Quỷ Sai - Chương 07

Chương 7

Bản thảo cương
mục[29]

[29] Bản thảo
cương mục là một từ điển bách khoa của Trung Quốc về dược vật học được thầy
thuốc Lý Thời Trân biên soạn vào thế kỷ 16 đầu thời nhà Minh.

Nếu nói gặp
Diêm Vương khiến tôi há mồm kinh ngạc thì khuôn mặt của Huyền Diệp càng khiến
tôi nói chẳng nên lời. Vốn đứa trẻ cặp đôi với Bạch Hiểu Tiểu chính là Huyền
Diệp, mà khuôn mặt của cậu ta, mày mắt, dung mạo kia rõ ràng giống Tô Dục như
khuôn đúc.

Định giở trò gì
đây?

Đợi đến khi tôi
định thần lại thì bốn phía xung quanh đã chật ních Quỷ quan.

Hầu hết đều tò
mò về Tịch Đức, muốn tận mắt chứng kiến khuôn mặt thực sự của y.

Tôi từng nghe
Quỷ đầu đại ca kể rằng, tám chín phần mười Quỷ quan của Địa phủ chưa từng gặp
Diêm vương, thực ra nhiệm kỳ của Diêm vương vô cùng lâu, lâu đến mức các Quỷ
quan tham gia lễ nhậm chức của ông ta đều đã đi đầu thai hết rồi.

Trong đó cũng
có không ít những người tình mẹ bao la mê tít dung mạo của Huyền Diệp, nói một
cách chính xác hơn là dung mạo của Tô Dục tuổi mười ba.

“Huyền Diệp, đệ
từng thấy Tô Dục rồi à?” Tuy hỏi như thế nhưng tôi nghĩ nhất định là gặp qua
rồi.

“Gặp rồi, chính
là cậu bé đọc sách ở tiểu huyện thành”, bộ dạng của Huyền Diệp tràn đầy vẻ đắc
ý, rõ ràng là sớm đã dự liệu được phản ứng của mọi người.

“Tại sao đệ lại
biết?” Tiểu huyện thành phía Đông kia lại nổi tiếng như thế sao?

“Đương nhiên
rồi”, cậu bé gạt đi một bàn tay mập ú đang định sờ lên mặt mình, “Đệ ở kinh
thành, nơi tin tức linh thông lắm mà”.

“Kinh thành?”
Tôi không hiểu Tô Dục có quan hệ gì với những người ở đây, dẫu là hoàng thượng
thì cũng không đến mức chuyện gì cũng cần phải biết chứ.

“Lúc đầu đệ chỉ
nghe nói ở triều Đường thôi”, cậu bé chau mày rồi lách người chui khỏi đám
đông, coi bộ không chịu nổi cảnh bị mọi người nhìn chằm chằm nữa.

“Phủ doãn phủ
Hoài An báo cáo lên Khâm sai đại thần. Khâm sai lại tâu bẩm lên hoàng đế, nói
rằng ở huyện Thanh Hà xuất hiện thần đồng.”

“Thần đồng?”

“Nghe nói có
tài đọc đến đâu nhớ tới đó, đích thân Hoàng đế hạ lệnh cho Khâm sai đại thần dò
hỏi chốn dân gian, và xác định đó chính là sự thực.”

Khả năng ghi
nhớ siêu phàm là sự thực. “Thế nên đệ mới đi xem thử hả?”

“Không chỉ như
vậy, đệ còn nghe nói có một vị thái giám quản sự lén báo tin cho tay Cốc Vương
mê trai nữa, đứa trẻ này giống như thiên tiên hạ phàm, khác nhau trời vực với
luyến đồng bình thường.”

Cốc Vương?
Luyến đồng? Là gã vương gia đó!

Chẳng hề phát
hiện ra thần sắc kinh ngạc của tôi, cậu bé khua khua tay: “Đệ bay qua ngắm một
phen, nhân thể mượn mặt của nó xài đỡ”.

Trăm mối tơ vò
trong đầu không ngừng chuyển động, hoàn toàn không có dự cảm tốt lành nào, tôi
vội vàng từ biệt mọi người, liếc qua bên kia thấy Tịch Đức đang nhìn mình,
nhưng chẳng kịp quan tâm nghĩ ngợi nhiều, tôi quay gót nhanh chóng rời khỏi vũ
hội.

Về dung mạo của
Tô Dục, lúc nào trong lòng tôi cũng mơ hồ dấy lên một cảm giác bất an. Hoàn
toàn không phải là do chưa từng nhìn thấy ai tuấn tú như thế, ở thời hiện đại,
các minh tinh tròn béo xấu gầy loại nào cũng có cả. Nhưng không thể đem thời cổ
đại so sánh với hiện đại được, ở xã hội không nhân quyền, có tài sắc nhưng lại
không có tiền bạc thế lực, chỉ có thể chịu cảnh bị áp bức, bị bóc lột, bị cưỡng
đoạt, nếu không từ đâu mà có cái gọi là hồng nhan bạc mệnh đây? Hoàn cảnh như
thế, đối với một thiếu niên mười ba tuổi mà nói, là điềm báo cực kỳ không lành.
Nhưng mối phiền phức họa hại này đến nhanh như thế, thực sự cũng nằm ngoài dự
liệu của tôi.

Khi ở địa phủ
các Quỷ quan bị cấm sử dụng di chuyển chớp mắt, nên tôi mất không ít thời gian,
từ quảng trường trung ương đến nơi giao giới giữa nhân gian và địa phủ.

Đang đợi đi qua
thì bất chợt một giọng trầm trầm như tiếng đàn contrebasse vang lên phía sau
lưng.

“Nhiếp Thất
Thất, ta đứng ở lập trường của Diêm Vương mà nhắc nhở cô, chớ có ngông cuồng
làm bất cứ chuyện gì trái với quy củ.”

Tôi quay đầu
lại, ngước ánh mắt khó hiểu nhìn Tịch Đức, y cho rằng tôi định làm gì?

Ngữ khí hòa dịu
hơn, y nói tiếp: “Cô đi vội như thế, lại chạy thẳng đến nhân gian, ta cũng có
thể đoán ra đôi chút. Ta lấy thân phận bằng hữu để cảnh cáo cô, đối với chuyện
ở nhân gian, cô chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi mọi chuyện diễn ra thôi”.

Lời cảnh cáo
của y càng khiến tôi thêm phần hoảng loạn, khi tôi dùng tốc độ nhanh nhất để
trở về triều Minh, đợi tôi không phải là cảnh tượng hoang tàn đổ nát mà là vẻ
bình lặng trước cơn bão.

Bên cạnh Tô Dục
đang ngủ say tôi nhìn thấy Nhàn Thục, tay cô nàng cầm cây quạt, ngước ánh mắt
muôn phần xin lỗi về phía tôi.

Con tim tôi bất
giác trùng xuống, nhất định cô nàng đến định hồn.

Sáng sớm từng
tia nắng mặt trời mờ mờ ảo ảo chiếu rọi lên đường, tôi kéo Tô Dục bỏ chạy. Trên
mặt cậu lúc này là sự hòa trộn giữa thái độ kinh hãi và nỗi bi thương, không
làm chủ được tinh thần, chỉ đành để mặc tôi lôi đi.

Đinh sư phụ bị
chém chết trong lúc đấu tranh vật lộn với quan binh.

Khi ấy, quan
binh xông thẳng vào y quán muốn bắt Tô Dục, ngay đến cơ hội giải thích cũng
chẳng có, ngang ngược bá đạo khiến Đinh sư phụ cảm thấy có chuyện chẳng lành
xảy ra, thế rồi trong lúc phản kháng kịch liệt đã bị chém chết, những mong kéo
dài thời gian để Tô Dục bỏ chạy.

Tôi không biết
liệu có phải trong lòng mình cảm thấy may mắn khi người chết không phải Tô Dục,
nói về mức độ thân thiết, chắc chắn Đinh sư phụ chẳng thể sánh được với Tô Dục,
nhưng dù sao cũng là mạng người, huống hồ tôi với ông ta cũng đâu phải người xa
lạ, ông ta là người chân thành, chưa từng tính phí cao khi chữa bệnh cho người
nghèo, chẳng biết có con nối dõi ở cố hương hay không, nhưng đối với Tô Dục,
ông ta coi cậu như con đẻ, toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng dạy dỗ cậu.

Ông là một
trong những người tốt ít ỏi còn lại giữa xã hội mất hết nhân tính này, có lẽ
trước đó đã sớm nghe phong thanh, với sự từng trải và kinh nghiệm của ông ta,
đương nhiên biết được nếu Tô Dục rơi vào tay đám quan lại quyền quý, sẽ phải
đối mặt với hậu quả thế nào, cho nên mới liều mình chống đối như thế.

“Chúng ta …
đang đi đâu đây?”, cậu thở không ra hơi hỏi tôi, trên gò má vẫn còn vương hàng
lệ.

Nói thật lòng
thì tôi cũng không biết. Từ trước đến nay chưa từng có kinh nghiệm bỏ chạy trối
chết thế này, làm sao tôi biết được nên chạy đi đâu cơ chứ?

“Có con đường
bí mật nào dẫn ra ngoài thành không?”, tôi hỏi cậu.

“Đệ nghe Đại
Bảo nói phía Tây tường thành bị sụt lở, bọn nó thường đến chỗ đó chui ra ngoài
chơi đùa.”

Cũng nhờ vào
những tháng năm nghèo khổ chiến tranh liên miên, tường thành lâu năm chẳng được
tu sửa. Chui ra theo một lỗ chó bé tẹo, Tô Dục đã trốn thoát được, chí ít tạm
thời lẩn vào rừng rậm, nếu không bị dã thú bắt ăn thịt, thì hẳn sẽ sống được
thêm một khoảng thời gian nữa.

Còn có thể trốn
được ở đâu bây giờ? Trong rừng rậm tôi không thể xác định phương hướng, không
dám tiếp tục tiến vào sâu nữa, vì thế liền kéo cậu lại cùng ngồi lên một tảng
đá lớn nghỉ chân.

“Tại sao họ lại
bắt đệ?” Tai ương này giáng xuống quá ư bất ngờ, khiến cậu không cách nào hiểu
được.

“Có lẽ là vì có
một tên vương gia ham thích luyến đồng.”

Tô Dục từng
nghe từ “luyến đồng” từ chính miệng của bọn trẻ hay bắt nạt cậu kia, thế là
liền hỏi, “Là vì dung mạo của đệ sao?”.

Dù là khuynh
quốc khuynh thành, cũng chỉ có thể gánh vận mệnh hồng nhan họa thủy.

“Là đệ đã hại
chết Đinh sư phụ.” Quầng mắt cậu bé đỏ au.

Tôi lắc đầu,
“Đương nhiên không phải”. Cậu chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ, “Là quyền lực,
dục vọng”.

“Quyền lực của
ai? Dục vọng của ai?” Cậu nghiến răng nghiến lợi.

Biết ai với ai
để làm gì chứ? “Đệ muốn báo thù?”.

Cậu trầm mặc,
ánh mắt sớm trưởng thành lần đầu tiên lóe lên vẻ lạnh lùng quyết liệt.

Tôi cười sự
ngây thơ của cậu: “Đừng ngốc nữa, dân nào có thể đấu với quan chứ, huống hồ
hiện tại đệ còn chưa lo xong cơm ăn áo mặc nữa là”.

E rằng lại phải
trở về cuộc sống cái bang đầu đường xó chợ.

“Lẽ nào cứ để
bọn họ coi rẻ mạng người như thế sao?”

“Mọi chuyện tùy
lượng sức mình mà thôi.” Hiện nay khả năng cậu báo thù thành công còn thấp hơn
cơ hội trời nắng đẹp ở địa phủ nữa là.

“Tô Dục, đệ còn
nhớ mẫu thân của mình không?” Để chuyển chủ đề câu chuyện, tôi hỏi cậu.

“Nhớ, mẫu thân
rất đẹp, rất yêu thương đệ và muội muội.”

“Vậy còn phụ
thân của đệ?”

“Phụ thân rất
nghiêm túc, không hay nói chuyện phiếm với bọn đệ.”

“Họ đều qua đời
rồi phải không?”

Cậu buồn bã gật
đầu: “Phụ thân sau khi thi đỗ làm quan trong triều, vì đắc tội với quyền thần
nên bị tống vào đại lao. Dù không ảnh hưởng lớn đến gia đình, nhưng dẫu sao gia
đạo cũng dần suy vi, duy trì không được lâu liền phân chia tài sản. Mẫu thân
thuộc chi thứ ba, chẳng được phân bao nhiêu gia sản, trong khi lang bạt đây đó
liền bị mắc phong hàn, rồi lìa bỏ nhân gian”.

Thời cổ đại,
những chuyện kiểu như thế chẳng có gì mới mẻ, tôi nghe mà chẳng mấy đồng cảm.
Dẫu sao sống trong cái xã hội ăn thịt người này, chỉ cần sống sót cũng là một
chuyện vô cùng khó khăn.

Thứ Tô Dục cần
cũng chẳng phải là sự đồng cảm của tôi, đối với cậu bé mà nói, cuộc sống ăn mày
hơn một năm qua, cũng sớm khiến cậu hiểu rõ lòng người lạnh ấm ở nhân gian, mà
mọi chuyện của ngày hôm nay, càng khiến cậu thêm khát vọng quyền lực và ôm mộng
báo thù.

“Đệ phải thi
đậu thành danh.”

Tiến nhập quan
trường, chẳng phải chết càng nhanh hơn sao? “Đệ phải hành y cứu người.”

“Hành y?” Cậu
quay đầu nhìn tôi, “Tại sao?”

Để giữ được cái
mạng tép riu thì tốt nhất đệ càng xa quan trường càng tốt. “Đinh sư phụ có lẽ
hy vọng đệ sẽ nối nghiệp[30] mình.”

[30] Nguyên tác
là y bát: Y bát vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại
cho môn đồ. Sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng … truyền lại cho đời
sau.

Cậu im lặng
không nói không rằng. Nghiêm túc thì, so với người hiện đại quen xem phim bom
tấn Mỹ, cổ nhân còn dễ buông bỏ những ảo tưởng không thực hơn nhiều, vì môi
trường sinh tồn của họ từ trước đến nay không cho phép tồn tại ảo tưởng về chủ
nghĩa anh hùng.

“Con sâu cái
kiến còn biết sống cho qua ngày đoạn tháng”, tôi dẫn dắt từng bước, sợ cậu bé
tuổi còn ấu thơ lại sa chân lỡ bước vào con đường sai trái, “Huồng hồ, Đinh sư
phụ đã đem toàn bộ hy vọng ký thác lên người đệ”.

“Thế thì sao?
Vây cánh của đệ còn chưa mọc được tẹo nào, ngay đến lớp vỏ ngoài của sư phụ còn
chưa được học đến.”

Tôi nhìn Tô Dục
lúc này, chỉ e rằng đây là vực thẳm lần thứ hai trong cuộc đời cậu bé, thêm một
lần nữa tay trắng trắng tay.

Cậu bé mười ba
tuổi đã có chiều cao tương đương tôi, tính theo đơn vị của người hiện đại, cũng
được một mét sáu rồi.

Đôi vai không
mấy vạm vỡ lại phải gánh vác cuộc sống muôn vàn gian khó, cậu bé mới mười ba
tuổi, mặt vẫn còn non nớt ngây thơ. Xã hội phong kiến cơ hồ vĩnh viễn luôn
khiến những đứa trẻ nghèo khổ phải trưởng thành sớm, huống hồ lại gặp phải
những chuyện bất công ngang trái này, cũng khó trách được cậu một lòng ôm mộng
báo thù.

“Chỉ cần sống
được, chắc chắn sẽ có cơ hội” Tôi vắt óc suy nghĩ cả nửa ngày trời, cuối cùng
cũng nói ra được câu an ủi này.

“Đúng vậy, nhất
định sẽ có cơ hội.” Sắc mặt cậu lần đầu tiên mang dáng vẻ của con hổ đang khát
máu.

“Cày đồng đang buổi ban trưa,

Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày.

Ai ơi bưng bát cơm đầy,

Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.”

Dưới ánh nắng chói chang, bài thơ này phản ánh đầy đủ nhất
tâm tình của Tô Dục.

Khuôn mặt cậu vốn khôi ngô tuấn tú là thế, vậy mà lúc này
bùn đất lem nhem, lô nhô khoảng đen khoảng trắng, trông chẳng khác nào chú mèo
hoa. Đôi chân cũng vì đi quá nhiều mà sưng phồng lên hết cả, những chỗ phồng
rộp dần vỡ ra, để lộ máu thịt đầm đìa.

Tôi bất giác cảm thán, cổ nhân thật quá cực khổ, ở thời đại
chẳng có phương tiện giao thông hiện đại gì cả, đúng là không muốn người ta
sống sót mà, thế sao lại có người còn muốn xuyên không đến thời cổ đại cơ chứ?
Từ huyện Thanh Hà, băng qua Hoàng Hà rồi đi theo hướng Tây, men theo Đào
Nguyên, Hồng Huyện, Linh Bích, đi hơn nửa năm trời, mới tới được phủ Phụng
Dương, trên đường đi luôn phải sống trong cảnh màn trời chiếu đất, ăn uống khổ
sở, bôn ba vất vả cực nhọc khiến Tô Dục ngày càng gầy yếu, tựa như thân tre,
lung lay sắp đổ.

Nhìn dáng vẻ Tô Dục thấp hơn tôi cả một cái đầu nhưng vẫn
ngang bướng quật cường không chịu khuất phục, tôi chỉ biết thầm lắc đầu.

Dù sao cậu cũng còn ngang bướng lắm, vừa đủ mười bốn tuổi,
sống đầu đường xó chợ như thế, chí ít cũng nên học qua cách khuất phục hiện
thực, xem bộ dạng đại gia của cậu bé, đâu có nửa điểm giống ăn mày? Nếu nói hồi
mười tuổi, cậu lưu lạc đầu đường xó chợ còn hợp cảnh, thì sau bốn năm cắn văn
nuốt chữ, cậu đã học được đầy đủ bộ dạng chảnh choẹ của đám văn nhân, vẻ mặt
lạnh băng, bộ dạng chẳng thèm để ý người qua đường có chịu bố thí cho mình hay
không.

“Tô Dục, đệ thế này không ổn đâu, tối nay đệ sẽ lại đói tiếp
mất.”

“Thế thì sao?” Tô Dục chẳng thèm để tâm.

“Đệ nên cúi đầu, tạo dáng thê thảm, như thế người ta mới rủ
lòng thương cho đệ tiền bạc.”

Cậu quay đầu sang chỗ khác, trách tôi lải nhải lắm lời.

“Chẳng lẽ, đệ còn muốn ăn vỏ cây hả?” Cái cây đáng thương đó
và cái bụng đáng thương của cậu bé, chẳng biết bên nào thảm hại hơn?

Bụng của cậu đồng thời phát ra tiếng “ục ục”, dù sao hôm qua
cũng kiếm được một cái bánh bao bẩn thỉu, còn hôm nay chẳng có đến hột cơm nào.

“Chỉ cần bỏ vào miệng được là tốt rồi, tiếp tục đi.”

Tiếp tục cái gì? Tôi sững người, rồi chợt nhìn xuống quyển Bộ
Trùng – Bản thảo cương mục
đang cầm trên tay, tiếp tục đọc xuống dưới: “Cửu
Hương Trùng[31]. Vị: Mặn, ấm, không độc. Tác dụng: Chủ trị trệ khí giữa bụng,
tỳ vị suy nhược, tráng nguyên dương. Dùng một lượng Cửu hương trùng (sấy sơ qua),
xa tiền tử (sao qua), trần bì, kết bì mỗi thứ bốn tiền, bạch thuật (sấy qua)
năm tiền, đỗ trọng (nướng cùng sữa) tám tiền. Tán bột trộn với mật vo thành
viên bằng hạt ngô đồng lớn, mỗi lần uống nhất tiền năm phân với nước muối hoặc
rượu vào sáng sớm và tối khuya”.

[31] Cửu hương trùng tên tiếng Việt
là Bọ xít dưa, là loại côn trùng đẻ trứng, to bằng ngón tay nhỏ, đầu giống như
con ba ba ở nước, thân màu xanh đen. Sang tiết Đông chí nó nằm ở dưới đất, tới
tiết Kinh trập thì bay ra ngoài, bắt nó dùng làm thuốc. Loại côn trùng này phá
hoại dưa kịch liệt.

Đọc xong, tôi dừng lại hồi lâu, nhìn Tô Dục cụp mắt, nhẩm
đọc một lượt, rồi cậu hỏi tôi: “Có hình không?”. Theo lệ cũ, sách trên tay tôi,
cậu chỉ nhìn thấy một khoảng giấy trắng tinh.

“Có, có hai xúc tu, sáu chân, có vẻ hơi giống rùa vàng.”

“Biết rồi, tiếp tục đi.”

Tôi đành vâng theo tiếp tục đọc xuống dưới, chẳng biết bắt
đầu từ khi nào tôi lại trở thành thư đồng đọc sách cho Tô Dục thế này.

Lúc vừa mới chạy khỏi huyện Thanh Hà, Tô Dục chẳng kể sớm
tối chạy ba ngày ba đêm, chân càng lúc càng sưng to hơn. Tôi bên cạnh đứng nhìn
cậu nhưng chẳng thể giúp được gì, dù sao thứ nhất tôi cũng không phải là thầy
lang, thứ hai là cậu cũng không mấy rành bề ngoài của thảo dược. Đinh sư phụ
lên núi hái thuốc đều vào thời điểm cậu đến trường, vì thế hình dạng thảo dược
thực tế ra làm sao cậu hoàn toàn không biết chút nào.

Chẳng còn cách nào khác, tôi đành dùng pháp thuật biến ra
cuốn Bản thảo cương mục phải một trăm năm sau mới xuất hiện, dùng nó để
so sánh nghiên cứu. Nhưng dù sao tư chất của tôi cũng có hạn, về phương diện y
học thì chẳng mấy có năng khiếu, dần dần trở thành tôi đọc thông tin từ sách,
để cậu phân biệt thảo dược.

Sau này trên đường đi, cậu luôn vin vào đủ loại lý do, nào
là đi đường buồn phiền chán nản, nào là phân biệt loại thảo dược nào không độc
để bỏ bụng cầm hơi, lừa tôi đọc hết Bộ thảo – Bản thảo cương mục, đợi
tôi định thần trở lại, phát hiện ra âm mưu thì mình đã đọc đến Bộ quả - Bản
thảo cương mục
rồi.

Coi như cậu ngon, lợi dụng gắt gao sự đồng tình của tôi.

“Tô Dục, đệ thật sự muốn học y thuật?” Không đọc sách nữa à?

“Chẳng phải tỷ luôn khuyên đệ phải hoàn thành di nguyện của
Đinh sư phụ sao?” Cậu liếc xéo tôi, chỉ lúc đó, đôi mắt phượng của cậu mới hiện
lên vẻ thanh tú tươi đẹp vốn có.

“Đệ đã trở nên đen thui và xấu xí thế này rồi sao.” Thật là
lãng phí.

Cậu cười, đương nhiên kết quả này chính là điều mà cậu muốn.

“Cuốn sách kia, còn bao nhiêu trang nữa chưa đọc?” Tôi tròn
mắt nhìn, “Cũng không nhiều lắm”.

“Đợi đệ nhớ hết, đệ sẽ đi tìm việc làm.”

“Đệ có thể làm gì?” Một thư sinh, tay chẳng thể xách, vai
chẳng thể gánh, huống hồ cậu bé mới có mười bốn tuổi đầu. “Đệ có thể làm được
rất nhiều chuyện.” Cậu chỉ về phía thảo đường bên trái, “Sách họ đọc, đệ đều đã
đọc qua hết rồi”.

“Đệ nhỏ như thế, sao có thể làm thầy dạy học được.” Làm thầy
sao, cậu tỉnh táo lại chút đi.

Cậu bé lắc đầu: “Là làm thư đồng cho nhà giàu”.

Vậy thì còn được. “Thế chẳng phải tự bán mình sao, nói không
chừng là phải bán mình đến hai ba chục năm, lúc được tự do thì cũng già lọ khọ
rồi”.

Tô Dục sững người, trong quan niệm phong kiến, nô tỳ bán
mình được hai ba chục năm là chuyện tốt, hay nhất là bán đứt cả đời, để suốt
đời còn có chỗ dựa dẫm. Cậu bé tuy tính khí kiêu căng ngạo mạn, nhưng dẫu sao
cũng đã dày dạn trường đời, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút tư tưởng nô tài.

Trong quan niệm của tôi, nếu bán đứt cả đời như vậy, đối với
một người có tư chất bình thường như tôi, có thể gọi là một lựa chọn tốt, nhưng
đối với một Tô Dục thông minh tuyệt đỉnh, tôi lại cho đó là một kiểu tự lãng
phí bản thân, càng ở bên cạnh cậu lâu tôi càng cảm thấy cậu không phải là thứ
chịu nằm trong ao tù nước đọng, hay có lẽ vì như thế, nên tôi mới đối với cậu
bé đặc biệt khoan dung. Tôi bắt đầu nghĩ, phải chăng mình đã kỳ vọng quá cao
vào Tô Dục?

“Nếu làm lang trung thì đời này sẽ chẳng thể làm được nghề
gì khác nữa.” Thời cổ đại, địa vị của thầy lang vốn chẳng cao. Luật pháp lại
còn quy định, một khi đã hành y, thì chẳng thể nào lựa chọn thêm nghề khác
được.

Quả nhiên là quan niệm tư tưởng khác nhau, trong mắt của
người hiện đại bọn tôi, bác sĩ là một nghề béo bở.

“Giúp đời cứu người, cũng chẳng có gì là không tốt”, tích
lũy nhiều công đức một chút, không chừng đến khi xuống địa phủ có thể được cất
nhắc làm chức vụ gì đó, vậy thì khi đó chúng tôi sẽ trở thành đồng nghiệp rồi.
Tôi thè lưỡi, sao mình lại nghĩ xa xôi đến chuyện sau khi Tô Dục chết, xem ra
dạo gần đây lẽo đẽo theo cậu quá lâu, không chịu làm chuyện đàng hoàng nên mới
ra nông nỗi này.

“Thế đạo này có gì đáng để cứu đây?” Cậu lạnh lùng trào phúng.
“Chẳng phải là dùng quyền thế áp bức người sao, những người được sống tiếp đều
là quan cao hiển đạt, quý nhân cao sang”.

Lại nữa rồi, tôi cứ cảm thấy Tô Dục nửa năm nay càng lúc
càng trở nên lạnh lùng, mỗi lúc một cô độc, lẽ nào đây chính là thời kỳ phản
nghịch người ta hay nói đến sao?

“Trên đời đương nhiên còn rất nhiều người tốt”. Hôm qua tôi
định hồn một người trẻ tuổi vì cứu một lão nhân mà bị chết đuối. “Y thuật của
đệ có thể tạo phúc được cho rất nhiều người, cứu được thân nhân của họ”.

“Nói như tỷ thì cứ như là đã nhìn thấy đệ cứu người rồi
vậy”. Cậu không hề tự tin vào tay nghề hành y của mình như trong chuyện học
hành, dù gì thì cậu cũng chưa từng đích thân ra tay chữa bệnh bao giờ.

Quả là tôi chưa từng trông thấy cậu cứu người thật, tôi cũng
chỉ hy vọng sau này không phải định hồn ai bị cậu chữa nhầm mà chết là tốt tồi.

“Đệ thông minh như thế, một ngày học thành, nhất định sẽ trở
thành danh y vang danh tứ phương, đến lúc đó quan cao hiển đạt, quý nhân cao
sang gì gì đó, cũng phải mời đệ đến khám bệnh thôi, lúc đó đệ có thể thao túng
chuyện sinh lão bệnh tử của họ rồi.”

Lời nói vô tâm, nhưng người nghe lại hữu ý, Tô Dục bắt đầu
suy nghĩ nghiêm túc về tính khả thi của vấn đề này.

“Tô Dục, tỷ có chuyện phải đi trước”. Cũng đến lúc phải trở
về địa phủ một chuyến rồi.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía tôi đang đứng, “Tỷ có quay lại
nữa không?”.

Chính ánh mắt quật cường mà cô độc này khiến nửa năm trời
nay tôi chẳng thể rời bỏ được cậu, đừng nói về địa phủ, dù là đi định hồn cũng
vội vội vàng vàng, sợ bỏ lại cậu cô đơn một mình.

Tôi quyết lòng dùng pháp thuật để ẩn thân, khiến cậu không
thể nói ra được lời níu giữ tôi ở lại.

Tô Dục thấy tôi biến mất giữa không trung, cũng chẳng mấy
ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên tôi dùng phép ẩn thân trước mặt cậu, đi
theo cậu mà chẳng cần phải đọc thứ này đọc thứ kia coi bộ cũng không tệ. Đột
nhiên tôi có chút tò mò, chẳng hiểu khi cậu ở một mình sẽ có bộ dạng ra sao.

Tôi ngồi xuống vị trí vừa rồi, chăm chú quan sát khuôn mặt
nhìn nghiêng của cậu.

Đôi mắt Tô Dục có thần, đặc biệt là lông mi rất dài, xương
gò má không cao, sống mũi thẳng dài, môi mỏng hơi mỉm lại lộ vẻ vô tình, cậu
trong khoảnh khắc này thoáng chút cô đơn. Nói cho cùng ở triều đại này, cậu
không có người thân thích hoặc kẻ quen thân nào. Bị cách ly khỏi đám đông, cảnh
giác quan sát người qua kẻ lại, tựa như con thú nhỏ đang phòng bị, đây chính là
phương diện mà cậu không để tôi nhìn thấy được phải không?

Đối với một đứa bé mười bốn tuổi mà nói, cậu quả thực có
phần quá già dặn. Dần dần tôi mới nhận ra, đây là bệnh chung của cổ nhân, trẻ
con quá sức gian nan vất vả thì phải trưởng thành sớm, đó là chuyện đâu đâu
cũng có. Huống gì cậu phải tự ra ngoài kiếm sống, phấn đấu để sinh tồn, tôi
hoàn toàn tin chắc cậu dẫu tay trói gà không chặt cũng biết cầm lấy vũ khí khi
cần. Đây cũng chính là nguyên nhân mà tỷ lệ tội phạm thời cổ đại đặc biệt cao.
Cũng như hôm nay tôi phải định năm hồn chết vì bị mưu sát.

Tuổi thọ bình quân của cổ nhân khoảng năm mươi tuổi, rất ít
người sống lâu, thực tế là bởi cuộc sống quá vất vả khổ sở, mọi thứ bất ngờ ập
đến, muốn sống lâu cũng chẳng dễ dàng gì, tôi liệu có phải chứng kiến cái chết
của Tô Dục không? Suy nghĩ này khiến tôi kinh hãi, thật khó có thể tưởng tượng
được bộ dạng già nua lụm khụm, răng lợi bong chóc của cậu, nhưng được nhìn một
phen thì cũng khá là thú vị đây.

Nhưng còn phải đợi bao nhiêu năm nữa chứ?

Một hồi lâu sau, tôi thấy Tô Dục từ từ giơ bàn
tay nhỏ bé thon thả đầy vết chai sần lên, duỗi thẳng năm ngón tay, lẩm bẩm:
“Khống chế sinh lão bệnh tử”, mép nhếch lên tạo thành nét cười.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3