Tiểu Thần - Chương 5 - Phần 3

Sáng sớm, Phong Nhàn thoải mái nhìn ngắm cảnh vật đắm mình trong ánh nắng sớm từ từ lướt qua tầm mắt. Lá non xanh mướt hãy còn đọng sương, được tia sáng chiếu vào lấp lóa như dát bạc. Bầu trời một mảnh thênh thang xanh thẳm, trơn mượt như một tấm lụa đào. Nhân gian chạy theo quá nhiều hư ảo, thường quên mất cảnh đẹp kề bên.

- Ngũ gia! Hôm qua Tiểu Nghi ngủ quên ở dược phòng.Cám ơn người đã đóng cửa sổ, còn khoác áo giúp, hôm nay lại cùng Tiểu Nghi đến gặp hai tỷ đệ họ Diệp kia. Người thật sự rất tốt!

Phong Nhàn không ngoái đầu cũng biết nét mặt hiện giờ của nữ y nhà họ Phong, nhất định là biết ơn chân thành còn có thêm vài phần hối lỗi. Ngũ gia vẫn say sưa ngắm cảnh, hờ hững đáp lời.

- Lần sau cô còn không tự biết làm biết nghỉ mà ngủ quên như thế, ta sẽ không cho cô ra ngoài làm việc nữa. Đến lúc đó đừng nhờ vả ta, e là ta có muốn cũng không giúp cô được.

- Đa tạ Ngũ gia, Tiểu Nghi ghi nhớ kĩ - Tiểu Nghi vui vẻ đáp, không bị trách mắng xem như đã là một chuyện đáng mừng.

Phong Nhàn nhìn người trước mặt chỉ biết gật đầu, trong lòng thầm than: “Cô nương ngốc còn cười cái gì. Lần sau ta nhất định không giúp được, nếu không người bị khiển trách chắc chắn là ta”.

Xe ngựa theo đường cũ, tiến thẳng một mạch đến nhà hai chị em họ Diệp, chẳng mấy chốc căn nhà nhỏ đã hiện ra trước mắt.

Hôm nay Diệp Tiểu Liên và Diệp Chính nhìn thấy bọn họ vừa có vẻ kinh ngạc lại rất vui. Hai người một nhà sống nương tựa lẫn nhau, trải qua hơn mười năm không có họ hàng thân thích, cũng không có tình cảm của người cùng thôn. Đối với họ một ngày không bị đuổi đánh đã là chuyện tốt, chưa từng nghĩ đến sẽ có người đến nhà thăm nom.

- Tiểu Liên! Tịnh ca và Nghi tỷ được mời đến đây tìm hiểu về cánh đồng hoa Chuông Đỏ ở thôn của muội, giúp đỡ mọi người vượt qua khó khăn này. Hãy tin tưởng chúng ta, chuyện này hoàn toàn không phải lời nguyền như dân làng đã nói. Cho nên cha muội không thể là sát tinh. Nhưng có một số chuyện cần phải làm cho rõ ràng. Hôm nay chúng ta hỏi muội một số việc, muội hãy cố gắng trả lời có được không?

- Thật sao? Cha muội quả thật… quả thật không phải sát tinh ư?

Tiểu Liên che miệng thảng thốt, trong mắt vẫn còn lộ rõ sự nghi ngờ, sợ hãi. Diệp Chính nhỏ tuổi ở bên cạnh ngơ ngác không hiểu. Thật may hôm qua được Tiểu Nghi cho dùng thuốc tịnh tâm, trạng thái của cô nương này đã ổn định hơn nhiều, nhìn thấy cái gật đầu kiên định quả quyết của Phong Nhàn và Tiểu Nghi cuối cùng cũng bằng lòng chấp thuận.

- Muội có biết, tại sao dân làng cho rằng cha muội là sát tinh hay không?

- Năm đó, sau khi đạo sĩ làm phép đã từng yêu cầu dân làng không ai được đến cánh đồng trong vòng ba tháng, sau một thời gian sát tinh sẽ tự xuất hiện. Bọn họ nói rằng có người nhìn thấy cha muội thường xuyên lén lút ra đồng. Hơn nữa cha muội vốn là thầy thuốc tinh thông nhiều thảo dược nhưng đã không giải được độc hoa, ngược lại còn làm những việc mờ ám, cho nên dân làng khẳng định cha muội chính là sát tinh muốn gây hại cho mọi người.

- Muội nói khi còn sống, cha của muội là thầy thuốc?

- Phải, ngày xưa cha muội là một thầy lang có tiếng trong vùng, rất được mọi người kính trọng. Thật không ngờ, xoay lưng một cái đã trở thành tội nhân thiên cổ, đã chết vẫn còn bị người oán trách không thôi! - Tiểu Liên khẽ lau mắt, cố gắng kiềm chế sự xúc động.

- Hôm qua, theo lời muội nói, cha muội đã trồng một bụi hoa Chuông Đỏ ở ngoài vườn, đúng không?

- Đúng vậy, tỷ tỷ! Sau khi cha mất, mẹ muội cũng phát hiện ra. Mẹ khóc rất nhiều, sau đó đã đào nó lên rồi đốt đi.

- Chuyện quan trọng là, muội còn nhớ trong lúc cha muội trồng, có chuyện gì đáng chú ý không?

- Muội không nhớ rõ, lúc đó muội chỉ tò mò thường hay lén ra nhìn thử, chỉ cảm thấy bụi cây cha trồng có vẻ kì lạ. Hình như có lúc lớn rất nhanh nhưng vài ngày sau lại nhỏ hơn trước. Cũng có lúc muội nghĩ là mình đã nhớ nhầm, nhưng vài lần ra xem đều cảm thấy như vậy.

Tiểu Nghi có vẻ rất ngạc nhiên vì chi tiết này:

- Hoa Chuông Đỏ ở đây đã tự biến đổi để thích nghi, không giống như bản tính ban đầu cho nên có thể dễ dàng đem trồng ở nơi khác. Mặc dù tốc độ sinh trưởng của chúng không thể đáng sợ như ở cánh đồng thì việc Chuông Đỏ trong vườn nhà muội bị suy giảm đúng là rất đáng chý ý. Rốt cuộc, cha muội đã làm gì?

Từ đầu Phong Nhàn vẫn im lặng lắng nghe, lúc này nhìn Tiểu Liên ôn tồn hỏi:

- Ta biết sẽ làm khó muội, nhưng hãy cố gắng bình tĩnh nhớlại xem ngày cha muội mất đã nói gì đó chăng? Lúc đó liệu có gì đặc biệt, muội có tìm thấy thứ gì lạ của cha muội không?

Tiểu Liên ôm đầu, vẻ mặt căng thẳng cố gắng chịu đựng:

- Muội… muội chỉ nhớ, lúc ba mẹ con muội chạy đến chỗ cha, khi đó đầu cha chảy rất nhiều máu. Cha không kịp nói gì cả, chỉ đưa tay chỉ vào cái túi gấm mẹ tặng mà cha vẫn mang theo bên mình hàng ngày. Sau đó thì cha qua đời…

- Túi gấm? Ở trong túi gấm đựng những gì, muội còn giữ nó không? - Tiểu Nghi có chút khẩn trương.

Cô nương họ Diệp lắc đầu:

- Không có gì cả, muội đã từng nhìn thấy mẹ cất giữ nó ngay sau khi cha mất. Trong túi không chứa gì. Tỷ tỷ đợi muội một chút!

Tiểu Liên vội vã lục tìm trong chiếc rương cũ ở nơi góc nhà. Trong rương chứa nhiều thứ linh tinh, tất cả đều đã cũ kĩ, ngả màu nhưng được gìn giữ sạch sẽ, có lẽ bình thường họ vẫn luôn coi trọng việc bảo quản chúng.

- Tìm thấy rồi, chính là chiếc túi này. Sau khi cha mất, mẹ muội đã cất nó vào đây, chưa từng sử dụng đến. Bao lâu nay hai chị em muội cũng chỉ giữ trong rương, có lẽ mọi thứ vẫn còn nguyên như cũ.

Phong Nhàn đón lấy chiếc túi, vốn là một chiếc túi thơm bình thường người ta vẫn mang theo. Tuy rằng hoa văn trau chuốt cẩn thận, đường kim mũi chỉ sắc sảo nhưng vẫn không có gì khác lạ. Ở bên trong túi trống rỗng không chứa vật gì, dưới đáy túi chỉ còn vương lại một ít bột màu tro xám, có mùi nồng nồng.

- Tiểu Nghi! Cô xem thứ ở dưới đáy túi là gì, hình như không giống loại người ta thường cho vào túi thơm.

Tiểu Nghi nhận lấy từ tay Phong Nhàn, sau khi lộn ngược ra mới quan sát thật kĩ đáy túi, khẽ ngửi mùi, nhíu mày suy nghĩ một lát.

- Là bột của cây Ngãi Tàm, thứ này pha vào làm nước trởnên trơn nhớt, không ăn cũng không uống được. Ông ấy… Tiểu Liên đột ngột reo lên:

- Nghi tỷ, muội nhớ rồi. Thỉnh thoảng muội nhìn thấy dưới gốc của hoa Chuông Đỏ cha trồng trong vườn hình như có rắc thứ bột màu sắc giống như thế này.

- Thứ này, chẳng lẽ…

Tiểu Nghi đưa mắt nhìn, Phong Nhàn gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi tiến đến xoa đầu Diệp Chính mỉm cười:

- Tiểu Diệp! Còn nhớ lần trước Tịnh ca đã từng nói haykhông, đệ sẽ sớm được đến thăm mộ của cha mẹ, báo tin vui cho hai người họ rồi.

Diệp Chính kinh ngạc không hiểu, buồn bã lắc đầu:

- Tịnh ca! Có tin vui gì để báo chứ? Bình thường bọn đệ không bị người ta đánh thì mắng, tỷ tỷ đến đó cũng chỉ biết khóc mà thôi.

Nữ y của nhà họ Phong mỉm cười:

- Diệp Chính, chỉ cần Nghi tỷ làm thử một số việc, có lẽ vài ngày nữa đệ sẽ biết chuyện vui là gì...

* * *

Trước miếu thờ của thôn hoa Chuông Đỏ, dân làng tụ tập đầy đủ theo lời của Trần lão gia. Tin tức Ngũ gia cùng tiểu thần tiên của nhà họ Phong đến chỗ họ diệt nạn hoa Chuông Đỏ gần một tháng nay lan truyền khắp nơi. Mặc dù thuốc giải chất độc loài cây này đã đến tay dân làng, xem như có thể yên tâm giữ mạng. Nhưng mà người muốn giữ mạng lâu dài, còn cần phải ăn no mặc ấm. Hai người từ phương xa đến vẫn không có bất kì hành động nào với cánh đồng ngút ngàn hoa đỏ ngoài kia, muốn nghĩ đến việc giành lại đất đai, trồng trọt sinh sống quả là hãy còn mơ hồ. Cho nên dân trong thôn có phần vui mừng trông đợi, nhưng cũng nhiều nghi ngại trong lòng. Hôm nay được Trần Dung tập họp cả thôn đến, tất cả đều rất hồi hộp lo lắng.

Trần Dung đi trước dẫn đường, Phong Nhàn và Tiểu Nghi lần lượt theo sau. Đám đông vang lên những tiếng xầm xì. Một vị nam tử thanh nhã, điềm đạm đi cùng một tiểu cô nương khả ái đáng yêu. Khi nhìn họ giống như được xem một bức tranh thủy mặc, tuy không nhiều màu sắc rực rỡ đến mức choáng ngợp nhưng cảm giác có sức hút vô hình khiến người ta không muốn rời mắt.

- Dân làng, đây là Ngũ gia và Tiểu Nghi cô nương đến từđất Phong Gia. Mộc chủ của Bình Nguyên mời hai vị đây làm khách, đồng thời nhờ họ giúp đỡ thôn này thoát khỏi nạn hoa Chuông Đỏ đáng sợ kia. Thuốc giải chúng ta có được cũng là nhờ họ. Các người mau mau hành lễ cúi chào hai vị ân nhân!

- Mọi người không cần đa lễ - Phong Nhàn lên tiếng ngăn cản - Muốn giải quyết vấn đề, trước hết phải hiểu rõ căn nguyên gốc rễ từ đâu. Trước hết xin mọi người im lặng lắng nghe chúng tôi giải thích tại sao hoa Chuông Đỏ lại mọc quá nhiều ở đây, rốt cuộc có phải là do lời nguyền mà dân làng vẫn nghĩ hay không.

Trần Dung ra hiệu, một thanh niên trẻ tuổi trong làng lập tức mang đến một chiếc khay nhỏ, bên trong chứa đầy đất đá được lấy từ núi Đại Tầm. Phong Nhàn không nhanh không chậm, lần lượt từng bước giải thích rõ ràng nguyên nhân sinh ra những chuyện kì lạ này. Lời nói rõ ràng, chắc chắn khiến cho những kẻ bên dưới nhất loạt chăm chú lắng nghe, không dám nói lời thất thố.

Cuối cùng, Phong Nhàn dừng lại, nhìn khắp một lượt tất cả những người có mặt, trầm giọng nói:

- Bây giờ các vị đã hiểu căn nguyên mọi chuyện, thiết nghĩ việc tiếp theo cần làm chính là nên nói một tiếng xin lỗi với hai người này.

Tiểu Nghi bước sang một bên, đưa tay kéo Diệp Chính và Diệp Tiểu Liên ra phía trước. Hai chị em họ trong lòng tràn ngập sợ hãi, chỉ muốn thoái lui. Tiểu Nghi phải dùng chiếc túi gấm nhỏ trong tay tỏ ý nhắc nhở, ánh mắt khích lệ giúp Diệp Tiểu Liên lấy hết can đảm nắm tay tiểu đệ bước ra phía trước.

Bên dưới nhiều kẻ ở trong đám đông vẫn theo thói quen vô tình buột miệng:

- Là hai kẻ sát tinh.

Phong Nhàn lập tức nghiêm mặt nhìn bọn họ. Đôi mày nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng khiến cho những kẻ vừa lỡ lời vội cúi mặt, trong lòng sợ hãi không thôi.

- Ta đã nói hoa Chuông Đỏ sinh ra không phải do lời nguyền, thì làm gì có sát tinh.

Từ bên dưới đám đông, một vị trung niên ngoài bốn mươi tuổi, tức giận bước lên phía trước, la to:

- Hai vị là người phương xa đến không thể hiểu rõ mọi chuyện. Cha của bọn chúng chính là kẻ đã gây hại cho dân làng. Trần Dung vội vã đưa tay chỉ vào y trách mắng:

- Lão Lôi, trước mặt Ngũ gia và Tiểu Nghi cô nương nhà ngươi lại định giở thói ngông cuồng, nóng nảy ư? Mau mau lui xuống, đừng có ăn nói hàm hồ.

Kẻ được gọi là lão Lôi kia dường như vẫn chưa thỏa tức khí trong lòng, la to:

- Dù là khách quý cũng không thể tùy ý bao che cho bọn họ. Theo lời vị Ngũ gia này đã nói khi nãy, hoa Chuông Đỏ tác quái ở đây không phải là do họ Diệp kia gây ra. Vậy tại sao năm xưa chính mắt ta không chỉ một lần nhìn thấy ông ta lén lút ra đồng làm chuyện mờ ám. Đã không thể chữa trị chất độc cho dân làng, nếu không có ý đồ xấu sao lại mang hoa Chuông Đỏ về trồng trong nhà. Không chừng ông ta đã dùng cách nào đó gây ra trận địa chấn năm xưa, làm cho thứ đáng ghét đó sinh sôi nảy nở ở đây, gọi ông ta là sát tinh cũng chưa chắc không đúng. May mắn là Lão Lôi ta phát hiện, nếu không nơi này biết đâu đã không còn chỗ cho chúng ta sinh sống, tất cả đất đai đều bị thứ cây quỷ quái kia xâm chiếm rồi.

- Ngươi… ngươi ăn nói hàm hồ cái gì vậy, các người còn không mau ngăn hắn lại. Bản tính nóng nảy, không biết trời cao đất dày của ngươi qua bao nhiêu năm tại sao vẫn không thể giảm bớt chút nào. Thật đúng là làm ta tức chết!

Vị trưởng thôn họTrần tái mét mặt mày, vô cùng bất đắc dĩ hết nhìn Phong Nhàn lại nhìn Tiểu Nghi, hận bản thân không kịp ngăn cản kẻ hồ đồ ngu xuẩn kia nói lời xằng bậy, chỉ thiếu chút nữa đã tự mình xông đến bịt miệng của y lại.

Quan sát lão Lôi, trong lòng quả thật không biết nên giận hay nên thương hại, Phong Nhàn thầm than một tiếng: “Kẻ ngốc nghếch lại quá nhiệt tình, vốn là dễ gây ra tai họa”.

Tiểu Nghi bước đến bên cạnh lão Lôi, đi vòng quanh ông ta nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi điềm đạm hỏi:

- Vị Lôi đại ca này, năm xưa chính huynh đã hô hoán mọi người đuổi theo thầy thuốc họ Diệp, cho rằng ông ta là sát tinh sao?

- Phải, chính ta. - Kẻ nọ tự mình vỗ ngực xưng tên, gương mặt không giấu vẻ tự hào.

- Huynh đã từng tra xét trước sau, đã từng hỏi qua ông ấy tại sao lại làm việc này hay chưa?

- Cần gì phải hỏi nhiều, ta đã không ít lần nhìn thấy ông ta lén lút ra đồng, còn rắc thứ bột kì lạ lên những cây hoa Chuông Đỏ, còn có gì phải hỏi kia chứ! Năm xưa chỉ riêng nhà ta đã có ba người phải chết, còn có biết bao nhiêu gia đình nơi này chịu cảnh thê thảm. Ta đã từng thề phải tìm cho ra kẻ sát tinh, tuyệt đối không dung tha.

Tiểu Nghi nhìn vẻ quả quyết của y, khẽ thở dài:

- Ông ấy không phải là sát tinh bởi vì ông ấy vốn không hề làm hại dân làng. Thứ nhất, bản thân Diệp đại phu là thầy thuốc giỏi, có hiểu biết về thảo dược, căn bản không thể tin được câu chuyện sát tinh hoang đường mà đạo sĩ giang hồ đã bày ra, cho nên thường xuyên tự mình ra ngoài cánh đồng tìm hiểu. Ông ấy mang hoa Chuông Đỏ về nhà trồng chính là muốn tìm ra cái gì đã làm cho Chuông Đỏ phát triển, cũng muốn tìm ra thứ có thể tiêu diệt được loài cây nguy hiểm này, khiến cho chúng không thể lấn chiếm đất đai của mọi người. Chẳng lẽ Lôi đại ca chưa từng nghĩ qua, loại cây nguy hiểm như vậy, bản thân đã không thể giải độc sao lại mạo hiểm mang về nhà. Kẻ ngu ngốc đến mấy cũng không nên nghĩ ra cách chưa hại người đã tự hại mình phải không?

Họ Lôi kia lúng túng:

- Ta nghĩ…

Tiểu Nghi không chờ đợi, tiếp tục nói:

- Thứ hai loại bột kì lạ mà Diệp đại phu rắc ở cánh đồng vốn là bột từ dây Ngãi Tàm. Tiểu Nghi tìm thấy loại bột này ở trong túi gấm mà ông ấy để lại trước khi chết, mấy ngày nay đã liên tục thử nghiệm dưới sự chứng kiến của Trần lão gia, phát hiện ra rằng thứ bột này tuy không thể tiêu diệt được hoa Chuông Đỏ nhưng có thể làm suy giảm sự sinh trưởng của chúng. Chỉ cần gia tăng liều lượng, rắc chúng xung quanh gốc cây, dân làng có thể dễ dàng khống chế hoa Chuông Đỏ trong phạm vi mình mong muốn. Diệp đại phu đến chết vẫn quan tâm đến túi thơm này, chính là muốn cho mọi người biết con đường thoát khỏi tai kiếp.

- Nếu… nếu vậy… sao ông ta lại không nói cho chúng tôi biết? - Họ Lôi kia vẫn chưa dám tin, lắp bắp không nói nên lời.

- Vị Lôi đại ca này, chẳng phải huynh nói chưa từng hỏi rõ ông ấy thì đã đuổi đánh sao?

Tiểu Nghi điềm đạm ung dung, trước sau như một không oán không giận trả lời, đơn giản nói ra sự thật hiển nhiên trước mắt khiến kẻ nọ không khỏi kinh tâm.

- Nếu không phải tất cả đều tin vào lời nguyền thêu dệt năm đó, thực hiện lệnh cấm ba tháng không được ra đồng của đạo sĩ, ông ấy cũng không cần phải lén lút làm những việc này. Chỉ tiếc cuối cùng vẫn bị Lôi đại ca phát hiện, không kịp trình bày đã phải rời khỏi thế gian.

Lão Lôi không thể đứng vững, ngã lăn trên mặt đất, gục đầu khóc nấc:

- Nói vậy… tôi hại chết người tốt rồi sao!

- Nếu năm xưa mọi người đừng để cho nỗi sợ hãi và cơn nóng giận khống chế, trở thành hồ đồ thì gia đình họ Diệp cũng không tan nát, tình cảnh thê lương như vậy. Nhưng mà… Tiểu Nghi nhìn chiếc túi gấm trên tay, khẽ cười:

- Người chịu khổ cũng không chỉ có nhà họ Diệp. Nếu năm xưa có thể làm rõ mọi chuyện, mười năm qua biết bao dân làng cũng không phải chết oan ức. Kẻ còn sống cũng tránh được cảnh khốn cùng khổ sở. Rốt cuộc, các vị hại người, cũng tự hại cả bản thân. Như người xưa có câu: Nóng giận giống như một ngọn lửa, dù là cháy âm ỉ hay dữ dội, dù sức tàn phá lớn hay nhỏ, có một điều sẽ không bao giờ thay đổi: thứ đầu tiên mà nó thiêu đốt chính là kẻ đã sinh ra nó.

Đám đông bốn phía bàng hoàng. Mơ hồ oán giận suốt mười năm, rốt cuộc nhìn lại hóa ra tự mình một tay tạo nên bi kịch, chẳng phải là một chuyện đáng cười ra nước mắt ư? Tất cả quỳ gối cúi đầu hướng về hai chị em họ Diệp đồng thanh:

- Chúng tôi có lỗi với Diệp gia, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi!…

Phong Nhàn quan sát một lượt, đưa tay đỡ lấy Trần Dung.

- Chuyện đã qua có oán trách cũng không ích gì! Từ nay xin các vị hãy đối xử tốt với hai đứa trẻ này!...

* * *

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3