Nếu em là truyền thuyết của anh - Chương 03 - Phần 3
Bùi Tử Mặc lộ nét mặt áy náy, anh đắp chăn giúp Đinh Thần: “Xin lỗi, để em phải đợi anh lâu như vậy.” Xoa xoa gò má cô, anh nói: “Sau này anh về trễ, em cứ ngủ trước, đừng đợi anh!”
“Vâng.” Đinh Thần dịu dàng gật đầu, cô nhìn anh mãi chẳng rời.
“Em mau ngủ đi.” Ánh mắt Bùi Tử Mặc né tránh, lặng lẽ vỗ nhẹ lên chăn.
Đinh Thần nhìn sâu vào đôi mắt anh: “Bùi Tử Mặc, anh phải nhớ rằng em mới chính là vợ anh.”
Bùi Tử Mặc dừng trong thoáng chốc, anh nghiêng đầu, mãi một lúc sau anh mới trịnh trọng cất tiếng: “Ừ, anh nhất định ghi nhớ điều này!”
Vài ngày nữa là đêm giao thừa, Đinh Thần và Bùi Tử Mặc như thường lệ phải đến Phổ Đông đón Tết cùng bố mẹ chồng, nhưng cả ngày từ sáng sớm tinh mơ đến giờ cô chẳng thấy bóng dáng Bùi Tử Mặc đâu.
Đinh Thần gọi anh cho rất nhiều lần nhưng vẫn chẳng cách nào liên lạc được. Đinh Thần cảm thấy bức bối trong lòng, rốt cuộc khi nào anh mới có ý định ra khỏi nhà? Cớ sao bản thân cô chẳng hề hay biết.
Ăn qua loa bữa trưa, Đinh Thần tay xách phần quà đã chuẩn bị từ trước, cô lái xe đến Phổ Đồng. Cả đoạn đường đi cô thấp thoảng lo âu không biết liệu có phải Bùi Tử Mặc đã xảy ra chuyện gì hay không.
Đến Cố Vận Phường, Đinh Thần kinh ngạc phát hiện ra chiếc xe Audi TT vàng rực, dáng vẻ rực rỡ bắt mắt của Bùi Tử Mặc đậu chễm chệ ngay cửa gara.
Cô dừng xe, xách túi đồ ấn chuông cửa, người mở cửa là dì Tần, vừa trông thấy cô, bà liền cười rạng rỡ: “Thần Thần về đến rồi!”
Bà Bùi đi ra, bà kéo tay Đinh Thần, hỏi giọng đầy quan tâm: “Sao giờ này con mới đến? Bên ngoài trời lạnh lắm, xem tay con lạnh cứng rồi này!” Dứt lời, bà gọi với vào phía phòng khách: “Tử Mặc, đừng mải bận rộn với vị khách của con, mau đến giúp vợ con xách đồ.”
Đinh Thần cởi giày thay dép lê, mi mắt cô bỗng chốc giật giật, dự cảm không hay chợt nhói lên trong lòng cô.
Bùi Tử Mặc chậm rãi đi ra, theo sau anh là Vu Tranh với nụ cười xinh đẹp.
Đinh Thần bỗng chốc hiểu ra nỗi dự cảm trong lòng mình là có cơ sở, hóa ra anh biến mất cả buổi sáng là vì cô ta.
Bùi Tử Mặc đón lấy chiếc túi giấy trong tay Đinh Thần, chỉ về phía Vu Tranh, giải thích: “Bố mẹ cô ấy đều ở nước ngoài, năm nay cô ấy ăn Tết tại Thượng Hải, một mình cô đơn buồn bã, vì vậy anh mới mời cô ấy đến nhà mình, em không để tâm đó chứ?”
Nếu như Bùi Tử Mặc từ đầu công khai nói rõ sự tình với Đinh Thần thì cô chưa chắc đã không đồng ý nhưng anh giở trò tiền trảm hậu tấu càng khiến cô thêm tức giận. Đinh Thần đè nén nỗi khó chịu sâu trong tâm khảm, cô bình thản nói: “Chỉ cần bố mẹ không bận tâm, em sao cũng được!”
Bà Bùi phẩy tay liên tục: “Đừng nhìn sang mẹ, không phải bạn bè của mẹ, mẹ không có quyền đuổi người ta đi.”
Đinh Thần không ngờ mẹ chồng trả lời như vậy, nhất thời cô chưa biết nên phản ứng như thế nào.
Thoáng chốc, vài người ngơ ngẩn đứng tại lối vào phòng khách, đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai nói lời nào.
Lúc này, Vu Tranh là người phá vỡ bầu không khí trầm lặng này, cô ta lạnh lùng nói: “Nếu mọi người đã không hoan nghênh em như vậy, vậy thì em đi đây!” Vu Tranh nhấc chiếc túi xách đặt trên kệ tủ toan bỏ đi.
“Vu Tranh!” Bùi Tử Mặc gọi cô, vẻ mặt như có lời muốn nói.
Bà Bùi nói: “Tự các con quyết định, mẹ không quản.” Bà kéo dì Tần vào trong bếp.
“Cô Vu, cô ở lại đi, bằng không, cả nhà này sẽ không thoải mái trong mấy ngày Tết!” Đinh Thần thầm than trong lòng, cô nhìn Bùi Tử Mặc, lướt qua hai người họ, bước vào phòng khách.
Lối vào phòng khách lúc này chỉ còn lại Bùi Tử Mặc và Vu Tranh, Bùi Tử Mặc cầm lấy túi của Vu Tranh đặt lại chỗ cũ, vỗ nhẹ vào đầu Vu Tranh: “Tính khí của em vẫn chẳng thay đổi, không chịu được ấm ức.”
Vu Tranh kéo chiếc áo len lông cừu khoét cổ chữ V, nhoẻn miệng cười duyên dáng: “Chẳng phải em bị anh làm hư đó sao?”
“Vào nhà đi, ở đây lạnh lắm!” Bùi Tử Mặc cười gượng. Hai người tiến vào trong, Vu Tranh đùa giỡn, nói cười khanh khách sau lưng anh.
Đinh Thần dĩ nhiên đón bữa cơm giao thừa trong tâm trạng chẳng mấy thoải mái chút nào, qua cuộc đối thoại giữa Bùi Tử Mặc và Vu Tranh cô dần hiểu ra hai người họ là bạn học thời đại học, Vu Tranh tới đây chơi không phải lần đầu.
Thế nhưng từ thái độ của bố mẹ chồng với Vu Tranh, cô nhận ra cả hai đều không mấy thiện cảm với cô ta. Điều này chí ít khiến cô cảm nhận sự an ủi phần nào. Bố chồng cô là người tốt tính, với ai ông cũng cười, với một người khách như Vu Tranh ông càng thêm phần khách sáo, về nhiệt tình niềm nở giảm đi đáng kể.
Ăn cơm xong, mọi người di chuyển sang phòng khách, bố chồng cô theo lệ ngồi đồng trước màn hình ti vi xem tin tức, mẹ chồng và dì Tần gọt hoa quả trong bếp. Bùi Tử Mặc cùng Vu Tranh trò chuyện rôm rả, cô chẳng thể nói chen vào, bỗng dưng cô cảm thấy, dường như cô là kẻ thừa trong chính ngôi nhà này.
Trước đây, đêm giao thừa Đinh Thần và Bùi Tử Mặc đều ở lại Cổ Vận Phường. Đinh Thần vốn là người tiến lui có chừng mực nay lại trở nên nông nổi, cô đứng phắt dậy, nói: “Bùi Tử Mặc, chúng ta về nhà thôi!”
Bùi Tử Mặc sửng sốt, bố chồng quay đầu lại, ánh mắt đảo nhanh sang ba người, hiểu ngay ra vấn đề, ông nói: “Về nhà cũng được, nhưng mà tụi con ăn hoa quả xong rồi hãy về!”
Đinh Thần cắn môi, đứng tại chỗ chẳng nói lời nào. Bùi Tử Mặc chau mày, nỗi buồn thấp thoáng hiện lên trong mắt anh. Vu Tranh ngồi ngay cạnh nhìn thế trận trước mắt, khóe môi nở nụ cười đắc ý, nụ cười của cô ta hết sức chướng mắt dưới góc nhìn của Đinh Thần.
“Thần Thần, sao con còn đứng đó, ngồi xuống xem ti vi đi.” Bà Bùi bưng đĩa hoa quả, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bà nói: “Nào, ăn hoa quả đi!”
Đinh Thần nghe lời mẹ chồng ngồi xuống một góc sofa: “Mẹ, con muốn về nhà thăm bố mẹ. Hôm nay là giao thừa, con muốn ở bên bố mẹ con.”
“Cũng phải thôi!” Bà Bùi cất tiếng. “Tử Mặc đưa con đi, luôn tiện mang biếu bố mẹ con chút quà!”
“Không cần đâu mẹ.” Đinh Thần nói.
Bùi Tử Mặc nói: “Mẹ, mẹ đừng nóng!” Anh trầm ngâm trong giây lát: “Thần Thần em ngồi lại đợi anh, anh đưa Vu Tranh về nhà trước, anh sẽ quay trở lại ngay rồi chúng mình cùng đến nhà bố mẹ em được không?”
Thấy Bùi Tử Mặc nói với vẻ dứt khoát, Đinh Thần ngại ngùng không dám tiếp tục hùng hổ nữa. Dù anh và Vu Tranh có mối quan hệ gì đi chăng nữa thì cô ta cũng là khách, anh chăm sóc Vu Tranh trước cũng phải thôi, bản thân cô vừa rồi làm như vậy thực sự có phần không chính đáng lắm: “Được, em đợi anh.” Đinh Thần gật đầu.
Bà Bùi đưa miếng táo sang cho cô: “Thần Thần ăn táo đi con, giòn lắm!”
“Bác trai, bác gái, cháu xin phép chào tạm biệt, chúc hai bác năm mới vui vẻ!” Vu Tranh mỉm cười với mọi người rồi cất bước ra đi.
Ông Bùi chuyển kênh sang chương trình liên hoan xuân, bà Bùi lo âu nhìn Đinh Thần: “Thần Thần, con không sao đó chứ, bố mẹ con chẳng phải du lịch đảo Bali rồi sao?”
Lúc này, Đinh Thần mới sực nhớ ra, bố mẹ cô đã đi du lịch đảo Bali theo đoàn đến mùng ba mới về. Việc này Bùi Tử Mặc cũng biết rất rõ. Vừa rồi anh không hề vạch trần cô mà còn ngấm ngầm để cô quấy rối làm càn, xem ra anh đã nể mặt cô lắm rồi.
Bùi Tử Mặc lúc này nhất định sẽ nghĩ cô gây sự vô cớ, Đinh Thần chợt cảm thấy mình là kẻ thất bại, đầu óc trống rỗng, cô uể oải đứng dậy, nói với mẹ chồng: “Mẹ, con cảm thấy hơi mệt, con muốn lên nhà nghỉ ngơi một lát!”
Bà Bùi vẻ mặt lo âu: “Con đi đi!”
Trở về gian phòng trống trải, Đinh Thần ngồi phịch xuống thảm, gian phòng tuy bật lò sưởi nhưng cô vẫn thấy run rẩy. Kẻ mù cũng nhận ra được mối quan hệ giữa Bùi Tử Mặc và Vu Tranh không phải mối quan hệ bình thường, vậy mà anh còn có thể vờ như không hề có chuyện gì.
Điện thoại đổ chuông giữa lúc Đinh Thần đang ngơ ngác.
Thì ra Diệp Tử gọi điện chúc Tết cô.
Cô vừa cất tiếng “a lô” thì đầu dây bên kia vang lên tiếng hét chói tai phấn khích của Diệp Tử: “Đinh Thần, ăn xong cơm tối chưa, không có việc gì làm cùng mình ra ngoài ngắm pháo hoa đi, bọn mình mua rất nhiều!”
Đinh Thần nghe thấy tiếng pháo nổ trầm bổng từng đợt đầu dây bên kia, cô hít một hơi thật sâu, trăm ngàn từ ngữ muốn được bày tỏ cùng Diệp Tử nhưng đến phút cuối cùng cô chỉ khẽ khàng thốt lên: “Diệp Tử!”
“Cậu nói gì?” Diệp Tử hét to, tiếng pháo nổ xung quanh át cả âm lượng của Đinh Thần: “Cậu ra chứ?”
Sống mũi Đinh Thần cay cay, nước mắt chạy vòng quanh hốc mắt, đúng ngày Tết vui vẻ như hôm nay, cô làm sao có thể nói với Diệp Tử nỗi đau đớn trong con tim cô chứ. Cô trả lời giọng trong trẻo: “Thôi, mình thấy hơi mệt, muốn đi ngủ.”
Diệp Tử rốt cuộc đã nghe rõ câu nói này của Đinh Thần: “Đinh Thần, mình không biết là cậu tuổi heo đấy!” Câu nói này của Diệp Tử nhằm chọc cười Đinh Thần.
Cô từ chối: “Mình thấy hơi mệt!”
Diệp Tử lập tức ân cần hỏi: “Cậu bệnh à? Có nặng không?”
“Mình ngủ một lát sẽ không sao, cậu chơi vui vẻ nhé!” Đinh Thần sợ nói chuyện tiếp cô sẽ chẳng thể nào kìm nén được cơn thổn thức, cô vội bụm miệng rồi gác điện thoại. Cô không muốn để Diệp Tử nghe thấy tiếng khóc của mình, không muốn Diệp Tử lo lắng, không muốn để cô ấy nhìn thấy sự yếu đuối của mình, càng không muốn để cô ấy tìm Bùi Tử Mặc hỏi tội.
Cô từ từ ngã xuống giường, cuộn tròn mình trên giường, lẳng lặng rơi lệ, chiếc áo gối nhanh chóng ướt đẫm. Sau một hồi khóc lóc thấm mệt, cô chìm dần vào giấc ngủ, Bùi Tử Mặc về bao giờ cô cũng không biết.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua rèm cửa chưa vén lên hắt thẳng vào căn phòng.
Đinh Thần tỉnh giấc giữa ánh nắng mặt trời, sửng sốt trơ mắt nhìn trần nhà, phải mất một lúc sau cô mới nhớ ra mình đang ở nơi nào. Cô trở mình, thấy Bùi Tử Mặc nằm ngay cạnh đang chìm trong giấc nồng.
Ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu sáng từng sợi lông tơ trên khuôn mặt Bùi Tử Mặc. Bộ dạng râu ria lởm chởm của Bùi Tử Mặc khiến cô nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên cô gặp anh.
Cô đã phải lòng người đàn ông nhỏ hơn cô hai tuổi tràn trề sức sống này ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh. Đã bao năm nay, cô chứng kiến anh từ chàng thanh niên ngây ngô trở thành người đàn ông trưởng thành, tình yêu cô dành cho anh tăng lên theo từng ngày từng tháng nhưng sự hiểu biết của cô về anh ngày càng càng vơi đi.
Anh chưa bao giờ nhắc đến Vu Tranh với cô nhưng người có đôi mắt tinh tường đều nhận ra mối quan hệ không bình thường giữa hai người họ. Đinh Thần ngẫm nghĩ phải chăng cô nên tìm cơ hội nào đó hỏi anh. Cô không muốn mình tiếp tục trở thành kẻ mong manh yếu đuối giống ngày hôm qua.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Bùi Tử Mặc thực ra đã tỉnh giấc từ lâu, anh trở mình ôm lấy Đinh Thần, gục đầu hít mùi hương thoang thoảng trên cổ Đinh Thần.
Anh dường như hoàn toàn quên chuyện của ngày hôm qua, như thể chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Đinh Thần xoa đầu anh, chần chừ do dự, cuối cùng cô cất tiếng hỏi: “Anh và Vu Tranh, rốt cuộc giữa hai người có mối quan hệ gì?”
Bùi Tử Mặc toàn thân cứng đờ, anh đẩy Đinh Thần ra, nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ: “Em hỏi vậy là có ý gì?”
“Chẳng có ý gì cả, em chỉ muốn biết.”
Bùi Tử Mặc lấy tay xoa mặt, giọng hoàn toàn tỉnh táo: “Em muốn làm gì? Chất vấn anh ư? Bới móc chuyện xưa của anh hay sao?”
Đinh Thần nghe những lời này của anh, cơn giận trong lòng bùng lên, cô đứng dậy, khoác áo lên người: “Nếu anh đã không muốn nói thẳng thắn với em thì thôi!”
Bùi Tử Mặc sửng sốt, dường như đây là lần đầu tiên anh trông thấy dáng vẻ nổi giận của Đinh Thần, anh ngần ngừ do dự, Đinh Thần đã mặc xong quần áo bước xuống giường.
Anh nằm xuống, mùi hương thơm ngát lưu lại trên ga giường thức tỉnh anh: Đinh Thần là vợ anh, là người anh quyết định sống đến trọn đời, còn Vu Tranh…
Anh lắc đầu, ra sức cố gắng quên đi dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của Vu Tranh tối hôm qua khiến con tim anh phải đau xót, mọi chuyện dường như quay trở về trước kia, khi cô vẫn chưa rời bỏ anh.
Suốt cả ngày hai người không nói với nhau lời nào, bố mẹ chồng dường như đoán ra mọi chuyện, ông bà không giữ cả hai lại, ăn xong bữa trưa liền nhanh chóng xua hai người về.
Đôi mắt nhìn chiếc xe Audi TT vàng rực rỡ đầy phong cách, cơn giận của Đinh Thần vẫn chưa nguôi ngoai, chiếc xe này ngoài cô ra, còn chở biết bao người phụ nữ khác. Cô vùng khỏi bàn tay của Bùi Tử Mặc, giận dỗi ngồi vào chiếc xe Honda cũ của mình, ra sức nhấn ga cho xe chạy đi.
Bỏ lại một mình Bùi Tử Mặc đứng chết trân tại chỗ cười khổ sở, hóa ra khi Đinh Thần nổi giận, tính khí nóng nảy vô cùng.
Mùng hai Tết, Hướng Huy gọi điện cho Bùi Tử Mặc, hẹn anh đi chơi bi da. Bùi Tử Mặc mơ hồ nhận thấy Hướng Huy có lời muốn nói với mình bèn vui vẻ nhận lời.
Tại khu VIP, Hướng Huy chọn phòng riêng, hai người không bị bất kỳ ai quấy rầy, yên tĩnh mà rèn giũa kĩ năng đánh bi da. Giữa gian phòng nhỏ, chỉ nghe thấy tiếng bi da va chạm qua lại.
Kết thúc ván đầu, Hướng Huy dẫn xa Bùi Tử Mặc về điểm số.
Hướng Huy ngồi xuống uống trà, nhìn Bùi Tử Mặc tâm hồn treo ngược cành cây, hỏi: “Hôm nay tâm trạng của cậu không tốt à, sao lại phạm một lỗi hai lần liên tiếp?”
Bùi Tử Mặc vứt chiếc khăn ướt trong tay, nhìn anh: “Có gì muốn nói cứ nói thẳng ra, đừng vòng vo nữa!”
Hướng Huy mỉm cười, uống một ngụm nước: “Lẽ ra những lời này mình không nên hỏi nhưng bà xã mình thực sự rất tò mò, mình bất đắc dĩ chẳng còn cách nào khác, hôm nay đành hẹn cậu ra để hỏi. Cậu và Vu Tranh có quan hệ gì? Cô ta vì sao đến nhà cậu ăn Tết?”
“Thần Thần và Diệp Tử nói à?” Bùi Tử Mặc cười gượng gạo, ra sức đánh quả cầu trắng lăn đi, anh cất tiếng: “Quan hệ của bọn mình, chẳng phải các cậu đã đoán ra rồi đó sao, cô ấy là bạn gái trước đây của mình!”
“Nếu như mình nhớ không lầm thì Vu Tranh vừa từ nước ngoài trở về.” Hướng Huy bước sang, một gậy đánh quả cầu đó lọt vào trong lỗ.
“Chúng mình chính vì chuyện cô ấy đi nước ngoài mà chia tay!” Bùi Tử Mặc đặt chiếc gậy xuống, nhìn Hướng Huy một mình phát huy năng lực, hôm nay dù sao anh cũng không có tâm trạng, chi bằng không đánh thì hơn.
Hướng Huy chơi bi da nhanh nhẹn dứt khoát, không quên ngoái đầu chế giễu Bùi Tử Mặc: “Chuyện xảy ra bao lâu rồi?”
Bùi Tử Mặc ngẫm nghĩ một lúc: “Khoảng năm năm về trước, khi mình và cô ấy quen nhau được hai năm, cô ấy đột nhiên muốn ra nước ngoài, bất luận mình phản đối thế nào cũng không có tác dụng. Đến phút cuối cùng cô ấy vẫn bỏ đi Canada, ba năm sau thì bặt vô âm tín. Vài ngày trước cô ấy gọi điện thoại cho mình nói rằng chuẩn bị về nước, mãi đến hôm trước, lần gặp mặt tại buổi tiệc tất niên chính là lần gặp gỡ đầu tiên của bọn mình sau ba năm chia tay. Bố mẹ mình quen cô ấy là vì trước kia bọn mình đã tính đến chuyện cưới xin, còn mua cả nhẫn cưới rồi.”
Muôn lời muốn nói hóa thành tiếng thở dài, Hướng Huy có phần thất thần, chẳng phải ai cũng may mắn như anh, người đã bỏ đi bao năm như vậy mà vẫn có thể tìm thấy tình yêu đã đánh mất: “Cậu chưa từng nghĩ tới chuyện bỏ đi cùng cô ta sao?”
Bùi Tử Mặc nhoài người đến bên chiếc bàn, nhìn chiếc gậy dưới sự điều khiển thuần thục của Hướng Huy dẫn bóng vào lỗ, anh nói: “Bố mình khi đó sức khỏe không tốt, đang nhập viện, mình không thể rời bỏ ông ấy. Huống hồ, cô ấy không hề rủ mình cùng đi, thậm chí không hề hỏi ý kiến của mình!”
“Con trai có hiếu!” Hướng Huy đánh một gậy dứt khoát, đường bóng này của anh không cần phải ngắm và chỉnh nhiều.
Bùi Tử Mặc thoáng chốc cười khổ sở: “Thật ra vì mình ngốc, rất lâu sau mình mới biết rằng, cô ta đã có người khác, chính là gã đàn ông dẫn cô ta đi!”
Hướng Huy im lặng một hồi lâu, chuyển đề tài: “Cùng đi ăn nhé!”
Bùi Tử Mặc nhìn đồng hồ: “Thôi, Thần Thần đang ở nhà chờ mình, bọn mình đã hẹn ngày mai sang nhà bố mẹ cô ấy, quà cáp vẫn còn chưa mua.”
“Đinh Thần vẫn còn giận cậu ư?” Hướng Huy thu dọn gậy đánh, vẫy gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán: “Cậu vội thì về trước đi, bữa khác mình gọi bọn cậu đi ăn.”
Trận chiến tranh lạnh giữa Đinh Thần và Bùi Tử Mặc kéo dài liên tiếp mãi đến mùng ba Tết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển biến. Hôm đó, bố mẹ cô đi du lịch về, cả hai đã hẹn sẽ về nhà bố mẹ ăn cơm tối.
Đinh Thần dậy rất sớm, cô đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn bông tuyết bay lả tả bên ngoài, trận tuyết này rơi suốt cả đêm không biết bao giờ mới ngừng.
Bùi Tử Mặc cũng nhìn màn tuyết trắng xóa bên cửa sổ, anh nói: “Bên ngoài nhất định rất lạnh, một lát em mặc thêm áo rồi hãy ra ngoài!”
Đinh Thần lạnh nhạt đảo mắt nhìn anh, chẳng buồn đáp lại.
Bùi Tử Mặc buồn bực khó chịu: “Em định chiến tranh lạnh với anh đến bao giờ?”
Thần sắc Đinh Thần vẫn thản nhiên: “Em không hề chiến tranh lạnh với anh.”
“Vậy sao anh nói chuyện em không thèm để mắt đến anh?” Bùi Tử Mặc bắt đầu nổi đóa, anh kéo Đinh Thần ngồi xuống sofa: “Em nói rõ ràng xem, rốt cuộc em muốn anh như thế nào?”
Đinh Thần không nói gì, cô ngây người đặt bàn tay trên chiếc bàn pha lê.
“Lẽ nào Diệp Tử không nói với em về chuyện giữa anh và Vu Tranh hay sao?”
Đinh Thần che miệng ngáp: “Tại sao cô ấy phải nói với em? Cô ấy phải nói với em sao? Cô ấy có nghĩa vụ nói với em sao?”
Bùi Tử Mặc bỗng chốc chán nản, anh muốn thông qua Diệp Tử để nói rõ với Đinh Thần rằng chuyện giữa anh và Vu Tranh đã là chuyện quá khứ, cuộc sống trước mắt mới thuộc về anh và Đinh Thần.
“Anh còn chuyện gì nữa không, không còn chuyện gì thì em đi rửa mặt, còn phải chuẩn bị quà để đi ngay đấy!” Đinh Thần lạnh lùng nói.
Bùi Tử Mặc tiến đến trước kéo Đinh Thần vào lòng, ôm chặt cô, hôn cô mãnh liệt. Đinh Thần ra sức giãy giụa vùng vẫy, đôi tay cô cố sức đánh vào vai anh, chẳng còn cách nào khác, Bùi Tử Mặc đành giữ chặt lấy cô, không để cô cử động, mãi một lúc sau, cô mới dần mềm nhũn người ra.
Bùi Tử Mặc cảm thấy sự thay đổi của Đinh Thần, anh buông cô ra, nhưng khi anh trông thấy đôi mắt đẫm lệ của cô, con tim anh như bị kim đâm thật mạnh.
“Xin lỗi em!” Bùi Tử Mặc dịu dàng ôm lấy cô, vỗ vào lưng cô: “Là do anh không tốt!”
Đinh Thần không nói lời nào, cô tựa vào anh, khóc nức nở.
“Là anh không thẳng thắn với em, khiến em lo lắng, anh từng nói sẽ cùng em trải qua những ngày tháng vui vẻ thì nhất định anh sẽ không làm em thất vọng, em hãy tin anh!”
Đinh Thần quệt hàng nước mũi trên áo ngủ của anh, nói giọng vô tội: “Em làm áo anh bẩn mất rồi!”
Bùi Tử Mặc lớn tiếng cười vang, anh xoa xoa sống mũi cô: “Không sao, có máy giặt mà!”
“Không còn sớm nữa, chắc bố mẹ đang đợi chúng ta.” Đinh Thần nói với chất giọng mũi khản đặc.
Bùi Tử Mặc vỗ vào trán Đinh Thần: “Không giận anh nữa chứ? Không chiến tranh lạnh với anh nữa nhé!”
“Hứ!” Đinh Thần trừng mắt nhìn anh, xoay người bỏ đi.
Bùi Tử Mặc vui vẻ huýt sáo đi vào phòng tắm.