Nếu em là truyền thuyết của anh - Chương 03 - Phần 2

Đinh Thần sực nhớ ra chiếc váy này cô mua cùng lúc với chiếc váy cưới sa tanh, ban đầu cô bị cuốn hút bởi phần ngực áo thêu hoa lộng lẫy, cô chẳng cần hỏi giá liền mua ngay. Sau này mới phát hiện cô hoàn toàn không thể mặc trang phục lộ ngực hở hang này ra đường, đành treo vào trong tủ để ngắm ngía.

Cô chần chừ đón lấy chiếc váy, liếc xéo Bùi Tử Mặc, cô hỏi: “Anh có chắc là muốn em mặc chiếc váy này?”

“Em mặc anh xem thử đi.” Bùi Tử Mặc một tay xoa cằm, tay kia vắt ngang trước ngực ra vẻ suy tư.

Đinh Thần toan mặc thử chiếc váy, trông thấy Bùi Tử Mặc vẫn đứng ngay cạnh mình, cô bất giác thét lên: “Sao anh không ra ngoài?”

Bùi Tử Mặc cười gian manh: “Đều là vợ chồng cả rồi em còn đuổi anh sao?”

Đinh Thần ra sức đẩy anh: “Không được, không được, anh ra ngoài đi!”

Bùi Tử Mặc ôm chầm lấy cô, chòng ghẹo: “Em có gì mà anh chưa từng thấy nào, hay là để anh giúp em thay nhé?”

Đinh Thần thét lên trong ngạc nhiên, Bùi Tử Mặc ném phăng chiếc móc áo trong tay Đinh Thần. Anh bế xốc cô đi về phía phòng ngủ, đổi địa điểm để giúp cô thay xiêm y.

Vì lý do tham gia buổi tiệc vào buổi tối nên Bùi Tử Mặc chủ động trong việc đưa đón Đinh Thần. Cô vui mừng thoải mái trong lòng, cô để chiếc váy dạ hội trong xe anh, còn mình tay xách túi đi làm.

Cô bận việc của công ty túi bụi nhưng mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng của Đinh Tiểu Á đâu. Cô lo âu đảo một vòng ngay trước quầy lễ tân. Lúc này, Đinh Tiểu Á mới lững thững bước vào.

Đinh Thần không nói lời nào, cô lấy xong cốc nước thì quay về phòng làm việc nhấn phím điện thoại nội bộ gọi Đinh Tiểu Á vào phòng: “Em vào đây một lát!”

Đinh Tiểu Á cất giọng trầm khàn: “Vâng!”

“Ngồi đi!” Đinh Thần chỉ vào chiếc ghế đối diện chiếc bàn đặt trong phòng làm việc, rồi nói.

Đinh Tiểu Á mặt mày bơ phờ, phía dưới quầng mắt xuất hiện quầng thâm, cô vừa ngáp vừa nói: “Giám đốc Đinh, lần sau em sẽ không đến muộn nữa.”

“Nói đi, tối qua em làm gì?”

“Sinh nhật một người bạn, bọn em ăn cơm hát karaoke, ba giờ sáng mới về nhà.” Đinh Tiểu Á chậm rãi trả lời.

Đinh Thần ôn tồn cất tiếng hỏi: “Em ở Thượng Hải làm gì có bạn bè?”

“Bạn em mới quen.”

“Là ai? Làm nghề gì? Trai hay gái?” Đinh Thần gặng hỏi.

“Chị à, chị làm gì vậy? Hỏi cung em à?” Đinh Tiểu Á đanh mặt: “Chị quản em còn hơn cả mẹ em nữa!”

“Tiểu Á!” Đinh Thần cao giọng: “Em nói năng thế đấy hả?”

“Được rồi chị, là em nói sai” Đinh Tiểu Á vội van nài: “Em biết chị muốn tốt cho em, chị yên tâm. Em đã hai mươi mấy tuổi rồi, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên, em đều rõ cả!”

“Em nói được là phải làm được đấy.” Đinh Thần nhoẻn miệng cười với Tiểu Á.

Đinh Tiểu Á vòng tay ôm lấy Đinh Thần mà nũng nịu.

Hai chị em họ ngay từ nhỏ tính cách đã hoàn toàn khác nhau, người thì quá cẩn trọng, còn người kia thì mãi chẳng chịu trưởng thành.

Chỉ trong khoảng thời gian nghỉ trưa, bảng ghi chép MSN của Đinh Thần có hơn mười mấy tin nhắn, vài tin nhắn là của Biện Vĩnh Phong và Lý Lợi còn có vài tin nhắn khác là của Diệp Tử.

Diệp Tử trước tiên cười chào hỏi, tiếp đó liền nhập đề: “Gần đây ai kia thần sắc tươi tỉnh, khóe mắt thấp thoáng nụ cười, bộ dạng vô cùng thoải mái.”

Khóe mắt chân mày Đinh Thần ánh lên nụ cười, cô cất giọng hỏi đầy trịnh trọng: “Ai kia là ai?”

“Còn giả vờ nữa kia đấy!” Diệp Tử nhướng hai hàng chân mày: “Phải rồi, tối nay công ty bọn mình tổ chức tiệc đấy, cậu biết không?”

“Ừ, mình sẽ đến.”

Diệp Tử ngoác miệng cười: “Hay quá, Bùi Tử Mặc rốt cuộc cũng đã suy nghĩ thông suốt.”

Đinh Thần nói giọng quở mắng: “Xem cậu nói kìa!”

Diệp Tử chẳng màng để tâm: “Mình rất mong chờ được trông thấy bộ dạng bi sầu bi thảm của đám con gái si tình lao tâm khổ trí trong công ty ra sao?”

Đinh Thần mím môi: “Thật ra mình cũng rất mong chờ.”

Hai người chẳng hẹn cùng cất tiếng mà nói: “Cậu xấu xa lắm!” Nói rồi cả hai cùng cất tiếng cười vang.

Biện Vĩnh Phong tìm Đinh Thần chẳng có việc gì quan trọng, chỉ muốn thông báo với cô rằng hôm họp lớp sau khi cô cùng Bùi Tử Mặc ra về, cả đám đều khen ngợi cô có đôi mắt biết nhìn người, biết chọn chồng, còn Đồng Hoa thì vẫn cô đơn lẻ bóng.

Đinh Thần viện cớ công việc bận rộn hòng vội vàng xua Biện Vĩnh Phong.

Lý Lợi không ngừng tâng bốc, luôn miệng khen Bùi Tử Mặc khôi ngô tuấn tú, ga lăng phong độ khiến Đinh Thần cười mãi không thôi.

Sau một hồi ca ngợi Bùi Tử Mặc, phút cuối cùng Lý Lợi cũng nói thẳng vào vấn đề. Cô ta hỏi: “Đinh Thần, bạn bè xung quanh ông xã cậu nếu có ai vẫn là soái ca độc thân thì nhớ giới thiệu để mình làm quen, chớ có thóc đâu mà đãi gà rừng đấy nhé!”

Đinh Thần cười tươi, đôi mắt cũng cười, cô định giới thiệu một nhân vật soái ca khác của Quốc Tế Hồng Kỳ cho Lý Lợi nhưng việc này sẽ đem lại sự đả kích cho kẻ thâm tình là Biện Vĩnh Phong, người hiểu chuyện ai đấy đều nhận ra anh ta có tình cảm sâu sắc với Lý Lợi, duy chỉ có người trong cuộc là mù mờ chẳng hề hay biết.

Buồi tiệc rượu tất niên long trọng được tổ chức tại nhà hàng Grant Hyatt Thượng Hải mang phong cách u.

Phóng tầm mắt nhìn từng cặp đôi nam nữ trong những bộ trang phục lễ hội long trọng, nam thanh nữ tú Hồng Kỳ ai nấy đều trang điểm chưng diện trở thành những nhân vật nổi bật, tay cầm ly sâm banh, nói cười vui vẻ chờ buổi yến tiệc chính thức bắt đầu.

Sếp lớn Tom chưa xuất hiện, vài vị khách quan trọng của công ty vẫn chưa đến đủ.

Trịnh Khiết, nhân viên trợ lý hành chính, đi qua đi lại ngó nghiêng ngay trước cổng nhà hàng, quan khách đã đến quá nửa mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Bùi Tử Mặc, cấp trên của cô đâu cả, cô không ngừng nhìn đồng hồ, tâm trạng lo lắng bất an.

“Giám đốc Bùi vẫn chưa đến ư?” Elva, nhân viên phòng thị trường trông thấy Trịnh Khiết đi qua đi lại trước cửa nhà hàng. Trịnh Khiết lập tức kéo lấy cô kể khổ: “Chỉ còn vài phút nữa mà thôi, bác Tom sắp sửa lên khán đài rồi mà giám đốc Bùi vẫn chưa thấy xuất hiện, bản thảo bài phát biểu của anh ta vẫn đang ở chỗ mình.”

“Chậc, Diệp Tử cùng phòng ban của mình vẫn chưa thấy đâu, kể cả các vị quan khách tập đoàn Hiền Dịch vẫn chưa đến, cậu chớ quá nóng vội!” Elva cất tiếng an ủi Trịnh Khiết.

“Đúng là Hoàng đế không vội, Thái giám đã cuống cuồng lên!” Trịnh Khiết rốt cuộc cũng yên lòng đứng sang một bên tám chuyện cùng Elva.

Đúng lúc cả hai trò chuyện hăng hái, Elva chỉ vào thang máy rồi nói: “Xem kìa, chẳng phải đến rồi đó sao!”

Cô nhìn thấy Bùi Tử Mặc mặc comple, chiếc nơ đen tuyền được thắt ngay ngắn, hoa văn kẻ sọc lộ trên cổ tay sơ mi, những hạt kim cương tỏa sáng lấp lánh từ chiếc măng séc cài áo của anh.

Đứng cạnh bên anh là một cô gái với dung mạo xuất chúng dáng vẻ thanh mảnh thon thả, mài tóc dài xoăn nhẹ buông xõa sau lưng, đôi khuyên tai pha lê trong suốt sinh động rực rỡ, bộ lễ phục sắc tím ôm gọn khuôn ngực phổi cùng áo khoác ba đờ xuy mỏng, đen tuyền làm tôn nước da trắng ngần như tuyết khiến cô tỏa sáng trước mọi người. Cô mang đôi giày cao gót xám đen, đứng cạnh Bùi Tử Mặc, trông hai người vô cùng xứng đôi.

“Đây là giám đốc Đinh công ty Thiên Vũ.” Bùi Tử Mặc giới thiệu Đinh Thần với Trịnh Khiết.

Trịnh Khiết vội nghiêng người về phía trước: “Xin chào, giám đốc Đinh.” Cô rút tờ giấy mỏng từ trong túi xách đưa cho Bùi Tử Mặc: “Giám đốc Bùi, bài phát biểu của anh.”

Bùi Tử Mặc mỉm cười đón lấy, gật đầu với cô, kéo tay Đinh Thần: “Chúng ta vào trong thôi!”

Trịnh Khiết và Elva nép người nhường lối, dõi mắt nhìn về phía cặp đôi đang nắm tay nhau tiến vào đại sảnh yến tiệc với vẻ ngưỡng mộ. Elva hỏi nhỏ bên tai Trịnh Khiết: “Giám đốc Đinh là khách hàng của chúng ta, dường như cô ấy có mối quan hệ không bình thường với giám đốc Bùi.”

Trịnh Khiết lắc đầu: “Chưa từng nghe giám đốc nhắc đến, hôm nay là lần đầu tiên mình gặp cô ấy.”

Hai người rì rầm bàn luận, hoàn toàn không phát giác cuộc đối thoại giữa hai người họ đã bị Diệp Tử nghe thấy rõ mồn một. Cô nheo mắt cười, hỏi: “Giám đốc Bùi đến rồi à?”

Hai người bị Diệp Tử làm cho khiếp sợ, cả hai định buôn chuyện cùng Diệp Tử thì trông thấy người đàn ông đứng cạnh cô, cả hai đều lập tức im bặt.

“Chào anh, Hướng tổng.” Elva mở miệng trước tiên, cô nhận ra Hướng tổng, người giữ chức phó tổng giám đốc tập đoàn Hiền Dịch, tuổi trẻ tài cao. Sau lưng anh là một nam một nữ cô hoàn toàn không quen biết.

Diệp Tử dí dỏm lè lưỡi với Elva, giữ rịt lấy cánh tay Hướng Huy tiến vào trong, bỏ lại ai đó chết lặng ngẩn tò te phía sau.

Sự xuất hiện của Hướng Huy gây nên sự chấn động xôn xao, tập đoàn Hiền Dịch là một trong những khách hàng lớn nhất của Quốc Tế Hồng Kỳ, mỗi năm doanh thu chiếm đến khoảng hai mươi phần trăm, có được sự quá bộ của người đương nhiệm chức phó tổng này quả thực khiến buổi tiệc tất niên thêm phần vẻ vang.

Đôi mắt sắc sảo của Diệp Tử nhìn thấy Đinh Thần ngay, cô bèn niềm nở vẫy tay với Đinh Thần, cất tiếng gọi không thân thiện cũng chẳng lạnh lùng với Bùi Tử Mặc trong bộ dạng hấp dẫn bắt mắt.

“Gần đây rất ít khi gặp cậu!” Hướng Huy chủ động bắt chuyện cùng Bùi Tử Mặc.

Bùi Tử Mặc cười: “Phải đấy, gần đây mình rất bận rộn, lâu rồi không chơi bàn bi a nào, hôm nào chúng ta so tài một ván nhé!”

“Được thôi, cậu chọn thời gian rồi báo cho mình!” Chơi bi a là sở thích chung của Hướng Huy và Bùi Tử Mặc, hai người thường hẹn nhau rèn luyện tay nghề, Hướng Huy đương nhiên a dua hùa theo lời đề nghị này của Bùi Tử Mặc.

“Không thành vấn đề!”

“Phải rồi, giới thiệu hai người làm quen.” Hướng Huy đẩy hai vị đại tướng thuộc hạ đến trước: “Đây là Thi Bách Đào và Vu Tranh, hai nhân viên trụ cột phòng thị trường của công ty chúng tôi.”

Thi Bách Đào nhìn Bùi Tử Mặc siết chặt tay Đinh Thần, khách sáo hàn huyên vài câu liền đứng sang một bên. Còn Vu Tranh quan sát Đinh Thần từ trên xuống dưới với đôi mắt quyến rũ rồi ngước mắt nhìn sang Bùi Tử Mặc, chìa bàn tay, nhoẻn miệng cười chúm chím: “Hi, Tử Mặc, lâu rồi không gặp!”

Khẩu khí quen thuộc của cô ta khiến Đinh Thần hết sức kinh ngạc, cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt mình. Vu Tranh khoác trên mình bộ lễ phục đen tuyền khoét cổ hình chữ V thật sâu, sợi vải tơ tằm dán chặt vào làn da cô, phần hông váy đính đầy những hạt ngọc cùng đá óng ánh, mái tóc dài uốn xoăn như làn sóng vắt trên vai, gương mặt cùng làn da trắng nõn nà, làn môi đỏ hồng vô cùng nổi bật.

Đinh Thần siết chặt bàn tay, người phụ nữ này bình sinh có khả năng làm điên đảo bao người, nhất cử nhất động của cô ta tràn ngập hơi thở quyến rũ khiến người khác không tài nào rời mắt khỏi cô ta.

“Thì ra hai người quen nhau!” Hướng Huy nói.

Diệp Tử chau mày theo phản xạ, lần đầu tiên gặp Vu Tranh, cô liền cảm nhận cô ta là người khó ưa.

“Chúng tôi quen nhau nhiều năm rồi, phải không, Tử Mặc!” Vu Tranh cười rạng rỡ, đôi mắt quyến rũ của cô ta liếc sang khiến Bùi Tử Mặc ngẩn ngơ.

Đinh Thần khều Bùi Tử Mặc, anh như bừng tỉnh, bắt lấy tay Vu Tranh, anh nói: “Phải, lâu rồi không gặp!”

Vu Tranh mím môi, cười mà như không nhìn sang Đinh Thần: “Sao anh không giới thiệu?”

Bùi Tử Mặc ôm lấy Đinh Thần: “Đây là bà xã tôi!” Anh siết chặt lấy bàn tay Đinh Thần, khiến cô bất giác không thể kháng cự, anh càng ra sức ôm thật chặt khiến Đinh Thần nép sát người anh.

Cử chỉ rất đỗi bình thường nhưng ra oai thị uy của anh khiến con tim Đinh Thần lạnh toát, trực giác phụ nữ mách bảo, mối quan hệ giữa Bùi Tử Mặc và Vu Tranh không hoàn toàn đơn giản. Ngoài mặt cô vẫn tươi cười đon đả: “Chào cô Vu!”

Vu Tranh nhìn chăm chú rồi nói: “Thì ra anh đã kết hôn.” Gương mặt cô ta chẳng để lộ bất kỳ sự thay đổi nào.

“Phải!” Bùi Tử Mặc thấp giọng xác nhận.

Thoáng thấy bầu không khí có phần gượng gạo, Hướng Huy vội nói: “Hình như tôi trông thấy sếp của hai người rồi. Thi Bách Đào, Vu Tranh, hai người sang bên kia chào hỏi đi!”

“Lát nữa gặp, Tử Mặc!” Vu Tranh tươi cười quyến rũ, xoay người bỏ đi.

“Hồ ly tinh!” Diệp Tử nhanh miệng nói, bản thân cô vốn là người hay bênh vực cho kẻ yếu thế, huống hồ bây giờ kẻ chịu thiệt thòi chính là Đinh Thần, bạn thân của cô, làm sao cô có thể nhẫn nhịn cho được.

Câu nói này của Diệp Tử lọt vào tai Bùi Tử Mặc, anh trừng mắt nhìn cô: “Cô đừng hễ mở miệng là đả thương người khác.”

“Tôi mắng cô ta can hệ gì đến anh, cô ta là gì của anh mà anh bảo vệ chứ?” Diệp Tử xưa nay vốn chướng tai gai mắt với Bùi Tử Mặc, không hề tỏ vẻ yếu thế, cô ngoác miệng cãi lại.

“Được rồi, đừng nói nữa!” Đinh Thần lên tiếng. “Diệp Tử, mình đói rồi, bọn mình đi lấy thức ăn đi. Bùi Tử Mặc, anh… có đi cùng không?”

“Anh phải tiếp khách, hai người tự nhiên đi!” Bùi Tử Mặc đưa tay sửa sang lại mái tóc cô: “Em ăn nhiều thức ăn một chút, đừng ăn đồ ngọt linh tinh, không có dinh dưỡng đâu.”

Đinh Thần gật đầu, Bùi Tử Mặc đặt nụ hôn trên trán cô: “Anh biết em đang nghĩ gì, lát nữa về anh sẽ giải thích với em.”

“Vâng!” Đinh Thần trả lời, hoàn toàn không phát giác ra sắc mặt phức tạp không sao kể xiết của Bùi Tử Mặc sau lưng mình.

Đinh Thần nhấc ly sâm banh nhấm một ngụm, cô ngồi một mình trong góc phòng nhìn dáng vẻ cử chỉ của mọi người, mỉm cười.

Buổi tiệc tất niên lần này tổ chức rất long trọng, Diệp Tử cũng bị lôi đi để tiếp khách.

Đinh Thần suy nghĩ chuyện giữa Bùi Tử Mặc và Vu Tranh, thoáng chốc trở nên thẫn thờ, cô luôn cảm thấy những buổi tiếc náo nhiệt này không phù hợp với mình.

“Này!” Một người ngồi chếch với cô cất tiếng gọi.

Chắc là lại có người muốn đến lân la trò chuyện, Đinh Thần chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn.

“Xem ra trí nhớ của cô Đinh không được tốt cho lắm!”

Đinh Thần ngẩng đầu, mỉm cười: “Là anh à?”

Thẩm Dịch Trần khoác trên người bộ comple màu xám bạc càng làm nổi bật khí chất hiền hậu ôn hòa của anh: “Cô Đinh thường hay lãng quên người khác lắm sao?”

Đinh Thần nhíu mày kinh ngạc.

Thẩm Dịch Trần cong khóe môi, nhắc nhở cô: “Chiếc áo khoác của cô…”

Đinh Thần chợt bừng tỉnh hiểu ra vấn đề, cô bật cười: “Chút chuyện nhỏ nhặt đó anh Thẩm không cần phải bận tâm!”

Kẻ thì nhất định phải bồi thường, người thì sống chết không nhận, cả hai đưa đẩy qua lại, Bùi Tử Mặc chẳng rõ từ đâu lướt đến, chen vào vị trí chính giữa hai người ngồi, bàn tay anh ghì mạnh gác trên vai Đinh Thần, anh cười hỏi: “Bạn em à?”

Đinh Thần cười dịu dàng: “Chính là người đã vấy bẩn chiếc áo măng tô của em tại Thanh Đảo, may mà anh đã đem đi giặt rồi.” Ngưng trong giây lát, cô nói tiếp: “Đây là ông xã tôi, đây là anh Thẩm!”

Bùi Tử Mặc hít một hơi, anh đã âm thầm quan sát rất lâu, trông thấy Đinh Thần cười rạng rỡ như hoa, lần đầu tiên anh cảm nhận được rủi ro nguy hiểm liền lập tức bất chấp tất cả chạy ngay đến hòng phá rối hai người họ.

“Chào anh, chẳng rõ anh Thẩm đây nhậm chức vụ gì?”

Bùi Tử Mặc hỏi những lời này, Đinh Thần cũng sửng sốt. Nếu như cô nhớ không nhầm thì Thẩm Dịch Trần là bác sĩ không liên quan nhiều tới buổi tiệc tất niên của Quốc Tế Hồng Kỳ.

Thẩm Dịch Trần mỉm cười: “Tôi là bác sĩ riêng chăm sóc sức khỏe cho bác Tom.”

Thì ra là vậy.

Bùi Tử Mặc gật gù: “Tình hình sức khỏe của bác Tom tại Thượng Hải trước kia đều do bác sĩ Trần phụ trách, nghe nói gần đây ông ấy vừa về hưu, sang Mỹ đoàn tụ cùng con gái. Trước khi ra đi ông ấy tiến cử một người tiếp quản công việc, thì ra người đó là anh!”

“Phải, bác sĩ Trần là ân sư của tôi.” Đáy mắt Thẩm Dịch Trần lóe lên nét cười lạnh nhạt.

Bùi Tử Mặc bĩu môi, thầm nghĩ: Kiểu cách nói chuyện thì có vẻ thư sinh nho nhã nhưng lại ngước mắt nhìn trộm Đinh Thần, cô chắc hẳn không thích mẫu đàn ông thế này. Nghĩ cho cùng, Đinh Thần đã là vợ của mình, còn phải lo lắng gì nữa. Anh chớp mắt nhìn Đinh Thần cười.

Trống ngực Đinh Thần đập dồn dập trước nụ cười của anh, cô lườm anh.

Bùi Tử Mặc khẽ ho: “Tôi có chút việc, xin phép cáo từ, để bà xã tôi tiếp đón anh vậy!”

Đinh Thần chẳng thể nào nhịn thêm được nữa, cô chợt phì cười, hiếm khi cô nghe thấy những lời lẽ này của anh, cô cười ngả nghiêng.

“Chồng cô rất có tính hài hước!” Thẩm Dịch Trần nói.

Đinh Thần không nên tiếng trả lời, ánh mắt cô mải phiêu du theo hình bóng Bùi Tử Mặc, sau đó dừng ngay trước Vu Tranh đang đủng đỉnh cất bước đến gần anh, lông mày cô nhíu chặt theo tiềm thức.

Hai người trò chuyện đôi ba câu, Vu Tranh đưa tay túm lấy Bùi Tử Mặc. Dường như anh giằng co cùng cô ta trong giây lát nhưng rồi vẫn bị Vu Tranh kéo ra chỗ khác. Phạm vi tầm mắt đã bị hạn chế, Đinh Thần càng cau mày chặt hơn, hàm răng cắn chặt môi.

Thẩm Dịch Trần trông thấy sự việc, tuy chẳng rõ ngọn nguồn nhưng tâm trạng anh bỗng chốc nặng trĩu.

Tiệc rượu kết thúc, Bùi Tử Mặc là người phụ trách bộ phận hành chính, anh phải ở lại giải quyết mọi chuyện đến phút cuối cùng. Đinh Thần bèn ngồi xe của Hướng Huy về nhà trước.

Trước lúc ra về, Bùi Tử Mặc hôn lên má cô, thì thầm bên tai cô: “Ngoan ngoãn đợi anh về nhé!”

Diệp Tử ngồi bên ghế phụ ngoái đầu lại, nói với giọng nghiêm túc: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, nghe Hướng Huy nói Vu Tranh vừa từ nước ngoài về, cứ cho rằng Bùi Tử Mặc và cô ta quen nhau thì cũng là chuyện quá khứ rồi, con người anh ta tuy không nghiêm chỉnh trong những mối quan hệ nhưng mình tin anh ta là kẻ chân thành trong hôn nhân. Vả lại, còn có bọn mình giúp cậu trông chừng anh ta mà!”

“Ừ, sao cơ?” Đinh Thần tâm trí mải lang thang ngoài cửa sổ vừa kịp hoàn hồn, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn Diệp Tử hỏi.

“Ô, bỏ đi, không có gì đâu!” Diệp Tử lắc đầu, quay người về chỗ ngồi, phản ứng của Đinh Thần luôn chậm chạp, cô không biết điều này với Đinh Thần là tốt hay xấu.

“Chuyện vợ chồng nhà người ta, em đừng can dự vào.” Hướng Huy nhân lúc đợi đèn đỏ, anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô.

Diệp Tử cau mặt làm trò hề, không lên tiếng.

Về đến nhà, Đinh Thần không bật đèn, cô cởi giầy thay dép đi thẳng lên sân phơi trên ban công.

Không khí lạnh lẽo ẩm ướt thẩm thấu tới từng ngóc ngách đến tận xương tủy khiến con người ta không khỏi run rẩy, giữa màn đêm tối đen kịt như mực cùng ánh trăng chiếu sáng làm nổi bật từng ngọn đèn của hàng vạn ngôi nhà, cảm giác cô đơn quạnh vắng le lói trong lòng cô.

Cô lặng lẽ đứng đó, ngắm nhìn từng ánh sao, ngọn đèn, cô kiên quyết chờ Bùi Tử Mặc trở về.

Đinh Thần chẳng rõ mình ở đó trong bao lâu, cô nghe thấy tiếng mở khóa, cựa quậy cô phát hiện đôi chân mình đã tê cứng. “Em ở đây.” Cô lên tiếng gọi Bùi Tử Mặc đến giúp cô.

Bùi Tử Mặc nghe xong liền vội vàng chạy đến, anh vừa trông thấy liền bế cô vào phòng ngủ, đặt cô nằm ngửa lên giường rồi bắt đầu xoa bóp đôi chân cô.

Chiếc đồng hồ trên kệ tủ đầu giường điểm đúng hai giờ sáng, cô ngước mắt nhìn Bùi Tử Mặc đang chuyên tâm xoa bóp chân mình, cô đưa tay sờ soạng hàm râu mọc lún phún dưới cằm anh.

Bùi Tử Mặc siết chặt bàn tay, đặt nhẹ nụ hôn lên môi cô: “Sao em không ngủ trước?”

“Đợi anh.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3