Ngự phồn hoa - Chương 37

Chương 37

Cũng không biết đã lăn hỗn loạn bao lâu, địa thế dần dần bằng phẳng, Duy Tang bình tĩnh một hồi lâu mới đứng dậy.

Trên người trên mặt trầy không ít, may mà dựa vào ánh trăng chui ra ngoài, Duy Tang tìm được Giang Tái Sơ ở cách đó không xa. Hắn nằm sấp trên mặt đất không động đậy, bởi vì mặc trường bào màu lam, vết máu cũng không rõ ràng, nhất thời nhìn không ra bị bao nhiêu vết thương.

“Giang Tái Sơ!” Nàng vội vàng quỳ xuống, nhẹ nhàng nâng đầu hắn dậy, gào khóc kêu tên của hắn, “Giang Tái Sơ! Chàng mau tỉnh lại!”

Hắn vẫn chưa tỉnh lại, nàng cắn răng, dựa vào ánh trăng mà cẩn thận xé lớp vải sau lưng hắn.

Vừa mới xé ra, Duy Tang chỉ cảm thấy máu toàn thân lạnh ngắt.

Sau lưng hắn là ba vết đao sâu tận xương, da thịt bầy nhầy, có thể nhìn thấy gân mạch bên trong, máu tươi tựa hồ đang ồ ạt trào ra.

Duy Tang thấy tay mình bắt đầu run rẩy, máu nhiều như vậy… Nàng nên giúp hắn cầm máu như thế nào?

Lúc đầu óc nàng trống rỗng, có lẽ là bị đau, Giang Tái Sơ tỉnh lại.

Quay đầu lại, ánh mắt kia trấn định nhìn nàng, giọng nói cũng ôn hòa: “Nàng sợ không?”

Sao lại không sợ?

Nếu hắn chết rồi… Nếu hắn chết rồi…

Duy Tang ngẩn ngơ suy nghĩ, cố nén nước mắt đang rơi xuống, cố gắng nở nụ cười: “Giang Tái Sơ. Chàng sắp chết, ta ngược lại không sợ… Cùng lắm thì… là cùng nhau chết.”

Hắn trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Như vậy ta phải cố gắng mà sống.”

Duy Tang cuống quýt dụi mắt, “Trên người chàng có thuốc chữa thương không?”

“Vạt áo trước.” Hắn ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu khó nhọc.

Duy Tang vội vàng lấy ra một bình sứ nhỏ từ trước người hắn, mở nút ra, rải hết toàn bộ thuốc lên miệng ba vết thương kia.

Thuốc này thế nhưng lại có hiệu quả, máu tươi vẫn trào ra bên ngoài, nhưng tốc độ đúng là chậm lại.

Duy Tang thở phào nhẹ nhõm, thấy hắn chống đỡ không nổi, lại lăn ra bất tỉnh, trong lòng biết là thuốc bột đã bắt đầu có tác dụng, dần dần ổn định trở lại. Lại lấy que diêm từ trước vạt áo hắn, nàng tìm chút củi đốt xung quanh, xếp lại một chỗ, thử rất nhiều lần, rốt cuộc một ngọn lửa nho nhỏ cũng thổi bùng lên.

Áo khoác rơi ở một chỗ rất xa, Duy Tang chạy đi tìm, dùng răng cắn xé, tạo thành mấy mảnh vải rộng, quỳ gối bên cạnh giúp hắn băng bó.

Có lẽ là vì đau đớn, Giang Tái Sơ bừng tỉnh, thấy rõ nàng cầm mảnh vải trong tay nàng, nói từng cơn: “Tro than.”

Duy Tang “a” một tiếng, vội vàng lấy mấy nhánh cây đốt thành tro than, đợi cho lạnh rồi mới cẩn thận rắc vào vết thương của hắn, lúc này mới dùng mảnh vải băng bó lại.

Làm xong hết thảy, nàng có chút yên tâm, ngồi ở bên cạnh hắn, cẩn thận đặt đầu hắn lên đầu gối mình, lấy nửa tấm áo cừu phủ lên người hắn, mệt lử người mà nhắm mắt lại.

Ánh lửa dần dần yếu ớt, ban đêm trong rừng có hơi lạnh lẽo, Duy Tang bị hắn run rẩy một trận mà giật mình tỉnh giấc, vội vàng sờ lên trán hắn, lòng bàn tay chỉ cảm thấy nóng hổi. Nàng biết hắn mất máu quá nhiều, bây giờ đã sốt cao, chỉ sợ trên người lạnh quá, đang muốn đi lấy thêm củi lửa, chỉ là cổ tay bị kéo lại, Giang Tái Sơ lôi nàng lại, không muốn buông ra.

“Giang Tái Sơ, ta đi nhóm thêm lửa.” Nàng cúi người ghé vào lỗ tai hắn nói, “Ta không đi đâu cả, ta ở chỗ này.”

Hắn mơ mơ màng màng, lại nghe thấy, chậm rãi buông tay ra.

Duy Tang thấy lửa cháy hừng hực xong thì trở lại bên cạnh hắn. Trong ánh lửa chập chờn, hắn nhíu mày lại, trên mặt một tia huyết sắc cũng không có, thì thào nói chuyện.

Nàng lại gần một tí, lại nghe thấy hắn gọi “cha mẹ.” Nàng giật mình, mới nhớ hắn từng nói qua, lúc tiên đế và mẹ con hắn ở chung một chỗ, cũng chưa bao giờ cho phép hắn gọi phụ hoàng và mẫu phi, tựa như một nhà bình thường mà gọi “cha mẹ.” Trong lòng nàng hơi đau xót, Duy Tang nhẹ nhàng cầm tay hắn.

Sau nhiều tiếng gọi cha mẹ lộn xộn, hắn rốt cuộc cũng đã bình tĩnh lại, có vẻ như vừa trải qua một giấc ngủ thư thái, sau một lát, hắn có chút không kiên nhẫn giật giật một cái, gọi “Duy Tang” một tiếng.

Cả người Duy Tang cứng ngắc, nghe hắn gọi mình, giọng nói lại dịu dàng như vậy, cẩn thận như vậy, tựa như hai từ ấy vô cùng quan trọng.

Phụ thân và a tẩu đi rồi, nàng thật sự đã lâu không khóc.

Nhưng lúc này, hắn lại trọng thương, nằm ở đây, mỗi một lần lại gọi tên của nàng…

Nước mắt như một chuỗi châu ngọc rơi xuống.

“Ta ở đây, ta ở đây…” Nàng cũng đáp từng lời, kiên nhẫn, dịu dàng, mãi đến khi người nọ cong môi ngủ mê man, vô ý thức nắm tay nàng, thật chặt…

Đang lúc vô tri vô giác, Giang Tái Sơ thấy mình trở lại kinh thành.

Hoàng thành Đại Tấn được mệnh danh là cung giữa vạn cung, ba tòa đại điện trong kinh thành uốn lượn, đứng sừng sững theo thứ tự, khí thế vô cùng. Hắn còn nhớ rõ lúc mình đi từ đầu rồng tới Hàm Nguyên Điện, ước chừng đi đến một canh giờ. Mà cung điện nguy nga hùng vĩ như vậy, mẫu thân lại không thích. Mẫu thân sinh ra ở Giang Nam, từ nhỏ đã quen nhìn lâm viên Giang Nam tươi đẹp, thật không có thói quen nhìn cung điện sơn son thếp vàng như thế.

Phụ thân thấy bà cô đơn liền dựng một khu vườn trúc ở phía đông nam cung điện, mô phỏng theo tất cả những thứ trong nhà bà, dù cho những thứ này không hề ăn khớp với hoàng cung, nhưng chỉ cần bà thích là được rồi.

Mẫu thân cũng không phải là một nữ nhân có dã tâm, bà thích hợp gả cho một nhà giàu có ở Giang Nam hơn mà không phải là hoàng thất suốt ngày lục đục đấu nhau. Bà cũng chưa bao giờ yêu cầu trượng phu lập con mình làm Thái tử, chỉ sớm khẩn cầu hoàng đế, cấp cho con trai mình đất phong ở Giang Nam.

Thái tử đã sớm được lập, bởi vì Hoàng hậu Chu thị xuất thân danh môn, đủ loại quan hệ rắc rối khó gỡ, ít có khả năng tác động đến địa vị con trai trưởng của bà. Nhưng dù vậy, phụ thân vẫn có ý định thay đổi ngôi vị Thái tử trong đầu. Cuối cùng tất nhiên vẫn không thực hiện được, nhưng lòng căm thù của Hoàng hậu với mẹ con bọn họ đã sớm ăn sâu bén rễ.

Về sau Giang Tái Sơ không chỉ một lần nhớ tới, bọn họ hận mình như vậy, cũng không phải không có nguyên nhân. Dù sao ở đây nhân tình lạnh nhạt, quyền lực là tối thượng trong hoàng thất, chỉ có mình có được tình thương của phụ thân. Phụ thân thậm chí còn áy náy nói với mẫu thân: “Cả đời này của ta, nếu có gì day dứt, đó là không thể cùng nàng trở về nhà thăm một chút.”

Khi đó mẫu thân chỉ nhẹ giọng vỗ về mình đi vào giấc ngủ, mái tóc dài rơi xuống cổ mình, ngưa ngứa, hắn lặng lẽ mở mắt nhìn bà, dưới ánh nến, mẫu thân không tô son phấn, nhưng đuôi lông mày khóe mắt lại thoáng lấp lánh, bà chỉ nói: “Chỉ cần chàng có tấm lòng, ta đã cảm thấy thỏa mãn.”

Phía sau lưng đau nhức khiến cho Giang Tái Sơ bừng tỉnh từ trong giấc mộng trong cung điện hoàng thành. Hắn cố gắng mở to mắt, ánh mắt có chút mơ hồ, cả người rách nát, dưới thân đệm rơm rạ, bốn bề yên tĩnh, một người cũng không có.

Hắn cảm thấy kinh hãi, thân mình hơi giật giật, chỉ cảm thấy sau lưng như muốn nứt ra, nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn.

Duy Tang vội vàng chạy tới, quỳ trước mặt hắn, vội vàng hỏi: “Chàng tỉnh rồi?”

Giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở, lại giống như niềm vui khi trút được gánh nặng, Giang Tái Sơ không thấy gương mặt của nàng, nhưng trong lòng cũng thả lỏng mà hỏi: “Đây là đâu?”

Duy Tang không đáp mà hỏi ngược lại: “Ta đút cho chàng chút nước nhé?”

Nói xong nàng dùng một mảnh sứ vỡ múc một miếng nước đưa tới bên miệng hắn, cẩn thận nói: “Cơn sốt cuối cùng cũng đã hạ.”

“Ta không sao.” Hắn mê man muốn nhắm mắt lại, nhưng lại chợt nói, “Ta ngủ đã bao lâu rồi?” Kì thật hắn trầy trật lắm mới nói xong một câu này, lại không muốn nàng lo lắng sợ hãi, chỉ có thể cố gắng chống đỡ, “Bọn họ tìm đến đây sao?”

“Suỵt…” Duy Tang nhẹ nhàng nâng đầu hắn lên, đặt lên trên đầu gối mình, “Chàng đừng nói chuyện nữa, ta ở đây với chàng, chàng ngủ tiếp một lát đi.”

Hắn nhắm mắt lại, mò mẫm bắt lấy tay nàng, cầm thật chặt, nhẹ giọng nói: “Nàng không bị thương chứ?”

“Ta không sao.” Duy Tang dịu dàng nắm lấy tay hắn, dùng giọng nói vỗ về hài tử, “Chàng ngủ một chút nữa đi.”

Hắn chìm sâu vào giấc ngủ.

Nàng cách hắn gần như vậy, gần đến có thể thấy rõ cánh môi hắn mỏng như tờ giấy, một chút tơ máu cũng không có, tóc rũ xuống, có vài sợi dính lên bên mép, nàng nhẹ nhàng thay hắn đẩy ra, ngón tay lướt qua hai má của hắn, rồi ngừng lại trong chốc lát.

Nhiệt độ cơ thể đã dần dần giảm xuống.

Hắn đại khái còn không biết mình đã mê man ba ngày ba đêm. May mắn là con ngựa kia sau lại tìm được bọn họ. Nàng mất sức chín trâu hai hổ mới đặt hắn được lên lưng ngựa, đi thật lâu mới tìm được cái miếu nhỏ đổ nát này, kéo hắn vào đây, cuối cùng tạm thời có chỗ tránh mưa gió và nắng gắt.

Đã nhiều đêm nàng giật mình tỉnh lại, nhịn không được mà dò thử hơi thở của Giang Tái Sơ, sợ hắn cứ ngủ như vậy mà không tỉnh lại. Nhưng cứ nhìn gương mặt yên giấc của hắn, trong lòng Duy Tang cũng cảm thấy yên lòng.

Con đường này gian nan mù mịt như vậy, nàng liếc nhìn sang, không thấy được điểm cuối… Nhưng nếu Giang Tái Sơ chết rồi, nàng ngược lại không còn vướng bận nữa, cứ cùng chết với hắn như vậy, đối với mình mà nói thật sự là thoải mái hơn rất nhiều…

Lúc nàng đang miên man suy nghĩ, người kia đang dựa vào người mình bỗng nhiên giật giật, dùng giọng nói chỉ một mình nàng có thể nghe rõ mà gọi tên của nàng: “Duy Tang…”

“Ta ở đây.”

“Nàng đi tìm bọn họ, bọn họ… hẳn cũng đang tìm nàng.”

Nàng thoáng ôm chặt lấy hắn, khẽ mỉm cười một cái nói: “Ta không đi.”

“Nghe lời đi.” Hắn giật giật, từ từ buông tay nàng ra.

Duy Tang im lặng ôm hắn: “Vì sao chàng lại cứu ta?”

Hắn ngẩn ra, hắn sao có thể không cứu?

Ý cười Duy Tang càng sâu: “Giang Tái Sơ, chúng ta đồng sinh cộng tử. Chàng có thể sống, như vậy ta cũng sẽ sống.”

Hắn không thể làm gì khác ngoài nhíu mày, Duy Tang vươn ngón tay đặt lên giữa lông mày hắn, khẽ cười một tiếng: “Ta thích bộ dáng không nhíu mày của chàng.”

Lực đạo trên đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng hạ xuống, hắn chậm rãi giãn mày.

Môi của hắn sớm đã nứt ra, bên trên còn vảy máu đỏ tím, nhếch nhác như vậy, nhưng nàng lại bình tĩnh ôm hắn, lại cảm thấy ấm áp vô cùng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3