Nếu em là truyền thuyết của anh - Chương 05 - Phần 2
Thẩm Hạo gật đầu, anh và Bùi Tử Mặc quen nhau, nhiều năm, những chuyện dĩ vãng trước kia của Tử Mặc, anh cũng loáng thoáng biết chút ít.
“Cô ấy muốn mình ly hôn, muốn mình cùng cô ấy làm lại từ đầu.” Giọng điệu Bùi Tử Mặc lạnh lùng dửng dưng, hệt như anh đang tùy tiện nói về chuyện thời tiết.
Thẩm Hạo kinh ngạc: “Vậy cậu tính sao?”
“Mình không biết.” Bùi Tử Mặc lắc đầu. “Giờ mình còn chẳng biết liệu mình có còn yêu cô ấy hay không?”
Thẩm Hạo cúi gằm đầu suy ngẫm, việc này không lớn cũng chẳng nhỏ, tốt nhất anh không nên phát ngôn bừa bãi bằng không chẳng những hại Bùi Tử Mặc và còn làm tổn thương đến cả Đinh Thần. Anh e dè hỏi: “Đinh Thần có biết mối quan hệ trước đây giữa cậu và cô ta không?”
“Cô ấy biết.” Bùi Tử Mặc thành thật: “Mình đã nói rõ ràng với cô ấy rồi.”
“Vậy cô ấy có phản ứng gì không?”
Bùi Tử Mặc ngẩng đầu: “Ngoài miệng cô ấy rất ít khi nhắc đến nhưng mình hiểu trong lòng cô ấy rất để tâm đến chuyện này.”
Thẩm Hạo không nhiều lời, anh chỉ nói một câu: “Đinh Thần là người con gái rất tốt!”
“Cô ấy quả thực rất tốt, nếu không phải vậy thì lúc đầu mình đã chẳng cưới cô ấy.” Bùi Tử Mặc ôm đầu, khổ sở vì sự mâu thuẫn của chính mình.
“Chuyện giữa bọn cậu đáng lý ra mình không nên nhiều chuyện, nhưng vì là bạn cậu, hơn nữa Đinh Thần cũng là bạn mình, có nhiều chuyện đứng ở lập trường của mình, mình vẫn phải nói.” Thẩm Hạo dừng trong giây lát rồi nói tiếp: “Những chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, rất nhiều thứ đã thay đổi, chỉ có điều cậu chưa nhận ra mà thôi. Hãy trân trọng người trước mắt cậu, Đinh Thần là người xứng đáng nhận được sự đối đãi chân thành từ cậu.”
Ánh mắt Bùi Tử Mặc chuyển động không ngừng, anh ủ rũ chán chường nằm nhoài người trên bàn: “Điều cậu nói mình hiểu cả!” Bùi Tử Mặc thở dài thườn thượt: “Mình cũng muốn rũ sạch quá khứ, sống vui vẻ cùng Đinh Thần, nhưng mà vì sao cô ta lại trở về?”
Anh nhắc đến cô ta dĩ nhiên là Vu Tranh chứ không phải Đinh Thần. Thẩm Hạo im lặng trong chốc lát: “Xem ra cậu vẫn không thể nào từ bỏ được cô ta.”
“Có lẽ mình chẳng qua không cam tâm mà thôi, hoặc có thể mình còn lưu luyến mối thâm tình trước kia, hiện giờ đầu óc rối bời, thậm chí mình còn không dám về nhà đối mặt với Đinh Thần, mình luôn cảm thấy mình có lỗi với cô ấy.” Bùi Tử Mặc chán chường nói, đôi mắt vốn sáng trong lúc này ảm đạm, tối đen.
Thẩm Hạo nhấc chén rượu chạm cốc Bùi Tử Mặc: “Cậu làm vậy là không công bằng với Đinh Thần!”
Sắc mặt Bùi Tử Mặc trầm lặng như nước.
“Cậu không thể tiếp tục như vậy nữa, cậu phải nhanh chóng cắt đứt quan hệ qua lại với Vu Tranh.” Thẩm Hạo trầm giọng nói.
“Mình không nỡ đối xử với cô ấy như vậy, tuy rằng cô ấy từng rời bỏ mình nhưng mình chẳng thể nào đối xử vô tình vô nghĩa với cô ấy!” Bùi Tử Mặc rầu rĩ nói.
Thẩm Hạo cảm thấy buồn cười: “Chính vì cậu quá mềm lòng, do dự thiếu quyết đoán, cậu không biết cách cự tuyệt cô ấy, quả thực đã gây ra tổn thương lớn đến Đinh Thần.”
Bùi Tử Mặc làm sao không hiểu đạo lý này, nhưng cá tính của anh không cho phép anh cự tuyệt Vu Tranh. Vu Tranh vịn vào yếu điểm này của anh mà năm lần bảy lượt gọi anh ra ngoài.
Thẩm Hạo mặt cười hớn hở: “Về điểm này cậu phải học tập mình, chuyện nào cần quyết đoán phải dứt khoát. Chuyện ma quỷ chia tay rồi vẫn còn có thể là bạn bè, cậu tin hay sao?”
Bùi Tử Mặc á khẩu, về chuyện này, anh hoàn toàn không giống Thẩm Hạo. Thẩm Hạo từng có người bạn gái, hai bên đều đã tính đến chuyện hôn nhân, sau đó vì biết bao lý do mà cả hai chia tay để rồi sau này chẳng còn qua lại gì với nhau nữa. “Mình chẳng thể nào tỏ vẻ tự nhiên thoải mái như cậu được.” Bùi Tử Mặc nói. Nếu như anh có thể làm được thì anh chẳng còn là Bùi Tử Mặc nữa.
“Đinh Thần đã là vợ cậu, nếu cậu đã chọn lựa kết hôn với cô ấy, thì cậu phải có sự tự giác sống bên cô ấy trọn đời, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của cậu.” Giọng Thẩm Hạo nhấn mạnh: “Huống hồ cậu dám nói rằng mình không có chút cảm giác nào với Đinh Thần?”
“Mình rất yêu cô ấy!” Bùi Tử Mặc nói giọng kiên định.
Thẩm Hạo huýt gió: “Vậy thì nguy to rồi, cậu còn dùng dằng chuyện gì nữa?”
Bùi Tử Mặc cười thản nhiên: “Mình không muốn làm Đinh Thần buồn cũng chẳng muốn làm tổn hại đến Vu Tranh!”
Thẩm Hạo cất tiếng mắng nhiếc: “Cậu muốn làm Chúa Giêsu cứu vớt toàn nhân loại hay sao? Vu Tranh có thế nào đi chăng nữa thì cô ta đã là người chẳng còn can hệ gì với cậu, cậu cũng chẳng còn tư cách can thiệp vào cuộc sống của cô ta. Đinh Thần mới chính là vợ của cậu, niềm vui nỗi buồn của cô ấy gắn liền với cậu, cậu bụng làm thì dạ chịu đi!” Thẩm Hạo không phải là người nóng nảy, bình thường anh làm việc từ tốn chậm rãi, nhưng hôm nay chính vì bị Bùi Tử Mặc làm cho tức chết, con người anh mà đã cáu giận thì đến cả mười con lạc đà chẳng thể nào ngăn cản được.
Bùi Tử Mặc cười tự giễu: “Cậu không phải là mình, cậu chẳng thể nào hiểu được tâm trạng của mình đâu!”
Hàng chân mày rậm rạp của Thẩm Hạo chau lại, sức ảnh hưởng của Vu Tranh với Bùi Tử Mặc quá lớn, khiến anh không khỏi lo lắng cho Đinh Thần. Hơn nữa, anh rất muốn lĩnh giáo xem thử Vu Tranh là thần thánh phương nào.
Ban ngày ban mặc chớ nhắc đến người, đêm hôm khuya khoắt đừng nói đến quỷ, Thẩm Hạo vừa nghĩ đến Vu Tranh thì của cô ta gọi điện thoại đến.
Bùi Tử Mặc nhận điện xong, liền bình thản nói: “Đường ống thoát nước nhà Vu Tranh bị tắc, mình phải đi xem!” Anh đặt mấy tờ tiền dưới cốc nước: “Đi trước nhé!”
Thẩm Hạo đưa tay cản Bùi Tử Mặc: “Cô ta có thể gọi ban quản lý đến làm giúp mà, không cần cậu đích thân đến đó đâu!”
“Mình đã hứa với cô ấy rồi, từ chối không tiện lắm.” Bùi Tử Mặc đứng ngồi không yên.
Lông mày Thẩm Hạo nhúc nhích: “Cậu có thể bảo đảm đây là lần cuối cùng?”
Nụ cười ngưng đọng trên môi Bùi Tử Mặc: “Mình sẽ cố gắng!”
“Mình tin cậu, nhưng không tin nổi cô ta.” Tia nhìn sắc sảo chợt lóe lên trong đôi mắt Thẩm Hạo. “Cậu mà cứ buông xuôi như thế, cô ta được đằng chân sẽ lân đằng đầu.”
Bùi Tử Mặc tỏ vẻ sợ hãi: “Cậu nói đúng lắm!”
Thẩm Hạo đề nghị: “Vậy giờ cậu từ chối cô ta đi.”
“Không.” Bùi Tử Mặc mím chặt môi: “Mình vẫn phải đi!”
Thẩm Hạo nổi giận: “Những lời mình vừa nói coi như uổng phí cả rồi!”
“Không có lần sau đâu!” Bùi Tử Mặc nhướng mày.
Thẩm Hạo còn có thể nói gì được nữa, đành thả Bùi Tử Mặc đi.
Anh gọi thêm hai cốc rượu, một mình từ từ nhâm nhi thưởng thức. Thời gian gần đây anh gặp không ít tâm sự phiền muộn trong lòng.
Chẳng hạn anh vô duyên vô cớ chịu tội thay cho kẻ khác, bị đấm một cú, bị đá hai cước.
Thêm nữa, người con gái đánh anh trở thành trợ lý của anh, quả là ông trời có mắt, lần này thì anh không lo không tìm thấy cơ hội báo thù rửa hận nữa rồi.
Anh chuẩn bị thanh toán tiền ra về thì bàn bên cạnh chợt xảy ra giằng co.
Đinh Thần và Diệp Tử dạo phố mệt rã rời bèn tìm đến một quán trà ngồi ngay xuống gọi vài món linh tinh, cả hai vừa ăn vừa tán gẫu.
Diệp Tử hết lần này đến lần khác muốn hỏi Đinh Thần về chuyện của Bùi Tử Mặc nhưng lại chẳng biết làm sao để mở lời.
Đinh Thần thấy Diệp Tử muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi. Cô không nhịn được cười: “Cậu muốn hỏi chuyện giữa mình và Bùi Tử Mặc có hòa hợp không?”
Diệp Tử khó tránh khỏi kinh ngạc: “Cậu cũng biết đi guốc trong bụng người khác ư?”
“Tâm tư của cậu đều viết rõ trên khuôn mặt cả rồi!” Đinh Thần giễu cợt. “Lúc cậu và khách hàng bàn bạc ký kết hợp đồng cũng để lộ con át chủ bài cho người khác hay sao?”
“Cậu còn cười nhạo mình nữa!” Diệp Tử vờ giận dữ.
Đinh Thần tô son môi: “Kẻ dám đắc tội với Diệp đại tiểu thư thì kẻ đó chưa được sinh ra trên cõi đời.”
“Biết nói đùa tức là tâm trạng khá lên rồi, mặt mày cười hớn hở tức là không có chuyện gì rồi phải không?” Diệp Tử phân tích thấu đáo.
“Tha thứ và cho anh ấy thêm cơ hội, cũng chính là cho bản thân mình một cơ hội.” Giọng Đinh Thần dịu dàng bình thản.
Diệp Tử trầm ngâm suy tư: “Vợ chồng sống cùng nhau nhẫn nhịn nhau cũng tốt!”
Đinh Thần cười sâu xa thâm thúy: “Bọn cậu thường là Hướng Huy nhường nhịn nhiều hơn phải không?”
Diệp Tử làm sao dám thừa nhận: “Làm gì, anh ta bắt nạt mình suốt.”
“Sao mình thấy lần nào cũng là cậu bắt nạt anh ấy!” Khóe môi Đinh Thần nở nụ cười thật tươi.
Diệp Tử: “…” Mãi một lúc sau cô mới lẩm bẩm: “Những lúc anh ấy bắt nạt mình các cậu không trông thấy.”
Câu nói này của Diệp Tử đẩy đưa khơi gợi suy nghĩ linh tinh, Đinh Thần rốt cuộc chẳng thể nào nhẫn nhịn được cất tiếng cười vang.
Diệp Tử nhăn mặt, giương đôi mắt to tròn nhìn Đinh Thần, dáng vẻ đáng yêu biết bao.
Điện thoại Đinh Thần vang lên, Diệp Tử giơ điện thoại lên: “Nghe điện thoại trước đi!”
Giọng Đinh Tiểu Á vọng lại kèm tiếng khóc nức nở: “Chị, chị đang ở đâu?”
“Xảy ra chuyện gì?” Đinh Thần kinh ngạc.
“Em đánh nhau với người ta tại quán bar, giờ e bị bắt rồi, chị mau cho người đến cứu em.” Giọng Đinh Tiểu Á lướt nhanh, run bần bật, cô nàng xưa nay vốn không sợ trời sợ đất vậy mà cũng có lúc bị dọa chết khiếp thế này, xem ra sự tình hết sức nghiêm trọng.
Hàng chân mày thanh tú của Đinh Thần chau lại, cô lập tức hỏi dứt khoát: “Em đang ở đâu? Chị lập tức đến ngay!”
Đinh Tiểu Á nói với Đinh Thần địa chỉ.
Đinh Thần gác máy, tóm tắt sơ lược vài câu với Diệp Tử. Cô vừa bắt xe vừa gọi điện thoại cho chồng.
Diệp Tử nhanh chóng gác máy điện thoại: “Hướng Huy sẽ đợi gặp chúng ta ngay cửa quán bar.”
Đinh Thần gật đầu.
“Bùi Tử Mặc đâu?’ Diệp Tử hỏi.
Đinh Thần cắn mạnh môi: “Anh ấy không nghe điện thoại.”
Diệp Tử mồm miệng nhanh nhảu: “Sao anh ta cứ như vậy mãi thế?”
Đinh Thần im lặng chẳng nói lời nào.
Ngồi trên xe, Đinh Thần tiếp tục gọi cho Bùi Tử Mặc lần nữa, lần này điện thoại bị ấn nút tắt. Cô hít vào thở ra rồi lại tiếp túc hít vào rồi thở ra, cô liên tục chuẩn bị tốt tư tưởng, phải bình tĩnh, phải tin tưởng anh.
Hướng Huy cùng Đinh Thần và Diệp Tử gần như đến nơi cùng lúc.
Khi bọn họ xông thẳng vào quán bar thì đã thấy lực lượng cảnh sát có mặt tại hiện trường lấy khẩu cung.
Những chai rượu lăn lông lốc trên mặt đất, bàn ghế bị đập tan nát, hiện trường hỗn loạn.
Đinh Thần tìm Đinh Tiểu Á khắp nơi, cuối cùng cô tìm thấy Tiểu Á đang ngồi co ro cúm rúm run lẩy bẩy bên góc tường. Cô vội vàng chạy lại ôm Tiểu Á vào lòng, vuốt ve mái tóc, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu!”
Đinh Tiểu Á ôm chầm lấy Đinh Thần gào khóc thảm thiết.
“Đừng khóc nữa, đừng sợ, có chị ở đây, không ai dám bắt nạt em đâu!”
Diệp Tử lôi chiếc khăn mùi xoa ra đưa cho Đinh Thần.
“Vừa rồi ai báo cảnh sát?” Một cảnh sát cất tiếng hỏi.
“Là tôi!” Thẩm Hạo bước ra từ sau quầy rượu.
Đinh Thần, Diệp Tử cùng với Hướng Huy đều sửng sốt.
Anh ta gật đầu: “Tôi họ Nghê, muốn tìm hiểu thêm tình hình nơi đây, phiền anh theo chúng tôi về đồn công an.”
“Được.”
Viên cảnh sát họ Nghê nhìn Đinh Tiểu Á nước mắt giàn giụa, hỏi: “Các anh chị quan hệ gì với cô ấy?’.
Đinh Thần lên tiếng: “Tôi là chị họ của cô ấy.”
“Xin lỗi, theo trình tự, chúng tôi sẽ phải dẫn cô này cùng về đồn!”
“Chúng tôi có thể đi cùng không?” Đinh Thần giỏi giọng lo âu.
“Được.”
Trên đường đi, tâm trạng Đinh Tiểu Á dần vững vàng trở lại, cô tường thuật mọi sự việc từ đầu đến cuối, người đàn ông ra tay động thủ với cô chính là người cô vừa quen trong quán bar tối nay, ban đầu cả hai trò chuyện rất vui vẻ nhưng sau đó cô phát hiện ra gã đàn ông này tâm địa xấu xa, có ý đồ chuốc rượu cô, trong cơn tức giận nhất thời cô đã hất cả chén rượu vào mặt hắn. Tuy cá tính cô có phần đanh đá chua ngoa nhưng cũng tự biết vài chiêu phòng thân. Thế nhưng điều cô không ngờ chính là gã đàn ông này còn có cả đám thủ hạ ngay tại đây, Tiểu Á chịu không ít thiệt thòi, may mà Thẩm Hạo kịp thời báo cảnh sát, vì thế mà sự tình mới không đến mức chuyển biến xấu nhưng Tiểu Á đã phải chịu đựng sự khiếp sợ đến tột độ vì vậy vừa trông thấy Đinh Thần xuất hiện thì Tiểu Á đã phản ứng mạnh mẽ dữ dội như thế.
Kể đến đây, Đinh Tiểu Á vẫn còn sợ hãi đến mức rùng mình rụt cổ.
Đinh Thần ôm lấy bờ vai của Tiểu Á, không quên chào hỏi Thẩm Hạo: “Hôm nay, may mà có cậu, cảm ơn cậu!”
“Lúc đầu, tôi còn ngỡ chỉ là trận cãi vã bình thường của đôi tình nhân thôi nên không để tâm lắm.” Thẩm Hạo gãi đầu, bày tỏ ý sự áy náy: “Tôi cũng không biết cô ấy là em họ của cậu, bằng không tôi đã ra tay sớm hơn rồi!”
“May mà không xảy ra chuyện gì lớn, bằng không tôi chẳng biết nên nói thế nào trước sự gửi gắm của bố mẹ cô ấy.” Đinh Thần huýt gió quay sang Tiểu Á: “Lần này xem như em may mắn, xem em sau này có còn dám quấy rối nữa không?”
Đinh Tiểu Á sắc mặt trắng bệch, nhanh nhảu: “Có cho em cũng chẳng dám nữa!”
Có Thẩm Hạo làm chứng, Đinh Tiểu Á hoàn tất phần ghi chép khẩu cung rồi rời khỏi đó.
Đinh Thần nhắc nhở: “Nhớ lấy bài học này, vận may chẳng phải ngày nào cũng có thể gặp được đâu!”
Đinh Tiểu Á thuộc mẫu người lạc quan, nỗi sợ hãi u ám do việc vừa rồi dần dần tan biến, Tiểu Á tinh nghịch le lưỡi: “Chị thật là dông dài!”
Đinh Thần tức tối: “Chị có lòng tốt cứu em, em lại bảo chị dông dài.” Cô vờ tức giận gạt tay Đinh Tiểu Á ra.
Đinh Tiểu Á vội vã cười xòa cho qua chuyện: “Chị à, em không biết cách ăn nói, đại ân đại đức của chị, đời này em mãi chẳng thể quên!” Tiểu Á vừa khom người cúi đầu hành lễ vừa làm mặt hề khiến Đinh Thần bật cười.
Giọng nói Diệp Tử xen lẫn tiếng cười: “Hai người thật khiến người ta vừa giận vừa buồn cười. Được rồi, nếu đã không việc gì thì bọn mình về trước đây!”
“Đi đường cẩn thận.” Đinh Thần nói.
Thẩm Hạo cười khoan thai: “Này, luôn tiện cho mình quá giang.”
“Cậu không lái xe sao?’ Diệp Tử hỏi.
“Hồi tối mình có hẹn uống rượu cùng Bùi Tử Mặc nên không lái xe đến.” Thẩm Hạo chợt khựng lại, anh hận một nỗi có thể khóa miệng mình lại.
Diệp Tử cùng Hướng Huy trao đổi ánh mắt cùng nhau, cả hai nói giọng hoài nghi: “Vậy Bùi Tử Mặc đâu?”
“Phải đấy, anh rể đâu?” Đinh Tiểu Á hỏi.