Bùi Sơ Ảnh - Chương 15 - 16

Chương 15

Sơ Ảnh mở mắt liền nhìn thấy Cố Diễn Trạch gục đầu bên giường bệnh. Cô giơ tay chạm vào mái tóc của anh, tóc anh vẫn như thế, vừa đen vừa khô. Cảm nhận được động tĩnh, Cố Diễn Trạch tỉnh dậy, sự mừng rỡ thoáng hiện lên trong đôi mắt rồi biến mất. Anh hỏi cô: “Vì sao làm vậy?”

Sơ Ảnh ngây người: “Anh trách em quấy rầy hai người ư?” Cô cho rằng anh tức giận vì mình đã xuất hiện không đúng lúc, phá hỏng bữa cơm của anh và cô gái kia.

Nghe cô nói vậy, Cố Diễn Trạch càng thêm kích động, anh đứng bật dậy. Có lẽ vì ngồi quá lâu rồi đột ngột đứng lên khiến đầu óc quay cuồng. Anh nhìn cô, cười gằn: “Anh không ngờ vợ mình mỗi ngày ở nhà đều tự đày đọa bản thân như thế?”

“Em…”

“Vì sao?”

Sơ Ảnh cúi đầu. Anh đã biết rồi ư?

“Nói đi! Anh đã làm gì khiến em bất mãn, khiến em phải dùng cách thức này để trút hận? Em nói đi chứ!” Cố Diễn Trạch gào lên.

Không một ai biết lúc nhìn thấy những vết thương trên đùi cô, anh đã đau đớn nhường nào, dường như chúng không nằm trên người cô mà là trong tim anh.

“Không phải vậy…” Sơ Ảnh vội giải thích.

“Anh có tư cách gì mà gào lên với cô ấy?” Hàng Vĩnh Tịch bước vào phòng, phẫn nộ nhìn Cố Diễn Trạch.

“Chuyện vợ chồng tôi không liên quan tới người ngoài!” Cố Diễn Trạch gằn giọng.

Hàng Vĩnh Tịch không hề có ý định nhượng bộ: “Anh làm chồng tốt gớm nhỉ! Cả ngày vứt vợ mình ở nhà, để cô ấy một mình đối mặt với bốn bức tường, ăn uống thất thường, ngay cả việc cô ấy tự hành hạ bản thân như thế nào anh cũng không biết!”

Cố Diễn Trạch đi tới trước mặt Hàng Vĩnh Tịch: “Dù vậy tôi vẫn là chồng cô ấy!”

Hàng Vĩnh Tịch trừng mắt: “Cũng đúng, ngoài cái mác chồng ra, anh còn có cái gì nữa? Trên đùi vợ mình có bao nhiêu vết thương cũng không hề biết.”

Ngoài cái mác chồng ra, anh còn có cái gì nữa?

Còn gì nữa?

Cố Diễn Trạch khinh miệt nói: “Dù thế nào cũng không can hệ gì tới anh!” Dứt lời, anh xoay người, gỡ mũi kim trên tay Sơ Ảnh.

Hàng Vĩnh Tịch vội chạy tới ngăn cản: “Anh làm cái quái gì thế? Cô ấy là người bệnh!”

“Không mượn anh quan tâm!” Cố Diễn Trạch bế Sơ Ảnh ra khỏi phòng bệnh: “Tốt nhất anh bớt tham gia vào chuyện của người khác đi. Đừng cho rằng cứ khoác áo blouse trắng lên là thành thiên sứ!”

Hàng Vĩnh Tịch cứng họng không biết phải nói gì, chỉ có thể đứng im nhìn Sơ Ảnh bị Cố Diễn Trạch bế đi. Anh có thể cứu cô bằng cách nào? Với tư cách gì? Anh nhắm mắt, cảm giác tuyệt vọng dâng lên, hệt như hai năm về trước.

Cố Diễn Trạch bế Sơ Ảnh ra xe, tài xế Tề biết ý lập tức lái xe đưa họ về nhà.

Tới nơi, anh bế cô lên nhà. Sơ Ảnh một mực giữ im lặng, cô biết anh đang tức giận, nhưng không rõ lí do là gì. Đặt cô nằm xuống giường, anh nhìn cô bằng đôi mắt bừng bừng lửa giận: “Ngoài cái mác làm chồng em ra, anh không có gì hết ư? Sao anh ta biết chân em bị thương? Anh ta nhìn thấy, hay đã chạm vào?”

Cố Diễn Trạch đè lên người cô, giờ phút này, tất cả đối với anh đều vô nghĩa. Anh không quan tâm cô có qua lại với bác sĩ kia hay không, không quan tâm ban đêm ngủ mơ cô có gọi tên người đàn ông khác hay không. Hiện giờ anh chỉ muốn có cô, đây là người phụ nữ duy nhất anh muốn. Sao anh nỡ làm tổn thương cô, sao anh nỡ đẩy cô ra xa mình kia chứ?

Anh hôn cô, điên cuồng chiếm lấy cô. Mặc kệ cô khóc, mặc kệ cô giãy giụa, anh đều không muốn buông tha.

Rốt cuộc, Sơ Ảnh không giãy giụa được nữa. Cô như một con cá nằm trên bàn ăn, chỉ có thể để mặc bản thân mình bị xâu xé.

Một đêm triền miên kết thúc, Cố Diễn Trạch nhìn người con gái trong bộ dạng nhếch nhác. Ánh mắt trống rỗng của cô khiến anh đau đớn. Cô chẳng khác nào một nhành hoa, bị anh tàn phá đến mất hết sức sống.

Mình đã làm cái gì thế này?

Cố Diễn Trạch nhắm mắt lại, anh nghĩ, mình điên mất rồi.

Vết máu đỏ tươi trên ga trải giường như một cây kim đâm vào trái tim anh. Đau nhói.

Bộ dạng vô hồn của cô khiến anh không thể nhìn thêm một giây nào nữa. Anh chỉ muốn yêu thương cô, chỉ muốn đối xử với cô thật tốt. Vì sao đến cuối cùng người làm tổn thương cô lại chính là anh?

Cố Diễn Trạch lao ra khỏi nhà. anh ngồi trong xe, hung hăng tát vào mặt mình một cái: “Cố Diễn Trạch, mày là một kẻ thất bại!”

Ngày hôm sau, Cố Diễn Trạch đến công ty rất sớm. Nhận thấy sắc mặt u ám của sếp, Mạc Khả thức thời đi làm việc của mình. Hôm qua, Cố Diễn Trạch đi ra ngoài sau đó cũng không trở về công ty, cô rất tò mò không rõ đã xảy ra chuyện gì. Theo những gì cô hiểu về sếp của mình, anh tuyệt đối sẽ không bỏ công việc dang dở, huống hồ hôm qua còn có một cuộc họp quan trọng.

Mạc Khả không dám hỏi nhiều, Cố Diễn Trạch chưa đến hỏi tội cô đã là may lắm rồi.

Không chỉ Mạc Khả mà hầu như tất cả mọi người trong công ty đều cảm nhận được ngày hôm nay Cố Diễn Trạch rất khác thường. anh không mở miệng quở trách người khác nhưng giọng điệu đều đều của anh lại khiến người ta không đoán được tâm tư anh thế nào, áp lực càng nặng nề.

Cố Diễn Trạch ngồi trong văn phòng, không đọc tài liệu, anh cầm bút trên tay nhưng không hề động đậy, giống như người một nơi, hồn một nẻo.

Mạc Khả còn nhớ lần trước khi vừa đi công tác Mỹ về, Cố Diễn Trạch cũng trong trạng thái hồn vía trên mây như vậy, nhưng chỉ vài ngày sau lại bình thường.

Cuộc họp hôm nay, người nọ báo cáo xong, anh chỉ thờ ơ nói: “Vậy sao?”

Đối phương không hiểu ý tứ của anh, đứng ngây ra như phỗng.

Cố Diễn Trạch liếc nhìn anh ta, nói: “Mức tiêu thụ tăng 0,3%? Sao tôi lại nhớ lại là 3%?”

“Là 3%, là 3%, lúc nãy tôi nhìn nhầm...”

Cố Diễn Trạch không có ý muốn nói nhiều. Mạc Khả nhíu mày, nói về trí nhớ, không nên so bì với người đàn ông này. Vì thế bất cứ ai để xảy ra nhầm lẫn về số liệu, chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.

Có điều, lúc này Cố Diễn Trạch vẫn không mấy tập trung. Bình thường vào họp, mọi người đều phải tắt di động bởi vì anh ghét nhất tiếng chuông di động phá hỏng bầu không khí cuộc họp. Thế nhưng hiện tại anh đang cầm di động trên tay, ấn phím gọi. Trưởng phòng kế hoạch đang nói dở dang, thấy giám đốc như vậy, không biết nên nói tiếp hay thôi, đành nhìn về phía Mạc Khả cầu cứu. Mạc Khả cũng chịu, cười với anh ta một cái rồi cúi đầu xem tài liệu.

Cố Diễn Trạch là một người cực kì kiên nhẫn. Nhưng khi chuông điện thoại mới vang lên ba tiếng, anh đã có phần sốt sắng, đứng phắt dậy. Mọi người kinh ngạc nhìn anh. Cố Diễn Trạch bâng quơ nói: “Tan họp.”

Cả phòng dường như thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng thoát khỏi bầu không khí nặng nề này.

Cố Diễn Trạch bước nhanh ra ngoài, bộ dạng có chút hoảng loạn. Ngay cả Mạc Khả cũng không tránh được ngạc nhiên.

Cố Diễn Trạch lái xe bằng tốc độ nhanh nhất, thậm chí vượt đèn đỏ mấy lần. Lần đầu tiên anh cảm thấy con đường về nhà dài đến thế, tựa hồ không có điểm cuối. Mười đầu ngón tay lạnh băng, trán đổ mồ hôi. Vì quá nóng ruột, lúc quẹo vào khu chung cư, suýt nữa anh đụng phải bồn hoa ven đường.

Anh chẳng kịp chạy xe vào bãi đỗ đã vội vàng xuống xe, sau đó chạy một mạch lên tầng năm bằng cầu thang bộ.

Anh mở cửa vào nhà, căn nhà u ám đến ngộp thở.

“Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh…” Giọng nói của anh âm vang.

Cố Diễn Trạch thở dài một hơi. Cô không có nhà. Anh chỉ mong linh cảm xấu của mình là giả, là ảo giác.

Anh ngồi xuống ghế, thở hổn hển. Đột nhiên một mùi máu tanh trong không khí xông vào mũi anh. Cảm giác hô hấp bị cướp đoạt, toàn thân anh run lên. Anh lao vào phòng tắm, hai mắt trợn tròn. Sơ Ảnh đang nằm trong bồn tắm, cánh tay trái buông thõng bên ngoài, máu từ cổ tay chảy xuống, đỏ thẫm một vùng…

Khi Cố Diễn Trạch đưa Sơ Ảnh đến bệnh viện, một vài y tá nhìn họ bằng ánh mắt kì lạ: “Lại là hai người?”

Cố Diễn Trạch không ngừng nói: “Xin hãy cứu lấy cô ấy, bằng mọi giá phải cứu lấy cô ấy, tôi xin mọi người…”

“Có tiền là ghê gớm lắm đấy.” Ai đó khinh bỉ nói.

Hàng Vĩnh Tịch rất nhanh đã có mặt: “Anh hài lòng chưa? Bức cô ấy đến chết anh mới thỏa mãn phải không?”

Nói xong, Hàng Vĩnh Tịch đi vào phòng cấp cứu. Chỉ còn lại mình Cố Diễn Trạch đứng ngoài hành lang, sắc mặt trắng bệch. anh tựa lưng vào tường, trong đôi mắt anh chợt toát lên một sự kiên định không gì xóa tan.

Lúc này, Mạc Khả ở công ty không khỏi sốt ruột. Hôm nay có một hợp đồng quan trọng cần thương thảo, đắn đo mãi, cô buộc phải gọi điện cho Cố Diễn Trạch. Đáng tiếc, di động của anh đã tắt. Mạc Khả ngẫm nghĩ một lát rồi gọi cho La Vân: “Xin lỗi làm phiền cô, giám đốc có ở chỗ cô không?”

La Vân đột nhiên bật khóc khiến Mạc Khả càng thêm đau đầu.

“Trả lời tôi được không?”

“Anh ấy không đến công ty ư?”

“…” Hỏi thừa, đến mà còn phải hỏi sao?

“Bệnh viện, nhất định anh ấy ở bệnh viện.”

Mạc Khả bị giọng nói của La Vân làm cho giật mình.

Cô vội vàng chạy đến bệnh viện. Sơ Ảnh đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt, rõ ràng cô ấy nằm đó, nhưng lại khiến người ta có cảm giác chỉ một giây tiếp theo thôi, cô ấy sẽ biến mất.

Cố Diễn Trạch ngồi cạnh giường. Anh giơ tay lên rồi lại hạ xuống, mấy lần do dự như thế, cuối cùng, anh chạm vào mặt Sơ Ảnh. Giọng nói đầy bi thương của anh vang lên: “Vì có anh ở đây, nên em không muốn tỉnh lại phải không?”

Anh đột ngột thu tay về, hành động giống như một đứa trẻ vừa phạm phải sai lầm.

“Em không thích anh chạm vào em, anh không chạm vào em nữa. Anh chỉ nhìn em thế này thôi, có được không?”

“Em tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại nhìn anh đi được không?”

Ánh mắt anh bỗng ngây ngẩn, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, anh vừa sợ quấy rầy cô, vừa sợ cô không nghe thấy.

“Anh đào ở Xuyên Nhiên nở hoa rồi. Em thích ngắm hoa anh đào nhất mà! Gió thổi nhẹ là có thể nhìn thấy cơn mưa hoa. Chúng ta cùng đến xem được không? Trước kia em nói, mơ ước của em là được tới Lệ Giang, được thưởng thức nhịp sống êm đềm ở đó, được ngắm nhìn những đàn cá bơi lội trong những khe suối trong suốt ở Lệ Giang. Anh còn chưa cùng em đi ngắm hoa anh đào, chưa cùng em đến Lệ Giang…

Là lỗi của anh. Biết em sợ một mình trong bóng tối mà vẫn bỏ mặc em. Em không biết khi nghe em gọi tên người đó, anh đã tuyệt vọng cỡ nào đâu. Anh sợ, thật sự rất sợ đó mới là người trong lòng em, sợ em có liên quan tới cái chết của anh ấy. Anh thậm chí không dám mở chiếc hộp kia ra, lần đầu tiên trong đời ông thấy mình hèn nhát đến thế. Mọi người đều nói anh cố chấp, nhưng lúc này, anh hận sự cố chấp của mình…

Anh ích kỉ lắm phải không? Anh muốn giữ chặt em bên mình mãi mãi. Thế nhưng anh lại sợ nhìn thấy gương mặt em lúc giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng, thế nên anh lựa chọn chạy trốn. Anh nghĩ, cứ để mọi chuyện như vậy đi, cho dù em ghét anh, không cho anh chạm vào em, nhưng chỉ cần em ở bên anh là tốt rồi. Anh chỉ cần em. Những thứ khác anh đều không cần.”

Cố Diễn Trạch nắm chặt tay Sơ Ảnh, nước mắt anh không ngừng rơi: “Mở mắt ra đi! Nhìn anh! Anh xin em!”

“Chỉ cần em tỉnh lại, anh sẵn sàng…” Cố Diễn Trạch cúi đầu: “Anh có thể để em được tự do…”

Cõi lòng như bị xé rách, đau đớn đến nỗi không thể chịu nổi. Anh sẽ để cô được tự do, anh sẽ buông tay…

Đây là người con gái khiến anh lần đầu tiên biết thế nào là rung động, là món quà đẹp đẽ nhất mà cuộc đời ban tặng cho anh, vậy mà hiện tại, anh đang cầm tay cô và nói: anh sẽ để em được tự do.

Lần đầu tiên nghe thấy cô gọi tên Tưởng Phương Vũ giữa đêm tối, anh tưởng chừng như bầu trời sụp xuống. Lúc ấy, anh đã mơ hồ đoán ra được điều gì, nhưng anh quyết định làm ngơ, quyết định tự lừa dối bản thân. Anh không về nhà, không muốn thấy ánh mắt phòng bị của cô. Anh không dám, anh sợ hãi. Sự thật tàn nhẫn ấy có thể sẽ khiến cô rời khỏi anh, vì vậy, anh thà rằng không biết.

Bao nhiêu lần thất thường, bao nhiêu lần mất kiềm chế, đều là vì anh không muốn buông tay cô, không muốn rời xa cô.

Nhưng bây giờ, chỉ cần cô tỉnh lại, chỉ cần cô sống vui vẻ, anh sẵn sàng buông tay, anh sẵn sàng làm mọi việc để đổi lấy nụ cười của cô.

Nước mắt không ngừng rơi xuống bàn tay Sơ Ảnh, khiến cô tỉnh giấc.

Cô hoảng loạn nhìn người đàn ông trước mặt, rồi nhìn khắp phòng bệnh trắng toát. Mình còn sống ư?

Cô dời ánh mắt lên tường: “Vì sao cứu em? Để em chết đi không phải tốt hơn sao?”

Đôi mắt Cố Diễn Trạch ngập tràn vẻ hạnh phúc.

“Không tốt, đương nhiên không tốt…” Sao em lại ích kỉ như thế, không nói một lời đã định rời xa anh mãi mãi?

Sơ Ảnh quay đầu lại nhìn anh: “Thực ra anh cũng không muốn nhìn thấy em! Anh…” Cô ngừng lại: “Anh hận em phải không?”

Cố Diễn Trạch đứng bật dậy, anh có cảm giác vừa được nghe câu chuyện nực cười nhất thế gian.

“Đúng, anh hận em! Anh vô cùng hận em! Vì sao em lại ích kỉ như thế? Vì sao dùng cách này để giải tỏa sự bất mãn của bản thân? Em muốn anh phải hối hận cả đời này ư?”

Anh hận, hận bản thân vì sao lại rung động trước người con gái này, vì sao lại cố tình tiếp cận cô, vì sao lại yêu cô?

Sơ Ảnh ngẩng đầu nhìn anh, rốt cuộc ngày này đã tới.

“Nếu đã như vậy, chúng ta ly…”

“Hóa ra chúng ta đều nghĩ giống nhau! Nếu đã căm hận đối phương như thế, vậy thì cứ tiếp tục giày vò nhau đi!” Cố Diễn Trạch chợt cảm thấy mình thật nực cười, anh không thể chịu đựng được việc cô nói ra hai chữ ấy, thế nên anh ngắt lời cô. anh cũng ân hận rồi. Sau khi cô tỉnh lại, anh lại luyến tiếc cô, không nỡ rời xa cô.

“Bùi Sơ Ảnh, em tốt nhất không được nghĩ đến cái chết. Nếu em dám, anh sẽ phá hủy tất cả những thứ có dính líu đến em, người thân của em, bạn bè của em, thậm chí cả cái bệnh viện này… anh nói được là làm được! Em cứ thử mà xem.”

Nước mắt nhòa đi. Vì sao ngay cả cái chết cô cũng không được lựa chọn?

Lát sau, Cố Diễn Trạch bưng một bát cháo vào: “Ăn đi!”

“Em không đói…”

Anh nhìn cô chằm chằm, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho ai đó: “Thư kí Ngô phải không? Tôi phát hiện bệnh viện Nghê Giai…”

Sơ Ảnh trợn tròn mắt nhìn anh, vội vàng nói: “Em ăn, em ăn! Anh tắt điện thoại đi!”

Cố Diễn Trạch cẩn thận xúc từng thìa cháo đưa đến bên miệng cô.

Tình yêu của anh dành cho cô nhiều đến mức nào, nỗi sợ hãi mất đi cô lớn đến đâu, chỉ mình anh mới hiểu. Gặp được cô, cả đời này, anh đã không thể nào thoát ra được nữa.

Mạc Khả nãy giờ vẫn đứng quan sát, đột nhiên cô hiểu ra, bản hợp đồng này nào có đáng gì. Lúc phải đưa ra lựa chọn giữ tính mạng và tiền của, thì bản hợp đồng này chẳng qua chỉ là một tờ giấy. Có điều, cô hoàn toàn không ngờ, Cố Diễn Trạch lại yêu Bùi Sơ Ảnh đến thế. Cô luôn nghĩ, Cố Diễn Trạch đối xử với La Vân đã là tốt nhất rồi, bây giờ cô mới biết hóa ra chỉ là vỏ bọc bên ngoài. Trong lòng anh chỉ có duy nhất Bùi Sơ Ảnh, hơn nữa, anh yêu người con gái này đến cực hạn.

Anh giữ khoảng cách với cô, chỉ vì không muốn đánh mất cô.

Mạc Khả nhìn bàn tay vẫn còn run rẩy của Cố Diễn Trạch, chợt thấy mắt mình cay cay.

Chương 16

Cố Diễn Trạch ngồi trong quán café. Đây là lần thứ hai anh gặp cô gái có gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng này.

“Cô Tô, lại làm phiền cô lần nữa rồi.”

Tô Thiên Linh bưng tách cà phê lên, nói: “Anh Cố, có việc gì mời anh nói thẳng. Em nghĩ cả anh và em đều không muốn lãng phí thời gian với nhau.”

Cố Diễn Trạch mỉm cười lấy lệ: “Cô Tô quả nhiên là người thẳng thắn.”

“À, em quên mất. người làm ăn lúc nào cũng tuân theo một trình tự nhất định, cơm no rượu say rồi mới nói đến mục đích chính.”

“Xem ra cô Tô có chút định kiến với tôi?”

“Không phải là có chút.” Tô Thiên Linh thở dài: “Mà là rất nhiều.”

“Vậy à? Xin hỏi tôi đã làm gì mất lòng cô? Tôi rất xin lỗi.”

Tô Thiên Linh chợt cảm thấy phiền phức, không muốn tiếp tục vấn đề này nữa: “Vào việc chính đi! Biết gì em sẽ nói, đã nói thì sẽ nói hết.”

Cố Diễn Trạch có phần do dự. nhưng nếu cứ trốn tránh thì e rằng, quan hệ giữa anh và Sơ Ảnh sẽ càng thêm bế tắc.

“Vì sao lần trước cô lại nói dối tôi?”

“Sao cơ?”

“Cô không phải bạn gái của Tưởng Phương Vũ.” Ngữ điệu của anh rất kiên định.

Tô Thiên Linh hơi giật mình. Suy cho cùng, mọi chuyện đều phải đối mặt, nếu Cố Diễn Trạch đã tìm tới cô thì chứng tỏ anh ta đã biết được nhiều thứ.

“Anh đã biết rồi?”

Cố Diễn Trạch trầm mặc.

“Anh hi vọng lúc đó em nói thật cho anh biết mọi chuyện ư?” Tô Thiên Linh hỏi lại.

Đúng vậy, nếu năm xưa biết rõ sự thật, biết được mối quan hệ giữa Tưởng Phương Vũ và Bùi Sơ Ảnh, liệu anh có nảy sinh tình cảm với cô nữa không? Không. Anh sẽ không có bất cứ mơ tưởng nào đến cô.

“Ít nhất thì hiện tại tôi có quyền được biết.” Cố Diễn Trạch nói.

Tô Thiên Linh thở dài: “Biết thì sao mà không biết thì sao? Tất cả đã trở thành quá khứ rồi. Em chỉ có thể nói, Tưởng Phương Vũ vì Sơ Ảnh mà từ bỏ cả mạng sống. Còn anh, anh đã làm được gì cho cô ấy?”

Cố Diễn Trạch nhớ tới lần đầu tiên nghe thấy Sơ Ảnh gọi tên Tưởng Phương Vũ. Lúc ấy, anh phẫn nộ đến cực điểm. Anh không nghĩ tới khía cạnh cái chết của Tưởng Phương Vũ liên quan tới cô, mà anh sợ rằng, hai người họ là một đôi. Anh sợ cô lựa chọn mình chỉ vì thân phận bạn thân của Tưởng Phương Vũ, sợ mình chỉ là một vật thế thân.

Ý nghĩ ấy giày vò anh, đày đọa anh.

Thế nhưng anh không muốn hỏi cô, không muốn làm rõ mọi chuyện. Anh sợ đó là sự thật, sợ người mà cô yêu không phải anh, mà là Tưởng Phương Vũ.

Hiện tại, anh có thể xóa bỏ ý nghĩ nực cười ấy được rồi.

“Trong hộp đó… đựng cái gì?”

“Anh muốn biết thì tự đi tìm hiểu đi. Em nghĩ, với anh, đó chỉ là việc cỏn con.”

Cố Diễn Trạch im lặng.

Tô Thiên Linh chợt phát hiện ra, người đàn ông này có nhiều điểm không như cô nghĩ.

“Chẳng lẽ anh không dám mở nó? Anh sợ bên trong là nguyên nhân khiến Tưởng Phương Vũ mất đi mạng sống? Anh sợ chuyện này thật sự có liên quan tới Sơ Ảnh?”

Cố Diễn Trạch ngước mắt lên, anh rút một điếu thuốc nhưng rất lâu không châm lửa. Cuối cùng, anh lại buông xuống.

Tô Thiên Linh nói đúng, anh thật sự sợ điều đó.

Nếu cái chết của Tưởng Phương Vũ có liên quan tới vợ mình, vậy thì anh phải đối mặt với cô ấy thế nào đây? Thà rằng không biết, hai người còn có thể tiếp tục ở bên nhau.

Tô Thiên Linh đứng dậy: “Em nghĩ em đoán đúng rồi. Anh Cố, em không quan tâm những tin tức báo chí viết về anh là đúng hay sai, em chỉ muốn nói một điều: Tưởng Phương Vũ có thể làm mọi việc vì Sơ Ảnh, anh có thể không? Nếu thật sự làm được, thì trong chiếc hộp kia có cái gì đâu quan trọng. Nhưng mấu chốt là anh phải kiên định, mặc dù Tưởng Phương Vũ qua đời là một tai nạn ngoài ý muốn, nhưng nếu không phải vì Sơ Ảnh thì tuyệt đối sẽ không có tai nạn đó.” Nói xong, Tô Thiên Linh liền rời khỏi.

“Đợi đã!”

“….”

“Đừng nói với cô ấy chúng ta gặp nhau.”

Nếu đủ kiên định…

Cố Diễn Trạch nhìn chiếc hộp trên bàn. Anh cầm chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ một chút, nắp hộp bật lên.

Bên trong chỉ có một phong thư và một bức tranh.

Chữ viết trên thư là của Tưởng Phương Vũ.

Cố Diễn Trạch cầm bức tranh đã ố vàng lên, mở ra xem. Trong tranh là một chàng trai đang lao về phía trước để cướp bóng trong một trận bóng rổ. Dù bị thương nhưng chàng trai vẫn cười toét miệng, gương mặt cậu ta toát lên sức sống tràn trề và cả sự kiêu ngạo.

Tranh vẽ rất giống, chỉ cần nhìn thoáng qua, Cố Diễn Trạch cũng nhận ra chàng trai ấy là mình.

Anh mở phong thư ra, đó là bí mật giấu kín nơi đáy lòng của một thiếu nữ.

Năm mười bảy tuổi, Bùi Sơ Ảnh đến Xuyên Nhiên tham dự kì thi đại học. Môn thi cuối cùng là khẩu ngữ tiếng Anh. Hôm đó trời nắng gay gắt.

Sơ Ảnh vào cửa hàng mua một chai nước ngọt, lúc đi ra, đám bạn kéo tay cô rủ đi xem bóng rổ.

“Không có hứng.” Sơ Ảnh từ chối.

“Đi đi! Nghe nói trận bóng này của các anh khóa trước, lần này họ về Xuyên Nhiên họp lớp bèn rủ nhau thi đấu. Bên thua sẽ phải cho tất cả những người đến xem mỗi người một đồng. Cậu không đi nhất định sẽ hối hận!”

Sơ Ảnh còn định nói gì nhưng đã bị bạn học kéo đi.

Đừng ngoài sân bóng rổ, cô thật sự không hiểu môn thể thao này có gì thú vị mà những nữ sinh kia lại tỏ ra phấn khích đến thế. Suy nghĩ duy nhất của cô chính là nam sinh đại học quả nhiên khác đám con trai cấp ba một trời một vực, có vẻ trưởng thành và đàn ông hơn.

Hai đội bóng có thực lực tương đương nhau, mấy lần tỉ số đều duy trì ở mức ngang bằng. Người xem càng lúc càng hưng phấn.

Sơ Ảnh lại bị bạn học kéo vào trong, mấy người đứng xung quanh cáu kỉnh mắng: “Chen cái gì mà chen…”, khiến cô vừa xấu hổ vừa buồn bực. Cô thật sự không muốn xem nhưng lúc này chen ra liệu có bị mắng nữa không?

Nghĩ vậy, Sơ Ảnh đành cố nán lại thêm chút nữa, có lẽ trận đấu cũng sắp kết thúc.

Thế nhưng, gần cuối trận đấu, có một nam sinh nhảy lên tranh bóng hình như bị ai đó đụng phải, ngã lăn ra đất.

Mọi người ồ lên. Chàng trai nằm im mấy giây rồi lập tức đứng dậy: “Không sao, tiếp tục!”

Chẳng hiểu sao, Sơ Ảnh cảm thấy tim mình lúc đó giật thót. Cô để ý lúc ngã xuống, anh ta ôm lấy cổ chân phải, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi nhưng anh ta vẫn tươi cười.

Sơ Ảnh nhìn lên bảng điểm, đội của nam sinh đó đang kém một điểm. nhưng anh không hề lo lắng, vẫn bình thản chạy, tranh bóng, ném bóng vào rổ và ghi điểm. Đúng lúc này, trọng tài thông báo hết giờ. Cô cũng vô thức vỗ tay cùng mọi người. Bước đi của nam sinh kia có phần khó khăn, Sơ Ảnh nhìn thấy tất của anh đã bị nhuốm máu đỏ, vậy mà anh vẫn cười rất rạng rỡ.

Rõ ràng chỉ là một trận bóng rổ giao hữu, nhưng anh lại chơi bằng thái độ cực kì nghiêm túc, mỗi giây mỗi phút đều tận lực hoàn thành nhiệm vụ, dù đã thắng nhưng anh vẫn chưa thực sự hài lòng. Đây là biểu hiện của một người không bao giờ chịu từ bỏ, không bao giờ chịu khuất phục.

Trận bóng rổ này đã khiến mọi người hưng phấn đến nỗi quên cả vụ cá cược. Đám đông ùa nhau chạy theo đội thắng cuộc, Sơ Ảnh bị đoàn người chen lấn. Đầu óc cô lúc này đã chẳng suy nghĩ được điều gì, chỉ còn hình ảnh người con trai ấy nhảy lên tranh bóng, rõ ràng cú ngã rất đau, rõ ràng chân anh chảy rất nhiều máu.

Lúc ấy, Sơ Ảnh không hề biết cú ghi điểm ngoạn mục cuối cùng của anh gọi là “tuyệt sát”, anh chẳng những “tuyệt sát” trận đấu, mà còn “tuyệt sát” cả cô nữa.

Sơ Ảnh lấy lại tinh thần thì trên sân chỉ còn lại vài người. Nghe loáng thoáng mọi người nói nam sinh đó được đưa đến phòng y tế, cô vô thức đi tới đó nhưng đến nơi, cô chỉ nghe thấy tiếng y tá phẫn nộ nói: “Tụi trẻ bây giờ làm sao thế? Cả đám con gái đuổi theo đến tận đây dọa cho bệnh nhân chạy mất dép…”

Sơ Ảnh chột dạ đỏ bừng mặt. Đó là lần đầu tiên cô hành động một cách cảm tính như vậy.

Về sau, thỉnh thoảng cô lại tới trường cấp ba Xuyên Nhiên, nhưng không còn thấy người con trai ấy nữa. Cô đành phải tin rằng, đó là lần đầu tiên và cũng lần cuối cùng mình được gặp anh.

Một thời gian sau, nghe tin anh đã quay về Mỹ học tiếp, Sơ Ảnh rốt cuộc cũng hiểu thế nào là “Đời người chỉ như một lần gặp gỡ.”

Gặp gỡ quá muộn, lòng không chịu yên.

Rồi một ngày, Sơ Ảnh vô tình đọc được đâu đó, định nghĩa về mối tình đầu, chính là người đầu tiên mình thích. Cô không nhịn được mà bật khóc. Dựa vào trí nhớ, cô vẽ một bức tranh. Thế rồi cô phát hiện ra, trong lòng mình, hình ảnh người con trai ấy càng ngày càng rõ nét.

Cô thích một người con trai quật cường và không bao giờ chấp nhận thua cuộc.

Anh chính là người như thế.

Tình yêu, chính là vào thời điểm chính xác nhất, ta gặp được người thích hợp nhất.

Cố Diễn Trạch lật bức tranh lại, mặt sau có ghi vài dòng.

Em đã yêu anh, vào thời điểm mà ngay cả bản thân em cũng không dám tin.

Em đã yêu anh, từ cái lúc anh còn chưa biết đến sự tồn tại của em.

Em vẫn yêu anh, cho dù biết rằng anh mãi mãi không có cơ hội để yêu em.

Nếu ông trời có thể cho em một cơ hội gặp lại anh, em sẵn sàng nắm tay anh đến bạc đầu…

Rốt cuộc, anh cũng hiểu vì sao cô lại xem nàng tiên cá một cách nghiêm túc như thế. Nàng tiên cá yêu hoàng tử, nhưng hoàng tử không hề biết nàng mới là người năm xưa.

Anh biết cô yêu anh, nhưng không biết tình yêu ấy như thế nào.

Anh biết cô yêu anh, nhưng không biết lại sớm như vậy.

Anh biết cô yêu anh, nhưng không biết rằng cô đã từng tuyệt vọng về tình yêu ấy.

Cố Diễn Trạch lặng người. Giờ thì anh đã hiểu vì sao Tưởng Phương Vũ lại tuyệt vọng đến thế.

Trách nhiệm lớn nhất cuộc đời tôi chính là đem lại hạnh phúc cho người tôi yêu.

Tôi sẽ làm mọi thứ để người tôi yêu được hạnh phúc, cho dù hạnh phúc của cô ấy không phải là tôi.

“Nếu sau này chúng ta cùng thích một cô gái thì sao?”

“Đương nhiên mình sẽ nhường cậu rồi!”

Bất cứ thứ gì anh ấy cũng sẵn sàng nhường cho anh, thậm chí là người quan trọng nhất đối với anh ấy.

Nếu tôi yêu một cô gái, tôi sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, sẽ không để cô ấy phải chịu bất kì tổn thương nào, sẽ gánh chịu toàn bộ đau khổ của cô ấy.

...

Cố Diễn Trạch cuối cùng cũng hiểu câu nói mà Sơ Ảnh hay thốt lên giữa cơn mơ: Nếu đây là những gì em muốn, vậy thì anh tác thành cho em.

Tưởng Phương Vũ thực ra không hề có ý định tự sát. Lúc ấy, sau khi đã uống say, Tưởng Phương Vũ kích động, muốn đích thân sang Mỹ nói cho Cố Diễn Trạch biết về Bùi Sơ Ảnh. Nơi xảy ra vụ tai nạn chính là trên con đường dẫn ra sân bay.

Anh luôn cho rằng Sơ Ảnh đã làm gì đó khiến Tưởng Phương Vũ không thể chịu được. Hóa ra, nguyên nhân khiến Tưởng Phương Vũ rời khỏi thế gian này chính là cả hai người họ.

Anh cũng không biết rằng, từ rất lâu rồi, cô vẫn luôn đứng ở đó, chỉ chờ anh quay đầu nhìn lại.