Người trong ảnh - Chương 16 - 17
Chương mười sáu
BOBBY TRỞ THÀNH LUẬT SƯ
- Gì vậy? - Bobby hỏi lại trong khi đang ăn sáng.
- Người ta gọi ông ở máy điện thoại.
Bobby uống một ngụm cà phê, lau miệng và đứng lên. Máy nói đặt trong một hành lang nhỏ tối tăm. Anh cầm lấy ống nói.
- Alô! - Tiếng của Frankie.
- Alô, Frankie - Tiếng trả lời của Bobby.
- Tiểu thư Frances Derwent đang nói với anh đây - Tiếng nói lạnh lùng của Frankie - Anh là Hawkins, đúng không?
- Vâng thưa tiểu thư.
- Tôi cần xe để trở về Londres vào lúc mười giờ sáng nay.
- Vâng thưa tiểu thư.
Bobby gác máy.
Ở đầu dây đằng kia, sau khi gác máy, Frankie quay sang Roger Bassington-ffrench và tuyên bố:
- Ông già bắt tôi trở về Londres vào hôm nay. Ông cụ chẳng có gì là thay đổi cả.
- Nhưng chiều nay cô lại trở về đây chứ?
- Đúng thế.
- Tôi muốn cô cho tôi đi nhờ xe - Roger nói.
Frankie phân vân về câu trả lời... rồi nói bằng giọng tự nhiên:
- Được thôi.
Roger suy nghĩ.
- Nhưng nghĩ lại thì tôi không nên đi Londres vào hôm nay. Thái độ của anh Henry rất lạ lùng và tôi không muốn để chị Sylvia ở nhà một mình.
- Tôi hiểu - Frankie nói.
- Cô đi bằng chiếc Bentley chứ? - Roger lo ngại hỏi trong khi hai người đi khỏi chỗ đặt máy điện thoại.
- Phải, nhưng do tài xế lái xe. Tôi phải vào một vài nhà hàng, tự lái lấy thật là bất tiện. Không biết đậu xe ở đâu nữa.
- Đúng thế.
Trước khi đi cô bắt tay Roger; anh ta nắm tay cô một lúc lâu.
- Cô sẽ trở lại đây, đúng không? - Anh ta căn vặn.
Frankie bật cười.
- Chắc chắn là như vậy.
- Nhất là đừng gây thêm những vụ tai nạn nữa.
- Nếu anh muốn, tôi sẽ để cho Hawkins lái xe.
Cô lên xe ngồi bên Bobby trong khi anh đặt tay lên vành mũ.
Xe chuyển bánh còn Roger đứng nhìn xe khuất dần.
- Bobby! - Frankie hỏi - Anh có thấy Roger có vẻ phải lòng tôi không?
- Anh ta phải lòng cô ư? - Bobby lơ đãng hỏi lại.
Frankie nhìn trộm Bobby.
- Anh có chuyện gì kể cho tôi nghe không? - Cô hỏi.
- Tôi đã tìm ra người trong tấm ảnh bị đánh cấp.
- Anh muốn nói... tấm ảnh mà anh thường nói đến... trong túi người chết ư?
- Đúng thế.
- Người phụ nữ ấy hiện ở đâu?
- Trong trại điều trị bệnh của bác sĩ Nicholson.
- Bằng cách nào?
Bobby kể lại những việc đã xảy ra tối hôm trước. Nghe xong, Frankie rất thán phục.
- Chúng ta đã đi đúng hướng! - Cô kêu lên - Bác sĩ Nicholson đã dính líu vào vụ này. Bobby, tôi sợ con người ấy.
- Ông ta ra sao?
- Ô! Cao lớn... nhìn chằm chằm vào anh qua cặp kính dày. Ông ta gây cho anh cái cảm giác là người ta đã hiểu toàn bộ cuộc đời của anh.
- Cô gặp ông ta vào lúc nào?
- Khi ông ta tới dùng bữa ở lâu đài Meroway.
Cô kể lại những diễn biến trong bữa ăn và ý kiến của bác sĩ Nicholson về vụ tai nạn.
- Tôi cho rằng ông ta nghi ngờ về một việc gì đó - Frankie kết luận.
- Thắc mắc về chi tiết ấy của vụ tai nạn thì quả là khác thường - Bobby xác nhận - Nhưng, Frankie, theo cô thì đây là vụ án gì?
- Tôi đồng ý với ý kiến đầu tiên của anh: đây là hành động của bọn buôn bán ma túy.
- Mà bác sĩ Nicholson là kẻ cầm đầu ư?
- Đúng thế. Trại cai nghiện chỉ là cái cớ hợp pháp cho việc có được chất ma túy; ra vẻ là chữa bệnh cho người nghiện, ông ta tiếp tục cho họ dùng chất độc này.
- Tất cả những cái đó đều có thể chấp nhận được - Bobby nói.
- Tôi chưa nói với anh về Henry Bassington- ffrench.
Bobby chăm chú nghe người bạn gái nói chuyện về ông chủ nhà. Cô nêu lên những triệu chứng của người nghiện ma túy.
- Vợ ông ta không biết gì ư?
- Không. Tôi tin chắc là như vậy.
- Bà ta là người thế nào? Thông minh chứ?
- Thông minh ở mức trung bình... nhưng về nhiều điểm bà ta rất tế nhị. Tóm lại đây là một phụ nữ đơn giản và thật thà.
- Còn Roger Bassington-ffrench thì sao?
- Cái đó làm tôi phải suy nghĩ. Bobby, có thể chúng ta đã nhầm lẫn chăng?
- Không. Tôi nhắc lại. Ngay từ đầu chúng ta đã thấy sự dối trá của anh ta.
- Về chuyện tấm ảnh ư?
- Đúng thế. Chỉ có anh ta là người có thể đánh tráo hai tấm ảnh ấy thôi.
- Tôi biết - Frankie nói - Nhưng ngoài cái đó thì anh ta không có điều gì có thể nghi ngờ cả.
- Như vậy là đủ ư?
- Nghe đây, Bobby, tôi có cảm giác người này vô tội... anh ta không dính líu vào vụ này.
Bobby lạnh lùng nói:
- Có phải do anh ta phải lòng cô hoặc do cô mê anh ta không?
Frankie bực mình:
- Anh thật là mơ hồ, Bobby. Tôi đang tự hỏi có một lời giải thích đơn giản nào về hai tấm ảnh ấy không?
- Tôi không nghi ngờ gì về chuyện này... nhất là từ khi phát hiện ra người trong ảnh. Nếu chúng ta biết thêm một vài tin tức nữa về người qua đời thì rất tốt...
- Nhưng tôi có! Như đã viết thư cho anh, tôi tin chắc nạn nhân tên là Alan Carstairs.
Cô giải thích rõ thêm.
- Chúng ta có nhiều tiến bộ trong công cuộc điều tra - Bobby nói - Bây giờ chúng ta hình dung lại vụ án, đề ra những vấn đề cần làm rõ để xem chúng ta đã đi đến đâu rồi.
Anh yên lặng một lúc sau đó vừa nhấn thêm ga vừa nói tiếp:
- Trước hết nói về ông Alan Carstairs. Ông ta có đầy đủ những đặc điểm: cuộc sống nay đây, mai đó, ít quan hệ với nước Anh và không ai chú ý đến sự biến mất của ông ta. Đến đây thì rõ rồi. Ông Alan Carstairs đến làng Staverley cùng với ai nhỉ?
- Vợ chồng nhà Rivington. Đây lại là một mục tiêu nữa.
- Chúng ta sẽ nghiên cứu vấn đề này - Bobby khẳng định - Ông Alan Carstairs đến làng Staverley với nhà Rivington. Cô nghĩ gì về việc này?
- Giả thiết là ông ta yêu cầu được dẫn tới đấy.
- Có thể... Hoặc ông bà Rivington mời ông ta cùng đi. Và ông Carstairs đã gặp người phụ nữ trong ảnh tại đấy. Sự quen biết ấy chắc hẳn đã có từ lâu, nếu không thì ông ta đã không có ảnh trong người.
- Hoặc ít nhất ông ta là đối tượng chú ý của nhóm Nicholson.
- Hoặc là tên bác sĩ này sử dụng nhà Rivington để đưa ông ta tới đây.
- Có thể là như vậy - Frankie thừa nhận. - Và ông Carstairs đã thấy những việc làm ám muội của bè lũ ấy.
- Hoặc của người phụ nữ ấy.
- Người phụ nữ ấy ư?
- Phải. Có thể là ông Carstairs trở về nước Anh để tìm cô ta.
- Được. Nhưng nếu đã tìm thấy người phụ nữ ở Staverley thì ông ta đến Marchbolt làm gì?
- Chúng ta còn không biết nhiều điều.
- Evans nữa... - Frankie mơ màng nói - Chúng ta không biết gì về Evans cả.
Hai người cùng yên lặng trong một vài phút đồng hồ. Bất chợt Frankie nhận ra nơi xe của họ đang đi.
- Chúng ta đang đi trên đồi Putney. Chúng ta mới đi được năm phút đồng hồ. Chúng ta sẽ đi đâu và quyết định những gì đây?
- Cô có ý kiến gì không? Tôi cũng không hiểu chúng ta về Londres làm gì.
- Đây chỉ là lí do để chúng ta có thể nói chuyện với nhau. Người ta thấy tôi nói chuyện với người lái xe của mình ở làng Staverley thì không tiện. Nếu có Roger Bassington-ffrench đi theo thì hỏng cả.
- Như vậy chúng ta sẽ không nói chuyện với nhau được.
- Không sao. Chúng ta sẽ đưa Roger đến nơi anh ta cần đến, còn chúng ta sẽ về phố Brook Street để trao đổi tin tức. Đó là tốt nhất vì xưởng sửa chữa xe hơi của anh đã bị chúng canh chừng.
Bobby gật đầu và nói thêm có một người lạ mặt đã đến tìm anh ở làng Marchbolt.
- Nào, về nhà tôi - Frankie nói - ở đấy không có ai trừ bà hầu phòng và một vài người gác cổng.
Họ cùng đến một biệt thự riêng của gia đình nhà Dervent ở phố Brook Street. Frankie bấm chuông. Người ta ra mở cổng, Frankie đi vào để lại Bobby cùng chiếc ôtô ở ngoài đường. Một lát sau cô trở ra mời Bobby vào trong nhà. Lên một phòng khách lớn, họ mở các cửa sổ và lật khăn che các ghế ngồi.
- Bobby, tôi quên chưa nói với anh một vài chi tiết. Ngày mười sáu, ngày anh bị đầu độc, thì Roger Bassington-ffrench đang ở Staverley, nhưng Nicholson thì vắng mặt ở nhà... Ông ta có một cuộc họp ở Londres, hình như thế. Và đừng quên, chiếc Talbot của ông ta màu xanh sẫm.
- Có thể là lão ta đi lấy moóc-phin.
- Đây không thể là một chứng cứ - Frankie nhận xét - Có thể chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Cô đến chiếc bàn nhỏ lấy cuốn danh bạ điện thoại.
- Cô tìm gì vậy? - Bobby hỏi.
- Tên Rivington.
Cô giở nhanh các trang sách.
- A. Rivington và con, thầu khoán B.A.G. Rivington nha sĩ; D. Rivington... không; cô Florence Rivington, đại tá H. Rivington... Có thể là Rivington này... Tite Street, Chelsea.
Cô nói tiếp:
- Đây là M.R.Rivington, Onslow Square... đây là Williams Rivington ở Hampstead. Nhưng tôi cho rằng phải tìm Rivington ở Tite Street, Chelsea và ở Onslovv Square. Nào chúng ta đi gặp họ ngay thôi.
- Tốt, nhưng nói gì với người ta kia chứ? Frankie, cô hãy sáng tác ra một vài chuyện. Tôi thì chịu.
Frankie suy nghĩ một lúc.
- Anh phải đảm nhiệm việc này, Bobby. Anh có thể sắm vai một thành viên trẻ của Hội luật sư không?
- Ít nhất thì đây cũng là một vai phù hợp - Bobby xác nhận - Tôi sợ rằng cô bắt tôi đóng vai gì kia. Thời nay các nhà luật pháp không làm phiền ai. Họ ngồi viết và mời các thân chủ tới văn phòng gặp họ.
- Việc nghiên cứu của chúng ta khác với họ. Xin đợi một chút.
Cô ra khỏi phòng khách và trở về với một tấm danh thiếp.
- Ông Frederic Spragge - Cô nói và đưa tấm danh thiếp cho Bobby - Anh là thành viên trẻ của văn phòng luật sư Jenkin và Spragge ở Bloomsbury Square.
- Cô bịa ra cái văn phòng luật sư ấy ư?
- Không. Đây là những luật sư của cha tôi.
- Nếu họ biết tôi là người dùng danh thiếp của họ thì sao?
- Không có gì là nguy hiểm cả. Trước hết ở văn phòng ấy không có Frederic spragge trẻ tuổi mà chỉ có ông Frederic Spragge bảy chục tuổi. Ông ấy rất quý tôi; nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ thu xếp với ông ấy.
- Còn quần áo? Có cần gọi dây nói cho Badger mang tới không?
Frankie ngập ngừng một vài giây đồng hồ.
- Tôi đang nghĩ chúng ta có thể dùng tủ quần áo của cha tôi, được không? Tầm thước của anh và của ông già gần như nhau.
Mười lăm phút sau, Bobby mặc một chiếc vét tông màu đen và một chiếc quần kẻ sọc cắt rất khéo đang ngắm nghía trước gương của quận công Marchington.
- Cha cô ăn vận thật là sang trọng - Bobby nói - Là thành viên của văn phòng luật sư ấy.
- Có cần giữ lại bộ ria mép không?
- Nó không muốn rời khỏi tôi nữa rồi - Bobby nói - Hơn nữa cái công trình mỹ thuật này không thể gắn đi, gắn lại được.
- Theo tôi một bộ mặt nhẵn nhụi phù hợp với một luật sư hơn.
- Nếu vậy thì tôi lại thích đeo râu kia... Nói xem, Frankie, cha cô có thể cho tôi mượn một chiếc mũ không?
Chương mười bảy
BÀ RIVINGTON KỂ CHUYỆN
Trước khi rời khỏi nhà, Bobby phân vân:
- Nếu ông M.R. Rivington ấy cũng là luật sư thì sao? Phải cảnh giác!
- Thế thì ta đến gặp ông đại tá Rivington ở Tite Street, Chelsea trước - Frankie góp ý - Chắc chắn ông này không phải là luật sư.
Bobby thuê một chiếc tắc xi để đến phố Tite Street. Ông đại tá đi vắng nhưng bà vợ thì ở nhà. Bobby đưa cho cô hầu phòng tấm danh thiếp trên đó anh đã viết mấy chữ: “Thay mặt văn phòng luật sư Jenkin và Spragge. Khẩn cấp”.
Tấm danh thiếp và bộ quần áo của ngài quận công Marchington có tác động mạnh đến cô người hầu. Bobby được đưa vào một phòng khách sang trọng và ngay lập tức bà Rivington mặt mày trang điểm cẩu thả xuất hiện.
- Thưa bà, xin lỗi vì đã làm phiền bà, nhưng nội dung cuộc đến thăm này của tôi rất khẩn cấp, chúng tôi muốn kịp chuyển thư.
Một luật sư mà lo ngại về chuyển thư thì ít khi xảy ra. Bobby tiếc rằng mình đã nói như vậy, không hiểu bà Rivington có chấp nhận cái lí do ấy không.
Bà Rivington là người mà trí thông minh có hạn bà chỉ thích tiền mặt khi người ta nói chuyện với bà.
- Thưa ông, xin mời ông ngồi. Tôi vừa nhận được cú điện thoại của văn phòng luật sư báo tin là sẽ có ông tới.
Trong thâm tâm, Bobby bái phục sự nhanh trí của Frankie.
Anh ngồi xuống và cố làm ra vẻ đàng hoàng của một luật sư.
- Đây là việc về thân chủ của chúng tôi, ông Alan Carstairs.
- Thế ư?
- Có lẽ ông ấy đã nói với bà rằng chúng tôi phụ trách về tài sản và các lợi ích của ông ấy, đúng không?
- A! Có thể là như vậy - Bà Rivington mở to cặp mắt xanh và nói - Ông có phải là người đã biện hộ cho bà Maltraves giết người thợ may ghê tởm ấy không? Ông đã biết rõ mọi chi tiết...
Bà ta tò mò nhìn Bobby. Bobby biết bà ta là người dễ bị mắc lừa.
- Ô! Tôi nhớ chứ! Bà nói xem có thực bà ấy ăn mặc đúng như người làm chứng đã nói không?
- Ở tòa án người ta khẳng định nói như vậy là sai.
- Tôi hiểu...
Bà Rivington rất khoái chí.
Thấy rõ mình đã làm chủ tình thế, Bobby đi ngay vào vấn đề:
- Bà có biết ông Alan Carstairs rời khỏi nước Anh một cách bất ngờ không?
Bà Rivington lắc đầu:
- Tôi không biết. Lâu nay chúng tôi không gặp ông ta.
- Ông ấy có nói với bà rằng ông dự định ở lại đây trong bao lâu không?
- Ông ấy có thể ở lại đây một hoặc hai tuần lễ, cũng có thể là sáu tháng hoặc một năm.
- Ông ấy trọ ở đâu?
- Ở khách sạn Savoy.
- Bà nhìn thấy ông ấy lần cuối là vào lúc nào?
- Cách đây ba tuần lễ hoặc một tháng, tôi cũng không nhớ nữa.
- Có lần nào ông bà đưa ông ấy đến Staverley không?
- Một lần. Và đây cũng là lần cuối cùng chúng tôi gặp ông ta. Ông ta vừa trở về Londres thì gọi điện cho chúng tôi hỏi khi nào thì ông có thể tới thăm chúng tôi được. Chồng tôi rất phân vân vì hôm sau chúng tôi phải đi Ecosse và ngày hôm ấy chúng tôi phải dùng bữa ở nhà Bassington-ffrench. Buổi tối chúng tôi phải đi dự một bữa tiệc không thể chối từ được. Mặt khác chồng tôi lại rất muốn gặp Alan Carstairs vì đây là bạn cũ. Tôi bảo anh ấy: “Tại sao chúng ta không rủ Carstairs cùng tới chơi nhà Bassington-ffrench?” Và chúng tôi đã làm như vậy; mọi người rất vui vẻ.
- Ông ấy có nói mình sẽ đi những đâu khi trở về nước Anh không?
- Không... A! Có! Đó là đến thăm một người bạn một nhà tỉ phú, chết một cái chết bi thảm. Một bác sĩ nói ông ấy mắc chứng ung thư và ông ấy đã tự sát. Tốt nhất là không nên nói về tình trạng bệnh tật với con bệnh, hơn nữa các bác sĩ vẫn có thể nhầm lẫn. Ông bác sĩ của chúng tôi nói cháu gái bị bệnh đậu mùa nhưng thực ra đó là chứng mề đay vì trời quá nóng bức. Tôi bảo chồng tôi phải thay bằng một bác sĩ khác.
Không chú ý đến quan niệm đối với các thầy thuốc của bà Rivington, Bobby quay lại vấn đề của mình.
- Ông Alan Carstairs có quen biết nhà Bassington-ffrench không?
- Không, nhưng họ có cảm tình với ông ta. Tuy nhiên khi trở về thì ông ta ít nói hẳn đi... Có thể trong lúc chuyện trò đã có vấn đề gì đó làm ông ta phật ý. Ông ấy là một người Canada; ông biết đấy, những người Canada rất nhạy cảm.
- Ông ấy có đi dạo quanh vùng ấy không?
- Không.
- Hôm ấy nhà Bassington-ffrench có khách mời nào khác nữa không? Ông ấy có gặp ai nữa trong chuyến đi ấy không?
- Không, chỉ có chúng tôi với gia đình nhà Bassington-ffrench thôi. Nhưng khoan đã... tôi nhớ ra rồi...
- Gì vậy?
- Ông Carstairs có hỏi thăm vài người trong vùng.
- Họ tên là gì?
- Tôi không nhớ nữa. Một ông thầy thuốc thì phải.
- Bác sĩ Nicholson ư?
- Phải... phải đúng cái tên ấy. Ông Carstairs hỏi rất tỉ mỉ về người vợ của ông bác sĩ ấy và muốn biết họ về vùng này từ lúc nào. Tôi thấy thật là kì cục. Câu chuyện chẳng đâu vào đâu cả; sự tò mò là thói xấu có thể tha thứ được của ông ta. Có thể đây chỉ là cách đưa đẩy câu chuyện của ông ấy thôi.
Bobby hỏi thêm một vài câu về Nicholson nhưng bà Rivington không thể trả lời được. Bà đi dạo trong vườn với Roger Bassington-ffrench và khi trở về thì câu chuyện đang xoay quanh về ông bác sĩ ấy.
- Ông muốn biết gì về ông Alan Carstairs nhỉ? - Bà Rivington hỏi.
- Tôi muốn biết địa chỉ của ông ấy. Chúng tôi phụ trách những lợi ích của ông ấy. Vừa rồi chúng tôi nhận được một bức điện đánh đi từ Mỹ nói đồng đôla đang sụt giá... Chúng tôi muốn hỏi ý kiến của ông ấy... Ông ấy đã quên không để lại địa chỉ cho chúng tôi... Nghe nói ông bà là bạn cũ của ông ấy nên chúng tôi tới để hỏi.
- Tôi hiểu. Nhưng ông ta cũng chẳng viết thư cho chúng tôi...
- Thưa bà, tôi xin lỗi là đã làm phiền bà - Bobby nói và đứng lên.
- Không sao! Không sao!
Khi rời khỏi phố Tite Street chàng trai nghĩ: “Rất tốt. Bà Rivington xinh đẹp và khờ dại không nghĩ đến việc tại sao ta không gọi điện thoại để xin địa chỉ người bạn của gia đình là ông Alan Carstairs”.
Trở về Brook Street, Bobby và Frankie nghiên cứu mọi mặt của vấn đề.
- Hình như việc đưa ông Alan Carstairs đến nhà Bassington-ffrench chỉ là ngẫu nhiên thôi - Frankie nói.
- Tôi biết. Nhưng có điều gì khiến ông ấy chú ý đến Nicholson như vậy?
- Như thế mọi nghi vấn lại quay sang Nicholson chứ không phải là Bassington-ffrench nữa ư?
Bobby nhìn Frankie.
- Cô muốn chứng minh người anh hùng của mình vô tội ư? - Anh hỏi bằng một giọng lạnh lùng.
- Bạn thân mến, tôi chỉ nhắc lại ý kiến của anh thôi. Có thể là ông Carstairs đã mủi lòng khi được nghe nói về trại cai nghiện ấy. Thật là ngẫu nhiên vì ông ta chỉ đến nhà Bassington-ffrench thôi.
- Người ta sẽ nói về ông ấy như vậy.
- Tại sao lại “người ta nói”?
- Vì tôi có một cách giải thích khác. Có thể ông Carstairs biết hôm ấy vợ chồng nhà Rivington đến nhà Bassington-ffrench do một cuộc trò chuyện nào đó ở khách sạn Savoy. Ông ấy đã gọi điện đến và được người bạn cũ rủ về làng Staverley. Nhà Bassington ffrench không biết ý đồ của ông ấy và tất cả đã diễn ra như dự kiến.
- Có thể. Nhưng đây là một kế hoạch phiêu lưu.
- Không phiêu lưu hơn vụ tai nạn của cô.
- Vụ tai nạn của tôi được trù liệu một cách chu đáo và trực tiếp...
Bobby trả quần áo của ông quận công vào chỗ cũ và mặc bộ đồng phục tài xế vào rồi cho xe lên đường đi Staverley.
- Nếu Roger mê tôi - Frankie nói bằng giọng nghiêm chỉnh - Anh ta sẽ phấn khởi khi thấy tôi về sớm.
- Đó là sự thật. Người ta đã chẳng thấy những tên tội phạm nguy hiểm lại có sức hấp dẫn ghê gớm đó ư?
- Tôi không cho rằng anh ấy là kẻ phạm tội.
- Cô không quên chuyện tấm ảnh đấy chứ?
Frankie nhún vai.
Bobby cho xe chạy vào bãi cỏ trong lâu đài mà không nói gì. Frankie xuống xe, đi vào trong nhà, đầu không ngoảnh lại. Bobby đánh xe về quán trọ.
Trong nhà yên lặng. Nhìn đồng hồ, Frankie thấy đã hai giờ rưỡi chiều.
“Họ không nghĩ rằng ta về sớm như vậy - Cô gái nghĩ - Mọi người đi đâu cả rồi?”.
Frankie mở cửa phòng đọc sách và bỗng nhiên cô đứng sững lại.
Bác sĩ Nicholson ngồi trên ghế sô pha, nắm hai bàn tay của bà Sylvia Bassington-ffrench trong tay mình.
Bà Sylvia đứng bật lên và chạy qua phòng.
- Thật là khủng khiếp! Ông ấy đã cho tôi biết tất cả! - Bà nghẹn ngào nói.
Úp mặt vào hai bàn tay bà ta chạy ra ngoài.
Bác sĩ Nicholson đứng lên. Frankie bước lên một bước. Mắt người này nhìn chằm chằm vào mắt người kia.
- Người phụ nữ khốn khổ! - Ông ta than thở - Cái tin đau đớn.
Miệng ông ta méo xệch, có một lúc Frankie tưởng ông ta cười, và bất chợt cô thấy ở con người ấy có một sự cảm động khác thường.
Ông ta che giấu vẻ giận dữ dưới cái mặt nạ lịch sự nhưng không giấu nổi.
- Tốt hơn cả là bà Bassington-ffrench biết rõ tất cả. Tôi tin rằng chồng bà ấy sẽ tìm đến tôi.
- Tôi sợ rằng ông đã làm hỏng chuyện rồi - Frankie nói.
Sau đó một lát cô nói tiếp:
- Tôi đã về sớm hơn tôi tưởng.