Hoa miêu miêu (Tập 2) - Chương 47 - Phần 1
Chương 47: Lập môn hộ riêng
“Ai đang khóc nhỉ?” Hướng Thanh hỏi tôi, tôi ra sức lắc đầu, tỏ ý không biết gì.
Chàng chau mày, xách ngọn đèn dầu, đi về hướng chuồng lợn, tôi thấy sự việc không thể giấu diếm được nữa thì tự giác khai nhận:
“Hôm nay đi trên đường thấy một cô nương bị ngất vì đói, thiếp với Ngân Tử bèn đưa nàng ta về đây ở một hôm, sáng mai sẽ đi, chắc chắn không gây phiền phức gì cho mọi người đâu.”
Bước chân Hướng Thanh vẫn không dừng lại, Tiểu Mao cũng tò mò đi theo, ba người cùng đi tới chuồng lợn, ngó đầu vào nhìn.
Tiểu Trà phát hiện ra có người tới thì nhảy dựng lên, đứng lui về một góc, còn lăm lăm một cái gậy trong tay, run giọng hỏi:
“Ai… ai đấy?”
Hướng Thanh bỏ ngọn đèn dầu xuống, không lại gần mà đứng từ xa nói:
“Cô là cô gái mà Miêu Miêu đưa về hôm nay ư? Sao lại bị ngất dọc đường?”
Tiểu Trà nhìn tôi một cái, tâm trạng có vẻ ổn định hơn, vội vàng lại gần kể đầu đuôi câu chuyện như những gì nàng ta nói với bọn tôi hôm nay, sau đó nói bằng dáng vẻ đáng thương rằng mình không có nhà để về, xin tạm thời ở lại đây.
Tôi vội vàng kéo áo Hướng Thanh nói nhỏ:
“Ngân Tử nói người này lai lịch bất minh, tốt nhất là không nên giữ lại, chúng ta cũng chẳng có chỗ nào cho nàng ta ở cả.”
“Nàng ta có vẻ không phải là người xấu.” Hướng Thanh hơi do dự. “Hơn nữa vì sao trông lại rất giống nàng? Chẳng nhẽ là tỉ muội với nàng? Nhưng lại không có yêu khí.”
“Thiếp không có tỉ muội.” Tôi vội vàng xua tay phủ nhận quan hệ với cô gái này, nhưng quay đầu là nhìn Tiểu Trà, nhớ lại thức ăn của mình hôm nay làm nàng ta bị trúng độc, tim tôi lại mềm ra, thế là tôi hỏi Hướng Thanh: “Chàng xem làm thế nào?”
Tiểu Mao nói leo:
“Chặt ra, ăn luôn.”
“Đừng có quậy.” Hướng Thanh cốc đầu nó một cái, rồi lại hỏi người thân của Tiểu Trà ở đâu, bố mẹ ở đâu, nhưng tất cả chỉ nhận được một câu trả lời không chính xác.
Chàng đưa tôi với Tiểu Mao ra ngoài bàn bạc, nói là không thể đưa nàng ta lên Mao Sơn, cô nương này trông có vẻ như không có tiền, sư phụ gần đây đang vô cùng buồn bực vì những tổn thất trên Mao Sơn, chắc chắn không chịu thu giữ nàng. Chỗ của chúng tôi lại không còn phòng trống, mà nàng ta có vẻ như không biết làm việc nhà nông, có nuôi cũng chỉ tốn cơm. Nhưng nếu đuổi đi, với kinh nghiệm xã hội và bản lĩnh của nàng ta thì e rằng chỉ vài ngày nữa sẽ bị cường đạo giết chết, hoặc bị bắt cóc và bán đi nơi nào đó.
Nhìn người ta đưa đầu vào chỗ chết là một việc làm không nhân đạo. Cuối cùng thảo luận đi thảo luận lại, Hướng Thanh quyết định ngày mai sẽ đi đặt cọc mua nhà, sau đó đưa tôi và Ngân Tử chuyển qua đó, rồi thu dọn phòng chứa củi cho nàng ta ở. Một thời gian sau, khi nào Văn Lam sư tỉ và Thất sư huynh kết hôn, có thể hỏi họ xem phủ nhà họ có cần a hoàn hay không thì đưa Tiểu Trà qua đó là êm chuyện.
Tôi thấy Hướng Thanh quyết định như thế thì lập tức đồng ý cả hai tay hai chân, Tiểu Mao thì vẫn nói, cảm thấy người này lai lịch cổ quái, e rằng có chút vấn đề, nhưng nghĩ ngợi lại, nàng ta có cổ quái thì cũng là người bình thường, nếu thực sự gây ra chuyện gì thì giải quyết xong rồi mang cho hổ ăn thịt là được, chỉ cần không để Hướng Thanh nhìn thấy là không sao.
Tiểu Trà nghe thấy chúng tôi nói chấp nhận giữ nàng ta lại thì nước mắt khô ngay, rồi ra sức đảm bảo rằng mình sẽ nỗ lực làm việc, kiếm tiền cho mọi người. Rồi lại len lén hỏi tôi:
“Ngân Tử tỉ tỉ làm thế nào? Hình như tỉ ấy không thích”
“Không biết.” Mối quan hệ giữa tôi với mẹ chồng còn chưa giải quyết xong, làm sao còn thời gian đi quản các mối quan hệ giao tiếp của hắn, thế là tôi bỏ mặc nàng ta rồi đi.
Sáng sớm hôm sau, Ngân Tử nghe nói tới chuyện này, thì cũng không tỏ vẻ không vui, chỉ nói một tiếng là biết rồi.
Hoàng đại ca vừa là người trong cùng thôn, lại là họ hàng, bởi vậy để lại nhà cho Hướng Thanh với giá ưu đãi, chỉ có điều luôn miệng cằn nhằn rằng chàng là người không ra gì, làm Hướng gia mất mặt. Hướng Thanh không hề phản bác, nhanh chóng làm xong thủ tục chuyển nhượng, rồi đưa chúng tôi cùng với Tiểu Trà hào hùng đi tới nhà mới.
Nhà mới rất tốt, vườn không rộng lắm, trồng mấy loại cây ăn quả, trong đó là một tứ hợp viện rất nhỏ, mái ngói đã ngả sang màu đen, ngoài cửa có mấy sợi dây thường xuân, ở giữa ngôi nhà là một cái giếng trời được lát đá xanh, còn có một ít rơm với nông cụ mà Hoàng đại ca không mang đi, nói là để lại cho chúng tôi dùng. Đằng sau là một căn bếp nhỏ. Mọi món đồ đều được sắp xếp cẩn thận, phiền phức duy nhất là căn nhà này nằm ở rìa thôn, cho dù là ra giếng hay ra sông gánh nước đều hơi xa, nhưng chúng tôi ngoại trừ Tiểu Trà thì ai cũng có sức lực, bởi vậy cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Phía bắc là đường ốc, phía bên đường ốc có một căn phòng là phòng chính, cũng là nơi tôi với Hướng Thanh ở. Phòng ở phía đông và phía tây, một căn để cho Ngân Tử, một căn để cho Tiểu Mao, trước khi tôi thành thân chính thức với Hướng Thanh thì ngủ với Tiểu Mao, Tiểu Trà rất muốn ở chung với Ngân Tử, nhưng Ngân Tử nói mình không ở chung với người mình không yêu, bởi vậy “bác bỏ” yêu cầu của nàng ta. Cũng may bên cạnh phòng của Ngân Tử có một phòng nho nhỏ, hình như ngày trước dùng để chứa đồ, chúng tôi quét dọn sạch sẽ rồi cho Tiểu Trà vào đó ở, nàng ra cũng khá ngoan ngoãn, biết chúng tôi sắp xếp như vậy thì cũng không ca thán gì.
Tiểu Mao ngày nào cũng bị mẹ chồng gọi vào làng chơi với bà, sau đó phải kiếm cớ là đi học nên mới trốn được về. Hướng Thanh có vẻ rất hài lòng với cuộc sống như thế này, chàng đi mua các loại nông cụ về chuẩn bị canh tác vụ xuân, rồi lại làm một ít đồ gia dụng, làm cho tôi một cái bàn trang điểm, mua thêm cái gương đồng ở ngoài trấn về, mọi đồ gia dụng trong nhà đều khắc hình mèo, trông vô cùng đáng yêu.
Còn việc học thành một nữ chủ nhân trong gia đình của tôi cũng bước vào một hành trình mới. Oa Oa và Lạc Lạc cũng chạy tới giúp đỡ, nhưng chúng tôi thực sự không có chỗ ở cho họ, không thể nào bắt một người ra ngoài đồng, một người nhốt vào chuồng thỏ được, thế là tôi từ chối ý tốt của họ.
Ngân Tử trở thành sư phụ của tôi, tiến hành dạy trực tiếp, đồ đệ ngoài tôi ra còn có Tiểu Trà cũng không biết làm gì… Điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng an ủi.
Bài học đầu tiên là giặt quần áo, tôi dậy từ rất sớm, kéo Tiểu Trà còn đang cuộn mình trong chăn dậy, kéo theo Ngân Tử lên đường đi giặt quần áo. Rất nhiều người còn dậy sớm hơn cả chúng tôi, họ đã chiếm hết những vị trí có lợi, tôi nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng có một đại nương tốt bụng giặt xong quần áo, nhường cho tôi vị trí đó, rồi còn tò mò hỏi thăm xem tôi là con dâu nhà ai.
Nhắc tới vấn đề này là tôi tự hào lắm, lập tức lôi Hướng Thanh ra khen ngợi suốt nửa canh giờ, cuối cùng bị Ngân Tử kéo ra sát mép nước và bắt đầu bài học giặt quần áo. Hắn giao cho tôi một cây gậy:
“Ngâm ướt y phục rồi dùng cây gậy này để đánh… Cô nghe ta nói hết đã!”
Hắn còn chưa nói xong, tôi đã vội vàng muốn thể hiện, lập tức đập mạnh cây gậy xuống hòn đá, cây gậy gẫy đôi, đá thì vỡ, một đầu gậy bay lên, đập vào đầu Tiểu Trà, nàng ta không kịp thốt lên tiếng nào đã ngã nhào xuống nước… trên đầu còn có máu tươi.
Tôi ngây người, vội vàng kéo nàng ta lên, hít sâu, hình như còn chưa chết, thế là tôi thở phào nhẹ nhõm, giao nàng ta cho Ngân Tử băng bó.
Những người gần đó trợn mắt lên nhìn, một đại nương tò mò hỏi:
“Sao cây gậy lại gẫy đôi? Còn hòn đá…”
Tôi quả quyết đáp:
“Hòn đá này làm bằng bã đậu phụ, còn cây gậy thì bị hỏng nên mới thế.”
Đại nương tò mò nhìn hòn đá hoa cương cứng cáp, gật đầu rồi tiếp tục quay sang giặt quần áo của mình.
Tiểu Trà dần tỉnh lại, cảm động nhìn Ngân Tử rất lâu, rồi khẽ khàng nói với hắn:
“Miêu Miêu cô nương trông mảnh mai thế mà lợi hại thật đấy! Tỉ ấy là vợ cả của Hướng Thanh phải không?”
“Ừm.” Ngân Tử vừa băng bó cho nàng ta, vừa buột miệng trả lời.
Tiểu Trà nhìn Ngân Tử, quan tâm nói:
“Tỉ gầy quá, có lẽ cuộc sống hàng ngày cũng không tốt lắm phải không…”
“Đúng là không tốt lắm, kẻ đó rất phiền phức.” Ngân Tử quay đầu lại trừng mắt nhìn tôi đang dỏng tai lên nghe ngóng xem họ nói chuyện gì, tôi chột dạ, vội vàng cúi đầu xuống.
“Hầy, nữ nhân cổ đại thật thê thảm.” Không hiểu vì sao Tiểu Trà lại cảm thán như vậy. “Làm chính thất còn được, làm tiểu thiếp chắc chắn là khó chịu lắm.”
“Người thời đại nào mà chả thế, xã hội loài người, địa vị của nữ nhân vốn đã không cao.” Cuối cùng Ngân Tử cũng đã băng bó xong, thu dọn đồ đạc cất đi.
“Ngân Tử, tỉ thật đáng thương.” Ánh mắt Tiểu Trà nhìn hắn đầy vẻ thương xót, lại như thể đang bất bình, “Rõ ràng là rất thông minh, tài giỏi mà lại bị bắt nạt.”
Tôi bắt nạt Ngân Tử lúc nào, mắt nàng ta mọc ở đâu vậy nhỉ? Bình thường, rõ ràng toàn là Ngân Tử mắng tôi, thật quá đáng!
Ngân Tử tỏ ra uể oải, chỉ dặn dò một cách đơn giản:
“Không sao rồi, cô tự về đi, tôi còn phải giặt quần áo”
Tiểu Trà gật đầu, ngoan ngoãn đứng lên đi về, đi được mấy bước lại quay lại nhìn tôi với Ngân Tử, khiến tôi tự nhiên thấy rùng mình.
Ngân Tử tiếp tục dạy tôi giặt quần áo, một lúc lâu sau, hình như hắn nhớ ra điều gì đó, sắc mặt đột nhiên trở nên rất nghiêm trọng, rồi kéo tôi, hỏi khẽ:
“Cái cô nương tên Tiểu Trà đó… liệu… liệu có phải tưởng ta là tiểu thiếp của Hướng Thanh không?”
Sau khi phát hiện ra Tiểu Trà hiểu lầm, Ngân Tử rất giận dữ, rất bực bội, rất phẫn nộ, nhưng hắn không thể thoát khỏi bộ nữ trang kia. Ban đầu là để thuận tiện hành sự mà quyết định như vậy, giờ thì nó lại thành hòn đá ngáng đường.
Bạn hỏi vì sao ư? Lý do đơn giản lắm. Cho dù là ở Mao Sơn hay ở Hướng gia thôn thì trong mắt tất cả mọi người, Ngân Tử cũng là một nữ nhân, mà lại là một nữ nhân xinh đẹp thu hút mọi người. Nếu đột nhiên biến thành nam nhân thì chẳng phải tự nhiên lại thành một kẻ biến thái hay sao? Người khác không nói, chỉ riêng với các sư tỉ từng sống chung với hắn trên Mao Sơn chắc chắn sẽ cầm pháp khí truy sát hắn để bảo toàn danh tiết.
Ngân Tử là một bằng hữu tốt rất giữ nghĩa khí, nhưng ngày nay đến hắn cũng đã đánh trống lùi, muốn quay về Hoa phủ ở Lạc Anh Sơn để tiếp tục làm Sơn Đại Vương quyền hành ngang dọc, tìm người khác thay thế cái vị trí khó chịu này.
Nhưng mà không được, thời gian trước Oa Oa về Huyền Thanh Cung, trở thành thị nữ tổng quản đúng như nàng mong muốn, hơn nữa quan hệ với Tiểu Thiên cũng ngày càng thân mật, hai người thường xuyên đi chơi hoặc hẹn hò với nhau, bảo nàng ta bỏ vị trí tổng quản mà tới giúp đỡ trong thời gian ngắn còn được, nhưng lâu dài, tuy rằng nàng ta chẳng nói gì, nhưng chắc chắn trong lòng thấy không vui. Lạc Lạc thì rất sẵn sàng, nhưng bản tính nàng vốn rụt rè, sợ lạ, hơn nữa lại còn có “người đính kèm”, nếu dọn tới thì rất bất tiện. Các thị nữ khác đa số đều cảm thấy mình phải từ trên trời xuống quét dọn Hoa Phủ đã là ấm ức lắm rồi, làm gì có ai chịu dọn về quê mà ở.
Ngân Tử muốn cũng phải làm, mà không muốn cũng phải làm, chả còn cách nào khác, hắn chỉ ngồi thở dài:
“Miêu Miêu, có phải kiếp trước ta nợ cô gì không, mà kiếp này phải làm trâu làm ngựa để trả nợ?”
Tôi nghĩ ngợi rồi cười:
“Có thể bây giờ ta đang vay nợ ngươi.”
“Thế thì kiếp sau cô phải trả gấp nhiều lần, ta tính lãi đắt lắm đấy.”
Nói nói cười cười, dạo này nha đầu Tiểu Trà thay đổi rất nhiều, ngày nào cũng quấn lấy Ngân Tử, hơn nữa đôi mắt còn cứ xếch ngược lên, rõ ràng là Ngân Tử liên tục giễu cợt mắng mỏ tôi vụng về khi dạy tôi làm việc nhà, hơn nữa lại còn khoanh tay đứng nhìn, toàn bộ mọi việc đều để tôi phải làm. Tiểu Trà còn nói là Ngân Tử quá vất vả, ngày nào cũng mang đồ ăn ngon cho hắn, yêu cầu học việc nhà, mắng chửi thế nào cũng không chịu đi.
Tôi cố gắng nhẫn nhịn để không đuổi nàng ta đi, bởi vì ngoài ánh mắt của nàng ta không tốt ra thì tính cách nói chung cũng hiền lành ngoan ngoãn. Quan trọng nhất là làm việc nhà còn vụng về hơn tôi, không chặt được củi, không gánh được nước đã đành, đến cả lò nhóm củi cũng chưa bao giờ nhìn thấy, nhìn thấy máu khi giết cá còn sợ hãi hơn cả giết người, lần nào mẹ chồng tới kiểm tra, tôi chỉ cần mang món ăn mà nàng ta làm lên trước, rồi mới mang món mình làm ra, hầu như mẹ chồng đều không ca thán gì.
Đó chính là lợi ích của việc so sánh.
Cuộc sống cứ thế trôi qua mỗi ngày, chớp mắt mùa xuân đã tới. Những cơn mưa bụi ray rắc, đi kèm với nó là những cơn gió dịu dàng ve vuốt lên những cây ăn trái trước nhà, rửa sạch những mầm cây đang nhú lên xanh biếc.
Rất nhiều căn phòng ở Mao Sơn đã sửa xong, tôi theo Hướng Thanh về thăm nhà một chuyến, Ngô đạo trưởng tinh thần phấn chấn, đang phái người đi khắp nơi tuyên truyền rằng Mao Sơn có thần tiên hạ phàm, càng thu hút nhiều tín đồ đến chiêm bái, còn có rất nhiều người trên cả nước nhờ các đạo sĩ ở đây thể hiện phép thần thông, giúp đỡ họ thu phục yêu quái. Hướng Thanh từ sau khi có được thần lực của Bích Thanh Thần Quân, chàng nhờ những nhiệm vụ này cũng kiếm được ít tiền, nhưng không thể phát tài vì chàng quá thật thà, không chịu thu giá cao.
Hôm nay, mưa cả ngày vẫn chưa tạnh, chàng tới cạnh nắm tay tôi, đặt lên miệng cắn khẽ một cái, cảm giác nhồn nhột. Tôi vội vàng rụt tay về, sắc mặt chàng đột nhiên thay đổi, vội vã kéo tay tôi nhìn vào lòng bàn tay chăm chú, hình như nhìn thấy cái gì đáng sợ lắm.
“Sao thế?” Tôi thấy chàng nhìn tôi với vẻ kì quái thì trong lòng thầm sợ hãi, kéo mạnh một cái, rụt tay mình về, sau đó ngắm đi ngắm lại, ngoài mấy vết chai nhỏ nhỏ thì chẳng có gì kì lạ cả.
Hướng Thanh lại một lần nữa nắm lấy tay tôi, dùng bàn tay thô ráp của chàng chà nhẹ lên bàn tay tôi, rồi nói với giọng buồn buồn:
“Miêu Miêu, tay nàng thô hơn rồi.”
“Thô thì thô.” Tôi chẳng mấy để ý.
“Tại ta vô tâm quá, chỉ mải kiếm tiền, không làm được việc nhà.” Hướng Thanh đầy vẻ áy náy: “Bình thường nàng sống sung sướng, từ ngày đi theo ta, lúc nào cũng phải giặt quần áo, nấu cơm, khiến tay nàng thành ra như thế này.”
Tôi lại giơ tay lên nhìn, nói vẻ thản nhiên:
“Có gì ghê gớm đâu, hơn nữa chàng cũng phải gánh nước, chặt củi, còn phải bắt cá, làm dụng cụ gia đình, cũng nhiều việc mà.”
“Không được, không phải ta cưới nàng về để nàng chịu khổ!” Hướng Thanh ra lệnh: “Từ ngày mai, quần áo để ta giặt, nàng cứ ở nhà ngủ thoải mái đi, chưa tới buổi trưa thì chưa được dậy.”
Tuy rằng tôi rất thích ngủ, nhưng cũng không thể ép tôi ngủ như thế được, hơn nữa giặt quần áo buổi sáng ở bờ sông chẳng thấy có nam nhân nào, nói không chừng là không cho nam nhân tới những chỗ đó… Thế là tôi lập tức phản đối quyết định này.
Không ngờ ngày hôm sau, trời còn chưa sáng mà Hướng Thanh đã dậy, một mình chàng mang quần áo ra bờ sông giặt, khi tôi phát hiện ra thì đã nửa canh giờ rồi, thế là tôi vội vàng mặc áo khoác ngoài rồi ra bờ sông tìm chàng.
Ngoài bờ sông có rất nhiều nữ nhân đang cười tươi rói nhìn Hướng Thanh, có người đa sự còn nói chàng là nô bộc của thê tử, chắc chắn ở nhà có một con hổ cái.
Hướng Thanh coi như không nghe thấy, chỉ chăm chăm nhìn vào mấy bộ quần áo, cố gắng đập cho thật sạch.
Tôi thì không đứng yên được, rõ ràng là có một con mèo dịu dàng, đáng thương, sao tôi lại biến thành hổ cái từ lúc nào? Thế là tôi vội vàng lại gần, giằng lấy quần áo từ tay chàng để giặt.
Hướng Thanh kiên quyết không chịu, hai người co co kéo kéo, tiếng cười bên cạnh càng vang lên lớn hơn, cuối cùng một người dùng lực mạnh, không cẩn thận kéo roẹt một cái, thế là cả tôi và chàng đều xấu hổ cúi đầu.
“Rách rồi… ha ha.” Tôi ngượng ngùng cười. “Về thiếp sẽ nhờ Ngân Tử vá lại cho.”
“Không sao, dù sao bộ y phục này cũng là của ta.” Hướng Thanh quay người đi vò mạnh, dường như muốn làm vậy để lấp liếm đi sự ngượng ngùng.
Cuối cùng cả hai người đều cùng cố gắng, nhanh chóng giặt xong chỗ quần áo, để vào cái thùng gỗ, Hướng Thanh gánh mang về, lúc này mặt trời đã nhú ra hẳn, hong khô những giọt sương đọng trên lá.