta trạc ba mươi tuổi.

Bà ta hiểu ngay sự việc.

- Có một phòng để không ở tiền sảnh. Có thể khiêng cô này vào đấy. Tôi có cần gọi điện cho thầy thuốc không?

- Tôi là bác sĩ, thưa bà - George Arbuthnot giải thích - Tôi đang đi trên xe thì thấy vụ tai nạn xảy ra.

- Một sự trùng hợp may mắn! Xin mời đi lối này.

Bà chủ nhà dẫn họ vào một phòng ngủ lớn và sang trọng, có cửa sổ quay ra vườn.

- Cô này có bị thương nặng không?

- Tôi chưa thể nói ngay được.

Bà Bassington-ffrench đi ra cùng cậu thanh niên đang liến thoắng kể lại diễn biến của sự việc như chính mình được mục kích.

- Chiếc xe phóng hết tốc độ và đâm vào tường. Xe tan ra từng mảnh và cô ấy bị hất tung ra ngoài. Ngay lúc ấy ông bác sĩ đi trên chiếc xe của mình tới nơi...

Người ta để cậu đi bằng cách cho cậu đồng một nửa cu-ron.

Trong lúc ấy thì Frankie và ông bác sĩ trẻ đang thì thầm to nhỏ.

- George thân mến, tôi hi vọng là vở kịch này không ảnh hưởng xấu đến nghề nghiệp của anh chứ? Anh sẽ không bị gạch tên khỏi liên đoàn các thầy thuốc chứ?

- Giữ được bí mật thì không có gì là nguy hiểm.

- Không sợ, George. Sẽ không ai nói câu nào hết... Anh thật cừ khôi. Tôi không nghĩ là anh lại hay nói đến thế.

George thở dài nhìn đồng hồ đeo tay.

- Tôi đợi ba phút nữa.

- Thế còn chiếc xe?

- Tôi sẽ gọi một xưởng sửa chữa đến khuân đống sắt vụn đi.

George vẫn nhìn đồng hồ. Cuối cùng anh đứng lên tuyên bố:

- Tôi đi đây.

- George, anh đúng là một con át chủ bài. Tôi không hiểu tại sao anh lại làm mọi việc theo ý tôi.

- Tôi cũng không biết. Có thể là tôi ngu ngốc! Tạm biệt! Cô giải trí cho thỏa thích.

- Đó lại là vấn đề khác.

Cô nghĩ đến người nói tiếng Anh giọng Mỹ ấy.

George đến gặp bà Bassington-ffrench đang đợi anh trong phòng khách.

- Tôi sung sướng mà nói rằng bệnh tình của cô gái không nặng như tôi đã nghĩ - George Arbuthnot báo tin - Cô ấy chỉ đau do bị va đập mạnh thôi. Bây giờ cô ấy phải nằm bất động trong một hoặc hai ngày. (Anh nghỉ một lát) Theo tôi biết thì đây là tiểu thư Frances Denvent.

- Nếu vậy thì tôi quen những anh chị em họ của cô ta... Nhà Draycott.

- Cô ấy nằm lại đây có gây phiền phức gì cho gia đình không?

- Không hề... Cứ để cô ấy ở lại đây, thưa bác sĩ...

- George Arbuthnot. Trên đường về tôi sẽ gọi một xưởng sửa chữa mang chiếc xe hỏng đi.

- Cảm ơn bác sĩ. May mắn là ông có mặt ngay sau khi vụ tai nạn xảy ra! Ngày mai tôi có cần mời một bác sĩ tới không?

- Tôi thấy như vậy là vô ích. Điều quan trọng đối với người bệnh là yên tĩnh và bất động.

- Cái đó làm tôi yên tâm. Tôi có cần báo tin cho gia đình cô ấy không?

- Tôi sẽ làm việc này. Còn về chữa bệnh thì cô này là một đệ tử của cái gọi là “Khoa học Thiên chúa giáo”, một cách chữa bệnh bằng ý chí và cầu kinh. Cô ấy sẽ đau nặng hơn nếu có một bác sĩ tới bên. Vừa nãy cô ấy đã đỏ mặt lên khi thấy tôi đứng ở đầu giường. Tôi nhắc lại: cô ấy sẽ nhanh chóng bình phục thôi.

- Tôi yên tâm nếu ông cho là như vậy...

- Phải, tất cả sẽ ổn sau đây một hai ngày. A! Tôi quên một số dụng cụ trong phòng.

George nhanh chóng đến bên Frankie và nói nhỏ:

- Cô phải thực hiện “Khoa học Thiên chúa giáo” đấy. Không được quên.

- Tại sao?

- Đó là cách duy nhất để bảo đảm an toàn cho tôi.

- Rõ. Tôi sẽ nhớ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3