Định mệnh trái ngang - Chương 06 phần 3

Họ cùng im lặng một lát, sau đó quay sang đề tài bữa tiệc. Đang trò chuyện rôm rả thì con Plummer đáng lí ra đã phải biết điều hơn lại đột ngột quyết định đuổi theo một con thỏ. Nó cứ thế chạy băng qua dãy linh sam, hai tai vẫy vẫy. Jason chạy theo nó, thằng bé biết con Plummer có đủ sức khỏe để chạy theo con thỏ kia đến tận cùng của trái đất mà không cần biết mọi người. Với hai cẳng chân lều khều như con hươu, thằng Jason chạy theo con chó, giọng lanh lảnh của nó theo gió tản đi trong không trung:

- Plummer, Plummer. Mày hư quá, quay về ngay! Plummer, quay về không thì bảo?

Flora bảo:

- Anh em mình nên đến giúp nó một tay.

- Không, thằng bé sẽ bắt kịp con Plummer thôi. Chúng ta đang làm mọi chuyện rối tinh lên rồi phải không? Jason quả là một đứa trẻ thông minh.

- Em cũng quên béng mất sự có mặt của thằng bé.

- Liệu tối nay em có thu xếp ổn thỏa được không? Ý anh nói em có thể đối đáp cho khôn ngoan trước những người lạ được không hả?

- Nếu có anh ở sát nhắc nhở cho em thì em nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi.

- Lúc ăn trưa, anh chỉ giỡn dì Isobel một tí thôi, em đừng có lo nhé. Những người đến dự bữa tối hôm nay đều rất tuyệt.

- Vâng, chắc thế ạ. - Flora mỉm cười làm yên lòng Antony.

Anh nói chậm rãi:

- Em biết không? Anh không làm sao quen được với ý nghĩ là em chỉ giống Rose thôi, chứ tính cách thì khác hẳn. Những cảm giác xưa cũ cùng những kỉ niệm khó quên lại trở về trong anh như thể anh mới gặp Rose lần đầu tiên vậy.

- Anh có muốn em trở nên giống hệt Rose hay không?

- Không, anh không có ý định nói thế. Anh nghĩ có cái gì đó giữa hai người rất là khác biệt.

- Có phải anh đang nói anh không thể yêu được em như anh đã từng yêu Rose hay không? Nhưng nếu anh không yêu em thì vì lí do gì nhỉ?

- Bởi vì em chỉ là Flora thôi, nhưng em dễ thương hơn Rose rất nhiều, em biết mà, phải không? Rose không bao giờ để mắt tới Jason, Rose không biết cách trò chuyện với người ta dịu dàng như cái cách em trò chuyện với bà Watty và bà y tá ấy. Phải, đúng là Rose không được nhã nhặn như thế, nhưng cô ấy lại biết cách trò chuyện với một mình anh thôi. Và có lẽ đó mới chính là điều quan trọng nhất. - Antony nói thẳng, giọng pha chút cay đắng. - Cô ấy đã nói lời chia tay với anh rồi sau đó đi Spetsai với một gã Hy Lạp trời đánh thánh vật nào đó.

- Ôi, thế mà anh bảo anh cứng rắn lắm cơ đấy.

Antony ngoác miệng ra cười thiểu não:

- Nhưng anh vẫn muốn thành vợ thành chồng với Rose. Đó là điều buồn cười nhất mà anh không sao hiểu nổi. Suy cho cùng chẳng qua cũng vì anh khao khát tình yêu. Anh không thể sống cô độc, làm một anh chàng độc thân suốt đời. Anh cũng không giải thích được cảm giác ấy nữa. Anh cho rằng chắc anh đã tìm đúng một nửa của người khác, thế nên giờ anh mới đau khổ thế này.

- Những cô gái hợp với anh thì đầy rẫy ở Edinburgh ấy, thiếu gì những khuôn mặt mới mẻ sống trong những căn hộ sang trọng sẵn sàng dang tay chào đón anh.

Antony cười lớn:

- Đó chính là cuộc sống ở Edinburgh trong trí tưởng tượng của em đó sao?

- Đối với em, cuộc sống ở Edinburgh êm ái và thoải mái như được ăn tối với Antony Amstrong trong một đêm đen tối như mực và trời mưa rả rích bên ngoài. - Cô nhìn đồng hồ. - Anh biết không, khi Jason và Plummer quay trở lại đây, em nghĩ chúng mình nên quay trở về nhà. Lúc này hẳn dì Isobel đang đeo những chuỗi kim cương là đồ gia bảo của gia đình lên tay và cổ và em cũng phải đi gội đầu nữa chứ.

- Phải, tất nhiên. Về phần mình, anh và Jason đã hứa sẽ làm gà cho dì Watty. Ôi, cảnh gia đình đầm ấm mới hạnh phúc làm sao.

Anh cúi xuống hôn nàng, một nụ hôn đắm đuối thật sự, và hôn lên môi nàng hẳn hoi. Khi Antony lùi lại, nàng hỏi:

- Nụ hôn ấy dành cho Rose hay cho Flora đây?

- Cho cả hai. - Antony đáp.

Mặt trời lặn trên đại dương như thể một quả cầu lửa đắm mình trong thứ nước như vàng ròng bị nung đỏ. Flora sau khi gội đầu đang cố sấy tóc với cái máy sấy cổ lỗ sĩ mượn của dì Isobel. Vừa sấy tóc, nàng vừa đến bên cửa sổ với những tấm màn cửa đã được vén lên, nhìn cảnh hoàng hôn đẹp đến độ không sao tin nổi. Ánh sáng dần tắt lịm, màu sắc của thiên nhiên cũng thay đổi, những quần đảo hồng rực phía xa lúc này chuyển sang nền xanh thẫm, mặt biển như một tấm gương phản chiếu nền trời. Và khi mặt trời đã biến hẳn trong tầm nhìn, nước biển đen thẫm như mực, những chiếc thuyền đánh cá thắp ngọn đèn gọi cá tạo ánh sáng lung linh như là những vì sao. Những chiếc thuyền của ngư dân đang lặng lẽ tiến ra biển từ Tarbole, hứa hẹn một đêm dài làm việc nặng nhọc. Khi những thay đổi của thiên nhiên đã hoàn tất trong chu kì chuyển từ ngày sang đêm thì cũng là lúc ngôi nhà vang vang những âm thanh dễ chịu chuẩn bị cho buổi lễ diễn ra vào tối ngày hôm ấy. Mọi người lên xuống cầu thang như con thoi, gọi nhau í ới, nhắc nhau kéo rèm cửa, đốt lò sưởi. Tiếng bát đĩa va vào nhau lanh canh trong nhà bếp, mùi thức ăn bốc lên thơm phức bắt đầu theo không khí len lỏi lên những căn phòng trên gác. Flora không lo lắng về chuyện ăn mặc nữa, bởi nàng đã chuẩn bị sẵn một bộ đồ tươm tất, một chiếc váy dài màu ngọc bích bằng ren, áo sơ mi lụa và một sợi thắt lưng to bản ôm sát lấy eo nàng. Flora nhớ lại khi vội vàng thu xếp hành trang ở Luân Đôn, nàng ngạc nhiên thấy mình vẫn còn đủ tình táo để mang theo một bộ đồ đẹp đến thế. Khi chải tóc và kẻ mắt xong, nàng mặc đồ vào, đeo bông tai, xịt nước hoa hiệu Chamade. Chai nước hoa ấy là quà tặng sinh nhật của dì Marcia. Mùi nước hoa khiến nàng nhớ đến cha mình và dì Marcia cùng khung cảnh Seal Cottage và hồi tưởng ấy làm cho Flora đột nhiên cảm thấy lạc lõng, mình đến đây để làm gì thế này. Câu trả lời thật quá sức chịu đựng đối với nàng. Tính chất điên rồ của sự việc khiến Flora ớn đến tận tâm can và cảm giác kinh hoàng dâng lên đến ngực nàng. Đột nhiên tất cả trở nên khó khăn đối với Flora. Hậu quả của việc tự dấn thân vào việc này đang siết chặt lấy nàng. Nàng ngồi trước gương nhìn bóng mình và biết buổi tối dài trước mặt sẽ đầy ắp những lời dối trá khủng khiếp. Flora ước gì mình đang gặp ác mộng chứ không phải sự thực. Rất có thể nàng sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ, tự để lộ chân tướng làm cho Antony phải thất vọng. Và rồi những người đáng kính trong ngôi nhà này sẽ phát hiện ra nàng là một kẻ dối trá không hơn không kém, dám làm một trò lừa đảo kinh khủng nhất trên đời. Linh cảm mách bảo nàng nên rút lui khỏi trò đùa nguy hiểm này ngay bây giờ, trước khi mọi người tìm ra sự thật, trước khi có ai đó phải chịu tổn thương. Nhưng rút ra bằng cách nào đây? Nàng biết đi về đâu đây? Chẳng phải nàng đã từng hứa với Antony là giúp anh rồi đó sao? Antony đã tự lao mình vào trò lừa dối điên rồ này với tất cả sự tỉnh táo của anh ta và anh ta làm thế cũng chỉ vì bà Tuppy mà thôi. Nàng cố tự trấn tỉnh: Suy cho cùng thì cũng có ai mất gì trong chuyện này đâu? Cả Antony và nàng, chẳng ai phải chứng chịu hậu quả gì ghê gớm, ngoại trừ một lương tâm luôn day dứt suốt cả cuộc đời. Thực ra trò đùa mà họ đang thực hiện chẳng làm hại đến ai. Hay thực sự đây là một trò đùa chẳng hoàn toàn vô hại? Suốt một buổi chiều, Flora cương quyết không thèm nghĩ đến người đàn ông trên bãi biển, nhưng giờ bóng ma của anh ta lại quay trở lại với ánh mắt đau đáu, với mạch máu nơi cổ và hai bên thái dương phập phồng khi anh ta đưa ra lời cảnh báo. Sự có mặt của anh ta trên bãi biển lúc ấy cho thấy câu chuyện giả vờ này chẳng hề đơn giản. Lúc đầu nàng những mong anh ta không có quan hệ gì với gia đình nhà Amstrong. Vả lại, xét cho đến bản chất vấn đề thì đều chỉ tại bà Tuppy. Nếu như vì mục đích tốt mà phải ra tay làm một điều xấu thì điều đó cũng có thể chấp nhận được. Và mục đích tốt luôn hiển hiện bằng xương bằng thịt trước mắt Flora, đó chính là bà Tuppy, một bà lão đáng kính đang nằm trên giường bệnh trong những giờ phút cuối của cuộc đời, đang chờ Flora đến bên chúc bà ngủ ngon. Có thật bà đang chờ Flora đến không? Không, chẳng phải bà chờ Flora đâu, bà ấy chờ Rose cơ. Đúng, nàng hít một hơi dài, quay lưng lại với chiếc gương, kéo màn cửa lại, tắt đèn, bước ra khỏi phòng. Đến bên cửa phòng bà Tuppy, nàng gõ cửa và nghe bà Tuppy gọi với ra:

- Cứ vào đi.

Flora những muốn gặp Antony ở đó nhưng bà Tuppy chỉ có một mình. Căn phòng ngập chìm trong bóng tối, chỉ có những chiếc đèn ngủ gắn cạnh giường là tỏa sáng mờ mờ. Vầng sáng ấm áp chiếu dọc chiếc giường rộng lớn. Trên giường, giữa đống gối vây xung quanh, bà Tuppy ngồi đó, mặc chiếc áo ngủ màu xanh nõn chuối, dây cột chiếc nón kết thành nơ nơi cổ, khoác ra ngoài chiếc áo ngủ mỏng manh là tấm áo khoác mặt trong nhà màu xanh nhạt cột bằng hàng ruy băng sa tanh bóng loáng.

- Rose, bà đang chờ cháu đây. Hãy đến đây để bà nhìn mặt cháu gái một lúc nào.

Flora ngoan ngoãn bước đến bên. Ánh sáng làm rõ từng đường tơ kẽ tóc của nàng trước mặt bà Tuppy.

- Quần áo của cháu không được cực kì lộng lẫy. Nhưng đây là bộ đẹp nhất cháu mang theo đấy bà ạ. - Nàng đến bên giường để hôn bà Tuppy.

- Bà thích bộ đồ này lắm. Mặc nó, cháu trẻ ra và xinh hẳn lên. Cái thắt lưng làm cho eo của cháu đã thon thả lại càng thon thả thêm, khiến thân hình cháu cao và mảnh mai hơn. Con gái đẹp nhất là ở đường eo đấy cháu ạ.

- Tối nay bà mặc đẹp lắm ạ. - Flora nói, ngồi xuống bên mép giường.

- À, bà y tá mới làm dáng cho bà ấy mà.

- Cái áo khoác của bà cháu thích lắm ạ.

- Chính dì Isobel mua nó cho bà trong mùa Giáng sinh năm ngoái và hôm nay là lần đầu tiên bà mặc nó đó.

- Antony đã đến thăm bà chưa?

- Nó đã đến và đi cách đây nửa giờ rồi.

- Chiều nay bà ngủ có ngon không?

- Cũng ngủ được một ít. Thế các cháu đã làm gì thế? Trong suốt buổi chiều ấy.

Flora bắt đầu kể cho bà nghe. Trong lúc ấy, bà Tuppy ngả người ra gối, lắng nghe chăm chú. Nét mặt tươi vui dần biến mất trên khuôn mặt bà. Đột nhiên, Flora cảm thấy lo sợ bởi không hiểu sao bà Tuppy trông nhợt nhạt và mệt mỏi đến thế. Dưới cặp mắt bà hiện rõ hai quầng thâm mệt mỏi và bàn tay đầy những đường gân nổi lên như những rễ cây cổ thụ cứ cựa quậy liên hồi, trong khi Flora tiếp tục kể nốt câu chuyện. Cho dẫu thế, bà Tuppy khá đẹp lão, có thể hồi con gái bà không phải là loại sắc nước hương trời nhưng khi về già, với cấu trúc xương mạnh khỏe đã được định hình thì Flora thấy ở bà toát lên một vẻ đẹp lạ lùng. Làn da của bà Tuppy mịn và rám nắng bởi cuộc đời bà phải làm việc ở ngoài đồng, lúc này đã lốm đốm những vết đồi mồi. Chạm vào má bà chẳng khác nào chạm vào một chiếc lá đã héo khô. Mái tóc bạc cắt ngắn đan xoăn hai bên thái dương bà lão. Hai vành tay có xỏ lỗ tai lúc này đã xệ xuống, chứng tỏ cả cuộc đời bà đã đeo những nữ trang nặng nề theo phong cách cổ. Miệng bà có đường nét giống miệng Antony và hai bà cháu giống nhau ở nụ cười nồng hậu xuất hiện trên môi ở những lúc không ngờ nhất. Nhưng cặp mắt bà Tuppy cực kì sắc sảo, ánh nhìn sâu thẳm, con ngươi xanh xám luôn chú ý tới nhất cử nhất động của những người đứng trước mặt bà.

- Thế rồi chúng cháu cùng về nhà, Antony và Jason đi cho gà ăn và thu nhặt trứng, còn cháu thì đi gội đầu.

- Ừ, bây giờ tóc cháu trông đẹp lắm, cứ bóng lên ấy. Lát nữa Hugh sẽ đến thăm bệnh cho bà và bà sẽ kể hết mọi chuyện về cháu cho cậu ấy nghe. Lúc này cậu ta đang ở dưới lầu ấy, chắc đang uống vài li với Antony. Hugh đến được, bà rất mừng, nó lúc nào cũng bận rộn, thật tội nghiệp thằng bé. Thật ra cũng chỉ tại nó thôi. Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng ấy mà. Ta với nó cũng thường hợp chuyện lắm đấy. Những năm gần đây, việc hành nghề bác sĩ của nó bận rộn ghê lắm. Vậy mà nó chỉ sống có một mình, nhưng nó cứ thề sống thề chết rằng nó tự xoay sở được đấy. Ta nghĩ nó thích sống cô độc thế. Lúc này nó chẳng còn thời gian đâu để mà ủ ê hoặc buồn bã nữa.

Flora nhớ những lời Antony nói về Hugh Kyle. Suốt cả cuộc đời, anh ấy đã chứng kiến biết bao cảnh thăng trầm ở đây. Chắc anh ta phải hạnh phúc lắm. Không, mình không cho là như thế, Flora buộc miệng hỏi:

- Anh ấy chưa lấy vợ sao?

Bà Tuppy nhìn cô bằng ánh mắt sắc như sao:

- Cháu không nhớ sao, Rose? Hugh góa vợ mà! Nó cũng đã từng kết hôn, vợ nó bị chết trong một tai nạn xe hơi.

- À, à có chứ. Cháu nhớ rồi ạ.

- Chuyện buồn lắm, chuyện của thằng bé không ai là không biết. Nhiều năm trước đây, cha Hugh cũng là bác sĩ ở Tarbole. Hugh được sinh ra và lớn lên như thế nào, ta đều biết cả. Thằng bé sao mà sáng dạ thế không biết. Trước đây nó đã từng làm việc ở Luân Đôn trong một bệnh viện lớn. Nhưng khi vợ chết, nó chẳng còn thiết gì nữa đã quay lại Tarbole để thừa hưởng gia tài cha nó để lại. Lúc ấy nó mới hơn hai mươi chứ mấy. Cứ nghĩ tới đó là ta lại thương thằng bé đến đứt ruột. Một thằng bé tài ba có tương lai đầy hứa hẹn như vậy mà lại chôn vùi tuổi xuân ở cái vùng hẻo lánh thế này thật đáng tiếc thay.

- Chắc có lẽ anh ấy nên đi bước nữa đi ạ.

- Tất nhiên là nó nên đi bước nữa rồi, nhưng nó không chịu. Nó bảo nó không muốn. Nó có một bà quản gia tên là McKenzie, nhưng bà ấy ẩu lắm. Một anh chàng độc thân với một bà quản gia ẩu tả thì cuộc sống của nó liệu có êm đềm được không? - Bà Tuppy thở dài. - Nhưng biết làm sao đây. Đó là phong cách sống của mỗi người, ai mà xen vào được. Bà mỉm cười, mắt ánh lên niềm vui sướng. Ngay cả ta cũng chẳng lo liệu được cho thằng Hugh, dù ta có cố gắng đến mấy. Cháu thấy đấy, người ta bảo ta hống hách, thích dí mũi vào chuyện của người khác, nhưng những người thân trong gia đình và bạn bè đều biết thế và họ chấp nhận ta bằng một vẻ mến thương vô cùng.

- Cháu nghĩ họ còn thích tính nết ấy của bà nữa cơ.

Bà Tuppy chợt trầm ngâm:

- Phải, Rose à, cháu biết không? Chiều nay, nằm trên cái giường này, ta chợt nảy một ý hay. - Giọng bà nhỏ lại, bà Tuppy nhẹ nhàng cầm tay Flora ấp ủ trong đôi bàn tay khô gầy của bà như thể sự tiếp xúc bằng xúc giác ấy sẽ khiến sức mạnh tuổi thanh xuân có thể truyển sang được thân thể già yếu của bà.

- Cháu nhất định phải quay về với Antony ư?

Flora tròn mắt lên nhìn bà Tuppy.

- Ý ta muốn nói là Antony phải quay lại Edinburgh bởi vì nó còn phải đi làm. Nhưng ta chợt nghĩ không lẽ cháu cũng có việc làm ở Luân Đôn?

- À không. Thực ra thì... nhưng mà...

- Nhưng mà nhất thiết cháu phải quay về ư?

- Vâng. Chắc thế rồi ạ.

Đến lượt Flora ngập ngừng. Nàng chợt thấy hoảng lên vì không sao tìm được từ thích hợp. Bà Tuppy nói tiếp, giọng càng thúc giục hơn:

- Cháu này, bởi vì nếu cháu không cần phải quay trở lại Luân Đôn, cháu có thể ở lại đây, cả gia đình ta đều yêu quý cháu lắm. Hai ngày chưa đủ để chúng ta hiểu thêm về cháu. Còn rất nhiều điều bà muốn biết và bà nên thực sự muốn biết về chuyện đám cưới ấy mà.

- Nhưng chính chúng cháu còn không biết mình nên tổ chức đám cưới vào lúc nào nữa.

- Phải, bà biết, nhưng vẫn phải lên danh sách những người nào cần dự đám cưới, chuyện ấy phải làm trước đấy. Và còn rất nhiều thứ thuộc về Antony, những thứ thằng bé cần sau khi kết hôn để an cư lạc nghiệp. Đó là mấy món đồ bạc của cha nó và bức hình của nó nữa chứ, rồi thì đồ trang trí nội thất và cả chiếc bàn của ông nội nó để lại cho nó. Mọi thứ đều cần chuẩn bị trước, nếu cứ mặt kệ nước chảy đàng chuôi thì không được đâu cháu ạ.

- Bà Tuppy ơi, bà không phải lo cho cháu và Antony đâu ạ. Nếu tụi cháu về thăm bà mà khiến bà lo lắng nhiều đến thế thì quả thật không phải. Bà cứ nghĩ cho lại sức trước đã, mọi chuyện tính sau.

- Nhưng biết đâu ta chẳng khỏe lên được, biết đâu ta cứ yếu mãi đi thì sao nào? Đừng có nói với ta bằng giọng khách sáo đó nữa, ai rồi cũng phải đối mặt với tình trạng sức khỏe của mình thôi. Nếu như ta không thể nào khỏe lên được thì việc sắp xếp những chi tiết nho nhỏ mà ta vừa nói sẽ làm ta yên lòng, khiến ta yên tâm hơn mà chữa bệnh.

Một sự yên lặng kéo dài khiến Flora với lương tâm day dứt đành phải nói thẳng:

- Cháu thực sự nghĩ mình không nên ở đây, hãy tha lỗi cho cháu, nhưng ngày mai cháu phải đi với Antony thôi.

Thất vọng tràn ngập khuôn mặt bà Tuppy, nhưng chỉ một thoáng thôi. Bà cười vỗ nhẹ vào tay Flora nói:

- Nếu thế thì cháu phải nhớ về thăm Fernrigg thường đấy nhé. Bà cháu mình còn ít dịp để gặp nhau lắm.

- Vâng, cháu sẽ cố ạ. Thực sự cháu vô cùng xin lỗi bà.

- Ôi, cháu yêu của ta. Đừng có sầu thảm như thế chứ. Làm như trời sắp sập không bằng. Chẳng qua bà già rồi nên mới nghĩ lẩm cẩm thế thôi, cháu đừng để ý. Bây giờ thì cháu xuống dưới tầng trệt đi, khách khứa sắp tề tựu đông đủ rồi, cháu phải ở đó để chào họ chứ. Thôi đi đi cháu.

- Mai cháu sẽ gặp bà ạ.

- Tất nhiên rồi, chúc cháu ngủ ngon, cháu yêu.

Flora cúi xuống hôn tạm biệt bà lão. Trong lúc ấy, cánh cửa sau lưng bật mở, Jason đã mặc áo ngủ, cuốn truyện cổ tích kẹp ngay dưới nách nó.

- Cô đi ra ngay đây. - Flora nói, đứng lên khỏi mép giường.

Thằng bé đóng cửa:

- Trông thím đẹp quá, bà ơi, trưa nay bà ngủ có ngon không?

- Chưa bao giờ ngủ ngon đến thế.

- Cháu có đem truyện Đảo châu báu thay vì cuốn Con thỏ của Peter, bởi vì chú Antony bảo đã đến lúc cháu phải dũng cảm lên để nghe những chuyện li kì như thế.

Bà Tuppy bảo:

- Ôi thôi, nếu truyện ấy quá kinh dị thì nên tìm truyện khác mà đọc.

Thằng bé trao cuốn sách vào tay bà nội và leo tót lên giường, ngồi bên cạnh bà, kéo chăn lên quá đầu gối, rúc vào nách bà. Flora hỏi:

- Cháu ăn bữa tối có tuyệt không?

- Ngon tuyệt thím ạ. Nước Coca cola cứ làm cháu ợ liên tục đây này.

Muốn cho nàng đi khỏi để bà nội đọc truyện cho nó nghe, Jason nói thêm:

- Chú Hugh đang ở dưới đó. Ngoài ra chưa ai đến cả.

Flora bảo:

- Ồ, nếu thế thì thím phải xuống chào chú ấy mới được.

Nàng bỏ đi, đóng cửa lại rồi đứng dựa lưng vào tường phía ngoài cửa, hai tay xoa mặt cố lấy lại bình tĩnh. Nàng có cảm giác mình vừa phải trải qua một cuộc thử thách ghê gớm, nàng ghét cái cảm giác ấy. Nỗi thất vọng trong mắt bà Tuppy sẽ bám riết theo nàng cho đến cuối đời. Nhưng thử hỏi, nàng biết làm gì hơn nữa ngoài việc phải từ chối ở lại Fernrigg này. Tại sao những người khác lại sống cuộc đời vô tư lự đến thế? Còn một số người thì cuộc sống lại vô cùng phức tạp với những cảm xúc, những mối quan hệ chằng chịt bắt đầu chỉ bằng một sự lừa dối vô hại nhằm mục đích rất tốt, giờ lại tự nhiên xoay sang một tình huống tồi tệ, gặp đâu cũng thấy rắc rối. Làm sao Flora biết trước chuyện ra nông nỗi như thế này. Antony không hề chuẩn bị trước tư tưởng cho nàng để nàng phải sững sờ trước tính cách nồng hậu và âu yếm mà bà Tuppy đã dùng nó để đối xử với nàng. Flora hít một hơi dài chuẩn bị vượt qua rào cản kế tiếp, nàng bắt đầu bước xuống tầng trệt. Tấm thảm như đẩy lên dưới gan bàn chân mặc dù nàng đã đi đôi dép cao vàng chói. Trên bệ cửa sổ đã đặt những chậu hoa cúc vàng tươi, tiền sảnh dọn dẹp gọn gàng đón chào khách quý, màn cửa đã được vén lên thắt nơ gọn ghẽ, lửa đã được nhóm lên trong lò sưởi, cửa phòng khách mở hé và có tiếng thì thào khe khẽ vọng ra từ bên trong. Tiếng Antony:

- Có phải cậu đang nói với tụi tớ là bà Tuppy đang hồi phục phải không?

- Tất nhiên, tớ đã nói điều ấy lúc nãy rồi.

Giọng nói trầm trầm nghe sao hơi quen quen. Flora đứng ngây người, không muốn nghe lỏm nhưng nàng cũng không sao nhấc chân cho đặng.

- Nhưng dì Isobel nghĩ rằng...

- Dì Isobel nghĩ sao?

Tiếng dì Isobel đáp vừa ngây ngô vừa lo sợ:

- Dì cứ tưởng Hugh cố làm cho dì yên lòng mà thôi, cho nên đã giấu tình trạng sức khỏe của bà Tuppy.

Giọng nói kia trở nên hơi chút gay gắt:

- Trời ơi, dì Isobel ơi, đã biết rõ cháu thế rồi mà còn không hiểu cháu ư? Có bao giờ cháu giấu dì điều gì đâu, dì phải hiểu điều ấy chứ. Cháu muốn Antony về chỉ vì muốn bà Tuppy vui thôi.

- Nhưng sao hôm ấy trông mặt cháu ảm đạm thế?

Giọng người kia cố làm ra vẻ vui vẻ:

- Ôi, thật không may quá, mặt cháu ảm đạm vì từ hồi nào đến giờ nó đã vậy rồi, cháu biết làm thế nào được. Chắc sinh ra, mặt cháu đã nhăn nhó như vậy rồi.

- Không, dì nhớ là không bao giờ cháu lại ủ ê buồn bã như cái hôm ấy. - Dì Isobel nói quả quyết. - Dì vừa bước ra khỏi phòng khách, còn cháu thì đang bước dở xuống cầu thang. Cháu đứng ngay kia kìa, nhìn vẻ mặt cháu lúc ấy dì phát hoảng lên. Dì nghĩ hẳn là chuyện về bà Tuppy...

- Nhưng không phải vì cháu buồn vì chuyện bà Tuppy mà buồn vì chuyện khác. Đúng là lúc ấy cháu đang lo lắng vô cùng, nhưng không phải về bà Tuppy đâu. Sau đó cháu có bảo với dì là bà sẽ khỏe mà, còn nếu như cháu không lầm thì cháu nói rõ với dì là bà khỏe như rễ cây thạch lam cổ thụ vậy. Và chắc chắn bà còn sống lâu hơn tất cả chúng ta nữa cơ.

Một khoảnh khắc im lặng, sau đó dì Isobel thú nhận:

- Phải, đúng là dì không tin cháu.

Giọng dì ấm ức như thể dì sắp sửa khắp òa lên. Flora không thể chịu đựng hơn được nữa. Nàng bước thẳng qua cánh cửa đang hé mở. Phòng khách nhà Fernrigg hôm ấy trang hoàng rực rỡ như sân khấu. Ánh sáng chan hòa và đồ đạc được sắp xếp theo kiểu nội thất thời Victoria. Thấy Flora bước vào, cả ba ngừng nói chuyện nhìn về phía nàng. Nàng thấy Antony mặc bộ đồ vest màu nâu sậm ngồi bên chiếc bàn phía góc đàng kia của căn phòng đang rót rượu ra li. Dì Isobel mặc chiếc váy dài màu xanh lá cây bằng len đang đứng cạnh lò sưởi, nhưng cặp mắt của nàng chỉ chú ý đến người còn lại trong phòng, viên bác sĩ Hugh Kyle. Anh ta cách dì Isobel có một tấm thảm trải trước lò sưởi mà thôi. Người này cao đến độ đầu và vai của anh ta hiện trên tấm gương sáng bóng treo trên bệ lò sưởi bằng đá cẩm thạch.

Dì Isobel nói:

- Chào, Rose, đến bên lò sưởi đi cháu. Còn nhớ Hugh không?

- Có ạ. - Flora đáp.

Ngay khi nghe tiếng của anh ta nàng đã biết chắc chắn là người đàn ông ấy rồi, cái người mà nàng gặp trên bãi biển sáng ngày hôm nay.

- Dạ vâng, cháu nhớ rất rõ đấy ạ.