Quỷ Sai - Chương 23
Chương 23
Duyên khởi từ
đâu?
Bên trong miếu
đường, bên tấm đá màu xanh, tôi cứ ngồi chôn chân cả đêm.
Khi còn sống
chưa từng phụ bạc người nào, càng không nói đến chuyện mắc nợ người ta, tôi tự
nhận mình là một người tốt, luôn bị ức hiếp, thỉnh thoảng cũng cố nuốt ấm ức
vào bụng mà cho qua chuyện. Nhưng cho đến hôm nay, tôi lại vô cùng hổ thẹn với
Tô Dục, điều đó khiến lòng tôi chua xót mãi không thôi.
Quỷ sai dù vô
tri vô giác, con tim dẫu sao vẫn còn cảm nhận được nỗi đau, đau đến phát khóc,
nhưng nước mắt chẳng thể nào rơi xuống được. Không muốn dùng pháp thuật để giải
phóng dòng lệ, nó... sẽ khiến tôi cảm thấy mình đang giả bộ bi thương.
Nếu không phải
vì sự cô độc của kiếp trước, tôi đã không đến mức từng bước tiếp cận Tô Dục;
Nếu không phải muốn chiếm một chỗ trong lòng y, tôi cũng đã không vô duyên vô
cớ để lộ pháp thuật trước mặt y; Nếu không phải muốn để y nhớ tới mình, không
quên được mình, tôi đã không bắt y chờ đợi năm năm, mười năm...
Đằng sau vẻ
ngoài của Quỷ sai, xét cho cùng tôi vẫn còn mang trái tim của con người, ích
kỷ, tham lam.
“Thất Thất,
Thất Thất...” Tiểu Thiến dùng sức lay tôi.
“Sao thế?” Tôi
thoáng ngỡ ngàng, sau khi định thần trở lại mới nhận ra mình đang ở trong Ngạ
tử tửu lâu.
Ngạ Tử (Chết
đói)? Hóa ra tất cả mọi rối rắm đều bắt đầu từ điểm này.
Tiểu Thiến thấy
ánh mắt tôi có chút thương xót, chút lo lắng, chỉ một lát nữa thôi sẽ ngưng
đọng thành giọt lệ, lặng lẽ rơi xuống. “Thất Thất, tớ biết cậu muốn khóc, nhìn
bộ dạng hồn bay phách lạc của cậu đi này. Không nên như thế, để tớ khóc thay
cậu, có được không?”.
Toàn bộ địa phủ
đều đã biết tôi bắt Tô Dục đợi hơn hai trăm năm rồi sao?
Bên kia, lại có
ai đó giơ tay kéo tôi, là Quỷ đầu đại ca.
“Thất Thất? Quỷ
sai Nhiếp Thất Thất!” Huynh ấy gọi tên tôi. “Sao vậy?” Tôi lên tiếng, giọng vẫn
mang chút nghẹn ngào.
“Bốp!” Quỷ đầu
đại ca giáng cho tôi một cái bạt tai, đau thì không đau, nhưng hành động này
của huynh ấy, làm tôi kinh hãi.
“Lão Ngô chết
tiệt, huynh đang làm cái gì đấy hả?” Tiểu Thiến vội kéo huynh ấy ra.
“Nghe nói có
Quỷ sai vì kích động quá mức mà mắc chứng trầm cảm, cuối cùng chỉ có thể uống
canh Mạnh Bà để đầu thai, ta muốn cho muội ấy một bạt tai để muội ấy tỉnh ra,
dù sao cũng chẳng đau đớn gì.” Quỷ đầu đại ca nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Huynh ngốc vậy
hả, sao lại làm người ta tỉnh ngộ bằng cách đó chứ? Còn nói không đau nữa!”
Tiểu Thiến cũng rất hùng hổ, trả cho huynh ấy một cái bạt tai, “Nhiều lắm cũng
chỉ xoay quanh cái cổ, huynh nói có thể tỉnh ngộ được sao?”.
Thôi được, nếu
họ muốn lôi tôi thoát khỏi cảm giác ăn năn hối hận, vậy thì họ đã thành công
một nửa rồi.
“Hai người rốt
cuộc sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Hai kẻ thủ ác
Tiểu Thiến và Quỷ đầu đại ca lập tức dừng tay, liền hỏi, “Muội/cậu còn chưa
biết gì sao?”.
Tôi lắc đầu.
Quỷ đầu đại ca
nở nụ cười khoa trương, nụ cười lần này có thể so sánh với nụ cười lần đầu gặp,
khi huynh ấy lừa tôi làm Quỷ sai, “Không có gì, không có gì, đâu có chuyện gì
đâu? Mau trở về triều Thanh của muội đi, đám A ca lớn nhỏ còn đang đợi muội đến
định hồn phải không?”.
Tôi cau mày
nhìn nhìn huynh ấy, quay sang Tiểu Thiến: “Nói cho tớ biết, là chuyện gì?”.
Tiểu Thiến cười
ngốc, “Cậu cứ khóc lóc buồn đau như vậy làm gì, hại tớ phải khóc cùng cậu”,
liếc ngang ngó dọc, đánh trống lảng.
“Nhiếp Thất
Thất, Tiểu Tưởng ta xin lỗi cô!” Có tiếng nói vọng tới từ phía sau, giọng này
khá quen tai.
Tôi quay người,
thấy Tiểu Tưởng đang quỳ trên mặt đất, cầm một cây kiếm Nhật, tạo thế như chuẩn
bị mổ bụng, một đường rạch xuất hiện, nhưng máu chưa chảy ra, hiệu quả kém xa
khẩu khí.
“Từ khi nào
vậy, lại đùa cái trò này!” Tiểu Thiến lao đến đấm thùm thụp lên người Tiểu
Tưởng.
Quỷ đầu đại ca
chạy tới bên cạnh tôi, một tay khoát lên vai tôi, “Thất Thất, muội nhất định
phải kiên cường, chớ có nghĩ đến chuyện đi đầu thai”.
Địa phủ này rốt
cuộc đang bị sao vậy?
Dù đang nghi
hoặc, nhưng tôi cảm thấy không gì tồi tệ hơn việc Tô Dục phải cô độc hai trăm
năm, chỉ mong họ có thể mau mau nói ra.
May mà Nhàn
Thục cũng đến, cô ấy lặng lẽ kéo tôi đến bên cửa sổ, chỉ về phía sương mù màu
xám dày đặc đang bao phủ trên thành Chết Oan. “Cô có thấy không?”
“Sương mù?” Tôi
mới tiến vào địa phủ đã nhìn thấy rồi.
“Không phải, đó
là tử hồn, rất nhiều rất nhiều tử hồn.”
Số lượng lớn
như thế, thật hiếm thấy, “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Pháp lực bốn
trăm năm của Tiểu Tưởng bị phạt lấy đi đều dùng để định hồn, thu hồn. Toàn bộ
tử hồn trong vòng hai trăm năm, từ năm thứ hai mươi niên hiệu Vĩnh Lạc triều
Minh cho đến khoảng thời gian triều Thanh mà cô tới...” Mắt cô ấy đỏ hoe, “Mấy
ngày trước, ta thấy tướng công bận việc, chàng cũng mới biết được chuyện này,
chỉ sợ lỡ mất cơ hội cho cô và Tô Dục gặp nhau lần cuối”.
“Thất Thất, e
là Tô Dục đã đi đầu thai rồi.” Tiểu Thiến phía sau ôm chặt lấy tôi, “Cậu phải
gắng gượng, chớ đau lòng, đầu thai là đại diện cho sự hồi sinh, là chuyện đáng
mừng”.
Đầu thai đại
diện cho sự hồi sinh...
Tô Dục không
đầu thai, y chính là A Bát tôi gặp ở triều Thanh, y cũng không hề dụ dỗ mê hoặc
Quỷ sai thả mình ra, khoảng thời gian đó căn bản là không có Quỷ sai tìm y,
toàn bộ hai trăm năm ấy, chỉ có một tử hồn là y sót lại.
Có thể thả y
đi, chỉ có một “người”. “Tôi muốn gặp Diêm vương!”
“Sao lại dùng
pháp lực của Tiểu Tưởng để thu toàn bộ tử hồn của hai trăm năm kia?” Đây chính
là nguyên nhân mà tôi không thể trở về sao?
Trong lúc tôi
không hề biết gì, toàn bộ tử hồn của hai trăm năm đó đã được phong ấn thu hồn,
mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp mắt.
“Tự ý xông vào
phòng làm việc của Tổng quản lý hành chính địa phủ là thói quen không tốt.”
Tịch Đức thu lại ngón tay đang đặt trên tấm bảng phản quang, “Còn chuyện thu
hồn, nguyên do hợp lý là... Lần này Quỷ sai nhảy việc quá nhiều, thế hệ kế tiếp
không đủ, đã thu lại pháp lực mà không dùng thì cũng lãng phí, nên đành để thu
hồn vậy”.
“Còn lý do thực sự?” Tịch Đức mỉm cười thư thái, “Là vì cô”.
“Tôi?” Tôi không hiểu gì cả.
“Cô biết tại sao Tiểu Tưởng phải chịu trừng phạt nhiều và
nặng nề hơn cô không?”
Tôi lắc đầu, “Vì pháp lực của tôi vốn không cao?”.
“Không, pháp lực yếu kém có thể dùng cách trừng phạt khác,
ví dụ như bị giam trong thành Chết Oan mà tu luyện chẳng hạn...” Y lấy ra một
bình rượu nho, rót đầy ly, “Trừng phạt hắn nặng là vì... Hắn không trình báo
chuyện dùng cô để cứu một mạng cho Tô Dục”.
“Cứu Tô Dục một mạng?” Cứu khi nào?
“Ngày hai người gặp nhau lần đầu, Tiểu Tưởng khi sắp xếp
định hồn đã phát hiện ra hai huynh muội này, hắn không viết tên của Tô Dục lên,
mà ngồi xem trò hay khi cô cứu Tô Hồng không có kết quả, ngược lại chỉ vì một
câu nói mà cứu được Tô Dục.” Y không để ý đến vẻ sửng sốt của tôi, “Đây vốn
chẳng phải chuyện lớn, cô cũng là vô tình, nhưng chuyện này cần phải báo lên
cấp trên, thiên phủ mới có thể sắp xếp lại cuộc đời của Tô Dục”.
“Hắn... không báo lên trên?”
“Không những không báo, còn tự tiện sắp xếp cho hai người
tiếp cận nhau.” Y lắc đầu cảm thán, “Cô cứu Tô Dục một mạng, việc đó lại trùng
hợp, mơ hồ khiến mối ràng buộc giữa hai người càng sâu đậm”.
Tâm trạng tôi rối tung lên, tất cả là duyên hay là nghiệt?
“Sở dĩ pháp lực bốn trăm năm này của hắn dùng để thu hồn,
chỉ là dẫn dắt tất cả người được Tô Dục cứu.” Y đột nhiên mỉm cười, “Tuy Tô Dục
ngoan cường đến không ngờ, có thể lưu lại trùng trùng dấu tích, chứng minh sự
tồn tại của bản thân mình, nhưng đây cũng chỉ là tạm thời thôi, thời gian sẽ
xóa nhòa đi tất cả”.
“Y chẳng phải cũng nên bị thu hồn sao? Tại sao lại du đãng
hàng trăm năm như vậy?” Tôi nhìn vào ánh mắt như cười của Tịch Đức, không hiểu.
“Đó là sự lựa chọn của bản thân hắn”, Tịch Đức lắc lắc ly
rượu trong tay, thứ chất lỏng màu đỏ chuyển động, “Hắn ở ngoài sổ sách của
thiên phủ, vận mệnh không đi theo quỹ đạo. Nhưng chuyện hắn khi còn sống hành
thiện tích đức là sự thực. Lúc tới thu hồn, đích thân ta từng hỏi hắn, muốn đầu
thai vào nhà đại phú đại quý, hay tiếp tục chờ đợi như thế này. Cho dù là đợi
đến hơn hai trăm năm mới có thể gặp lại được cô, hắn cũng đã lựa chọn. Còn ta
thấy hắn một lòng tích đức nên cũng chấp thuận, ngay lúc ấy, hắn lập tức rời
đi”.
“Y biết rõ sẽ phải đợi hơn hai trăm năm?”
“Đương nhiên, hắn là Tô Dục, cô cho rằng hắn không nắm rõ mà
vẫn ngốc nghếch chờ đợi cô sao?”
Tôi im lặng không nói, dù sao y cũng vẫn chọn chờ đợi hơn
hai trăm năm.
“Nhiếp Thất Thất, cô cứu hắn một mạng, lại cho hắn rất nhiều
kỹ năng trong đời. Chuyện tình cảm có thể không như ý, nhưng hắn đã đảm nhiệm
chức Viện sử Thái y viện, danh xưng y tiên, tiếng thơm lưu truyền cả hàng trăm
năm, đời hắn đâu có kém gì ai.”
“Có nhân ắt có quả, có nhân mới có quả.”
Mấy hòn đá cuội dị thường đặt trước ngôi mộ bé nhỏ, trên bia
mộ là dòng chữ cứng cáp rắn rỏi, “Tô Hồng chi mộ, Huynh Tô Dục lập vào năm thứ
sáu niên hiệu Chính Thống”.
Đó là năm Tô Dục ba mươi chín tuổi, trước khi chết đã dựng
lại mộ cho tiểu muội.
Tôi đưa tay lên sờ mấy viên đá cuội trơn bóng sau mưa, đột nhiên
nhớ tới Tô Dục một thân một mình nằm xuống, lưu lại chút tâm tình trên những
viên đá cuội chẳng giá trị này.
Năm y mười tuổi, cũng chính vì câu nói của tôi dưới gốc liễu
bên bờ suối mà thoát chết, còn nay y ba mươi chín tuổi, lại vì tôi sai hẹn mà
uất ức qua đời.
Vận mệnh lắm nỗi đa đoan, ngay cả trong sự vô tâm cũng vẫn
lưu lại những dấu tích không thể phai mờ.
Năm thứ sáu niên hiệu Chính Thống triều Minh.
Bố y sắc trắng mà Tô Dục mặc trên người đã dơ bẩn nhàu nát
vô cùng, chàng chỉ huy những người không mắc bệnh đem những thi thể bị bệnh đi
thiêu, phòng trừ việc thi thể thối rữa sẽ khiến lây nhiễm càng nhanh. Đây là
một trong những dịch bệnh cực kỳ khó chữa, việc có thể làm là ngăn chặn tất cả
nguồn gốc, đợi đến khi bệnh tự động biến mất.
“Tô đại phu.” Một bé gái sợ sệt chạy tới, mùi tử thi quá
nồng nặc làm cô bé sợ hãi.
“Tránh ra.” Y khoát tay, đẩy đứa bé gái ra xa, “Đừng lại gần
ta”.
Một người lớn khác vội chạy đến lôi đứa bé đi. Cả đám người
vây thành vòng xung quanh, có mấy nữ nhân đôi mắt đẫm nước, chăm chú nhìn vị
đại phu như thần tiên giáng thế, đã xuất hiện tại tòa thành chết chóc này vào
mười ngày trước, nghe nói người này từng là Viện sử Thái y viện, hiện tại
lại...
Trên cánh tay Tô Dục bắt đầu xuất hiện một vài vết tím đen,
đầu nóng, toàn thân đau mỏi, chàng không cần bắt mạch cũng hiểu được tình trạng
bệnh của mình ra sao. Vốn sau khi tiến vào thành, chàng chưa từng nghĩ tới việc
sẽ may mắn thoát chết, sự tình lúc này cũng đã nằm trong dự liệu của chàng.
Nhưng... Chàng vẫn chưa gặp được nàng.
Lúc qua đời, chàng chăm chú quan sát kỹ một lượt, không biết
là do chàng không nhìn thấy, hay vì nàng chưa từng xuất hiện, nói tóm lại,
không hề thấy bóng hình nàng. Nếu sớm biết vận mạng mình không tốt, đã không tự
cho mình khôn ngoan. Chỉ có điều, chàng nghĩ đến sợi tóc bạc tìm thấy trên đầu
mình khi ấy, nếu đợi đến khi đầu bạc trắng, lại gặp được nàng còn mãi xinh tươi
trẻ đẹp, chẳng phải sẽ khiến chàng càng tủi hổ hay sao.
Sau khi định thần, chàng phát hiện bách tính xung quanh đều
đang nhìn mình, ánh mắt hiện rõ niềm xúc động, mang chút bi thương. Từ khi biết
chàng cũng bị bệnh, họ không hề né tránh chàng như né tránh những người bệnh
khác, ngược lại đều tụ tập xung quanh, muốn tiễn chàng quãng đường cuối cùng
của đời người.
Từ khi nào Tô Dục chàng lại cần đến sự thương hại như vậy?
“Còn đứng sững ra đó làm gì? Mau đem quần áo và thi thể này
đi đốt, không được lại gần, nếu không lửa sẽ lan tới.” Chàng lại lùi sau mấy
bước, “Trương Đại đâu?”.
“Tô đại phu tìm Trương Đại!” Có giọng nói truyền đi, một nam
nhân trẻ khỏe chạy đến trước mặt Tô Dục.
“Tô đại phu, có
ta đây.” Nam nhân ấy thở hổn hển.
“Địa đạo đào
dưới tường phía đông thành sao rồi?”
“Đã đào thông
rồi, đủ rộng để hai người cùng đi một lúc.” Hai mươi mấy thanh niên chẳng quản
sớm tối làm hơn chục ngày. Lúc mới đầu, đối với việc một vị đại phu lại bảo
phải đào địa đạo, họ chẳng mấy tin tưởng. Nhưng từng ngày trôi đi, ngoài Tô đại
phu, không có bất kỳ người nào tiến vào thành, rõ ràng là muốn bỏ rơi họ.
Tô Dục cười bất
đắc dĩ, đám quan viên góp sức cho triều đình quả là còn có chút lương tri,
không lập tức hạ lệnh đốt thành, mà còn cho họ chút thời gian hòa hoãn.
“Tô đại phu,
chúng ta đều phải rời thành sao?” Lý đại nương tuổi đời không ít, chẳng nỡ bỏ
lại nơi tổ tiên cha ông từng sinh sống.
Tô Dục gắng
gượng vượt qua cơn choáng váng, “Chỉ sợ đến lúc đó các vị không muốn rời thành,
cũng chẳng còn thành mà ở nữa”.
Không lâu sau
đó, tiếng huyên náo ồn ào từ phía tây truyền lại, “Cháy rồi, mau đi lấy nước!”.
Đám người bắt
đầu bị chấn động, đầu tiên là bệnh dịch, sau là hỏa hoạn, bách tính trong thành
cổ ngàn năm này sớm đã như chim nhỏ sợ cành cong.
May mà mặt phía
tây cháy trước.
Mấy ngày nay
lại có gió Tây, binh sĩ ngoài thành không dám tiến quá gần để phóng hỏa, vì thế
liền đốt lửa ở đầu luồng gió, thuận theo hướng gió, lửa sẽ lan rộng, thiêu cháy
toàn thành. Tuy mất nhiều thời gian, nhưng họ sợ bệnh dịch này ngang với sợ ma
quỷ, làm thế này ngược lại tiện hơn rất nhiều, cũng xem như chừa lại cơ hội
sống cho những người khỏe mạnh trong thành.
“Nam nhân do
Trương Đại kiểm soát, nữ nhân do Lý đại nương kiểm tra, ai khắp người không có
nốt đen, không bị sốt, mới được ra khỏi thành.” Tô Dục nhìn trong đám bách tính
có mấy gương mặt lộ vẻ tuyệt vọng, “Các vị cũng biết, dù có trốn ra ngoài thì
mấy ngày sau cũng chết, các vị hà tất phải như vậy”. Huống hồ có chàng cùng đi,
đám thảo dân đó cũng chẳng coi là quá thiệt thòi.
Chàng nhếch lên
nụ cười trào phúng, rốt cuộc cũng chẳng giúp được gì, ngay bản thân mình cũng
leo lét như ngọn đèn sắp tắt.
Trong đám người
kia có mấy nam nhân chạy lại đỡ chàng, “Tô đại phu, bọn ta đều là những kẻ thô
lỗ, đã mắc phải bệnh này dù sao cũng sẽ chết, có thể tiễn đại phu chặng đường
cuối cùng chính là phúc tu mấy kiếp mới được”. Những người khác cũng gật đầu,
đều mang nét mặt bệnh tật đau đớn.
“Sau khi ra
khỏi thành, trước tiên hãy tìm đến thành Tây nơi ta chôn y vật, ở đó có khoảng
năm sáu trăm chiếc áo cũ, đem y phục đang mặc đốt hết đi, tìm một dòng suối nhỏ
tắm rửa sạch sẽ, rồi mặc y phục ta chôn vào.” Chàng cố tập trung tinh lực, truyền
đạt lại kế hoạch chu toàn mình đã vạch ra từ trước, “Đừng nói các ngươi chạy
thoát khỏi thành này, nếu có người nhận ra, thì bảo vì ra ngoài mưu sinh, nên
tránh được bệnh dịch.” Đừng để lại bị người ta bắt rồi đem đi thiêu, chàng cứu
họ hao tổn bao tâm huyết, ngay đến tính mạng cũng không giữ được.
Dần dần chìm
vào cơn mê sảng, Tô Dục không còn cảm thấy tiếng than khóc thê thiết cùng những
giọt nước mắt cảm tạ không ngừng rơi xuống của đám người, chỉ lặng lẽ đi vào
giấc ngủ. Vẫn giữ vẻ bình thản, khi sự tỉnh táo cuối cùng bị thiêu đốt trong
ngọn lửa, mơ hồ, miệng chàng chỉ lẩm nhẩm một câu: “Tại sao nàng vẫn chưa xuất
hiện?”.
“Đây là nơi
nào?” Tô Dục đang ở trong một rừng cây, bệnh tật trên mình đã tiêu tán hết,
chàng nhìn nhìn cánh tay, không còn những vết thâm đen, “Ta chết rồi sao?”.
Tịch Đức nở nụ
cười, “Tại sao không nghĩ là ngươi đã được cứu thoát khỏi bệnh tật?”.
Tô Dục thầm
đánh giá người đàn ông trước mặt một lượt, thân mặc hắc bào, ngũ quan không có
gì đặc biệt, “Ngay đến ta cũng chữa không được, ta không cho rằng ngươi có năng
lực trị khỏi”.
“Tô Dục, ngươi
thật là cuồng vọng.” Nụ cười của Tịch Đức càng sâu hơn, “Ngay đến việc quan phủ
sẽ đốt thành cũng nằm trong tính toán của ngươi”.
Tô Dục lại
không cho như vậy, “Trong tàng thư các của Thái y viện, giấy trắng mực đen từ
xưa đến nay đều có ghi lại cách xử lý đối với những loại bệnh này, mạnh tay một
mẻ diệt trừ tất, thật là quá nhẫn tâm”.
“Tại sao phải
hao tổn tâm sức để cứu những người mà từ trước tới nay ngươi chưa từng xem
trọng.”
“Vì thiên lý,
luân hồi vốn tồn tại, ta đã trồng thiện nhân tất sẽ có thiện báo.” Tô Dục nhớ
tới một lần trong lúc vô tình nàng đã tiết lộ, huống hồ việc chàng làm chẳng
qua là cử động mấy ngón tay. Dân chúng luôn ngu muội tin tưởng quan phủ, nhưng
lại hoàn toàn không biết trong mắt quan phủ, họ chỉ như những con số mà thôi,
khi trình báo số lượng người tử vong mới nghĩ đến họ.
“Cô ta tiết
lộ?” Tịch Đức khẽ nói một câu, nhưng lại khiến thần sắc Tô Dục hiện vẻ kinh sợ.
“Nàng đang ở
đâu?” Đáy mắt cuối cùng cũng thể hiện chút lưu tâm.
“Ngươi kiêu
căng tự phụ như thế, vậy mà ngay đến tên tuổi, dung mạo cô gái đó cũng không
biết.” Tịch Đức lắc đầu, “Cô ta có điểm gì đặc biệt?”.
Tô Dục tìm một
phiến đá rồi ngồi lên, nhưng không cảm nhận được sự lạnh lẽo, chàng đoán mình
chết thật rồi, “Ngươi cũng nói, ngay đến mặt mũi tên tuổi ta còn không nhớ
được, sao có thể biết có gì đặc biệt?”.
Tịch Đức sững
người, từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới câu trả lời này.
“Ngươi là ai?”
Chàng cau mày nhìn sang Tịch Đức, kẻ này quen biết nàng, nhưng chàng lại có thể
thấy rõ dung nhan của hắn.
“Ta là Diêm
vương.”
Tô Dục cười,
cuộc đời chàng thật lắm điều kỳ quái, chết rồi còn có thể gặp được Diêm vương.
“Ta cho ngươi
hai sự lựa chọn, hành động thiện đức của ngươi đã giúp ngươi tích lũy rất nhiều
công đức, kiếp sau có thể được đầu thai vào gia đình giàu có, nếu không phải
hoàng thân, cũng sẽ là phú quý, cả đời hưởng vinh hoa.” Nói xong liền dừng lại
nhìn chàng.
“Còn một lựa
chọn nữa?” Tô Dục hỏi.
Tịch Đức mỉm
cười, ý tứ sâu xa, “Ta vốn nghĩ ngươi sẽ không do dự mà lựa chọn điều đầu
tiên”.
“Đã được lựa
chọn, đương nhiên phải nghe toàn bộ rồi.” Không hề tỏ vẻ hối tiếc.
“Lựa chọn khác,
ngươi sẽ phải chờ đợi ở kiếp này, trở thành một tử hồn phiêu du, mãi đến sau
hơn hai trăm năm, mới có thể gặp được cô ta.”
“Hơn hai trăm
năm?” Chàng cười tự giễu, “Đợi hơn hai trăm năm, ta sẽ không phát điên chứ?”.
“Chỉ là sẽ cô
độc, rồi dẫn đến hận người đã bỏ rơi ngươi.” Tịch Đức nhìn Tô Dục, cho dù chàng
giấu rất tốt nhưng cũng khó che đậy được nỗi oán hận hằn sâu.
“Liệu có bao
nhiêu hận?” Mắt chàng dâng đầy hận ý, rốt cuộc là nàng nói một đằng làm một
nẻo, con tim vốn tràn hy vọng cuối cùng đã không còn mộng tưởng, chàng đã phải
hao tổn mười chín năm cuộc đời. Nhớ tới mấy năm một mình chàng cay đắng, có
những lúc vô tình mộng thấy cảnh năm xưa, lòng lại hận chẳng thể nào quên được.
Ngẫm kỹ thì một thân y thuật chàng có, chẳng phải đều do nàng ân cần dạy dỗ hay
sao?
“Tô Dục, nói
cho ta biết lựa chọn của ngươi.”
“Tại sao lại
cho ta lựa chọn? Ngươi có thể để ta đầu thai luôn là xong việc mà.”
Tịch Đức không
đáp.
Tô Dục nhớ đến
sau khi nàng rời đi, chàng thường bất giác nhìn sang bên cạnh, nhưng chợt nhận
ra không thấy bóng nàng. Các Viện phán khác đều thấy kỳ lạ, liền sắp xếp bên
cạnh chàng rất nhiều thái giám, lúc nào cũng có bóng người, nhưng đáng tiếc đó
không phải nàng.
Mấy năm ấy
chàng cũng bắt đầu thích rượu, mỗi lúc uống đến mơ màng sẽ lại gặp được nàng,
thấy được dung nhan nàng. Đáng tiếc, dung nhan nàng mỗi lần thấy đều chẳng
giống nhau, chàng ngay tức khắc căn cứ vào những miêu tả của nàng vẽ ra một bức
họa, đáng tiếc bím tóc vút cao vẽ thế nào cũng không vừa ý, đoán chừng không
phải là đuôi ngựa như nàng nói.
Gian phòng xép
kia mấy chục năm nay không biết đã gắn thêm bao nhiêu chuông gió, lớn có bé có,
treo đầy khắp nơi. Lần đầu tiên khi gió lớn thổi vào, cả căn phòng ngân vang
tiếng chuông, chàng vội vã chạy tới, nhưng căn phòng vẫn lạnh lẽo vắng vẻ. Sau
này cảnh tượng như thế xảy ra ngày càng nhiều, chàng liền ở lì trong đó, những
lúc nửa say nửa tỉnh nghe tiếng chuông gió, ngược lại sẽ thấy an lòng hơn.
Dù uống canh
Mạnh Bà sẽ có thể quên đi chuyện trần ai kiếp trước, nhưng cả đời Tô Dục chàng,
nếu chưa gặp được nàng, vẫn là một mối hận, chàng kiêu căng tự phụ, trước nay
chưa từng chấp nhận khiếm khuyết.
“Ta chọn điều
thứ hai.” Chàng đã lựa chọn, “Ta phải đợi nàng”. Nếu không đợi được, đầu thai
có tác dụng gì?
“Cho dù khi đó
ta đã hận nàng đến tận xương tủy. Nhưng thế thì sao, chí ít ta cũng được gặp
nàng.”
“Ngươi quá cố
chấp rồi.” Tô Dục trước mặt thật lạnh lùng, bình tĩnh, thậm chí còn chưa từng
do dự.
Chẳng phải đợi
lâu, Tịch Đức đã có thể hiểu cảm giác của chàng.
“Ngươi vừa hỏi
ta tại sao lại phải khổ sở chờ đợi? Ta nói cho ngươi biết”, Tô Dục ngưng thần,
quan sát những chiếc lá bị gió cuốn đi, cảnh tượng này chỉ là chuyện xảy ra
trong chớp mắt, còn chờ đợi một người lại là chuyện rất rất dài lâu.
“Cảm giác chờ
đợi một người kỳ diệu lắm, chờ đợi, chờ đợi, giống như một tên nghiện trò may
rủi, lúc nào cũng nhoài người bên bàn bạc, không có người khuyên răn liền chẳng
thể rời ra được, chỉ mong một khoảnh khắc, điều mình chờ đợi sẽ xuất hiện.”
“Ta chỉ bất
hạnh là đã chờ đợi thành nghiện mà lãng phí thời gian. Lại chẳng người nào hiểu
được sự chờ đợi của ta, cũng không có ai khuyên răn.” Nhân tâm dễ đổi, có lẽ
được khuyên can vài năm thì sẽ buông tay, đáng tiếc, chàng lại không cho mình,
cũng không cho người khác cơ hội đó.
Cuối cùng Tịch
Đức không cười nữa, bản thân y chẳng phải cũng là một tên ngốc cố chấp chín
trăm năm rồi sao.
Một ngàn năm
nay Diêm vương mới có thể lựa chọn thay đổi vận mệnh cho một người phàm, từ
trước tới nay y chưa bao giờ sử dụng quyền lực này, nhưng đến hôm nay lại dùng
trên người Tô Dục, xem ra vẫn còn đáng giá.
Lúc sắp đi,
Tịch Đức chỉ để lại một câu nói đầy hàm nghĩa.
“Có một ngày,
ngươi sẽ cảm kích ta đã để ngươi chờ đợi mấy trăm năm này.”