Cho Thuê Người Yêu - Chương 2 - Phần 1

Chương 2

Chỉ cần có hoa, con người thấy đã hái.
Chỉ cần có gián, con người thấy đã đạp.
Chỉ cần có đàn ông, phụ nữ thấy sẽ quấn lấy liền.

Mà anh, Mạnh Hiên Ngang, phụ nữ gặp thì sẽ yêu ngay, cả già lẫn trẻ, lớn nhỏ đều muốn, hoa đào mọc ở khắp nơi.

Có số đào hoa vô địch siêu cấp sét đánh thịnh vượng như vậy, tất cả đàn ông trên thế giới này dù có tu đến mười kiếp vẫn chẳng gặp được vận may ấy. Dám coi thường, cẩn thận bị thần tình yêu bắn mũi tên cho tới chết; dám oán thán, cẩn thận bị nguyệt lão cầm gậy đánh chết.

Thật sự chính bản thân anh không cố ý muốn ghét bỏ, muốn oán giận, nhưng nếu một người cứ mỗi ngày lo lắng một ngày nào đó sẽ bị phụ nữ bỏ thuốc mê, bị ăn sạch sẽ, hoặc là bị phụ nữ bám theo quấy nhiễu khóc lóc ầm ĩ đòi thắt cổ hai ba lần, hay là mỗi ngày về đến nhà phát hiện ra trên giường có người khỏa thân đang đợi bạn, ngay cả nhà vệ sinh cũng bị theo dõi, quần lót phơi ngoài ban công cũng bị trộm đi, sớm muộn gì cũng bị suy nhược tinh thần!

Nhất là ba tháng này cứ bị một bà chị cứ như âm hồn không tán lại mắc bệnh tâm thần bám lấy, từ sớm anh đã chịu không nổi nữa rồi, nếu không phải vì bố mẹ đối phương và cũng là vì bố mẹ anh, anh sẽ không phải gặp lại cô ta ở đó.

“Đây là bạn trai mới của em, anh ấy à, tự mở một đại lí nhỏ của một công ty nhập khẩu xe thể thao nhé, trông lại đẹp trai vừa có tiền. Lúc đầu, em còn không nghĩ là sẽ gặp lại anh, nhưng không còn cách nào khác, anh ấy sợ anh vẫn còn níu kéo em, thế nên phải giáp mặt nói rõ mới yên tâm.” Bà chị tâm thần nói như chim bay ngàn dặm, nói mãi không ngừng.

Không nhớ rõ là lần thứ mấy đi xem mặt gặp loại con gái như thế, từ lần gặp đầu tiên cô ta đã bò lên người anh, hại anh ngày trốn, đêm trốn, ngay cả trong mơ cũng chạy trốn, rõ ràng là cô nàng bám lấy anh, vậy mà bây giờ lại nói sợ anh bám lấy, bất cứ điều gì, chỉ cần cô nàng chịu rời đi, thì dù bị gọi là người bị cô ta vứt bỏ cũng anh cũng nhận.

“Cho nên nói, dù tim anh có chết, tôi vẫn không quay đầu lại. Người ta điều kiện tốt như vậy, lại tặng tôi một chiếc nhẫn nạm kim cương to tướng, còn anh, từ khi qua lại cho đến bây giờ đã tặng tôi cái gì chưa? Ngay cả đánh rắm cũng không có, tôi yêu người khác không luyến tiếc cũng là đương nhiên.”

Xin cô, chúng ta hình như chưa hề qua lại với nhau phải không? Với lại tôi còn muốn thoát khỏi cô không kịp nữa là, nào dám tặng cô quà cáp gì, chỉ cần cô đá tôi đi như một con ngựa, tôi sẽ a di đà phật, Hallelujah ngay.

Nhưng mà, vì nghĩ cho mặt mũi cô, cũng tránh cho cô hối hận, nên tôi sẽ phối hợp với cô vậy!

“Nếu thật lòng em muốn như vậy, thì anh tôn trọng quyết định của em.” Hàng xóm ơi, mau đưa bà vợ điên của anh đi đi, tôi cần đi giải quyết gấp lắm rồi, trông sắc mặt tôi ngày càng u ám là biết liền.

“Cô ấy hiện tại là người con gái của tôi, đừng trách tôi cướp đi cô ấy, một người đàn ông chân chính thì phải cung cấp chi tiêu tất cả cho người con gái mình yêu, những thứ tôi có thể cho cô ấy thì anh lại không đem tới được, cũng đừng oán trách trời đất, thức thời một chút, nhận thua đi!”

Anh trai ơi, tôi nhất định sẽ không trách anh đâu, tôi còn muốn thắp hương khấn Phật cảm kích anh nữa mà, chỉ cần nhanh nhanh đem cô ta đi đi, ôi… đáng tiếc là tôi không thể nói gì, chỉ có thể tiếp tục im lặng, tránh chọc giận khiến bà chị tám vuốt đây nhân thời cơ mà đổi ý.

Được rồi, nhanh nhanh kết thúc đi, ước đoán thì tôi chỉ có thể nhịn khoảng năm phút đồng hồ nữa thôi, năm phút sau trôi qua, mặc kệ hai người nói xong hay chưa, tôi phải đi vệ sinh.

“Ai nói anh ấy không phải là đàn ông, Hiên Ngang của tôi chính là đàn ông, đúng không, Hiên Ngang.”

Là ai? Trong hôm nay… Là cô!

Anh rất kinh ngạc, đã từ lâu anh bắt đầu tìm kiếm nhất kiến chung tình là cô, nhưng lại không ngờ sẽ gặp cô ở đây. Niềm vui sướng khi nhìn thấy cô còn chưa khôi phục, ngay lập tức trên môi anh đã in lại một nụ hôn ngọt ngào, cảm giác điện giật xém làm cho tim anh suýt ngừng đập, hô hấp ngưng lại.

Cuối cùng anh cũng đã tìm thấy người con gái định mệnh của mình, đại sư đã nói đúng, tìm ở hướng đông nam, may anh đã chọn “ĐôngNam khách sạn lớn,” lần này, anh nhất định sẽ không bỏ qua cô.

Thái Dao - Công ty cố vấn tình yêu hôn nhân, trên danh thiếp viết cho biết công ty thuộc hạng là chính tín xã (chính là tổ chức tìm tin tức, dạng như thám tử tư), làm những chuyện có liên quan đến tín dụng, nhưng mà giám đốc Tạ Thái Dao lúc trước sáng lập công ty, đã thề là công ty này tuyệt đối khác hẳn với những chính tín xã khác.

Những nhà chính tín xã khác toàn là giám sát, điều tra, chụp ảnh, bắt gian, vì kiếm tiền không từ thủ đoạn, chỉ cần có tiền là được. Công ty cố vấn tình yêu Thái Dao không đi theo con đường cấp thấp này, nó thành lập dựa trên mục đích là đem lại hạnh phúc cho mọi khách hàng, đó chính là con đường cao cấp tạo nên niềm hạnh phúc cho khách hàng.

Giám đốc Tạ Thái Dao là một cô gái xinh đẹp, có kinh nghiệm tình yêu phong phú, năm nay vừa mới hai mươi lăm, nhưng tầm nhìn rất rộng lớn, phát hiện ra những người đang yêu đều chân tay luống cuống bơi trong biển tình, rồi lại ao ước muốn làm nên một thị trường hải đăng dẫn đường, tự bản thân tập hợp một nhóm người cả trai lẫn gái trẻ tuổi xinh đẹp, sáng lập nên công ty cố vấn tình yêu hôn nhân.

“Cái case việc chồng bà Tôn ở đại lục bao hai đứa con gái đó tiến triển đến đâu rồi?”

“Đã chuẩn bị xong hết rồi ạ, chúng tôi đã tìm thấy cô vợ bé ở đại lục đã câu dẫn chồng của bà ấy, thuyết phục cô vợ bé kia trộm bí mật công ty của ông chủ Tôn, chờ sau khi ông chủ Tôn lâm vào khủng hoảng, rồi bà Tôn sẽ dựa vào những gì chúng ta đã dạy để diễn, bắt được hành vi của vợ bé chồng bà, bởi vậy, chồng bà Tôn chẳng những hổ thẹn mà còn cảm kích toàn bộ những việc bà Tôn làm, ăn năn hối lỗi.”

Tạ Thái Dao gật đầu, khen ngợi Quý Thiên Nhu: “Sắp đặt nội dung tốt lắm, có thể thu dọn họa lớn cho khách, lại có thể làm xoay chuyển trái tim chồng bà ta, có cô phụ trách sắp đặt mấy kế hoạch loại này, đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”

“Đâu có, đây là sở trường của tôi mà, không thể tưởng tượng được trước kia học biên kịch ở trường lại có thể sử dụng trong công việc này, tuy không phải là một đạo diễn, nhưng tôi càng thích công việc hiện tại hơn.” Trên gương mặt tú lệ đẹp đẽ của Quý Thiên Nhu tràn ngập sự tự tin.

“Có thể cứu vớt nguy cơ khủng hoảng hôn nhân của vợ chồng, không những tạo phúc cho người khác mà còn có thể kiếm tiền, tích lũy âm đức, có thể nói là một công đôi việc, cớ sao mà không làm, cứ tiếp tục cố gắng.”

“À, giám đốc.”

Lật xem vụ án tiếp theo, mặt của Tạ Thái Dao đã chôn giữa đống tư liệu, không ngẩng đầu lên mà hỏi một cô gái có dáng người duyên dáng.

“Tiểu Tranh, cái nhân viên văn phòng kia bị ba mươi tám bạn gái vứt bỏ, có thể phục hồi lại được niềm tin không?”

“Có mĩ nhân là tôi đây giả vờ theo đuổi hắn, không những hắn khôi phục lại sự tự tin, mà còn rất được nhiều phụ nữ hoanh nghênh nữa cơ!”

“Hả? Nói nghe chút đi.”

Trên vẻ mặt kiều mị của Ngụy Tiểu Tranh lộ rõ vẻ đắc chí, cái mông xinh xắn ngồi lên bàn việc của giám đốc, bắt đầu kể thao thao bất tuyệt.

“Thật ra anh ta cũng không đến nỗi nào, chẳng qua là không biết cách ăn mặc chải chuốt, đương nhiên sẽ bị cánh phụ nữ bỏ qua. Vì vậy, tôi đưa anh ta đi thẩm mĩ viện chỉnh sửa lại một lần, tạo hình lại từ đầu đến chân, chọn một bộ lễ phục có màu sắc phù hợp với dáng người, sau đó còn diễn thêm một vở kịch mĩ nữ theo đuổi dã thú cho thêm phần long trọng. Quả nhiên đã có nữ đồng nghiệp trong công ty bắt đầu chú ý đến người này, vì họ rất thắc mắc tại sao một mĩ nữ như tôi lại theo đuổi người như vậy? Lúc đầu là vì tò mò, sau thì biến thành một động lực.”

“Động lực cái gì vậy? Chị Tiểu Tranh.” Mấy cô gái ở bên cạnh theo dõi câu chuyện hỏi.

“Chính là động lực thuởng thức đó. Khi một người đàn ông sau khi bị rất nhiều người thuởng thức, sẽ hình thành nên một tin đồn, tin đồn lại kéo theo một trào lưu. Một người còn có thể lí trí, chứ một đám người sẽ trở nên mù quáng và khi tất cả nghĩ anh ta là một người tốt, tự nhiên sẽ nảy sinh tâm lí không muốn “mảnh đất dinh dưỡng” này rơi vào tay kẻ khác.” Tiểu Tranh nhún nhún vai, ngáp một cái. “Bây giờ không cần tôi phải theo đuổi hắn nữa, cả một đám con gái đều tranh nhau cướp hắn kìa!”

“Oa… Không hổ danh là bác sĩ tâm lí! Chị Tiểu Tranh thật lợi hại!”

“Ha ha, tạo ra cái nhóm này, quả thật so với khi đợi trong bệnh viện nghe nhà người ta kể khổ còn vui hơn nhiều.”

Tạ Thái Dao rất hài lòng gật đầu. “Tốt lắm tốt lắm, nhiệm vụ tạo nên lòng tin cho người thất tình lần này, tất cả phải nhờ vào cô.”

“Không thành vấn đề.”

“Còn cậu thì sao? Kiến An, con gái của vợ chồng Lâm Thị còn muốn tự sát vì tình nữa không?”

Mọi ánh mắt đều dừng lại ở cái đầu của Lâm Kiến An, chỉ thấy anh chàng khôi ngô kia đang cười rất tao nhã, chỉ là một ánh mắt nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác yên tâm, giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh.

“Có tôi ở đây, con bé có muốn đi sớm như vậy cũng không dễ dàng đâu.”

“Cậu làm như thế nào?”

“Tôi nói với con bé, sớm cũng là chết, muộn cũng là chết, nếu đều là chết, làm gì phải như con khỉ cấp bách vậy, không bằng đi chơi với tôi một vài ngày! Sau đó, tôi liền “bồi bổ” kiến thức về con trai đủ loại đủ kiểu cho nó.”

“Giúp con bé tìm bạn trai mới?” Một đồng nghiệp khác hỏi.

Kiến An lắc đầu. “Để biết bọn đàn ông yêu như thế nào, tôi cho con bé lần lượt gặp mấy người con trai tính cách khác nhau, từ điềm đạm, bá đạo, hài hước, nghiêm túc, cố chấp đến hiền lành, làm cho con bé nhận biết được, cùng một loại gạo cũng có thể nuôi dưỡng ra trăm dạng người, không phải tất cả đàn ông đều giống với cái người mà nó yêu kia, có tệ hơn, cũng có người rất tốt, thậm chí là cả những kẻ khiến người ta cảm động.”

“Hiệu quả như thế nào?”

“Con bé nói với tôi đã nhận thức được sự khác nhau về đời người, sẽ suy nghĩ cẩn thận về tương lai, còn nói cuối cùng bản thân cũng hiểu được như thế nào là đàn ông tốt, đàn ông xấu, còn nói là người tốt nhất chưa chắc đã thích hợp với nó, chỉ có người thích hợp với nó mới là người đàn ông tốt, con bé sẽ cố gắng đi khai quật người thích hợp với mình.”

Mọi người vừa nghe xong đều vỗ tay, bội phục sát đất Kiến An. Chỉ cần gặp phải vụ án mà đương sự nghĩ không thoáng, giao cho Kiến An là được rồi, bởi vì anh ta đã từng là một ngưu lang (trai bao), không chỉ hiểu điều bối rối trong lòng của đàn ông, mà còn rất biết nhu cầu của phụ nữ.

“Tốt lắm, tốt lắm.” Tạ Thái Dao vui mừng gật đầu. “Không uổng công lúc trước tôi cố gắng thuyết phục cậu gia nhập, con mắt của tôi quả nhiên không sai.”

“May mà có giám đốc, công việc này so với lúc làm ngưu lang thích hợp với tôi hơn, có tiền kiếm lại có thể được người khác tôn trọng, tôi thực cảm tạ cô đã trọng dụng.”

Đúng vậy, tất cả nhân viên ở trong công ty, dưới sự dẫn đầu của Tạ Thái Dao, cô tập trung những nhân viên có lực hướng tâm mạnh mẽ, tạo nên rất nhiều kì tích.

Tạ Thái Dao vỗ tay nhắc nhở: “Mọi người cố lên, nâng cao năng suất của công ty, nếu tháng sau đột phá lên một ngàn vạn, cuối năm sẽ phát thuởng mỗi người mười tháng.”

Tuyên bố xong, ngay lập tức nơi làm việc giương cờ ăn mừng.

Đây là người ở chỗ Tạ Thái Dao, nhân viên của cô bao gồm các phân tử, bác sĩ tâm lí có, sinh viên cao tài của sân khấu diễn kịch có, người mẫu am hiểu đẹp người đẹp nết hoặc là nghiên cứu sinh tiếp thị đại học, cô tập hợp tất cả những người này, đều cam tâm tình nguyện vì cô mà ra sức làm việc, tạo ra một quốc gia tình yêu lí tưởng.

Số khách hàng tới cửa xin giúp đỡ hàng tháng đều tăng cao, mang đến rất nhiều của cải cho công ty, nhưng mà cây to đón gió, nhất là cái nhóm này, tranh giành khách hàng rất khốc liệt, công ty cố vấn tình yêu hôn nhân Thái Dao có năng suất cao khó tránh khỏi dẫn đến việc các đồng nghiệp ghen tị nhau, cho nên đó là trách nhiệm của người bảo vệ, để tránh các doanh nghiệp ác ý hãm hại hoặc dùng thủ đoạn đê tiện đả kích công ty, mà đối thủ cạnh tranh lớn nhất công ty là Lí Kí chính tín xã lại ở ngay gần mấy con phố đây.

“Lí Kí bên kia làm ăn thế nào?”

Thiên Nhu Đạo: “Nghe nói mấy tháng gần đây công suất làm việc của bọn họ tăng rất nhiều.”

“Cái công ty dùng thủ đoạn nhỏ để kiếm tiền này, ai mà tới cửa chứ!” Tiểu Tranh cười nhạt nói.

“Không phải là tất cả các khách hàng đều thích phương pháp của chúng ta, muốn sử dụng mấy thủ đoạn dữ dội thì đi tìm Lí Kí thôi.” Thái Dao thở dài.

“Hừ, cái này gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.” Tiểu Tranh khinh thường hừ lạnh.

“Không cần nói chuyện bọn họ nữa, làm việc đi, chỉ cần bọn họ nước giếng không phạm nước sông với chúng ta thì tôi sẽ đổi tên cảm tạ trời đất lắm rồi!”

Trong chốc lát, một nhóm người đàm tiếu đều tự làm việc của mình, không bao lâu, Tiểu Mai-tổng đài điện thoại, chạy tới thông báo.

“Giám đốc, có vị khách chỉ tên tìm chị.” Thái Dao không ngẩng đầu hỏi.

“Là một người đàn ông.” Tiểu Mai dừng một chút, thấy giám đốc không có phản ứng gì, liền thận trọng bổ sung thêm một câu, “Là một người đàn ông rất anh tuấn.”

Thoáng chốc ánh mắt toàn bộ mọi người đều sáng lên, ánh mắt mập mờ cùng với mấy cái lỗ tai đều dỏng lên đều tập trung vào chỗ của giám đốc.

“Đến để ủy thác?” Ngay cả mày Tạ Thái Dao cũng chẳng đề cập đến, không hứng thú lắm hỏi.

Tiểu mai nói ra điều trọng điểm kính bạo. “Đối phương nói là bạn trai của chị.”

Thật kinh ngạc khi nghe thấy điều này, một người luôn tuyên bố ôm chủ nghĩa độc thân như bà chủ đây cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, đúng là một đại tin tức!

Cuối cùng Tạ Thái Dao cũng ngẩng đầu, khiển trách nhóm nhân viên kia cứ tra hô không ngừng. “Mấy người cao hứng thế làm gì! Tôi không có bạn trai.”

Thoáng chốc mọi người im bặt lại, có người thè lưỡi, có người cười trộm, biết sắp có trò hay để xem.

Tạ Thái Dao một bụng tức, nhìn về phía Tiểu Mai. “Người này dám giả mạo là bạn trai tôi, tốt, để xem tôi chỉnh hắn như thế nào!”

Không phải là người mà chính tín xã Lí Kí phái tới chứ? Muốn dùng mĩ nam kế để lừa cô hùn vốn, nghĩ đến mĩ yêu đi!

Người ôm chủ nghĩa độc thân như cô, ghét nhất là đồ đàn ông vô liêm sỉ đến dây dưa, bây giờ có người tự xưng là bạn trai cô, cô rất muốn gặp cái người tài bà này là ai, dám trơ tráo tìm đến đây.

Cô đứng lên, nghiêm giọng nói với Tiểu Mai. “Đưa tôi đi gặp hắn.”

Ha, trò hay đã lên sàn! Mọi người trao đổi ánh mắt tràn đầy ăn ý, đợi bà chủ đi ra khỏi phòng, toàn bộ đồng loạt đứng lên, chạy về phía cửa.

“Đừng đẩy! Tôi trước!”

“Đang đùa hả, muốn xem kịch hay, đương nhiên phải cướp được vị trí tốt, đến trước thì giành chiến thắng!”

Kết quả là, nam anh tuấn, nữ thanh tú, quân tử thục nữ xô đẩy lẫn nhau thành phóng viên bát quái, thật không nhìn ra cái hình ảnh kéo quần áo xé cà-vạt câu lỗ mũi, chỉ vì nhìn xem cái tên nào không biết sống chết lại dùng cái chiêu thối như vậy để theo đuổi bà chủ.
Mặc dù là thối nát, nhưng cũng rất là có dũng khí, đương nhiên phải ngắm thật lâu!
Vừa vào phòng khách, Tạ Thái Dao liền quát hỏi: “Là người nào không biết xấu hổ nói là bạn trai tôi, mau nói tên đi!” Đừng nhìn cô mặt mũi hiền từ mà nghĩ rằng yếu đuối dễ bị bắt nạt, cô chính là cao thủ Juđo cấp năm (đai vàng).

Bên cạnh cửa sổ phòng khách có một bóng người cao ráo, quay lưng về phía cửa, hai tay nắm ở phía sau, nghe thấy tiếng thét của cô bèn chậm rãi xoay người lại.

Khi nhìn rõ diện mạo của đối phương thì Tạ Thái Dao ngây người ra.
“Là anh?”

Có thể là anh ta ư, Mạnh Hiên Ngang!

Vốn dĩ, cô định là khi thấy đối phương sẽ theo nghi thức tát một cái trừ tà, nhưng thấy đối phương rồi, cô liền giật mình, không nghĩ người này lại tới cửa tìm mình.

“Xin chào.” Mạnh Hiên Ngang hơi cong mình, thái độ lễ phép kính cẩn, vẫn chưa bị tư thế cả vú lấp miệng em của cô dọa cho bỏ chạy mà ngược lại, thầm thuởng thức quan sát cô

Khác với ngày trước đó còn nhõng nhẽo yếu đuối, cô trước mắt bây giờ trông giỏi giang linh hoạt, cả người tràn ngập khí thế của một nữ cường nhân.

Tạ Thái Dao hoài nghi liếc anh. “Anh nói… anh là bạn trai tôi?”

Anh ung dung đáp lại. “Tôi không nói như vậy.”

“Nhưng mà trợ lí của tôi nói cho tôi biết là anh đã nói như vậy.”

“Tôi nghĩ là cô ấy có hiểu lầm rồi, bởi vì cô ấy nói chưa hẹn trước, mà cô lại chỉ tiếp khách quen, hỏi tôi với cô có quen nhau không? Tôi nói cô đã từng là bạn gái tôi, nhưng chưa kịp nói xong thì cô ấy đã chạy vội đi báo cáo, có thể là như vậy, cho nên cô ấy nghĩ tôi là bạn trai của cô, ngại quá, lại tạo nên hiểu lầm lớn như vậy.” Anh rất ăn năn hối hận khom người, thái độ khiêm tốn đó dù thấy thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy anh rất thành khẩn.

Anh thành thật giải thích, ngược lại làm cho Tạ Thái Dao thêm ngượng ngùng.
“Không sao, là trợ lí của tôi hiểu sai ý, tôi mới cảm thấy xấu hổ.” Cô cũng cúi người đáp lễ, đồng thời hướng đôi mắt trách cứ về phía Tiểu Mai.

“Em đi pha trà.” Tiểu Mai thè lưỡi, nhanh chóng chuồn vào trong bếp.

Sau khi mời anh ngồi xuống, cô cũng ngồi ở sô pha phía đối diện, hỏi thẳng rõ ràng ý đồ của đối phương khi đến đây.

“Mạnh tiên sinh có việc gì nhờ vả sao?”

“Đúng vậy, lần trước nhờ phúc của cô mà đã giúp tôi giải quyết được một phiền toái lớn, nên tôi đặc biệt đến đây nói lời cảm ơn.” Nói xong, anh lại khom lưng chín mươi độ cúi đầu làm lễ.
Ai, thật sự là một người đa lễ mà, đa lễ đến nỗi giọng điệu nói chuyện của cô phải hòa dịu lại.

“Đâu có, tôi lại là gà mẹ nữa rồi, chưa đem phiền toái đến cho anh là tốt lắm rồi. Không biết anh muốn ủy thác cái gì đây?”

“Là như vậy, khụ…” Trước khi đi vào đề tài chính, anh hắng giọng, có vẻ khó mở miệng.

“Có việc gì cần, anh cứ nói thẳng, đừng ngại.” Gặp người đàn ông trung thực và nhút nhát như vậy, trái lại làm cho cô nhịn không được mà cổ vũ anh ta nói thật.

“Tôi sợ tôi nói ra sẽ khiến cô thêm phiền phức.”

“Anh cứ nói thử xem, cây gai không có gì phiền phức, tôi sẽ suy nghĩ.”

“Là thế này… ừm…” Sau khi cân nhắc kĩ càng, anh thận trọng mở miệng. “Là như vậy, lần trước ở nhà ăn, chuyện của tôi cô cũng đã thấy…”

“Cô gái kia còn quấn lấy anh?” Cô nhíu mày, không biết như thế nào lại cảm thấy bực mình.

“Không, nhờ phúc của cô, rốt cuộc cô ta cũng hết hi vọng.”

“Tốt quá, chúc mừng anh thoát khỏi biển khổ.”

“Cám ơn. Nhưng thật ra hôm nay tôi đến đây là vì chuyện khác.”

“Anh cứ nói.” Cô nhiệt tình cười rạng rỡ, ánh mắt chuyên chú lắng nghe ủng hộ anh mở miệng. Dù sao nếu không làm như vậy, thì dường như anh ta sẽ lùi bước, trên người này toát ra luồng khí thành thật, khiến kẻ khác bất luận thế nào cũng không thể theo đuổi.

“Chính là…”

“Ừ?” Cô đáp nhẹ, khuyến khích anh tiếp tục nói.

“Thật ra thì…”
“Ừ?” Ngay cả ánh mắt cũng hết sức hòa nhã.

“Chủ yếu là…”

“Ừ?” Vẻ mắt tràn đầy thành ý.

“Thôi quên đi.” Bỗng dưng anh đứng lên, cúi đầu chín mươi độ làm lễ về phía cô. “Thật xin lỗi đã làm phiền.” Nói xong liền đi nhanh ra phía cửa.

A? Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Vẻ mặt tươi cười của cô đông cứng trong ba giây, sau đó mới đột nhiên hoàn hồn.
“Từ từ!” Cô kịp thời giữ anh lại trước khi anh đẩy cửa ra. “Làm gì mà đột nhiên bỏ chạy thế?” Cô hỏi, cô tức giận nhưng lại không sao nói rõ được.

“Thì… Bởi vì tôi không muốn thêm rắc rối cho cô, cho nên…”

“Anh còn chưa nói, làm sao biết là thêm rắc rối?”

“Cho dù nói cũng bị từ chối, không bằng đừng nói.”

“Anh như vậy là không được, ngay cả thử nghiệm cũng không thử mà đã rút lui như vậy, làm sao được?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3